Cả đám loanh quanh trong cửa hàng chưa đến thời gian một chén trà đã đi ra.
“Đại sư tỷ, tỷ có thấy kiện pháp khí mà họ đặt ở trên giá bên phải không? Kỹ thuật khắc hoa văn quá kém luôn.” Tây Ngọc khó hiểu, “Vậy mà lại hét giá một nghìn linh thạch trung phẩm, đã vậy còn là bảo bối trấn tiệm của bọn họ nữa chứ!”
“Đó là phong văn.” Diệp Tố nói, “Thêm phong văn lên thân đao thì khi xuất chiêu linh lực có thể bùng nổ gây sát thương lớn hơn.”
“Phong văn?” Hoa văn trên thân đao vừa nãy hoa hòe lòe loẹt nên Tây Ngọc nhìn không ra.
Diệp Tố giải thích: “Thân đao đó có đến hai loại phong văn biến hình hiếm thấy. Theo lý mà nói, hiệu quả có thể tăng gấp bội. Tuy nhiên, có lẽ luyện khí sư không hiểu rõ về phong văn nên vô tình có một nét đã phá đi vận thế dựng lên trước đó. Nếu thanh đao đó thật sự được dùng sẽ làm tắc nghẽn linh lực của người dùng đao, vận đao càng nhanh sẽ càng cảm thấy linh lực bị dồn lại, đứt đoạn.”
Hạ Nhĩ hỏi: “Đại sư tỷ, phong văn biến hình là cái gì?”
“Là, cái, gì?” Minh Lưu Sa đứng bên cạnh cũng tò mò rặn từng chữ.
"Trên tầng thứ tư ở Tàng Điển Các, góc trong cùng có một giá sách, toàn bộ sách trong đó đều viết về các loại hoa văn hiếm thấy trên pháp khí." Diệp Tố liếc qua đám sư đệ sư muội đang mắt tròn mắt dẹt, “...Thôi vậy, có nói mấy đứa cũng cóc xem đâu.
Minh Lưu Sa giỏi chế tạo pháp khí nhỏ, đặc biệt là ám khí. Tây Ngọc thích đao, còn tứ sư đệ Hạ Nhĩ thì hứng thú với kiếm. Bọn họ không phải sách gì cũng xem như Diệp Tố, mà chỉ xem những sách về lĩnh vực mình am hiểu.(Azi x TYT)
Diệp Tố ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ hai đạo phong văn biến hình trên mặt đất: “Hai đạo phong văn này vốn dĩ được thêm vào lô đỉnh (lò luyện đan), chuyên dùng cho đan tu, có thể tăng lửa đan mạnh hơn. Nhưng muốn thêm vào pháp khí thì phải biến hình mới khắc lên được. Tuy nhiên, niên đại quá lâu, truyền đến bây giờ đã bị thiếu mất vài nét, cần phải tự mình bổ sung nếu muốn sử dụng.”
Ba đứa ngồi xổm nghe mải mê, Tây Ngọc còn vô thức vẽ lại cái phong văn biến hình mà Diệp Tố vừa thị phạm.
"Mấy đứa ngồi đây đợi tí." Diệp Tố đứng dậy rời đi, lát sau quay lại xách theo ba cái ngọc giản.
“Đại sư tỷ, cái này tốn bao nhiêu tiền?” Hạ Nhĩ hỏi.
“450 linh thạch hạ phẩm.” Diệp Tố phân phát ngọc giản cho các sư đệ sư muội, “Mai mốt có kiến thức gì, tỷ đều sẽ viết vào đây, mấy đứa cứ vào xem là được.”
Ngọc giản này cũng là loại rẻ nhất, mặc dù không lưu được bao nhiêu thông tin nhưng vẫn có thể dùng được.
“Đại sư tỷ, chúng ta không còn lại bao nhiêu tiền.” Tây Ngọc tính tính nói.
“Đều là mấy thứ cần thiết.” Diệp Tố nhìn nhìn về đằng xa, “Lúc nãy hạ kiếm tỷ thấy hình như ngoài thành có ngôi miếu hoang. Đêm nay, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi.”
Đến cả Tích Cốc Đan cũng chẳng mua được mấy bình, đương nhiên là không thể bỏ tiền ra thuê chỗ dừng chân. May mà cả bốn người đều không để ý đến hoàn cảnh, sau khi ra khỏi thành liền tìm đến ngôi miếu đổ nát đó, nghỉ ngơi tại chỗ.
Diệp Tố đang suy nghĩ xem nên dùng những nguyên liệu lặt vặt sư phụ cho để làm ra pháp khí gì bán đi kiếm tiền, thì bỗng nhận được lời nhắn từ Vu thủ vệ truyền đến.
[ Tật Tốc Phù dùng được, gia tăng tốc độ của ta rất nhiều, phù này thật sự là do con họa hả? ]
Diệp Tố cầm ngọc điệp truyền tin, đột ngột đứng phắt dậy. Lá Tật Tốc Phù này ngay cả cảnh giới Hợp Thể Kỳ cũng dùng được sao? Không hổ là phù chú đã được tiền bối cải tiến.
Nàng lấy một xấp bùa từ trong túi trữ vật đã vẽ sẵn ra, nói với đám sư đệ sư muội: “Tật Tốc Phù này ngay cả Vu thủ vệ cảnh giới Hợp Thể Kỳ cũng xài được, chắc là nó không giới hạn cảnh giới như lời tiền bối đã viết trong bút ký. Ngày mai chúng ta đi bán phù, kiếm chút tiền để mua một ít tài liệu. Ba tháng sau, Phá Nguyên Môn sẽ bắt đầu đợt tuyển chọn đầu tiên rồi, chúng ta phải luyện xong pháp khí trước thời gian đó.”
Ngày hôm sau, trên một con phố nhộn nhịp ở Định Hải Thành xuất hiện một sạp hàng mới dựng lên, trước sạp có cắm một tấm ván gỗ viết một dòng chữ: “Bán Tật Tốc Phù”.
Trên đường phố người qua kẻ lại tấp nập, nhưng không một ai chịu dừng chân liếc nhìn cái gọi là Tật Tốc Phù kia. Bốn người đồng loạt ngồi chống cằm dưới đất nhìn dòng người, lúc thì quay đầu nhìn sạp bên trái, lúc thì quay đầu nhìn sạp bên phải. Sạp nào cũng buôn bán xôm tụ, hoặc bèo nhất cũng có người ghé vào xem, chỉ có “sạp” của họ là không ma nào ngó tới.
Hạ Nhĩ nhìn đống Tật Tốc Phù đang bị bọn họ dùng đá đè trên mặt đất: “Có phải là do chúng ta không có bàn hay không?”
Tây Ngọc vừa soi gương, sửa lại tóc, chỉnh chỉnh trâm cài tóc hình cây đao màu hồng vừa nói: “Tỷ cảm thấy là do chúng ta không rao hàng, mấy sạp bên cạnh sạp nào cũng đều rao bán mời chào chèo kéo khách nhân hết.”
Quả thực, các sạp hai bên sạp nào cũng có người đứng rao, giọng nói vừa nhanh vừa lưu loát, đúng là rất dễ hấp dẫn lực chú ý của người đi đường.
Mấy người nhìn nhau một hồi, đột nhiên ánh mắt đều đổ dồn lên Minh Lưu Sa đang ngồi giữa.
“Gì, đó?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi.
“Sư đệ, nhiệm vụ rao hàng này giao cho đệ.” Diệp Tố vỗ vỗ vai Minh Lưu Sa, “Tỷ vẽ, đệ bán, rất công bằng.”
Minh Lưu Sa chỉ vào chồng thứ hai trên mặt đất: “Ban, đầu, tỷ, nói, là, cho, đệ, mà.”
Diệp Tố còn lạ gì tâm tư của nhị sư đệ: “Khi nào có tiền, tỷ sẽ vẽ bù cho đệ hai chục lá.”
Bấy giờ, Minh Lưu Sa mới hài lòng hắng giọng mấy cái, rồi đứng lên mở miệng: “Mời các đạo hữu đi qua, mời các đạo nhân đi lại, xin ghé bổn sạp nhìn một cái. Chúng tôi có bán Tật Tốc Phù không giới hạn cảnh giới, thời gian hiệu lực một khắc, hàng ngon giá rẻ, không lừa già dối trẻ, ghé vào xem đi, ghé vào xem đi nào.”
Hắn nói nhanh nhưng rõ ràng, lại mang theo nhịp điệu đặc trưng, còn có thể nói không ngừng, lặp đi lặp lại lời rao mà không bị hụt hơi, rất dễ thu hút người đối diện, hoàn toàn trái ngược với giọng điệu chậm rãi trước đó, như thể biến thành một người khác vậy. Tiếng rao hàng của những sạp hàng xung quanh hoàn toàn bị lấn át.”
Giọng nói trong trẻo, cao vút của Minh Lưu Sa hoàn toàn thu hút người qua đường. Một lúc sau, quả nhiên có người bước tới, nhưng không phải để mua Tật Tốc Phù, mà là để chế giễu: “Tật Tốc Phù hả? Còn dùng được cho mọi cảnh giới? Ta sống tới ngần này tuổi, chưa từng thấy loại phù lợi hại cỡ này mà lại bày bán cả đống bao giờ.”
Thanh âm người này không nhỏ, lập tức thu hút không ít người hiếu kì xúm lại, mồm năm miệng mười bàn tán.
Tuy nơi này không phải là Tứ Thời thành, nhưng Định Hải thành cũng không phải là nhỏ, phù sư cũng không ít, người trẻ tuổi nói lời khoác lác cũng nên cẩn thận một chút.”
Tứ Thời thành là địa bàn của Ngũ Hành Tông, túm đại một người trên đường thì chín phần mười chính là phù sư.
“Cho dù là người Ngũ Hành Tông cũng không dám nói cái gì mà không giới hạn cảnh giới, người trẻ tuổi hiện giờ cũng thật dám bốc phét đấy.”
Diệp Tố ngẩng đầu: “Là thật hay không các người mua về thử không phải là sẽ biết hay sao.”
“Vẫn còn mạnh miệng cơ đấy!”
“Mọi người tránh đường cho qua một chút, có phù sư ở đây.” Có người chen vào, “Để ông ấy xem thử đi.”
Một người đàn ông trung niên mặt gầy sọp chen vào, ngồi xổm xuống cầm lấy một lá Tật Tốc Phù, cẩn thận quan sát: “Lá phù này tuy vẽ chỉ với một nét là xong, nhìn thì có vẻ ghê gớm nhưng chỉ là hao hao giống Tật Tốc Phù mà thôi, đồ giả đấy!”
Minh Lưu Sa giật lại lá Tật Tốc Phù từ tay gã: “Vị phù sư này ngay cả họa pháp biến hình của Tật Tốc Phù cũng không nhận ra, chắc hẳn cũng chẳng phải là phù sư lợi hại gì, tốt nhất là đừng xem nữa.”
Người bên cạnh nam nhân trung niên mặt gầy cười phá lên: ‘“Tiểu tử, lừa người mà không sợ bị loét miệng à? Thật không khéo, vị này chính là phù sư của Ngũ Hành Tông đấy.”
“Thế mà có người dám nói phù sư của Ngũ Hành Tông không có bản lĩnh, ha ha ha ha, hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt rồi.”
Rõ ràng là những người xung quanh đều biết nam nhân trung niên mặt gầy nên liên tục phụ họa, chỉ trỏ nhóm Diệp Tố.
Ông ta khiêm tốn vuốt râu, nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ đắc ý: “Tiểu đạo hữu xem ra còn trẻ, về nhà chăm chỉ tu luyện đi, đừng để lầm đường lạc lối.”
Minh Lưu Sa cười xùy một tiếng nói: “Phù này không hề có vấn đề, nếu không tin, mọi người mua một tờ thử mà xem.”
Nam nhân trung niên nhíu mày: “Ta vừa nhìn liền biết phù này có vấn đề, sao còn phải mua một tờ thử làm gì?”
Mọi người xung quanh sôi nổi gật đầu: “Chắc nghe nói đây là phù sư Ngũ Hành Tông nên cứng miệng lừa gạt cho qua đây mà.”
“Phù chưa dùng thử sao ông dám nói chắc phù có vấn đề.” Minh Lưu Sa hỏi lại.
Nam nhân trung niên nhìn Minh Lưu Sa lắc đầu: “Tiểu huynh đệ, đừng có cố cãi cùn nữa.”
Diệp Tố đang ngồi dưới đất đột nhiên giơ một ngón tay lên, nói với ông ta: “Một lá chỉ có mười linh thạch trung phẩm, không đắt, giả một đền mười. Nếu không có tác dụng, chúng tôi sẽ bồi thường cho ông trăm viên linh thạch trung phẩm, chư vị ở đây đều có thể làm chứng.”
Người qua đường hóng hớt cũng không ngại lớn chuyện, tức khắc trăm miệng như một lập tức đổi hướng, quay sang xúi giục phù sư trung niên mua lá bùa.
“Phù sư, ông mua thử đi, kiểu gì cũng không lỗ.”
“Cho bọn chúng bồi thường một trăm linh thạch trung phẩm luôn!”
“Đúng vậy.”
Nam nhân trung niên mặt gầy một phần muốn giữ mặt mũi, một phần ham một trăm linh thạch trung phẩm của đối phương, cuối cùng cắn răng đồng ý, lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm: “Các ngươi đừng hối hận, bán cho ta một tấm.”
Minh Lưu Sa và Diệp Tố liếc nhau, nhận lấy linh thạch, đưa lá bùa cho ông ta: “Vì để công bằng, hay là phù sư mời một vị thử ngay tại đây luôn đi?”
Mọi người chung quanh ồn ào: “Đúng vậy, thử xem.”
Nam nhân trung niên mặt gầy cầm lá bùa, ông ta chỉ là đệ tử ngoại môn của Ngũ Hành Tông, mười viên linh thạch trung phẩm đối với ông ta mà nói cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng Tật Tốc Phù là phù thuật cơ bản nhất của mỗi phù sư, ông ta đã vẽ mười mấy năm, không thể nào quen thuộc hơn, phù thuật vẽ trên lá bùa này rõ ràng là sai, nghĩ đến một chút nữa đám người này sẽ đền cho mình một trăm linh thạch trung phẩm, trái tim ông ta liền bình tĩnh lại: “Tất nhiên là được.”
Ông ta chọn ra một người rõ ràng là đã quen biết từ trước, Minh Lưu Sa vờ như không nhận ra, chỉ một điểm làm điểm xuất phát và một điểm làm điểm kết thúc: “Hai vị có thể thử xem, trước tiên dùng chính tốc độ của bản thân di chuyển một lần, sau đó dùng phù của chúng tôi rồi di chuyển lại cùng quãng đường đó.”
Mọi người xung quanh đều tự giác dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi. Điểm xuất phát và điểm kết thúc không xa, chỉ cách nhau nửa con phố, mọi người đều có thể thấy rõ.
Nam nhân trung niên mặt gầy gật đầu với đồng bọn, đối phương lập tức di chuyển từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc, tốc độ rất nhanh.
Đợi người đó quay trở lại, Minh Lưu Sa nói: “Phù sư, bây giờ có thể thử lá bùa của chúng tôi.”
Trong đám đông, có hai người trẻ tuổi đang đứng trước một sạp hàng. Một trong hai người nghe vậy liền lắc đầu: “Chưa nói đến việc lá bùa có vấn đề hay không, vị phù sư kia và người thử phù rõ ràng là quen biết nhau, còn trao đổi ánh mắt nữa. Chỉ cần người thử phù cố ý chậm lại một chút, một trăm linh thạch trung phẩm sẽ dễ dàng vào tay."
“Năm nào cũng có những kẻ ngốc như vậy xuất hiện cả, chúng ta về thôi.” Người thanh niên lớn tuổi hơn nói.
Hai người vừa quay người, còn chưa đi xa, trên đường phố đã xuất hiện một trận xôn xao, rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra. Họ quay đầu nhìn lại, người thử phù vừa đứng ban nãy đã biến mất không thấy đâu.
Thì ra, vừa rồi nam nhân trung niên mặt gầy đã dán bùa lên người thử phù, người thử phù mới nhấc chân lên liền lao vút như bay, hoàn toàn không kiểm soát được thân hình, chỉ để lại một tàn ảnh. Người đã biến mất ở cuối đường.
Mọi người vội vàng đuổi theo xem, lúc này mới phát hiện thân thể người thử phù dán vào tường. Nếu không có bức tường chắn lại thì không biết hắn đã chạy tới tận đâu.
Lúc này, người sáng suốt đều nhận ra được lá bùa này thật sự là Tật Tốc Phù, hơn nữa tốc độ còn không phải là nhanh bình thường.
“Thật sự là không giới hạn cảnh giới sao?” Có mấy người lanh tay lẹ chân liền chạy trở về hỏi nhóm Diệp Tố.
“Ít nhất Hợp Thể kỳ có thể dùng.” Diệp Tố nói.
Tật Tốc phù là phù thuật cơ bản, thường chỉ có tác dụng cho Luyện Khí và Trúc Cơ, đối với những cảnh giới cao hơn hầu như không có hiệu quả gì. Cho dù chỉ có Trúc Cơ dùng nhưng đây lại là không giới hạn cảnh giới, vả lại xem uy lực lúc thử phù, thì cũng đủ để bảo mệnh một lần trong tình huống nguy cấp.
“Ta mua một tấm, không, mười tấm.” Người nọ lập tức ném cho Diệp Tố một trăm linh thạch trung phẩm, rồi cầm mười tấm Tật Tốc Phù chạy mất, giống như sợ có người đuổi theo giành với mình.
Lúc này, mọi người chuyển từ hiếu kì sang lục lọi túi trữ vật của mình. Mười linh thạch trung phẩm một lá bùa không tính là rẻ nhưng nếu thật sự là không giới hạn cảnh giới thì cũng có thể coi là một món hời.
“Đạo hữu, ta cũng muốn một tấm.”
“Ta mua hai tấm.”
“Ta cũng mua!”
Diệp Tố bị bọn họ vây kín mít, 39 tấm Tật Tốc Phù, giá mười linh thạch trung phẩm một tấm, bị tranh mua sạch bách.