Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 23: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (8)


8 tháng

trướctiếp

Sau khi Hòa Ngọc lên sân khấu, đạn mạc trống rỗng một khắc ngắn ngủi rồi ngay lập tức bùng nổ. 

“Không hiểu sao tui thấy 2333 cũng hơi hơi đẹp trai nha!”

“Thật ra cậu ấy vẫn luôn rất đẹp mà, gương mặt còn hoàn mỹ hơn cả AI.”

“Chà, thế mà tui lại bị một anh đẹp trai của hành tinh rác làm rung rinh rồi, lúc cậu ấy mới đáp xuống, chân tui muốn mềm luôn.”

“Không phải chỉ là một đôi cánh không có năng lực chiến đấu thôi sao, mấy người phản ứng kiểu gì thế?”

“Trời đất, tỉnh táo đi, một tên đến từ hành tinh rác, năng lực chiến đấu chỉ có 8 điểm mà thôi!”

Đạn mạc ầm ầm lướt qua.

“Hừ.” Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời: “Màu mè, không phải chỉ là có đôi cánh bay được thôi sao, bố mày còn có cả phi thuyền ngoài kia kìa.”

Hòa Ngọc nhìn gã, mặt không đổi sắc: “À.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã tiến lên phía trước, Cách Đới và Annie liền kéo gã lại: “Bình tĩnh, chúng ta đang chờ hung thủ, đừng làm lớn chuyện.”

Vạn Nhân Trảm lại không bình tĩnh nổi.

Hòa Ngọc ghê gớm như vậy đấy, chỉ một chữ cũng có thể chọc gã nổi trận lôi đình.

Eugene tiến lên, tò mò vòng ra phía sau Hòa Ngọc: “Đôi cánh này cũng khá đẹp đấy chứ.”

Gã đột nhiên hạ giọng: “Tôi có không ít trang bị, không thì cậu đổi cho tôi đi.”

Nói xong gã xoa xoa tay, tỏ vẻ chờ mong.

Hòa Ngọc hai lần đáp đất đều đẹp trai chết người, Eugene cũng muốn thử một chút.

Hòa Ngọc: “Không đổi.”

Eugene: “Đừng mà, thương lượng thêm chút được không, tôi…”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Cạnh đó, Trấn Tinh cùng Thành Chiêu gần như đồng thời hành động, thân mình chợt lóe, dùng tốc độ vô cùng đáng sợ lao về phía ký túc xá của học sinh.

“Mùi máu tươi.” Eugene bỏ lại một câu, rồi lập tức đi theo.

Những người khác cũng đuổi tới.

Trước đây Hòa Ngọc đã thí nghiệm về tốc độ của cao thủ Liên Bang, vậy nên cậu cũng không vội vàng đuổi theo bọn họ, chỉ chậm rãi bước về hướng bọn họ biến mất.

Khi cậu tới ký túc xá, bọn Eugene đang nghiêm túc vây quanh một thi thể.

Hòa Ngọc tới gần.

“Người đã chết rồi.” Eugene giải thích cho Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc gật đầu.

Trên mặt đất, Quỳnh đè thấp vành mũ, cúi người liên kết trí não của nạn nhân với trí não của mình, muốn nhìn được bộ dạng hung thủ thông qua trí não của đối phương.

Hòa Ngọc bước tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, Quỳnh buông trí não, thở một hơi thật dài: “Không tìm được gì, tín hiệu tử vong chỉ cho thấy người này đột nhiên ngã xuống.”

Hòa Ngọc nhìn trí não nho nhỏ tên “tín hiệu tử vong” kia.

Cậu biết thứ này, hiện tại trên tay cậu cũng có một cái được làm thành chiếc nhẫn, chỉ cần không phải tự nguyện, người khác tuyệt đối không thể lấy xuống được.

Nhưng dù sao cậu cũng không hiểu rõ về khoa học kỹ thuật vũ trụ lắm, còn rất nhiều thứ chưa biết.

Đường Kha kinh ngạc: “Cậu không biết cái này?”

Vạn Nhân Trảm lập tức châm chọc: “Ha ha, thứ cơ bản như vậy cũng không biết, rốt cuộc tinh cầu của mày rác rưởi đến mức nào vậy?”

Hòa Ngọc đẩy kính mắt, vẻ mặt bình tĩnh: “Không tôn trọng giáo viên đào tạo, trừ một điểm.”

Vừa dứt lời, trí não của Vạn Nhân Trảm nhận được thông báo trừ điểm.

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã không thể tin mà trừng lớn mắt: “Này, mày điên rồi?”

Buổi sáng Hòa Ngọc đã trừ của gã một điểm, bây giờ lại trừ một điểm, gã vốn có năm điểm tín chỉ nay chỉ còn lại ba.

Nếu bị trừ hết tín chỉ thì sẽ bị đuổi học, chẳng lẽ Hòa Ngọc muốn dùng cách này để loại bọn họ hay sao?

Trấn Tinh nhíu mày: “Im lặng chút đi, hung thủ vừa giết người ngay dưới mí mắt chúng ra đấy.”

Hơn nữa, bọn họ còn hoàn toàn không biết gì cả.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: “Nó đang trừ điểm rất bừa bãi, nó muốn dùng cách này để loại chúng ta.”

Gã nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt như sắp bốc cháy.

Quỳnh phớt lờ gã, giải thích cho Hòa Ngọc: “Tín hiệu tử vong là loại trí não có thể phát hiện được chủ nhân đã chết,và khẩn cấp phát tín hiệu cho những người phụ trách liên quan, đồng thời quét xung quanh để ghi hình lại hung thủ.

Bọn họ chẳng thèm lo lắng về lời buộc tội của Vạn Nhân Trảm.

Chẳng lẽ trường học sẽ để Hòa Ngọc đuổi bọn họ hay sao, cậu cũng chẳng muốn làm vậy, rõ ràng là chỉ muốn trêu Vạn Nhân Trảm mà thôi.

Eugene nói thêm: “Thuận tiện cho Liên Bang, cũng thuận tiện cho người nhà báo thù.”

Hòa Ngọc đã hiểu, gật đầu.

Về điểm này Liên Bang và Lam Tinh có chút khác nhau, Lam Tinh xử lý mọi việc theo pháp luật, mà ở Liên Bang, trên luật pháp còn có thực lực.

Mấy cao thủ kia giết người còn ít ư?

Hòa Ngọc nhìn màn hình được Quỳnh chiếu lên, trí não của nạn nhân không phát hiện nguy hiểm nên không dò xét xung quanh.

Nhưng khi người này chết, trí não đã nhận ra và bắt đầu quét hình.

Một khoảng trống màu đen, mọi thứ dường như vẫn bình thường.

Nạn nhân đang giãy giụa.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào của hung thủ, cũng không có bất kỳ ai khác xuất hiện.

Quỳnh nói: “Nếu hung thủ không có cách giết người nào khác thì có nghĩa là gã có thiết bị tàng hình.”

Cách Đới nhíu mày: “Tàng hình là một trong những loại thiết bị khan hiếm nhất, rất khó có được, cô chắc chứ?”

Quỳnh nâng mũ: “Nếu không thì còn có cách giải thích nào khác sao?”

Hòa Ngọc vẫn đang xem chiếu lại, cậu quét mắt nhìn thời gian: “Mười một phút mới chết, năng lực chiến đấu của người này vào khoảng bao nhiêu nếu sau mười một phút mới chết?”

Quỳnh kiểm tra với trí não của mình, đáp: “Khoảng cấp B.”

Thành Chiêu cau mày, ánh mắt đầy nghi ngờ: “Một tên cấp S phải cần đến mười một phút mới giết được một tên cấp B.”

“Không hợp lý.” Annie bổ sung: “Cấp S đối đầu với cấp B, một giây là đủ.”

Nguyên Trạch cũng không hiểu: “Một cao thủ như vậy, tại sao lại phải giết đám học sinh năng lực chiến đấu chẳng ra sao trong ngôi trường này chứ”

 “Hung thủ là tên biến thái giống Early, thích tra tấn người khác.” Đường Kha đoán.

Ánh mắt của Hòa Ngọc dán chặt vào thi thể, có lẽ Liên Bang không quản hết mấy vụ án giết người này nên ngoài việc xem xét miệng vết thương ra, hầu như không kiểm tra tình trạng các nơi khác của người chết.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Eugene không nhịn được, hỏi cậu.

Vạn Nhân Trảm lại buông lời chế giễu: “Bị thi thể dọa rồi chứ gì, nói không chừng sau này mày còn chết thảm hơn thế này đấy.”

Giọng nói của gã âm trầm, ánh mắt lạnh như băng.

Hòa Ngọc không thèm phản ứng với gã, vuốt cằm: “Người chết quả thật rất đau đớn, suốt mười một phút hẳn là rất khó chịu, cho nên khóe miệng bị cắn rách, lòng bàn tay cũng bị cào nát.”

Cậu nhìn xung quanh một chút, đột nhiên hỏi một câu: “Giờ này tất cả học sinh đều đang ngủ ở ký túc xá, mọi người nói xem, nạn nhân ở đây làm gì?”

Bây giờ đúng là họ đang đứng ở khu ký túc xá, nhưng là chỗ cửa sau. Buổi tối ký túc xá sẽ mở cửa trước, còn cửa sau thì đến giờ chỉ định sẽ đóng lại.

Một học sinh sao lại đến đây vào giờ này.

Vạn Nhân Trảm cáu kỉnh: “Cái đó quan trọng sao, cao thủ cấp S trong phó bản này rất ít, chúng ta thăm dò xem trong trường có những ai là cấp S liền có thể tìm được hung thủ rồi.”

Hòa Ngọc liếc gã một cái: “Điều tra vụ án bắt đầu từ việc phân tích nguyên nhân và động cơ. Dưới tiền đề không rõ hung thủ là ai, suy luận từ hành vi của nạn nhân là một cách tốt để giải quyết vấn đề."

Cậu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc hành tinh của mấy người đã bỏ qua bao nhiêu kiến thức cơ bản, ngu ngốc như vậy.”

Trả gã một câu châm chọc.

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã còn muốn nói gì đó, Eugene đã cắt ngang: “Cậu muốn nói gì, hay là cậu đã phát hiện ra cái gì sao?”

Hòa Ngọc đẩy kính: “Nạn nhân xuất hiện ở đây, hung thủ cũng biết nạn nhân ở đây, cho nên rất có thể là hung thủ đã gọi nạn nhân ra ngoài.”

Cậu liếc mắt nhìn đám người này, Liên Bang quá lạm dụng kỹ thuật tiên tiến cùng việc điên cuồng theo đuổi hiệu quả chiến đấu, dường như đang dần dần bỏ qua một ít năng lực phân tích cơ bản nhất.

Trí não có thể tìm ra hung thủ, việc giết người rất dễ dàng.

Cho nên, điều tra, phân tích và suy luận không phải là những kỹ năng cần thiết đối với mấy tuyển thủ Liên Bang này.

Nhưng Hòa Ngọc thì khác.

Là một diễn viên cấp thần, cậu đã từng đóng vô số vai diễn, tính cách cầu toàn mới là thứ khiến cậu có năng lực đảm nhiệm những vai diễn đó.

Mắt Eugene sáng lên: “Nói vậy, hung thủ có thể là bạn học của nạn nhân, hoặc chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khối, hiệu trưởng?”

Hòa Ngọc gật đầu: “Rất có thể.”

Cậu từ từ đứng dậy, nhìn khoảng tối xung quanh một lượt, đột nhiên nói:

“Mọi người nói xem, hung thủ thực sự đã rời đi chưa?”

Cả đám đều sửng sốt, ngây ra nhìn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc: “Theo suy luận của tôi, rõ ràng hung thủ cấp cao này có thể trực tiếp giết người, nhưng lại cố tình hành hạ nạn nhân tận mười một phút, còn là giết người có chủ đích."

Cậu nghiêng đầu, ánh đèn chiếu lên mắt kính phản quang, vẻ mặt lạnh lùng: "Cho nên, có khi nào gã sẽ đứng bên cạnh nhìn nạn nhân chết hẳn rồi mới rời đi không? Nhưng mấy người vừa ngửi thấy mùi máu tươi liền chạy đến, khi đó nạn nhân vẫn chưa chết, vậy hung thủ còn thời gian rút lui không?"

Mọi người: “…”

Hòa Ngọc dường như không biết lời mình vừa nói ra đáng sợ thế nào, khẽ mỉm cười: “Không phải gã có thiết bị tàng hình ư? Thật trùng hợp, vừa hay tôi có một trang bị có thể vô hiệu hóa tàng hình.”

Mọi người: “…”

Đạn mạc: “Hòa Ngọc có à?”

Đạn mạc: “Có cái rắm, tui vừa cố nén đau lòng nhìn ba lô của cậu ta nhét đầy thứ vô dụng, trong đó căn bản không có loại trang bị kia.”

“Roẹt”

Cây cối xung quanh đung đưa, một thân ảnh lóe lên cực nhanh từ sau những cái cây.

Ngay lập tức, Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm, Thành Chiêu, Cách Đới, Annie, Đường Kha, Nguyên Trạch, Quỳnh đều đồng loạt không chút do dự lao về phía trước, các loại trang bị lần lượt xuất hiện trên tay họ.

Không cần nói, bọn họ đã chặn kín hết mọi hướng chạy thoát của hung thủ.

Đúng vậy, không ai trong bọn họ có thể một mình giết hung thủ, nhưng bọn họ có mười người.

“Giấu đầu hở đuôi, để bố xem mày là ai.” Vừa dứt lời, rìu của Vạn Nhân Trảm lập tức bay đến.

Người nọ giơ tay, trên tay lập tức xuất hiện một cái chùy giống như “lang nha bổng” nhưng được gắn thêm dao găm, đối đầu với chiếc rìu.

“Keng”

Rìu của Vạn Nhân Trảm bị đánh trở lại.

Hòa Ngọc đã thấy cánh tay máy của Cách Đới, là hai thanh đao, vũ khí của Thành Chiêu là một cái roi dài, còn vũ khí của Nguyên Trạch thì có chút kỳ quái, Hòa Ngọc chưa thấy bao giờ, nửa giống đao, nửa giống côn.

Quỳnh thì cầm một sợi tơ.

Không đúng, sợi tơ kia có thể xé gió, nhìn thì mềm mại nhưng lúc xẹt qua đảm bảo có thể cắt người ta thành hai nửa.

Mặt khác, đám Vạn Nhân Trảm vẫn luôn tò mò muốn nhìn thử cánh tay máy của Eugene một lần.

Cưa điện!

Hai cánh tay gã đã biến thành hai chiếc cưa điện rất khủng bố.

Vũ khí của Trấn Tinh lại càng kỳ quái, là một khối rubik thần bí.

Lúc lấy ra chỉ là một khối rubik nhỏ, nhưng hiện tại khối rubik đã dài gần nửa mét, đang xoay với tốc độ chóng mặt, gần như chỉ còn lại dư ảnh.

Mỗi lần Trấn Tinh xoay khối rubik đều sẽ tung ra những sát chiêu khác nhau về phía hung thủ.

Đạn mạc điên rồi.

“Á á á đẹp trai quá đi, cao thủ đánh nhau thiệt là đẹp trai quá đi.”

“Mẹ ơi, đều mạnh quá xá luôn, cao thủ cấp S cũng bị bọn họ bao vây rồi.”

“Tui có thể tưởng tượng được các đại lão tương lai sẽ như nào luôn, đây mới chỉ là giai đoạn đầu của vòng loại thôi á.”

“Trò chơi mang tính thi đấu cạnh tranh, mỗi lần thấy các đại lão đoàn kết lại chiến đấu là tui đều bị chấn động á, cảnh mười người cùng chiến đấu cũng rất đẹp trai!”

“Chờ đã, mười người á?”

Khán giả đột nhiên chuyển sự chú ý sang Hòa Ngọc.

Chỉ có chín người đang chiến đấu, Hòa Ngọc bình tĩnh đứng sang một bên, cậu là người đã dụ được hung thủ ra, nhưng khi hung thủ xuất hiện, cậu rất biết điều giảm cảm giác tồn tại của mình đi.

Hướng Hòa Ngọc đang đứng, người gần nhất là Vạn Nhân Trảm.

Cậu lặng lẽ lùi ra phía sau lưng gã, đồng thời tránh xa vòng chiến đấu, lẳng lặng đứng dưới tàng cây.

Nói cậu không sợ thì không đúng.

Cậu tránh rất xa khỏi khu vực chiến đấu và lùi lại sâu hơn tất cả mọi người.

Nhưng nói cậu sợ thì…

Cậu đang bình tĩnh lấy cuốn sổ ghi chép ra, bắt đầu viết.

Đạn mạc: “…”

Đạn mạc: “…”

Dù là cưa điện của Eugene hay khối rubik của Trấn Tinh thì đều rất phiền phức, nhưng hiển nhiên cái bóng kia rất có kinh nghiệm chiến đấu, né tránh một cách lão luyện.

Không ai có thể một mình đánh bại gã, nhưng bị chín người bọn họ bao vây, cái bóng kia cũng không có cách nào.

Vì thế rất nhanh, gã tung ra một thứ gì đó.

“Ầm.”

Nổ tung.

Làn khói ngột ngạt lập tức tràn ngập không khí, hành động của đám người Eugene đã bị kiềm hãm trong một chốc.

Cũng chính trong nháy mắt này, bóng đen biến mất với tốc độ cực nhanh.

“Mẹ kiếp!” Vạn Nhân Trảm đuổi theo vài bước, buông tiếng chửi thề.

Hung thủ bị thương, bọn họ cũng bị thương nhưng không nghiêm trọng.

“Làm sao mà đuổi được, gã có trang bị tàng hình, trí não không quét ra được.” Quỳnh thu hồi sợi tơ, nhíu mày.

Vạn Nhân Trảm quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, quát lớn: “Không phải mày có trang bị vô hiệu hóa tàng hình sao? Tại sao không dùng?”

Gã nhìn chằm chằm Hòa Ngọc như bắt được sai lầm của cậu, điên cuồng chất vấn.

Hòa Ngọc mặt không đổi sắc: “Đồ ngốc, lừa hung thủ thôi.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã đang muốn chửi tiếp lại phát hiện đôi cánh của Hòa Ngọc rung lên, bay về một hướng khác.

Vạn Nhân Trảm giật mình: “Mày làm gì đó?”

Hòa Ngọc: “Người của trường học đang đến, anh muốn bị nhận nhầm thành hung thủ à?”

Nói xong, Hòa Ngọc bay đi, những người khác cũng lắc mình biến mất theo cậu.

Vạn Nhân Trảm: “…”

Sau khi rời khu ký túc xá, mọi người lại tìm một nơi khác tập hợp.

Có lẽ Vạn Nhân Trảm đã nhận ra được biểu hiện của mình rất ngu ngốc, trừng mắt nhìn chằm chặp Hòa Ngọc.

Thực tế thì gã cũng không ngốc.

Nhưng gã lại quá dễ bị kích động, một khi tức giận hoặc bị kích thích liền trở nên quá khích.

Lúc này gã mới bình tĩnh lại, nghĩ đến số phiếu bầu của mình, Vạn Nhân Trảm bình tĩnh hỏi Hòa Ngọc: “Vừa nãy tại sao mày không gia nhập chiến đấu? Mày là giáo viên đào tạo, hẳn năng lực chiến đấu rất cao, bọn tao không giết được mày, rất có thể gã đó cũng vậy.”

Vạn Nhân Trảm cười lạnh một tiếng, đến gần cậu: “Mày sẽ không chết, tại sao lại hèn nhác mà giấu tiệt trang bị chiến đấu của mình đi như vậy?”

Gã chỉ ra biểu hiện vừa nãy của Hòa Ngọc.

Gã muốn khán giả chán ghét và ghê tởm Hòa Ngọc.

Đối với một tuyển thủ chỉ biết trốn tránh chiến đấu, chắc chắn khán giả sẽ chán ghét và tức giận.

Suy nghĩ của Vạn Nhân Trảm rất hợp lý, nhưng mà…

“Cậu ta chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu, chả giúp được gì đâu.”

“Quên trang bị chiến đấu của cậu ấy đi, chán chả buồn nghĩ lại luôn.”

“Vạn Nhân Trảm nghĩ nhiều rồi, có cậu ta hay không cũng giống nhau á.”

“Trốn cũng được, có mỗi 8 điểm, lỡ không cẩn thận trúng chiêu là cậu ta toang luôn.”

“Tui không muốn Hòa Ngọc chết đâu, dù sao cậu ta cũng đã đồng ý giúp tất cả tuyển thủ qua ải, tui muốn xem cậu ta làm kiểu gì.”

Vạn Nhân Trảm sẽ không biết, khán giả lại chẳng hề ngạc nhiên.

Dù sao thì Hòa Ngọc chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu cũng rất đáng thương rồi.

Vạn Nhân Trảm không biết điều này, lạnh lùng nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt đầy khiêu khích, tự tin như thể lần này gã sẽ thắng vậy.

Hòa Ngọc giơ tay đẩy kính, đúng lý hợp tính nói:

“Không chết không có nghĩa là sẽ không đau.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã vô cùng kinh ngạc, như thể không tin Hòa Ngọc có thể nói thẳng ra như vậy.

Eugene bên cạnh hít sâu một hơi nói: "Tôi sợ là chúng ta liên thủ cũng khó có thể đánh bại hung thủ. Gã rất mạnh, hơn nữa còn có trang bị tàng hình cực hiếm, lần đối đầu vừa rồi ngoài việc chứng minh gã rất mạnh, chúng tôi đã không thể có bất kỳ manh mối nào.”

Bọn họ chỉ biết mình đang chiến đấu với một cái bóng.

Còn việc cái bóng đó là nam hay nữ, già hay trẻ, cao thấp béo gầy thế nào đều không phân biệt được.

Sau khi đánh một trận, bọn họ chỉ biết gã đó rất mạnh, rất khó cùng gã phân thắng bại.

Ngoài điều đó ra, chẳng còn gì cả.

“Không, không phải là không có thêm manh mối nào.”

Hòa Ngọc đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, ngũ quan xinh đẹp lấp lánh dưới ánh đèn, đôi mắt đầy ý cười, giọng nói khàn khàn rất dễ nghe.

“Tôi nghĩ là, tôi đã có được một số thông tin của gã.”

Mọi người vô cùng sửng sốt.

 

Cách Đới không tin được nói: “Gã đang mặc một bộ trang bị tàng hình hiếm có nhất, thậm chí trí não còn không quét được, cậu có thể có được tin tức gì chứ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp