Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi

Chương 31: Thói quen?


8 tháng

trướctiếp

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

Ôi, tại sao một câu đơn giản như vậy lại có thể hiểu sai được.

Đây không phải là ngu ngốc chứ là gì?

Nhưng Sầm Lý không cười sự ngu ngốc của cô.

Thay vào đó, anh đã dùng từ đáng yêu.

Ngay cả cô cũng cho rằng mình ngu ngốc, nhưng anh lại đang bao biện cho cô.

Giáo dưỡng của anh không phải chỉ ở ngoài miệng, phong độ cũng không phải chỉ ở bề ngoài mà thấm vào từng lời nói và sinh hoạt của anh.C a l an t h a - T Y T

Rõ ràng giây trước anh còn trêu chọc cô, nhưng giây sau anh đã kịp thời dừng lại khi cô thật sự ngớ ngẩn, không lợi dụng điều đó mà trêu chọc cô lần nữa, anh lại dùng lời lẽ nhẹ nhàng để giữ thể diện cho cô.

Tính xấu của người đàn ông gãi đúng chỗ ngữa, ngả ngớn nhưng không quá lố, giống như trên chiếc xe hôm ấy.

Đầu ngón tay lần theo dây lưng cùng cúc áo sau lưng, lần mò tới lui mà không xâm phạm thêm, giống như một cái móc câu, khơi dậy dục vọng của cô, khiến phải mong chờ và mê muội cái cảm giác đàn ông đúng đắn và thú tính đan xen của anh.

Một giây trước, cô vẫn còn phẫn uất sự tàn nhẫn của thời gian đã giết chết hồn nhiên của nam thần, nhưng giây tiếp theo, Trì Dữu cảm thấy rằng Sầm Lý trước mặt cô mặc dù mâu thuẫn, nhưng cô lại càng cảm thấy thích hơn.

Nhìn khóe môi anh khẽ mỉm cười, trong lòng Trì Dữu hơi hơi phập phồng.

Làm sao bây giờ, cô muốn hôn anh quá.

Giữa bầu trời trong xanh, trong công ty và xung quanh bồn hoa vẫn có người ra vào dưới lầu, những suy nghĩ riêng tư như vậy bất ngờ hiện lên.

Đây không chỉ đơn giản là về tình yêu.

Nhưng do sự dè dặt của cô gái, cuối cùng lý trí đã chiến thắng mọi thứ, Trì Dữu đã kìm lại được.

Ở thành phố Thâm Thành vẫn đang là thời điểm giao mùa của mùa xuân và mùa hè, mùa hè còn chưa thực sự tới, giờ nghỉ trưa tương đối ngắn, sẽ mau kết thúc.

Trì Dữu làm việc ở tầng dưới Sầm Lý, thang máy đến tầng của cô trước.

Khi thang máy đến tầng, Trì Dữu tiếc nuối bĩu môi, nhưng trong thế giới của người lớn, ngoài tình yêu ra còn có công việc để kiếm tiền.

Nhìn thấy số trên thang máy đến tầng của mình, Trì Dữu đành phải nói: “Em đi đây, tạm biệt.”

“Đợi đã.” Sầm Lý gọi cô dừng lại.

Cô ngước lên: “Sao vậy?”

Sầm Lý không trả lời, một bóng đen lặng lẽ lướt qua cô, người đàn ông nghiêng người về phía cô và cúi đầu một tay chống vào tường thang máy.

Trì Dữu chưa kịp nhắm mắt lại, môi đã bị anh áp nhẹ.

Cả người cô cứng đờ, Sầm Lý lại đẩy cô ra khỏi thang máy.

“Đi làm đi.” Cuối cùng anh nói trước khi cửa thang máy đóng lại: “Đừng quá chú ý đến các đánh giá trên mạng. Bọn anh mới là người trả tiền cho em, không phải cư dân mạng.”

Cửa thang máy đóng lại.

Trì Dữu đã đứng thẫn thờ trước cửa thang máy đóng ít nhất một phút.

Sau đó, cô bụm mặt ngồi xuống với hai chân mềm nhũn.

Không thể chịu nổi.

Anh đúng là có cách khiến cô phải lòng anh mọi lúc mọi nơi, dù là hôn sâu hay hôn nông.

Sau giờ nghỉ trưa, Trì Dữ trở lại nơi làm việc của mình.

Không thể tin được là cô với Sầm Lý vừa ve vãn đánh yêu.

Rõ ràng chính cô đã từng dù chỉ nói chuyện bình thường với anh thôi mà tim muốn lọt ra ngoài rồi.

Trì Dữu hai tay ôm mặt, hu hu nhẹ một tiếng.

Sau vài phút, cô lấy máy tính bảng từ trong túi ra, cầm bút lên, mở phần mềm thường dùng để luyện vẽ và phác thảo một bản vẽ đơn giản.

Tầng dưới của công ty nơi ngày nào cô cũng đi qua khi tan sở, có những bồn hoa xanh tươi quanh năm, ban đầu cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng đến hôm nay, cô mới bắt đầu để ý.

Những bản nháp mà cô lưu trước đó, thật ra cô đã vẽ đi vẽ lại không ít lần.

Lúc trước đi Harbour City và công viên nhân tài không nói, ngay cả khi cô làm việc với các bộ phận khác trong tòa nhà biệt thự trước đây, cô cũng dùng trí nhớ để kí họa lại những hình ảnh đó.

Cô khá ngại khi nhờ Sầm Lý chụp một bức ảnh làm kỷ niệm, nên cô tự vẽ luôn.

Từ nhỏ cô đã có vô số giấc mơ đẹp, nhưng mỗi lần chỉ cần tỉnh lại, giấc mơ sẽ trở nên mơ hồ, cô không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, chỉ nhớ rằng giấc mơ đó rất đẹp.

Thật hiếm khi lần này "giấc mơ" rất rõ ràng, vì vậy cô phải lưu nó lại.

“Này, đây không phải là tầng dưới của công ty chúng ta sao?”

Đang vẽ, Mạnh Tuyền nghiêng người hỏi.

Trì Dữu kiếm cớ nói: “Ừm, tớ đang luyện tập bối cảnh.”

Vẽ tranh là như vậy, không có cái gọi là trần nhà, luôn có chỗ để tiến bộ.

Mạnh Tuyền không biết ý đồ đột nhiên muốn luyện tập bối cảnh của cô, chỉ cho rằng cô bị thứ khác ảnh hưởng.

“Hiểu rồi, đại khái là bởi vì mấy câu phàn nàn trên mạng kia đúng không, tớ vừa mới đọc rồi, cậu không cần quá để ý chi, dù sao tranh Tề Bạch Thạch* giá trăm triệu đô, vẫn có người phàn nàn.”

*Tề Bạch Thạch, tên thật là T

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp