Sáng sớm hôm sau, Diệp Tố đi Tàng Điển Các. Đây là thói quen hằng ngày của nàng.

Thiên Cơ Môn mặc dù nghèo, nhưng dù sao cũng từng miễn cưỡng xem như đại môn phái, những gì nên có đều có. Tàng Điển Các ước chừng có năm tầng, bên trong cơ bản tất cả đều là bí tịch luyện khí.

Diệp Tố vừa rảo bước tới cửa lớn Tàng Điển Các, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói khàn khàn thô ráp: “Trúc Cơ rồi à.”

Nàng quay đầu lại thì thấy một người đàn ông tóc ngắn thon gầy, đẩy xe sách chỉ với một tay, hóa ra là Vu Phong Hải, người trông coi Tàng Điển Các.

Tư lịch vị trông cửa này còn cao hơn cả chưởng môn, tục truyền cảnh giới đã cao tới Hợp Thể hậu kỳ, đã thủ vệ Tàng Điển Các từ hơn 500 năm trước. Bởi vì có ông ở đây nên không ai dám nảy sinh ý đồ gì với Tàng Điển Các của Thiên Cơ Môn.

Có điều, sư phụ nói Vu Phong Hải không phải người Thiên Cơ Môn, ông ở đây chỉ là vì báo ân.

Trong sách, vào ngày Thiên Cơ Môn diệt môn, Vu Phong Hải không có mặt, nghe nói là có hẹn với người nào đó.

Vu Phong Hải sửa sang lại đống sách trên bàn ngay cửa lớn rồi bỏ vào sọt trong xe: “Thiên Cơ Môn không có đủ linh khí, chút linh mạch cuối cùng còn sót lại mấy năm nay cũng sắp cạn kiệt rồi. Sau này con đường tu luyện của ngươi sẽ khó khăn nhiều đấy.”

Chỗ tốt lớn nhất của một tông môn chính là có linh mạch hỗ trợ tu luyện, nếu không, vậy có khác gì những tán tu hoàn toàn dựa vào linh thạch để tu luyện đâu.

Cảnh giới tu chân giới chia thành: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, cuối cùng là độ kiếp thành tiên.

Từ Trúc Cơ bắt đầu cần phải có linh mạch cung cấp một lượng lớn linh khí, mới có khả năng tu luyện thành Kim Đan. Cái linh mạch mỏng đến đáng thương kia của Thiên Cơ Môn chỉ đủ cung cấp cho môn phái vận hành mà thôi, hiện giờ gần như không thể trợ giúp đệ tử tu luyện.

Linh mạch đều là tài nguyên quan trọng mà các tông môn nắm chắc trong tay. Mặc dù trình độ luyện khí của chưởng môn có thể vượt cấp đến Hóa Thần sơ kỳ nhưng cũng không đủ đổi lấy linh mạch.

Hơn nữa, linh thạch thượng phẩm trở lên đều do các đại tông môn nắm giữ trong tay. Tán tu bản lĩnh lắm mới có thể tranh thủ được một chút. Tuyệt đại đa số những người này cuối cùng đều sẽ nghĩ mọi cách trở thành khách khanh của các đại tông môn, để được ở lại đó dựa vào linh mạch mà tu luyện.

Bởi vì linh thạch có tốt thế nào đi nữa cũng không dồi dào linh khí như linh mạch, trừ phi không thiếu linh thạch. - Đọc truyện miễn phí tại TY – T

“Vu thủ vệ, ba ngày sau chúng con muốn xuống núi thí luyện, thuận tiện bái phỏng các tông môn.” Diệp Tố nhe răng cười, “Nói không chừng khi trở về, cảnh giới có thể tăng cao lên á!”

Vu Phong Hải nghe Diệp Tố vô tư nói chuyện đi ké linh khí không chút ngại ngùng, tay cầm sách không khỏi run run: “……” Ông hầu như là người chứng kiến toàn bộ quá trình Thiên Cơ Môn sa đọa.

Nhưng vẫn không ngờ hiện tại ngay cả đệ tử còn nhỏ tuổi của Thiên Cơ Môn da mặt đã dày đến như vậy. Năm đó quả nhiên không nên bầu cho Trương Phong Phong một phiếu.

Chưởng môn ‘ làm gương tốt ’, thảo nào đệ tử cũng hành xử như chó y chang!

“Muốn xem sách thì vào đi, đừng đứng đây vướng chỗ.” Vu Phong Hải lạnh nhạt phất tay áo, nói.

Sớm biết tính tình Vu thủ vệ thay đổi thất thường, nên Diệp Tố cũng không để ý vừa rồi ông ta chủ động bắt chuyện với mình trước, nàng nâng bước đi lên tầng thứ năm.

Bốn tầng bên dưới của Tàng Điển Các đều là thư tịch luyện khí chính thống. Toàn bộ tầng thứ năm là bút ký của những tiền bối thiên tài vào hơn 500 năm trước. Không nói tới chữ viết rồng bay phượng múa cực kỳ quái đản, mà còn rất nhiều đồ vật cũng viết hoa hoè loè loẹt, không chỉ đơn giản là luyện khí.

Luyện khí cần có vô số tài liệu. Ngay cả linh khí mà Thiên Cơ Môn còn phải ké, thì tài liệu càng thiếu đến đáng thương. Cho nên Diệp Tố cơ bản chỉ xem không luyện. Hơn nữa, nàng có bản lĩnh đọc qua một lần là nhớ, nên mười năm qua, toàn bộ sách ở điển các cũng đọc được 7, 8 phần.

Hiện giờ chỉ còn lại có tầng thứ năm là chưa đọc hết. Đa phần sách ở trên kệ đều là bút ký của các tiền bối, trong đó miêu tả đủ thứ hiếm lạ cổ quái.

Chẳng hạn như quyển bút ký trong tay Diệp Tố lúc này, bên trên viết trước khi hoàn tất luyện khí có thể dung nhập phù thuật vào, còn cụ thể dung như thế nào lại không có viết. Bởi vì bắt đầu từ trang tiếp theo, vị tiền bối này liền bắt đầu than thở kể khổ.

【…… Chẳng qua trộm học một ít phù thuật mà bọn Ngũ Hành Tông không thèm thôi, còn thuận tiện giúp chúng bổ khuyết đoạn phù bị thiếu, chỉ có vậy mà đuổi giết ta? Đúng là không thể nói lý! 】

Ngũ Hành Tông một trong nhị phái tứ tông, am hiểu phù thuật, vị tiền bối này chạy tới học trộm bản lĩnh của môn phái người ta, không bị đuổi giết mới lạ.

Diệp Tố lật tiếp sang trang kế bên, chữ viết càng thêm rối loạn. Mấy trăm năm qua đi, vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của đương sự.

【 không thể hiểu được! Có ai không biết đám Ngũ Hành Tông không cần mấy cuốn phù thuật kinh đó, cho người ngoài truyền đọc chứ!? Ta mua cuốn đó ở sạp hàng ngoài chợ, biết xài hơn bọn chúng là ta giỏi, có thể trách ta sao? Haiz, đành luyện tốt ngọc bài coi như bồi thường cho bọn chúng thôi. 】

Thì ra không phải học trộm, Diệp Tố nhíu mày, vị tiền bối này có lẽ là bị người Ngũ Hành Tông hù dọa.

Azi x TYT

Đa số bí tịch mua ngoài chợ đều là giả. Cho dù là thật thì cũng chỉ là mớ công pháp nội môn bỏ đi mà thôi. Có một số công pháp ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Diệp Tố lật tiếp, phát hiện phần sau quyển sách tất cả đều là đồ giải (*) của Mặc Ngọc bài, xen lẫn các loại phù thuật biến hóa.

(*)Đồ giải: hình ảnh minh họa.

Phù thuật này là Tật Tốc phù cấp thấp, vốn chỉ là một phù thuật râu ria, sau khi dùng có thể chạy nhanh vài dặm. Đối với Ngũ Hành Tông mà nói, căn bản không có tác dụng gì, bọn họ còn có phù thuật khác tốt hơn nhiều. Nhưng sau khi được vị tiền bối này cải tạo, vận dụng vào trong vũ khí, Tật Tốc phù đột nhiên nổi lên tác dụng.

Đeo Mặc Ngọc bài trên người, rót chân khí vào, tốc độ di chuyển sẽ nhanh chóng tăng lên, cảnh giới càng cao, tốc độ di chuyển càng nhanh, không giống lá bùa xài một lần rồi bỏ, cái này có thể sử dụng vĩnh viễn.

Diệp Tố ngồi xổm xuống đất, đọc hết quyển bút ký xong, mới phát hiện phần sau vị tiền bối này còn chỉnh sửa lại Tật Tốc phù ban đầu tới mấy lần.

Trang cuối cùng, Tật Tốc phù hoàn toàn thành hình, phía dưới có ghi chú: 【 Tật Tốc phù bản cải tiến, cảnh giới nào cũng xài được, thời hạn hiệu lực một khắc (15 phút). 】

Có vẻ như phiên bản gốc của Tật Tốc phù chỉ có người đang trong giai đoạn Luyện Khí mới sử dụng được. Ai ai cũng biết, những công pháp và những thứ tương tự phù hợp cho người đã Trúc Cơ sẽ không bao giờ lọt ra các sạp chợ. Dù cho có tệ đến đâu, chúng cũng chỉ xuất hiện trong những cửa tiệm cầm cố.

Diệp Tố đặt quyển sách này xuống, tiếp tục lật xem quyển tiếp theo. Trước giờ, nàng đọc sách rất nhanh, cơ bản liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ. Đến khi trời tối, cả đống sách trên kệ đã bị nàng đọc hết.

Lúc ra khỏi Tàng Điển Các, Diệp Tố quay sang nhìn nhìn bên cạnh cái bàn. Vu thủ vệ không còn ở đó nữa, có lẽ là đi sửa sang lại thư tịch.

Trở lại chỗ ở của mình, Tật Tốc phù lần lượt hiện lên trong đầu Diệp Tố.

Trong ấn tượng của nàng, phù thuật cấp thấp yêu cầu tài liệu rất đơn giản, một mảnh giấy vàng, một cây bút lông cùng với chu sa.

Bút lông và chu sa nàng có, còn giấy vàng thì……

Diệp Tố đứng dậy đi sang phòng cách vách, gõ gõ cửa: “Nhị sư đệ, có ở đây không?”

Một lát sau, nhân tài bên trong chậm rãi ra mở cửa: “Đại —— sư —— tỷ.”

Diệp Tố vô tình liếc thấy tay nải trên bàn: “Đệ đã chuẩn bị hành lý rồi hả?”

Minh Lưu Sa chậm rì rì nói: “Ra, ngoài, cần, phải, chuẩn, bị, nhiều, đồ, linh, tinh, một, chút.”

“Tháng trước hình như đệ mới mua một đống giấy nguyên bảo, còn không vậy? Cho tỷ mượn một ít.” Diệp Tố trực tiếp hỏi.

Nhị sư đệ làm gì cũng đều cẩn thận, chỉ có một điểm không tốt chính là cái nết nói chuyện cứ cà giựt từng chữ. Lúc trước, hắn còn xạo với mọi người là mình bị cà lăm, được không ít người thương cảm, đặc biệt là tam sư muội. Cuối cùng, mọi người mới phát hiện hắn là giả bộ, lúc nói chuyện đàng hoàng lưu loát miễn bàn.

Tháng trước chậu hoa Minh Lưu Sa chăm sóc đã chết, nên hắn xuống chân núi mua một đống giấy nguyên bảo về, nói là đốt cho chậu hoa, ngày đầu tiên đốt thì bị tam sư muội đập cho một trận.

Bởi vì cửa sổ mà Minh Lưu Sa trồng hoa đối diện chỗ ngủ của tam sư muội. Gió thổi qua một cái là cả đống tro giấy nguyên bảo bay vào phòng nàng.

“Vẫn, còn.” Minh Lưu Sa chậm rãi xoay người, lôi một rương giấy nguyên bảo nhăn nhúm từ gầm giường ra, đây là bị chính chân tam sư muội dẫm bẹp, “Đại, sư, tỷ, hoa, tỷ, cũng, chết, hả?”

Hai năm trước, không biết chưởng môn sư phụ từ đâu mà có một mớ hoa hoa cỏ cỏ, đưa cho đám đệ tử mỗi đứa một chậu.

“Chậu hoa tỷ chăm đã chết từ năm ngoái rồi.” Diệp Tố ôm rương giấy nguyên bảo xoay người rời đi, còn không đi, nghe nhị sư đệ nói chuyện, chắc nàng bị suyễn mất.

Ôm giấy nguyên bảo về lại phòng, Diệp Tố đi đến án thư, cắt giấy nguyên bảo nhăn nheo thành hình dạng lá bùa, rồi cầm lấy bút lông, chấm chấm chu sa, ngừng ở trên giấy vàng. Trong đầu nàng lại lần nữa hiện ra phù thuật đồ ở trang cuối cùng của bút ký, ngay sau đó đặt bút.

Không khí trong phòng tức khắc di động, vô số quang hoa hội tụ thành một rồi rót vào thân bút. Theo ngòi bút chuyển động, chảy vào lá bùa trên bản vẽ.

Diệp Tố chăm chú phác hoạ phù thuật đồ, không nhận ra khác thường.

Từ đầu tới cuối, một nét liền mạch thành công hoạ xong, giống hệt như phù thuật đồ trên trang bút ký kia.

Diệp Tố không hiểu biết phù thuật, chỉ đơn thuần nghe nói mà có chút ấn tượng thôi, càng không biết trong giới phù sư xưa nay lưu truyền rằng:

Một bút thiên địa động, nhị bút quỷ thần kinh, tam bút bình thiên hạ, bốn bút độ thương sinh. 

Không phải ai cũng có thể đề bút liên kết thiên địa linh khí, tiện đà chuyển hóa trên lá bùa.

Người có thiên phú liên kết thiên địa linh khí mới có thể mở ra con đường tu luyện phù sư.

……

Hình như giống rồi đó! Diệp Tố cầm lá bùa lên cẩn thận đánh giá một hồi, thầm nghĩ.

Tuy nhiên, nàng cũng tự hiểu khả năng bản thân, nếu phù thuật dễ học như vậy, chắc phù sư đã mọc đầy đường.

Diệp Tố lắc lắc đầu, tiện tay ném lá bùa đã vẽ xong sang bên cạnh, chuẩn bị quay trở lại giường đả tọa tu luyện.

Lúc này, cửa sổ bên án thư đang mở, thoáng có cơn gió khẽ lướt qua, nhẹ nhàng thổi bay lá bùa, dán chặt vào sau lưng Diệp Tố.

Diệp Tố vừa nhấc chân xoay người, thì cảm giác một nguồn sức mạnh cực lớn đột ngột truyền đến từ phía sau, đẩy nàng đi về trước, hoàn toàn không thể kiểm soát.

Năm thân truyền đệ tử Cửu Huyền Phong bọn họ đều ở cùng một dãy. Phòng đầu tiên là của đại sư tỷ kéo đến phòng cuối cùng là của tiểu sư đệ. Giữa phòng ngủ của Diệp Tố là giường, án thư đặt ở bên trái, còn ngoài tường phía bên phải chính là phòng nhị sư đệ ban nãy.

Bị lá bùa dán lên lưng, Diệp Tố hoàn toàn không kịp phản ứng, nháy mắt liền vọt ra ngoài.

‘ bang, bang, bang……’

Đệch ——

Nàng trơ mắt nhìn từ phía bên phải tường đâm thẳng qua, cuối cùng kẹt lại ở vách tường phòng ngủ của tiểu sư đệ.

Vách tường năm căn phòng đều bị đục thủng lỗ, đã vậy còn là hình người.

Minh Lưu Sa chậm rãi quay đầu nhìn lỗ thủng hai bên vách, chậm rì rì nói: “Sao, sao, gió, lùa, dữ, vậy?”

Lúc này, tam sư muội và tứ sư đệ trong phòng đã bị kinh hoảng, nhanh chóng đuổi theo thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc được khảm trên vách tường phòng tiểu sư đệ. Còn tiểu sư đệ đang đứng ở mép giường, áo ngoài chỉ cởi một nửa, quay đầu nhìn người trên tường mặt không cảm xúc.

“Đại sư tỷ?” Thiếu niên mặt tròn tới cửa phòng trước nhất, hỏi ra nghi vấn. Đây chính là tứ sư đệ Hạ Nhĩ.

Diệp Tố húc tường đến ngốc luôn, nỗ lực giãy giụa ra khỏi vách tường. Khó khăn lắm mới rút được tay chân ra, nhưng toàn bộ phần đầu vẫn còn kẹt ở trong.

Nàng chống hai tay ở trên tường, cố gắng rút đầu mình ra.

“Đại sư tỷ, tỷ chảy máu mũi.” Thiếu nữ mang phấn hoa ở sau lưng Hạ Nhĩ, là tam sư muội Tây Ngọc, chỉ vào mũi Diệp Tố, tốt bụng nói.

“…… Ờ.” Diệp Tố nghĩ thầm, nàng không chỉ chảy máu mũi, mà còn gãy xương.

Nhưng nàng không nói ra, bởi vì giây tiếp theo liền thẳng tắp ngã xuống đất, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn nóc nhà, bắt đầu hoài nghi toàn bộ thế giới.

Lúc này, nhị sư đệ mới chậm rì rì đi đến cửa phòng Dịch Huyền, nhìn người dưới đấy, hỏi: “Đại, sư, tỷ, tỷ, bị, tẩu, hỏa, nhập, ma, hả?”

“Đại sư tỷ của đệ đã chết.” Diệp Tố vừa mở miệng chính là mùi máu tươi nồng nặc.

Tứ sư đệ Hạ Nhĩ lại gần nâng Diệp Tố dậy: “Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Diệp Tố vuốt mặt một cái, máu chảy càng thêm nghiêm trọng, nàng dứt khoát không cần tay, trực tiếp vén quần áo lên chùi, “Phòng ốc ngày mai giúp các ngươi sửa, tỷ đi về chữa thương trước.”

Diệp Tố khập khiễng muốn ra khỏi phòng Dịch Huyền.

Lúc này, Dịch Huyền đã kéo áo lên tử tế, bước lên trước nhặt lá bùa bị cháy mất một nửa, hỏi nàng: “Đây là cái gì?”

Diệp Tố quay đầu lại nhìn góc lá bùa quen thuộc kia, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra: “…… bùa.”

“Bùa?” Hạ Nhĩ thò qua, hứng thú hỏi, “Đại sư tỷ, từ đâu tỷ có linh thạch mà mua bùa thế?”

Toàn bộ môn phái, người nghèo nhất chính là đại sư tỷ đó.

“Sao trên lá bùa còn có dấu chân thế kia?” Tây Ngọc nhìn nửa mặt trái lá bùa, cảm thấy dấu chân quá quen thuộc.

Nhị sư đệ Minh Lưu Sa kiểm tra một hồi, vừa thấy: “Này, là, giấy, nguyên bảo, bị, dẫm, bẹp, mà.”

Trong phòng mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt chuyển ánh mắt dừng ở trên người Diệp Tố, chờ đợi một lời giải thích.

Diệp Tố khụ một tiếng, thừa nhận nói: “…… Không phải mua, bùa là ta vẽ.”

“Đại sư tỷ, tỷ còn biết vẽ bùa hả?” Là người sùng bái Diệp Tố nhất trên toàn bộ Cửu Huyền Phong, trong mắt Hạ Nhĩ tức khắc lộ vẻ sùng bái.

“Nhìn thấy trong một quyển bút ký ở Tàng Điển Các nên vẽ đại.” Diệp Tố định sờ mũi mình, nhưng nàng bị đau đến nỗi hít hà, lập tức đành buông tay, “Đi về trước đây, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Mang đồ của tỷ về luôn đi.” Dịch Huyền mặt không cảm xúc ném lá bùa cho nàng.

Diệp Tố nghiêng người vươn hai ngón tay, nháy mắt kẹp lấy lá bùa bay tới: “Yên tâm, sáng mai sẽ giúp mấy đứa sửa tường.”

……

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play