Trên đỉnh vách núi tối tăm, giọt nước tí tách nện lên nham thạch màu đen, theo năm tháng trôi qua hình thành một vết lõm.
Bên cạnh nham thạch có một người thân mặc trường bào đen, nhắm mắt chắp tay ngồi xếp bằng trên phiến đá.
—— trong vòng lục hợp, tứ hải kinh du, sở sinh sở trúc, hình thành căn cơ.
‘ tách ’
Giọt nước mới nhiễu xuống vũng nước cạn. Trong sơn động trống trải và yên tĩnh, thanh âm như bị phóng đại lên, vang vọng thanh thúy. Lúc này, lại thêm một giọt nước tụ lại thành hình ở đỉnh, tạm dừng một lát rơi xuống vuông góc, mắt thấy sắp nện xuống lần nữa thì bất chợt người bên cạnh vươn tay, vớt được giọt nước.
Giọt nước lạnh lẽo đáp vào trong lòng bàn tay, Diệp Tố mở hai mắt: rốt cuộc nàng cũng đã thành công Trúc Cơ vào năm thứ 10 xuyên tới đây.
Mười năm Trúc Cơ, Diệp Tố hết sức thỏa mãn.
Suy cho cùng, Thiên Cơ Môn của nàng nghèo muốn rớt mồng tơi, liên tục 500 năm vinh dự đứng đầu những môn phái nghèo ở Tu chân giới, không một tông môn nào qua mặt. Toàn bộ Thiên Cơ Môn chỉ còn một linh mạch mỏng manh ở đỉnh Thiên Phong, linh khí khan hiếm đến đáng thương. Hàng năm, vì tu luyện, đệ tử Thiên Cơ Môn không thể không đi môn phái khác ké chút linh khí, ké một lần chính là ké mấy trăm năm.
500 năm trước, khi thuật luyện khí của Thiên Cơ Môn vừa xuất hiện, ai cũng tranh phong. 500 năm sau, Thiên Cơ Môn tống tiền ‘ danh chấn ’ Tu chân giới.
Nghèo là thật sự nghèo, mất mặt cũng là thật sự mất mặt.
500 năm trước, Thiên Cơ Môn chính là thiên tài xuất hiện lớp lớp, mỗi một vũ khí luyện ra đều có thể khiến cho các đại tông môn điên cuồng cướp đoạt, cho dù là nhị phái tứ tông nhìn thấy người của Thiên Cơ Môn cũng phải mười phần khách khí.
Tuy nhiên…… thiên tài quá nhiều dẫn tới luyện khí luyện đến nỗi hút sạch sẽ toàn bộ linh mạch của môn phái, chỉ chừa lại một mạch mỏng như gió trời không ai thèm ở đỉnh Thiên Phong, thiếu chút bị vùi vào quên lãng. Cộng với không có nhân tài giỏi quản lý, môn phái đột nhiên tan rã, Thiên Cơ Môn huy hoàng một thời cứ thế mà xuống dốc, từ đó bước lên con đường tống tiền.
Sư phụ Diệp Tố là chưởng môn Thiên Cơ Môn. Nghe rất hào nhoáng nhưng chưởng môn này cũng không có được chỗ tốt gì, mỗi năm phân đến đều chỉ là chút linh thạch, tạp đan cấp thấp, tất cả tài liệu tốt toàn bộ đều phân cho Kim Đỉnh Phong của Dương trưởng lão.
Vị Dương trưởng lão này cùng với chưởng môn Vô Âm Tông song tu nên thường trú ở Vô Âm Tông luôn, nhờ đó mà đệ tử ông ta cũng được hưởng sái. Thế là các đệ tử Thiên Cơ Môn ở phong khác sẽ tìm đủ mọi cớ để đi tìm đệ tử Dương trưởng lão, nhiều ít có thể hít ké chút đỉnh linh khí tu luyện.
Cho nên chưởng môn vì những đệ tử này mà chủ động nhường tài liệu tốt cho Dương trưởng lão, dù rằng đối phương cũng không thèm mấy thứ đó.
Diệp Tố đứng dậy ra khỏi sơn động, ánh sáng màu vàng kim bỗng nổi lên bao bọc quanh thân. Bấy giờ, nàng mới chậm rì rì lướt qua mành nước ở cửa sơn động. Nàng từ trong thác nước nhỏ phi xuống, bước chân điểm nhẹ vào nham thạch định bay đến Cửu Huyền Phong. Bất chợt, nghe được phía trước có tiếng nói, nàng dừng chân, nấp sau lạc thạch bên cạnh. - Đọc truyện miễn phí tại TY --T
“Lộ ca ca, muội Trúc Cơ thành công rồi!” Một thanh âm mềm nhẹ ngọt ngào thơ ngây truyền đến.
Diệp Tố không khỏi nhướng mày, nàng trầm mê tu luyện bấy lâu, thiếu chút nữa quên mất hôm nay cũng là ngày nữ chính Trúc Cơ thành công.
Đúng vậy. Diệp Tố không chỉ xuyên qua, mà nàng còn là một trong những đội viên trong đại quân xuyên sách.
Diệp Tố không thường đọc tiểu thuyết, quyển sách đó là đàn em ở viện nghiên cứu nhất quyết tặng cho: “Chị, cuốn này có một vai phụ giống tên chị nè, kiến nghị chị ráng đọc hết cuốn nha, phòng hờ bị xuyên qua.”
Diệp Tố không thích đọc tiểu thuyết, chỉ là ngồi chờ số liệu viện nghiên cứu quá nhàm chán nên tiện tay cầm lấy lật xem, phát hiện toàn văn tên nàng chỉ xuất hiện hai lần. Khúc dạo đầu lên sân khấu một lần, đoạn cuối khi Thiên Cơ Môn bị nam nhị diệt môn, đứng ra chắn ở trước mặt chưởng môn một lần, xong bị Ma tộc đánh cho thần hồn câu diệt.
Sau đó…… Nàng ngủ một giấc dậy liền thành Diệp Tố trong sách.
Có điều, làm một vai phụ bé tí không quan trọng gì nên mười năm qua Diệp Tố sống khá nhẹ nhàng tự tại, ngày ngày trầm mê tu luyện, nỗ lực nâng cao cảnh giới.
Phiền phức duy nhất chính là đám nam nữ chính cứ thích lảng vảng trước mặt nàng.
Trước giờ Diệp Tố luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, dứt khoát coi như mình đang xem phim truyền hình dài tập.
Giọng nói vừa rồi chính là nữ chủ Ninh Thiển Dao, nàng là đệ tử thân truyền của Dương trưởng lão Thiên Cơ Môn, trời sinh Huyền Âm chi thể. Một khi nhỏ máu Huyền Âm chi thể vào vũ khí đang luyện chế, phẩm cấp của vũ khí sẽ được nâng lên rất nhiều, không cần thiên tài địa bảo gì, máu của nàng chính là tài liệu quý giá hàng đầu, cho nên bấy lâu nay là hy vọng để Thiên Cơ Môn tương lai quật khởi.
Azi x TYT
Đại khái là một năm trước, Ninh Thiển Dao đã mang Lục Trầm Hàn bị ám toán trọng thương giấu ở khu vực gần sau núi, làm Diệp Tố trường kỳ ở huyệt động phía sau thác nước tu luyện không thể không đổi đường đi, để tránh chạm mặt họ.
Không ngờ hôm nay hai vị này lại mò tận đây, trực tiếp cản đường nàng đi luôn.
Diệp Tố giương mắt về phía hai người đứng đối diện suối nước. Nam tử trẻ tuổi mặc một bộ trường bào đen, vóc người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, rõ ràng đều là y phục bằng chất liệu thô ráp của Thiên Cơ Môn, ở trên người hắn lại phảng phất giống như hoa phục, khuôn mặt tuấn mỹ, phong thái lạnh lùng.
Còn thiếu nữ đối diện đang ngửa đầu, da trắng như tuyết, kiều tiếu đáng yêu, một đôi mắt nai trong veo, ngây thơ hồn nhiên.
So với diễn viên điện ảnh thế giới trước của nàng còn đẹp gấp mấy lần, Diệp Tố thầm nghĩ, đã mắt thật!
“Chúc mừng.” Lục Trầm Hàn nhàn nhạt nói.
“Hôm nay sư phụ cho muội một viên Dưỡng Tâm Đan.” Ninh Thiển Dao mở lòng bàn tay chìa ra trước mặt người nọ, nở nụ cười ngây thơ, “Lộ ca ca, cho huynh.”
Lục Trầm Hàn cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay thiếu nữ: “Không cần, ta phải đi rồi.”
Ninh Thiển Dao ngẩn ra: “Lộ ca ca, huynh…… Thương thế của huynh còn chưa khỏi mà.”
“Cái này là cảm ơn cô đã chăm sóc ta hơn một năm qua.” Lục Trầm Hàn lấy ra một khối ngọc bài có khắc chữ đưa cho Ninh Thiển Dao, “Ta họ Lục, đệ tử Côn Luân, có việc gì cứ đến Côn Luân tìm ta.”
Côn Luân…… thánh địa kiếm tu, tông môn đệ nhất Tu chân.
Ninh Thiển Dao còn chưa kịp phản ứng tin hắn phải rời đi thì lại nghe thấy những lời này, rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Năm đó lúc nhặt được người, Ninh Thiển Dao liền cảm thấy hắn không phải người thường, không ngờ đối phương lại là đệ tử Côn Luân.
Ánh mắt Ninh Thiển Dao ngấn lệ, nàng hít sâu một hơi, nắm chặt ngọc bài, cũng đưa Dưỡng Tâm Đan cho Lục Trầm Hàn, ngước mặt kiên cường nói: “Lộ, Lục ca ca, muội cứu huynh không phải là vì muốn huynh báo đáp. Tông Môn Đại Bỉ ba năm sau huynh có tham gia không?”
Lục Trầm Hàn rũ mắt nhìn Dưỡng Tâm Đan cấp thấp trong tay, lại nhìn thiếu nữ đối diện đầy mặt nghiêm túc, cuối cùng gật đầu: “Có.”
“Vậy hẹn huynh ba năm sau gặp lại ở Tông Môn Đại Bỉ.” Ninh Thiển Dao cúi đầu nhẹ giọng, “Muội không cần huynh báo đáp, muội sẽ quang minh chính đại đứng trên Côn Luân, huynh phải chờ muội đó.”
“…… Được.”
Một lát sau, Lục Trầm Hàn giơ tay triệu hồi Cô Thương Kiếm ra, phi thân ngự kiếm, chớp mắt đã biến mất khỏi Thiên Cơ Môn.
Ninh Thiển Dao ngước mắt ngơ ngẩn nhìn phương hướng thân ảnh mất hút, thì ra Lục ca ca đã Trúc Cơ từ lâu.
Ở Tu chân giới, chỉ có cảnh giới Trúc Cơ trở lên mới có thể ngự kiếm phi hành.
……
Chờ hai người đều rời đi rồi, Diệp Tố mới từ sau núi đá bước ra, nhịn không được xùy một tiếng: Trận pháp Thiên Cơ Môn của bọn họ đúng là thùng rỗng kêu to, ai cũng có thể ra ra vào vào như cái chợ.
Mất mặt, quá mất mặt.
Thân là đại sư tỷ Thiên Cơ Môn, Diệp Tố thầm thấy hổ thẹn. Hèn chi đoạn sau tiểu thuyết nam nhị chỉ phái một tiểu chi Ma tộc đến cũng có thể diệt được Thiên Cơ Môn.
Diệp Tố lắc đầu, nhanh chân bò lên trên Cửu Huyền Phong.
Dọc đường đi, đệ tử Thiên Cơ Môn ai nấy cũng đều có vẻ vui mừng rạng rỡ, phảng phất như có chuyện tốt gì đó.
Diệp Tố đi đến trước cửa phòng sư phụ, gõ gõ: “Sư phụ.”
“Vào đi.”
Diệp Tố đẩy cửa ra, chưởng môn sư phụ của nàng ngồi uống trà đằng kia, cũng mặc trường bào đen, chẳng qua cổ tay áo và trước ngực thêu thêm mấy sợi chỉ vàng điểm xuyết.
“Tiểu sư muội của con hôm nay Trúc Cơ.” Chưởng môn vuốt vuốt chòm râu, nâng chung trà vui vẻ nói, “Nó còn là Huyền Âm chi thể, sau này biết đâu trở thành một thế hệ đại sư luyện khí, nói không chừng có thể điều động linh mạch trở về. Tương lai Thiên Cơ Môn chúng ta sẽ không cần ké linh khí tông môn khác nữa.”
Chưởng môn sư phụ gần hai trăm tuổi, cảnh giới là Nguyên Anh sơ kì, tư chất tàm tạm, luyện khí cũng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nuôi sống Thiên Cơ Môn, đáng tiếc không có linh khí và linh đan, vẫn luôn đình trệ ở cảnh giới này.
Diệp Tố trực tiếp ngồi xuống ghế dựa kế bên chưởng môn sư phụ, rót cho mình cốc nước: “Sư phụ, con cũng Trúc Cơ rồi.”
“Tốt lắm!” Chưởng môn sư phụ gật gật, cúi đầu hớp miếng nước trà, chờ phản ứng lại thì một miệng trà hoàn toàn phun ra, “Phụt ——”
“Con cũng Trúc Cơ? Chuyện khi nào?” Chưởng môn sư phụ lại kinh hoảng hỏi, “Sao con Trúc Cơ được vậy? Như vậy mà cũng có thể Trúc Cơ?”
“Sáng nay mới Trúc Cơ thành công.” Diệp Tố né nước trà sư phụ phun, bình tĩnh nói, “Có lẽ là tư chất của con không tồi.”
Chưởng môn sư phụ buông chén trà, nắm lấy tay Diệp Tố, râu cũng nhịn không được run run: “Tiểu sư muội con mỗi tháng ở Vô Âm Tông tận hai mươi mấy ngày, dư thừa linh khí Trúc Cơ là chuyện thường. Con cái gì cũng không có mà cũng Trúc Cơ, thật là……” Đại đệ tử này của ông mỗi năm cũng chỉ được chia cho mấy linh thạch dưa vẹo táo nứt mà thôi.
“Sư phụ, đều đã trúc cơ xong.” Diệp Tố vỗ vỗ tay chưởng môn sư phụ, “Thu lại không được nữa.”
Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gọi sư phụ, hai người quay đầu nhìn sang. Là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, giữa trán hắn có một nốt ruồi đỏ, đẹp như giọt máu. Dáng vẻ này vốn nên có vẻ thánh khiết vô trù, nhưng ngặt nỗi thiếu niên quá mức mỹ diễm, thế nên thêm vài phần yêu dị.
Chưởng môn kìm nén sóng gió trong lòng, làm bộ bình tĩnh nâng chung trà lên, duy trì hình tượng sư phụ gọi người ngoài cửa bước vào: “Dịch Huyền hả, chuyện gì thế con?”
“Sư phụ, đại sư tỷ.” Thiếu niên đi tới, dừng một chút cụp mắt nói, “Dịch Huyền vừa mới Trúc Cơ thành công.”
Trong tích tắc chưởng môn như bị sét đánh, cốc trà tụt khỏi tay, ông đứng bật dậy, trên mặt không có nửa điểm vui sướng: “Các con…… Chẳng lẽ Thiên Đạo thật muốn Thiên Cơ Môn ta vong sao?!”
Diệp Tố đứng dậy đỡ lấy chưởng môn sư phụ: “Sư phụ, bình tĩnh một chút.”
Chưởng môn sư phụ run run, ngửa mặt lên trời thở dài: “500 năm trước, Thiên Cơ Môn thiên tài ngang dọc, hút sạch linh mạch tông môn, từ đó Thiên Cơ Môn không phấn chấn nổi. Bây giờ mấy đứa các con……”
Thiên Cơ Môn sợ nhất cái đám thiên phú ngất trời này, bởi vì nuôi không nổi chúng.
Chưởng môn nghĩ Cửu Huyền Phong nghèo đến rớt mồng tơi của mình, tim nhỏ máu nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chi bằng hai người các con lui tông, đi môn phái khác đi. Thiên Cơ Môn…… nuôi không nổi thiên tài.”
Diệp Tố khụ một tiếng: “Sư phụ, không cần như thế. Cùng lắm thì chúng ta đi tống tiền khắp nơi thôi.”
Chưởng môn nghiêm túc nhìn Diệp Tố: “Ăn nói kiểu gì thế hả? Nếu truyền đi ra ngoài, người tông môn khác sẽ đối xử với Thiên Cơ Môn chúng ta như thế nào?”
Diệp Tố đối diện với ánh mắt sư phụ, bừng tỉnh đại ngộ, lập tức sửa miệng: “Các tông môn quan tâm Thiên Cơ Môn nhiều năm như vậy, đệ tử chúng con nên tìm cơ hội bái phỏng họ.”
Chưởng môn sư phụ tức khắc hài lòng vuốt vuốt râu: “Rốt cuộc, các con cũng đã trưởng thành rồi. Vậy ba ngày sau con mang theo mấy sư đệ sư muội đi bái phỏng các tông môn đi.”
“Dạ, sư phụ.” Diệp Tố vừa đáp lời vừa đỡ chưởng môn sư phụ ngồi xuống.
Dịch Huyền lẳng lặng nhìn cặp thầy trò đối diện, dáng vẻ hai người đều vô sỉ y chang nhau.
“Sư phụ, con……”
“Tiểu sư đệ, sư phụ muốn nghỉ ngơi, đi ra ngoài trước đi.” Diệp Tố ngắt lời Dịch Huyền, mặt mang tươi cười lôi kéo hắn cùng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Hai người bước ra sân, Dịch Huyền lập tức giật mạnh tay áo mình ra: “Đại sư tỷ, ba ngày sau ta sẽ xuống núi rèn luyện, chuyện bái phỏng mọi người tự mình làm là được.”
Diệp Tố quay đầu lại, tươi cười trên mặt vụt tắt: “Có đi hay không tùy ngươi, đừng nói trước mặt sư phụ là được.”
Dịch Huyền chính là nam nhị trong sách.
Cha ruột là huyết mạch nửa ma, từ nhỏ được chưởng môn Thiên Cơ Môn thu lưu, lòng tự trọng cực cao.
Chúng đệ tử đều thích đi Vô Âm Tông ké chút linh khí tu luyện, chỉ có hắn khi còn bé bị đệ tử Vô Âm Tông cười nhạo một lần, sau khi hiểu rõ địa vị của Thiên Cơ Môn thì không đến Vô Âm Tông lần nào nữa.
Nữ chính Ninh Thiển Dao lo lắng hắn không có linh khí tu luyện nên thường xuyên đưa chút linh thạch này kia.
Mặc dù Dịch Huyền không nhận, nhưng từ đó trở thành người thủ hộ cho Ninh Thiển Dao, sau này ghen ghét Lục Trầm Hàn được Ninh Thiển Dao thích, một sớm thành ma, từ đó mở ra chuyện tình tay ba cẩu huyết.
Tính toán thời gian, lần này Dịch Huyền sẽ đi theo che chở Ninh Thiển Dao cũng sắp đi tu luyện, sau đó được chưởng môn Ngô Kiếm Phái coi trọng, từ đây rời khỏi Thiên Cơ Môn, trở thành thiếu niên thiên tài danh chấn ở Tông Môn Đại Bỉ.
Diệp Tố nhớ rõ, trong sách chưởng môn sư phụ vẫn luôn cho rằng Dịch Huyền đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn mới không trở về, nên ông ra ngoài tìm kiếm mấy lần, cuối cùng nghe người khác nói mới biết được chuyện này, thương tâm không thôi, dẫn tới cảnh giới bị hao tổn.
Vừa rồi chưởng môn nói cho bọn họ lui tông, thực tế đáy mắt không giấu nổi niềm tự hào. Dù đệ tử ông không có linh khí tẩm bổ, cũng không có linh thạch linh đan phụ trợ nhưng vẫn có thể Trúc Cơ thành công.
“Đúng rồi, nếu sau này muốn lui tông, tốt nhất gởi thư nói một câu.” Diệp Tố nhắc nhở, “Tốt xấu gì sư phụ cũng nuôi dưỡng ngươi mười năm.”
Khi Diệp Tố xuyên tới đây mới có bảy tuổi. Lúc đó, nàng nằm ở bãi tha ma, được chưởng môn sư phụ nhặt về, nàng là hài tử thứ năm mà sư phụ nhặt.
Đúng lúc năm ấy chưởng môn Thiên Cơ Môn và trưởng lão bắt đầu thu nhận đệ tử thân truyền, hầu hết các trưởng lão đều thu một người, nhiều nhất cũng chỉ thu hai người, nhưng chưởng môn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cả năm đứa, thu ai bỏ ai cũng đều không công bằng, dứt khoát thu hết toàn bộ.
Diệp Tố rút thăm được cái chức đại sư tỷ. Kỳ thật, tuổi tác năm đệ tử đều xấp xỉ nhau, tuy nhiên các sư đệ sư muội bình thường cũng đều nghe lời nàng.
Dịch Huyền đứng dưới tán cây ngô đồng ở cửa viện, bóng cây thấp thoáng dừng trên mặt hắn càng làm diện mạo thêm phong diễm. Hắn ngước mắt nhìn Diệp Tố: “Đại sư tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì?”
Diệp Tố nhún vai: “Nhắc nhở mà thôi, tư chất tiểu sư đệ cao như vậy, lại thiện kiếm, không thích hợp Thiên Cơ Môn.”
“Đại sư tỷ đang xúi giục ta lui tông?” Dịch Huyền hỏi lại.
“Vậy thì không có.” Diệp Tố bực bội vì hắn mãi hỏi đề tài này, dù sao mấy tháng sau Dịch Huyền cũng đi Ngô Kiếm Phái, nàng tùy ý xua xua tay, “Đi trước đây.”
Dịch Huyền đứng yên đằng sau, trầm mặc nhìn theo bóng dáng Diệp Tố rời đi, không hiểu sao nốt ruồi son giữa trán đỏ càng thêm đỏ.