Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 4 Có bệnh sao bỏ trị


1 năm

trướctiếp

“Ha ha ha, tình cảm của Tứ đệ và tứ đệ muội thật tốt!” Nhị tẩu cười trêu ghẹo hai người.

Tam tẩu mặt giãn ra phụ họa: “Đúng là khiến người khác hâm mộ.”

Kẻ thù của kẻ thù là bạn, hai người các nàng đã sớm nhìn Thôi Vân Dao không vừa mắt. Nàng ta ỷ vào mình xuất thân là nữ nhi quan gia, làm việc gì cũng soi mói, còn xem thường các nàng xuất thân từ thương nhân.

Phi, ai cao quý hơn ai?

Các di nương bên cạnh cũng ha ha trêu chọc.

Bao Xuân Oánh say sưa với đồ ăn ngon, không rảnh ứng phó với nhóm tẩu tẩu. Nàng ăn hết một cái, lấy thêm một cái nữa, lấp đầy bụng rồi lại nói. Từ lúc ngủ dậy tới giờ mới được ăn, nàng đã sắp đói lả rồi.

Thẩm Kiến Hi cũng lười ứng phó với nhóm nữ nhân này, nhìn Bao Xuân Oánh không coi ai ra gì ăn hết cái này đến cái khác, cũng không có ý để ý tới mình.

“Khụ.” Hắn giả vợ ho nhẹ một tiếng.

Bao Xuân Oánh vẫn thờ ơ, thưởng thức bánh hải đường thơm ngon màu đỏ nhạt. Hình dạng như đóa hoa hải đường đang nở rộ, cắn một miếng có nhân đậu đỏ mềm xốp, mùi thơm quấn quýt, mùi đậu và vị ngọt tràn đầy khiến nàng như đang phiêu lãng trên mây.

Hương vị hạnh phúc vui sướng tràn ngập trong mắt, Thẩm Kiến Hi nhíu mày, ho nhẹ một tiếng muốn thu hút sự chú ý của nàng.

Bao Xuân Oánh lại cắn một miếng bánh hải đường, lúc này không có có thể quan trọng hơn việc ăn bánh.

Mà Thẩm Kiến Hi nhìn thấy không ngờ lại cảm thấy hơi đói.

Đúng rồi, hắn vẫn còn chưa ăn sáng.

Trong nháy mắt, hắn muốn cướp lấy một nửa miếng bánh hải đường còn lại trong tay nàng, muốn nhìn nàng tức giận.

Còn chưa ra tay đã bị người khác cắt ngang, Chu Tuyết Nhạn tò mò hỏi Bao Xuân Oánh: “Tứ biểu tẩu thích ăn đồ ngọt sao?”

“Chỉ cần ăn ngon ta đều thích.”

Chu Tuyết Nhạn như suy tư gì đó: “Tứ biểu tẩu không sợ…… Đồ ngọt gây béo phì sao?”

“Chớ sợ chớ sợ, mẫu thân nói đồ ăn dinh dưỡng cân đối dễ dàng bài độc, không dễ béo phì.”

“Dinh dưỡng? Bài độc?”

Những từ ngữ xa lạ khiến các nàng kinh ngạc.

Thẩm Kiến Hi cũng kinh ngạc, muốn gõ đầu nàng ra nhìn một cái xem bên trong là thứ kỳ lạ gì.

“Đúng rồi.” Hai mắt Bao Xuân Oánh bỗng nhiên sáng ngời nhìn chăm chú Thẩm Kiến Hi: “Ngươi đã ăn sáng chưa?”

Nàng chỉ quan tâm đến chuyện ăn của mình lại quên mất người bệnh đã ăn hay chưa, thật quá xấu hổ. Đều do bánh hải đường quá ngon.

Ngay sau đó Thẩm Kiến Hi lại mím môi, có hơi hờn dỗi: “Không liên quan gì đến ngươi. Cửu anh, chúng ta uống rượu đi!”

Hắn xoay người rời đi.

Cửu Anh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bao Xuân Oánh, sau đó bất đắc dĩ mà đuổi theo Thẩm Kiến Hi đã đi xa.

Chu Tuyết Nhạn vội vàng hoà giải: “Tứ biểu tẩu nhất định đừng để trong lòng, tứ biểu ca tính tình tùy tiện, ở chung lâu ngày tẩu sẽ phát thật ra hắn là người rất tốt.”

Bao Xuân Oánh cười nói: “Ta sẽ không để ý.”

“Vậy là tốt.” Chu Tuyết Nhạn cười như không cười.

Trên đường trở về Cẩm Tùng Hiên, chủ tớ hai người nhớ lại con đường ma ma dẫn đường sáng nay. Hành lang Thẩm gia dài dòng, rắc rối không có điểm dừng, có thể so sánh với mê cung vô tận. Sáng nay, các nàng phải mất hai khắc mới đến được chính sảnh.

Nguyệt Linh thấy xung quanh vắng lặng, không có người đi qua, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Cô nương, biểu tiểu thư kia mở miệng ngậm miệng đều gọi tứ biểu ca, lại nhắc tới nàng và tứ thiếu công tử ở chung đã lâu. Có phải nàng có ý với tứ thiếu công tử hay không?”

“Ngay cả ngươi cũng nghe ra được, ngươi nói có phải không?” Bao Xuân Oánh có hơi buồn bực, nàng không muốn cuốn vào vòng xoáy yêu hận tình thù, chỉ muốn tập trung chữa bệnh.

“Vậy……” Nguyệt Linh khó xử im lặng. Nếu người ta là lưỡng tình tương duyệt, cô nương nhà mình lại đột nhiên chặn ngang một chân vậy đúng là đuối lý.

Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Thẩm gia càng sớm càng tốt.

Nhưng các nàng không nghĩ tới nhắc đến biểu cô nương lại nhắc thêm một đại cô tử, Thẩm Mộ Liên và nha hoàn đứng chặn đường các nàng quay về.

Bao Xuân Oánh cảm thấy đau đầu, không thể không ngoan ngoãn tiến lên vấn an.

Thẩm Mộ Liên tháo hết bộ diêu vàng mã não, váy lụa dùng chỉ vàng thêu hoa mẫu đơn lấp lánh dưới ánh mặt trời, so với hoa nghênh xuân trên người nàng lóa mắt hơn gấp trăm lần.

Nàng ấy hung hăng nhìn vào mắt Bao Xuân Oánh, trên miệng hiện lên nụ cười chế nhạo: Ta còn cho rằng tứ đệ muội là người ít nói, không nghĩ tới tổ mẫu lại có thể dùng bốn lạng đẩy ngàn cân răn dạy đại bá nương và đại tẩu. Ngươi thật đúng là rất lợi hại.”

Bao Xuân Oánh khẽ chau mày.

Cái gì gọi là bốn lạng đẩy ngàn cân, lúc đó nàng chỉ nói sang chuyện khác mà thôi.

“Đại cô tử nói đùa.”

Nói nhiều mất hay, nàng không muốn giải thích quá nhiều, huống chi Thẩm lão phu nhân cần nàng phải giấu kín mục đích gả vào đây.

“Ngươi đừng đắc ý,” Thẩm Mộ Liên cười lạnh: “Ngươi đắc tội với Thôi Vân Dao, sau này đừng nghĩ sẽ được sống tốt. Hơn nữa tứ đệ kia của ta không phải người dễ hầu hạ, ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Thẩm Mộ Liên quang minh chính đại cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

“Cảm ơn đại cô tử quan tâm, ta sẽ nhớ rõ những lời đại cô tử nói.”

Nhìn thấy Bao Xuân Oánh mặt không đổi sắc, tự nhiên trả lời, nàng ây nheo mắt đẹp đánh giá Bao Xuân Oánh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Dù Thái sơn có sập trước mắt mặt nàng vẫn không biến sắc, thật đúng là một người lòng dạ thâm sâu, khó trách tổ mẫu lại đồng ý để nàng trèo cao tiến vào Thẩm gia.

Không được, mình tuyệt đối sẽ không bị bỏ lại phía sau.

“Ha ha, về sau ngươi nên nhớ rõ những lúc bình tĩnh như vậy thì tốt hơn.” Thẩm Mộ Liên ngẩng đầu, phất tay áo bỏ đi.

Đợi đến khi người đi xa, Bao Xuân Oánh mới mệt mỏi thả lỏng bả vai, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ cố tỏ ra bình tĩnh. Thầm nghĩ mẫu thân nói đúng loại đại gia tộc này mỗi ngày đều lục đục với nhau, thật mệt mỏi.

Lần này, không còn có ai cản đường các nàng, thuận lợi trở về Cẩm Tùng Hiên.

“Lúc ra ngoài ta đã ngửi thấy ở đây có mùi thuốc thoang thoảng.”

Bao Xuân Oánh dẫn Nguyệt Linh đến một góc sân hẻo lánh, giữa một mảnh hoa đỗ quyên khẽ khom lưng ngửi ngửi. Xác định cánh hoa không có mùi gì, liền ngồi xổm xuống lấy một chút bùn lên ngửi thử.

Thì ra là do bùn đất có mùi thuốc. Nàng mẫn cảm với mùi thuốc, cho dù có nhạt nàng cũng có thể nghe ra được.

Nguyệt Linh kinh ngạc nhỏ giọng: “Xem ra đại phu không trị hết bệnh dạ dày của tứ thiếu công tử là có nguyên nhân.”

Bao Xuân Oánh cũng kinh ngạc, bắt đầu cảm thấy tò mò với việc đổ thuốc này của Thẩm Kiến Hi. Đêm qua hắn đau đến mức sắc mặt xanh mét, rốt cuộc hắn vì nguyên nhân gì lại có thể khiến hắn cam nguyện chịu đựng đau đớn?

Nàng đã từng bắt mạch cho hắn, mạch tượng đúng là có bệnh, không giống làm bộ.

Tiếp theo nàng thả đất xuống, vỗ vỗ tay, đứng lên. “Chúng ta cứ làm như không phát hiện là được.” Nàng dừng một chút, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi tới nhà kho tìm xem có hạt dẻ khô hay không, ngoài ra còn cần gạo kê, trứng gà và bột mì.”

Nguyệt Linh vừa nghe đã biết nàng chuẩn bị làm bánh, vội vàng đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Thẩm lão phu nhân cố ý dọn một phần nguyên liệu nấu ăn trong phủ đến nhà kho Cẩm Tùng Hiên, bởi vậy chút nguyên liệu đơn giản này cũng không khó tìm.

Cùng lúc đó, Bao Xuân Oánh thay một chiếc áo ngắn tay, cởi áo choàng dài xuống, lưu loát chỉnh tề đi vào phòng bếp Cẩm Tùng Hiên.

Bọn hạ nhân nhìn thấy nàng tới, liên tục gật đầu nghênh đón.

Thẩm lão phu nhân đã từng nói Thẩm Kiến Hi kén ăn, mỗi ngày vừa đến giờ cơm hắn đều không ở trong phủ. Vì thế nàng chuẩn bị làm điểm tâm, bắt đầu từ ăn vặt thử khẩu vị của hắn.

Hơn nữa vừa rồi mình tập trung ăn bánh ngọt không quan tâm đến người bệnh, nàng cần phải bù đắp cho hắn.

Trợ thủ có nam có nữ, nam bị nàng sai đi rang hạt dẻ, nữ nấu nước ấm ngâm gạo kê. Còn nàng tự rây bột mì, Nguyệt Linh đánh trứng gà.

Bao Xuân Oánh đã quen làm việc ở phòng bếp, vừa bước vào đã lưu loát phân công nhiệm vụ, khiến bọn hạ nhân cũng không rảnh nghi ngờ năng lực của nàng.

“Thiếu phu nhân làm bột mì thật thành thạo.” Gia đinh một bên rang hạt dẻ, một bên nói khẽ.

“Phụ thân thiếu phu nhân là đầu bếp ở Minh Xuân Lâu, việc nấu nước đương nhiên rất thành thạo.

“Ai, không biết công tử có lãng phí ý tốt của thiếu phu nhân hay không?”

Nghe vậy, hạ nhân xung quanh lắc đầu thở dài. “Mỗi đêm công tử đều đau dạ dày, chúng ta cũng bận rộn đến sáng.”

“Ai ——”

Chỉ Quỳ và Chỉ Đan Đêm đêm qua lắm mồm trước tân phòng đang nhóm lửa, nghe thấy bọn họ than ngắn thở dài, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Bao Xuân Oánh.

Công tử có đồng ý ăn hay không các nàng không biết, nhưng với tính tình mềm mỏng của vị thiếu phu nhân này khẳng định sẽ không đè ép được tứ thiếu công tử, không phải sáng này còn muốn một mình nàng đi kính trà sao?

“Ai.” Chỉ Quỳ thở dài thay cho Bao Xuân Oánh.

Mấy gia đinh làm việc cũng rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã nghiền hạt dẻ khô thành bột phấn, gao kê bên kia cũng được làm mềm.

Tiếp theo, Bao Xuân Oánh đổ bột hạt dẻ, gạo kê, trứng gà. Đổ tất cả vào cối nghiền thuốc khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Thiếu phu nhân vẫn còn cần phải nghiền nát nữa sao?”

“Đúng vậy, nghiền thành bột nhão.”

“Đây là việc tốn sức để tiểu nhân làm.” Một gia đinh vỗ vỗ tay mình, ý bảo sức mình lớn hơn.

Bao Xuân Oánh lắc đầu: “Đây là việc làm cần có kỹ xảo, càn phải nghiền thật mịn, hương vị mới tinh tế. Ta từ từ nghiền, có việc gì cần sẽ gọi các ngươi.

Chỉ là không một ai dám đi, gia đinh và nha hoàn cứ thế đứng tại chỗ.

Nguyệt Linh nhẹ gọi Bao Xuân Oánh đang tập trung làm việc. Nàng khó hiểu nhìn thoáng qua những hạ nhân phía sau.

Nguyệt Linh hiểu chuyện nói: “Bọn họ sợ Thẩm lão phu nhân trách tội, dù sao bọn họ cũng được phái tới giúp đỡ cô nương. Ta nghe nói nếu hạ nhân đắc tội với chủ tử sẽ bị đưa đến chỗ người môi giới, sau đó những chuyện bọn họ làm sẽ một truyền mười mười truyền trăm, không có ai dám mua bọn họ, cuối cùng bọn họ còn có thể bị bán vào hẻm hoa liễu.

Nghe vậy, Bao Xuân Oánh lắp bắp kinh hãi. Nhà mình chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng chưa từng biết được.

Nàng lập tức ngừng tay, trầm giọng nói với hạ nhân: Các ngươi phết một lớp bơ mỏng lên lồng hấp hình vuông, số nguyên liệu này đủ làm năm xửng hấp. Sau đó tới nhà kho lấy một ít khoai tây, nấm đông cô tươi…”

Liên tục sắp xếp công việc, bọn họ vui mừng ra mặt, vừa nói đã đi làm ngay.

Bao Xuân Oánh rốt cuộc cũng có thể im lặng nghiền nát

Qua nửa canh giờ, nàng đưa bột nhão cho gia đinh thềm bột mì vào quấy.

Mùi hạt dẻ thơm ngọt tỏa ra từ năm lồng hấp, mùi hạt dẻ lại càng thêm sâu làm bọn họ không ngừng nuốt nước miếng, càng không nói tới mở nắp ra sẽ thơm hơn gấp bội.

Bọn hạ nhân rướn cổ nhìn thẳng vào năm miếng bánh hấp vàng óng-còn thiếu một bước cuối cùng là cắt bánh ra thành từng miếng bánh nhỏ hình thoi, lại cắt nhỏ táo đỏ trang trí thành hình hoa mai.

Nàng thả một phần táo đỏ, lại ăn nốt phần thịt táo còn dư lại.

Món bánh hấp hạt dẻ gạo kê này có tác dụng bổ tỳ ích vị, làm ấm kinh mạch và dạ dày của Thẩm Kiến Hi.

Bao Xuân Oánh sai người đóng gói sáu hộp bánh hấp tinh xảo: “Còn thừa rất nhiều, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Cha từng dạy phải biết cách dùng người, ba tháng kế tiếp này nàng còn cần những người này tích cực phối hợp.

“Hả? Chúng ta cũng có thể ăn sao?” Chỉ Quỳ đã sớm thèm ăn có chút thụ sủng nhược kinh.

Chỉ Đan ra vẻ rụt rè kéo ống tay áo Chỉ Qùy.

“Nhiều như vậy một mình ta cũng không thể ăn hết được. Nguyệt Linh chia phần bánh hấp này đi.”

“Ai!” Nguyệt Linh ngoan ngoãn làm theo.

Mỗi người có thể được chia hai miếng bánh hấp nhỏ, chỉ là bọn họ không dám ăn, do dự nhìn về phía Bao Xuân Oánh.

Trong mắt nàng chỉ có một miếng bánh hấp rất đáng yêu, gấp không chờ nổi cầm lấy kiệt tác của mình đưa vào trong miệng.

“Wow…… Thơm quá!” Nàng cố ý bỏ thêm nhiều hạt dẻ khô thật chính xác! Nàng giỏi quá đi!

Nhìn vẻ mặt say mê của nàng, Chỉ Qùy cũng thèm không nhịn được thử ăn đầu tiên.

“A! Ăn rất ngon! Có mùi hạt dẻ thật đậm! Thiếu phu nhân thật lợi hại!”

Những người khác trông mong nhìn nàng ăn miếng thứ hai, lại không tự giác được nuốt nước miếng.

Nếu không ăn vậy thất có lỗi với lòng tốt của thiếu phu nhân! Suy nghĩ như vậy bọn họ cũng có thể yên tâm thoải mái ăn bánh.

Mùi hạt dẻ được phát huy tới cực điểm, bọn họ không khỏi chua xót: Dựa vào tính tình bắt bẻ của công tử, khả năng rất lớn sẽ uổng phí tâm ý của thiếu phu nhân, ai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp