Diệp Tố trở lại đại viện, đặt tất cả đồ vật sư phụ cho lên chiếc bàn tròn trong sân. Dịch Huyền không có tham dự, một thân một mình đi luyện tập ngự kiếm, hiển nhiên không có hứng thú với mấy thứ này.

Bốn người cũng đã quá quen với việc tiểu sư đệ không tham dự hoạt động tập thể cùng họ. Tất cả ngồi vây quanh bên bàn tròn, nghiêm túc nhìn chằm chằm đống đồ linh tinh trước mặt.

“Cây đao này dù chẳng ra gì, nhưng sau khi nung chảy cũng được không ít linh thiết.” Tây Ngọc nói xong, liền cầm thanh đao trên bàn đặt sang một bên.

“Đệ muốn thanh kiếm này.” Hạ Nhĩ nói.

Dư lại chính là một ít tài liệu luyện khí, Minh Lưu Sa chọn mấy thứ, sau đó hỏi vấn đề mấu chốt: “Sư, phụ, không, cho, linh, thạch, sao?”

Diệp Tố: “……”

Linh thạch là tiền ở Tu chân giới, có thể dùng để giao dịch, đồng thời cũng là vật tư quan trọng để tu luyện. Linh mạch không thể di chuyển, nhưng linh thạch có thể mang theo bên mình, thuận tiện cho người tu tiên tu luyện mọi lúc mọi nơi.

Hiển nhiên, chưởng môn sư phụ không có loại đồ vật này. Mỗi năm, Thiên Cơ Môn chỉ có thể kiếm được một chút linh thạch, luyện khí cũng trở thành vấn đề. Thật ra mà nói, đệ tử Thiên Cơ Môn và tán tu chẳng khác gì nhau, chỉ hơn được mỗi cái danh là có tông môn, ngoài ra thì không có gì, thậm chí còn nghèo hơn cả tán tu.

“Chúng ta xuống núi tự kiếm linh thạch.” Diệp Tố chỉ chỉ mấy món trên bàn nói, “Vừa lúc ở đây có chút tài liệu nè!”

Buổi tối, Diệp Tố không ngủ sớm, mà đến Tàng Điển Các tìm người trông cửa Vu Phong Hải.

Ông ngồi một mình cạnh chiếc bàn gần lối vào, nhắm mắt dưỡng thần.

“Vu thủ vệ.” Diệp Tố hô một tiếng, từ sau lưng lấy ra một lá Tật Tốc phù. Thấy Vu Phong Hải mở mắt, liền hỏi, “Vu thủ vệ, ông có thể thử là bùa này giúp con không?”

“Đây là cái gì?” Vu Phong Hải nhìn lá bùa trong tay nàng, hỏi.

“Dạ là Tật Tốc phù, nghe nói mọi cảnh giới đều có thể dùng.” Diệp Tố giải thích.

“Ngươi từ đâu mà có?” Vu Phong Hải thầm thấy buồn cười. Thiên Cơ Môn sắp nghèo đến giải tán môn phái, sao có thể mua nổi bùa chú không giới hạn cảnh giới chứ!

Diệp Tố nói: “Con tự vẽ ra.”

“……” Để tránh đả kích tâm lý người khác, Vu Phong Hải ra hiệu nàng đặt lá bùa lên bàn, “Để đó đi, khi nào rảnh ta sẽ thử xem.”

Từ trước đến nay, Vu thủ vệ nói một không nói hai, Diệp Tố chỉ có thể từ bỏ, quay về.

Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người đã thu thập hành lý xong xuôi.

Đêm qua, Diệp Tố vẽ bùa cả đêm, sáng nay nhét hết toàn bộ vào trong túi trữ vật.

Hạ Nhĩ mới vừa đi ra, thì nghe thấy tiếng cửa phòng cách vách bật mở, Hắn quay đầu nhìn thấy Dịch Huyền từ bên trong ra ngoài, cao hứng hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ muốn đi cùng chúng ta không?”

“…… Ta đi cùng tiểu sư muội.” Dịch Huyền đứng ở cửa phòng, lơ đãng đối diện với ánh mắt của Diệp Tố đang đứng trong sân, không hiểu sao cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Hạ Nhĩ nhớ ngày hôm qua tiểu sư muội nói, nháy mắt hiểu ra tiểu sư đệ muốn đồng hành cùng Vô  m Tông. Mặc dù thất vọng Dịch Huyền không đi cùng, nhưng cũng có thể hiểu được.

Diệp Tố đi tới, lấy một lọ thuốc trị thương và ám khí từ trong túi trữ vật đưa cho Dịch Huyền: “Đồ sư phụ đưa chính là cho năm người chúng ta. Đệ không cần ta không biết nói sao với người.”

Một đống linh tinh vụn vặt chỉ có hai món này giá trị nhất. Ngày hôm qua sau khi bốn người thống nhất thương nghị, cuối cùng quyết định phân chúng cho tiểu sư đệ.

Thấy Dịch Huyền nhận lấy, Diệp Tố lại lục lọi trong túi trữ vật, cuối cùng móc ra một xấp bùa nhăn dúm dó, rút ra mười lá ở giữa đưa cho hắn: “Đêm qua ta đã vẽ suốt đêm, không biết hiệu quả hay không, xem như quà đại sư tỷ tặng đệ sắp chia tay.”

“Đại, sư, tỷ, đệ, cũng, muốn.” Đầu bên kia Minh Lưu Sa chạy tới, chậm rãi hỏi xin.

“Đều có mà.” Diệp Tố xoay lại cho mỗi người mười lá.

Năm người trong sân quá trẻ tuổi, lại không có ai hiểu biết về phù sư, nên hoàn toàn không biết chuyện Diệp Tố làm kinh thế hãi tục đến cỡ nào. - Đọc truyện miễn phí tại TY - T

Không có bất kì phù sư nào có thể nhẹ nhàng vẽ bùa cả đêm, còn vẽ ra tới nhiều bùa chú như vậy.

Tật Tốc phù này xác thật cấp thấp, nhưng Diệp Tố cũng chỉ mới Trúc Cơ.

“Đi thôi.” Diệp Tố phân phát bùa xong, kêu ba người kia rời đi, đưa lưng về phía Dịch Huyền phất phất tay.

Dịch Huyền cúi đầu nhìn Tật Tốc phù nhăn nhúm trên tay, cuối cùng cất chúng đi.

……

Bốn người đi xuống Cửu Huyền Phong, lại ngang qua Thí Luyện Trường vắng vẻ, lúc này mới ra khỏi Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố quay đầu lại nhìn đại môn bằng sắt hình vuông khí phái, chạm trổ hoa văn cổ xưa, trên đỉnh khắc ba chữ ‘Thiên Cơ Môn’. Nhìn cánh cổng thẳng tận trời cao, ai mà ngờ tông môn họ lại nghèo đến rớt mồng tơi cơ chứ!

“Đại sư tỷ, chúng ta đi hướng nào?” Tây Ngọc hỏi.

Toàn bộ Tu chân giới lấy Bồng Lai sơn tọa trấn ở giữa, Ngũ Hành Tông, Hợp Hoan Tông, Vạn Phật Tông cùng với Đan Tông, tứ tông này phân thủ bốn hướng đông nam tây bắc, còn có Côn Luân Phái ở phía Tây Bắc trên đỉnh Côn Luân.

Thuật pháp tu luyện ở mỗi phương không giống nhau. Ngoại trừ Côn Luân độc lập ở phía Tây Bắc, thì phương Đông được coi là khu vực thịnh vượng nhất trong Tu Chân giới. Vị trí chính Đông là Ngũ Hành Tông, ở đó có tông phái kiếm tu lớn thứ hai trong Tu Chân giới - Ngô Kiếm Phái.

Nhị phái tứ tông, phía Đông đã chiếm cứ nhất phái một tông, muốn không phồn hoa cũng khó.

Các tông phái lớn nhỏ khác thì phân tán khắp nơi, riêng Thiên Cơ Môn nằm ở phía Đông Nam. Trên thực tế, phần lớn các tông phái luyện khí đều nằm ở hướng Đông.

“Chúng ta đi Định Hải thành.” Diệp Tố nói.

“Vậy là đi bái phỏng Phá Nguyên Môn hả?” Hạ Nhĩ hỏi, Định Hải thành là địa bàn của Phá Nguyên Môn.

Đương kim đại tông phái luyện khí nổi tiếng nhất có hai nhà, một là Trảm Kim Tông tại Hi Hà thành ở hướng Đông Bắc, còn lại là Phá Nguyên Môn ở Định Hải thành, hướng Đông Nam.

Diệp Tố lấy ngọc điệp truyền tin ra, thứ này không chỉ có thể thu được giọng nói và văn tự, mà còn có hẳn một kênh chung, có chút giống loa phóng thanh trong trò chơi. Ở khu vực kênh chung, chỉ cần trả tiền là có thể tuyên bố tin tức, bất kỳ ai có ngọc điệp truyền tin cũng đều có thể thấy được.

“Các người xem.” Diệp Tố nhấp mở một tờ bố cáo công cộng mà mình lưu lại trước đó, “Nửa năm sau, Phá Nguyên Môn sẽ tổ chức một cuộc thi luyện khí. Trong ba tháng trước khi thi đấu diễn ra, luyện khí sư không thuộc Phá Nguyên Môn có thể đưa tác phẩm cho họ, một ngàn luyện khí sư đứng đầu có thể tiến vào Phá Nguyên Môn tham gia cuộc thi. Sau đó, tuyển ra một trăm luyện khí sư, cùng đệ tử Phá Nguyên Môn tiến vào trận chung kết, mười người đứng đầu cuối cùng sẽ được khen thưởng tài liệu.”

Azi x TYT

“Đại sư tỷ, đây hẳn là bố cáo phát cho luyện khí sư tán tu.” Tây Ngọc nhắc nhở.

Tu Chân giới quá lớn, luôn có không ít tán tu. Mục đích Phá Nguyên Môn tổ chức cuộc tỷ thí này, một là vì tạo áp lực cho đệ tử bổn tông, kích thích bọn họ, đồng thời có thể học tập lẫn nhau. Hai là có thể thu hút một số luyện khí sư tán tu có tiềm lực ưu tú sau cuộc thi, cơ bản cách mấy năm sẽ diễn ra một lần.

“Tỷ đã đọc mấy lần rồi. Họ chỉ nói không phải đệ tử Phá Nguyên Môn, chứ không nói đệ tử môn phái khác không thể tham gia.” Diệp Tố nói, “Từ đấu vòng loại đến trận chung kết tổng cộng thời gian hai tháng. Tất cả luyện khí sư sẽ ở Phá Nguyên Môn, nếu có thể trụ được tới trận chung kết, chúng ta có thể quang minh chính đại ké Tụ Linh Trận hai tháng.”

Trung tâm linh mạch là nơi linh khí tập trung nồng hậu nhất, và đương nhiên chỉ có người của bổn môn mới sử dụng được. Tuy nhiên, người ngoài muốn luyện khí cũng cần phải có linh khí. Lúc này, Tụ Linh Trận sẽ được sử dụng, và cũng chỉ có đại tông môn mới có khả năng để thiết lập.

Hạ Nhĩ lập tức giơ ngón tay cái lên với Diệp Tố: “Đại sư tỷ, cao kiến!”

Mấy trăm năm qua, Thiên Cơ Môn đi ké linh khí khắp nơi, thanh danh đã không còn gì, hiện giờ đi đâu cũng không được ưa thích. Nếu có thể dựa vào tỷ thí đi vào, Phá Nguyên Môn sẽ không thể từ chối họ, cách này có vẻ ổn áp hơn nhiều so với tới đó bái phỏng.

Bốn người hạ sơn đến Truyền Tống Trận.

Truyền Tống Trận này không lớn nhưng đủ dùng, lúc nào cũng có thể thấy đệ tử Vô  m Tông ra ra vào vào.

Minh Lưu Sa nhìn Truyền Tống Trận đi không nổi: “Muốn, vào, truyền, tống, trận, quá, đi.”

“Đừng mơ nữa, chúng ta không có linh thạch.” Tây Ngọc túm cổ áo Minh Lưu Sa, kéo hắn đi, “Hai chân chạm đất mới là chính đồ.”

“Đại sư tỷ mau xem!” Hạ Nhĩ đi đằng trước chỉ vào hai người đang ngự kiếm, “Là tiểu sư đệ và tiểu sư muội.”

Diệp Tố ngẩng đầu nhìn thân ảnh xẹt nhanh qua trên không trung, mới hai ngày mà đã thành công ngự kiếm, còn có thể chở gái, không hổ là nam nhị.

Hai người dừng trước mặt bọn họ, Ninh Thiển Dao từ phía sau Dịch Huyền nhảy xuống trước mặt Diệp Tố, ngọt ngào gọi: “Đại sư tỷ.”

Theo sau là một đám đệ tử Vô  m Tông mặc đồ trắng. Bọn họ là âm tu, trên mình mỗi người đều mang một loại nhạc cụ.

“Các ngươi cũng xuống núi rèn luyện à?” Thiếu niên cầm đầu liếc Diệp Tố một cái, “Có linh thạch ngồi Truyền Tống Trận sao?”

Đám đệ tử Vô  m Tông phía sau hắn phụt cười ra tiếng, ngồi Truyền Tống Trận tốn rất nhiều linh thạch, Thiên Cơ Môn sao mà trả nổi.

Dịch Huyền nghe vậy nhíu mày, ngón tay đặt trên chuôi kiếm không khỏi nắm chặt.

“Không có, nghèo lắm.” Diệp Tố đối diện lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó nhìn thiếu niên cầm đầu bằng ánh mắt nóng bỏng, “Tân Hâm huynh, là tông môn hàng xóm với nhau, không bằng các ngươi giúp đỡ chúng ta ngồi Truyền Tống Trận đi.”

Chúng đệ tử Vô Âm Tông: “……” Không biết xấu hổ!

Hạ Nhĩ ở bên cạnh cảm thán như chưa hiểu sự đời: “Đại sư tỷ, chúng ta phải ngồi Truyền Tống Trận sao? Đệ trước giờ chưa được ngồi Truyền Tống Trận bao giờ, cảm ơn Tân Hâm sư huynh!”

Tân Hâm: “……” Ai là sư huynh của ngươi? Mắc mớ gì cảm ơn?

Diệp Tố tiến lên nắm lấy tay thiếu niên cầm đầu: “Tân Hâm huynh, nếu các ngươi có thể giúp đỡ, đợi sau này Thiên Cơ Môn chúng ta phát đạt rồi, nhất định sẽ không quên hàng xóm hữu tông đâu.”

Tân Hâm hất tay Diệp Tố ra, cười nhạo: “Chờ Thiên Cơ Môn các ngươi phát đạt, chi bằng chờ ta độ kiếp thành công còn nhanh hơn.”

“Không thể nói như vậy đâu, Thiên Cơ Môn vẫn có cơ hội phát đạt, nhưng Tân Hâm huynh độ kiếp thành công í hả……” Diệp Tố đánh giá hắn một phen, phun ra chữ cuối cùng, “Khó.”

“Ngươi!”

Cuối cùng, Tân Hâm cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với những người khác của Vô Âm Tông, “Chúng ta đi.”

Đám người Vô Âm Tông đồng loạt lấy linh thạch thả vào Truyền Tống đại trận. Ninh Thiển Dao đi tới, mím môi, từ trong túi trữ vật lấy ra một ngàn viên linh thạch hạ phẩm: “Đại sư tỷ, đây là muội tích cóp được, mọi người cầm đi.”

Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm chỉ đủ truyền tống một người, thậm chí còn không tới được Định Hải thành, nhưng Diệp Tố không chút do dự nhận lấy, cũng tỏ vẻ tán dương: “Tiểu sư muội, vẫn là muội tốt.”

Dịch Huyền nhíu mày nhìn Diệp Tố: “Đại sư tỷ.” Hắn không hiểu vì sao nàng chưa bao giờ cảm thấy mất mặt.

Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn, nhường đường: “Người Vô Âm Tông sắp đi hết rồi kìa, tiểu sư muội mời.”

“Tiểu sư huynh, chúng ta đi thôi.” Ninh Thiển Dao kéo kéo ống tay áo Dịch Huyền rời đi, ngước mặt nói, “Chờ tới nơi rồi, huynh dạy muội ngự kiếm nha, Thiển Dao cũng muốn học kiếm thuật.”

Dịch Huyền tiến vào Truyền Tống Trận trước, Khoé mắt nhìn thấy bốn người còn lẻ loi đứng bên ngoài, trong lòng bỗng thấy phức tạp, bước chân không khỏi khựng lại.

“Tiểu sư huynh?” Ninh Thiển Dao có chút nghi hoặc gọi.

Dịch Huyền thu hồi tâm thần, nắm chặt thân kiếm, nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận.

Trên thực tế, bốn người đứng bên ngoài Truyền Tống Trận giờ phút này lại hết sức vui vẻ.

Hạ Nhĩ cảm thán nói: “Tiểu sư muội vậy mà cho chúng ta linh thạch nè.”

Thiên Cơ Môn có rất nhiều đệ tử, đặc biệt là Cửu Huyền Phong, muốn nuôi sống những người này không hề dễ dàng. Tư chất Diệp Tố và một số người đều không tồi, tìm được một chút tài liệu liền tìm mọi cách chế tạo pháp khí, bán đi kiếm chút linh thạch, chẳng qua cuối cùng không đến tay bọn họ được.

“Linh thạch bán pháp khí tám phần vào tay Dương trưởng lão. Dương trưởng lão lại cho tiểu sư muội toàn bộ. Hai phần còn lại là của đệ tử và sư phụ chúng ta, đó rõ ràng đều là linh thạch mà chúng ta vất vả kiếm được mà.” Tây Ngọc trề môi, “Sư phụ còn phải luyện chế pháp khí âm nhạc cho Vô Âm Tông không công nữa.”

Vì đệ tử của Thiên Cơ Môn, hàng năm chưởng môn sư phụ đều bận rộn luyện chế pháp khí, phần lớn linh thạch kiếm được đều chia vào túi Dương trưởng lão. Thế nên đương nhiên bọn họ không việc gì phải áy náy đi ké linh mạch linh khí của Vô  m Tông rồi. Tuy nhiên, thường bị đệ tử của Vô  m Tông tìm cách quấy nhiễu nên một hai năm cũng không đi được bao nhiêu lần.

Diệp Tố cất linh thạch vào: “Chúng ta đi thôi”

“Thật, sự, phải, đi, sao?” Minh Lưu Sa nghĩ tới phải cuốc bộ đến Định Hải thành, liền cảm thấy chân nặng ngàn cân.

Diệp Tố nghĩ nghĩ nói: “Có thể thử ngự kiếm bay xem sao.”

“Đại sư tỷ, tỷ biết ngự kiếm hả?” Tây Ngọc theo bản năng hỏi.

“Không biết.” Diệp Tố quay đầu nói với Hạ Nhĩ, “Cho tỷ mượn thanh kiếm của đệ chút.”

Hạ Nhĩ lập tức đưa kiếm ra: “Đại sư tỷ, chúng ta chỉ có một thanh kiếm thôi.”

“Có, bốn, thanh, cũng, vô, dụng.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, “Nhóm, chúng, ta, còn, chưa, trúc, cơ, đâu.”

Diệp Tố rót linh lực vào thân kiếm, khống chế làm cho thân kiếm biến lớn dần: “Mau, chúng ta đứng lên thử xem.”

Bốn người động tác nhất trí đứng ở thân kiếm, bắt chước tư thế của Dịch Huyền và Ninh Thiển Dao ban nãy, sau đó Diệp Tố điều khiển thân kiếm.

Lại sau đó, thân kiếm đột nhiên nhảy đi ra ngoài, bốn người trực tiếp ngã trên mặt đất.

“Đại sư tỷ, kiếm có thể bay!” Hạ Nhĩ bệt mông ngồi dưới đất, nhìn thanh kiếm bay lên cảm thán, “Không hổ là đại sư tỷ, lần đầu tiên thử đã có thể ngự kiếm phi hành.”

Diệp Tố: “……” Sư đệ này giỏi bợ đít thật đấy.

“Đại sư tỷ, không có việc gì, chúng ta thử lại đi.” Tây Ngọc cũng thấy có hy vọng, đồ ngốc mới chơi cái trò ‘hai chân chạm đất’ đi đến Định Hải thành!

“Hay để tỷ thử truớc xem sao.” Diệp Tố nói.

Nàng từng gặp qua tư thái ngự kiếm của nam chủ ở sau núi, nhắm mắt tập trung hồi tưởng, bắt chước thủ thế của hắn, thao tác thân kiếm.

“Bay bay!” Hạ Nhĩ nhìn đại sư tỷ đứng trên thân kiếm, từ từ bay lên, kích động nói.

Tây Ngọc hồi hộp ngửa đầu nhìn Diệp Tố càng bay càng cao.

Nhưng mà còn chưa vui vẻ được bao lâu, Diệp Tố bất chợt từ giữa không trung rơi xuống. Nếu không phải phản ứng mau, chắc nàng đã té dập mặt rồi.

Giờ thì nàng đã hiểu vì sao sáng hôm đó Dịch Huyền trở về lại chật vật như vậy.

“Bay, một, chút, cũng, là, bay.” Minh Lưu Sa chậm rì rì nói, “Sư, tỷ, chúng, ta, cùng, bay, đi.”

“Được, mấy đứa đều lên đi.” Diệp Tố xoay xoay cổ tay nói, “Tỷ sẽ cố gắng khống chế.”

Bốn người dựa vào một thanh kiếm, dọc đường trật tới trật lui vô số lần, đâm núi, ngã nhào…… Tư thế nào cũng đều thử hết.

Cho đến khi Diệp Tố có thể thành công ngự kiếm mang theo ba người cùng nhau phi hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play