Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 5 Mùi thật thơm


1 năm

trướctiếp

Xuân về hoa nở, ngựa xe như nước, những công tử từ trên lầu nhìn dân chúng chạy đôn chạy đáo vì cuộc sống, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng trêu đùa..

“Nhìn lão nhân bán củi dưới lầu đi, mỗi ngày đều mang theo một tiểu nha đầu vào thành buôn bán, rốt cuộc là hắn muốn bán củi hay bán nha đầu đó đây?’

“Thế nào, Duệ Hầu cảm thấy có hứng thú với nha đầu đó sao?”

“Hắc, hậu viện nhà ta còn đang nuôi một đám nha hoàn thông phòng còn to lớn hơn nàng, thân thể nàng ta nhỏ như vậy có thể làm ấm giường sao?”

Hai tên hồ bằng cẩu hữu không ngừng nói lời thô tục, Thẩm Kiến Hi lại im lặng uống rượu. Lúc này hắn cũng không để bụng rỗng uống rượu mà vừa uống vừa gắp đồ ăn lấp đầy bụng.

“Thịt gà quá tệ.” Hắn ghét bỏ nhỏ ra.

Lời vừa nói ra, hai tên bằng hữu bên cạnh lập tức dừng nói tới chủ đề mỹ sắc, không hẹn mà cùng nhìn hắn.

Phan Thiệu An nghi ngờ kẹp một miếng thịt gà lên nếm thử, nghĩ trăm lần cũng không ra: “Ta đã nếm thử cảm thấy thịt gà thơm ngọt có mùi thơm của lá sen, hương vị cũng rất giống gà ăn mày ở Minh Xuân lâu, sao lại tệ được?”

“Nói từ cá Tây Hồ* này cũng nấu quá lâu rồi, thịt cá quá mềm, nước sốt cũng quá ngọt, lại không đủ vị chua. Còn có tôm xào Long Tĩnh* này nữa mùi tanh của tôm còn đậm hơn cả mùi trà Long Tĩnh, đầu bếp này nên học lai cách thái rau một lần nữa đi..”

*1, Cá giấm Tây Hồ



2, Tôm Xào Long Tĩnh



Từng món đồ ăn bị Thẩm Kiến Hi phê đến không đáng một đồng, Phan Thiệu An phe phẩy cây quạt cười trêu chọc: “Sao ta lại cảm thấy những món ăn này hương vị không tồi. Aiii dựa vào khẩu vị kén chọn của ngươi thì chẳng có món đồ ăn nào vừa miệng cả.”

Thẩm Kiến Hi buông đũa ra, chấp nhận lời hắn nói.

Nhan Duệ Hầu vừa công khai hậu viện nuội nha hoàn thông phòng, cũng hùa theo trêu ghẹo Thẩm Kiến Hi: “Món gà ăn mày là món chiêu bài của Túy Nguyệt Lâu, hơn nữa còn có một đoạn quan hệ sâu xa với tẩu tử. Ngươi ngại không thể ăn hay là đêm qua đã được hưởng qua tay nghề của tẩu tử?”

“Vậy nói có người tới Minh Xuân Lâu học làm gà ăn mày?” Phan Thiệu An vô cùng kinh ngạc: “Nghe nói hắn tới Túy Nguyệt Lâu làm đầu bếp hóa ra lại là sự thật.”

Thẩm Kiến Hi âm thầm kinh ngạc.

Phụ thân của nữ nhân kia không ngờ lại dạy ra một kẻ vong ân phụ nghĩa, cuối cùng còn rơi vào kết cục đem con gái gán nợ, thật đúng là một lời khó nói hết.

“Đương nhiên là đúng rồi. Kiến Hi huynh lúc trước rất thích tới Minh Xuân lâu ăn gà ăn mày, khó trách ăn một miếng đã nhận ra sự khác biệt.” Nhan Duệ Hầu cười tủm tỉm đánh giá Thẩm Kiến Hi mới tân hôn, thất vọng phát hiện hắn không có gì khác lạ.

“Ai da, Kiến Hi huynh chẳng lẽ tối hôm qua uống say liền ngủ sao? Người khác hoa đuốc cả đêm, mặt mày hớn hở như gió xuân, tại sao chỉ có ngươi lại u ám xị mặt? Sớm biết vậy đã kiên trì trêu chọc tân lang tân nương cho ngươi tươi tỉnh rồi?”

Nghe vậy, Thẩm Kiến Hi nghiêng người trừng mắt với Nhan Duệ Hầu: “Mệt mỏi, đi ngủ sớm.”

“Chậc chậc, nếu phương diện kia không hiểu ta có thể cho ngươi mượn một ít sách để học tập.”

Thẩm Kiến Hi không lưu tình ném một viên đậu phộng vào người hắn.

Hắn cười ha ha bắt được chính xác, ném vào miệng ăn luôn.

Trong ba người, Phan Thiệu An đã cập quan* thê thiếp thành đàn, đại tỷ hắn chính là nhị tẩu của Thẩm Kiến Hi, chỉ còn lại Nhan Duệ Hầu mới mười sáu tuổi một tên cẩu độc thân, tiêu diêu tự tại, trêu ghẹo mấy cô nương ở Lâm An.

(*)冠礼 – Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, sau đó sẽ gọi là tuổi "Nhược quán" (弱冠), chưa đến hai mươi thì gọi là tuổi "Vị quán" (未冠).

Đang nói chuyện lại có người gõ cửa nhã gian.

Cửu Anh mang theo một hộp đồ ăn màu đỏ thẫm đi vào nói nhỏ với Thẩm Kiến Hi: “Công tử, đây là bánh gạo kê hạt dẻ đích thân thiếu phu nhân làm, nói là muốn bồi tội với công tử.”

Bồi tội? Hắn nhướng mày, ngữ khí không chút để ý: “Nàng còn nói gì nữa?”

“Hỏi công tử có trở về Cẩm Tùng Hiên dùng bữa tối hay không.”

“Không còn gì nữa?”

“Không còn.”

Thẩm Kiến Hi không quen với việc nàng lời ít ý nhiều như vậy. Lúc này, hắn phát hiện Nhan Duệ Hầu đang thò đầu tới đánh giá hộp đồ ăn.

Nhan Duệ Hầu cười xấu xa: “Thần thần bí bí, có phải tẩu tử đưa thức ăn tới hay không? Trù nghệ của tẩu tử có thể thể so được với phụ thân nàng hay không?”

Thẩm Kiến Hi hào phóng ra lệnh cho Cửu Anh mở hộp đồ ăn ra.

Sáu miếng bánh hấp hình thoi, màu vàng óng được xếp như những cánh hoa đang hé nở, trên mặt mỗi chiếc bánh đều có táo đỏ như hoa mai, đáng yêu như chính người làm ra nó. Thậm chí mùi thơm hạt dẻ thơm nồng tỏa ra từ hộp đồ ăn.

“Điểm tâm mà thôi.”

Nghe vậy, Nhan Duệ Hầu vươn dài cổ.

Phan Thiệu An liếc mắt nhìn hộp thức ăn một cái sau đó lại bình tĩnh uống rượu.

Thẩm Kiến Hi liếc mắt nhìn Nhan Duệ Hầu, để Cửu Anh đưa hộp đồ ăn tới cho bằng hữu nếm thử điểm tâm. Nhan Duệ Hầu không biết khách khí là gì, vươn tay ra lấy, sau đó trực tiếp bỏ vào miệng.

“Hả?” Hắn vừa bỏ vào miệng liền kinh ngạc: “Hạt dẻ thơm quá! Các ngươi mau nếm thử đi!”

“Sao?” Phan Thiệu An sau đó cầm lấy một cái cắn một miếng, hai mắt lập tức sáng ngời: “Không nghĩ tới hạt der bình thường lại có thể thơm ngọt như thế, là đệ muội tự mình làm sao?’

“Ừ.”

Nhìn thấy hai người ăn được món ngon, Thẩm Kiến Hi lúc đầu không có hứng thú lại nghi ngờ không biết hai bọn họ có lừa mình hay không. Tuy mùi hạt dẻ thơm nồng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là món điểm tâm màu vàng óng dùng táo đỏ trang trí mà thôi, thật sự ăn ngon được sao? Bày trí đơn giản không thể so được với một bàn thức ăn hoa lệ.

Hắn chần chờ hỏi hai người: “Các ngươi cảm thấy ăn ngon sao?”

Nhan Duệ Hầu gật đầu như gà mổ thóc: “Ngươi không ăn có thể cho ta cả, khẩu vị của ta rất tốt”

“Toàn bộ?”

“Ngươi kén ăn, nhất định chướng mắt. Nhân lúc còn nóng để ta ăn giúp ngươi……”

Nhan Duệ Hầu nói xong liền duỗi tay tới lấy bánh hạt dẻ gạo kê, Thẩm Kiến Hi lại đột nhiên vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn.

“Ai da, sao ngươi lại đánh người?”

Thẩm Kiến Hi làm như không có việc gì mà cầm lấy một miếng bánh hạt dẻ gạo kê, nhìn chằm chằm Nhan Duệ Hầu không cam lòng, chậm rãi nếm thử một miếng.

Trong nháy mắt, mùi hương êm dịu của hạt dẻ dâng lên cùng vị ngọt thanh của gạo kê lượn lờ khắp đầu lưỡi. Hắn nếm ra được có trứng gà, mà trứng gà lại làm mùi thơm của đồ ngọt tăng lên vài phần, cũng hỗ trợ cho mùi thơm độc đáo của hạt dẻ.

“Gia vị” duy nhất hắn có thể nếm ra được là táo đỏ trang trí trên mặt bánh. Táo đỏ ngọt bùi số lượng vừa phải, chỉ dùng để hỗ trợ vị ngọt của hạt kê và hạt dẻ, không có kiểu phụ át chính.

Đột nhiên hắn cảm thấy so sánh với đồ ăn trên bàn, nhưng thức ăn này miệng đầy dầu mỡ dầu muối tương giấm, không có mùi vị vốn có của nguyên liệu nấu ăn.

“Ha ha, nhìn ngươi ăn ngon như vậy, có phải cảm thấy rất ngon hay không?”

Đối mặt với nụ cười xấu xa của Nhan Duệ Hầu, Thẩm Kiến Hi bình tĩnh mà cầm lấy miếng thứ hai. Lần này hắn chăm chú nhìn hoa mai trang trí bên trên mặt bánh gạo kê hạt dẻ, lại nhớ tới hoa điền trên trán nàng đêm qua.

Nhan Duệ Hầu cùng Phan Thiệu An nhìn hành động của hắn mà giật mình không thôi.

Hai người biết rõ Thẩm Kiến Hi kén ăn, có thể để hắn ăn tới miếng thứ hai chứng minh hương vị của món điểm tâm này nhất định rất hợp khẩu vị hắn.

“Trời ơi, mặt trời mọc phía tây!” Nhan Duệ Hầu thay đổi chủ đề: “ Một mình ngươi nhất định không thể ăn hết, để ta ăn giúp ngươi.”

“Nếu ngươi muốn ăn, có thể tới Minh Xuân Lâu.” Thẩm Kiến Hi khẽ mỉm cười.

“A! Từ lúc nào Kiến Hi huynh lại trở nên nhỏ mọn như vậy, ngươi biết rõ Minh Xuân lâu không bán đồ ngọt mà.”

“Duệ Hầu.” Phan Thiệu An cười như không cười phe phẩy cây quạt: “Đây là điểm tâm đệ muội tự tay làm cho Kiến Hi ăn, ngươi chớ có đoạt.”

Nhan Duệ Hầu nghe qua có vẻ hợp tình hợp lý, cân nhắc một lúc liền cảm thấy không thể tin được.

Người hôm qua không chịu đưa tân nương tử vào tân phòng chính là ai?

Hắn hàm ý sâu xa nói với Thẩm Kiến Hi: “Tẩu tử thật lợi hại.”

Thẩm Kiến Hi không bày tỏ ý kiến, nhàn nhã ăn bánh hạt dẻ gạo kê của mình.

Đợi tới khi Phan Thiệu An và Nhan Duệ Hầu tiếp tục ăn đồ ăn trên bàn, chỉ cảm thấy miệng đầy dầu muối, ăn hai miếng đã cảm thấy chán ngấy, lại tiếp tục quay xuống nhìn người người qua đường vất vả dưới lầu.

Tới gần trưa, Thẩm Kiến Hi đến trà lâu uống trà nhuận họng.

Cửu Anh cầm theo hộp đồ ăn, do dự mở miệng: “Công tử, chuyện trở về dùng bữa tối……”

Tay Thẩm Kiến Hi nâng chén trà bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhấp môi, suy xét một hồi mới trả lời không trở về.

Nói xong hắn lại nghĩ, nữ nhân kia một mình dùng bữa nhất định cũng có thể ăn rất ngon. Nhắc tới đây trong lòng hắn lại không thoải mái.

Sắp hết giờ Thân, hắn mới trở về Thẩm gia.

Thẩm gia không có thói quen cùng nhau dùng bữa mỗi ngày. Tên sai vặt đưa đồ ăn đến các phòng, đưa xong đồ ăn cho chính thất mới đến lượt trắc thất. Thông thường có hai đợt đưa đồ ăn làm xong đã mất một canh giờ.

Thẩm Kiến Hi ngửi được mùi thức ăn của từng viện, ũ rũ không vui đi thẳng về Cẩm Tùng Hiên. Trên đường đi lại một bóng hình xinh đẹp thanh lãnh chặn lại.

“Bây giờ tứ biểu ca mới về phủ sao? Đã dùng bữa tối chưa?” Chu Tuyết Nhạn cười xinh đẹp với hắn.

Hắn không nói một chữ.

Ánh mắt Chu Tuyết Nhạn ảm đạm đi vài phần, tựa như minh châu phủ bụi trần: “Tứ biểu ca tại sao lại lạnh lùng như vậy, không phải khi còn nhỏ chúng ta đều như thế sao?”

Ánh mặt hắn lạnh nhạt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy, đôi mày kiếm sắc bén như lưỡi dao: “Nguyên nhân, trong lòng ngươi biết rõ ràng.”

“Lời này nên giải thích thế nào?”

Thẩm Kiến Hi không nói một lời phất tay áo xoay người rời đi.

Chu Tuyết Nhạn nhìn theo bóng lưng hắn quay người đi không quy đầu lại, trong mắt tràn đầy không cam lòng, tay nắm chặt thành quyền.

Rõ ràng bọn họ là thanh mai trúc mã.

Trở lại trước cửa Cẩm Tùng Hiên, Thẩm Kiến Hi thấy bọn hạ nhân bận rộn trong ngoài chạy xung quanh, mơ hồ nghe thấy tiếng bọn họ tán thưởng trù nghệ của Tứ thiếu phu nhân lợi hại.

“Nước sốt của chén thịt kho kia ta có thể ăn hết một chén cơm!”

“Ta thích miếng dứa kia chua chua ngọt ngọt. A, nhắc tới làm ta lại thèm!”

Trong không khí mơ hồ vẫn còn lưu lại mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cửu Anh lén lút nuốt nước miếng, cẩn thận quan sát vẻ mặt công tử nhà mình. Chỉ thấy Thẩm Kiến Hi giật giật khóe miệng, ngay sau đó ngẩng đầu bước vào cổng, hắn cũng vội vàng đuổi theo.

Hôm nay Cẩm Tùng Hiên náo nhiệt hơn ngày xưa vài phần

Có vẻ như nàng đã thích ứng được với cuộc sống ở Cẩm Tùng Hiên.

Thẩm Kiến Hi mắt nhìn thẳng, thân hình trang nghiêm, khí thể không giận tự uy khiến đám hạ nhân tự giác im lặng, lui đi.

Hắn lập tức đi đến trước phòng ngủ, thoáng nhìn trên cửa còn có một đôi chữ “Hỉ’ chưa kịp bóc ra, đẩy cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt.

Đèn đuốc rực rỡ, ánh nến màu vàng nhạt bao phủ người đang cặm cụi múa bút, tư thế nghiêm túc bao phủ bóng đen yên tĩnh, trong phòng ngủ tràn ngập bầu không khí năm tháng vô lo, hài hòa.

Nhưng bọn họ là phu thê hữu danh vô thực, nàng lấy tiền làm “đại phu”. Thẩm Kiến Hi mặt không đổi sắt đi vào phá vỡ khoảng thời gian yên bình.

“Ngươi đang viết cái gì?” Hắn không chút để ý đi qua, liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay nàng, nhíu mày một chút.

Táo đỏ, đương quy, nấm tuyết…… Rõ ràng không phải đơn thuốc cho mình.

“Ta viết phương thuốc cho Tô di nương và Từ di nương điều trị thân thể.”

Quả nhiên là như vậy!

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt đầy vẻ hợp tình hợp lý, đôi mắt trong veo như suối bày ra dáng vẻ “ta là người chữa bệnh”, sự bình tĩnh như vậy lại khiến hắn đột nhiên nổi giận.

Mặt hắn kết thành băng giá, đôi mắt thụy phượng bộc lộ khí thế không ai bì nổi: “Ngươi thật đúng là đại phu tận chức trách, chỉ sợ thù lao tổ mẫu cho ngươi không đủ rồi.”

“Đủ chứ, ta cảm thấy rất nhiều.”

“Cái gì?”

Bao Xuân Oánh làm lơ khuôn mặt lạnh lùng của hắn, giải thích lý lẽ rõ ràng: “Nếu chỉ đơn thuần chữa bệnh cho một mình ngươi, năm trăm lượng thù lao thật sự quá nhiều, ta nên làm chút chuyện trong khả năng mới có thể an tâm được.”

“Ý của ngươi là ta không đáng giá 500 lượng?”

Nàng nghiêng đầu, nói năng có khí phách: “Con người và ngân lượng có thể so sánh với nhau được sao?”

Thẩm Kiến Hi nghẹn lời. Mỗi lần nàng đều có thể khiến hắn không nói nên lời, cơn tức tích tụ trong ngực không có chỗ phát tiết làm cả người hắn không được tự nhiên.

Nhìn vẻ mặt bất mãn của hắn, Bao Xuân Oánh chợt hiểu ra: “Thực đơn của ngươi ta đều ghi tạc trong đầu, ngươi thích hương vị như thế nào?”

Trong đầu?

Hắn giả vờ nghiêm túc nhìn cái đầu búi tóc chữ thập của nàng, cười lạnh một tiếng: “Ngươi nhớ cho kỹ, ta thích vừa chua vừa ngọt, đã cay lại không cay.”

Bao Xuân Oánh lẩm bẩm lặp lại lời hắn nói, bỗng dưng hai mắt sáng ngời, đôi môi cong lên tươi cười rạng rỡ: “Ta hiểu rồi! Đêm mai ngươi nhất định phải trở về dùng bữa đó.!”

Hiểu cái gì? Thẩm Kiến Hi càng giận.

Khoan đã, đêm mai?

Hắn nắm được điểm mấu chốt trong lời nói, nhớ tới ngày mai là ngày tân nương lại mặt. Trong nháy mắt vẻ mặt vừa buồn cười lại phẫn nộ của hắn từ từ trở nên mất tự nhiên: “Ngày mai lại mặt, ngươi về nhà dùng bữa sáng?”

“Đúng vậy.”

“Lệnh tôn…… Tự mình xuống bếp?”

“Đương nhiên, mẫu thân không biết nấu cơm.”

Thẩm Kiến Hi tự động xem nhẹ nửa câu sau: “Ngày mai ta cùng ngươi cùng nhau trở về.”

“Sao?”

“Ngày mai ta cùng ngươi về nhà, nghe thấy không?” Hắn vừa nói vừa gõ cái trán của nàng.

Bao Xuân Oánh giật mình sững sờ, nội tâm cảm thán hôm nay mặt trời mọc phía tây, sau đó cầm lấy giấy trắng cùng bút lông viết.

“Ngươi làm cái gì?”

“Nói cho cha mẹ biết ngày mai thêm một bộ chén đũa.”

Thẩm Kiến Hi: “……”

Tiếp đó, hắn mím môi đi tới đi lui trong phòng. Bao Xuân Oánh cảm thấy động tĩnh của hắn quá lớn, dừng bút lại nhìn xung quanh, phát hiện hắn đang thu thấp mấy bộ y phục và gối đầu.

Hắn ôm một đống đồ chuẩn bị rời đi.

Bao Xuân Oánh kinh hô: “Ngươi đi đâu?”

“Đêm nay đến sương phòng ngủ.”

“Vậy được, nhớ đắp chăn tránh cảm lạnh, thân thể của ngươi bây giờ không thể chịu lạnh.”

“Dong dài!”

Nhìn theo bóng dáng Thẩm Kiến Hi thở phì phò rời đi, nàng cảm thấy khó hiểu.

Nàng làm sai cái gì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp