Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 20: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (5)


8 tháng

trướctiếp

Một lúc sau.

Vạn Nhân Trảm: "???"

Đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt tràn đầy khó tin nhìn Hòa Ngọc, như thể gã không thể tin vào những gì mình nghe thấy.

—— Con mẹ nó chứ học sinh ba tốt.

Học ư?

Đã tốt nghiệp từ tám trăm năm trước rồi, đây là phó bản thi đấu nhé!

Ánh mắt Vạn Nhân Trảm nhìn về phía chiếc túi của ông chú căng tin đầy dục vọng trần trụi dường như đang muốn cướp vậy.

Ông chú căng tin bị ánh mắt dọa cho hết hồn, sau khi hoàn hồn: “Cháu, học sinh này sao thế?”

Hòa Ngọc đứng dậy, cười khẽ: “Chú, yên tâm đi ạ. Có lẽ cậu học sinh này đang vui đến phát điên đấy."

Vạn Nhân Trảm giơ tay, ngón tay run rẩy chỉ vào Hòa Ngọc.

Ông chú căng tin vỗ ngực: "Thì ra là vui đến phát điên à, lời gì cũng nói được."

Hòa Ngọc quay lại nói: "Chú ơi, thắt eo chú thế nào rồi ạ?"

Ông chú căng tin cười ha ha: "À, nấu ăn lâu năm, giờ già rồi, thắt eo không khỏe lắm."

Ông chú mập mạp cười như Phật Di Lặc, nheo mắt nhìn Vạn Nhân Trảm như thể đang tự hỏi tại sao càng "phấn khích" thì lại càng run thế nhỉ?

Hòa Ngọc liếc nhìn Vạn Nhân Trảm, tiếp tục cười với ông chú căng tin: "Vậy chú nghỉ ngơi nhiều hơn đi, nếu cần thiết có thể nhờ các em học sinh giúp đỡ. Chúng đều là những học sinh ngoan, sẵn sàng giúp đỡ."

"Được rồi, được rồi, vậy chú đi đây. Lát nữa chú còn nấu cho học sinh, thầy Hòa đưa em học sinh này về lớp đi." Ông chú căng tin vẫy tay, quay người đi về phía cửa căng tin.

Thân hình tròn trịa rất linh hoạt, bước chân mang theo gió, tâm trạng không tệ còn ngâm nga hát.

Hòa Ngọc cười tủm tỉm nhìn theo, đến khi hoàn toàn không thấy bóng lưng chú căng tin mới thu hồi tầm mắt.

Vạn Nhân Trảm tức tới mức giọng cũng run, cắn răng, giọng khàn khàn: "Hòa Ngọc! Mày - cố - ý!"

Biết là ông già cho trang bị nên chen vào!

—— Cái túi kia, không biết nhận được bao nhiêu trang bị!

Hòa Ngọc nhướng mày, đưa tay đẩy kính, bình tĩnh: "Buổi chiều không lên lớp sẽ bị trừ một tín chỉ, lớp thực hành buổi chiều, nếu như đến muộn... cũng đừng trách tiếp tục trừ điểm tín chỉ.”

Vạn Nhân Trảm cười lạnh: “Trừ đi.”

Tín chỉ?

Gã cũng không phải đến trường!

Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh: "Ồ, tôi quên nói với anh —— trưa nay tôi đã đề nghị với hiệu trưởng. Vì chất lượng học sinh của trường chúng ta, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ thực hiện chế độ học tín chỉ, năm tín chỉ, một khi bị trừ hết sẽ bị đuổi học."

Vạn Nhân Trảm: "???"

Lại trợn mắt lần nữa, trên trán nổi gân xanh cùng chiếc rìu quen thuộc trong tay, một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chặp vào Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc bình thản nhìn lại.

Hai người nhìn nhau, yên lặng giao chiến, không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại.

Đạn mạc nổ tung ——

"Đờ mờ đờ mờ, Hòa Ngọc thật thâm độc!!"

"Thật sự là một buổi sáng không thấy cậu ta, cũng không biết cậu ta sẽ lại làm hành động gì nữa."

"Sao hiệu trưởng lại nghe lời Hòa Ngọc vậy?"

"Hòa Ngọc nói rằng để học sinh ngoan ngoãn phối hợp với thực hành, hiệu trưởng đã đồng ý!"

"Mẹ ơi, chiêu này ác thế, từ nay về sau bọn Vạn Nhân Trảm phải nghe lời cậu ta đó.”

“Người hành tinh rác này ác độc thật!”

“Mồm miệng sạch sẽ chút, đây là thi đấu, ác độc gì chứ? Tuyển thủ hành tinh chính tùy tiện giết người đó, có ác độc không?"

"Càng ngày càng tò mò về Hòa Ngọc, tui vẫn ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc."

...

Sau một lúc, Vạn Nhân Trảm bình tĩnh lại.

Gã không thể ra tay với Hòa Ngọc, gã không muốn chết.

Cất rìu vào trong ba lô, Vạn Nhân Trảm lạnh lùng nhìn Hòa Ngọc, trong mắt hiện lên sát khí: “Bắt đầu từ phó bản này, kể cả những phó bản sau này tao cũng sẽ theo dõi mày. Tao không tin mày lúc nào cũng may mắn như vậy. Chỉ cần có cơ hội sẽ xé xác thành từng mảnh."

Nói xong, Vạn Nhân Trảm quay người bỏ đi.

Hòa Ngọc nhún vai, im lặng mỉm cười, đưa tay đẩy gọng kính bình thản rời khỏi cửa căng tin.

—— Sợ ư?

Không chỉ không sợ, còn hết sức mong đợi đấy.

Vạn Nhân Trảm chủ động muốn thu hút lượt xem giúp cậu, có gì mà cậu không vui được?

Vào buổi chiều, lớp thực hành Khoa học cơ bản của Hòa Ngọc.

"Bắt đầu từ đây, chạy ba vòng với tốc độ nhanh nhất." Trên tay Hòa Ngọc cầm một cuốn sổ và cây bút, nghiêm túc sắp xếp.

Các học sinh NPC đều thành thật gật đầu.

Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm âm trầm.

Annie: "Rốt cuộc muốn làm gì? Cái thứ hành tinh rác cố ý bày ra để hành hạ chúng ta hả?!"

Hòa Ngọc còn chưa kịp nói, lớp trưởng đã mắng: "Annie im lặng, phương châm của trường là tôn sư trọng đạo, phải nghiêm túc tuân theo sự sắp xếp của thầy Hòa."

Trên mặt Annie lộ ra vẻ châm chọc, cũng lười giễu cợt lớp trưởng NPC.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, mặt không cảm xúc: "Tín chỉ."

Mọi người: "..."

Bọn họ kìm nén nỗi bực dọc, đàng hoàng đứng ở vạch xuất phát theo sự sắp xếp của Hòa Ngọc, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc hết sức ‘thân thiện’.

Hòa Ngọc: "Chạy!"

Một vài người có chạy, ban đầu chỉ là cho có, nhưng rất nhanh tất cả đều chạy hết tốc độ.

Eugene: Mẹ kiếp, dựa vào đâu mà Trấn Tinh lại nhanh hơn ông đây?! Ông đây không phục!

Cách Đới: Sao Eugene chạy nhanh thế làm gì? Muốn dìm nhau hả?

Vạn Nhân Trảm: ??? Đệt, chúng mày đang làm gì vậy?

Đang phát sóng trực tiếp, có ai muốn thua khó coi đâu chứ?

Cho nên cho dù là chạy bộ, cũng phải thi đấu hết sức nghiêm túc.

Hòa Ngọc đứng ở vạch xuất phát, lấy cuốn sổ che nắng, nheo mắt nhìn chuyển động sắp thành tàn ảnh.

Nhanh ghê.

Tín chỉ được việc thật.

Quả nhiên, đám người này phải rút roi ra dùng mới có thể nghe lời.

Thời gian cho bọn họ chạy ba vòng ngắn hơn nhiều so với Hòa Ngọc dự kiến, với kinh nghiệm của người Lam Tinh thì không thể.

Nhưng với công dân của Liên Bang Vũ Trụ thì hết sức bình thường.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người ——

Không phải Eugene người của hành tinh Cơ Giới nhẹ nhất là nhanh nhất, cũng không phải cao thủ hành tinh chính Trấn Tinh, Thành Chiêu hay cao thủ đứng đầu hành tinh thông thường Nguyên Trạch và cao thủ của hành tinh hỗn loạn Quỳnh.

Mà là Vạn Nhân Trảm.

Hết vòng thứ ba, Vạn Nhân Trảm dừng lại.

Hòa Ngọc: "Tiếp tục, khi nào tôi bảo dừng mới được dừng."

Vạn Nhân Trảm: "Cái đệt!"

Hòa Ngọc: "Em không được à?"

Vạn Nhân Trảm: "Con mẹ nó mày mới không được!!"

Nói xong, tiếp tục xông lên như gió.

Vòng thứ mười.

Hòa Ngọc: "Eugene, Trấn Tinh sắp đuổi kịp rồi kìa."

Eugene nổi điên, lao lên vị trí thứ nhất.

Cách Đới liều mạng đuổi theo Eugene, vượt qua Thành Chiêu và Annie.

Hòa Ngọc: "Vạn Nhân Trảm, em đứng thứ hai."

Vạn Nhân Trảm điên cuồng lao lên phía trước.

Đường Kha Nguyên Trạch bị tụt lại phía sau, Hòa Ngọc nhàn nhạt nói: "Ai bị vượt qua một vòng sẽ bị loại."

Bị loại?

Tuyển thủ dự thi không thể nghe thấy hai chữ này!

Vì vậy, mọi người điên cuồng vọt lên, các bạn học sinh NPC lần lượt tụt lại, chỉ còn lại chín người liều mạng chạy.

Hòa Ngọc cúi đầu, ghi chép số liệu.

Vòng thứ hai mươi, vòng thứ ba mươi, vòng thứ năm mươi...

Hòa Ngọc nhìn cuốn sổ mà cảm thán: "Chậc, thể lực tốt ghê..."

Đạn mạc: "Sao nào? Hâm mộ chứ gì!"

Đạn mạc: "Là do cậu ta ghen tị cho nên mới hành hạ người ta!!"

Hòa Ngọc: "Đáng tiếc."

Đạn mạc: "???"

Đạn mạc: "Đáng tiếc? Tiếc gì cơ??"

Hòa Ngọc khép sổ lại, hơi nghiêng đầu kêu lên: "Được rồi, dừng lại!"

Đám Vạn Nhân Trảm dừng lại.

Cho dù tố chất thân thế tốt đến đâu đi nữa, sau khi chạy hết tốc độ chạy như điên năm mươi vòng sẽ phải thở hổn hển vì kiệt sức. Vạn Nhân Trảm, Trấn Tinh, Thành Chiêu, Annie, Đường Kha, Nguyên Trạch, Quỳnh mặt hơi đỏ, đổ mồ hôi đầy trán.

Eugene, Cách Đới trông bình thường hơn, nhưng một lúc sau cũng thở hổn hển, đổ mồ hôi.

Động tác trở nên cứng hơn một chút, cánh tay máy thì không linh hoạt như bình thường.

Hòa Ngọc nhìn thấy tất cả, nói trong khi mọi người vẫn thở hổn hển: "Nhảy cao."

Vạn Nhân Trảm: "??"

Đường Kha nghiến răng: "Thầy Hòa, thầy làm gì vậy!"

Hòa Ngọc khẽ cười, trên mũi đeo cặp kính không độ, tinh xảo đẹp mắt: “Thầy Hòa tự có sắp xếp."

Đường Kha: "..."

Trấn Tinh đột nhiên nói: "Tôi có thể đánh thầy một trận không?"

Hòa Ngọc không chút do dự: "Không."

Trấn Tinh: "..." Vẻ mặt sụp đổ trong nháy mắt.

Hòa Ngọc mở cuốn sổ ra: "Nào, nhảy cao đi, lớp trưởng mang dụng cụ tới, để xem có thể nhảy cao đến mức nào."

Có cách gì đâu, ai bảo cậu là thầy chứ?

Hơn nữa, chế độ tín chỉ thực sự tàn ác, bọn Vạn Nhân Trảm chỉ có thể chỉ tuân theo sự sắp đặt.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng: "Tao xem cậu ta còn muốn làm cái đé* gì nữa?"

Cách Đới: "Có nhân quả, hãy đợi đấy."

Sau khi nói những lời cay nghiệt, lần lượt nhảy.

Hòa Ngọc lại ngẩng đầu lên cảm thán: "Tố chất thân thể thật sự rất tốt... Đáng tiếc."

Đạn mạc đầy hoang mang.

Có người đoán ——

"Chẳng lẽ ý Hòa Ngọc, mọi người trong phó bản sẽ chết hết sao?"

"Haha, trở thành một giáo viên NPC, thật sự cho rằng có thể tiêu diệt hết cao thủ trong phó bản sao?"

"Nhà Trấn Tinh, Eugene, Thành Chiêu, Nguyên Trạch đều có đủ phiếu rồi."

"Hơn nữa họ vẫn đang giữ phiếu bầu, một mình Hòa Ngọc muốn giết những tuyển thủ khác thì phải đánh luôn, để họ thành công rời khỏi đây thì sẽ không để tuyển thủ số 2333 của hành tinh rác giành chiến thắng!"

-

Ba tiếng trong lớp thí nghiệm, Hòa Ngọc cho chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa, gập bụng, kéo xà ngang...

Ba tiếng, không ngừng dày vò.

Đến khi kết thúc, cả đám Vạn Nhân Trảm đều mệt mỏi tê liệt.

Không muốn thể hiện ra cho Hòa Ngọc thấy, tất cả đều nghiến răng chịu đựng.

Vạn Nhân Trảm thở hồng hộc: "Thầy - Hòa, có sắp xếp gì nữa không?"

Annie: "Hết giờ học rồi, chúng tôi đi được chưa?"

Sắc mặt tất cả đều khó coi, ngay cả Trấn Tinh Eugene cũng không ngoại lệ.

Họ đều là cao thủ của Liên Bang, sao có thể dễ chịu khi bị giày vò chứ?

Chắc chắn Hòa Ngọc cố ý giày vò bọn họ.

Chèn ép vụng về để công kích.

Hòa Ngọc nghe thế, cất cuốn sổ và bút đi, ngẩng đầu, không còn dáng vẻ lười biếng, giọng nói trở nên nghiêm túc ——

"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy nói một chút làm sao để vượt qua phó bản, lên cấp thuận lợi đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp