Giữa bầu trời đầy mây, Diệp Tố đứng trên thân kiếm, điều khiển kiếm lảo đảo lắc lư tiến về phía trước, bên dưới còn treo ba sợi xích sắt, sư đệ sư muội đồng môn ngồi ở trên.

Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ và vô số lần va chạm, cuối cùng nàng đã ngự kiếm thành thạo. Nhưng ba người chưa Trúc Cơ hoàn toàn không thể đứng vững trên kiếm. Vì vậy sau khi thảo luận nhất trí, Tây Ngọc đã nung chảy trường đao tại chỗ làm thành ba sợi xích sắt mỏng, buộc chúng vào thân kiếm.

Cuối cùng, Diệp Tô đứng trên kiếm ngự kiếm phi hành, ba sư huynh muội ngồi treo mình dưới kiếm, tạo nên kỳ cảnh “quá tải nghiêm trọng”.

Minh Lưu Sa cảm thụ được gió táp vào mặt, vô cùng thích ý: “Thoải —— mái quá ——”

Tây Ngọc ngồi giữa, cánh tay vòng chặt xích sắt, bàn tay cầm chiếc gương nhỏ, tay còn lại cố gỡ mấy cọng cỏ dính trên tóc ra. Loay hoay nửa ngày, cuối cùng còn cắm một cây tiểu đao hồng nhạt lên đầu coi như trâm cài. Làm xong tất cả, nàng thuận miệng hỏi: “Đại sư tỷ, khi nào chúng ta mới đến Định Hải thành?”

Diệp Tố đang hết sức tập trung thao tác phi kiếm, nghe thấy câu hỏi của tam sư muội, mới đột nhiên nhớ tới: "Mấy đứa ai biết đường đi Định Hải thành?”

“A?” Hạ Nhĩ ngồi bét ngửa đầu lên lớn tiếng hỏi Diệp Tố, “Đại sư tỷ, không phải tỷ đang đi về hướng Định Hải thành sao? Bọn đệ đều không biết đường đâu!”

Diệp Tố: “……” Quan trọng là nàng cũng không biết.

Bốn người chỉ biết đông nam tây bắc, nhưng lộ tuyến cụ thể thì hoàn toàn mù mờ.

Sau một hồi im lặng đến đáng sợ, Diệp Tố khụ một tiếng, thử hỏi: "Mấy đứa ai có quyển trục địa đồ?”

Chỉ cần đưa địa điểm muốn tìm vào quyển trục địa đồ là nó sẽ hiển thị lộ tuyến, hầu hết mọi nơi trong toàn bộ đại lục đều có thể tìm được.

Tây Ngọc ngẩng đầu: “Đại sư tỷ, một phần quyển trục địa đồ ít nhất phải tốn hai viên linh thạch trung phẩm đó.”

Toàn bộ tài sản của họ hiện giờ chính là một ngàn linh thạch hạ phẩm do tiểu sư muội đưa.

Lại là một hồi im lặng, Minh Lưu Sa bỗng nhiên chỉ vào nơi xa nói: “Phía, trước, có, người!”

“Chúng ta đi hỏi một chút.” Diệp Tố nói xong lập tức đuổi theo, cao giọng hô, “Đạo hữu, xin dừng bước.”

Phía trước có vài đạo hữu đang ngự kiếm, không bao lâu Diệp Tố đã đuổi kịp. Mấy người này đều mặc đạo bào màu xanh da trời, trên áo thêu hình kiếm, hẳn là cùng một tông môn, thoạt nhìn đều là đệ tử trẻ tuổi. Mặc dù ở Tu Chân giới không thể nhìn bề ngoài phán đoán tuổi tác, nhưng vẫn có thể đoán được từ ánh mắt. Những người này chỉ chênh lệch với đám người Diệp Tô vài tuổi.

Bọn họ nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu lại. Tầm mắt bất giác dừng ở ba con người ngồi lắc lư dưới kiếm Diệp Tố, tức khắc chấn động, thì ra còn có thể ngự kiếm kiểu này?

Ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm ba người ngồi ở bên dưới xích sắt, trong mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu lẫn tò mò.

Bọn họ đã gặp đủ kiểu đứng trên thân kiếm, nhưng chưa thấy treo người dưới kiếm bao giờ. Ai cũng cảm thấy thao tác này quá kì lạ, nhưng trong lúc nhất thời lại tìm không ra chỗ nào không hợp lý.

Treo người dưới kiếm hình như…… không có gì là không được.

Diệp Tố lơ lửng ngang hàng, thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm phía dưới, không khỏi khụ một tiếng: “Xin hỏi đạo hữu có biết đường đi Định Hải thành không?”

Lúc này, mọi người mới hoàn hồn. Một thanh niên từ giữa đoàn trượt ra: “Đạo hữu muốn đi Định Hải thành?”

Diệp Tố gật đầu: “Chúng ta lần đầu tiên xuất tông, trên người không có quyển trục địa đồ nên không rõ lộ tuyến cụ thể đến Định Hải thành.”

“Tông môn không chuẩn bị quyển trục địa đồ cho các ngươi sao?” Một người bên cạnh tò mò hỏi.

Diệp Tố nói thẳng: “Tông môn tạm thời đang khó khăn, không có tiền chuẩn bị những thứ này. Nếu tiện, đạo hữu có thể cho mượn địa đồ xem qua không?”

Đối diện nhỏ giọng xầm xì một hồi, rõ ràng không hiểu tông môn nào khó khăn đến mức mua không nổi quyển trục địa đồ.

“Tất nhiên có thể.” Thanh niên từ trong túi trữ vật lấy ra một phần quyển trục địa đồ, đẩy nhẹ tay truyền địa đồ vào tay Diệp Tố.

Diệp Tố mở quyển trục địa đồ, đầu ngón tay phóng linh lực viết Định Hải thành lên địa đồ. Quyển trục vốn trắng trơn nháy mắt hiện ra bản vẽ từ trên xuống cùng với lộ tuyến.

“Đa tạ đạo hữu.” Diệp Tố nhanh chóng ghi nhớ lộ tuyến rồi trả lại quyển trục địa đồ cho thanh niên đối diện.

Thanh niên không thu hồi, mà đưa quyển trục địa đồ một lần nữa cho Diệp Tố, cười nói: “Chúng ta còn có quyển trục địa đồ, tương ngộ tức là duyên, cái này tặng cho các vị đạo hữu.”

Diệp Tố cúi đầu nhìn thoáng qua quyển trục địa đồ, không cự tuyệt, chắp tay tạ nói: “Đệ tử Thiên Cơ Môn tại đây xin cảm tạ đạo hữu.”

Nàng điểm nhẹ mũi chân lên thân kiếm, Minh Lưu Sa bên dưới liền sột sột soạt soạt từ trong túi trữ vật lấy ra một thẻ gỗ, ném lên trên cho Diệp Tố.

“Thiên Cơ Môn? Thì ra các ngươi là Thiên Cơ Môn?” Một đệ tử bên cạnh kinh ngạc, “Vì sao trên đạo bào của các ngươi không có chữ?”

Trên đạo bào của Thiên Cơ Môn 500 năm trước có dùng chỉ vàng thêu ba chữ ‘ Thiên Cơ Môn ’ cực lớn, là đặc thù rõ nhất của môn phái bọn họ. Sau này tông môn suy sụp, không có tiền mua chỉ vàng, ngay cả vải dệt cũng đổi thành thứ phẩm, chỉ có cổ áo và tay áo của chưởng môn với trưởng lão mới có một chút chỉ vàng.

Diệp Tố đáp ngắn gọn: “Hoàn cảnh khó khăn.”

Quyển trục địa đồ còn mua không nổi, không có tiền thêu chữ hình như cũng hết sức bình thường. Phía đối diện vài người nghĩ thầm, trăm nghe không bằng một thấy, Thiên Cơ Môn thì ra đã nghèo đến nước này, chẳng trách đi xin xỏ khắp nơi.

“Đạo hữu thuộc môn phái nào?” Diệp Tố hỏi.

Mặc dù thanh niên có chút ngạc nhiên khi đối phương không nhận ra đạo bào của mình, nhưng vẫn chắp tay nói: “Ngô Kiếm Phái, Từ Trình Anh.”

Một trong hai phái Ngô Kiếm Phái, tông môn sau này tiểu sư đệ sẽ gia nhập? Vừa ra liền đụng phải Ngô Kiếm Phái, mấy đệ tử này thoạt nhìn cũng không tồi.

Diệp Tố lại cẩn thận hỏi đối phương chữ viết trong tên họ là chữ nào, sau đó dùng linh lực làm bút đao, khắc một câu lên thẻ gỗ, rồi đưa cho thanh niên đối diện, nói: "Từ đạo hữu, chúng ta đi trước, đa tạ quyển trục địa đồ của ngươi.”

Thanh niên theo bản năng tiếp nhận thanh gỗ bay tới, ngẩng đầu lên thì chỉ thấy tàn ảnh lưu lại, thanh kiếm kỳ lạ kia mang theo bốn người, trong nháy mắt biến mất ở phương hướng phía đông.

“Sư huynh, nàng ta đưa cái gì vậy?” Một thanh niên mặt tròn thò qua hỏi.

Từ Trình Anh cúi đầu nhìn thẻ gỗ trên tay, lúc này mới phát hiện dòng chữ trên đó: 【 nay thiếu Ngô Kiếm Phái Từ Trình Anh một thanh kiếm. Thiên Cơ Môn, đệ tử Diệp Tố lưu bút. 】

Từ Trình Anh như suy tư gì: “Thiên Cơ Môn Diệp Tố……”

Có nhiều phương thức để tu luyện phi hành. Những người không phải là kiếm tu rất ít khi ngự kiếm. Tuy nhiên, một số luyện khí sư chuyên luyện kiếm, cũng xem như tương đương với một nửa kiếm tu. Lẽ nào vị Diệp đạo hữu này am hiểu luyện kiếm?

Tốc độ ngự kiếm của Ngô Kiếm Phái bọn họ chỉ có Côn Luân mới có thể so sánh. Vừa rồi bên dưới thân kiếm của Diệp đạo hữu treo ba người, vậy mà còn có thể đuổi theo, có thể thấy thực lực bất phàm.

Bên cạnh một nữ đệ tử nói: “Sư huynh, người Thiên Cơ Môn thú vị thật đó, nghĩ ra lấy xích sắt treo người trên kiếm.”

Từ Trình Anh nhớ lại kỳ cảnh vừa rồi, cười cười: “Chắc là luyện khí sư bản lĩnh. Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường.”

“Dạ”

……

Ngự kiếm hao tốn linh lực, Diệp Tố còn chở ba người, lại vừa mới Trúc Cơ, bay được nửa đường linh lực đã hao hết, đột nhiên từ không trung rơi xuống, đành nghỉ ngơi tại chỗ một lúc.

Sau sáu ngày bay rồi nghỉ, nghỉ rồi bay, bọn họ rốt cuộc cũng đến Định Hải thành. - Đọc truyện miễn phí trên TY – T

“Đại sư tỷ, mau xem!” Hạ Nhĩ chỉ vào chữ trên cửa thành, “Chúng ta tới rồi.”

Diệp Tố khom lưng thu kiếm lên, đưa lại xích sắt cho Tây Ngọc rồi nói: “Đi vào thôi.”

Bốn người hưng phấn đi vào cửa thành. Người ở đây đông như dệt cửi, khắp nơi đều có kiếm tu, trong tay đều cầm kiếm, phồn hoa hơn nhiều so với chân núi Thiên Cơ Môn.

Đặc biệt ven đường vô cùng náo nhiệt, đủ các loại sạp bày bán, thỉnh thoảng lại có đồ ăn mới ra lò, mùi thơm lan tỏa bốn phía.

“Đại, sư, tỷ, đói.” Minh Lưu Sa nhìn chằm chằm một quầy hàng bánh bao, chậm rãi nói.

Đi suốt mấy ngày, bọn họ cũng không ăn gì, quả thực đều đói bụng. Diệp Tố tiến lên hỏi bao nhiêu tiền một cái.

“Một trăm linh thạch hạ phẩm một cái.” Chủ quán mở nắp lồng hấp, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, “Bánh bao của chúng tôi dùng tất cả đều là linh trư, nhân ở trong có chứa linh khí.”

Nghe thấy cái giá này, bốn người lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, Diệp Tố quay đầu: “Tỷ cảm thấy Tích Cốc Đan khá tốt.”

“Tích Cốc Đan hàng ngon giá rẻ.” Hạ Nhĩ nhấc tay tán đồng.

“Mua Tích Cốc Đan.” Tây Ngọc đi theo nhấc tay.

Ba người cùng nhau nhìn chằm chằm Minh Lưu Sa không lên tiếng. Một lát sau, hắn mới chậm rì rì nói: “Đệ, chọn, tích, cốc, đan.”

Vì thế, bọn họ từ bỏ bánh bao thơm ngào ngạt, tìm một cửa hàng mua bán đan dược bên đường, đi vào mua Tích Cốc Đan.

“Các vị muốn Tích Cốc Đan loại nào?” Tiểu nhị hỏi, “Chúng tôi vừa mới nhập một lô Tích Cốc Đan mới. Cảnh giới Nguyên Anh dùng một viên có thể không ăn mười ngày, một lọ có mười viên, thanh đào, mật ong, mận thơm, vị gì cũng có.”

Diệp Tố lần đầu nghe Tích Cốc Đan có thể có mùi vị: “Bao nhiêu linh thạch?”

“Không đắt đâu.” Tiểu nhị vươn một ngón tay.

Hạ Nhĩ vừa thấy, tức khắc nói: “Đại sư tỷ, Tích Cốc Đan chỗ này chỉ cần một viên linh thạch hạ phẩm sao? Không hổ là Định Hải thành.” Bọn họ mua Tích Cốc Đan ở dưới chân núi Thiên Cơ Môn giá tận 50 linh thạch hạ phẩm đấy.

Nụ cười trên mặt tiểu nhị cứng lại: “Khách quan, chỗ này không phải Lâm Tuyền thành, bình Tích Cốc Đan này có giá một viên linh thạch trung phẩm.”

Lâm Tuyền thành là địa bàn Đan Tông, ở đó có vô số môn phái luyện đan, tất nhiên đan dược rẻ hơn địa phương khác nhiều. Nghe nói cái loại Tích Cốc Đan này có ném xuống đất cũng không ai thèm nhặt. (Azi x TYT)

Hạ Nhĩ: “…… Linh thạch trung phẩm?!”

Thiên Cơ Môn kiếm được linh thạch đều không qua tay đệ tử, mà chưởng môn dùng để đưa vào đại trận hộ tông, còn phải phân cho các trưởng lão. Đám Diệp Tố chỉ nhìn thấy một viên linh thạch trung phẩm trong tay Ninh Thiển Dao vào mấy năm trước, chứ chưa được chạm qua bao giờ. Hơn nữa, mười vạn linh thạch hạ phẩm mới có thể đổi một viên linh thạch trung phẩm, bọn họ căn bản ăn không nổi loại Tích Cốc Đan này.

“Tích Cốc Đan rẻ nhất cửa hàng ngươi bao nhiêu tiền?” Diệp Tố trực tiếp hỏi tiểu nhị.

Tiểu nhị trên dưới đánh giá mấy người bọn họ, vừa rồi thấy diện mạo người nào người nấy không tầm thường, còn tưởng rằng là đại tông môn nào đó, hiện tại xem ra, một thân quần áo vải thô, lập tức cúi đầu, xoay người lấy ra một lọ Tích Cốc Đan từ ngăn kéo dưới cùng ném lên bàn, yếu ớt nói: “Một lọ hai mươi viên, một trăm viên linh thạch hạ phẩm.”

Diệp Tố thanh toán tiền, đem hai mươi viên Tích Cốc Đan đổ ra, phân cho mỗi người năm viên.

Tiểu nhị đứng ở bên trong nhìn hành động của cô, vẻ mặt khinh thường, nhíu mày lại lắc lắc đầu, không biết đây là môn phái nào tới mà nghèo kiết hủ lậu, mua một lọ Tích Cốc Đan thấp kém nhất rồi mà còn chia thành bốn phần, thua cả tán tu.

Thật uổng cho tướng mạo cỡ này, nhìn cũng lừa người gớm!

“Đại sư tỷ, đối diện là cửa hàng bán pháp khí kìa.” Tây Ngọc kéo kéo ống tay áo Diệp Tố nói, “Chúng ta qua đó nhìn xem đi?”

Diệp Tố ăn một viên Tích Cốc Đan, cất cái chai thật kĩ, nói: “Đi.”

Bốn người nghênh ngang đi về phía đối diện, vô cùng khí thế.

Tiểu nhị bán đan dược ở phía sau thăm dò nhìn bóng lưng bọn họ, tặc lưỡi mấy cái, thảo nào hắn lại nhìn lầm, thoạt nhìn đám người này đâu có giống đến từ một giáo phái nghèo kiết hủ lậu đâu.

Tự tin quá trời!

……

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play