Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 21: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (6)


8 tháng

trướctiếp

Vạn Nhân Trảm: “?!!”

Bọn họ nghi ngờ nhìn về phía Hòa Ngọc, khó mà tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Hòa Ngọc đây là...

Muốn thương lượng nội dung phó bản cùng bọn họ? Hợp tác cùng bọn họ?

Ánh mắt Eugene đầy hoài nghi.

Nếu như gã là Hòa Ngọc, gã nhất định sẽ không hợp tác cùng những người khác.

Thân phận “giáo viên đào tạo” khiến cậu gần như trở nên bất bại, chỉ cần cậu tìm ra được hung thủ trước những tuyển thủ khác, cậu sẽ thắng, đồng thời có cơ hội loại bỏ tất cả bọn họ.

Một lần loại bỏ 9 “ứng cử viên hàng đầu”, chuyện tốt như vậy, Hòa Ngọc sẽ không làm sao?

Eugene thật không thể hiểu được.

Vạn Nhân Trảm lập tức trào phúng: “Nếu không phải tại mày, có lẽ đêm qua tụi tao đã giết được hung thủ rồi.”

Đêm qua là một đêm bình an, bọn họ không giết bất kỳ ai.

Nhưng nếu không phải vì Hòa Ngọc, đêm qua mỗi người bọn họ chém một người, nói không chừng may mắn chém trúng hung thủ luôn rồi!

Hòa Ngọc nhìn về phía Vạn Nhân Trảm, đột nhiên mỉm cười, cất giọng đầy ẩn ý: 

“Anh xác định anh có thể giết chết được hung thủ? Anh xác định năng lực chiến đấu của hung thủ kém hơn mình sao?”

Vạn Nhân Trảm bỗng sửng sốt đến ngây ra.

Thành Chiêu híp mắt: “Có phải cậu đã biết được cái gì rồi không?”

Hòa Ngọc đẩy mắt kính: “Giáo viên đào tạo có quyền tìm đọc hồ sơ, ngày hôm qua sau khi rời phòng học, tôi tới phòng lưu trữ, đúng là đã tra được một số thông tin.”

Nguyên Trạch truy vấn: “Thông tin gì?”

Hòa Ngọc: “Cho nên, hợp tác không?”

Vạn Nhân Trảm lại mỉa mai: “Ai mà biết mày có đâm sau lưng tụi tao hay không? Dù sao cũng là kẻ vô thanh vô tức biến mình thành giáo viên đào tạo mà.”

Hòa Ngọc đã có kinh nghiệm một đời trước, khi làm “diễn viên Hòa Ngọc”, không ít lần cậu bị xa lánh, châm chọc, những kẻ đó nói chuyện còn ác hơn Vạn Nhâm Trảm nhiều.

Chút châm chọc này của gã, căn bản không thể kích thích cảm xúc của cậu.

Hòa Ngọc nhìn về phía Vạn Nhân Trảm, khẽ cười: “Đúng vậy, tôi là giáo viên đào tạo Hòa, Trấn Tinh, Eugene, Thành Chiêu, Nguyên Trạch đã đủ phiếu rồi. Số phiếu của Quỳnh cũng sắp đủ, chỉ có của anh là vẫn còn thiếu khá nhiều. Người cần lo lắng cũng không phải là tôi!”

Vạn Nhân Trảm: “?!!”

Hơi thở của gã bỗng chốc trở nên gấp gáp, đôi mắt dán chặt vào Hòa Ngọc không chớp.

Eugene ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”

Bên đạn mạc cũng kinh ngạc đến ngây người rồi. Khi ở trong phó bản, chỉ có tuyển thủ mới biết số phiếu của chính mình, Eugene hợp tác cùng nhóm Vạn Nhân Trảm nên mới nói cho nhau biết. Làm sao mà Hòa Ngọc biết được?

Hòa Ngọc lại đẩy mắt kính, chớp mắt: “Anh đoán xem?”

Tình cờ cậu có thể nhìn thấy đạn mạc, nhưng biết được số phiếu tuyệt đối không phải nhờ chúng, mà là do phản ứng của bọn họ.  

Người đã đủ 100.000 phiếu thường luôn cực kỳ thong dong bĩnh tĩnh, đặt tinh lực trên việc tìm kiếm trang bị.

Mà người chưa đủ phiếu bầu thì hoặc là nôn nóng sốt ruột, hoặc là giống như Vạn Nhân Trảm.

Hòa Ngọc tiếp tục cười khẽ: “Anh viết hết việc số phiếu bầu của mình không đủ cùng sự bất mãn và oán giận vì khán giản không bỏ phiếu cho mình lên trên mặt rồi kìa.”

Cậu lắc đầu, tặc lưỡi: “Chậc chậc.”

Vạn Nhân Trảm: “?!!”

Gã móc rìu ra, tiến về phía trước liền bị Cách Đới và Đường Kha ngăn lại.

Vạn Nhân Trảm gào lên: “Bố mày phải giết nó!”

Hòa Ngọc hài lòng rời mắt khỏi gã, hướng về nhóm mấy người Eugene: “Vậy nên, chúng ta hợp tác đi. Phó bản lần này, tất cả mọi người đều có thể qua ải.”

Ngay tức thì biểu cảm trên mặt cậu biến từ trêu chọc trở thành nghiêm túc, bầu không khí xung quanh tựa hồ cũng thay đổi.

Nguyên Trạch nghi ngờ: “Tất cả qua ải, nhưng hung thủ lại chỉ có một người.”

Hòa Ngọc chỉ cười không nói gì, đôi mắt phía sau cặp kính tràn đầy tự tin.

Eugene nhìn cậu thật lâu, một lát sau mới nghiêm túc nói: “Được, hợp tác đi.”

Ánh mắt Trấn Tinh nhìn Hòa Ngọc càng ngày ngày sáng, cũng gật đầu.

Thành Chiêu phẩy tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi không ý kiến, tôi cũng muốn xem xem cậu đưa mọi người vượt ải thế nào.” Dù sao số phiếu bầu của gã cũng đủ rồi, nếu phát hiện ra cái gì đó không đúng, thì có thể rời đi bất cứ khi nào.

Cách Đới suy nghĩ một lát, cũng gật đầu.

Annie, Đường Kha, Quỳnh đương nhiên cũng không phản đối.

Vẫn đang cầm rìu muốn chém Hòa Ngọc – Vạn Nhân Trảm: “?!!”

Này, chúng mày cứ mặc kệ tao như vậy à?!!

Tao không đồng ý!!!

Bước đầu tiên sau khi hợp tác: trao đổi thông tin.

Hòa Ngọc ngồi trên thềm đá, vẫn mở quyển sổ của mình ra, tay phải cầm bút, cắn cắn đầu bút: “Tổng hợp tin tức một chút, mấy người nói ra những manh mối có được lúc hành động một mình trước đi.”

Thềm đá của sân thể dục không cao, Hòa Ngọc ngồi ở trên bục cao nhất.

Mấy người Vạn Nhân Trảm đang đứng, vốn dĩ so với Hòa Ngọc đang ngồi thì cao hơn. 

Nhưng mà...

Khi tất cả đều đang đứng mà Hòa Ngọc lại ngồi, vô duyên vô cớ khiến bọn họ giống như đang báo cáo công việc cho giáo viên đào tạo, khiến Hòa Ngọc bỗng dưng trở thành tâm điểm. 

Vì thế, Vạn Nhân Trảm là người đầu tiên ngồi xuống.

Nhưng nếu ngồi ở bậc thềm phía dưới Hòa Ngọc, gã vẫn cảm thấy sai sai.

Thế là gã dịch qua bên cạnh Hòa Ngọc, hai người ngồi cạnh nhau.

Thế này càng không đúng!

Vạn Nhân Trảm đen mặt nhìn Hòa Ngọc, bỗng dưng phát hiện cậu ta chọn vị trí thật tốt, dù bọn họ có đứng như nào, chỗ cậu ta vẫn là trung tâm!

Thằng chó tâm cơ này!!!

Hòa Ngọc tỏ vẻ: Ha ha, thói quen ấy mà.

Từng là một “nhà trình diễn trên màn ảnh, nhà nghệ thuật hành vi”, cậu đã quen với việc luôn khiến mình trở thành trung tâm, khiến ánh mắt của người xem luôn hướng đến mình đầu tiên. 

Đây là phản ứng bản năng.

Thấy Vạn Nhân Trảm dịch tới dịch lui, ngồi như nào cũng không đúng, những người khác cũng lười để ý, bèn tùy ý ngồi xuống.

Quỳnh thò đầu qua, mặt đầy tò mò hỏi: “Tại sao cái gì anh cũng ghi vào vở vậy?”

Hòa Ngọc: “Theo cách nói ở Lam Tinh thì: Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn.”

Quỳnh nghi hoặc: “Nhưng mà anh cũng không mang đi được mà?”

Hòa Ngọc mặt không biểu cảm: “Đây là một trong số những trang bị của tôi.”

Mọi người: “???”

Con bà nó, còn có loại trang bị này à?!!

Vạn Nhân Trảm cười lớn một hồi: “Ha ha ha đây là loại trang bị ngu ngốc gì, con mẹ nó Hòa Ngọc mày lấy được loại trang bị đồ chơi này ở vòng tuyển chọn à? Cười chết tao rồi!”

Hòa Ngọc cười cười: “Đúng vậy, trang bị quá nhiều quá phức tạp, không có cách nào. Không giống anh, chỉ có một cái rìu.”

Ý cười sững lại trên mặt Vạn Nhân Trảm. 

Eugene nghẹn cười, ho khan một tiếng: “Được rồi, tổng hợp tin tức đi. Tôi nói trước.”

Biểu cảm của mọi người đều trở nên nghiêm túc, nhìn về phía gã. 

 “Tôi nhận được tin tức từ người dọn vệ sinh, vụ án giết người ở ngôi trường này bắt đầu từ ba tháng trước. Ba tháng trước, trường học tiến hành thay nhân viên một lần, gần như tất cả nhân viên hiện tại đều mới tuyển vào từ ba tháng trước.”

Thành Chiêu xoa cằm: “Cũng có nghĩa là, phạm vi xác định hung thủ rất rộng, những nhân viên này đều có khả năng là hung thủ.”

Nguyên Trạch nhắc nhở: “Ba tháng trước cũng chính là lúc khai giảng, học sinh cũng có hiềm nghi rất lớn.”

Gã phẩy phẩy tay, bất lực nói: “Tôi cũng không lấy được tin tức gì, chỉ là nói chuyện phiếm với một số học sinh, cảm giác tất cả đều bình thường.”

Cách Đới cất giọng nói cứng nhắc đều đều: “Tôi đã đi tìm chủ nhiệm lớp xem qua danh sách học sinh, chỉ thấy danh sách của lớp 12A1 thiếu mất hai người so với lớp 11A1 của kỳ trước, Anna và Yumo, hai học sinh nữ.”

Hòa Ngọc viết hai cái tên này: “Đây là tin tức quan trọng, không tồi.”

Cách Đới: “???” Cái giọng điệu tán dương, khen ngợi của tên này là như nào? Tưởng mình là giáo viên đào tạo của bọn họ thật chắc?

Hòa Ngọc: “Còn gì nữa không?

Đường Kha: “Buổi chiều tôi với Annie cùng nhau hành động nhưng lại bị chủ nhiệm khoa bắt được, bị phạt đứng.”

Annie bổ sung: “Có cảm giác chủ nhiệm khoa không bình thường lắm, cứ nhìn chằm chằm vào học sinh, cả ngày chỉ đi loanh quanh trong trường học.”

Thành Chiêu: “Đúng là rất có vấn đề.”

Hòa Ngọc ghi mấy chữ “chủ nhiệm khoa” này lại.

Tầm mắt cậu hướng về phía Quỳnh: “Tới cô rồi, hẳn là cô đang nắm giữ manh mối quan trọng nhất.”

Quỳnh vô cùng kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Hòa Ngọc cong khóe miệng, gương mặt trắng nõn tinh xảo nở nụ cười: “Ánh mắt của cô nói cho tôi biết.”

Quỳnh lập tức sửng sốt, ngay sau đó liền đè mũ xuống, che khuất đôi mắt của mình.

“Được rồi, nếu đã hợp tác thì tôi thẳng thắn vậy. Tôi trộm trí não của chủ nhiệm lớp, giải mã được một số thông tin.” 

Hòa Ngọc kinh ngạc nhìn cô ta.

Eugene và Cách Đới cũng khiếp sợ nhìn về phía Quỳnh.

Trí não là vật dụng tùy thân, một cái máy tính mini cũng là thẻ thân phận cao cấp. Dù bị người khác nhặt được cũng chỉ có chủ nhân trí não mới có thể sử dụng, càng không thể từ “một tấm thẻ” mà biết được tất cả những thông tin được mã hóa ẩn giấu trong đó.

Đôi mắt dưới vành mũ của Quỳnh hiện lên sự giảo hoạt: “Tuy rằng tôi không phải người của hành tinh Cơ Giới, nhưng nói về thao tác trí não cùng mạng liên hành tinh, các anh đều không đấu lại tôi.”

Hòa Ngọc nhìn Quỳnh thật sâu.

Đây là hacker đỉnh cấp Liên Bang rồi.

Cách Đới thay đổi sắc mặt liên tục, cuối cùng nói: “Hừ, người đến từ hành tinh hỗn loạn có khác, không hổ là kẻ có thể trộm đồ của Early. Quả nhiên trộm vặt rất đỉnh.”

Sắc mặt Quỳnh lập tức âm trầm, lạnh lẽo nhìn Cách Đới, giống như nhìn một người chết: “Mày muốn chết?”

Cách Đới lạnh lùng nhìn lại.

Eugene liếc mắt cảnh cáo Cách Đới một cái, lại nhìn về phía Quỳnh: “Cô rất lợi hại, tiếp tục đi, cô giải mã ra được tin tức gì?”

Quỳnh thu hồi tầm mắt, không nhìn Cách Đới nữa: “Bốn tháng trước, cũng chính là cuối học kỳ 1, Anna và Yuno đã chết.”

Mọi người sửng sốt.

Quỳnh tiếp tục: “Chủ nhiệm lớp có chụp ảnh nhưng sau đó lại xóa đi, tôi đã tìm được từ nhật ký xóa bỏ đó. Còn trong danh sách mà chủ nhiệm lớp nộp lên lại viết là Anna và Yuno đã chuyển trường.”

Eugene: “Có vấn đề, hai người này chính là nhân vật mấu chốt.”

Hòa Ngọc khoanh tròn hai cái tên này. 

Quỳnh nhún vai: “Được rồi, tin tức tôi biết tạm thời chỉ tới đây. Chủ nhiệm lớp đã đổi sang trí não mới, trí não trộm được trong tay tôi cũng báo hỏng rồi.”

Đây cũng là nguyên nhân không dễ làm hacker của Liên Bang, nguyên lý sử dụng trí não chính là...

Một khi bị mất liền có thể đổi sang dùng cái mới.

Khi trí não mới được kích hoạt, cái cũ sẽ báo hỏng, không thể giải mã thêm bất cứ thứ gì.

Lúc này Cách Đới mới thoải mái hơn chút, hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua cũng chỉ có vậy, trí não là phát minh của hành tinh Cơ Giới, xem ra sau này còn phải thiết kế thêm một nút tiêu hủy, như vậy thì cô không lấy được chút thông tin gì.”

Quỳnh đột nhiên nâng mũ lên lộ ra khuôn mặt thanh tú, cô ta mím môi: “Ồ, tôi quên nói, chỉ cần cho tôi chút thời gian, tôi cũng có thể giải mã ra chút số liệu từ cái trí não báo hỏng kia.” 

Eugene khẽ biến sắc.

Cách Đới bật dậy: “Không thể nào!”

Quỳnh: “Muốn thử không?”

Nguyên Trạch: “Các người thật sự phải cãi nhau vì một chút chuyện như vậy sao? Chúng ta đang tổng hợp thông tin, thi đấu vẫn là việc quan trọng nhất, đừng lãng phí thời gian cãi cọ vô ích.”

Eugene lại cảnh cáo Cách Đới lần nữa: “Trí não mà hành tinh Cơ Giới phát minh cũng không phải không có khuyết điểm. Nếu cậu thật sự không phục, có thể rút khỏi Show sống còn đỉnh lưu, đi cải tạo trí não!”

Gã lại nhìn về phía Quỳnh: “Cô tiếp tục giải mã trí não của chủ nhiệm lớp đi, xem có thể lấy được thêm manh mối nào không.”

Quỳnh liếc Cách Đới một cái đầy mỉa mai, gật đầu.

Hòa Ngọc lại khoanh tròn hai cái tên Anna với Yuno lần nữa, cho Quỳnh một ánh mắt tán dương: “Tin tức này rất quan trọng, gần như ngay lập tức giúp chúng ta tìm ra được chìa khóa để giải quyết vấn đề.”

Sắc mặt Cách Đới càng khó coi.

Gã và Quỳnh đưa ra thông tin bị trùng lặp, gã chỉ lấy được thông tin “thiếu hai cái tên”, còn Quỳnh lại cung cấp được thông tin vô cùng cụ thể.

Show sống còn lần này có không ít người của hành tinh hỗn loạn tới thi đấu, tuyển thủ của hành tinh rác cũng thật không đơn giản!

Lúc này, Hòa Ngọc đột nhiên hỏi Trấn Tinh: “Còn anh, sáng nay anh đã làm gì?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp