Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

  Chương 30: đồi bại


8 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

“Chị nói chuyện đi, cái này là bình thường?”

Trì Dữu thấy Trì Thiến ngồi im không chịu trả lời làm cô làm cô sốt ruột mà thúc giục.

Trì Thiến há mồm, cái tay cầm điện thoại chặt tới mức như muốn làm nó biến dạng.

Cô ấy bây giờ chỉ ngại giùm cho cô em gái, Trì Thiến thực sự không thể nhẫn tâm nói rằng “Nam thần của em đã nghe được” cho em gái biết.

Trì Dữu: “Chị?”

“Bình thường.”

Người trả lời không phải là Trì Thiến trước mặt cô mà là một giọng nam không biết từ đâu phát ra.C a l an t h a - T Y T

Rất quen thuộc, thanh âm trong trẻo, mang theo ý cười mà xen lẫn với tín hiệu tần số thanh âm.

Trì Dữu nhìn vào điện thoại di động của Trì Thiến, giọng nói phát ra từ đây.

Cô mê mang mà nhìn Trì Thiến.

“Chị vừa rồi gọi điện thoại cho bạn trai của em, bảo người ta thay em xin nghỉ công ty, cậu ấy nói muốn nói chuyện với em…”

Trì Thiến không có thời gian để nói xong phần còn lại của câu nói, bởi vì Trì Dữu đã lấy cái gối và ném nó về phía cô ấy.

Trì Thiến khéo léo xoay người sang một bên, ném điện thoại lên giường, quay người chạy lẹ.

“Trì! Thiến!”

Trì Dữu mở to mắt, máu xộc lên não, cô nhảy từ trên giường lên định đuổi theo, Trì Thiến nhanh tay vài giây vội vàng đóng cửa lại, Trì Dữu xông tới quá mạnh, chân không kịp dừng lại nên cứ thế đập mặt thẳng vào cửa.

Cô kêu lên đau đớn, hít hà vì đau.

Nước mắt nhanh chóng đọng lại trong mắt cô, Trì Dữu bịt mũi để tìm khăn giấy.

Điện thoại di động vứt trên giường vẫn đang mở, cuộc gọi không cúp máy hiện lên “Nam thần”.

Sầm Lý nghe thấy một vài tiếng động, sau đó nghe thấy tiếng cô hét lên trong đau đớn, cuối cùng đợi cho im lặng rồi gọi tên cô, hỏi cô có chuyện gì không.

Trì Dữu bây giờ không dám lại gần điện thoại, như thể điện thoại chính là Sầm Lý.

Cô sờ mũi, may mắn là không chảy máu.

“Không sao…” Cô sụt sịt mũi, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng cúp điện thoại, nhẹ giọng nói: “Em cúp đây.”

Nói xong cô tiến đến bên giường lấy điện thoại, trong lòng cầu nguyện nam thần đừng nói những lời không cần thiết, nếu không thì cô sẽ chết ngay dù chỉ cách một cái màn hình điện thoại.

Sầm Lý săn sóc không tiếp tục hỏi chuyện vừa rồi.

“Nghe chị em nói là em bị sốt?”

Trì Dữu mở to hai mắt, lập tức phủ nhận: “Không có!”

“Vậy em còn cần anh giúp em xin nghỉ không?”

“Không cần.”

Sầm Lý ừ một tiếng: “Vậy hẹn gặp lại ở công ty.”

Hẹn gặp tại công ty? Cách một cái màn hình điện thoại cô đã không muốn sống rồi, giờ còn muốn gặp ở công ty!

Trì Dữu sửng sốt, nói to: “Đợi đã!”

Sầm Lý: “Cái gì?”

“Mặc dù em không bị sốt, nhưng em vẫn cảm thấy hơi khó chịu.” Trì Dữu ho một tiếng: “Hôm nay em vẫn nên xin nghỉ phép vậy, không cần phiền anh xin hộ em đây, em chỉ gọi điện cho sếp là xin nghỉ được mà.”

Nói xong trong lòng lại tiếp tục cầu nguyện, nam thần cho cô chút thể diện, đừng vạch trần cô, mặc dù cô biết lời bào chữa của mình thực sự rất tệ.

Sầm Lý im lặng rồi hỏi: “Là do đi công viên hôm qua mà cảm lạnh sao?”

Ngay khi anh nhắc đến công viên, cô bắt đầu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua trong tâm trí mình.

Và cả giấc mơ từ đêm qua đến sáng nay.

Tim đập thình thịch, Trì Dữu cắn môi nhỏ giọng nói: “Cũng có thể là vậy.”

Sầm Lý: “Xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Không liên quan gì đến anh, là bởi vì sức đề kháng của thân thể em quá yếu.”

Cô lại giả vờ ho.

“Vậy hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe nhé.”

Trì Dữu cảm động mà ừ một tiếng, nghĩ rằng nam thần thực sự là một người tốt, quá suy nghĩ cho mặt già của cô.

Sau đó Sầm Lý từ từ nói: “Anh cũng sẽ xin nghỉ qua thăm em.”

“A!?”

Cuối cùng Trì Dữu vẫn không ở nhà mà thành thật đi làm.

Cô cùng Trì Thiến ra khỏi nhà.

Trì Thiến tỏ vẻ thật khó hiểu về quyết định đi làm mà không xin nghỉ phép của cô.

“Đồ ngốc này, sao không xin nghỉ đi? Dù sao chị đi làm không ở nhà, hai người muốn làm gì thì làm, sướng hơn so với ở công ty chứ?”

Trì Dữu đỏ mặt không nói lời nào.

Cứ cười đi, cười cho đã vô.

“Em không nghe nam thần của em trả lời em, nói là bình thường sao?” Trì Thiến cố nén cười nói: “Ý tứ của cậu ấy quá rõ rồi mà, em muốn ngủ người ta, người ta cũng cho em ngủ, em thì hay rồi, nam thần  đưa tới cửa thì em không cần? Đi ra ngoài đừng bảo em là em chị nhá, chị không có đứa em nhát cáy vậy.”

Trì Dữu đành phải tìm cớ nói: “Em là đang vì cảm xúc của chị đấy, được không? Em làm sao có thể tùy tiện để đàn ông vào nhà chị được?”

Trì Thiến hoàn toàn không quan tâm: “Có chuyện gì sao? Trong nhà chị cũng không có gì mờ ám, huống hồ nó còn khá ngăn nắp. Lúc trước bố cũng có đến coi qua mà, với lại chị cũng dắt Viên Áng về nhà một đêm, chị còn dắt trai về nhà thì sao em lại không được? Em là em chị, yên tâm, chỉ cần đàn ông của em không vào phòng chị thì cứ tùy tiện.”

“Có thể giống nhau sao?” Trì Dữu trợn tròn mắt: “Bố không phải người lạ khác, quan hệ của chị với Viên Áng cũng không giống của em với nam thần.”

“Có gì khác nhau? Em và nam thần của em, và chị với Viên Áng đều không phải bạn trai hay bạn gái hay sao.”

Dĩ nhiên là không.

Viên Áng sắp kết hôn với chị, sắp thành chồng chị rồi.

Trì Dữu bĩu môi, tưởng tượng đến Viên Áng, lại nghĩ hôm qua vì đi giúp Viên Áng chuẩn bị cảnh cầu hôn mà mọi thứ rối loạn hết, nhờ vậy mà cô với Sầm Lý mới có thêm bước tiến mới.

Đúng lúc này, Mạnh Tuyền gửi cho cô một tin nhắn, nói là quán cà phê ở cổng khu họ hôm nay có sự kiện, có muốn mang cho một ly không.

Trì Dữu nhìn vào lịch sử trò chuyện ngày hôm qua phía trên tin nhắn mới mới  nhớ lại.

Ngày hôm qua cô chỉ lo yêu đương mà quên mất chuyện này của chị mình.

Khi thang máy đến, Trì Thiến bước vào, vẫn lảm nhảm nói Trì Dữu không biết nắm bắt cơ hội.

“Nam thần của em tới cửa thăm bệnh rồi, em giả bệnh chút thì sao nào? Mấy cái phim thần tượng em coi cho có thôi hả? Cơ hội thế này còn nắm không chắc nữa, thiếu một ngày lương là em chết luôn sao?”

Trì Dữu trực tiếp ngắt lời: “Chị, Viên Áng biết bệnh tình của bố.”

Trì Thiến nghẹn lời.

“Ảnh làm sao biết được? Em nói cho anh ấy hả?”

Trì Dữu lắc đầu, cô kể hết chuyện hôm qua cho Trì Thiến nghe, còn cho xem hai cái tin nhắn mà Mạnh Tuyền gửi cho cô.

Trì Thiến cau mày, thấy hơi kì lạ hỏi: “Thì ra anh ấy đã biết chuyện ngày hôm qua, lạ thật đấy, đã cả đêm rồi, tại sao anh ấy không đến hỏi chị?” Sau đó, cô ấy hỏi Trì Dữu: “Anh ấy có hỏi em không?”

Trì Dữu lắc đầu.

“Từ đã.” Trì Thiến nhận ra có gì đó sai sai, nghi ngờ nhìn về phía Trì Dữu: “Vì sao hôm qua em với đồng nghiệp lại ở cùng Viên Áng? Anh ấy hôm qua bảo với chị là đi ăn cơm với khách hàng mà?”

Trì Dữu: “....”

“Bọn em đang làm cái gì?” Trì Thiến hỏi.

“Không có gì, chỉ là đồng nghiệp của em có họ hàng xa muốn đâm đơn kiện, muốn nhờ luật sư tư vấn.” Trì Dữu nói: “Sau đó, hôm qua chúng em có đi mua sắm sau khi tan sở, tình cờ gặp Viên Áng nên có nhờ Viên Áng tư vấn xem.”

Trì Thiến khóe miệng co giật, híp mắt: “Nhưng ngày hôm qua không phải em đang ở cùng nam thần sao?”

Trì Dữu lại nói: “...Đúng rồi, sau đó thì gặp nam thần nè, đi hẹn hò với nam thần luôn, còn Viên Áng thì đưa đồng nghiệp em về nhà rồi.”

Trì Thiến: “Chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Trì Dữu: “Đúng vậy.”

“Ồ.” Trì Thiến nghi ngờ: “Vậy là đồng nghiệp của em đã vô tình nói Viên Áng về bệnh tình của bố chúng ta trên đường đưa về nhà?”

Trì Dữu ngưỡng mộ: “Chị thật thông minh, em muốn có chỉ số IQ của lắm đấy, có rồi điểm văn hóa thi vào đại học của em cũng không thấp như vậy.”

Trì Thiến bĩu môi: “Đi thôi. Tầng một tới rồi đấy, đi nhanh đi.”

Trì Dữu bắt tàu điện ngầm đi làm, Trì Thiến lái xe đi làm, xe của cô ấy đậu ở bãi đậu xe ở tầng một nên phải lên tầng tiếp theo.

Trì Dữu bước ra khỏi thang máy, vừa lúc cửa thang máy sắp đóng lại liền hỏi: “Vậy chuyện bố bị ốm…”

Trì Thiến không để ý lắm: “Biết thì cũng biết rồi, lát chị hỏi Viên Áng.”

Sau đó cô ấy chuyển chủ đề nói đùa: “Giờ xin nghỉ để nam thần tự đưa mình tới cửa còn kịp đấy.”

Trì Dữu: “Đi đi!”

Cửa thang máy vang lên tiếng đóng, để lại Trì Dữu tức đỏ mặt đứng ở đó.

“Chào người đẹp, cơm hộp của cô tới rồi đây. Hãy đánh giá năm sao cho tôi nhé.”

Mạnh Tuyền tủm tỉm đặt cà phê lên bàn làm việc của Trì Dữu.

Trì Dữu hùa theo nói: “Cảm ơn cô, giao hàng rất nhanh, tôi nhất định sẽ đánh giá tốt.”

Cầm lấy cà phê uống mấy hớp, Mạnh Tuyền vẫn chưa rời đi, chỉ do dự đến bên cạnh bàn như muốn nói lại thôi.

Trì Dữu: “Có chuyện gì vậy?”

Mạnh Tuyền lúc này mới xấu hổ hỏi: “Chuyện hôm qua tớ lỡ nói với anh rể của cậu, hẳn là không sao chứ?”

“Đừng lo lắng, không có sao.” Trì Dữu nói: “Chị gái tớ  rất bình tĩnh.”

Mạnh Tuyền: “Vậy thì tốt, ngày hôm qua tớ còn đang lo lắng không biết có phải sẽ khiến cho chị và anh rể của cậu mâu thuẫn không?”

Vừa bật máy tính, Trì Dữu vừa nói: “Việc bố tớ bị ốm không phải là một bí mật gì ghê gớm. Anh rể tớ sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này, và theo như tớ nhớ thì họ chưa bao g

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp