Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 34: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (19)


8 tháng

trướctiếp

Cậu vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên yên lặng, ngay cả tiếng thở cũng không còn nghe thấy nữa.

Bức tranh treo tường tĩnh lặng nhưng lại toát lên vẻ trang nghiêm lạ thường.

Mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, không một ai ngoại lệ, trong ánh mắt của họ tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi những gì đang xảy ra.

“Tí tách —”

Máu vẫn đang rơi từng giọt, sắc mặt của Hòa Ngọc càng ngày càng tái nhợt, nhưng với vẻ mặt lãnh đạm cùng ánh mắt kiên định không hề lung lay đó, người khác khó lòng nghi ngờ những gì cậu ấy nói.

Một lúc sau, ông chú căng tin khàn khàn nói: “Cháu vừa nói cái gì, nói lại lần nữa đi.”

Hòa Ngọc bình tĩnh nhắc lại: “Đúng là có tám hung thủ, nhưng người thứ tám bị giết không phải là thật, đó chỉ là thế thân, hung thủ thật sự vẫn đang còn sống.”

Hơi thở của ông chú căng tin lập tức trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc: “Cháu nói bậy bạ.”

Nhân viên vệ sinh cầm vũ khí trong tay, ánh mắt sắc lẹm nói: “Thầy Hòa à, có những chuyện không thể đùa được đâu, nếu cậu bịa chuyện để giữ mạng, vậy thì cậu chỉ có nước chết nhanh hơn thôi.”

Hòa Ngọc lắc đầu, giơ tay đẩy gọng kính: “Trước tới nay cháu chưa bao giờ lấy sự thật ra đùa giỡn, hơn nữa, cháu làm sao có thể qua mắt được mọi người, không phải sao?”

Lúc đó hiện trường lại im ắng lần nữa.

Lời nói của cậu kích động rất mạnh đến mọi người, ông chú căng tin tưởng rằng mình đã trả được mối thù này, nhưng lại suýt nữa thả kẻ chủ mưu thật sự đi.

Sau khi Trấn Tinh và Eugene nghe cậu nói “giết nhầm người” thì tinh thần trở nên hoảng hốt, trên mặt được viết lên các câu:

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Tôi đang làm gì?

Đạn mạc đang trống không, lại được vuốt lên:

“Để tôi đi xem cậu ta nói thật hay giả.”

“Tất nhiên là giả rồi, cái này tự cậu ta biết.”

“Nếu như cậu ta đoán đúng thì tôi đảm bảo là cậu ta mua hack.”

“Tôi luôn đi theo cậu ta suốt cả chặng đường, thật không biết cậu ta phát hiện chuyện này từ lúc nào?”

“Thật ra cũng không quá khó hiểu, khi tất cả mọi người đang truy lùng hung thủ, thì chỉ có Hòa Ngọc điều tra về Anna và Yumo cũng như tám hung thủ, cậu ta đã lấy thông tin, sau đó đến tìm hiểu từng tên một.”

“Đây là năm cao thủ cấp S, trừ phi cậu ta đang kéo dài thời gian, chờ chúng ta bỏ phiếu cho cậu ta, nếu không sẽ không dám lừa bọn họ.”

“Wow, nếu như cậu ta nói thật thì tôi sẽ quỳ lạy cậu ta, quả thật là quá đỉnh!”

Ông chú căng tin không để ý khóe miệng mình đang rỉ máu, trong mắt ông ta bây giờ chỉ là Hòa Ngọc, giọng nói khản đặc vắt ra từ cổ họng, khó khăn hỏi: “Cháu, sao cháu lại chắc chắn như vậy?”

Lúc này Hòa Ngọc cũng không úp mở hay làm ra vẻ bí ẩn, thẳng thắn nói: “Qua điều tra và phân tích, xác suất chính xác là hơn tám mươi phần trăm.”

Cậu nhìn nhân viên vệ sinh: “Ngay từ đầu mọi người đã nghi ngờ người chết thứ tám phải không, cô đã nghi ngờ rồi tiếp cận cậu ta, chính cô đã nói với cháu cậu ta rất lỗ mãng cục cằn đúng không?”

Nhân viên vệ sinh lặng lẽ gật đầu.

Dường như nhóm cao thủ cấp S đã bị một thằng nhóc dắt mũi.

Nhưng những gì cậu nói, bọn họ không thể phủ nhận.

Giết nhầm rồi.

Chuyện mà không một ai biết thì chàng trai này lại biết rất rõ.

“Sau khi mọi người tiếp cận với người chết thứ tám đó, lại phát hiện cậu ta thực sự là hung thủ, thường xuyên bắt nạt bạn học, bất chấp thủ đoạn. Hơn nữa gia cảnh cậu ta rất bí hiểm, có thể dàn xếp chuyện này là điều hoàn toàn hợp lý. Nhưng bởi vì không có bằng chứng xác thực nên mọi người vẫn luôn để ý đến cậu ta.” Giọng nói của Hòa Ngọc bình tĩnh như trần thuật lại sự việc.

Mọi chuyện xảy ra khi cậu chưa từng đặt chân đến ngôi trường này, nhưng cậu nói với giọng điệu như thể đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện.

Điều đáng sợ hơn là những gì cậu nói đều là sự thật.

Ông chú căng tin cùng mấy người càng ngày càng căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cậu.

 “Sau đó, cuối cùng mọi người cũng tìm được manh mối, mọi người đã tìm ra được đồ của Anna ở một chỗ giấu rất sâu trong tủ đồ của người thứ tám bị giết.”

Hòa Ngọc nhìn bọn họ, nói với giọng chắc chắn: “Chắc chắn trình tự là như thế này có đúng không?”

Nhân viên vệ sinh thốt lên: “Sao cậu biết?”

Hòa Ngọc cười nói: “Bởi vì rất dễ để suy đoán mà, nhất định là trình tự này, cũng chỉ có thể là trình tự này. Hung thủ thật sự sau khi phát hiện ra các người đang điều tra tên chết thứ tám, như vậy hợp tình hợp lý đổ tội lên tên chết thứ tám kia.”

“Đó là một người rất thông minh, cậu ta luôn ẩn nấp trong trường để tìm cơ hội trốn thoát. Lúc cậu ta giết chết Anna và Yumo, cậu ta không lường trước được hậu quả, cậu ta vốn cho rằng gia thế sẽ giúp cậu ta giải quyết ổn thỏa, nào ngờ có rất nhiều cao thủ đang truy lùng cậu ta.”

Hòa Ngọc nhún vai: “Tôi muốn nhấn mạnh một lần nữa, cậu ta vô cùng thông minh, cậu ta không chuyển trường là bởi vì cậu ta biết nếu chuyển trường thì mọi người sẽ để ý đến cậu ta, vì thế cậu ta cứ lẩn trốn và theo dõi mọi người hành hạ nhóm người kia, cậu ta vẫn luôn ở đó, cậu ta biết nếu không để mọi người giết đủ các hung thủ thì vụ giết người này sẽ không bao giờ kết thúc, vì vậy cậu ta đã tìm một người thế thân.”

Chủ nhiệm khối nheo mắt lại: “Đây đều chỉ là suy đoán của cậu, người chết thứ tám đó cỏ thể là hung thủ thực sự.”

Giáo viên y tế và chú bảo vệ đều nhìn về phía cậu, trong mắt hai người chứa một suy nghĩ giống nhau.

Hòa Ngọc mỉm cười, như thể không quan tâm đến sự hoài nghi của họ và tiếp tục kiên nhẫn giải thích thêm:

“Đúng chỉ là suy đoán của tôi, nhưng rất hợp lý phải không, trong vòng ba tháng, mọi người đã tìm ra được bảy hung thủ kia, người thứ tám thì bặt vô âm tín, lại không có bất kỳ mối liên hệ nào với bảy tên còn lại, hoàn toàn không có tung tích.”

“Với loại hung thủ như thế này, thật sự cậu ta sẽ tự tay giấu đồ của Anna trong tủ đồ sao, cậu ta ngu ngốc đến mức vậy sao, để dễ bị phát hiện ra như vậy sao?”

“Người mà mấy người giết là vì lúc quét nhà thì vô tình hất bụi lên người cậu ta, cậu ta hành động không mảy may suy nghĩ, với tính cách như thế, trong vòng ba tháng, cậu ta thản nhiên như không có chuyện gì ra.”

Đạn mạc: “Tôi thực sự nghĩ những gì cậu ấy nói là có lý.”

Đạn mạc: “66666 phục rồi.”

Đạn mạc: “Phó bản này thế mà lại cần điều tra vụ án, quá nhiều plot twist, thực sự chưa từng có.”

Hòa Ngọc: “Hơn nữa, tôi và bạn cùng phòng của cậu ấy đã từng nói chuyện về cậu ấy, sau khi xảy ra vụ án giết người, thái độ của cậu ấy không có nhiều thay đổi, chỉ phàn nàn với bạn cùng phòng rằng trường học quá kém, bắt người cũng không bắt được.”

Ánh mắt của Hòa Ngọc lại một lần nữa hướng đến ông chú căng tin: “Vì vậy tám mươi phần trăm cậu này không phải là hung thủ, hung thủ thật sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cậu ta đã tìm được người thế thân, nếu đoán không lầm, trong lần số lượng lớn học sinh chuyển trường, cậu ta sẽ theo đó thành công rời đi.”

“Hung thủ” đã bị giết hết rồi, lần này số lượng học sinh chuyển trường lại nhiều, không có lý do gì để làm người khác chú ý đến, hung thủ thật sự thuận lợi rời đi.

Hơi thở của ông chú căng tin trở nên gấp gáp hơn, loạng choạng tiến về phía trước, khàn giọng hỏi: “Là ai? Cậu ta là ai?”

Ông ta khẩn thiết ra điều kiện: “Cháu nói cho chú cậu ta là ai, chỉ cẩn chú giết được cậu ta, cái mạng này của chú giao cho cháu, cháu muốn làm gì tùy ý.”

Ông ta chỉ muốn biết hung thủ thật sự là ai.

Hòa Ngọc lại lắc đầu: “Thứ lỗi, vì không đủ thời gian nên cháu chưa kịp điều tra.”

Cậu nhìn ông chú căng tin đang tuyệt vọng, thản nhiên nói: “Chú còn sống được bao lâu?”

Ông chú sửng sốt một hồi lâu rồi mới khàn giọng nói: “Năm ngày, chú có thể cảm nhận được chú còn sống được năm ngày nữa.”

“Vậy là đủ.” Hòa Ngọc nhìn xuống họ, ánh mắt bình thản: “Cho cháu ba ngày, cháu sẽ điều tra ra được hung thủ, với điều kiện trao đổi là khi chú chết, tất cả mọi người đều có mặt.”

Ông chú căng tin khẽ lau vệt máu nơi khóe miệng: “Chỉ cần cháu tìm thấy cậu ta, muốn chú làm gì cũng được.”

Hòa Ngọc: “Vậy, giao dịch thành công.”

Nhân viên vệ sinh bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại giúp chúng tôi tìm hung thủ?”

Thật ra, Hòa Ngọc đoán rằng khi biết ông chú căng tin sắp chết, họ cũng không muốn truy giết cậu nữa, họ chỉ muốn sống yên ổn.

Chờ đến lúc ông chú căng tin chết, họ lại xuất đầu lộ diện.

Nhưng cậu chọn nói ra chân tướng, nói tất cả mọi thứ, đồng thời thản nhiên thực hiện giao dịch với họ.

Điều này không chỉ vì tính cách của cậu, mà rõ ràng còn muốn giúp họ tìm ra hung thủ thực sự.

Hòa Ngọc nghe vậy, chậm rãi chớp mắt, mím môi nói:

“Bởi vì, cậu ta đáng chết.”

“Pháp luật không trừng trị được cậu ta thì ông trời trừng trị, ông trời không trừng trị được thì lẽ tất nhiên sẽ có người trừng trị.”

“Làm ra tội ác như vậy thì đáng phải chết, không có lý do gì có thể trốn thoát.”

“Như Lam Tinh nói, công lý có thể tới muộn nhưng tuyệt đối không thể vắng mặt.”

Giọng nói của Hòa Ngọc rất nhẹ nhàng, không nặng nề chói tai nhưng từng câu từng chữ giống như chạm vào trái tim của người khác.

Hiện trường im lặng, đạn mạc lại lần nữa trống không.

Sau một lúc lâu, đạn mạc:

“Đúng là người này có chút khác biệt.”

“Đúng vậy, bỗng nhiên thấy thích Hòa Ngọc một chút rồi, tuy rằng năng lực chiến đấu của cậu ta kém nhưng thế giới tinh thần của cậu ta rất mạnh.”

“Hơn nữa cậu ta vừa đẹp trai vừa thông minh, bỏ phiếu cho cậu ta rồi!”

“Haha, tên người hành tinh rác này, cậu ta nghĩ cậu ta là ai, lỡ như cậu ta làm việc ác như Khắc Lý Hải vậy, giết bao nhiêu người hành tinh rác nhưng vẫn thuận lợi thắng cấp đó sao.”

“Đúng vậy, Liên Bang vẫn luôn nói thực lực, trước khi cậu ta có thực lực, những lời cậu ta nói đều là nói nhảm.”

Lam Tinh.

Diệp Khai Quân mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.

Anh ta cùng những người có mặt tại hiện trường nhìn Vệ Gia Quốc, nhưng lại phát hiện ông ta đang cúi đầu, dáng vẻ như đang suy tư gì đó.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Vệ Gia Quốc cũng ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn: “Tôi nghĩ, suy nghĩ của chúng ta sai rồi.”

Diệp Khai Quân cười khổ: “Đúng vậy, chúng ta bị Liên Bang Vũ Trụ cùng nguy hiểm của Lam Tinh che giấu, thậm chí che giấu một trái tim biết phân biệt thiện ác.”

Khi mới lựa chọn tuyển thủ tham gia trận đấu, bọn họ đã chọn rất nhiều tử tù.

Đăng ký nhiều nhất cũng là tử tù.

Dường như không có cơ hội để ra ngoài, dù sao cũng chết, tham gia show sống còn thì có cơ hội sống thêm vài ngày, vì thế vô số các tử tù đến đăng ký.

Vệ Gia Quốc và những người khác nghĩ, trước sau gì cũng chết, để cho bọn họ chết trong show sống còn cũng không vấn đề gì.

Hơn nữa nhiều tên tử tù rất độc ác, bọn họ có thể giúp Lam Tinh thu hút sự chú ý, để Lam Tinh nhanh chóng gia nhập Liên Bang Vũ Trụ.

Lam Tinh không có quy ước bảo vệ của Liên Bang Vũ Trụ thì sẽ giống chú cừu gầy gò giữa thảo nguyên bị bao quanh bởi bầy sói, vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị bầy sói đói khát xung quanh xé xác.

Trong trường hợp này, trong mắt họ chỉ có bảo vệ nguyên vẹn Lam Tinh, chỉ có gia nhập Liên Bang Vũ Trụ, chỉ có đạt được thứ hạng tốt trên show sống còn.

Và vì điều này nên bỏ mặc những việc khác, thậm chí giữa thiện và ác.

Vậy mà họ chọn hung thủ giết người hàng loạt Cao Kiến Minh.

Sau khi họ biết mình bị che giấu và lợi dụng, trong mắt giờ chỉ còn sức mạnh của Cao Kiến Minh, chỉ trông chờ anh ta xem có cứu được Lam Tinh hay không và họ hoàn toàn quên mất những người Lam Tinh vô tội đã bị giết dưới tay anh ta.

Một câu nói của Hòa Ngọc giống như một cành cây đập vào đầu họ.

Vệ Gia Quốc đưa tay lên tắt phát sóng trực tiếp của Cao Kiến Minh ở ngoài cùng bên phải màn hình, giọng nói bình tĩnh kiên định: “Từ giờ, đừng quan tâm anh ta nữa.”

Vì những người vô tội bị anh ta giết.

Chết trong show sống còn cũng là một loại tra tấn.

Quay trở lại hiện trường.

Sau một hồi im bặt không nói gì, ông chú căng tin đột nhiên nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng: “Cháu thật sự là một chàng trai ưu tú, hy vọng cháu có thể làm được.”

Hòa Ngọc: “Trước tới nay cháu chưa bao giờ nuốt lời.”

“Chú sẽ đợi.” Ông chú căng tin nhìn cậu chăm chú, vẫy tay với những người ở đó rồi yếu ớt bước đi, rời khỏi nơi này.

Nhân viên vệ sinh nhìn lại cây chổi mấy lần, đây quả là một thiết bị bay cao cấp.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của bà, cây chổi khẽ rung lên.

Nhân viên vệ sinh: “...”

Thôi bỏ đi, thiết bị bay nay tuy rất lợi hại nhưng bà đã lớn tuổi, cũng không cần thiết bị kỳ quái này lắm.

Kỳ quái để lại cho kỳ quái vậy.

Nghĩ như vậy, bà an tâm quay người rời đi.

Ở chỗ cũ, chỉ còn lại một mình Hòa Ngọc bay giữa không trung, bên cạnh là Trấn Tinh, Eugene và phía dưới còn có Vạn Nhân Trảm đang ở trên tường chưa xuống.

Vạn Nhân Trảm: “...”

Từ lúc chờ Hòa Ngọc chết cho đến lúc mọi người rời đi, Vạn Nhân Trảm luôn ở trong trạng thái bàng hoàng sửng sốt.

Lúc này, gã vẫn ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc trên bầu trời.

Hòa Ngọc đang bay ở độ cao rất thấp nhưng không hiểu vì sao, Vạn Nhân Trảm cảm thấy cậu đang đứng ở nơi cực kỳ cao.

Eugene đang treo mình trên phi thuyền nuốt nước bọt nói: “Hòa Ngọc, cậu đã chuẩn bị sẵn con át chủ bài rồi nên cho dù có năm cao thủ cấp S, cậu cũng không sợ.”

Trấn Tinh cũng nhìn cậu, ánh mắt nghi hoặc.

Hòa Ngọc: “Chín mươi phần trăm thôi, còn mười phần trăm chắc là những đồng bọn trực tiếp giết chết chúng ta.”

Eugene, Trấn Tinh: “...”

Một lúc sau, Eugene lại hỏi: “Cậu cũng biết sức khỏe của ông chú căng tin có vấn đề, ông ta nhất định sẽ chết?”

Hòa Ngọc: “Không phải biết hết, lúc trước chỉ là đoán, tối nay mới biết chắc chắn.”

Dừng một chút, cậu nói: “Tôi đã nói, chỉ cần nghe lời tôi thì tất cả sẽ qua ải.”

Ba người: “...”

Vậy sáu người kia, chạy nhanh quá đi.

Này, các người đã lãng phí một trăm nghìn phiếu bầu rồi đó.

Đạn mạc:

“Vì thế phòng phát sóng trực tiếp của Thành Chiêu và Cách Đới còn xem được nữa không?”

“Vẫn xem được, tuy trạm trung gian của vòng loại có thể tắt phát sóng trực tiếp, nhưng bọn họ không tắt.”

“Vậy bọn họ đang làm gì vậy?”

“Bọn họ đang xem phòng của Hòa Ngọc.”

“Mẹ nó, tôi còn tức giùm bọn họ, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, ai lại không dám bỏ chạy.”

Cách Đới nhìn màn hình với khuôn mặt u ám, biểu cảm phức tạp.

Lần này, không chỉ lãng phí một trăm nghìn phiếu bầu mà sự nổi tiếng của gã cũng vì vậy mà ảnh hưởng ở mức độ nhất định.

Không thấy Eugene và Trấn Tinh vẫn chưa ra à.

Ngay cả thằng kém thông minh nhất là Vạn Nhân Trảm cũng chưa ra.

Bên cạnh, Annie nghiến răng nghiến lợi: “Tên Hòa Ngọc này có nhiều con át chủ bài vậy mà không cho chúng ta biết cái nào, cậu ta đang cố ý dọa chúng ta bỏ đi thôi.”

Đường Kha không nói gì, chứng tỏ là tán đồng với gã.

Quỳnh đảo mắt: “Thôi tôi xin, rõ ràng là chúng ta bỏ chạy quá nhanh.”

Cô ta ấn chiếc mũ, nhìn Hòa Ngọc điềm tĩnh trên màn hình, lẩm bẩm: “Lần sau, tôi sẽ lại cùng một phó bản với cậu ấy và tôi nhất định sẽ theo sát cậu ấy.”

Thành Chiêu và Nguyên Trạch bất lực nhìn nhau, đau lòng tiếc nuối một trăm nghìn phiếu bầu của mình.

Biết như vậy thì đã chờ thêm một chút.

Hòa Ngọc cũng là một điều kỳ lạ, ngay cả trong tình huống đó cậu vẫn có thể xoay chuyển tình thế.

Trên màn hình.

Eugene và Trấn Tinh đang chuẩn bị xuống, nhưng từ khóe mắt phát hiện Hòa Ngọc không cử động chút nào.

Eugene ngờ nghệch hỏi: “Sao cậu không đi xuống?”

Hòa Ngọc: “Tôi đã thuyết phục được bọn họ, có não, có phải các anh nên chọn món khác không?”

Giọng nói của cậu vô cùng nhẹ nhàng, vẫn bình thản và ung dung.

“Cậu muốn gì?” Eugene nheo mắt hỏi.

Hòa Ngọc: “Thuốc hồi phục.”

Ánh mắt của Trấn Tinh di chuyển đến cánh tay của Hòa Ngọc, cánh tay đối phương bị thương, hơn nữa còn đang chảy máu, làn da đang tái nhợt đến mức có thể nhìn xuyên qua được nhưng từ biểu cảm lại thấy không có gì khác thường.

“Vết thương của cậu cần nó.”, Trấn Tinh vừa nói vừa lấy thuốc ra.

Hòa Ngọc: “E rằng cần thêm một lọ nữa.”

Eugene cũng từ trong ba lô lấy ra thêm một lọ thuốc đưa cho cậu, nhưng Hòa Ngọc không nhận.

Bên dưới, Vạn Nhân Trảm: “Tao nói trước, tao sẽ không bao giờ đưa cho mày.”

Hòa Ngọc ngắt lời gã: “Đồ nghèo, anh đâu có mà cho.”

Vạn Nhân Trảm: “...”

Gã lại nhận thêm một đòn chí mạng, ngoài rìu ra, hắn thực sự không còn thiết bị nào.

Nhưng tất cả không phải vì tên Hòa Ngọc đáng chết sao.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng.

Trấn Tinh: “Cậu không cần sao?”, gã chớp chớp mắt.

Hòa Ngọc vô cùng bình thản, chỉ là giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Đút cho tôi.”

Nói xong, cậu nhắm mắt, trực tiếp ngã xuống.

Trấn Tinh nhanh tay đỡ lấy cậu, mới phát hiện ra tay cậu lạnh như xác chết, không còn một chút hơi ấm nào.

Sắc mặt gã liền thay đổi, lập tức lấy thuốc hồi phục đổ vào miệng Hòa Ngọc, lấy thêm một lọ nữa của Eugene, cũng đút cho Hòa Ngọc uống.

Eugene hoang mang: “Cậu ấy sao vậy?”

Không phải chỉ là cánh tay bị thương một chút thôi sao, cũng không phải là vết thương lớn lắm.

Khán giả sững sờ, cũng vào lúc này bọn họ mới phát hiện giao diện của phòng phát trực tiếp thuộc về hệ thống nhắc nhở của Hòa Ngọc.

Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp chết và sẽ đánh rơi thiết bị kính 0 độ vô dụng, một bộ quần áo trông ấn tượng nhưng vô ích, một viên chuyển đổi chưa xác định, một cuốn sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu, một con dao tầm thường, một con dao chưa hoàn thành gia công, một cây chổi tuy không đẹp lắm nhưng vô cùng cao cấp.

Hai mươi phút trước.

Khán giả: “...”

“Wow, hai mươi phút trước Hòa Ngọc đã sắp chết rồi.”

“Cậu ấy yếu đến mức hệ thống cho rằng cậu ấy sẽ chết, vậy mà cậu ấy vẫn bình tĩnh phân tích và thương lượng điều kiện.”

“Wow wow, cậu ấy thật là dũng cảm.”

“Mẹ nó, Hòa Ngọc quá mạnh mẽ, chuyện này thật là ngầu.”

“Nhưng năng lực chiến đấu có tám điểm yếu thật ấy.”

“Mẹ tôi hỏi vì sao xem livestream mà lại quỳ?”

Tuy tàn khốc nhưng sự thật là như vậy.

Vạn Nhân Trảm chịu tấn công trực diện đã bị đánh bay, va vào tường rồi rơi xuống, may mà vẫn ổn, lại bị đánh bay rồi rơi xuống lần nữa nhưng vẫn không sao, ít nhất còn giữ được mạng.

Còn Hòa Ngọc chỉ bị cao thủ cấp S quẹt qua, chỉ quẹt vào cánh tay, vậy mà suýt nữa mất mạng.

Trấn Tinh thấy hơi thở của cậu dần ổn định, mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là kịp thời uống thuốc, cố gắng nghỉ ngơi sẽ sớm hồi phục.”

Eugene ngờ vực: “Có chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?”

Trấn Tinh ngừng một lúc nói: “Có thể cao thủ cấp S đó mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều, hoặc là thiết bị của ông ta vô cùng đặc biệt.”

Eugene đã hiểu, gật đầu: “Thì ra là vậy, Hòa Ngọc cũng thật biết chịu đựng, bị thương đến mức phải uống hai lọ thuốc hồi phục, vậy mà vẫn bình thản nói chuyện, không thấy được một chút bất thường nào.”

Trấn Tinh ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Gã cụp mắt xuống, chăm chú nhìn Hòa Ngọc yếu ớt một hồi lâu.

Hai người đem theo Hòa Ngọc cùng tiếp đất, cây chổi theo sát Hòa Ngọc, nghịch ngợm mà va chạm khắp nơi.

Phía dưới, Vạn Nhân Trảm tiến tới: “Chúng mày cứu cậu ta làm gì, để cậu ta chết luôn đi, chúng ta có thể bớt được một đối thủ cạnh tranh.”

Hòa Ngọc là một giáo viên đào tạo NPC, không giết được, nhưng bọn họ có thể thấy chết mà không cứu mà.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng đúng là Hòa Ngọc rất nguy hiểm.

Eugene trợn mắt: “Mày ngu à, nếu như Hòa Ngọc chết, trong vòng ba ngày mày có thể tìm ra hung thủ thứ tám không?”

Vạn Nhân Trảm: “...”

Gã hừ một tiếng: “Trận đấu này kết thúc, chỉ có một người sống sót trở về, Hòa Ngọc là một nhân vật tàn nhẫn, chúng mày cẩn thận kẻo sau này thất bại thảm hại.”

Trấn Tinh và Eugene không trả lời.

Vạn Nhân Trảm chăm chú nhìn Hòa Ngọc mặt mũi tái nhợt, hơi thở dần đều, gã ôm lấy cây rìu và nói nhỏ: “Một ngày nào đó, mày sẽ chết dưới tay tao.”

Khoảnh khắc trời sáng, Hòa Ngọc mở mắt ra.

Vết thương ngày hôm qua đã khỏi rồi, thuốc hồi phục của Liên Bang quả thực rất hiệu quả đối với vết thương.

Nếu như ở Lam Tinh, thuốc này được xem là thần dược.

“Cậu tỉnh rồi?” Trấn Tinh nhảy xuống từ giường bên cạnh.

Hòa Ngọc nhìn một vòng xung quanh, nhận ra đây là ký túc xá học sinh.

Eugene từ ngoài cửa đi vào giải thích: “Với bộ dạng của cậu tối qua, chúng tôi không vào ký túc xá giáo viên được nên đành đưa cậu về ký túc xá học sinh chúng tôi ở tạm.”

Phòng ký túc xá này vốn có mấy người bọn Cách Đới ở cùng, nhưng bây giờ chỉ còn lại vài người.

Vạn Nhân Trảm ở sau Eugene, khuôn mặt không một biểu cảm.

Hòa Ngọc chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng bình thản, nghe nói thì chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vạn Nhân Trảm không vừa mắt với thái độ này của Hòa Ngọc, lập tức mỉa mai: “Mày quả là to gan, đến như vậy rồi mà vẫn dám giao tính mạng cho người khác, mày không sợ thấy chết mà không cứu sao, đây càng không phải là nơi có thể kết đồng đội.”

Tất cả đồng đội chỉ là tạm thời, tất cả mọi người đều là đối thủ.

Hòa Ngọc nhướng mí mắt liếc gã một cái: “Không phải tôi còn sống đây sao?”

Vạn Nhân Trảm: “Lỡ như bọn họ...”

Hòa Ngọc: “Trước tới nay tôi không phán định chuyện gì không xảy ra, hơn nữa là chuyện không bao giờ xảy ra.”

Cậu là một con bạc vô cùng nguy hiểm.

Nhưng chỉ cần thắng cược, cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị thua cược.

Bởi vì điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Eugene giơ ngón tay cái lên: “Hôm qua cậu cứu chúng tôi, tuy rằng tôi không phải người tốt nhưng sẽ không bao giờ lấy oán báo ân. Trận đấu sau thì sau này tính, nhưng trong phó bản này chúng ta là đồng đội, sẽ không thấy chết mà không cứu.”

Hòa Ngọc: “Ồ.”

Cậu nhìn về phía Eugene, nheo mắt: “Anh có chắc không phải vì anh không có chút manh mối nào nên mới cứu tôi?”

Eugene: “...”

Gã sờ mũi: “Xin đừng vạch trần mà.”

Bên cạnh, Trấn Tinh đột nhiên hỏi: “Cậu đã nói chỉ cần ba ngày, có phải có chút manh mối gì rồi không?”

Eugene nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, tôi không tin cậu không có chút manh mối nào.”

 

Vạn Nhân Trảm nghe thấy rồi mỉa mai: “Cậu ta biết, nhưng chắc chắn cậu ta không nói ra.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp