Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 22: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (7)


8 tháng

trướctiếp

Gã đã làm gì buổi sáng nay?
Trấn Tinh chớp mắt, mờ mịt trả lời: “Tôi đến phòng hồ sơ tìm hiểu tin tức, nhưng không vào được, lại bị quản lý lôi đi sắp xếp những tư liệu không dùng đến giúp ông ta, sau đó được thưởng một món trang bị.”
Nói cách khác, cả sáng nay gã không có được chút manh mối nào, nhưng lại được một món trang bị.
Eugene: “…”
Gã trợn trừng mắt: “Tôi không phục, sao ông lại được cho trang bị chứ!”
Vẻ mặt Trấn Tinh vô tội lắc đầu.
Đường Kha đụng đụng vào người Vạn Nhân Trảm, hỏi gã: “Anh thì sao, sáng nay lấy được tin tức hay trang bị?”
Cũng chỉ còn mình Vạn Nhân Trảm chưa lên tiếng.
Gã đen mặt rất khó coi, nhìn Hòa Ngọc bằng ánh mắt tàn độc, nghiến răng nghiến lợi: “Đm, sáng nay tôi làm công cho ông chú căng tin cả nửa ngày, vốn dĩ có thể lấy được trang bị lại bị vị giáo viên đào tạo Hòa này của chúng ta cản trở.”
Mọi người hơi sững sờ.
Hòa Ngọc ngẩng đầu lên khỏi quyển vở ghi chú, nhìn Vạn Nhân Trảm, tỏ vẻ thành tâm: “Ừ, em yên tâm, danh hiệu “học sinh ba tốt” này, tôi nhất định sẽ xin được tới tay giúp em.”
Vạn Nhân Trảm: “…”.
Mọi người: “…”
Học sinh ba tốt!!!
Bọn họ đồng tình liếc nhìn Vạn Nhân Trảm một chút, lại cực kỳ kính sợ mà nhìn về phía Hòa Ngọc.
Chết tiệt, quả thật là giết người moi tim mà…
Không chỉ không cho Vạn Nhân Trảm lấy được trang bị, còn muốn tặng gã danh hiệu “học sinh ba tốt”.
Rìu của Vạn Nhân Trảm lại xuất hiện trên tay, bắp thịt gã gồ lên, dường như đang dùng hết sức bình sinh để kiềm chế dục vọng giết người của mình.
Hòa Ngọc không nhìn gã nữa, nhẹ nhàng nói: “Vậy đến lượt tôi nói ra những manh mối mình đang có rồi.”
Đám người Trấn Tinh, Eugene đều tập trung nhìn về phía cậu.
Là một “giáo viên đào tạo”, quyền hạn của Hòa Ngọc rất cao, đương nhiên có được nhiều tin tức hơn người khác. Bọn họ trao đổi tổng hợp thông tin với nhau, tin tức quan trọng nhất chính là Hòa Ngọc cung cấp.
Hòa Ngọc cầm bút chọc vào chóp mũi cao của mình, điềm tĩnh nói:
“Một tháng trước, một vị thám tử tư trong thành phố đã được hiệu trưởng mời tới, năng lực chiến đấu cấp S trung cấp, tới đây được một tuần liền rời đi.”
Mọi người mờ mịt.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng giống bọn họ, vừa mờ mịt vừa nghi hoặc nhìn Hòa Ngọc.
Thì?
Hòa Ngọc thản nhiên tiếp tục: “Mười ngày trước, vị thám tử tử cấp S kia đã chết ở bệnh viện, trên tờ báo an ninh ở phòng bảo vệ ghi là vì trọng thương nên người đó mới nhập viện trị liệu.
Mọi người: “…”
Hòa Ngọc nhìn bọn họ, gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đoán không sai, năng lực chiến đấu của hung thủ ít nhất phải cấp S trở lên.”
Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu.
Giờ gã đã hiểu Hòa Ngọc nói gã không giết được hung thủ là có ý gì.
Bởi vì Vạn Nhân Trảm không lấy được nhiều trang bị trong vòng tuyển chọn, hiện tại năng lực chiến đấu mới chỉ có 320, vẫn còn đang ở cấp A, cách cấp S 500 thật sự rất xa.
Gã đột nhiên nhìn về phía Eugene và Trấn Tinh.
Sắc mặt hai người cũng rất nặng nề, Eugene trả lời: “Nếu hiện tại chúng ta đã là quan hệ hợp tác, tôi cũng không giấu gì mọi người, tôi vừa tới cấp S, năng lực chiến đấu 510.”
Trấn Tinh: “Tôi 505.”
Còn chưa chờ Eugene kịp vui mừng, gã lại giống như vừa nhớ ra cái gì, bổ sung: “À, thêm vào món trang bị vừa lấy được sáng nay, tổng là 520.”
Sáng nay thế mà gã lại có trang bị cộng thêm năng lực chiến đấu!
Eugene: “Tôi không phục!”
Ba chữ này, gần như sắp trở thành câu cửa miệng của gã rồi.
Thành Chiêu mím mím môi: “Tôi 490, vị thám tử tư kia là cấp S trung cấp, năng lực chiến đấu có lẽ vào khoảng từ 700 đến 800, sau khi hung thủ làm anh ta trọng thương vẫn còn có thể giết người khác, chứng tỏ gã ít nhất là cấp S cao cấp.”
Hòa Ngọc khép cuốn sổ ghi chép lại, đứng lên: “Đúng vậy, đây chính là một manh mối mấu chốt khác cho thấy không có bất cứ ai trong chúng ta có thể giết chết hung thủ một mình, chỉ có thể hợp tác.”
Đạn mạc bùng nổ ngay lập tức.
“Đờ mờ tôi đã hiểu vì sao cậu ta lại muốn hợp tác rồi!”
“Tuy cậu ta là giáo viên đào tạo, nhưng 8 điểm năng lực chiến đấu không đánh lại cấp S. Người ta gặp hung thủ không đánh lại còn có thể chạy hoặc là liên thủ. Cậu ta không được, hung thủ vỗ một cái cũng có thể vỗ chết cậu ta.”
“Cho nên sau khi Hòa Ngọc xác định được manh mối này, nhanh chóng quyết định hợp tác cùng bọn Eugene.”
“Chết tiệt, đầu óc tên này xoay chuyển nhanh dữ!”
“Hòa Ngọc, 666666.”
Đã hai ngày vào phó bản, khán giả không thể không thừa nhận Hòa Ngọc thực sự rất thông minh, hơn nữa còn cực kỳ tỉnh táo.
Cho tới giờ mỗi bước đi của cậu đều cực kỳ hoàn mỹ, dù giẫm lên mũi dao cũng vẫn vững vàng không hề gục ngã.
Vạn Nhân Trảm ngửa đầu nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Mày nói mày có thể giúp tất cả mọi người qua ải, đối mặt với gã hung thủ cấp S này cũng có thể sao?”
Hòa Ngọc rũ mắt, lông mi xinh đẹp chớp chớp tựa như hai chiếc quạt nhỏ đang phe phẩy.
Giọng nói của cậu cũng rất êm tai: “Nếu các anh đều nghe theo sắp xếp của tôi, tôi có thể đưa mọi người cùng qua ải.”
Trên mặt Vạn Nhân Trảm lộ ra trào phúng.
Đám Cách Đới và Annie cũng không tin, ngay cả Eugene cũng hiện lên sự hoài nghi trên mặt.
Tất cả đều qua ải, nói dễ hơn làm.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp của đám người Eugene cũng đang trào phúng.
“Ha ha, với 8 điểm rách kia của cậu, còn muốn đưa mọi người qua ải à?”
“Thật biết chém gió, Eugene, Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, mấy người đừng để ý đến cậu ta nữa, tự tìm hung thủ đi, cho dù cậu ta có tìm được hung thủ cũng không giết được, mấy người không thua được đâu.”
“Đồng ý, để Hòa Ngọc chơi một mình đi, cậu ta mới có 8 điểm năng lực chiến đấu.”
“Đáng tiếc bọn họ không biết năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc, thật muốn mau mau nói cho bọn họ ghê.”
“Hung thủ chỉ giết học sinh à, có giết giáo viên đào tạo không nhỉ?”
“Chỉ giết học sinh, cho nên Hòa Ngọc không chết được.”
“Cậu ta không chết nhưng cũng không giết được hung thủ, không đủ số phiếu cũng không qua được phó bản này.”
“Chờ đã, Hòa Ngọc bao nhiêu phiếu rồi?”
“16990 phiếu.”
“Vãi đ*i, vậy mà cậu ta có hơn mười nghìn phiếu rồi, ai bỏ phiếu vậy?”
“Được rồi, đã tổng hợp tin tức xong, giải tán đi.” Hòa Ngọc đột nhiên nói.
Mọi người sửng sốt.
Đường Kha mờ mịt: “Giải tán rồi cậu muốn làm gì?”
Hòa Ngọc trả lời như chuyện đương nhiên: “Ăn cơm tối đó.”
Mọi người: “…”
Cậu nhấc chân, đi về hướng căn tin.
Những người khác ngồi tại chỗ, hai mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Thành Chiêu nói: “Chúng ta cũng đi ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi buổi tối lại tập hợp, đề phòng đêm nay hung thủ xuất hiện.”
“Được.” Mọi người trả lời.
Trấn Tinh đuổi theo hướng Hòa Ngọc vừa rời đi.
Eugene cũng lập tức đứng lên đi theo.
Trấn Tinh: “Thật sự không thể đánh một trận à? Tôi thấy cậu rất mạnh, cao thủ so chiêu thật sự rất đã á, chúng ta thử đi.”
Hòa Ngọc không chút do dự: “Không cần.”
“Tại sao chứ, cậu coi thường tôi à?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao không chịu nhận lời tôi?”
“Không thích.”
“Cậu xem tôi nè, tôi thật sự rất ghê á.”
“Ờ.”
“Hoặc là cậu muốn cái gì cần cái gì tôi đều đồng ý, tôi cho cậu.”
“Không có.”
Eugene: “…”
Cuộc trò chuyện này có cái gì đó sai sai.
Đạn mạc: “A này”
Đạn mạc: “Hình như tôi vừa nghe được chuyện gì đó kỳ quái.”
Eugene đột nhiên sán lại gần: “Ài hai người đưa theo với, chờ tôi với giáo viên đào tạo Hòa ơi!”
Đạn mạc: “…”
Hình như lại vừa nghe một chuyện càng kỳ quái hơn.
Buổi tối.
Nhóm tuyển thủ vốn tham gia thi đấu tách biệt giờ lại tụ họp cùng nhau, vô số khán giả cũng từ phòng phát sóng trực tiếp của các phó bản khác vào phòng phát sóng của nhóm người Eugene.
Coai của hành tinh chính hôm nay không ngồi chồm hỗm trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc mà cũng qua phòng của nhóm Eugene.
Sau khi Hòa Ngọc ăn cơm xong thì vẫn ngủ bù, mà bọn Eugene thì đều đang tự tìm hiểu tin tức, tìm kiếm nhiệm vụ, phân tích manh mối.
Coai cầm đồ ăn vặt ngồi ăn.
Trong vòng một của khu vực tuyển chọn, trang bìa của mười tuyển thủ trong phó bản trường đào tạo Lê Minh 8 đang chiếm tất cả các vị trí.
Đều là tuyển thủ nổi tiếng, phó bản lại đặc sắc.

Đến bữa tối, phòng phát sóng trực tiếp của các phó bản đặc sắc khác cũng lên vòng một được một lúc, cho đến khi mười người của phó bản này tụ họp, tất cả phòng phát sóng của bọn họ vọt tới vòng một, những cái khác bị đẩy xuống luôn.
Có thể thấy được mức độ chú ý của khán giả.
Nhưng những phó bản khác cũng có nhiều tuyển thủ có biểu hiện xuất sắc, đã có người qua ải, cũng có người lấy yếu thắng mạnh, vô cùng bất ngờ.
Nhìn gian phòng phát sóng bên ngoài cùng, Coai rất nghi hoặc, tại sao Hòa Ngọc lại buồn ngủ như vậy?
Thấy trên đạn mạc toàn câu hỏi tương tự, Vệ Gia Quốc và Diệp Khai Quân liếc nhau một cái, cùng lộ ra nụ cười khổ.
Vệ Gia Quốc buồn bã gục đầu xuống: “Tuyển thủ của Lam Tinh sẽ khó khăn hơn một chút so với những người khác, tố chất thân thể của tuyển thủ Liên Bang rất tốt, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng được, không nghỉ ngơi cũng không bị ảnh hưởng gì mấy, nhưng chúng ta thì không.”
Buổi tối có hành động cho nên Hòa Ngọc với 8 điểm năng lực chiến đấu mới phải sốt ruột ngủ bù.
Nếu cậu không phải là người của Lam Tinh, nếu như cậu cũng đến từ hành tinh chính Liên Bang, có được thân thể mạnh mẽ, bằng đầu óc của cậu cũng có thể dựa vào một mình mình hoặc là hợp tác với một hai người khác để loại tất cả các tuyển thủ còn lại.
Nhưng năng lực chiến đấu của cậu lại quá yếu.
Thậm chí vì để không bị phát hiện, không bị ác ý liên minh nên liên hợp tất cả mọi người lại một chỗ.
Diệp Khai Quân hít sâu một hơi: “Hòa Ngọc chưa từng tự ti vì mình đến từ Lam Tinh, cũng không tuyệt vọng vì mình chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu.”
Vệ Gia Quốc đột nhiên ngẩng đầu, thấy thiếu niên đang im lặng ngủ trên màn hình, nở nụ cười.
“Đúng vậy, dù cậu ấy đến từ hành tinh rác Lam Tinh, chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu cũng có thể đi đến tận bây giờ, hơn nữa còn khiến mấy người Vạn Nhân Trảm không thể làm gì mình, dù đứng trước đám cao thủ của Liên Bang này cũng không rơi vào thế hạ phong.”
“Cậu ấy thật sự là kỳ tích.”
Khi Lam Tinh đang kiêu ngạo vì Hòa Ngọc, khán giả nghi hoặc vì Hòa Ngọc thì chín người kia đã tề tựu đông đủ. ( truyện trên app T Y T )
Vạn Nhân Trảm đảo qua mọi người một lượt: “Hòa Ngọc đâu?”
Tầm mắt gã tìm kiếm Hòa Ngọc đầu tiên, đây dường như đã trở thành phản ứng bản năng.
Cách Đới lắc đầu: “Vẫn chưa đến.”
Vạn Nhân Trảm cáu kỉnh: “Rốt cuộc người này đang làm gì, đã thống nhất buổi tối tập hợp, cậu ta không định cho chúng ta leo cây chứ?”
Annie nhún vai: “Có lẽ vậy, chắc là cậu ta đi muộn một chút.” Nói lời này còn có chút ý trào phúng.
Những người khác không nói gì.
Bọn họ đứng dưới tàng cây, thân mình giấu trong bóng đêm, quan sát bốn phương tám hướng.
Không thấy nhân vật khả nghi, cũng không thấy Hòa Ngọc.
“Phạch phạch” – Âm thanh như tiếng vỗ cánh vang lên.
Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Một người đàn ông mặc áo trắng, quần bò bay đến khoảng không trước mặt bọn họ.
Đôi cánh màu đen kia, dù hiện tại là ban đêm cũng cực kỳ đẹp.
Người ở giữa đôi cánh hé khuôn mặt tinh xảo ra, đôi mắt xán lạn đầy tinh thần, mái tóc có hơi lộn xộn, ngũ quan sắc sảo hoàn mỹ phối hợp với đôi cánh lại tựa như thiên thần.
Cậu nhấc chân, dừng trước mặt bọn họ.
Đôi cánh nhanh chóng biến mất, cậu nâng tay đẩy chiếc kính không gọng trên mũi, giọng nói khàn khàn gợi cảm.
“Đủ người rồi.”
Trong nháy mắt đó, đám người Vạn Nhân Trảm cùng với khán giả xem trực tiếp đồng thời sinh ra một suy nghĩ kỳ quái.
Bọn họ giống như đám đàn em, tụ lại một chỗ chờ đợi vị trước mắt này – đại ca của bọn họ xuất hiện.
Khí chất của đại ca đúng là không tầm thường, phương thức lên sân khấu cũng không giống người khác.
Vạn Nhân Trảm: “…”
Chết tiệt, trang bị của tên này đến cùng là mấy thứ đồ chơi gì?

Sau có thể làm màu đến vậy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp