Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 35: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (20)


8 tháng

trướctiếp

Cảm giác Hòa Ngọc trông rất bất lực, cậu ấy xòe hai bàn tay, mắt kính tự nhiên thõng trên cách mũi, giọng uể oải nói: “Nhưng mà rất xin lỗi, lần này tôi thật sự không có chút manh mối nào.”

Ba người: “...”

Đạn mạc: “...”

Vạn Nhân Trảm trừng mắt nhìn cậu: “Vậy mày hứa ba ngày là mày đang đặt cược bản thân trong vòng ba ngày đạt được đủ số phiếu bầu, thuận lợi thăng cấp sao?”

Hòa Ngọc làm ra vẻ vô tội chớp mắt: “Tôi nói ba ngày là vì ông chú căng tin chỉ còn sống được năm ngày, tôi muốn trước khi chết ông ấy có thể tự tay báo thù. Vạn Nhân Trảm, làm người cần lương thiện một chút.”

Vạn Nhân Trảm: “...”

Eugene, Trấn Tinh: “...”

Vạn Nhân Trảm xì ra làn khói từ lỗ mũi: “Lương thiện ông nội mày.”

Giọng Eugene bất lực: “Thôi được rồi, vậy bây giờ chúng ta cùng tìm tên thủ phạm thứ tám đi.”

Tìm thủ phạm thứ tám nhất định còn khó hơn tìm hung thủ.

Gã ta ẩn náu dưới năm cao thủ cấp S đã ba tháng, cho dù là tâm lý hay kết thúc đều thực hiện rất hoàn hảo và họ không biết bất cứ thông tin gì về gã ta.

Tất cả những người biết gã ta đều đã chết.

Truy tìm thủ phạm giấu mặt suốt ba năm cấp ba, phạm vi rộng, thông tin ít ỏi là điều rất khó.

Vẫn cứ chia nhau hành động.

Ba người Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm tách ra đi điều tra, lớp mười hai của trường đào tạo Lê Minh chỉ có ba lớp, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm điều tra lớp 12A2, 12A3.

Hòa Ngọc ở lại 12A1, còn người máy Eugene này đi điều tra những manh mối khác.

Quỳnh không có ở đây, bọn họ không động não suy nghĩ được, chỉ đành dùng cách ngu xuẩn.

“Hòa Ngọc bắt đầu cuộc điều tra như thế nào?”

“Bây giờ tôi rất mong chờ Hòa Ngọc bắt tay vào việc, cứ cảm giác cậu ấy sẽ điều tra ra một điều gì đó không ngờ.”

“Phải là phân tích ra điều gì đó không ngờ chứ.”

“Giống nhau mà.”

Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc được đặt cao ngay trung tâm của khu tuyển chọn.

Những người đã thăng cấp từ trước có thể xem phát sóng trực tiếp ở trạm trung gian.

Chỉ là bọn họ không xem được thông tin chi tiết của tuyển thủ như năng lực chiến đấu, trang bị mà khán giả khác xem được.

Bọn họ chỉ xem được phó bản của phòng phát sóng trực tiếp.

Chỉ là ngay cả như vậy, các tuyển thủ của show sống còn không dễ gì bỏ qua cơ hội tốt để quan sát này.

Những tuyển thủ có sức cạnh tranh tốt thường đã bị các tuyển thủ khác biết tên trước khi bước vào cuộc thi đấu.

Bởi thế nên, khi bọn họ thấy phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc được đặt cao trung tâm của khu tuyển chọn, những người vừa vượt qua cuộc thi đều sững sờ, đôi mắt trống rỗng trong giây lát.

“Ai đây?”

“Không biết nữa, sao cậu ta lại có lượt xem cao vậy?”

“À à, tôi nhớ ra rồi, là người nổi tiếng nhất trong buổi tuyển chọn.”

“Thì ra lại là cậu ta, sao độ phổ biến phó bản này của cậu ta vẫn cao như vậy?”

“Đỉnh như vậy tại sao chưa bao giờ biết đến người này nhỉ?”

“Lam Tinh, cái gì mà hành tinh rác vậy?”

Lúc này, có một người xuất hiện.

Người ấy trông rất đẹp trai tuấn tú nhưng không ai biết tên, khi cậu ấy xuất hiện không ai để ý đến, không một chút ánh sáng nào chiếu lên người, cho dù cậu ấy có bước đến bên cạnh người khác, họ cũng làm như vẻ không nhìn thấy cậu ấy.

“Đây cũng là người của Lam tinh.” Trước mặt mọi người, một bóng dáng cao lớn dừng chân, khẽ nhíu mày.

Anh chàng tuấn tú đó nói tiếp: “Cái tên Hòa Ngọc rất quen, chúng tôi có thể đã quen nhau từ trước.”

Bóng dáng cao lớn sửng sốt, kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Lăng Bất Thần, sao mày lại đột nhiên xuất hiện như vậy?”

Lăng Bất Thần nhẹ giọng nói: “Trảm Đặc, tao vẫn luôn đi theo mày mà.”

Trảm Đặc: “…”

Anh ta hít một hơi: “Gỡ thiết bị của mày đi?”

Lăng Bất Thần: “Không cần, tao thích cái cảm giác này.”

Cậu ấy nhìn vào Hòa Ngọc trên màn hình, vuốt vuốt cằm: “Đồng hương à, hy vọng sau này có thể hợp tác.”

Trảm Đặc: “Vậy mày hợp tác với cậu ta đi, đừng đi theo tao nữa.”

Nói xong, Trảm Đặc vội vàng quay người, bóng lưng điệu bộ như đang hoảng loạn bỏ chạy.

Lăng Bất Thần nhìn bóng lưng của Trảm Đặc rồi lại nhìn Hòa Ngọc, có chút do dự, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn chọn ở lại.

Cậu ấy đứng ngay dưới cùng của hình chiếu, nhưng tất cả mọi người đều giống như không nhìn thấy cậu ấy.

Lại có nhóm người khác đến, bọn họ thậm chí còn đẩy cậu ấy vào giữa, còn có hai người với tới hỏi cậu ấy:

“Đây rốt cuộc là ai? Là người của hành tinh rác sao?”

“Mẹ nó, dựa vào đâu mà lượt xem của cậu ta cao thế?”

“Ấy, đây không phải phó bản trường đào tạo Lê Minh nghe nói rất đáng sợ sao, vậy mà bọn họ lao vào phó bản này, còn có Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh và Eugene nữa đó.”

“Đều ở cùng một phó bản này, vậy tại sao cậu ta lại có lượt xem cao hơn Eugene và mấy người kia?”

“Cậu ta dựa đâu chứ?”

Giọng các tuyển thủ chua chát.

Ở một góc xa xa, Cách Đới với mấy người ngồi cùng nhau tâm trạng khó tả.

“Cậu ấy dựa vào thực lực chứ sao, mấy người này không biết sự đáng sợ của thằng nhãi gầy gò đó.” Thành Chiêu cảm thán: “Đúng là hồi trước Hòa Ngọc không nổi tiếng, nhưng phải nói thật, rất không nên xem thường thực lực của cậu ấy.”

Nguyên Trạch đột nhiên hỏi: “Các người có ai từng đấu với cậu ta không?’

Cách Đới: “Chỉ có lần Vạn Nhân Trảm tấn công trước và bị Thái cực của cậu ấy bắn đi.”

Đường Kha nhíu mày: “Vậy rốt cuộc năng lực chiến đấu của cậu ta như thế nào?”

Thành Chiêu: “Chắc chắn là không hề yếu, nếu không cậu ta không thể dắt mũi chúng ta và NPC cấp S được.”

Annie nhìn Quỳnh: “Sao cô không nói gì?”

Quỳnh trầm tĩnh nói: “Tôi phải xem Hòa Ngọc thăng cấp như thế nào và rốt cuộc cậu ta suy đoán như thế nào?”

Đột nhiên tất cả mọi người đều im lặng, chăm chú nhìn lên hình chiếu.

Bọn họ cũng thấy kỳ lạ.

Hiện tại Hòa Ngọc đang được quan tâm, trước nay lại chưa có hành động nào làm người khác để ý, cậu chăm chỉ lên lớp, còn soạn cho học sinh nội dung học tập cơ bản, hầu như tên của tất cả các học sinh đều đã được cậu điểm qua.

Chỉ có điều, tan học cậu không về.

Hòa Ngọc đứng trên bục giảng, quét mắt một vòng các học sinh bên dưới, bình thản nói: “Tiết học này có nhiều em không tập trung lắm, có phải là sắp chuyển trường nên không muốn chú ý nghe giảng nữa không?”

Các học sinh phía dưới sửng sốt nhưng không ai lên tiếng.

Hòa Ngọc: “Thầy nhắc nhở một chút, cho dù sắp chuyển trường, nhưng ngày nào còn ở trường thì phải học đàng hoàng ngày đó, phải hoàn thành nhiệm vụ và sứ mệnh của học sinh.”

Các học sinh vẫn không nói gì.

Đôi mắt Hòa Ngọc đột nhiên sắc lẹm: “Trả lời!”

“Vâng ạ!” Có học sinh đáp.

Hòa Ngọc: “Nói to hơn!”

“Vâng ạ!” Các học sinh đồng thanh trả lời.

Hòa Ngọc điềm tĩnh gật đầu, lần nữa nhìn chăm chú các em học sinh bên dưới rồi quay người bước ra khỏi lớp.

Ngoài cửa, ba người Eugene, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đã đợi sẵn.

Hòa Ngọc tay ôm sách ung dung bước tới, Vạn Nhân Trảm rất bất mãn nói: “Chỉ có ba ngày, mày vẫn còn tâm trạng đi dạy sao?”

Hòa Ngọc nhạt nhẽo nói: “Học sinh còn ở trường ngày nào là còn học ngày đó, tôi cũng vậy.”

Vạn Nhân Trảm còn muốn nói gì đó nhưng bị Eugene cắt ngang, nhẹ giọng nói: “Tiếp tục tổng hợp thông tin thôi.”

Hòa Ngọc gật đầu.

Eugene: “Tôi đã tra kho dữ liệu, những học sinh có gia cảnh vững chắc đều thống kê ra rồi, để tránh bỏ sót, tôi đã tìm với phạm vi rất rộng, vì thế nên danh sách có hơi nhiều.”

Hòa Ngọc nhận danh sách của gã gửi đến, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm cũng nhận được.

Có điều, chỉ xem danh sách thì không được bao nhiêu thông tin.

Vạn Nhân Trảm bực bội lật vài lần rồi nói: “Đây chắc có khoảng hơn ba mười người, chúng ta sẽ điều tra từng người một.”

Trấn Tinh không nói gì, chỉ cúi đầu xem.

Hòa Ngọc đột nhiên nhướn mày; “Tôi phát hiện ra một vấn đề.”

“Cái gì?” Mấy người nhìn cậu.

Hòa Ngọc: “Ban cán sự của ba lớp, ngoài những học sinh được chọn dựa vào thành tích học tập, các thành viên khác đều nằm trong danh sách, đặc biệt là lớp trưởng, lớp phó, lớp phó kỷ luật, có vẻ tất cả đều có gia cảnh vô cùng hùng mạnh.”

Những người khác gật đầu, đồng ý với quan điểm này.

Hòa Ngọc cất danh sách đi, lại hỏi Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm: “Các anh có phát hiện gì không?”

Trấn Tinh lắc đầu: “Xem như này thì không thấy gì, tất cả đều không có gì bất thường.”

Vạn Nhân Trảm lại chỉ vào lớp phó thể dục bước ra từ cửa sau của lớp 12A3: “Tên này có phải không? Nhìn có vẻ cục cằn nóng nảy, tôi cảm giác cậu ta là hung thủ.”

Hào Ngọc nhạt nhẽo nói: “Tôi thấy anh giống hơn.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã đành nhịn, lại chỉ vào người khác: “Vậy tên này thì sao, cậu ta luôn ngủ ở hàng sau cùng, vô cùng thần bí, có gì đó không ổn lắm.”

Hòa Ngọc: “Ồ!”

Vạn Nhân Trảm lại tiếp tục nhịn, hít một hơi sâu: “Còn tên này?” Gã chỉ tay vào một cán sự lớp.

Hòa Ngọc: “…”

Eugene, Trấn Tinh: “…”

Vạn Nhân Trảm trừng mắt: “Sao vậy, chẳng nhẽ cậu ta không có khả năng là hung thủ sao, ngộ nhỡ cậu ta vừa đánh trống vừa la làng vả lại nhìn có vẻ nham hiểm, rất đáng để nghi ngờ.”

Gã vừa dứt lời, cán sự lớp từ bên cạnh lầm lỳ đi tới, mặt không biểu cảm, chi khi đi ngang qua để lại một câu: “Hãy nhớ thời gian đã hứa là ba ngày.”

Eugene vỗ vai Vạn Nhân Trảm: “Cậu còn muốn đoán ai nữa không?”

Vạn Nhân Trảm chỉ vào lớp trưởng vừa bước ra từ cửa lớp 12A1: “Tên này thì sao? Cậu ta cũng rất phức tạp.”

Hòa Ngọc: “Ồ!”

Vạn Nhân Trảm cao giọng: “Có phải là mày chỉ muốn nói từ đó thôi phải không?”

Lớp trưởng ở bên cạnh nghiêm mặt mắng: “Vạn Nhân Trảm, không được vô lễ với thầy giáo.”

Vạn Nhân Trảm: “...”

Lớp trưởng lạnh lùng nhìn gã một cái, rồi cũng kính chào Hòa Ngọc: “Dạ chào thầy Hòa ạ.”

Hòa ngọc mỉm cười gật đầu.

Lớp trưởng nhìn Vạn Nhân Trảm cảnh cáo thêm lần nữa mới bước đi.

“Phì —” Eugene cười thành tiếng, Vạn Nhân Trảm ủ rũ, không nói thêm gì nữa.

Eugene cười chán rồi mới nói: “Thực ra tôi cũng có loại cảm giác đó, đầu óc mơ hồ, thế nên nhìn ai cũng giống hung thủ, lại nhìn ai cũng không giống.”

Gã có chút lo lắng.

Bọn họ thực sự có thể tìm ra hung thủ trong vòng ba ngày sao? Đối thủ ẩn nấp quá sâu rồi.

Hòa Ngọc trầm tư trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Mọi người xem, chúng ta có nên thay đổi góc nhìn không?”

“Cái gì?”

“Nguyên nhân tại sao tám tên đó gây án thì vẫn chưa biết, nhưng nhất định bọn họ có mục tiêu, hoặc nói cách khác, là mục tiêu của chủ mưu.”

“Anna.” Eugene tiếp lời.

“Đúng, là Anna.” Hòa Ngọc lấy tay đẩy nhẹ gọng kính, hơi nheo mắt hướng về phía ánh nắng ngoài hành lang: “Người nhà của Anna đã chấp nhận hòa giải, Yumo bị liên lụy, ba Yumo đang tìm cách trả thù cho cô bé nên chúng ta đã tập trung điều tra xung quanh Yumo.”

Trấn Tinh khẽ nheo mày: “Ý của cậu là, bây giờ mục tiêu điều tra của chúng ta nên là Anna?”

Vạn Nhân Trảm nghi hoặc: “Có tác dụng không? Điều tra Anna có thể tìm ra nguyên nhân vì sao hung thủ giết cô ấy không?”

Hòa Ngọc không do dự đáp: “Không thể, hung thủ có thể xóa bỏ trí não của họ thì đương nhiên cũng có thể xóa manh mối.”

“Vậy ý mày là?”

Hòa Ngọc: “Chúng ta có thể lấy Anna để thử hung thủ, chỉ cần gã ta có phản ứng, thì có thể lôi được gã ta ra ngoài ánh sáng.”

Đôi mắt Eugene sáng lên: “Chúng ta có thể tìm người giả làm Anna.”

Như nghĩ tới điều gì đó, gã rầu rĩ gõ đầu: “Tiếc là Quỳnh đi rồi, nếu không cô ấy đóng giả Anna là hợp lý nhất.”

Trấn Tinh đột nhiên chuyển ánh nhìn lên người Hòa Ngọc.

Eugene sửng sốt một lúc, rồi cũng nhìn qua đó.

Hòa Ngọc: “…”

Cậu không biểu cảm quay người: “Tôi thấy vẫn có cách khác, để tôi suy nghĩ.”

Trấn Tinh và Eugene người trái người phải kẹp chặt cậu, cười rạng rỡ.

“Thầy Hòa, chịu khó hy sinh một chút đi mà.”

 

“Cậu gầy như thế, dáng người lại khá giống con gái, chiều cao cũng sêm sêm Anna đó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp