Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 1 Đại hôn


1 năm

trướctiếp

Ngày xuân hoà thuận vui vẻ, mười dặm thập lý hồng trang trải khắp Lâm An, liễu xanh hai bên bờ nghênh đón kiệu hoa, mùi hoa đào thơm ngát cùng tiếng chiêng trống vang dội.

Chạng vạng tối, đoàn xe xa hoa đi tới nhà giàu số một thành Lâm An -Thẩm gia.

Kết thúc nghi thức bái đường rườm ra, trời cũng đã tối, Toàn Phúc phu nhân cười tủm tỉm đưa tú cầu màu son cho tân lang, nhắc nhở hắn dẫn nương tử vào tân phòng.

Bất ngờ là tân lang không nhận.

Nụ cười trên mặt Toàn Phúc phu nhân lập tức cứng đờ, kiên nhẫn nhắc nhở: “Tứ công tử, nên dẫn tân nương vào tân phòng, không nên bỏ qua giờ lành.”

Đèn đuốc rực rỡ thắp lên, ánh nến chiếu rọi từng khuôn mặt các tân khách đang xem náo nhiệt, cười vui vẻ đến âm dương quái khí..

Ở Lâm An có ai không biết mối hôn sự này không môn đăng hộ đối, tân nương tử trèo cao vào Thẩm gia, Thẩm tiểu công tử này không vui cũng chẳng có gì lạ.

“Tứ công tử……”

“Để nàng tự đi vào đi.” Tân lang Thẩm Kiến Hi hất tay áo, xoay người tìm bằng hữu uống rượu, mặc kệ Toàn Phúc phu nhân và tân nương tử đứng một bên.

Lúc này, Toàn Phúc phu nhân xấu hổ nhìn về phía trên đại đường.

Thẩm lão phu nhân nghe tiếng cười nháo chói tai của khách khứa, mặt không đổi sắc nháy mắt ra hiệu với Toàn Phúc phu nhân: Mau mang tân nương vào đi .

Toàn phúc phu nhân: Đã hiểu.

Vì thế, đành thay tân lang quan cầm tú cầu, đi theo hai tiểu nha hoàn cầm nến long phượng, cùng tân nương đội khăn đỏ tiến vào tân phòng.

Ánh nến kéo dài, chiếu sáng rèm lụa đỏ bên trong tân phòng, lại khiến cho tất cả đồ đạc trong phòng mơ hồ, u ám, như dự báo những ngày tháng sau này của tân nương ở Thẩm gia.

Toàn Phúc phu nhân cẩn thận đỡ tân nương ngồi xuống mép giường. Bà ta nhìn chằm chằm tân nương tử đang đội khăn đỏ, trong lòng thầm khinh thường tân nương dám trèo cao, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói vui vẻ: “Thẩm Tứ thiếu phu nhân, phiền ngươi ngồi ở đây chờ tân lang trở về.”

Ai biết nàng đã dùng thủ đoạn gì lừa gạt được Thẩm lão phu nhân?

Thẩm gia là phú thương đứng đầu Lâm An, có biết bao nữ tử muốn được gả vào đây trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực. Đáng tiếc, trong số tiểu bối Thẩm gia chỉ có Thẩm tứ thiếu gia chưa thành thân, nếu không chuyện này sao có thể đến lượt một tiểu trù nương được hời gả vào Thẩm gia.

Chỉ là nhìn thái độ của Thẩm tứ thiếu gia với tân nương……

Chậc chậc chậc, cũng đồng cảm với nàng.

Toàn phúc phu nhân thu lại suy nghĩ, lại độc ác bổ sung thêm một câu: “Có lẽ phải chờ tới nửa đêm.”

Người dưới khăn đỏ im lặng chớp mắt một cái, sau đó giọng nói thanh thúy oanh thanh yến ngữ khẽ vang lên: “Còn lễ chào hỏi thì sao?”

“Chiếu theo ý của Thẩm lão phu nhân, có thể miễn.”

“Hạ lang rượu đâu?”

“Không cần uống.”

“Đã biết.”

Tiếng bước chân nhỏ dần rời khỏi phòng, đợi tới khi khi cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại, khăn đỏ trên đầu liền được kéo xuống.

Đôi mắt lấp lánh dưới mũ phượng chuyển động nhìn xung quanh, lập thức vô cùng vui sướng. Hai mắt cười thành trăng rằm, ánh nến màu vàng nhạt nhảy múa trong đáy mắt.

Ngay sau đó, Bao Xuân Oánh nhẹ nhàng đi đến bên bàn tròn ngồi xuống, không khách khí bốc mốc nắm kẹo đường hạt sen.

Nàng còn lâu mới chịu để bụng rỗng chờ tới đêm khuya, để bản thân mình đói bụng cũng là một loại tội lỗi.

Nàng đã tính toán cẩn thận, mỗi đĩa gắp một chút thức ăn, lại dùng đũa, bát đặt vào vị trí còn trống, người khác nhất định không thể phát hiện ra nàng ăn vụng.

Bởi vì lén lút ăn quá vội, nên chỉ một lát sau trong miệng nàng đã nhét đầy đường hạt sen và đậu phộng, hai má cũng theo đó phồng lên. “Phu quân” có lạnh nhạt cũng không thể ảnh hưởng đến khẩu vị của nàng.

Nói thật, Bao Xuân Oánh không cảm thấy mình đang thành thân, cũng không cảm thấy mình không từ thủ đoạn để Thẩm lão phu nhân đồng ý hôn sự này, mà ngược lại Thẩm lão phu nhân mới là người chủ động đưa ra giao dịch này.

Hôn sự này chính là một cuộc giao dịch.

Phụ thân nàng Bao Thế Hồng là chưởng quầy kiêm chủ bếp ở Minh Xuân lâu, từ sau khi bị đồ đệ bỏ đi ăn máng khác mang theo tay nghề tổ truyền tới đối thủ Túy Nguyệt lâu, việc làm ăn ở Minh Xuân Lâu không ngừng xuống dốc, thậm chí còn thua lỗ.

Phu thê Bao thị vì muốn Đông Sơn tái khởi nên muốn tới cửa hàng vàng bạc của Thẩm gia mượn tiền, không ngờ tới Thẩm lão phu nhân lại đích thân muốn gặp mặt ba người.

Hóa ra vì Thẩm tứ công tử từ nhỏ đã mắc bệnh kén ăn, bệnh bao tử cứ tái đi tái lại, bệnh chẳng những không trị được còn trở thành bình thuốc, bất kể ai cũng không muốn để thiên kim nhà mình đi hầu hạ một con ma ốm.

Kết quả, Thẩm gia tứ công tử đã 17 tuổi vẫn chưa định được việc chung thân đại sự. Hắn chính là hòn ngọc Thẩm đại phu nhân lớn tuổi mới có được, chuyện này sao có thể không khiến Thẩm đại phu nhân và Thẩm lão phu nhân lo lắng cho được.

Mà cha mẹ Bao Xuân Oánh một người giỏi bếp, một người giỏi y có thể làm ra những món dược thiện ở Minh Xuân lâu nổi tiếng xa gần. Bao Xuân Oánh lại trò giỏi hơn thầy vữa giỏi bếp lại vừa giỏi y cho nên Thẩm lão phu nhân mới sinh ra ý niệm cứu chữa ngựa sống coi như ngựa chết này.

Bao Xuân Oánh giả vờ gả vào Thẩm gia điều dưỡng thân thể cho hắn, làm xong sẽ hòa ly, Thẩm gia cũng sẽ bù đắp tổn thất cho Minh Xuân lâu, còn cho Bao Thế Hồng vay thêm năm trăm lượng không tính lãi, chỉ cần trả lại trong ba tháng là được.

Mặt khác, một khi bệnh bao tử của Thẩm Kiến Hi tốt hơn, Thẩm lão phu nhân sẽ lập tức cho thêm năm trăm lượng tiền khám bệnh.

Đương nhiên, phu thê Bao thị sẽ từ chối, hơn nữa còn từ chối vô cùng kiên quyết.

Chuyện này không phải là bán nữ cầu vinh sao? Tuy nói là giả vờ thành thân nhưng người ngoài không biết nội tình, hòa ly xong nữ nhi liền trở thành nử tử bị bỏ rơi, sau này biết tái giá như thế nào?

Nhưng Bao Xuân Oánh lại đồng ý với giao dịch này.

Nguyên nhân có hai điều.

Thứ nhất, Minh Xuân lâu phải có được số bạc này để Đông Sơn tái khởi.

Thứ hai, Tứ thiếu công tử quá đáng thượng, bánh hoa quế, bánh hoa hoa hồng, tôm xào Long Tĩnh, thịt cá Đông Pha, bánh rán bơ, cua lớn, tất cả những món ngon này hắn đều không ăn, đúng là lãng phí thời gian, tiền bạc.

Lúc nàng đồng ý chuyện này, Bao phu nhân muốn ngăn cản còn dùng một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Không ngừng khóc lóc, oán trách đại gia tộc hào môn đều ăn thịt người không nhả xương, còn có sở thích ghê tởm là nuôi một đám nha hoàn làm thông phòng, gả vào đó không phải tranh giành tình cảm cũng là chờ nhan sắc phai tàn, lãng phí niên hoa.

Nhưng nàng chỉ nói một câu liền khiến Bao phu nhân lập tức im lặng: “Thầy thuốc là cha mẹ.”

Hơn nữa Thẩm lão phu nhân còn đồng ý xây cho nàng một căn bếp nhỏ ở Cẩm Tùng Hiên của tứ công tử, muốn làm gì thì làm, cần bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn đều có đủ, một nơi hào phóng như vậy biết tìm ở đâu.

Bao Xuân Oánh càng ăn càng thấy ngon.

Không hổ là Thẩm gia nhà giàu số một, thịt kho tàu này tươi mới ngon miệng, mỗi một miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen đều ba tầng, không quá ngấy cũng không quá dai mắc kẽ răng. Đậu nành làm nước sốt cũng là loại tốt nhất, có thể phát huy mùi thơm đến mức thượng thừa.

Còn chưa kịp định thần nàng lại nghe thấy tiếng nha hoàn bên ngoài khẽ nói thầm, phát hiện đĩa thịt kho này đã ăn hết một nửa, cuống quít dùng đũa gắp hết phần thịt kho còn lại.

“Ngay cả lễ chào hỏi và rượu hạ lang cũng miễn, có vẻ Thẩm lão phu nhân rất không hài lòng với vị tân phu nhân này.”

“Thật sao? Nhưng Thẩm lão phu nhân đã đồng ý xây phòng bếp mới ở Cẩm Tùng Hiên, không giống như không hài lòng mà?”

“Áchhh, có lẽ Thẩm lão phu nhân không muốn ngồi cùng một bàn ăn cơm với nàng thì có.”

“Thật đáng thương, một mình phải chờ ở tân phòng tới đêm khuya.”

“Đáng thương cái gì, lúc nàng trèo cao vào Thẩm gia cũng nên đoán trước được có chuyện như vậy.”

“Uy, các ngươi!” Bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn thứ ba, Bao Xuân Oanh nhận ra được đây là nhà hoàn hồi môn của mình, Nguyệt Linh.

Nàng nghe thấy tiếng Nguyệt Linh khẽ nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ, nào đến phiên các ngươi ở đây khua môi múa mép nói chuyện đen đủi? Nếu Tứ công tử và Tứ thiếu phu nhân có chuyện gì, ta sẽ là người đầu tiên tới bẩm báo với Thẩm lão phu nhân chính các ngươi làm mất phúc khí của đôi tân nhân.”

Bên ngoài lặng im một hồi

“Ha ha. Chỉ Quỳ chúng ta đi thu dọn phòng bếp.”

“Được được.”

Bên ngoài khôi phục lại yên tĩnh.

Bên trong tân phòng Bao Xuân Oánh mỉm cười, má lúm đồng tiền bên má vô cùng ngọt ngào.

Nguyệt Linh là gia nô, do mẫu thân đích thân đặt tên cho nàng ấy, nàng ấy vừa là nha hoàn cũng là bạn chơi cùng từ nhỏ với Bao Xuân Oánh, có nàng ấy là của hồi môn đi theo Bao Xuân Oanh cũng không đơn độc.

Chỉ là chủ tớ hai người không nghĩ tới, mới vừa đến giờ Hợi đã có tiếng bước chân liên tiếp đi vào Cẩm Tùng Hiên.

Nguyệt Linh canh giữ ở nhĩ phòng, thiếu chút nữa ngủ gật lại bị tiếng bước chân dọa tỉnh, vội vàng đẩy cửa ra ngoài xem xét, bất ngờ lại nhìn thấy bóng lưng một nhóm người.

Tim Nguyệt Linh đập lộp bộp một tiếng: Không xong! Tân Lang về phòng trước thời hạn!

Tiếng cười đùa ầm ĩ của khách khứa vây quanh Thẩm Kiến Hi mặc y phục đỏ thẫm đến trước cửa tân phòng, ồn ào trêu chọc tân lang tân nương.

Thẩm Kiến Hi vốn muốn trở về trước vì dạ dày không khỏe, nghe thấy tiếng hồ bằng cẩu hữu cãi cọ ầm ĩ, trong lòng càng thêm bực bội, nửa đùa nửa thật hét lớn: “Cút về nhà các ngươi!”

Nhóm hồ bằng cẩu hữu đùa cợt thấy đã đạt được mục đích liền dừng lại, lại trêu chọc một hồi nữa rồi thức thời rời khỏi Cẩm Tùng Hiên.

Đợi Cẩm Từng Hiên yên lặng trở lại, Thẩm Kiên Hi liền đá văng cửa phòng, đuổi Toàn Phúc phu nhân đi.

Toàn Phúc phu nhân vội nói: “Tứ công tử, ta còn muốn dùng hỉ cân……”

“Cút!”

Bà ta không còn cách nào khác đành phải thôi, vội vàng rời đi.

Thẩm Kiến Hi đi vào phòng liền đóng chặt cửa lại, đai buộc trán màu son lại càng khiến hắn có vẻ anh khí bức người, ánh nến lưu chuyển trong mắt lan tràn thành lửa giận.

Áo khoác ngắn tay quàng qua vai tân nương đội khăn đỏ ngồi bên mép giường, cơ thể bất động dựa vào khung giường.

“Tổ mẫu cho ngươi bao nhiêu bạc?” Hắn cũng không có ý tốt với người ngồi trên giường, mày kiếm giận dữ.

Hắn đợi một lát, thấy tân nương tử vẫn im lặng không nói một lời, thậm chí còn không nhúc nhích.

“Ngươi lại muốn bày trò gì?”

Thẩm Kiến Hi giận dữ xốc khăn lụa đỏ lên, đập vào mắt hắn lại là một khuôn mặt đang ngủ rất yên bình. Dường như lúc này không phải là hoa đuốc ngươi không tình ta không nguyện mà là một đêm bình thường năm tháng tĩnh hảo-nếu son môi đỏ tươi của nàng không bị phai mất.

Hắn liếc nhìn đồ ăn trên bàn, phát hiện mỗi một đĩa thức ăn đều thưa bớt, hỏa khí không nhịn được càng tăng lên. Trong lúc hắn muốn vươn tay đánh thức nàng, lại bỗng nhiên ý thức được không thể nào xuống tay.

Khuôn mặt nàng trắng nõn như ngưng chi, được lụa đỏ bốn phía làm nổi bật, giống như nổi lên hai đám mây màu đỏ nhỏ nhắn đáng yêu.

Hắn nên véo hay nên chọc thì tốt hơn?

Nhìn kỹ, vị “Nương tử” này của hắn có vẻ cũng là một tiểu mỹ nhân.

Hoa điền trên trán, mày đẹp như liễu, miệng nhỏ đỏ mọng, mặt như trứng ngỗng rất đáng yêu.

Hoá ra đầu bếp nữ không phải người nào cũng thô bỉ.

Hắn vẫn chưa ý thức được bàn tay mình đang lúng túng đặt giữa không trung, Bao Xuân Oánh đang thở dốc đột nhiên mơ hồ mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra.

Một đôi mắt tựa như sương khói mùa thu, ánh nến vàng nhạt càng tăng thêm một tầng dịu dàng.

Nàng bối rối, nghi ngờ nhìn hướng lên trên theo đôi tay nam nhân.

Nàng đã từng ở sau bếp nhìn lén những vị khách nhân, đại đa số khách nhân đều giàu có, nhưng trên người thiếu niên này lại có thêm cái gọi là quý khí.

Thần minh sảng tuấn, mày kiếm sắc bén, đôi mắt thụy tựa như đuôi phượng cong lên, câu hồn đoạt phách; đôi môi trong suốt thêm đai buộc trán màu son và tân phục đỏ thẫm, chẳng những lộ ra vẻ anh khí hùng hổ mạnh mẽ lại càng thêm một phần yêu khí khiến mặt nàng nóng lên.

Khí chất của người này hoàn toàn khác với suy nghĩ về những người giàu có eo treo đầy bạc như trong tưởng tượng của nàng.

Nàng kinh ngạc chau mày.

Một đôi tân nhân bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thẩm Kiến Hi là người phá vỡ bầu không khí im lặng này trước, dường như không cod việc gì rút tay lại: “Tổ mẫu cho ngươi bao nhiêu bạc?”

“500 lượng.”

Hắn cười lạnh: “Chỉ có năm trăm lượng, lát nữa ta sẽ cho người đưa tới nhà các ngươi, ngươi mau đi đi.”

Bao Xuân Oánh khó xử mở miệng: “Còn bổ sung ba trăm lượng tổn thất.”

“Ta cũng cho người đưa đi.”

“Không được, bây giờ ta không thể đi.”

Thẩm Kiến Hi lập tức nổi giận, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt: “Chê ít sao? Bao gia các ngươi chỉ thấy tiền là sáng mắt như vậy sao? Hay do ngươi ham thích cuộc sống của thiếu phu nhân.”

Bao Xuân Oánh không tức giận ngược lại ánh mắt dần trở nên dịu dàng, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo, châm chọc của hắn: “Đợi tới khi bệnh bao tử của ngươi tốt lên, ta sẽ lập tức rời khỏi Thẩm gia, đến lúc đó để người viết thư hòa ly.”

Không biết vì sao, hắn vô cùng không thích ánh mắt của Bao Xuân Oánh lúc này, như chứa đầy thương hại, lúc trước các đại phu chữa bệnh cho hắn đều đã từng-hóa ra nàng đều nhìn vào mắt người bệnh.

Thẩm Kiến Hi:……

Nữ nhân này khiến hắn vô cùng tức giận.

“Ngươi cứ như vậy không quan tâm đến thanh danh nữ nhân sao? Hòa li xong người khác đều chỉ thấy ngươi không còn là hoàng hoa khuê nữ, về sau ngươi phải sống như thế nào?”

“Về sau? Ta cũng không nghĩ tới chuyện tái giá.” Nàng chớp mắt, đúng lý hợp tình nói ra tính toán sau này: “Nếu Minh Xuân Lâu có thể tiếp tục làm ăn, ta sẽ kế thừa gia nghiệp làm đầu bếp. Nếu Minh Xuân Lâu không còn nữa ta sẽ cùng mẫu thân hành y cứu người. Mẫu thân nói nữ tử không nhất định phải sống dựa vào nam nhân.”

“A, vậy ta hẳn nên khen ngươi một câu nữ trung hào kiệt?”

“Đa tạ.”

Thẩm Kiến Hi:……

Nữ nhân này thật là……

Thẩm Kiến Hi cứng họng không nói nên lời nắm chặt nắm tay, không biết nên nói gì tiếp theo, trong lúc nhất thời cả hai đều im lặng.

Tân phòng yên tĩnh, không khí có vẻ rất khó xử.

Thẩm Kiến Hi nhẹ nhàng khụ một tiếng. “Ta tới tịnh thất tắm gội, ngươi đừng tùy tiện đi vào.”

Nói bao nhiêu cũng không đuổi nàng đi được, đành phải bất đắc dĩ mà chấp nhận.

“Tại sao ta phải đi vào?” Bao Xuân Oánh cảm thấy người này đầu óc có chút vấn đề.

“Hừ, đừng cho là ta không biết các ngươi có loại thủ đoạn gọi là thuốc tắm.”

Bao Xuân Oánh:……

“Tứ thiếu công tử, Thẩm lão phu nhân không nói cho ngươi biết sao? Cách chữa bệnh của ta là dược thiện.”

Thẩm Kiến Hi sững sờ tại chỗ. “Dược…… Thiện?”

“Thật ra cũng không hoàn toàn là dược thiện, nói tóm lại ăn rất ngon.”

Nhắc tới ăn, hai mắt Bao Xuân Oánh lại sáng như sao trời, khiến hắn có hơi kinh ngạc.

“Dù sao cũng đừng tùy tiện đi vào!”

“Được.”

Không ngờ hắn chưa đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại ôm bụng.

Bao tử lại đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp