Đêm đó trên Cửu Huyền Phong, phòng của năm người gió gào thét không ngừng.
Dịch Huyền trợn mắt nhìn nóc giường, nghe tiếng gió lùa vào phòng, không có cách nào đi vào giấc ngủ. Hắn bực bội đứng dậy.
Có một điều Diệp Tố nói không sai, so với rèn pháp khí, hắn càng thích kiếm thuật.
Chưởng môn sư phụ cũng hiểu hắn, thậm chí còn luyện một thanh kiếm tốt tặng hắn.
Có một số luyện khí sư giỏi luyện kiếm, đòi hỏi hiểu biết về kiếm tu, cho nên trong Thiên Cơ Môn cũng lưu trữ không ít kiếm phổ mà các tiền bối đó nghiên cứu, Dịch Huyền chọn ra mấy quyển trong số đó để học.
Dịch Huyền vừa lật lòng bàn tay lên, kiếm liền từ trong túi trữ vật bay đến trên tay. Hiện giờ, hắn đã Trúc Cơ, có thể bắt đầu ngự kiếm, nhưng trong kiếm phổ không có giảng giải tỉ mỉ ngự kiếm phi hành như thế nào, nên hắn đành phải tự thân vận động.
Cửu Huyền Phong cao ngàn trượng, Dịch Huyền đứng ở đỉnh núi, gió thổi tung vạt áo, hắn hơi hơi nhắm mắt, dồn hết linh lực vào thân kiếm. Sau khi cảm nhận được linh thức và thân kiếm liên kết, hắn hơi đề khí đạp lên thân kiếm, dựng thẳng hai ngón bên bàn tay phải thẳng lên, điều khiển kiếm di chuyển. Thanh kiếm cũng di chuyển rất trôi chảy, nhưng ngay sau đó nó đột nhiên rơi xuống.
******
Mũi Diệp Tố dán miếng thuốc dán bằng vải bố trắng, sáng nay nàng xuống núi vác hai thanh đòn gánh, chọn bốn gánh gạch và bùn lầy trở về, chuẩn bị tu bổ lại tường cho các sư đệ sư muội. Không ngờ mới vào đến cửa sân, liền đụng phải Dịch Huyền đúng lúc trở về.
Nàng hơi hơi nhướng mày, làm bộ không nhìn thấy Dịch Huyền một thân chật vật, nhẹ nhàng bâng quơ chào hỏi: “Tiểu sư đệ.”
Dịch Huyền luyện tập ngự kiếm cả đêm, từ Cửu Huyền Phong ngã xuống rất nhiều lần, cả người đều là vết thương, ngay cả nốt ruồi son giữa mày tựa hồ cũng nhạt đi không ít.
Lúc này, tam sư muội từ trong phòng ra tới, nhìn thấy dáng vẻ của Dịch Huyền sửng sốt, sau đó theo bản năng khuyên can: “Tiểu sư đệ, đại sư tỷ cũng không phải cố ý, hôm nay sửa tường lại là được mà, sao lại đánh nhau rồi?”
Năm người cùng nhau lớn lên ở Thiên Cơ Môn. Mặc dù thường ngày đại sư tỷ đối với Dịch Huyền cũng không có gì khác nhau, nhưng người sáng suốt đều biết quan hệ giữa Diệp Tố và Dịch Huyền không tốt lắm.
“Tỷ không có chạm vào đệ ấy.” Diệp Tố lập tức giơ tay lên giải thích với Tây Ngọc, “Vết thương trên người đệ ấy không liên quan gì đến tỷ.”
Ánh mắt Dịch Huyền nhàn nhạt đảo qua hai người, không nói một lời trở về phòng mình.
“…… Đại sư tỷ, tiểu sư đệ thật không muốn xuống núi cùng chúng ta sao?” Tây Ngọc nhìn Dịch Huyền đi vào phòng rồi lặng lẽ quay qua Diệp Tố hỏi.
“Chỉ có bốn người chúng ta thôi.” Diệp Tố thất thần nói, nàng sờ sờ cái mũi nhức nhức, thuốc dán này nồng quá, hiệu quả cũng bình thường nhưng được cái giá rẻ.
Tây Ngọc có chút tiếc nuối: “Sao tiểu sư đệ không thân cận với chúng ta thế nhỉ!?”
“Nên sửa tường rồi.” Diệp Tố ngắt lời, không thân cận là chuyện bình thường, nam nhị chỉ tốt với mình nữ chủ. Nàng còn nhớ rõ trong sách, những sư muội sư đệ này đều chết trong tay ma vật.
“Đại sư tỷ, đệ giúp tỷ một tay.” Hạ Nhĩ đi ra, lập tức khuân một sọt gạch nói.
Một lát sau, Minh Lưu Sa cũng từ trong phòng đi ra, giúp xây tường.
Dịch Huyền ngồi ở trên giường đả tọa nghỉ ngơi, kiểu gì cũng không tĩnh tâm được. Thỉnh thoảng, hắn nghe thấy tiếng cười của mấy người bên ngoài truyền đến.
Không có linh mạch tẩm bổ, toàn bộ tông môn cũng không có bao nhiêu linh thạch, ngày nào cũng tìm mọi cách đi ké linh khí của môn phái khác, bị người ta xem thường.
Mấy người này lại làm như không có việc gì phát sinh.
Dịch Huyền đưa lòng bàn tay lên cao, linh lực vốn đang vận hành bỗng nhiên tản ra, di chuyển tứ phía trong phế phủ.
Cách hai căn phòng, Diệp Tố nhận thấy không khí trên không trung dao động bất thường, không khỏi nhíu nhíu mày. Loại khí tức này chỉ có thể là Trúc Cơ Dịch Huyền, dao động càng lúc càng rõ ràng, sau khi do dự một lúc lâu, nàng rốt cuộc nhẫn không nổi nữa.
“Bắt lấy. Diệp Tố ném gạch trong tay cho Minh Lưu Sa, bước nhanh ra ngoài, “Mọi người tiếp tục xây đi, tỷ đi ra ngoài uống chén nước.”
Ngày nào hắn còn chưa rời đi thì vẫn là tiểu sư đệ Thiên Cơ Môn.
Diệp Tố đá văng cửa phòng, phát hiện Dịch Huyền đang đả tọa hơi thở hỗn loạn, linh lưu nghịch chuyển, nàng nhanh chóng ấn hai ngón tay vào huyệt Nội Quan và Linh Đạo trên cổ tay hắn, linh khí từ đầu ngón tay chảy vào, phân tán linh khí nghịch chuyển trong cơ thể hắn.
Dịch Huyền chợt phun ra một ngụm máu bầm, ngã xuống giường.
Diệp Tố nhìn tiểu sư đệ nằm trên giường, môi đầy máu, nốt ruồi đỏ giữa mày càng thêm yêu diễm, trong lòng thở dài, sớm như vậy đã xuất hiện dấu hiệu nhập ma rồi? Nàng còn tưởng rằng là do nữ chính và nam chính yêu nhau kích thích Dịch Huyền sau này nhập ma, hóa ra hiện tại trong lòng đã sinh tâm ma?
Diệp Tố trầm tư một lát, sau đó cầm chiếc chăn mỏng bên cạnh phủ lên mặt hắn, thờ ơ rời khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Dịch Huyền mới tỉnh lại từ trong cơn hỗn loạn, hắn kéo tấm chăn mỏng trên mặt xuống, ngơ ngẩn nhìn nóc giường.
Từ lúc bắt đầu hai người lần đầu tiên gặp mặt, Dịch Huyền liền cảm nhận được Diệp Tố không thích hắn.
Dịch Huyền gác tay lên mắt, cười nhạo: Nàng chẳng qua là vì đảm đương phong phạm đại sư tỷ mà thôi, giả mù sa mưa.
******
Xây tường mất thời gian cả buổi sáng, cả đám Diệp Tố mới vừa ngồi nghỉ ngơi trên ngạch cửa thì ngoài cửa viện có tiếng lục lạc kêu leng keng. Cả bọn đồng loạt quay đầu nhìn qua.
Ninh Thiển Dao mặc váy trắng, tay nắm lọn tóc lắc lắc đẩy cửa đi vào. Trên cổ tay đeo một bộ chuông bạc, nghe nói là quà tặng của chưởng môn Vô Âm Tông cho nàng, có thể giúp tâm tịnh mắt tinh.
Nàng một thân sạch sẽ đẹp đẽ thanh lịch, cùng với một đám lấm lem bùn đất ngồi trên ngạch cửa, so sánh đôi bên, trên trời dưới đất chẳng qua cũng chỉ có thế.
Ninh Thiển Dao nhẹ nhàng đi tới, hòa theo bước chân là tiếng lục lạc đinh đang. Nàng nhìn cả đám dơ bẩn lôi thôi, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng nàng chỉ hỏi: “Sư huynh sư tỷ, tiểu sư huynh có ở đây không?”
“Có.” Hạ Nhĩ chỉ chỉ căn phòng tận cùng.
Ninh Thiển Dao lại không vội vã đi vào, ngược lại lấy ra một quyển bút ký đưa cho Diệp Tố: “Đại sư tỷ, đây là một ít tâm đắc của Thiển Dao về Trúc Cơ, đại sư tỷ cầm tham khảo đi. Nếu có cái gì không hiểu, có thể tới hỏi Thiển Dao.”
“Cho ta?” Diệp Tố nhất thời không hiểu ý đồ đối phương cho lắm.
Tu chân giới bản thân mỗi người tự có duyên pháp, đặc biệt đột phá cảnh giới là dựa vào là chính mình ngộ đạo, chưa từng có ai viết bút ký tâm đắc gì đó. Suy cho cùng, không ai giống ai.
Ninh Thiển Dao gật đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Các sư huynh sư tỷ khác cũng có thể xem nha.”
Sắc mặt mấy người trên ngạch cửa quái dị, Tây Ngọc nói thẳng: “Đại sư tỷ không dùng được, tỷ ấy Trúc Cơ từ lâu rồi.”
“Tiểu, sư, muội, cũng, chỉ, là, có, lòng, tốt, mà, thôi.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, nhưng phối hợp với câu nói vừa tức thì của Tây Ngọc, khiến người ta xấu hổ đến ngạt thở. - Đoc truyện miễn phí tại TY – T
“Tiểu sư đệ cũng Trúc Cơ.” Hạ Nhĩ hảo tâm bổ sung thêm.
Đầu ngón tay Ninh Thiển Dao giấu trong ống tay áo vô thức ngoéo một cái. Nàng không kinh ngạc Dịch Huyền có thể Trúc Cơ, sư phụ và sư nương từng nói tiểu sư huynh tư chất cực cao, lần nào nàng mang linh thạch đến tìm Dịch Huyền, sư phụ đều biết được.
Chỉ là đại sư tỷ vì sao cũng…… có thể thành công Trúc Cơ?
Ninh Thiển Dao thu hồi bút ký tâm đắc của mình, áy náy nói: “Thiển Dao không có nghe được tin tức, làm đại sư tỷ chê cười.”
“Sư phụ còn chưa kịp thông tri, tiểu sư muội đừng để ý.” Diệp Tố chân thành nói, “Có điều, nếu tiểu sư muội dư thừa linh thạch có thể tặng cho ta. Đại sư tỷ hiện giờ đã Trúc Cơ, cũng cần rất nhiều linh thạch tu luyện.”
Ninh Thiển Dao: “……”
Người không biết xấu hổ nhất ở Thiên Cơ Môn không ai qua được Diệp Tố. Những người khác đi cọ linh mạch nhiều ít sẽ ngượng ngùng, nhưng ả trước giờ chưa từng đỏ mặt, hiện tại còn đòi linh thạch của mình?
“Chúc mừng đại sư tỷ Trúc Cơ thành công, Thiển Dao đi trước tìm tiểu sư huynh.” Ninh Thiển Dao cong đôi mắt tròn trong veo, khoe lúm đồng tiền ngọt ngào, vờ như không nghe thấy Diệp Tố nói, nâng bước rời đi, chỉ còn lại tiếng lục lạc có chút vội vã, cảm giác không còn nhẹ nhàng như lúc mới đến, mà có chút ý vị chạy trối chết.
Đám sư huynh muội ngồi trên ngạch cửa thống nhất một tay chống má, nhìn Ninh Thiển Dao vào phòng Dịch Huyền, thở dài cùng một lúc.
—— hâm mộ quá!
Từ đầu đến chân Ninh Thiển Dao đều là linh vật, đừng nói bộ chuông bạc kia, ngay cả đôi giày dưới chân nàng ta cũng tràn đầy linh khí.
Hôm nay trong sân nơi nơi là bùn lầy, in đầy dấu chân của Ninh Thiển Dao trên đó.
“Nếu nàng có thể đem một ít đất Vô Âm Tông lại đây thì tốt rồi.” Diệp Tố nhìn mấy dấu chân, đột nhiên nói, “Đất ở đó chắc cũng dính linh khí ít nhiều.”
Ba người ngồi ở bên phải quay đầu sang nhìn Diệp Tố: “……”
Minh Lưu Sa: “Không, đến, mức, đó.”
Tây Ngọc: “Cũng không cần thiết.”
Diệp Tố bắt lấy thời cơ dạy dỗ sư đệ sư muội: "Mấy đứa nên học được cần kiệm quản gia, tích tiểu thành đại, một chút linh khí cũng là linh khí, không được lãng phí.”
Hạ Nhĩ sùng bái Diệp Tố nhất lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Đại sư tỷ nói đúng.”
Bên ngoài trò chuyện vui vẻ, bầu không khí trong phòng lại có chút ngưng đọng.
Ninh Thiển Dao nói: “Ngày mai, đệ tử Trúc Cơ Vô Âm Tông ra tông rèn luyện, có thể mang hai đệ tử Thiên Cơ Môn theo cùng. Sư phụ nói nếu tiểu sư huynh cùng đi rèn luyện, chắc chắn có thu hoạch ích nhiều.”
Dịch Huyền đứng bên cửa sổ, nhìn mấy người xa xa đứng dậy dọn dẹp sân, hắn quay đầu lại nói: “Ta không cùng đệ tử Vô Âm Tông rèn luyện.”
Ninh Thiển Dao khuyên nhủ: “Đại sư huynh Vô Âm Tông đã là Trúc Cơ hậu kỳ, lần này huynh ấy cũng sẽ đi, nếu tiểu sư huynh có thể cùng……”
“Tránh ở sau lưng những người khác?” Dịch Huyền ngắt lời nàng, sáng nay linh lưu trong người hắn nghịch chuyển, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, hiện tại có thể đứng đây hoàn toàn dựa vào ý chí.
Ninh Thiển Dao ngẩng mặt nhìn Dịch Huyền, sửa miệng: “Tiểu sư huynh, huynh không đi, vậy chỉ có một mình Thiển Dao thôi.”
Ninh Thiển Dao thấy hắn vẫn im lặng, tươi cười dần dần vụt tắt, có chút mất mát nói: “Thiên Cơ Môn chỉ có mình muội, tiểu sư huynh đi cùng muội, đừng để ý sư huynh sư tỷ Vô Âm Tông làm chi. Huống hồ, thực lực của họ căn bản không mạnh như tiểu sư huynh.”
Tất cả mọi người ở Thiên Cơ Môn đều đắm chìm trong thế giới của chính mình, chỉ có Ninh Thiển Dao thỉnh thoảng sẽ tới tìm hắn.
Dịch Huyền liếc sang tiểu sư muội đang cẩn thận nhìn mình, cuối cùng vẫn đồng ý: “…… Được.”
Khi Ninh Thiển Dao đi ra ngoài, mấy người kia còn đang trong sân quét rác.
“Tiểu sư muội, tạm biệt, lần sau lại đến nhé.” Diệp Tố ân cần nói. Khoé mắt không tự chủ liếc nhìn đế giày nàng.
Chỉ là một câu khách sáo, nhưng không hiểu sao Ninh Thiển Dao lại trả lời: “Đại sư tỷ, khoảng thời gian này chỉ sợ không được, muội phải ra ngoài rèn luyện cùng với đệ tử Trúc Cơ của Vô Âm Tông rồi.”
“Tiểu sư muội, chúng ta vừa lúc cũng muốn xuống núi.” Hạ Nhĩ cầm cây chổi thò qua, nói.
“…… Lần này tất cả đều là đệ tử Trúc Cơ, không thích hợp mang tứ sư huynh theo.” Ninh Thiển Dao cho rằng Hạ Nhĩ muốn đi cùng, sau khi ngầm từ chối, gật gật đầu chào đám người, bước nhanh rời đi.
Azi x TYT
Hạ Nhĩ nhìn bóng dáng nàng vò đầu: “Ta chưa nói muốn đi cùng mà?”
Tây Ngọc hỏi: “Cho nên tiểu sư muội tới là tìm tiểu sư đệ cùng đi rèn luyện?”
Minh Lưu Sa cúi đầu quét bùn, chậm rãi nói: “Chắc, vậy.”
“Được rồi.” Diệp Tố mở ngọc điệp truyền tin, “Mau quét sân cho xong đi, sư phụ kêu chúng ta lát nữa đi qua gặp kìa.”
******
Chưởng môn sư phụ triệu tập năm đồ đệ tới. Nhìn thấy mặt Dịch Huyền bị trầy da, không khỏi hỏi: “Sao lại bị thương?”
Dịch Huyền rũ mắt: “Luyện kiếm không cẩn thận bị thương.”
Nghe hắn trả lời, chưởng môn sư phụ vừa muốn nói gì, lại thấy Diệp Tố đi vào sau cùng đóng cửa, trên mũi dán thuốc dán: “Diệp Tố, con lại là làm sao?!”
Diệp Tố che che mũi: “Ngày hôm qua đâm vào tường.”
Chưởng môn sư phụ hồ nghi: “Đang yên đang lành sao lại đâm vào tường?”
“Tu luyện ngoài ý muốn thôi ạ.” Diệp Tố nói sang chuyện khác, “Sư phụ, người tìm bọn con có chuyện gì vậy?”
Nhắc tới chuyện này, chưởng môn lấy ra một đống linh tinh vụn vặt từ trong túi trữ vật, có đan dược, pháp khí, v.v.., rồi ném cho Diệp Tố một cái lọ: “Đây là thuốc trị thương ta để dành, mua ở Trân Bảo Các đấy. Các con mang theo lên đường, còn mấy cái pháp khí này chia nhau đi. Bên ngoài nguy hiểm, các con bái phỏng các tông môn rồi sớm trở về, đừng gây thêm phiền phức không cần thiết.”
“Dạ, sư phụ.”
Chưởng môn sư phụ dặn dò Diệp Tố: “Con nhớ trông chừng sư đệ sư muội đó.”
Diệp Tố gật đầu: “Con biết rồi, sư phụ.”
Chưởng môn sư phụ hài lòng vuốt râu. Từ nhỏ Diệp Tố khiến cho người bớt lo, sau khi giao đồ vật cho nàng, phất tay: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn xuống núi.”