Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

Chương 1: Đoàn tụ


9 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Lý do mà Trì Dữu quyết định nghỉ việc rất đơn giản.

Bố Trì Dữu bị bệnh.

Trì Dữu và chị gái Trì Thiến đã trở về quê nhà một chuyến để thăm bố, tình hình không tốt lắm, bố gầy đi rất nhiều, mẹ Trì Dữu cũng đã gầy đi do chăm sóc bố, dù miệng nói là không sao, một mình mẹ có thể lo được, để hai người yên tâm làm việc bên ngoài.

Bố Trì Dữu cũng nói: "Không sao đâu, có mẹ hai con ở đây mà."

Tuy nhiên, trên chuyến bay trở về thành phố, chị gái dùng giọng điệu nghiêm túc nói với Trì Dữu: "Chị muốn về nhà chăm sóc bố."

Trì Dữu mở to mắt, hỏi lại.

"Vậy công việc của chị thì sao?"

Trì Thiến nhún vai: "Thì nghỉ việc thôi."

Lúc này, máy bay vừa vượt qua một lớp mây, nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay có thể thấy một thành phố đông đúc.

Đây là thành phố Thâm Thành, ánh đèn sáng lấp lánh, đông người đi lại, tòa nhà chọc trời xếp chồng chéo, không có nền văn hóa lâu đời, không có cuộc sống chậm rãi thoải mái, nhưng lại là nơi theo đuổi ước mơ của nhiều người, tràn đầy thanh xuân và sức sống, cùng với hoạt động mua sắm sôi nổi và nhịp sống thoăn thoắt.

Trì Thiến từng từ bỏ tất cả và đưa ra tuyên bố hùng hồn rằng sẽ không trở lại quê nhà trừ khi kiếm được một tỷ đồng ở thành phố Thâm Thành, tuy nhiên giấc mơ chưa thành hiện thực, cô ấy đã sẵn sàng từ chức và quay trở về quê nhà.

Không lâu sau, một sân bay rộng lớn hiện ra trước mắt, trong cabin máy bay phát ra thông báo, nhắc nhở hành khách rằng đã đến thành phố Thâm Thành.

Bạn trai của Trì Thiến đến đón cô bằng ô tô, trước khi đến, cô đặc biệt ra lệnh cho Trì Dữu không được tiết lộ tình hình của bố cho bạn trai mình biết.

Bạn trai của chị gái, Viên Áng, nhận ra rằng cô ấy có vấn đề.

"Em gái em sao vậy?"

Trì Thiến nhanh chóng trả lời: "Không có gì, nó đọc một cuốn tiểu thuyết, nữ chính cuối cùng chết, nên buồn thôi."

Trì Dữu không nói gì.

Viên Áng cười hai tiếng, dòm qua gương chiếu hậu nhìn Trì Dữu một cái.

Đôi môi tự nhiên của Trì Dữu co lại, đôi mắt cáo nhỏ xinh xinh thường ngày rạng rỡ giờ lại nhìn chăm chăm xuống, khuôn mặt trắng tinh xinh đẹp của cô cũng trở nên uể oải.

Sau thời gian dài hẹn hò với Trì Thiến, Viên Áng cũng hiểu một chút tính cách của cô em vợ tương lai, đứa con gái nhỏ trong nhà, hướng ngoại và hòa đồng, từ nhỏ đã là một cô bé xinh đẹp thẳng thắn, đối với Trì Dữu, vui là vui, không vui là không vui, khi phấn khởi, cô bé sẽ nói nhiều chuyện, khi buồn, ví dụ như bây giờ, từ khi lên xe đến giờ chưa nói một lời nào.

Người đàn ông này không hiểu trong lòng cô bé nghĩ gì, chỉ có thể an ủi: "Tiểu thuyết là hư cấu thôi, đừng để ý đến nó."

Trì Dữu lẩm bẩm gì đó.

Thấy Trì Dữu không phản ứng gì nhiều, Viên Áng cố tình hỏi Trì Thiến: "Anh nhớ em gái em thích ăn thịt nướng phải không?"

Trì Thiến nhanh chóng hiểu ý, cố ý nói: "Làm gì có, nó ghét ăn thịt nướng nhất, đừng mời nó ăn."

"Đi máy bay mệt mỏi, ban đầu anh định đưa hai chị em đi ăn thịt nướng, nhưng nếu em gái em không thích thì thôi."

Trì Dữu, nãy giờ im lặng như vàng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cặp đôi đáng ghét, đủ rồi đó, diễn xuất của hai anh chị thật tệ."

Cặp đôi đáng ghét cùng nhau cười rồi cùng nhau nói:

"Vậy cuối cùng em có muốn ăn thịt nướng không?"

Không thể tưởng tượng được cặp đôi đáng ghét này lại giống nhau đến thế!

Trì Dữu thầm mắng họ, im lặng khoảng ba giây.

"...... Ăn."

Trên người đầy mùi thịt nướng, cho nên việc đầu tiên khi trở về nhà là phải tắm rửa.

Trì Thiến tắm trước, Trì Dữu xếp hàng đợi, ôm gối tựa vào ghế sofa, dùng điện thoại để tra cứu về bệnh tình của bố.

Điều trị ung thư là quá trình vô cùng dài đằng đẵng, không chỉ tiêu tốn sức khỏe của bệnh nhân mà còn cực kỳ tốn sức lực của người thân chăm sóc.

Với gương mặt nghiêm trọng, Trì Dữu ngã đầu lên nhìn trần nhà, trầm ngâm.

Cả căn nhà đều được trang trí theo phong cách gỗ tự nhiên và đơn giản, phòng khách nhỏ bé tràn đầy những món đồ trang trí tinh xảo, ánh sáng đèn ấm áp.

Những đồ trang trí này đều là ý tưởng của Trì Dữu, cô là người học nghệ thuật, tất nhiên cũng giỏi trong việc thiết kế để làm cho căn nhà nhỏ xấu xí này trở nên tinh xảo và có nhiều sức sống hơn.

Căn nhà nhỏ gần 60 mét vuông này là nhà của Trì Thiến, trả trước bằng toàn bộ tiền tiết kiệm mà Trì Thiến tích luỹ được sau vài năm làm việc và có thêm sự hỗ trợ của bố họ, ngoài ra cô ấy còn vay mượn từ Viên Áng, mới vừa đủ để có một tổ ấm nhỏ của riêng mình trong thành phố sầm uất với giá nhà cao đến mức khó tin này.

Các công nhân lao động khác mỗi tháng đều phải đau đầu với tiền điện nước và tiền thuê nhà, chi tiêu khắt khe, trong khi Trì Dữu sống trong nhà chị gái, ăn ngủ tùy ý, tiền lương mỗi tháng có thể tiêu sao thì tiêu, cuộc sống mới trở nên dư dả như vậy.

Bây giờ Trì Thiến định từ chức về nhà, vậy ý nghĩa của việc lấy hết tiết kiệm để mua căn nhà này lúc đầu là gì?

Còn Viên Áng thì sao?

Lúc này tiếng nước trong bỗng dừng lại, Trì Thiến mặc bộ đồ ngủ bước ra từ phòng tắm.

"Chị đã tắm xong rồi, em vào tắm đi."

Trì Dữu không ngồi dậy mà nói: "Chị."

"Sao?"

"Nếu chị nghỉ việc về quê, Viên Áng sẽ làm sao?"

Trì Thiến nói: "Thì yêu xa thôi."

"Yêu xa rất nguy hiểm," Trì Dữu nhíu mày: "Mười cặp yêu xa, chín cặp kết cục cuối cùng là chia tay, và còn một cặp đang trên đường tiến tới chia tay."

Trì Thiến lườm: "Im miệng đi được không? Chị còn chưa bắt đầu yêu xa mà em đã đổ nước lạnh lên đầu chị rồi. Em có phải là em gái ruột của chị không, có thể cổ vũ cho chị một chút không được sao?"

Trì Dữu lẩm bẩm: "Thực tế mà nói, đây là bài học đẫm máu của những người đi trước đấy."

"Vậy em nghĩ phải làm sao?" Trì Thiến hỏi ngược lại: "Mẹ cũng không đồng ý thuê người chăm sóc, chẳng lẽ để mọi gánh nặng đều đổ cho mẹ? Chúng ta ở thành phố, sống sung sướng không lo toan à?"

Trì Dữu nói: "Hay là em nghỉ việc?"

Trì Thiến nhăn mày, phản đối mạnh mẽ: "Em bị điên rồi à, cấm em nghỉ việc."

"Em nghỉ việc thì là bị điên, chị nghỉ việc thì không phải à?" Trì Dữu kêu lên, không chịu thua, đứng lên nhìn thẳng vào mắt chị gái: "Đừng có áp đặt tiêu chuẩn hai mặt như thế."

Trì Thiến quả quyết nói: "Chị nghỉ việc vì chị có kinh nghiệm làm việc, chị có thể đảm bảo sau khi trở về quê nhà vẫn có thể tìm được việc làm. Dù lương không cao như hiện tại, nhưng ít nhất cũng đủ để sống ở quê nhà. Còn em, chỉ mới ký hợp đồng chính thức một thời gian ngắn, đã nghỉ việc? Em nghĩ rằng học nghệ thuật có thể tìm việc ở bất cứ đâu sao? Chỉ có thể ở thành phố lớn như thế này, môi trường làm việc mới tốt nhất."

Kết quả, thật không ngờ, lý do của Trì Dữu lại chính đáng hơn.

"Đúng là như vậy, vì tiền lương sau khi ký hợp đồng chính thức cũng không chênh lệch lắm. Nếu không tìm được việc khác, em có thể trở về quê và thi lấy bằng giáo viên, làm giáo viên mỹ thuật ở quê nhà cũng được. Nếu chị quay về, làm sao để trả tiền nhà đây?"

Cô nhanh chóng bổ sung: "...và còn khoản tiền mà Viên Áng đã cho chị mượn, chị làm sao trả lại?"

Lúc mua nhà, Viên Áng không hề nói số tiền đó là cho Trì Thiến mượn, mà chính Trì Thiến cố ý viết một tờ giấy nợ đưa anh ta.

Lý do rõ ràng như cây kim cọng chỉ, Trì Thiến trong một khoảnh khắc không biết nói gì.

"Với những điều đã được trình bày ở trên" thấy Trì Thiến không nói gì, Trì Dữu nhếch môi tiếp tục: "Em nghỉ việc.”

Trì Thiến nhìn cô ấy, với gương mặt như đang tự tin với chiến thắng của mình, đột nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười: "Em gái."

"Muốn gì?"

"Em chỉ quan tâm đến mối quan hệ của chị và Viên Áng, không quan tâm đến bản thân mình à?” Trì Thiến hỏi: "Em nghỉ việc rồi, chuyện gặp lại người tình cấp 3 trước đây của em sẽ ra sao?"

"?"

Trong cuộc trò chuyện gia đình, bỗng nhiên đề cập đến một người hoàn toàn không liên quan, trái tim của Trì Dữu lệch nhịp một cái, biểu cảm của cô cũng bắt đầu méo mó.

Tất cả đều do lời của chị gái nói quá nhanh, đầu óc của cô không kịp suy nghĩ.

Điều này liên quan gì đến việc chúng ta thảo luận ai sẽ nghỉ việc?

Trì Thiến khoanh tay trước ngực, hỏi lại: "Sao không liên quan? Bây giờ em cuối cùng đã có công việc trong công ty lớn mà mình mơ ước, và còn là cùng một công ty với tình cấp 3 của em. Giống cốt truyện idol hẹn hò sau nhiều năm chia xa này, một người khó khăn lắm mới chờ đợi được đến ngày gặp lại. Nếu chị trở về quê nhà, chị vẫn có thể tiếp tục yêu xa với Viên Áng, còn em, nếu em nghỉ việc, em sẽ hoàn toàn phải từ bỏ chàng trai cấp 3 của mình, em có thể chấp nhận được không?”

Trì Dữu không trả lời.

Từ nay về sau, cô ấy không được nói mọi bí mật của mình cho người khác biết, ngay cả chị gái mình.

Gương mặt tự tin và kiêu ngạo của cô ấy chỉ là trong một khoảnh khắc, Trì Dữu lẩm bẩm: "... Cái gì mà chấp nhật hay không, em cũng không có ý định gì với anh ta."

"Đừng có nói nhảm, chúng ta cùng từ một tử cung mà ra, chị lại không hiểu em hay sao? Em chỉ sợ hãi thôi, em đã vào công ty này lâu rồi, nhưng em đã dám đi đến trước mặt anh ta và nói rằng chúng ta từng là bạn học cấp 3 chưa?"

"... Anh ta không nhớ em là ai, em đâu có lý do gì tiếp cận anh ta?"

Trì Thiến không thốt nên lời: "Cả thời trung học em chỉ dám yêu thầm thì làm sao người ta nhớ đến em được?"

Quá khứ khó nói của một cô gái thời trung học bỗng dưng được đề cập, nhưng Trì Dữu không muốn trả lời, cô quyết định quay lưng bỏ đi.

"Không muốn nói chuyện với chị, em đi tắm đây."

Chỉ vì chị gái bất ngờ nhắc đến người đó, buổi tối sau khi tắm xong lên giường ngủ, Trì Dữu đã có một giấc mơ dài về anh ta.

Cô đặc biệt nhớ đến khoảng thời gian, khi cô mới vào làm không lâu, nhiều công việc vẫn chưa quen được, cô bị một người cũng mới vào làm khác sai đi dọn dẹp phòng họp.

Phòng họp này được sắp đặt cho bộ phận kỹ thuật, sau khi họp xong, trên bàn còn lại những ly nước uống trống và một số tài liệu lộn xộn, cùng với thẻ nhân viên bị chủ sở hữu vô tình bỏ quên.

Trì Dữu tò mò cầm thẻ nhân viên lên, và trong khoảnh khắc đó, cô ngừng thở.

Bộ phận kỹ thuật, Sầm Lý.

Sầm Lý?

Chính là Sầm Lý mà cô đã viết đi viết lại trên giấy rất nhiều lần à?

Nếu nói rằng cái tên chỉ là một sự trùng hợp, thì làm sao để giải thích được những nét mặt không thay đổi nhiều trong tấm ảnh này, nhưng đôi mắt thì ngày càng trở nên trong sáng và thuần khiết.

Không còn sự trẻ trung, khi chụp ảnh vẫn không thích cười nhiều, người đó vẫn giữ nguyên tính thanh lịch và trầm lặng như ngày nào.

Trì Dữu đã nhìn thấy hình ảnh của Sầm Lý nhiều lần từ thời học sinh, vì anh thường được xếp vào danh sách vinh dự của trường.

Có nhiều lý do để có tên trên danh sách này, từ việc đạt kết quả cao trong các kỳ thi lớn, hoặc là điểm cao nhất môn học, hoặc là danh hiệu "Học sinh giỏi thành phố". Khi đi qua, cô sẽ giả vờ vô tình nhìn thấy, dần dần, hình ảnh của anh đã thâm nhập vào tâm trí cô, và đôi mắt của cô cũng trở nên quen thuộc với tấm ảnh của anh.

Cầm thẻ nhân viên trong tay, Trì Dữu đi đến tầng của bộ phận kỹ thuật.

Người đàn ông có đặc điểm khuôn mặt giống hệt như trong tấm ảnh xuất hiện trước mắt cô, không còn là trang phục học sinh quen thuộc của ký ức, mà là áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, sự lựa chọn đúng cho những thanh niên thành phố, cô cảm thấy xa lạ nhưng thật sự rất phù hợp với dáng người cao ráo như anh.

Trong ký ức học sinh của mỗi người, luôn có một người đặc biệt, có thể là một chàng trai, hoặc một cô gái, xuất sắc và rực rỡ, có thể biến bộ đồ học sinh bình thường trở thành trang phục đẹp nhất. Một người được cả khối biết đến.

Trong ký ức của Trì Dữu, Sầm Lý chính là người đó.

Đến nỗi sau khi lớn lên được gặp lại anh, cô có thể nhanh chóng nhớ ra rằng người này thời học sinh đã thu hút sự chú ý và yêu mến của mọi người.

Đúng là anh ấy.

Chính là Sầm Lý.

Cô gần như không thể thở, trái tim đập mạnh, tay cô cứng như đá, cô vô thức trả lại thẻ nhân viên cho anh.

Người đàn ông này không nhận ra sự khác thường của cô, nhận lại thẻ nhân viên và lịch sự cảm ơn.

Cô không có thời gian để suy nghĩ về chuyện đây là sự sắp xếp của số phận hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên trong 7 tỷ người, sau khi trải qua cảm giác ngạc nhiên và phấn khích cực độ, Trì Dữu nhận ra một điều trong ánh mắt bình tĩnh của anh.

Sầm Lý không nhận ra cô.

Đối với Sầm Lý, cô là một người lạ.

Trên thực tế, họ không quen biết nhau ở thời trung học, thậm chí còn không thể coi là bạn bè.

Trì Dữu không phải là người hướng nội, cô rất hòa đồng và thích cười, cô có rất nhiều bạn trong trường. Lúc đầu, vì thích xem hoạt hình, cô đã chọn theo học nghệ thuật và mỹ thuật, và trong giai đoạn tập luyện, cô đã kết bạn với toàn bộ nhóm học viên cùng ngành.

Nhưng cô không biết làm thế nào để làm bạn với Sầm Lý.

Không thể làm bạn với một người mà khi gặp anh sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh và thở gấp.

Thước phim trong giấc mơ trở lại thời trung học, là khoảng thời gian cô yêu thích Sầm Lý nhất

Mỗi lần đi vòng qua lớp học của anh để đi vệ sinh, cô đã tính toán kỹ để có thể giả vờ vô tình lướt qua nhau khi cùng đi trên hành lang trường, cô tạo ra bề ngoài kiêu ngạo nhưng trong lòng trống trải. Dù chưa bao giờ thu hút được sự chú ý của anh, nhưng cảm giác rung động ấy thật tuyệt vời và không thể diễn tả.

Tỉnh giấc, Trì Dữu nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Ôi, thời học sinh tuyệt vời.

Trì Dữu vất vả ngồi dậy, kéo rèm cửa mời ánh nắng chiếu vào phòng ngủ.

Thời học sinh chỉ có thể hoài niệm trong giấc mơ, thực tế là cô vẫn phải đi làm.

Trước khi ra khỏi nhà, Trì Thiến hỏi cô lần cuối: "Chắc chắn là em sẽ nghỉ việc về nhà chăm sóc bố ư? Không làm ở công ty lớn nữa à? Không còn theo đuổi anh chàng trong mơ nữa hả? Nhớ là nếu thực sự nghỉ việc, em sẽ không có cơ hội tiếc nuối đâu nhé."

Trì Dữu thở dài: "Em không có ý định theo đuổi anh ta hay làm gì với anh ta đâu, chị nghĩ em đang diễn phim tình cảm idol à? Em không mãnh liệt được như vậy."

Đó thực sự là lời nói thật lòng của Trì Dữu, không phải là lời nói ngược, cũng không phải là giận dỗi gì hết.

Anh chỉ là một người cô đã thầm yêu thời trung học, nếu thêm một chút cảm xúc nghệ thuật, thì gọi là ánh trăng không thể có được.

Gặp lại Sầm Lý trong cùng một công ty thật là niềm vui và bất ngờ đối với Trì Dữu.

Nhưng cũng giới hạn ở đó thôi.

Dù sao cuộc sống thành phố bận rộn như vậy, công việc hàng ngày đã đủ mệt mỏi, ai còn thời gian để hồi tưởng tuổi thanh xuân, mơ mộng kịch bản tình yêu đơn phương thành hiện thực.

Những thứ như vậy, chỉ cần xem trên TV và trong tiểu thuyết là đủ rồi.

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp