Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 18: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (3)


8 tháng

trướctiếp

Vạn Nhân Trảm dường như tức giận tới mức đập bàn, chất vấn cậu: “Mày giả làm giáo viên đào tạo?!”

Ngoại trừ giả trang ra bọn họ không thể nghĩ ra được lý do tốt hơn.

Annie trầm mặt: “Trong lúc thi đấu, ngụy trang không có bất kỳ tác dụng gì.”

Nếu nói lời này là cảnh cáo, còn không bằng nói rằng hy vọng Hòa Ngọc phủ nhận tất cả những gì bọn họ đang nhìn thấy.

Những người khác cũng trừng lớn mắt nhìn Hòa Ngọc, trong ánh mắt đều ngập tràn vẻ khiếp sợ cũng như không thể nào tin được.

Vẻ mặt Hòa Ngọc bình tĩnh, cậu giơ tay đẩy kính mắt lên, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt vô tội giơ tay ra: “Hai bạn học này, tôi không giả làm giáo viên đào tạo, tôi chính là giáo viên đào tạo của các em đó.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt này của Hòa Ngọc là tay gã ngứa cực kỳ.

Vạn Nhân Trảm nắm tay thành nắm đấm thật chặt rồi buông tay ra, gân xanh trên trán nổi rõ lên, gương mặt hơi run rẩy, cho dù có thế nào gã cũng không muốn tin, cùng là tuyển thủ như nhau, thế nhưng Hòa Ngọc lắc mình một cái là có thể biến thành thầy giáo.

Nếu không phải ban ngày không thể giết người, gã thậm chí còn có kích động muốn thử giết cậu.

“Thầy Hòa, tôi đem thẻ giáo viên tới cho cậu đây.” Ở ngoài cửa, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên.

Mọi người theo bản năng nhìn qua.

Người tới khoảng chừng năm mươi tuổi, đầu trọc hơi mập, thẻ giáo viên ở trước ngực viết – hiệu trưởng.

Đây là hiệu trưởng đương nhiệm của trường đào tạo Lê Minh.

Ông ta đưa thẻ giáo viên cho Hòa Ngọc, chứng minh – Hòa Ngọc đã thật sự trở thành giáo viên.

Hòa Ngọc nhận lấy: “Cảm ơn hiệu trưởng.”

Nói xong cậu bình tĩnh đeo thẻ giáo viên vào.

Đám người Vạn Nhân Trảm và đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp…

“???”

“Sao cậu ta lại thành thầy giáo thế???”

“Cậu ta cũng là học sinh chuyển trường mà!”

“Tuyển thủ sao có thể trở thành NPC, chuyện này là không thể!”

“Có phải cậu ta bật hack không?”

Đường Kha hỏi luôn nghi hoặc của người xem: “Chuyện này không phù hợp với quy tắc, vì sao cậu lại có thể trở thành giáo viên đào tạo?”

Anh ta nhìn qua phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, cậu ta cũng là học sinh chuyển trường.”

Vẻ mặt hiệu trưởng bình tĩnh: “Cậu ấy có thực lực để trở thành thầy giáo, trường chúng tôi bồi dưỡng nhân tài không bám theo một khuôn mẫu nào cả, hoàn toàn có thể tuyển dụng cậu ấy làm giáo viên đào tạo thứ năm.”

Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên ý hiệu trưởng là ông để cho cậu ta dạy chúng tôi Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu mà trước kia bọn tôi đã học rồi sao?”

Một quyển sách cơ bản trước kia bọn họ đều đã được học qua rồi, thậm chí còn là sách vỡ lòng của công dân Liên Bang.

Vạn Nhân Trảm không tin thế giới ở phó bản này chưa học qua.

Bình thường, thế giới trong các phó bản đều lấy Liên Bang làm gốc, Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu là sách vỡ lòng của Liên Bang thì ở chỗ này cũng như thế.

Cho nên Hòa Ngọc trở thành thầy giáo, hơn nữa còn là thầy giáo dạy kiến thức cơ bản, chắc chắn có vấn đề!

Phó bản này có yêu cầu không thể giết giáo viên đào tạo, tức là giáo viên đào tạo là “người tốt”, cũng là NPC duy nhất bọn họ có thể tín nhiệm khi “tố cáo”.

Sự tồn tại của giáo viên đào tạo vô cùng quan trọng.

Hòa Ngọc là tuyển thủ, rồi lại trở thành “NPC tốt” vô cùng quan trọng như thế, con mẹ nó, cái này căn bản không khoa học, đây là bug!

Hơn nữa, cậu trở thành giáo viên đào tạo còn có một kết quả càng không tốt hơn đối với Vạn Nhân Trảm hoặc các tuyển thủ dự thi khác…

Hòa Ngọc đeo thẻ giáo viên, nhìn chữ “Giáo viên đào tạo Hòa Ngọc” trên đó, khóe miệng cậu nhếch lên thành nụ cười.

Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt thong dong nhìn về phía Vạn Nhân Trảm: “Bạn học, mong em đừng coi thường môn học này.”

Hiệu trưởng vô cùng tán thành gật đầu.

Mọi người: “…” Chúng tôi có không coi thường thì nó cũng chỉ là một quyển sách vỡ lòng thôi.

Mưa đạn mạc dường như đã bắt đầu ồ ạt tăng lên kể từ khi Hòa Ngọc bắt đầu “trở thành thầy giáo”.

“@Ekip chương trình, có bug, Hòa Ngọc lại trở thành thầy giáo!”

“Rốt cuộc 2333 có thân phận gì? Chắc chắn cậu ta không phải tuyển thủ hành tinh rác bình thường, hoặc là tại sao ekip chương trình luôn bật hack cho cậu ta?”

“Tôi tuyệt đối không thể tin được, rốt cuộc tại sao cậu ta có thể trở thành thầy giáo??”

“Hơn nữa còn là dạy sách vỡ lòng, nếu tôi nhớ không lầm, quyển sách đó cậu ta có được ở vòng tuyển chọn! Ông đây còn thuộc hơn cả cậu ta đấy!”

“@Ekip @Ekip không được bật hack cho Hòa Ngọc!”

Trong làn sóng đạn mạc vô cùng kinh hoàng này, đột nhiên xen kẽ vài câu:

“Tới phòng phát sóng trực tiếp của 2333 Hòa Ngọc, mọi người tua lại xem trước đã rồi hãy nói tiếp.”

“Đúng vậy, đi tua lại xem đi.”

“Xem xong lại nói thử coi có bật hack không, giờ tôi có hơi hoảng hốt.”

“Tôi cũng vậy…”

Những người xem khác: “?”

Bọn họ sững người một lúc ngắn ngủi, sau đó lập tức vào phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc, chọn chế độ xem lại.

Trong chớp mắt, phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc ở khu vực tuyển chọn lập tức nhảy lên vị trí trung tâm, xung quanh là trang bìa của phòng phát sóng trực tiếp của các đại lão khác, biến tất cả bọn họ trở thành phông nền!

Thời gian quay lại hai tiếng trước.

Hòa Ngọc cởi áo khoác đồng phục, lật mặt trái ra ngoài, cột ở bên eo, sau đó gõ vang cửa lớn phòng của hiệu trưởng.

Gần đây trường học xảy ra chuyện, lúc này hiệu trưởng vẫn còn ở trường cho nên ông ta mở cửa cho cậu.

Sau đó, hiệu trưởng nhíu mày nói: “Cậu là…”

Vóc người Hòa Ngọc không tính là cao, một mét tám ở Lam Tinh đã được coi là chiều cao không tồi, nhưng ở Liên Bang Vũ Trụ thì vóc dáng cậu có hơi lùn.

Cho nên, cậu hơi lùi về sau một bước, đẩy kính mắt lên lộ ra một nụ cười tự tin xán lạn: “Xin chào hiệu trưởng, tôi gọi là Hòa Ngọc, tới đây nộp đơn làm giáo viên đào tạo.”

Áo khoác đồng phục bị lật trái lại cột trên eo ngược lại giúp che đi quần đồng phục, cộng thêm phong thái tự tin thong dong lơ đãng toát ra từ người cậu, trong nhất thời hiệu trưởng không liên hệ tới việc Hòa Ngọc là học sinh.

Mặc dù ông ta không cho rằng Hòa Ngọc là học sinh, nhưng vẫn không kiên nhẫn lắc đầu, bực bội nói: “Không cần, giáo viên đào tạo của trường chúng tôi đủ rồi, không nhận thêm người nữa.”

Hiển nhiên, những chuyện sứt đầu mẻ trán bây giờ khiến ông ta không rảnh để ứng phó với ứng viên.

Nói xong, ông ta muốn đóng cửa phòng lại.

Hòa Ngọc giơ tay ra, đặt tay lên cửa rồi chống lên, để lộ một nụ cười tươi bất đắc dĩ: “Hiệu trưởng, tôi nghe nói trường đào tạo Lê Minh là trường học có tiềm lực nhất trên hành tinh này, hiệu trưởng của trường lại càng có tiếng là người không bám vào một khuôn mẫu nào cả, vô cùng thông tuệ. Nhưng mà có vẻ… Thực tế hơi không giống với những gì tôi nghe nói.”

Mặt hiệu trưởng tối sầm, đang muốn nói chuyện: “Cậu…”

Hòa Ngọc ngắt ngang lời ông ta: “Nếu không, sao lại có thể đẩy cơ hội để biến bản thân thành một thế hệ bậc thầy huyền thoại cơ chứ?”

Hiệu trưởng kinh ngạc.

Ngay sau đó, ánh mắt ông ta chuyển qua trào phúng, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc cũng giống như đang nhìn một kẻ điên đang nói hươu nói vượn.

“Cậu biết mình đang nói cái gì không? Một thế hệ bậc thầy huyền thoại? Nực cười.” Giọng nói hiệu trưởng đầy châm chọc.

Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh thong dong, cậu có Tượng danh vọng dành cho diễn viên, cậu biết nên thể hiện ra “dáng vẻ của người ưu tú” như thế nào, càng biết nên làm thế nào để người khác tin tưởng mình.

“Đương nhiên tôi biết, hơn nữa còn có thể làm được.”

Cậu đẩy gọng kính, ánh mắt sắc bén đầy tự tin: “Hiệu trưởng, trường đào tạo Lê Minh trong tay ông xuất hiện vô số người tài giỏi, đưa ra một phương thức khai phá năng lực chiến đấu mới, biến trường đào tạo Lê Minh trở thành trường học mà mỗi người trong toàn vũ trụ đều muốn tới. Là hiệu trưởng, cũng là người khởi xướng hết tất cả, chẳng lẽ không phải sẽ trở thành một thế hệ bậc thầy huyền thoại lưu danh thiên cổ hay sao?”

Ánh mắt hiệu trưởng nhìn cậu vẫn đầy vẻ nghi ngờ như cũ.

“Có điều, dường như hiệu trưởng còn không muốn cho tôi một cơ hội để nói ra tác phẩm cá nhân của mình.”

Hòa Ngọc lắc đầu, lúc cậu xoay người đi, thở dài nói: “Tôi còn cho rằng sẽ là một người hiệu trưởng có thể hợp tác như trong truyền thuyết, không ngờ rằng cũng chỉ vậy mà thôi…”

Cậu không chút do dự xoay người đi.

Hành động này ngược lại khiến hiệu trưởng chần chừ, vì thế ông ta gọi lại theo bản năng: “Từ từ đã!"

Hòa Ngọc dừng bước, quay đầu lại: “Nửa tiếng, nếu ông không muốn tốn thậm chí cả nửa tiếng để nghe tôi nói ý tưởng của tôi, vậy không cần hợp tác.”

Nói xong, cậu tiếp tục nhấc bước đi, không dông dài thêm chút nào.

Hiệu trưởng vội vàng nói: “Được!”

Không phải chỉ là nửa tiếng thôi sao?

Nghe một chút thì đã sao?

Nếu cậu nói hươu nói vượn, tới lúc đó lại kêu bảo vệ đuổi ra ngoài là được.

Hiệu trưởng để Hòa Ngọc vào phòng.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, thậm chí ông ta còn lịch sự rót cho Hòa Ngọc một ly trà.

Hòa Ngọc nhận lấy, lộ ra một nụ cười tươi: “Xin lỗi hiệu trưởng, tôi thu hồi lời nói vừa nãy, quả nhiên là ông danh xứng với thực, là người bao dung, hơn nữa còn là một người lãnh đạo không bám theo khuôn mẫu.”

Trước khi vào cửa, cậu bày ra thái độ chê bai và thất vọng với ông ta.

Khiến hiệu trưởng vô cùng tức giận.

Ông ta tình nguyện nghe Hòa Ngọc nói nửa tiếng căn bản là vì không tin cậu, đồng thời cũng là vì cơn tức kia.

“Cậu dựa vào đâu mà nói tôi như thế? Nếu cậu dám chơi tôi, tới lúc đó nói có sách mách có chứng, tôi sẽ dạy dỗ cậu thật tốt!”

Bởi vì tâm thái này hiệu trưởng mới giữ Hòa Ngọc lại.

Nhưng đột nhiên hiệu trưởng nghe Hòa Ngọc tán dương, theo bản năng ông ta bưng tách trà lên, ngồi ngay ngắn, cằm hơi hếch lên, gương mặt cũng giãn ra.

Hai chân vắt chéo vào nhau của ông ta thay đổi tư thế, ho khan một tiếng: “Cậu nói đi, không cần phải lừa tôi, tôi là người không hạn chế theo một kiểu mẫu nhưng cũng không phải người có tính tình tốt lắm đâu.”

Hòa Ngọc cười gật đầu: “Đã hiểu rõ.”

Cậu đã thành công một nửa.

“Dòng họ chúng tôi rất mạnh, có vô số người có năng lực chiến đấu bẩm sinh đã đạt tới cấp A (từ hai trăm điểm trở lên), phối hợp với vũ khí và trang bị cũng có vài người đạt được cấp S (năm trăm điểm) trở lên.” Hòa Ngọc bình tĩnh nói, giọng nói vô cùng tự nhiên, chẳng hề có ý khoe khoang dù chỉ là một chút.

Đạn mạc: “?”

Đạn mạc: “Con mẹ nó, năng lực chiến đấu của cậu ta có tám điểm, tới từ hành tinh rác, dòng họ ở chỗ nào hả?!”

Năng lực chiến đấu có phân biệt cấp bậc, chia từ cấp F tới cấp SSS.

Trong lúc thi đấu, vì để càng cụ thể, bình thường đều sẽ nói cụ thể bao nhiêu điểm.

Hiệu trưởng gật đầu, chẳng hề cảm thấy có gì bất ngờ: “Ừm, nhà họ Hòa thật sự rất lợi hại.”

Đạn mạc…

“???”

“Tôi không hiểu!”

“Đờ mờ! Đột nhiên nghĩ ra, đám người 2333 và Vạn Nhân Trảm đều là học sinh chuyển trường, học sinh lớp mười hai còn có thể tùy tiện chuyển trường đều là những gia đình có chút bối cảnh, phó bản sẽ tự động bổ sung giả thiết, họ “Hòa” nhất định là một trong những dòng họ lớn của thế giới ở phó bản này.”

“Còn có thể như vậy sao??”

Hòa Ngọc vẫn đang tiếp tục flex, à, không đúng, là tiếp tục giảng giải.

“Trước kia ba tôi là người tài giỏi cấp S, khoảng cách tới cấp SS (một ngàn điểm) chỉ có một bước. Nhưng bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù, không thể sử dụng trang bị mà trở thành kẻ vô dụng của dòng họ, còn năng lực chiến đấu của tôi thì lại không đủ cao. Cho nên trang bị của ba tôi, trang bị mà tôi đã từng có được, tất cả đều bị lấy đi.”

Hiệu trưởng nghiêm túc lắng nghe.

Tin tức của các dòng họ lớn vẫn luôn hấp dẫn người khác.

Người tài giỏi cấp S bị phế đi cũng rất bình thường trên thế giới này, mà người bị phế rồi, trang bị bị cướp đi cũng là chuyện đương nhiên.

Dường như Hòa Ngọc đang lâm vào trong ký ức, giọng nói nhẹ nhàng: “Ba tôi không cam lòng, suốt cả đời ông ấy và mẹ tôi đều dốc sức nghiên cứu làm sao để khôi phục năng lực chiến đấu, làm sao để phát huy năng lực mà không sử dụng trang bị.”

Hiệu trưởng chắc chắn nói: “Không thể nào, trang bị là phương thức biểu hiện của năng lực chiến đấu, không có trang bị làm sao có thể chiến đấu? Sao có thể phát huy năng lực?”

Hòa Ngọc gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, trang bị rất quan trọng, trang bị có thể giúp tăng năng lực chiến đấu, có thể giúp phát huy năng lực chiến đấu.”

Cậu lấy một cục đá lửa ra.

Hiệu trưởng trừng lớn mắt: “Cậu muốn làm gì?!”

Ông ta vừa nói xong thì đồng thời vũ khí đã xuất hiện trên tay, ánh mắt đề phòng nhìn Hòa Ngọc chằm chằm.

Đá lửa là một đồ vật vô cùng nguy hiểm, tuy thứ trang bị này cùng một nhóm với đá nước, không có tác dụng tăng năng lực chiến đấu nhưng lực sát thương vô cùng kinh người, đốt đá lửa lên thì cả cái văn phòng này cũng có thể bị xóa bỏ.

Hòa Ngọc cười, đốt lửa.

Hiệu trưởng mắng to: “Tên điên này!”

Ông ta đang muốn chạy trốn, lửa đã tắt.

Hiệu trưởng sửng sốt, mờ mịt quay đầu.

Đá lửa trên tay Hòa Ngọc đã biến thành tro, không biết đá nước được lấy ra từ khi nào cũng đã hóa thành tro tàn.

“???”

“Rốt cuộc Hòa Ngọc muốn làm gì?”

“Tuy rằng cậu ta vớt được không ít trang bị ở vòng tuyển chọn, nhưng đây là hai thứ hữu dụng nhất đấy! Cứ thế phế đi à??”

Người xem của phòng phát sóng trực tiếp ngu luôn rồi.

Hiệu trưởng: “!!”

Ông ta trừng lớn mắt, sâu trong đáy mắt hiện lên dáng vẻ đau lòng.

Hai món trang bị bị hủy hoại một cách dễ dàng như thế!

Hơn nữa còn chưa kịp phát huy một chút tác dụng nào, người này phá của quá rồi!!

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp thì ông ta đã đau lòng tới mức vỗ ngực.

Dòng họ lớn ra tay, cho dù đã bị bỏ rơi cũng ngang tàng như vậy sao??

Hòa Ngọc lại vô cùng bình tĩnh, giống như không hề để trong lòng chút nào: “Ông xem, đây là trang bị, cục đá có thuộc tính hỏa, rót năng lực chiến đấu vào trong đó là có thể đốt cháy đá lửa. Đá nước cũng giống như vậy, nếu không sử dụng đá lửa và đá nước thì là sao có thể đốt lửa và đổ nước chứ?”

Hiệu trưởng: “…”

Ông ta lại ngồi xuống một lần nữa, hoài nghi nhìn Hòa Ngọc: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Đây không phải chuyện tất cả mọi người đều biết sao? Trong sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu đã có.”

Mọi người đều biết cái nội dung này rồi, còn cần phải dùng hai món trang bị tới nghiệm chứng sao?!

Hiệu trưởng lại bắt đầu thấy đau lòng.

Hòa Ngọc cũng ngồi xuống: “Đúng vậy, Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu là ấn tượng đã ăn sâu bén rễ vào trong đầu chúng ta, tôi cũng vẫn luôn cho rằng như thế, tôi cảm thấy suy nghĩ của ba mẹ mình là sai lầm.”

Đột nhiên Hòa Ngọc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp xen lẫn bi thương: “Nhưng mà, hình như họ thành công rồi.”

Hiệu trưởng sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Không thể nào được!”

Không có trang bị sao có thể sử dụng năng lực.

Hốc mắt Hòa Ngọc đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào: “Ba mẹ tôi đã chết, chết trong lửa lớn, dùng năng lực chiến đấu của ba tôi đốt lên ngọn lửa lớn.”

Hiệu trưởng há miệng thở dốc: “Chẳng phải ba cậu không thể sử dụng trang bị sao?”

Hòa Ngọc đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt dính chặt lấy hiệu trưởng: “Đúng vậy, ông ấy không thể sử dụng trang bị, bị phế rồi, nhưng ông ấy dùng năng lực chiến đấu để đốt lửa, thiêu chết bản thân và mẹ, thiêu hủy một tòa nhà lớn của dòng họ chúng tôi!”

Hiệu trưởng trừng lớn mắt.

Ông ta đã bị Hòa Ngọc dẫn dắt, giống như đang nghe kể câu chuyện cũ, đi theo mạch cảm xúc của câu chuyện.

Hòa Ngọc: “Từ một ít đồ vật và bút ký còn sót lại của ba, tôi biết được một vài thứ. Ông ấy nói, trang bị là phương tiện, giống như đá lửa và đá nước ở màn trình diễn lúc nãy, năng lực chiến đấu mượn dùng phương tiện để phát huy tác dụng.”

Ánh mắt Hòa Ngọc trở nên điên cuồng: “Như vậy, phương tiện chỉ có thể là trang bị sao? Vì sao… Không thể là người? Vì sao bản thân con người không thể trở thành phương tiện trang bị?”

Hiệu trưởng: “Không có khả năng!”

Hòa Ngọc châm chọc: “Thật sự không có khả năng sao? Vậy chuyện ba tôi chết thì sao? Ông ấy tự đốt cháy năng lực chiến đấu sao?”

Nói khơi khơi có thể không đủ uy tín, nhưng có “ví dụ chân thật” thì sao?

Hơn nữa, đối phương đã hơi tin tưởng vào ví dụ này.

Hiệu trưởng mở miệng thở dốc nhưng không phản bác được.

Hòa Ngọc hơi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở ra lần nữa, vẻ điên cuồng trong đôi mắt bị giấu đi nhưng vẫn đủ để người đối diện phát hiện ra: “Hiệu trưởng, ông có biết nếu con đường ba tôi đi thông suốt rồi sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn tới cỡ nào không?”

Một lúc lâu sau hiệu trưởng mới gật đầu.

Sẽ làm điên đảo thế giới quan, sẽ định nghĩa lại năng lực chiến đấu một lần nữa.

Hòa Ngọc khôi phục vẻ bình tĩnh, mặt không biểu cảm nhìn hiệu trưởng: “Hiện giờ trường đào tạo Lê Minh đang gặp rắc rối, vẫn còn chưa tìm được thủ phạm giết người, rất nhiều học sinh đã chuyển đi rồi, danh tiếng của trường cũng xuống dốc không phanh. Cho dù sau này có tìm được hung thủ thì cũng không cứu vãn được danh tiếng. Cho nên, ông có muốn hợp tác với tôi, đồng ý để tôi giảng dạy khoa học căn bản, thí nghiệm con đường của ba tôi?”

Một đĩa bánh từ trên trời rơi xuống ai mà không muốn chứ.

Nhưng đĩa bánh này yêu cầu đánh đổi một vài thứ?

“Không thể nào! Tôi không thể để cậu làm thí nghiệm trên người học sinh được!” Đột nhiên hiệu trưởng đứng lên, tức giận nói: “Nếu bởi vậy mà chết người, hậu quả sẽ do ai gánh vác?!”

Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn ông ta.

Cậu biết, người này động lòng rồi.

Hòa Ngọc nói: “Tôi gánh vác, hơn nữa tôi bảo đảm, sẽ không khiến bất kỳ học sinh nào thiệt mạng. Chỉ cần cho tôi nửa năm, không, một tháng, sau một tháng ông có thể sa thải tôi bất cứ khi nào.”

Giọng nói của Hòa Ngọc vô cùng có sức hấp dẫn: “Hiệu trưởng, ông không có bất kỳ tổn thất nào, không phải sao? Chỉ là thuê tôi một tháng mà thôi, nếu thành công, công lao đều thuộc về ông. Trường đào tạo Lê Minh lập tức sẽ trở thành trường đào tạo hàng đầu trong vũ trụ, ông sẽ trở thành vị hiệu trưởng đứng đầu vũ trụ, một thế hệ bậc thầy huyền thoại, tất cả mọi người đều muốn gia nhập trường đào tạo Lê Minh… Án giết người mà thôi, chẳng quan trọng chút nào.”

Đối mặt với đĩa bánh cần phải đánh bạc, người đầu cơ trục lợi sẽ nguyện ý đánh cược một lần.

Đặc biệt là khi dân cờ bạc này cùng đường bí lối.

Hòa Ngọc không thấy được sự lo lắng cho học sinh trên người hiệu trưởng, chỉ có lo âu cho tình hình của trường học, vì thế ông ta sẽ đồng ý.

Quả nhiên, hiệu trưởng im lặng một lúc thật lâu rồi nói: “Một tháng?”

Hòa Ngọc thong dong gật đầu: “Đúng vậy, một tháng, tôi đã có phương hướng, chỉ còn thiếu thực nghiệm.”

Ngón tay hiệu trưởng vô thức gõ mặt bàn, nhíu mày.

Đồng ý hay là không đồng ý?

Nếu những suy đoán của Hòa Ngọc là thật, hơn nữa thật sự thí nghiệm thành công, tất cả vấn đề của ông ta sẽ được giải quyết rất dễ dàng.

Nếu phỏng đoán của Hòa Ngọc là giả, hoặc là cuối cùng cậu thất bại, tạo nên hậu quả không tốt…

Hậu quả tệ nhất chính là có học sinh chết, dường như cũng chẳng có gì khác biệt với tình hình hiện tại của trường huấn luyện.

Hiệu trưởng cắn răng nói: “Được, một tháng, cậu là giáo viên đào tạo thứ năm của trường chúng tôi!”

Hòa Ngọc chậm rãi đứng dậy, vươn tay: “Hiệu trưởng, hợp tác vui vẻ.”

Hiệu trưởng nhìn cậu một cái, cũng vươn tay ra.

Hai tay nắm lấy nhau, Hòa Ngọc trở thành giáo viên đào tạo của trường này.

Đạn mạc…

“???”

“Tôi phục cmn luôn!”

“Nếu không phải biết rõ về Hòa Ngọc thì tôi cũng tin những chuyện ma quỷ mà cậu ta nói!!”

“Đờ mờ, sao cậu ta có thể bịa chuyện như thật tới vậy được??”

“Lúc nãy tôi vẫn luôn bị cuốn theo lời cậu ta nói, nếu không có đạn mạc nhắc nhở tôi cũng quên việc cậu ta tới từ hành tinh rác, hoàn toàn không biết cái gì về năng lực chiến đấu cả!!”

“Người này có độc đúng không!!”

“@Ekip chương trình, NPC này sao lại như vậy? Sao ông ta có thể để Hòa Ngọc làm giáo viên đào tạo?!”

“Khả năng thao túng tâm lý người khác của Hòa Ngọc quá lợi hại.”

Đạn mạc điên cuồng bình luận.

Hòa Ngọc nhận giấy mời của hiệu trưởng, thuận tiện nói: “À, đúng rồi, hiệu trưởng, tôi là học sinh chuyển trường lớp 12-1, ông giúp tôi chuyển thân phận học sinh chuyển trường thành giáo viên đào tạo đi.”

Hiệu trưởng: “…”

Ông ta sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc thâm ý sâu xa, liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Chẳng còn cách nào khác cả. Hiệu trưởng, nếu không phải có thân phận học sinh chuyển trường tôi thậm chí còn chẳng vào được trường học này, càng không gặp được ông.”

Hiệu trưởng không còn nghi ngờ nữa.

Trở thành học sinh chuyển trường chỉ là vì vào được trường, gặp ông ta.

Nếu như không phải Hòa Ngọc rất tự tin vào ý tưởng này cậu cũng sẽ không phí nhiều công sức quanh co trắc trở tới thế. Nếu không thì sao có thể giải thích hành vi của cậu chứ?

Cũng không thể chỉ là vì trở thành thầy giáo của trường được?

Hơn nữa, chỉ có một tháng.

Hiệu trưởng lắc đầu nói: “Cậu đừng làm ra hành động quá lớn, nếu không tôi cũng không thể nào cứu cậu được. Cậu đi lấy quần áo đi, chờ lát nữa tôi đưa thẻ giáo viên qua cho cậu.”

Hòa Ngọc gật đầu, cầm giấy mời rời đi.

Hình như nhớ ra cái gì đó, hiệu trưởng đột nhiên hỏi: “Lý thuyết khai phá năng lực chiến đấu kia của cậu gọi là gì? Chính là cái lý luận kỳ quái không cần trang bị, biến bản thân trở thành trang bị đấy.”

Hòa Ngọc dừng bước, xoay người quay đầu lại, sống mũi đỡ gọng kính, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói khàn khàn…

  “Theo cách gọi của quê hương tôi, chắc cái này gọi là không có người trung gian kiếm giá chênh lệch.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp