Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 19: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (4)


8 tháng

trướctiếp

Hiệu trưởng: "..."
Đạn mạc: "???"
Người Lam Tinh: "... Phụt hahahaha!!!!"
Không có người trung gian kiếm giá chênh lệch?
Thật chất phác không màu mè, biết ngay luôn!
Lam Tinh.

Diệp Khai Quân và những người khác đều rất ngạc nhiên.
Hồi lâu, Hoa Vệ Quốc nở một nụ cười, lắc đầu: “Hòa Ngọc này, thật đúng là khiến cho người khác không ngờ tới.”
Trịnh Khắc cũng cười, ánh mắt vui vẻ: "Đúng vậy, chúng ta đều đánh giá thấp cậu ta ở vòng loại đầu tiên, cậu ta được đấy."
Năng lực chiến đấu kém thì sao?
Những người khác hở tí là đánh chết cậu ta thì sao?

Bây giờ cậu là tuyển thủ, cũng là giáo viên đào tạo không thể giết, chắc chắn bọn Vạn Nhân Trảm không thể ra tay với cậu!
Cậu trai Hòa Ngọc này luôn làm cho người ta bất ngờ, lại khiến mọi người ngạc nhiên mừng rỡ.
Người Lam Tinh đang cười, nhưng những người tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc thì không nói nên lời ——
"Phục rồi, đầu cơ trục lợi."
"Nói dối lia lịa, khai thác sơ hở trong thiết lập của ekip chương trình!"
"Có sao nói vậy, tui thấy Hòa Ngọc rất thông minh, anh ấy từng bước thuyết phục hiệu trưởng, trở thành giáo viên đào tạo là bản lĩnh của anh ấy."
"Đồng ý, đó chẳng phải là sơ hở của ekip chương trình sao. Show sống còn đỉnh lưu luôn là như thế, phó bản sẽ tự động hoàn thiện nhân vật, cậu ta đã trở thành một giáo viên nhờ trí thông minh và bản lĩnh của mình thì sao nói là lách luật? Sơ hở chỗ nào?"
"Hòa Ngọc này giống như bug vậy, với năng lực chiến đấu tám điểm mà lăn lộn được cho đến bây giờ!"
"@Ekip chương trình, tình huống này xử lý thế nào? Để cậu ta làm thầy giáo, không thể giết à?"
"Lúc Hòa Ngọc vượt qua vòng tuyển chọn, mấy người nói cậu ấy may mắn, bây giờ cậu ấy làm thầy giáo, mấy người là nói cậu ấy cơ hội, dù sao cậu ấy làm gì cũng sai đúng không?"
"Ôi ôi ôi, lại đây xem, có người ủng hộ tuyển thủ hành tinh rác kìa."
"Đừng nói gì với những người này, bọn họ muốn bôi đen Hòa Ngọc muốn điên rồi, Hòa Ngọc năng lực chiến đấu tám điểm ở lại đến giờ đã là kỳ tích, chúng ta yên lặng tiếp tục xem kỳ tích đi được tới đâu."
"Có vài người đã chuẩn bị phiếu xong rồi, nếu như lần này Hòa Ngọc lên cấp, những phiếu này đều cho cậu ấy!"

"Chờ cậu ta lên cấp rồi nói."
.. ..
Mỗi lần Hòa Ngọc xuất hiện, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận chiến lớn.
Tất nhiên lần nào cũng vậy cho đến nay, đều là "phản đối" có nhiều tiếng nói hơn thắng.
Nhưng trong trận chiến mắng mỏ này, cũng có một số thảo luận lý trí ——
"Có phải mị là người duy nhất nghiêm túc suy nghĩ về những lời của Hòa Ngọc khum?"
"Tại sao trang bị không thể là con người? Không có trang bị này để người trung gian hưởng giá chênh lệch, chẳng phải là... rất tuyệt vời sao? Tôi lại thấy Hòa Ngọc nói rất có lý."
"Trời má, lời Hòa Ngọc bịa mà mấy ông cũng tin được? Điên hả?"
"Tôi cũng thấy bọn họ điên rồi... Chứng cứ của Hòa Ngọc đều do cậu ta tự bịa ra, giả thuyết này căn bản không thể tin được, ai tin thì người đó ngu."

Lời nói của Hòa Ngọc có khả thi không?
99,9% khán giả cho rằng: Vớ vẩn.
Còn có người trào phúng ——
"Một người hành tinh rác năng lực chiến đấu tám điểm như cậu ta còn có thể nghĩ ra một bộ năng lực chiến đấu mới mở mang lý luận sao? Cậu ta giỏi như vậy sao? Sao cậu ta không lên trời đi?"
-
Kết thúc phát lại, khán giả quay trở lại thời gian thực phát sóng trực tiếp.
Hòa Ngọc đứng trên bục giảng, bình tĩnh nhìn chín "bạn cùng lớp" đang bị sốc bên dưới.
Vạn Nhân Trảm cùng mấy người Cách Đới giận đến cắn răng.
Eugene và Trấn Tinh nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nặng nề trong mắt đối phương.
—— Hòa Ngọc đã trở thành giáo viên đào tạo, chuyện này không dễ xử lý.
“Mày đang đùa quái gì thế?” Vạn Nhân Trảm cắn răng, gằn từng chữ một.
Nếu không đang tham gia thi đấu, gã chỉ muốn lập tức quay lại xem thử rốt cuộc Hòa Ngọc đã làm gì!
Hòa Ngọc chớp mắt, phun ra hai chữ: “Em đoán xem?"
Vạn Nhân Trảm: "..."
Máu dâng trào, trong miệng đã có vị máu tanh.
"Được rồi, thầy Hòa cậu cố gắng trong giờ học, học sinh chuyển trường cũng biết điều chút, phương châm của trường chúng ta là tôn sư trọng đạo, vi phạm phương châm của nhà trường sẽ bị đuổi học." Vẻ mặt hiệu trưởng nghiêm túc.

Mấy người Vạn Nhân Trảm sắc mặt xanh mét.
Hiệu trưởng nói xong rời đi, Hòa Ngọc đẩy kính, quét mắt nhìn chín người và các học sinh NPC bên dưới, khóe miệng cong lên: “Vậy thì, bây giờ vào lớp thôi, mời các bạn học sinh mới tự giới thiệu bản thân một chút.”
Đạn mạc: “…”

Vạn Nhân Trảm: “???"
Hòa Ngọc nhìn về phía gã, mỉm cười: "Bắt đầu từ bạn này nhé."
Vạn Nhân Trảm: "?"
Ngực gã phập phồng kịch liệt, mặt đỏ bừng, toàn thân như sắp nổi cơn thịnh nộ, hai tay vô thức nắm chặt lại, như thể sắp vung rìu ngay lập tức.
Hòa Ngọc nhắc nhở: “Phương châm nhà trường, tôn sư trọng đạo, học sinh nào vi phạm phương châm của trường… sẽ bị đuổi học.”

Các học sinh khác bị đuổi học, nhưng đối với các tuyển thủ, đuổi học có nghĩa là bị loại, có nghĩa là chết!
Sắc mặt của Annie cũng thay đổi, trên tay gã xuất hiện một con dao.
Ngoài dự đoán của mọi người là, Vạn Nhân Trảm kéo gã lại, sắc mặt đen sì, giọng nói khàn khàn: "Quy tắc cuộc thi, không cho phép phản kháng."
——  Đây là kinh nghiệm lần trước gã thi đấu.
Show sống còn đỉnh lưu là một cuộc thi tàn bạo và cũng là một cuộc thi mà không cần mạng, nếu không cẩn thận, kết cục chỉ có một là cái chết. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vạn Nhân Trảm nóng nảy cáu kỉnh nhưng hiểu quy tắc.
Gã hít sâu một hơi, dán chặt mắt vào Hòa Ngọc, dường như phun ra lửa: “Tôi, tên, Vạn Nhân Trảm. Châm ngôn mà tôi tin tưởng là có thù tất báo, kẻ nào đắc tội tôi sẽ không thể sống sót!"
Hòa Ngọc hoàn toàn không để bụng "đe dọa" của gã, nghiêng đầu nhìn những người khác, ra hiệu tiếp tục.
"Cách Đới."
"Annie."
"Trấn Tinh."
"Eugene."
 …
 Bọn họ giới thiệu từng người một, Hòa Ngọc gật đầu.
—— Cuối cùng cậu cũng ghép được tên lên từng người.
Những cao thủ Liên Bang này biết nhau, còn Hòa Ngọc đến từ Lam Tinh nên trước đây không biết bọn họ.

Coi như cậu thấy được những tên này ở đạn mạc, cũng không ghép được với người.

Hòa Ngọc cầm cuốn Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu, tiếp tục hỏi: "Vậy, em nói xem cái gì gọi là năng lực chiến đấu?"

Vạn Nhân Trảm đứng bật lên: "Mày đừng ức hiếp người quá đáng!"
Trên mặt Hòa Ngọc không cảm xúc gì, cúi đầu xuống, đôi mắt dưới mắt kính nhìn ra ngoài, tròng kính lạnh lẽo, ánh mắt cũng có chút lạnh lùng: “Tôi đang ở trong lớp, mong các em tôn trọng trật tự lớp học.”
Hơi thở Vạn Nhân Trảm trở nên nặng nề, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ gã ta căm ghét Hòa Ngọc, bất cứ khi nào gã ta có cơ hội, gã ta sẽ là người đầu tiên, giết Hòa Ngọc bằng một dao!
Vạn Nhân Trảm nghiến răng: "Năng lực chiến đấu là tố chất thân thể của chúng ta, năng lực được lưu trữ trong cơ thể, có thể mượn trang bị phát huy tác dụng, mạnh hơn năng lực tự nhiên."
Hòa Ngọc gật đầu một cái, lật Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu trên tay, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, cậu lại hỏi Eugene: "Nói chút về việc tăng năng lực chiến đấu đi."

Eugene khác với Vạn Nhân Trảm, gã nghi ngờ nhìn Hòa Ngọc, sau đó nghiêm túc trả lời ——

"Tăng năng lực chiến đấu có hai phương pháp, một là thuốc tăng thuộc tính bản thân, hai là tăng năng lực chiến đấu của trang bị lên, đến khi thuộc tính năng lực chiến đấu bản thân kết hợp thêm năng lực chiến đấu của trang bị, đương nhiên thuốc tăng cường thuộc tính rất khó tìm, tăng năng lực chiến đấu của trang bị là cách thường thấy nhất."
Hòa Ngọc nghiêm túc lắng nghe, gật đầu, dùng bút viết hai nét lên cuốn sách cơ bản.
Sau đó, cậu hỏi Vạn Nhân Trảm: "Cho nên, muốn tăng thuộc tính bản thân chỉ có thể dùng thuốc thôi sao? Rèn luyện thân thể hẳn là cũng có ích chứ."
Vạn Nhân Trảm trợn mắt: "Không phải mày dạy Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu à? Còn hỏi làm gì —— "
Hòa Ngọc: "Phương châm của trường."
Vạn Nhân Trảm như bị nghẹn, một lúc sau cáu kỉnh nói: "Được! Cũng có thể tăng lên."
Ngay cả câu này, gã cũng không muốn trả lời.
—— Gã nhận định rằng Hòa Ngọc đang chơi bọn họ, cố ý giày vò bọn họ.
Eugene nói chi tiết thay gã: "Nhưng rất khó rèn luyện tư chất bản thân tăng lên, sau một năm khổ luyện cũng chỉ tăng lên mấy điểm, còn bị giới hạn, thuốc thì không như vậy, thuốc tốt thì tăng lên rất nhanh."
Vạn Nhân Trảm châm chọc: "Cùng một loại thuốc, sẽ hiệu quả hơn đối với những người có tư chất cao, bọn tôi có thể tăng mười điểm năng lực chiến đấu bằng thuốc, còn mấy người thấp bé, nhiều nhất là năm điểm."
Gã nhìn Hòa Ngọc đầy ẩn ý, ​​mặt đầy giễu cợt.
“Đạn mạc: ... Anh ơi, anh quá coi trọng 2333 rồi, cậu ta cùng lắm tăng được hai điểm.”

Hòa Ngọc cũng không tức giận, cậu gật đầu, vẻ trầm ngâm trên mặt càng thêm nghiêm trọng.
Sau đó, cậu hỏi đám người Vạn Nhân Trảm vài câu hết sức cơ bản, mọi người đều biết câu hỏi, cũng như một số câu hỏi khó hiểu, vô nghĩa.
Ngay khi đám người Vạn Nhân Trảm và Annie sắp không nhịn được nữa, chuông tan học vang lên.
Hòa Ngọc khép sách lại, cất bút: “Được rồi, tiết học này kết thúc tại đây, ngày mai là tiết thực hành Khoa học cơ bản, chúng ta tập trung trong phòng chiến đấu."
Nói xong, Hòa Ngọc đút tay vào túi, kẹp một cuốn sách, phóng khoáng rời đi.
Dáng người cao ráo như ngọc, bóng lưng lộ ra vẻ lười biếng tự tại.
Nhưng đám người Vạn Nhân Trảm ở lại trong lớp không hề thoải mái tí nào!
Cậu vừa rời đi, chín người đã tập hợp lại với nhau.
Quỳnh ấn mũi, giọng nặng nề nói: "Cậu ta đã trở thành giáo viên đào tạo, phó bản này của chúng ta thật khó."

Thành Chiêu mím môi: "Trừ khi chúng ta giết được hung thủ, nếu không chúng ta không dám ra tay."
Chắc chắn Hòa Ngọc sẽ không giết người!
Chỉ cần cậu ta không giết người, là có thể chỉ “mình” tố cáo hung thủ giết người, tra rõ chân tướng.
Cậu ta vừa là tuyển thủ vừa là "NPC người tốt", bốn người, không, năm "NPC người tốt" có thể tra ra chân tướng, nói cách khác sau khi tố cáo, cậu ta có thể phán đoán được tuyển thủ đó có giết người không.
Từ đầu đến cuối không cần tháo gỡ phương thức chiến đấu của bọn họ, chỉ cần phối hợp hai thân phận với nhau, là có thể loại bỏ tuyển thủ nào giết người.
Trực tiếp trở thành vô địch.
Annie hít một hơi thật sâu: "Chúng ta thật sự không thể giết cậu ta à?"
Nguyên Trạch: "Đừng khiêu chiến quy tắc."
Đường Kha: "Cho nên hiện tại chúng ta chỉ có hai cách, hoặc là dựa vào một trăm nghìn phiếu bầu của khán giả để rời khỏi phó bản này, hoặc là tìm được hung thủ trước Hòa Ngọc."
Người xem nghe đến đây, những người hâm mộ trung thành ngay lập tức bình chọn cho tuyển thủ yêu thích của họ.
Tất nhiên, có nhiều khán giả đang cầm phiếu theo dõi.
—— Đại thần Tu La, còn có cái bug Hòa Ngọc này, kết thúc sớm thì chán lắm.
Eugene nhún vai sao cũng được: "Được thôi, tao cũng thấy rất hứng thú với Hòa Ngọc này, cậu ta là người đầu tiên làm tao vất vả như thế này đấy."
Gã nhìn về phía Trấn Tinh, đụng đụng vào gã ta: "Ông đang nghĩ gì vậy? Tại sao ông lại im lặng như vậy?"
Trấn Tinh ngẩng đầu lên, mắt phượng xếch mang theo thất vọng: "Nói cách khác, phó bản này tôi không thể đánh một trận với Hòa Ngọc sao?"
Mọi người: "..."
—— Giờ là lúc nào rồi còn muốn đánh nhau?!
Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu: "Mấy người được bỏ bao nhiêu phiếu?"
Annie: "Hai mươi mốt nghìn."
Đường Kha: "Hai mươi hai nghìn."
Nguyên Trạch: "Bốn mươi nghìn."
Quỳnh: "Ba mươi nghìn."
Cách Đới: "Ba mươi lăm nghìn."
Thành Chiêu: "Bốn mươi nghìn."
Eugene: "Chín mươi lăm nghìn."
Trấn Tinh: "Một trăm lẻ hai nghìn phiếu."
Eugene nghiêng đầu: "Sao ông có nhiều phiếu hơn tôi?"
Trấn Tinh vẫn nhìn thẳng, không trả lời.
Vạn Nhân Trảm: "???"
Gã trợn to mắt, không phục: "Tại sao chúng mày cao thế? Sao tao chỉ có hai mươi nghìn?!"
—— Cuối cùng thằng hề lại là tôi?
—— Chuyện này không khoa học!
Lần trước gã đứng đầu, tại sao phiếu bầu của bọn họ ai cũng đè bẹp gã?
Vạn Nhân Trảm nhìn chằm chằm vào không trung, trên mặt đầy bất mãn!
-
Vào ngày đầu tiên Hòa Ngọc chỉ có một lớp học.
Cũng vì thế, đám Vạn Nhân Trảm chỉ gặp Hòa Ngọc được một lần, mãi cho đến tối bọn họ cũng không gặp lại Hòa Ngọc.
—— Cũng không biết cậu đang làm gì.
Trời tối, có thể giết người.

Chín người Vạn Nhân Trảm không nhúc nhích, trốn trong bóng tối xem có ai hành động gì hay không.
Việc Hòa Ngọc trở thành giáo viên đã làm rối nhịp hành động của họ, bọn họ không dám làm gì, kế hoạch giết người ban đầu đã tan thành mây khói.
Cũng bởi vì ——
“Trời đã sáng, cả đêm yên ổn.”
Annie thở ra một hơi dài: "Quả nhiên, Hòa Ngọc không làm gì cả."
Vạn Nhân Trảm cười nhạt: "Nó chỉ trông chờ chúng ta hành động, sau đó tố cáo chúng ta, loại đi chứ gì!"
Eugene sờ cằm, ngón tay máy gõ nhẹ: “Tối hôm qua hung thủ cũng không giết người.”
Trấn Tinh nhấc chân rời đi, chỉ để lại một câu: “Tôi đi đây, tìm hung thủ, nhận nhiệm vụ.”
Phiếu của gã đã đủ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, nói một cách tương đối, không cần căng thẳng như đám người Vạn Nhân Trảm.
Eugene ngáp một cái: “Tôi cũng rút đây. "
Đêm qua số phiếu của gã đã đủ, nhưng gã lại thua bởi Trấn Tinh, chuyện này vẫn khiến cho gã hơi không phục.

Vạn Nhân Trảm nhìn bóng lưng của hai người, vẻ mặt u ám.
Đường Khả hỏi: "Tiếp theo chúng ta làm thế nào?"
Vạn Nhân Trảm khó chịu: "Làm thế nào? Tìm hung thủ đi, chúng ta không đủ phiếu bầu, nếu bọn họ tìm được trước chúng ta, chúng ta sẽ bị loại."
—— Giọng gã có chút ghen tị.
Rõ ràng lần trước gã đứng nhất, sao lại thấp như vậy chứ?
Vạn Nhân Trảm hận Hòa Ngọc muốn chết, nếu không phải tại cậu ta thì ở vòng tuyển chọn gã cũng sẽ không lên bờ sớm như vậy, cũng không thể hiện tệ như vậy, không nhận được sự ủng hộ của khán giả.
——  Gã nhất định sẽ chém cậu ta thành từng mảnh!
Vạn Nhân Trảm cắn răng, tức giận bỏ đi.
Bởi vì cái bug Hòa Ngọc này, hiện tại bọn họ không thể dựa vào con người và đao kiếm đánh cược vận may, chỉ có thể tìm ra hung thủ, cũng chỉ dám giết hung thủ.
Cho nên, tìm được hung thủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ NPC là quan trọng thứ hai.
Loại phó bản cạnh tranh này, hành động cùng nhau vào ban đêm là đề phòng, ban ngày tìm hung thủ và nhận nhiệm vụ, bọn họ tự giác tách ra.
Vạn Nhân Trảm rất may mắn.

Vừa tách khỏi tám người không bao lâu, gã gặp được một NPC có thể "trợ giúp".

—— Ông chú căng tin.

Có một chiếc xe thực phẩm đậu ở cửa căng tin, ông chú căng tin luống cuống đứng bên cạnh, đập đập thắt lưng của mình, nhìn xe, vẻ mặt suy sụp.
Vạn Nhân Trảm không phải là người hay giúp đỡ người khác.
Bình thường gã sẽ không thèm liếc nhìn, nhưng đây là thi thố, có được đầu mối là có thể nhận nhiệm vụ.
Gã bước tới, vẻ mặt âm trầm: “Cần tôi giúp không?”
—— Giọng điệu hết sức không tốt.
Ông chú căng tin bị dọa hết hồn, ngạc nhiên nhìn gã: "Cháu là học sinh à?"
"Nói nhảm!" Vạn Nhân Trảm kìm nén cơn giận do Hòa Ngọc lôi ra: "Tôi là học sinh, ông có cần tôi vác đồ giúp không?"
"Cần cần!" Ông chú căng tin không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng đồng ý.
Vạn Nhân Trảm nhảy lên xe.
Ông chú căng tin: "Ui da, cháu cẩn thận, trong này đều là thực phẩm, phải đặc biệt chú ý."
Vạn Nhân Trảm: “...”
Ông chú căng tin: “Nhẹ chút nhẹ chút, thùng đó để bên đây.”
Vạn Nhân Trảm: “...”
"Đặt sai rồi, phải để ở trên kia."
"Ôi, cái thùng này cần chuyển vào kho lạnh, cháu lại đặt sai rồi."
"Cháu đặt cao quá, chú không lấy được, cháu đặt ở đây này."
Vạn Nhân Trảm tức giận: "Sao ông đánh rắm lắm thế?!"
Ông chú căng tin cười rạng rỡ: “Còn trẻ đừng nóng giận như vậy, mau giúp chú dọn xong, chú có thể tặng cháu món quà nhỏ."
Mắt Vạn Nhân Trảm sáng lên.
Tức giận gì đó, tan biến trong tích tắc.
Tiếp tục vác đồ, tùy ông chú chỉ huy thế nào đi nữa, gã cũng nhịn.
Vì trang bị, một cao thủ Liên Bang như gã, là "đỉnh lưu" của lần trước, lại bị ông chú căng tin chỉ đạo làm việc đến hơn nửa ngày, mãi đến trưa mới xong việc.
Vạn Nhân Trảm chê bai nhìn bàn tay bẩn thỉu, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.
Gã nhìn về phía ông chú căng tin, thúc giục: "Quà đâu?"
Ông chú căng tin cười híp mắt đưa tay ra, lấy móc từ trong túi ra một thứ...
Mắt Vạn Nhân Trảm sáng lên.
—— Trang bị!
Lúc này, một giọng nói khàn khàn từ tính vang lên: “Ấy, Vạn Nhân Trảm đang chuyển đồ giúp chú căng tin à?”
Vạn Nhân Trảm sửng sốt.
Hòa Ngọc mỉm cười bước tới, vỗ vai Vạn Nhân Trảm ——

"Không tồi, không tồi, giúp đỡ người khác là đức tính tốt của học sinh trường đào tạo Lê Minh, giúp đỡ người cần vô tư, không màng báo đáp, là phẩm chất mà học sinh nào cũng nên có, học kỳ này thầy sẽ xin ‘học sinh ba tốt’ giúp em."
Ông chú căng tin nghe vậy, gật gù: "Cậu học sinh này tuy có hơi già, tính tình kém, có thái độ không tốt, nhưng cháu ấy vẫn là một người rất tốt, hết mình giúp đỡ không màng báo đáp."
Vừa nói, ông ấy nhét trang bị mà mình vừa lấy ra nhét lại vào trong túi, rút tay không.
Ông chú căng tin cười nheo mắt nhìn Vạn Nhân Trảm: “Cậu học sinh này, thầy giáo của cháu nói rồi, học kỳ này cháu là ‘học sinh ba tốt’ đó nha!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp