Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 24: TRƯỜNG ĐÀO TẠO LÊ MINH (9)


8 tháng

trướctiếp

Khán giả cũng bối rối y như vậy, tất cả đều lăm lăm nhìn Hòa Ngọc.

Trí não còn không quét được, cậu ấy có thể lấy được gì?

Tay phải Hòa Ngọc cầm bút, tay trái dựng thẳng quyển sổ ghi chép ra trước, hướng mặt có hình vẽ về phía bọn họ, bình tĩnh giải thích:

“Cho nên mới nói, mấy người rời khỏi trí não liền hoàn toàn đánh mất năng lực phân tích, trên thế giới này, không chỉ có trí não mới có thể quét hình phân tích.”

Trên quyển sổ là một bản phác họa chiếm gần hết cả trang giấy.

Trí não có thể quét hình, có thể phân tích cũng có thể ghi nhớ, đây là năng lực mà khoa học kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang mang lại.

Nhưng đồng thời, Liên Bang cũng phát minh ra loại trang bị có thể phòng bị sự tra xét của trí não, ví dụ như trang bị tàng hình mà bọn họ vừa gặp phải.

Lúc này, bọn họ mới thực sự cần đến những kỹ năng thiết yếu nhất.

Hòa Ngọc bĩu môi: “Đây là hình dáng của hung thủ mà tôi đã vẽ lại. Khi gã chiến đấu với mọi người, kết hợp những động tác phòng bị vũ khí của từng người, cùng với đường cong của tay chân và chiều dài của trang bị, có thể kết luận rằng hung thủ cao từ 1m9 đến 1m93. Nửa người trên khoảng 0,78m, nửa người dưới khoảng 1,14m, tóc ngắn và cân nặng từ 75kg đến 80kg."

Cậu hơi nghiêng đầu, lộ ra góc nghiêng ăn ảnh đẹp đẽ, khuôn mặt nửa sáng nửa tối: "Ngoài ra, manh mối quan trọng nhất là gã thuận tay trái."

Vạn Nhân Trảm: “…”

Đám người Eugene: “…”

Khán giả: “…”

Trong tích tắc, màn đạn trở nên điên cuồng.

“Chết tiệt, thật hay giả vậy?”

“Làm thế quái nào mà cậu ta biết được thế?”

“Cậu ta thật sự phân tích ra được à, cái này không khoa học!”

“Hòa Ngọc vẫn luôn rất thông minh.”

“Nếu phân tích của cậu ta là chính xác, tui thật sự bắt buộc phải viết hoa một chữ “PHỤC”!”

“Không thể nào, chắc chắn là cậu ta đang xàm l**.”

Vạn Nhân Trảm rống lên: “Không thể nào, nhất định là mày đang xàm l**, không ai có thể chỉ dùng mắt thường để phân tích ra hình dáng của một người đang sử dụng thiết bị tàng hình hết.”

Gã đã nói lên tiếng lòng của một số người hâm mộ cực đoan.

Hòa Ngọc nhìn về phía gã, tựa như đang nhìn gã, cũng tựa như đang nhìn vào ống kính camera.

Bất kể khán giả đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp của ai, thứ họ nhìn thấy đều là khuôn mặt thanh tú tái nhợt và đôi mắt kiên định đó.

Nom thì gầy gò, vô cùng yếu đuối, cậu vẫn thẳng lưng, giọng điệu sâu xa:

"Chẳng lẽ kỹ thuật tiên tiến của Liên Bang không làm được thì những hành tinh khác cũng không làm được sao? Đây là năng lực mà rất nhiều thám tử cùng cảnh sát ở Lam Tinh của tôi đều phải có."

Lam Tinh!

Khán giả nghe được danh từ này, cũng nhớ rõ nó, hành tinh này và Hòa Ngọc đều đã thành công lưu lại trong trí nhớ của mỗi người.

Đôi mắt của Diệp Khai Quân đã đỏ hoe.

Giọng nói của Vệ Gia Quốc bên cạnh cũng có chút nghẹn ngào: “Cậu ấy thực sự đã khiến cho Lam Tinh được khán giả trong toàn vũ trụ biết đến.”

Trịnh Khắc thở ra một hơi thật dài, kìm nén hưng phấn nói: "Lam Tinh của chúng ta không tệ, chỉ có điều nguồn gốc văn minh ngắn hơn bọn họ, chỉ cần cho chúng ta thời gian, chỉ cần cho chúng ta thời gian thôi…"

Câu nói kế tiếp, bởi vì quá kích động mà nghẹn lại.

Diệp Khai Quân nhìn khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của Hòa Ngọc trên màn hình, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy thực sự là một kỳ tích. Có lẽ, cậu ấy có thể tiến xa hơn chúng ta mong đợi."

Trong màn hình.

Hòa Ngọc nói xong, Vạn Nhân Trảm liền há hốc miệng, không tìm được lời nào để phản bác.

Mà Eugene dù vẫn còn khiếp sợ nhưng đã khép được miệng, cả người dán lên, trừng mắt hỏi: “Phán đoán của cậu có độ chính xác là bao nhiêu?”

Eugene nhìn bản phác họa trong cuốn sổ, vẫn cảm thấy thật khó tin.

Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân tích ra được ư?

Hòa Ngọc: “99%.”

Trấn Tinh vô thức hỏi: “Còn một phần trăm là?”

Hòa Ngọc: “Vẫn có 1% gã đó không phải là hung thủ.”

Nói xong, cậu khép cuốn sổ lại, lạnh lùng xoay người: “Đi thôi, ngày mai tiếp tục điều tra.”

“Này!” Thành Chiêu hét lên: “Cậu đi đâu thế?”

Chẳng lẽ việc quan trọng nhất lúc này không phải là tìm ra sự thật sao?

Cậu ta vừa thu hẹp phạm vi điều tra lại, chẳng lẽ không lo lắng bọn họ sẽ lén tìm ra hung thủ sau lưng mình à?

Hay cậu ta định lẻn đi làm việc gì đó?

Đôi cánh đen xinh đẹp của Hòa Ngọc dang ra, không quay đầu lại trả lời: “Đi ngủ.”

Mọi người: “…”

Mọi người: “…”

Bọn họ lại nghi ngờ đôi tai của mình.

Tuy nhiên, Hòa Ngọc rất nghiêm túc, cậu thật sự là về đi ngủ, đôi cánh của cậu tung bay, bóng dáng dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Eugene, Trấn Tinh và những người khác nhìn nhau kinh ngạc.

Đường Kha: “Phân tích của cậu ta có đáng tin không?”

Quỳnh sờ cằm: “Cảm giác khá đáng tin, cậu ta cũng không cần phải nói dối.”

Một lúc sau Nguyên Trạch mới cất tiếng: “Hòa Ngọc rất mạnh.”

Trừ Vạn Nhân Trảm ra, những người khác đều không nói, vô thức gật đầu đồng ý.

Đạn mạc.

 “Hòa Ngọc thật sự rất mạnh, đương nhiên, nếu phân tích của cậu ấy là chính xác.”

“Tôi há hốc mồm luôn rồi, cậu nhóc này cũng thật phi thường.”

“Thủ đoạn hết lần này đến lần khác làm tui giật mình luôn, khó tin được là cậu ta đến từ một hành tinh rác.”

“Năng lực chiến đấu của cậu ta chỉ có 8 điểm, chỉ cần đánh phát là bất cứ lúc nào cũng có thể bị loại.”

“Cho dù bị loại thì có làm sao, cuộc thi này có rất nhiều người bị loại, biểu hiện cho đến lúc này của cậu ấy cũng đã đủ tuyệt vời rồi.”

Lần này, những lời xúc phạm Hòa Ngọc trên đạn mạc đã ít đi rất nhiều.

Cho dù bọn họ không thích tuyển thủ số 2333 đến từ hành tinh rác này nhưng cũng phải công nhận cậu đã mang lại quá nhiều bất ngờ.

Đương nhiên, vẫn có người quyết tâm chế nhạo đến cùng.

“Ha ha, mấy người tung hô cậu ta đến tận trời xong quay đầu phát hiện phân tích của cậu ta sai lè lè, không biết có nên tự vả mặt không, lót dép chờ mấy người tìm được hung thủ đấy!”

Ngày hôm sau.

Đám người Vạn Nhân Trảm cáu kỉnh tụ lại một chỗ.

Vạn Nhân Trảm: “Rốt cuộc thằng đó đang làm gì mà chưa đến vậy?”

Thành Chiêu phất tay, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết, sáng sớm đã không thấy cậu ấy đâu rồi, xem ra cậu ấy không hề rời khỏi khu ký túc xá giáo viên.”

Vạn Nhân Trảm vẫn đang muốn chửi tiếp, Trấn Tinh đã nhướng mày: “Chúng ta chưa từng nói hợp tác thì bắt buộc phải đi cùng nhau, cậu ấy muốn làm gì thì làm, ban ngày hành động riêng lẻ, buổi tối lại tập hợp, chuyện này rất bình thường.”

Những người khác hơi sửng sốt.

Đúng vậy, trừ khi tìm được hung thủ, nếu không xem ra ban ngày cũng không cần thiết phải đi cùng nhau, bọn họ tụ tập ở đây chờ Hòa Ngọc làm gì chứ.

Eugene xoa cằm: “Tôi cứ muốn chờ cậu ấy cùng hành động, trực giác cho tôi biết nếu đi cùng cậu ấy có thể sẽ tìm được càng nhiều manh mối.”

Gã nhìn về phía đám người Vạn Nhân Trảm: “Vậy mấy người chờ cậu ấy làm gì?”

Cả đám: “…”

Bọn họ cũng không biết, hình như từ sau đêm qua, Hòa Ngọc đã trở thành trụ cột của cả đám, vô thức chờ cậu cùng hành động.

Sau khi những người khác nhận ra điều này, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Mà Vạn Nhân Trảm thì thẹn quá hóa giận: “Tao không cần biết phân tích của thằng đó có chính xác hay không, cho dù có đi cùng nó, tìm ra được hung thủ, bọn mày còn trông mong nó sẽ ra tay sao? Không thấy cảnh đêm qua à?”

Vạn Nhân Trảm siết lấy rìu trong tay: “Đi, mặc kệ thằng nhát gan đó, chúng ta trực tiếp đi tìm hung thủ.”

Phía sau xuất hiện một bàn tay vỗ nhẹ vào vai gã.

Vạn Nhân Trảm kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, xinh đẹp rực rỡ.

Hòa Ngọc cười như không cười nhìn gã: “Em muốn đi đâu? Hôm nay có lớp Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu của thầy, em muốn trốn tiết à? Đủ tín chỉ không đó?”

Những người khác: “…”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Gã không tin được mà nói: “Mày còn lên lớp! Mày cũng không phải là giáo viên trường này, mày là tuyển thủ tham gia thi đấu, quan trọng nhất là tìm ra hung thủ, hoàn thành nhiệm vụ trong phó bản này đó.”

Gã hít một hơi thật sâu, nắm chặt chiếc rìu, kiềm chế ý định muốn chém người.

Sắc mặt Cách Đới cũng trở nên âm trầm: “Ngày hôm qua đã chơi cùng cậu nửa ngày rồi, hôm nay nên bắt tay vào làm việc đi. Đừng tưởng rằng chúng tôi chưa tìm được hung thủ nên cậu không cần vội, danh sách của vòng loại trực tiếp có hạn, nếu số người thăng cấp đủ rồi thì tất cả chúng ta xong đời.”

Vòng đầu tiên của vòng loại trực tiếp, một triệu người lấy một trăm nghìn người, tuy tỷ lệ loại không nhiều như vòng tuyển chọn những cũng chỉ có 10% tỷ lệ thăng cấp mà thôi.

Một khi số người thăng cấp ở các phó bản khác vượt quá một trăm nghìn người, giống như vòng tuyển chọn, những người khác cũng không thể lên bờ nữa mà sẽ trực tiếp bị xóa sổ trong phó bản.

Hòa Ngọc nghe xong, vẻ mặt vẫn không đổi.

Hai tay đút trong túi quần, cánh tay đang kẹp lấy quyển giáo trình Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu và quyển sổ ghi chép quen thuộc, hướng về phía mặt trời, cậu hơi nheo mắt lại: “À, cái đó tôi biết.”

Mọi người: “…”

Cậu biết, thì sao?

Hòa Ngọc: “Nhưng tôi cũng cần phải lên lớp, đi thôi, còn mấy phút nữa là vào học rồi, đừng đến trễ, đi trễ sẽ bị trừ tín chỉ đó nha.”

Nói xong, cậu thong thả nhấc chân đi về phía phòng chiến đấu.

Vạn Nhân Trảm cầm rìu lao tới: “Mẹ kiếp, tao muốn giết nó.”

Annie và Đường Kha ngăn gã lại.

Cách Đới nhìn bóng lưng Hòa Ngọc, vẻ mặt u ám.

Một lúc sau, Trấn Tinh thở dài đi về phía phòng chiến đấu, Eugene, Quỳnh, Thành Chiêu, Nguyên Trạch cũng đi theo.

Vạn Nhân Trảm không thể tin nổi nói: “Không phải chứ, bọn mày cứ nghe lời nó vậy à?”

Quỳnh quay đầu cười lạnh: “Nếu không thì sao, người ta là giáo viên đào tạo, nắm trong tay thành tích của chúng ta đó.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Eugene: “Mày chỉ còn có 3 tín chỉ thôi.”

Vạn Nhân Trảm: “…”

Đúng là giết người không thấy máu.

Không còn cách nào khác, gã chỉ có thể đen mặt tiến về phía phòng chiến đấu cùng tám người khác.

Chuông vào lớp đã reo.

Hòa Ngọc bước tới trước mặt các học sinh, đẩy kính, mặc dù trông trẻ hơn cả mấy học sinh ở đây nhưng vẫn rất ra dáng một giáo viên đào tạo.

“Chào buổi sáng, tiết học hôm nay là tiết thực hành, đề nghị các bạn hợp tác một chút.”

“Hừ.” Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay lại bắt bọn tao chạy bộ, nhảy cao, chẳng phải là muốn hành hạ bọn tao hay sao?”

Hòa Ngọc nhìn về phía gã, mỉm cười: “Không, nội dung hôm nay là kiểm tra trang bị.”

Cậu giơ tay chỉ vào phòng thiết bị đang đóng kín bên cạnh: “Vạn Nhân Trảm, đi mang thiết bị ở bên trong ra đây, đây là thầy đặc biệt tìm hiệu trưởng để đăng ký cho các em, hôm nay lớp cần dùng đến.”

Vạn Nhân Trảm: “Mày dựa vào cái gì mà sai khiến tao?”

Hòa Ngọc cúi đầu nói với trí não của mình: “Vạn Nhân Trảm, trừ…”

Vạn Nhân Trảm nghiến răng: “Tao đi.”

Gã chỉ còn có 3 tín chỉ, còn trừ nữa thì chẳng còn điểm nào.

Vạn Nhân Trảm cực kỳ nghi ngờ, một khi bị trừ còn 0 điểm, chắc chắn Hòa Ngọc sẽ thuyết phục hiệu trưởng, nghĩ cách đuổi gã như một trường hợp sai phạm điển hình.

Như vậy thì sẽ không còn ai có thể loại nó nữa, sau này cũng không có ai đuổi giết nó.

Vì trận đấu, vì để những trận sau có thể giết chết Hòa Ngọc, lần này gã nhịn.

Trang bị được mang ra, một nửa trong số đó đều là những trang bị cơ bản nhất, ở Liên Bang cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có thể dùng làm tài liệu học tập cho học sinh.

Nhưng cũng có mấy món trang bị nhìn không tệ lắm, đương nhiên nếu ở bên ngoài đám người Vạn Nhân Trảm nhìn không lọt mắt, nhưng ở cái nơi nguy cơ tứ phía như này, trong trận đấu mà chỉ có một người có thể sống sót như này, bọn họ đều sẽ cố gắng hết sức đi thu thập.

Hòa Ngọc mở sổ ghi chép, cầm bút lên: “Lần lượt từng người lên, một lát nữa nghe thầy sắp xếp, trước tiên dùng những trang bị cơ bản, sau đó dùng tới những trang bị khác, hướng về thiết bị thí nghiệm mà công kích.”

Trên mặt cậu không có bất cứ ý đùa giỡn nào, nếu không phải bọn Vạn Nhân Trảm biết rõ thân phận của cậu, nhất định sẽ cho rằng đây là một giáo viên đào tạo thật sự.

Eugene có chút nghi hoặc nhìn về phía cậu: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Có trang bị lại không lén giấu đi, ngược lại còn lấy ra cho bọn họ làm thí nghiệm trên lớp, rốt cuộc mục đích của cậu là gì?

Sau khi Hòa Ngọc trở thành giáo viên đào tạo, thường làm ra có một số hành vi thực sự rất quái dị.

Bọn Eugene đều không hiểu được.

Đạn mạc: “Bọn tui cũng không hiểu.”

Đạn mạc: “Cuối cùng thì Hòa Ngọc đang làm cái gì vậy, sắm vai giáo viên đào tạo à?”

Hòa Ngọc không giải thích, chỉ sắp xếp cho từng người bọn họ cầm trang bị thí nghiệm, bọn họ sử dụng trang bị, còn cậu ở một bên cầm bút viết viết vẽ vẽ, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.

Ngẫu nhiên, cậu còn nhăn mặt chau mày.

Sau hơn ba giờ học, đám người Vạn Nhân Trảm sắp bị chỉ huy đến mơ hồ luôn rồi.

Vừa hết giờ, mấy người lập tức vây quanh cậu.

Không có cách nào, thật sự là tò mò muốn chết được.

Chỉ cần Hòa Ngọc cầm vở viết viết vẽ vẽ, bọn họ sẽ nghĩ ngay đến cảnh tối qua, sau đó cũng rất muốn biết cậu đang làm cái gì.

Nhưng mà lúc này đây, bọn họ cùng khán giả đều ngơ ngác như nhau.

“Mấy cái này là gì vậy?”

“Ghi chú thật nhiều số liệu, nhưng mà để làm gì nhỉ?”

“Ký hiệu này có nghĩa là gì thế?”

“Chả hiểu gì.”

Vạn Nhân Trảm liếc mắt một cái, trào phúng: “Mày vẽ bùa đấy à? Mấy thứ linh tinh này là gì, sắm vai giáo viên sắm đến nghiện rồi à, hay là lại muốn dùng bí thuật gì đó hấp dẫn khán giả thế?”

Khán giả nhất thời ngộ ra.

“Đúng rồi, Hòa Ngọc đang cố ra vẻ huyền bí, hấp dẫn sự chú ý của chúng ta.”

 “Cũng đúng, chắc chắn cậu ta muốn qua ải, lại chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu, căn bản không có thực lực vượt qua bài kiểm tra, nhưng nếu được bỏ phiếu thì khác, sau tối hôm qua, phiếu bầu cho cậu ta đã tăng thêm 30.000 rồi.”

 “Sao Hòa Ngọc lại đột nhiên có thêm 30.000 phiếu thế, lũ ngu nào bầu cho cậu ta vậy?”

“Ha ha, cậu ta có thu hút bao nhiêu chú ý đi nữa tôi cũng không bầu, chỉ có 8 điểm năng lực chiến đấu, có bầu cũng lãng phí thôi.”

Hòa Ngọc không thèm nói chuyện với Vạn Nhân Trảm, chỉ cất bút, đóng cuốn sổ lại, vừa đi ra ngoài vừa bình tĩnh nói: “Được rồi, bây giờ chúng ra quay lại nhiệm vụ phó bản.”

Trước khi cậu đóng sổ lại, Eugene lại nhìn thêm một lần nữa.

Tất cả đều là dữ liệu, không nhìn ra quy tắc, là người của hành tinh Cơ Giới gã có thể hiểu dữ liệu đó ghi lại những gì, nhưng lại không thể được được ý nghĩa và mục đích của sự sắp xếp trong đó.

Chẳng lẽ thực sự chỉ là cố ra vẻ huyền bí sao?

Cách Đới có chút cáu kỉnh: “Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, bây giờ phải mau chóng tìm xem ai là người thuận tay trái.”

Gã thờ ơ liếc nhìn Hòa Ngọc: “Cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian của chúng tôi, tốt nhất tin tức này là thật, nếu không thì…”

Quỳnh nâng mũ đi theo bọn họ: “Bắt đầu kiểm tra từ đâu?”

Kẻ kia rất mạnh, nếu bọn họ muốn trực tiếp tìm đến hung thủ thì không thể tách nhau ra.

Nếu không, bất kỳ ai trong số họ cũng đều có thể bị hung thủ “diệt khẩu”

“Tôi đề nghị trước tiên nên kiểm tra chủ nhiệm khối thử, mỗi ngày gã đều đi loanh quanh nhìn chằm chằm chúng ta, cảm giác rất kỳ quái.”

Đường Kha vừa dứt lời liền thấy chủ nhiệm khối đang đứng đối diện phòng chiến đấu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía bên này.

Annie thấp giọng nói: “Thử luôn xem.”

Thành Chiêu gật đầu: "Ừm, vậy nói là chúng ta có vấn đề cần hỏi, nếu không được thì buổi tối ra tay luôn."

Trấn Tinh và những người khác không phản đối.

Một nhóm người đi về phía chủ nhiệm khối.

“Rầm.”

Trên đường đi bỗng có một học sinh đâm sầm vào người Vạn Nhân Trảm đang đi đầu tiên.

Vạn Nhân Trảm: “Mày đụng vào tao làm gì?”

Hòa Ngọc: “Lớp phó học tập.”

Những người khác hơi sửng sốt, sau khi nhìn kỹ mới phát hiện đúng là lớp phó học tập của lớp vừa đâm vào bọn họ.

Chỉ là một NPC mà thôi, trước giờ mọi người cũng không chú ý tới, hơn nữa ngoài thành tích tốt ra thì NPC này cũng rất ít khi phát biểu trong lớp, cho nên không bắt mắt chút nào.

Nếu Hòa Ngọc không nói, chắc bọn họ cũng sẽ không nhận ra.

Lớp phó học tập va vào người bọn họ nhưng không hề xin lỗi, chỉ ngước nhìn rồi nói với bọn họ bằng chất giọng khàn khàn:

 “Mấy người đang điều tra một vụ án giết người đúng không, tôi khuyên tốt nhất là mấy người nên dừng lại đi.”

Hòa Ngọc và những người khác nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Trong mắt lớp phó học tập hiện lên một tia âm trầm, cất giọng cảnh cáo: “Nếu không, không ai trong các người sống sót được đâu.”

Hòa Ngọc híp mắt lại.

 

Sự u ám và bất mãn dưới đáy mắt của lớp phó học tập dường như đang nhắm vào mười người bọn họ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp