Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 36: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (21)


8 tháng

trướctiếp

Hòa Ngọc vô cảm xúc: “Bỏ ra.”

Eugene: “Không bỏ, dáng của cậu thật sự rất giống với Anna, thầy Hòa à, cậu muốn hoàn thành phó bản này không?”

“Còn có cách khác mà.”

Trấn Tinh chớp mắt, làm vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà cách này là đơn giản nhất.”

Hai người họ tuy là đang thương lượng với Hòa Ngọc nhưng lại ghì chặt cậu, kiên quyết không buông tay, hiển nhiên là họ đã quyết định phải dùng cách này.

Hòa Ngọc lạnh lùng nhìn hai người: “Các anh đang cố ý.”

Trả lời cậu chỉ là hai hàm răng trắng bóc.

Ngay cả khuôn mặt máy móc của Eugene cũng cười đến nhăn lại, trông vô cùng vui mừng và mong đợi.

Eugene và Trấn Tinh cố ý.

Không phải bọn họ nhất quyết phải làm thế, chỉ là thực sự không muốn nhìn thêm vẻ mặt quá đỗi thản nhiên tự tin của Hòa Ngọc, họ muốn nhìn được biểu cảm khác của cậu.

Hơn nữa —

Hòa Ngọc luôn ra vẻ thần bí, nói gì cũng chỉ nói nửa chừng, luôn làm cho người khác mơ hồ, bối rối.

Đặc biệt là lúc người khác đang vò đầu bứt tai, cậu cũng chẳng thèm nói lời nào, thật là muốn cho cậu một trận.

Họ muốn đánh cậu cũng chỉ đành nhịn.

Bây giờ lại có cơ hội thích hợp để “báo thù”, không phải quá tuyệt vời sao.

Ánh mắt Eugene vụt qua một tia ranh mãnh.

Hiếm khi thấy vẻ mặt của Hòa Ngọc thay đổi biểu cảm, thật là làm người khác vui vẻ mà.

Nhìn người có dáng dấp nhỏ bé, gầy gò hơn bọn họ nhưng mặt lúc nào cũng trầm tư, ảm đạm thật chán chết.

Hòa Ngọc lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt rất không thân thiện.

Khi cậu đề xuất phương án này, cậu không ngờ tới là chiều cao của mình lại tương đương với Anna, chiều cao của cậu ở Lam Tinh là khá lý tưởng.

Nhưng đối với Liên Bang có hệ thống năng lực chiến đấu, họ đã tập luyện rất chăm chỉ, điều này khiến chiều cao tổng thể rất đáng gờm.

Chiều cao của Hòa Ngọc ở Liên Bang thì chỉ ngang với một cô gái.

Đứng trước một người cao to, vạm vỡ như Vạn Nhân Trảm thì chỉ nhỏ bé như chú gà, hơn nữa cậu lại gầy gò, da dẻ nhợt nhạt nên nhìn càng thêm phần yếu ớt.

Vạn Nhân Trảm như mới nhận ra điều gì đó, đột nhiên cao giọng hống hách nói: “Mày phải giả làm con gái.”

Không đợi Hòa Ngọc trả lời đã ngửa mặt lên cười to: “Hahaha tên lùn kia, buồn cười chết mất, mày thế mà lại phải giả làm con gái, hahaha, khỏi nói, nhìn mày rất chi là giống đó hahaha.”

Hòa Ngọc quay người, mặt không biểu cảm nhìn gã.

Đan mạc:

“Hahaha, Hòa Ngọc lần đầu tự đào hố chôn mình, buồn cười quá đi.”

“Biểu cảm vừa rồi của cậu ấy thật đáng yêu, rất mong chờ Hòa Ngọc cải trang thành phụ nữ.”

“Tôi cũng rất mong chờ, hahaha.”

“Vì thế nhiều lúc đừng nói chuyện kiểu cao siêu bí hiểm, rất dễ chọc giận quần chúng, hahaha.”

“Tuy tôi cũng rất vui nhưng mà Vạn Nhân Trảm, anh cũng dám cười nhạo Hòa Ngọc sao?”

“Ngồi hóng Vạn Nhân Trảm tự tìm chỗ chết.”

Vạn Nhân Trảm vừa mới vui vẻ, dần dần nụ cười dập tắt.

Bởi vì Hòa Ngọc nhìn gã với một vẻ mặt rất lạnh lùng thờ ơ, như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Trong trường hợp như vậy, gã không thể cười nổi.

Hòa Ngọc: “Vậy anh vui mừng vì cái gì? Vì anh là một tên vô dụng trong phó bản này sao?”

Cho dù là phân tích sự thật hay là giả nữ để dụ hung thủ, tất cả đều là để thông qua.

Mà Vạn Nhân Trảm, chưa hề đóng góp điều gì.

Vạn Nhân Trảm: “…”

Tuy đó là sự thật, nhưng nói ra kể cũng có chút hổ thẹn.

Hòa Ngọc mỉm cười: “Vạn Nhân Trảm, đi dọn nhà vệ sinh đi.”

Vạn Nhân Trảm trợn mắt: “Dựa vào đâu?”

Hòa Ngọc: “Dựa vào tôi là thầy giáo của anh, tôn sư trọng đạo, tín chỉ, anh có cần không?”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Hơi thở của gã trở nên nặng nề, toàn thân như đang bốc khói.

Hòa Ngọc tiếp tục cười nói: “Lẽ nào anh không thể làm chút gì đó sao? Đến phó bản này ngồi không hưởng lợi thôi à?”

Sau đó, cậu giải thích: “Có phải anh không hiểu thế nào là ngồi không hưởng lợi, tức là trong cái phó bản này là kẻ vô dụng, không giúp được gì cũng không chịu làm gì.”

Giọng điệu không nhanh không chậm, từng chữ như một con dao đâm chí mạng.

Vạn Nhân Trảm: “…”

Toàn thân gã như bị sét đánh, tức giận đến nỗi muốn giết người, nhưng lại đau lòng phát hiện những gì Hòa Ngọc nói đều là sự thật.

Trong chiến đấu, gã không đánh lại cao thủ cấp S.

Trong phân tích, thực sự đến bây giờ gã vẫn chưa hiểu nhưng gì Hòa Ngọc đã phân tích lúc trước.

Hòa Ngọc: “Vì thế, cống hiến duy nhất anh có thể làm đó là dọn nhà vệ sinh, để không uổng công vô ích anh đến đây lần này.”

Sau khi nhân viên vệ sinh bị bại lộ, hôm nay chưa cải trang được gì chứ đừng nói dọn nhà vệ sinh.

Từ đó đến nay nhà vệ sinh chưa được dọn, vô cùng bẩn thỉu.

Trấn Tinh và Eugene nín cười.

Hòa Ngọc: “Hai người phải giám sát anh ta, nhất định phải dọn cho sạch đó.”

Trấn Tinh, Eugene: “…”

Hớ —-

Bọn họ chỉ ở đó hóng chuyện, sao lại bị liên lụy rồi.

Hòa Ngọc cười cười: “Không đồng ý sao?”

Cho dù rất bối rối nhưng nụ cười và giọng điệu này làm cho người khác nổi hết gai ốc, dường như họ chỉ cần nói “không” thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Nghĩ đến vì để hoàn thành phó bản này mà Hòa Ngọc phải mặc đồ con gái,

Hai người bất đắc dĩ gật đầu.

Hòa Ngọc mỉm cười quay người, vẻ mặt cau có khó chịu vừa rồi tan biến, trở lại với gương mặt lãnh đạm thường ngày.

Quả nhiên lúc tâm trạng không tốt thì làm người khác đau khổ, lúc đó sẽ thấy dễ chịu hơn.

Những bước chân của cậu đã quay trở lại trang thái bình thường.

Đạn mạc:

“Mẹ nó, đây là Hòa Ngọc lúc tức giận, quả nhiên không thể chọc cậu ta điên.”

“Mẹ, cậu ta biết cách hành hạ người khác thật, Vạn Nhân Trảm dọn vệ sinh, e rằng cả đời gã chưa bao giờ làm việc đó.”

“Hahaha, để bọn họ chọc giận Hòa Ngọc, đáng.”

“Thảo luận nghiêm túc một chút, Hòa Ngọc có thế đóng giả Anna không, có thể thực sự thu hút hung thủ không?”

“Không biết, họ chỉ có ba ngày, phải thử nhiều cách khác nhau.”

“Tôi thấy không khả thi, hung thủ vẫn ung dung như vậy, có người lật tung mọi ngóc ngách gã ta đều không hoảng sợ thì Anna giả có thể dụ gã ta sao?”

“Cứ chờ xem sao.”

Vạn Nhân Trảm đứng trong ký túc xá, bực bội nói: “Cần chờ bao lâu nữa?”

Trấn Tinh cầm ly nước, vẻ mặt lạnh lùng dựa vào giường, không hề để ý đến gã.

Trong mắt Eugene tràn đầy gian xảo: “Lần đầu tiên mặc váy thì phải làm quen một chút, đoán là cậu ấy cần ổn định tâm lý chút chút mới bước ra được.”

Đạn mạc: “Chắc là Hòa Ngọc đang thay quần áo, vì thế phòng phát sóng của cậu ấy đã bị làm mờ, không nhìn thấy thứ gì.”

Đạn mạc: “Mong chờ.”

Đạn mạc: “Đoán là phải lâu nữa mới ra.”

Bọn họ đều cho rằng phải chờ rất lâu, nhưng thực tế, vừa mới dứt lời thì cửa nhà vệ sinh đã mở ra rồi.

Hòa Ngọc mà mọi người cho rằng phải chuẩn bị tâm lý vững vàng để lần đầu mặc đồ nữ lại lạnh lùng điềm tĩnh bước ra từ phà vệ sinh, trên khuôn mặt hay trong ánh mắt đều không chút gì gọi là xấu hổ, ngại ngùng.

Ngược lại, tràn đầy tự tin.

Cứ như thứ cậu mặc trên người không phải là váy, mà là một bộ vest lịch lãm.

Để giống với Anna hơn, họ không lấy đồng phục trường mà là chiếc váy màu xanh lam mà Anna hay mặc, ngày cô ấy xảy ra chuyện cũng mặc chiếc váy này.

Tuy chiếc váy gốc đã bị xử lý, nhưng nhờ ông chú căng tin và nhân viên vệ sinh làm ra một chiếc giống hệt thì không khó khăn chút nào.

Chiếc váy màu xanh lam dài đến mắt cá chân, bộ tóc giả cũng xoăn dài y hệt như tóc Anna.

Mái tóc xoăn dài buông thả tự nhiên, vòng eo thon thả bị váy siết lại dường như chỉ còn rộng bằng lòng bàn tay, khuôn mặt Hòa Ngọc lại lạnh lùng, trong trang phục như vậy lại toát ra vẻ quý phái và quyến rũ lạ thường.

Cậu vốn có ngũ quan thanh tú, nét đẹp phi giới tính, lông mày không sắc nhưng đôi mắt mê người sâu thẳm như trời sao, lông mi cong vút, khi chớp mắt quả thực động lòng người.

Bỏ cặp kính cứng nhắc đi, lại làm cho cậu thêm phần dịu dàng nhu mì.

Vẻ ngoài của cậu trong trang phục nữ không hề mâu thuẫn chút nào, thậm chí với khuôn mặt nhẵn bóng không tỳ vết cộng với sống mũi cao thẳng tắp, làm cho cậu quyến rũ một cách nổi bật hơn người.

“Hahaha.”

Hòa Ngọc chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh, mỗi bước đi cứ thong thả và bình thản, tiếng bước chân cứ như chạm tận đáy lòng.

Giữ thẳng lưng, nâng cằm lên một chút.

Khóe mắt hếch lên quét một lượt qua đám đông, với ánh mắt mông lung không để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Biểu cảm này trong trang phục nam, Hòa Ngọc lạnh lùng khí chất.

Biểu cảm này trong trang phục nữ, Hòa Ngọc quyến rũ diễm lệ.

Khi ánh mắt cậu quét về phía mọi người, cả ký túc xá đều im phăng phắc.

Vạn Nhân Trảm há hốc mồm, ngây ra nhìn Hòa Ngọc.

Ly nước mà Trấn Tinh cầm nghiêng hẳn qua một bên, dường như tất cả nước trong ly đều đổ lên người gã.

Khi cậu bước từ trong ra, Eugene bất giác đứng dậy, vô tình đập đầu vào thành giường nhưng dường như gã không cảm thấy đau đớn gì.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng tạm thời trống rỗng.

Sau đó là ngập tràn những bình luận hào hứng kích động.

“Chết tiệt, tim tôi loạn nhịp rồi.”

“Mẹ nó, tôi cũng rung động rồi, rõ ràng là thích con gái nhưng khi thấy cậu ấy mặc đồ nữ thì hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi.”

“Mẹ, chảy cả máu mũi luôn rồi.”

“Aaa, đẹp quá đi, tôi là con gái mà cũng mê.”

“Trời ạ, không thua kém gì mà đệ nhất mỹ nhân tuyển chọn Liên Bang lúc trước.”

“Chết rồi, yêu mất rồi.”

Số phiếu bầu của Hòa Ngọc tăng vọt với tốc độ chóng mặt, trực tiếp gần đạt mức một trăm nghìn phiếu bầu.

Thấy số phiếu bầu, Hòa Ngọc hơi nhướn cong đôi lông mày.

Cũng chính vì cái nhướn mày của cậu, đã đánh thức ba người trong ký túc xá.

Eugene suýt nữa nhảy dựng lên: “Chết tiệt!”

Dường như gã chỉ nói được hai chữ này, nhưng nó có thể cho thấy tâm trạng của gã hiện giờ rất vô cùng sinh động.

Trấn Tinh thì lại nghiêm túc gật đầu: “Rất đẹp.”

Vạn Nhân Trảm không nói gì, chỉ giơ tay lên, đứng đực ra đó ôm ngực.

Hòa Ngọc lạnh lùng liếc bọn họ một cái, rồi xách hộp dụng cụ trang điểm vào lại nhà vệ sinh, lần này cậu không đóng cửa, vì thế khán giả có thể xem cậu làm gì ở bên trong.

Cậu đang trang điểm.

Liên Bang Vũ Trụ cũng có đồ trang điểm, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt.

Phụ nữ trong Liên Bang Vũ Trụ không trang điểm nhiều, không phải là họ không yêu cái đẹp mà ngược lại, họ rất yêu.

Nhưng thứ họ theo đuổi là một loại thuốc có thể thay đổi dung mạo hoàn toàn.

Cái thứ mà chỉ tồn tại trong tiểu thuyết của Lam Tinh, trong Liên Bang Vũ Trụ cũng có, mặc dù rất hiếm thấy, công dụng cũng có hạn nhưng quả thực là có tồn tại.

Động tác trang điểm của Hòa Ngọc vừa nhanh vừa đẹp, rất nhiều người đàn ông khi trang điểm đều cố ý “nhấn đậm lên”, điều này không chỉ làm lớp trang điểm mất thẩm mỹ mà còn khiến người khác thấy phản cảm.

Nhưng cậu lại khác, những động tác của cậu uyển chuyển, nhẹ nhàng, không “đậm lên”, cũng không “cứng cáp thô kệch”, từng cử động rất tự nhiên, như thể cậu đang làm việc một cách nghiêm túc.

Không giống như đang trang điểm, mà giống đang trình diễn nghệ thuật.

Đạn mạc:

“Cách cậu ấy trang điểm không giống với chúng ta lắm.”

“Ủa, sao cậu ấy trang điểm đậm thế, như vậy trông không đẹp lắm.”

“Có phải cậu ấy không biết trang điểm không?”

“Nhưng động tác rất thành thạo, hơn nữa cảm giác cách cậu ấy trang điểm hơi khác, những bộ phận trang điểm cũng hoàn toàn khác biệt.”

“Chờ chút xem, sao tôi cứ cảm thấy cậu ấy càng trang điểm càng quen mắt.”

“Wow wow wow!”

“Cậu ấy đang làm gì vậy, đây có phải là kỹ thuật trang điểm của Lam Tinh trong tiểu thuyết không?”

“Mẹ kiếp, chắc tôi bị mù rồi.”

“Mẹ ơi, gặp ma rồi, Anna sống lại thật rồi.”

Đạn mạc đi từ nghi hoặc, hoài nghi đến kinh ngạc, chỉ vẻn vẹn trong mười phút đồng hồ.

Hòa Ngọc chấm mấy nốt tàn nhang đặc biệt trên mặt Anna, chỉnh sửa tóc theo thói quen Anna hay làm, sau đó mới hài lòng quay đầu.

Eugene và Trấn Tinh chỉ nhìn phía sau lưng, biết là Hòa Ngọc đang trang điểm nhưng không biết cậu trang điểm như thế nào.

Thậm chí hai người vừa nghĩ —

Một người đàn ông như Hòa Ngọc, liệu có biết trang điểm không đây.

Tuy nhiên, khoảnh khắc mà Hòa Ngọc quay người, hai người kinh hãi lùi về sau.

Cánh tay cứng nhắc của Eugene giơ ra, chỉ vào Hòa Ngọc, lắp ba lắp bắp: “Cậu là ai?”

Trấn Tinh cũng làm vẻ mặt phòng bị.

“Đi thôi.” Hòa Ngọc bước từ nhà vệ sinh ra nhàn nhạt nói.

Khoảnh khắc cậu mở miệng nói, hai người mới chắc chắn “Anna” trước mặt là do Hòa Ngọc trang điểm thành.

Eugene vẫn chưa thể tin: “Cậu đã dùng thiết bị gì à? Làm sao biến thành khuôn mặt Anna được vậy? Trông giống y như đúc, thật đáng sợ.”

Hòa Ngọc: “Thuật trang điểm của Lam Tinh.”

Đạn mạc: “Không, đây chắc chắn là thuật dịch dung của Lam Tinh.”

Đôi mắt Trấn Tinh có chút mờ mịt: “Đây thực sự không phải là thiết bị.”

Gã bước tới muốn chạm tay vào để xác nhận tính chân thực của nó.

Hòa Ngọc tránh cánh tay của gã: “Có thiết bị như thế này sao?”

Trấn Tinh: “Không có.”

Hòa Ngọc đưa tay ra, hướng về phía Eugene, bỗng Eugene nhảy xa ra theo bản năng, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Cũng chẳng thể trách, ai bảo Hòa Ngọc lại thay bằng khuôn mặt Anna chứ.

Một người đàn ông mà trong thời gian ngắn lại có thể hoàn toàn biến thành một người phụ nữ, lại là người phụ nữ bọn họ thấy đã chết qua một video.

Ai thấy vậy mà không thốt lên câu sợ hãi chứ.

Bọn họ cũng như mấy công dân của Liên Bang Vũ Trụ ở đây ngày hôm nay, đều đã nhận được một cú sốc tinh thần rất lớn.

Ngay cả mạnh mẽ như Eugene cũng đã rất sợ hãi rồi.

Tay Hòa Ngọc vẫn không dừng lại vươn đến chiếc áo choàng tàng hình đặt trên thành giường.

Hóa ra là cậu muốn lấy chiếc áo tàng hình.

Cái này là ông chú căng tin cho họ mượn, để bắt được hung thủ, việc gì ông chú căng tin cũng có thể làm.

Hòa Ngọc nhấc áo lên, chiếc áo tàng hình nhìn như một chiếc áo choàng bình thường, một tay cậu hất áo qua khoác lên thân, thắt dây lưng lại, ngay tại đó giờ chỉ còn lại một bóng đen mịt mờ.

Cậu dẫn đầu đi ra ngoài.

Trấn Tinh lập tức đi theo, Eugene đang sửng sốt cũng nhanh chân đuổi theo: “Mẹ nó, chờ tôi với, giống Anna quá đi, tôi cứ lo là hung thủ sẽ không trúng kế, bây giờ thì không cần lo lắng nữa.”

Chính là nhờ “thuật trang điểm” này của Hòa Ngọc thì ai có thể phân biệt được chứ.

Ba người đi rồi, trong phòng giờ chỉ còn một mình Vạn Nhân Trảm.

Tay gã vẫn còn đặt ở ngực, một lúc sau mới chậm rãi dựa vào thành giường, đôi mắt vô hồn, giống như vừa mới chịu một đả kích rất lớn.

Đạn mạc: “Anh ta sao vậy?”

Đạn mạc: “Không biết nữa, từ khi Hòa Ngọc bước ra thì như thế này, bị sốc vì chuyện gì rồi.”

Đạn mạc: “Bị kỹ thuật trang điểm của Hòa Ngọc làm cho kinh hồn bạt vía rồi.”

Trước mắt Vạn Nhân Trảm, hình như Hòa Ngọc vẫn đang chậm rãi bước đến.

Ánh mắt lạnh lùng, mái tóc dài hình vòng cung, chiếc váy đang đung đưa cùng với dung nhan hoàn hảo của cậu cứ lởn vởn trước mặt Vạn Nhân Trảm mãi không dứt.

Lồng ngực của gã đang phập phồng dữ dội, đó chính là nhịp tim không thể kiểm soát được.

Vào thời điểm đó, dường như Vạn Nhân Trảm đã mất khả năng suy nghĩ, đôi mắt đờ đẫn, chân mềm nhũn, nhịp tim mất cân bằng, đầu óc rối như tơ vò.

Đây là phản ứng gã chưa bao giờ gặp phải trong hơn ba mươi năm cuộc đời mà gã hết lòng theo đuổi năng lực chiến đấu.

Gã dựa vào tường, một lúc sau mới chớp mắt.

Đưa tay lên.

“Bốp” gã tự cho mình một bạt tai, và cứ thế gã tự đánh cho đến khi ngồi bệt xuống đất.

Sau đó, gã tỉnh táo lại.

Mặt Vạn Nhân Trảm tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi: “Đây nhất định là âm mưu của Hòa Ngọc, nó đang dụ dỗ mình.”

Đạn mạc: “…”

Vạn Nhân Trảm: “Mình nhất định sẽ không bị nó dụ dỗ.”

Đạn mạc: “…”

Vạn Nhân Trảm: “Tên nhóc này đừng hòng dùng mỹ nhân kế lôi kéo mình, mình nhất định sẽ giết chết nó.”

Đạn mạc: “…”

Điên rồi, tiếp theo.

Liên quan đến “thuật trang điểm” làm người khác kinh ngạc của Hòa Ngọc, rất nhanh đã được bàn luận sôi nổi trong quảng trường trò chuyện của show sống còn.

1. “Đây chắc là thuật dịch dung trong Giang Dương Đại Hiệp.”

2. “Đúng đấy, kỹ thuật này quả thật rất đỉnh, liệu có bí mật nào không, tôi cũng muốn học.”

3. “Mẹ nó, Lam Tinh thực sự là hành tinh rác sao? Tại sao cái thứ gì cũng có vậy, tôi thấy Lam Tinh không nên làm hành tinh rác nữa, hoàn toàn có thể gia nhập Liên Bang Vũ Trụ được rồi.”

35. “Báo chí của Liên Bang đều đã đưa tin rồi, cái mà được gọi là võ hiệp Lam Tinh chỉ là tiểu thuyết hư cấu, không đáng để được nhắc đến đâu, được chưa?”

36. “Tôi đồng ý, thực sự cho rằng hành tinh rác thì có gì tốt đẹp.”

37. “Có điều công tâm bàn về Hòa Ngọc thì đúng là cậu ta rất đỉnh, vốn dĩ cho rằng kế sách này sẽ không được hiện thực, hung thủ thì ẩn náu quá kỹ, nhưng Hòa Ngọc đã ra tay, tự nhiên tôi cũng thấy yên tâm.”

Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc ngoài việc năng lực chiến đấu kém, còn lại cái gì cũng cực đỉnh, đặc biệt là chiêu này, trời ơi, chấn động.

Bằng nhiều cách khác nhau mà những bình luận này đều đã xuất hiện trên đạn mạc, vì thế rất nhanh khán giả của Lam Tinh đều đã đọc được.

Do đó, hot search của Lam Tinh.

Thuật trang điểm Lam Tinh, bạn xứng đáng được có.

Giáo trình hướng dẫn thuật trang điểm.

Trường đào tạo Lê Minh.

Hiệu trưởng đang rất bận, rất nhiều học sinh muốn chuyển trường, gần đây phụ huynh vẫn luôn bắt chẹt, hiệu trưởng rất muốn giữ những học sinh này ở lại vì vậy vẫn tiếp tục trao đổi, bàn bạc với phụ huynh.

Nhưng sự bận rộn của ông ta lại cho mấy người nhóm Hòa Ngọc một cơ hội.

Chiều hôm đó, chủ nhiệm khối bước vào từng lớp học, đặc biệt nhấn mạnh:

“Khu lớp học cũ xảy ra chút sự cố, từ nay các em không được phép tới đó, nghe rõ chưa?”

Các học sinh bối rối nhìn nhau.

Chủ nhiệm khối sắc mặt nghiêm túc, nhấn mạnh lại: “Khu lớp học cũ xảy ra chuyện như thế, các em không được gây thêm rắc rối nữa.”

Nhưng lời nói này —

Dường như đã khơi dậy tính tò mò của không ít người.

Chuyện của Anna và Yumo vẫn chưa làm lớn, rất nhiều người vẫn chưa biết nhưng cũng có không ít lời đồn đại, thật giả không ai biết, học sinh rất khó phân biệt.

Nhưng bọn họ đều biết chuyện xảy ra ở khu lớp cũ.

Thế nên bây giờ ở đó lại có chuyện gì nữa sao, lại xảy ra chuyện gì.

Sau khi chủ nhiệm khối nói xong liền rời đi, một lúc chủ nhiệm lớp lại tới nhắc thêm lần nữa xong rồi cũng vội vã rời đi, nhìn theo hướng thì hình như đang đi về phía khu lớp học cũ, sau đó không thấy quay trở lại nữa.

Trong lớp liền diễn ra một cuộc thảo luận sôi nổi.

Vạn Nhân Trảm nói to: “Sao không được đi xem, chủ nhiệm cũng không nói rõ ràng.”

Eugene gật đầu: “Đúng vậy, mọi người có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Tất cả đều lắc đầu.

Trấn Tinh: “Có ảnh hưởng đến chúng ta không đây.”

Vạn Nhân Trảm: “Ai mà biết, hay là chúng ta đi xem xem thế nào.”

Vừa dứt lời, cả lớp rơi vào sự yên lặng kỳ lạ.

Nhưng trên mặt rất nhiều học sinh xuất hiện sự lay động, con trai của lứa tuổi này có tính tò mò rất mạnh.

Và vì thế, đợi tới giờ nghỉ ngơi buổi tối, Vạn Nhân Trảm, Eugene, Trấn Tinh cùng các học sinh sẽ đi xem.

“Bây giờ chúng ta đi, nhẹ nhàng thôi.” Vạn Nhân Trảm thấp giọng nói.

Eugene thêm chút lửa: “Dù sao chúng ta cũng sắp chuyển trường rồi, trước khi chuyển đi tò mò chút cũng chẳng sao đâu.”

Trấn Tinh nặng nề gật đầu.

Eugene: “Lớp phó học tập, đi không?”

Bọn họ đều là học sinh chuyển từ trường khác tới, đến đây chưa được bao lâu lại không tiếp xúc gần gũi với các học sinh khác nên rất khó để học sinh khác tin tưởng, nhưng lớp phó học tập thì lại khác.

Lớp phó học tập gật đầu: “Đi, chỉ là đi xem xem thế nào, cũng không thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa chúng ta lại đông người.”

Luật thì đối với ai cũng như nhau, mọi người đều biết.

Ngay cả một lớp phó học tập hướng nội trước nay, không tiếp xúc với người khác cũng đồng ý đi, một lúc sau rất nhiều người rục rịch xuất hiện tạo thành một nhóm người rất đông đảo.

Eugene đảo mắt một lượt nhìn qua những người sắp tham gia, ghi nhớ gương mặt của họ.

“Không được đi.” Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Mọi người nhìn về phía đó.

Lớp trưởng ở phòng bên cạnh ngăn cản họ, những lúc không có chủ nhiệm, quản lý học sinh là nhiệm vụ của lớp trưởng.

Vì thế cậu ta nghiêm mặt, lời nói sắc bén: “Mọi người đang làm gì vậy? Chủ nhiệm khối và chủ nhiệm lớp đã nhắc nhở rồi, không được đi xem.”

“Chúng tao cứ đi đó, thì sao nào?” Vạn Nhân Trảm không thuận mắt với thái độ “ngoan ngoãn nghe lời” của lớp trưởng.

“Tôi sẽ báo cho thầy cô, cậu không cần tín chỉ nữa sao?” Lớp trưởng lạnh lùng nói.

Sau đó, rất nhiều người đã rút lui.

Eugene nói to: “Chúng tôi sắp chuyển đi rồi, còn cần tín chỉ gì nữa, vụ án giết người chấn động như vậy chưa chắc ngôi trường này đã trụ lại được, trước khi chúng tôi chuyển đi thì xem chút có sao đâu.”

Sắc mặt lớp trưởng khó coi, lầm lỳ nhìn bọn họ.

Eugene nhìn lại cậu ta bằng một vẻ mặt vô tội.

Cuối cùng thì lớp trưởng cũng tránh sang một bên: “Các cậu đi đi, ngày mai tôi sẽ nói lại với thầy giáo.”

“Đi!” Vạn Nhân Trảm dẫn đầu, theo sau là nhóm học sinh hào hứng đi qua lớp trưởng đang đứng đó, hướng về phía khu lớp cũ.

Lớp trưởng nhìn mấy học sinh không đi, nhẹ nhàng nói: “Đi ngủ hết đi, đừng để ý đến bọn họ, ngày mai sẽ bị thầy phạt thôi.”

“Được, lớp trưởng.” Những học sinh này lại tiếp tục nằm xuống.

Nhóm Vạn Nhân Trảm rời đi mà không có trở ngại nào, nhân viên vệ sinh và chú bảo vệ đều ẩn mình trên đường, bọn họ rất thuận lợi xông thẳng vào dưới khu lớp học cũ mà không bị các lãnh đạo khác của trường phát hiện.

Chú bảo vệ: “Có tác dụng gì không đây?”

Nhân viên vệ sinh: “Chắc là có, lúc tôi thấy Hòa Ngọc cải trang thì giật bắn cả mình.”

Quả nhiên, nửa tiếng sau, đám học sinh chạy về với đũng quần ướt sũng.

Còn có người vừa khóc vừa la hét thảm thiết.

“Có ma, có ma!”

  “Anna sống lại rồi, Anna sống lại rồi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp