Phu Quân Kén Ăn Muốn Báo Ơn

Chương 3 Ngấm ngầm hại người


1 năm

trướctiếp

“Trời đã sáng rõ Tứ đệ cùng Tứ đệ muội còn chưa rửa mặt, chải đầu xong ……”

Lời vừa nói ra, không khí trong chính sảnh rộng lớn của Thẩm gia liền trở nên vi diệu.

“Ha ha, nhà chúng ta nhiều hành lang nhất, Tứ đệ muội không quen đi lòng vòng sao

Đột nhiên tiếng cười nhạo nổi lên bốn phía.

Thẩm đại phu nhân là bà bà của tân nương, vẻ mặt không vui. Thẩm lão phu nhân im lặng nhắm mắt dưỡng thần, đã sớm dự đoán được tôn tử nghịch ngợm của mình sẽ đến trễ.

Khi ánh mặt trời chiếu vào đại sảnh, hai bóng người đơn bạc khoan thai tới muộn. Đừng nói tới Thẩm đại phu nhân, ngay cả những người khác nhìn về phía người tới cũng biến sắc.

Tiền ma ma đến bên cạnh thì thầm với Thẩm lão phu nhân, sau đó Thẩm lão phu nhân bỗng dưng mở mắt ra, thở dài: “Cứ để hắn đi.”

Nhóm chị em dâu vừa rồi còn trào phúng lại lần lượt thay đổi thái độ, đồng tình với vị tân nương mới vào cửa này.

Cùng là chim trong lồng, nhìn thấy người kém hơn mình sẽ giả mù sa mữa thương hại, đồng thời còn đạo đức giả an ủi mấy câu.

Không khí kỳ lạ này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Bao Xuân Oánh, nàng mặc váy dài màu ngà, trên vại choàng khăn lụa hồng thạch lựu, trên váy còn thêu hoa đào màu đỏ tươi.

Eo thon thướt tha, làn váy theo từng bước chân mà nhẹ nhàng lay động.

Búi tóc điểm xuyết hạt bạc kết thành chữ thập, bộ diêu châu hoa khẽ vang lên tiếng leng keng, tân nương búi tóc vừa linh hoạt lại không mất đi vẻ trang trọng.

Đối mặt với ánh mắt dò xét của cả phòng, một phòng rực rỡ cẩm y lộng lẫy, Bao Xuân Oánh hoa cả mắt, căng thẳng nắm chặt tay. Y phục hôm nay của nàng có thể nói là tự nhiên hòa phóng, đương nhiên cũng không thể so sánh với châu quang bảo khí của các vị tẩu tẩu khác.

Mẫu thân nói làm người phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vì thế nàng duy trì vẻ mặt trấn định, chậm rãi đi đến. Trên đường đi, nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua tất cả nữ quyến, âm thầm tặc lưỡi.

Mẫu thân nói không sai, ba vị Thẩm lão gia thị thiếp còn nhiều hơn mười đầu ngón tay. Các nàng tự biết thân phận thấp kém, ngồi ở phía sau không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám thay đổi tư thế ngồi ngay ngắn.

Thẩm gia có bốn vị đích công tử, một vị đích nữ; ba vị tẩu tẩu châu vây thúy vòng*, nghiêm túc nhìn kỹ trang phục của nàng, ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.

(Châu vây thúy vòng: ý chỉ trang sức quý giá)

Dù sao cũng là đại gia tộc, các nàng sẽ không thể hiện tâm tư miệt thị tiểu cô nương ra mặt.

Ngoại trừ Thẩm lão phu nhân và Thẩm đại phu nhân, các nữ quyến khác đều không biết mục đích nàng gả vào Thẩm gia.

Lòng bàn tay Bao Xuân Oánh lặng lẽ đổ mồ hôi, nàng cung kính nhận lỗi với trưởng bối vì tội đến trễ.

Thẩm đại phu nhân mặc váy lụa tím, yên lặng không nói tới lỗi sai của Thẩm Kiến Hi, ngữ khí nhàn nhạt: “Ngươi không cần tự trách. Tới, bưng trà đi.”

“Cảm ơn đại phu nhân thứ lỗi.” Nàng ngoan ngoãn bưng trà kính trưởng bối. Sau đó lại kiên nhẫn nghe Thẩm đại phu nhân nhắc tới gia quy như vải bó chân.

Ba tháng mà thôi, nhịn một chút liền qua. Trong lòng Bao Xuân Oánh thầm cổ vũ bản thân.

“Tứ đệ muội đã dùng cơm sáng rồi sao?” Đại tẩu Thôi Vân Dao nói không chút để ý.

Bao Xuân Oánh thành thật trả lời: “Đệ muội rửa mặt, chải đầu xong liền tới đây thỉnh an.”

Khóe miệng Thôi Vân Dao cong lên một nụ cười giễu cợt: “Còn tưởng Tứ đệ muội tự mình xuống bếp làm bữa sáng, cho nên mới tới chậm. Ha ha.”

Tiếng cười nhẹ nhàng cũng làm hai vị tẩu tẩu khác cười theo.

“Nghe trên phố đồn đại muốn có được lòng nam nhân thì trước hết phải nắm được dạ dày.”

“Đúng vậy. Tứ đệ muội trù nghệ cao siêu, cố thêm một thời gian nữa nhất định có thể khiến Tứ đệ về nhà dùng bữa.”

Ba nữ nhân ngươi một lời ta một chữ, không phải chế nhạo xuất thân Bao Xuân Oánh, thì cũng thầm trào phúng Thẩm lão phu nhân bất công.

Thẩm đại phu nhân bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không ngăn cản nhóm con dâu nói tân nương mới vào cửa.

Bao Xuân Oánh đương nhiên không thể trông cậy bà ta có thể giúp mình, bởi vì nàng cũng không muốn mình giả vờ gả vào thẩm gia, cho rằng dược thiện của nàng không bằng khổ dược của đại phu.

Vì thế, Bao Xuân Oánh cẩn thận nhìn ba vị tẩu tẩu.

Trước khi gả vào Thẩm gia, mẫu thân toàn năng không gì không làm được của nàng đã sớm hỏi thăm chi tiết những chuyện về nhóm chị em dâu này.

Đại tẩu Thôi Vân Dao là thiên kim của tri phủ Lâm An, quan gia tiểu thư hàng thật giá thật tâm cao khí ngạo. Còn lại hai vị tẩu tẩu đều là thiên kim phú thương Lâm An, môn đăng hộ đối.

“Tâm ý của biểu tẩu nhất định có thể lay chuyển được tứ biểu ca.”

Bao Xuân Oánh quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương đang cười, đoán thầm nàng ấy là Lâm muội muội* ăn nhờ ở đậu Chu Tuyết Nhạn.

(Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu mộng-Tào Tuyết Cần)

Chu Tuyết Nhạn mặt mày như họa, không chất đầu châu báu như những nữ quyến khác, chỉ lấy bạch ngọc làm châu thoa búi tóc, hoa lụa điểm xuyết, dáng người nhỏ nhắn uyển chuyển như hạc giữa bầy gà.

Mẫu thân nói phải cảnh giác thân thích ăn nhờ ở đậu, không phải người nào cũng nhược liễu phù phong như Lâm muội muội, rất có thể là trà xanh hoặc bạch liên hoa.

Bao Xuân Oánh lặng lẽ để mắt đến.

Tiếp theo, Bao Xuân Oánh mỉm cười cảm tạ với Chu Tuyết Nhạn, lại dùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn chăm chú Thôi Vân Dao: “Đại tẩu, bình thường ăn nhiều hạt sen bách hợp có thể điều trị bệnh nóng trong.”

Lời này phong vừa nói xong, mọi người đều trở tay không kịp.

Sắc mặt Thôi Vân Dao trở nên lạnh lùng: “Ngươi nói lung tung gì vậy?”

“Lúc đại tẩu nói chuyện, ta chú ý thấy đầu lưỡi tẩu đỏ lên, mặt cũng dễ đỏ bừng, hơn nữa sau tai có một bọc nước, là triệu chứng của bệnh nóng trong, do thức khuya, tâm tình không tốt mà thành, dần biến thành bệnh u uất.”

Tiểu mỹ nhân nhìn chằm chằm không chớp mắt từng triệu chứng, so với ba vị tẩu tẩu vẻ trẻ con trên người còn chưa hết, nhưng giọng điệu chắc chắn: “Hạt sen nấu cùng nấm tuyết có tác dụng dưỡng nhan, còn có thể làm bớt đỏ hồng trên mặt, rất có ích.”

Nhị tẩu cùng tam tẩu che miệng cười trộm

“Ngươi ——”

Thôi Vân Dao tức giận mặt càng đỏ, phấn mắt đắp lên càng có có dư thừa.

“Vân Dao, ngươi vẫn thường cãi nhau với Bân Nhi sao?” Thẩm lão phu nhân đột nhiên đặt câu hỏi, hỏi đến mức Thôi Vân Dao chột dạ mà uống trà.

“Lão phu nhân, Xuân Oánh chỉ nói đùa thôi.” Thẩm đại phu nhân mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng buông chén trà.

“Xuân Oánh làm nghề y, sao có thể nói đùa.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm lão phu nhân không nhanh không chậm nhưng lại như Định Hải Thần Châm, lập tức khiến thính đường yên tĩnh lại, cũng khiến các tẩu tẩu nhìn Bao Xuân Oánh với con mắt khác.

Có thể được lão phu nhân công nhận, chẳng lẽ y thuật của Bao Xuân Oánh thật sự rất cao siêu sao?

“Vân Dao?” Thẩm lão phu nhân nhẹ nhàng chạm vào nắp chén trà, phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng gõ thẳng vào lòng Thôi Vân Dao.

Thôi Vân Dao siết chặt tay áo trả lời: “Chỉ là lúc chúng ta nói chuyện có hơi lớn tiếng.”

“Ngày hôm qua ta nghe thấy ngươi quở trách đại ca người toàn mùi tiền.” Đại cô tử Thẩm Mộ Liên không chút khách khí chọc thủng nàng ta.

Trong nháy mắt, vẻ mặt mọi người đều thay đổi liên tục, lén nhìn vẻ mặt của Thẩm đại phu nhân và Thẩm lão phu nhân.

Bao Xuân Oánh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem náo nhiệt.

“Nói bậy! Ta chưa từng nói mấy lời này.” Thôi Vân Dao vội vàng biện hộ.

“Ha ha vậy tìm đại ca trở về đối chất?”

Thôi Vân Dao không còn lời nào để nói, nghẹn tới đỏ mặt nắm chặt thành quyền.

“Đủ rồi.” Thẩm lão phu nhân nghiêm mặt, mất hứng đứng lên. “Việc gì nên thì tiếp tục làm, không nên xen vào việc của người khác. Bân nhi là đích trưởng tử Thẩm gia, chẳng những phải kế thừa gia nghiệp mà còn gánh vác trọng trách nối dõi tông đường. Nếu Xuân Oánh có thời gian, quan tâm tới đại tẩu của ngươi một chút.”

Lời vừa nói ra, Thẩm đại phu nhân lập tức chau mày; mặt Thôi Vân Dao lại như chiếc tất cả năm không giặt, vô cùng nặng mùi. Thẩm Mộ Liên bĩu môi hàm ý sâu xa nhìn về phía Bao Xuân Oánh.

Bao Xuân Oánh tự giác tránh khỏi ánh mắt phẫn nộ của Thôi Vân Dao.

Sau đó Tiền ma ma nâng Thẩm lão phu nhân rời đi. Bà vừa rời đi Thẩm nhị phu nhân cùng Tam phu nhân cũng thức thời tránh mặt.

Chỉ là các di nương ở đây, Thẩm đại phu nhân không thể phát tác, chỉ gọi Thôi Vân Dao đến phòng mình.

Bao Xuân Oánh cũng muốn mượn cớ rời khỏi đây, nhưng hai vị tẩu tẩu cùng các di nương khác đều đang bao vây nàng, trận thế này đúng là khiến nàng hoảng sợ, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay.

Một người khác cần phải đi kính trà, Thẩm Kiến Hi lại đang chán nản đi dạo trên đường phố. Trường bào màu xanh đen, chỉ bạc thêu kính tùng, mi mày như kiếm, đồng tử như hổ phách, tóc đuôi ngựa tiêu diêu tự tại.

Tất cả quán rượu đều chưa mở, hắn cũng không có tâm trạng đi tìm rượu uống, thất thần đi lang thang trên đường cho quan thời gian, không rảnh để ý tới các cô nương đang lén lút nhìn mình.

“Ngươi là đồ đê tiện!”

Phía trước ầm ĩ hấp dẫn sự chú ý của hắn, thấy hai nữ tử một già một trẻ đang tranh chấp, hắn cảm thấy hứng thú liền đi vào xem náo nhiệt.

“Ngươi cho là ta không nhìn thấy ngươi mắt đi mày lại với chưởng quầy sao? Nghĩ lão nương chết rồi có phải không? Hay tướng công ngươi chết rồi” Lão nhân kia tát đối phương một cái.

“Ta không có” Tiểu nhân tủi thân, khóc nức nở: “Là chưởng quầy không biết kiềm chế! Ta không sai!”

Lão nhân lại tát thêm một cái:“Còn dám mạnh miệng? Nếu không phải do ngươi, chưởng quầy sẽ coi trọng ngươi sao? Thật đúng là lả lơi ong bướm, nhi tử của ta mù mắt mới muốn cưới ngươi”

Hoá ra là mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, Thẩm Kiến Hi rất nhanh đã thấy mất hết hứng thú. Từ trong đám người đi ra, lại đột nhiên hỏi Cửu Anh phía sau: “Ngươi nói có phải các tẩu tử cũng ghét bỏ nữ nhân kia không?”

Cửu Anh do dự một lúc mới trả lời: “Thiếu phu nhân có xuất thân thấp nhất.”

“Đúng vậy, chỉ là nữ nhi của một đầu bếp.”

Đi được hai bước, cặp mắt như mưa bụi tháng tư đêm qua lại tràn vào đầu óc hắn, vừa nói đến đồ ăn, đôi mắt kia sẽ như mắt trời mọc đẩy xa mây mù.

“Ngươi nghĩ đại tỷ và di nương sẽ làm gì nàng?”

Cửu Anh ngẩn người, không dám nói thẳng: “Công tử đương nhiên rõ ràng hơn so với tiểu nhân.”

Mày kiếm Thẩm Kiến Hi nhíu chặt lại, đi qua đi lại.

Đúng lúc này, một giọng kể chuyện từ quán trà bên cạnh truyền đến: “Bảy nữ nhân cùng nhau ra khỏi cửa, chặn đường Đường Tăng. Hóa ra là bảy con nhện tinh. Trên người các nàng chỉ mặc áo mỏng, lộ bụng, mỗi người đề thể hiện …..”*

*Đoạn trích trong Tây Du Ký

Thẩm Kiến Hi:……

Hắn hạ quyết tâm, như chim khổng tước cao đầu ưỡn ngực: “Đi, tới Tụ Hương các.”

Giờ Thìn vừa qua, Thẩm Kiến Hi cùng Cửu Anh trở lại cửa Thùy Hoa, liền nghe thấy tiếng ồn ào nói chuyện. Yên tĩnh lắng nghe trong đó có trộn lẫn tiếng nói của Bao Xuân Oánh và các di nương.

Thẩm Kiến Hi cong môi, ngẩng đầu đi xuyên qua cửa Thùy Hoa.

Ngay sau đó, tình hình bên trong thính đường lại khác hoàn toàn so với hắn tưởng tượng.Các di nương phấn trang ngọc trác ngồi ngay ngắn thành hai hàng, dáng người nhỏ nhắn đơn bạc ngồi bên cạnh bàn Bát Tiên. Thẩm Kiến Hi híp mắt nhìn kỹ, không ngờ Bao Xuân Oánh lại đang bắt mạch cho các di nương?

Nhị tẩu và tam tẩu ngồi bên cạnh nhìn Bao Xuân Oánh bắt mạch cho các nàng? Nhìn bộ dạng nàng vừa non nớt vừa chuyên chú trong lòng hắn lại hiện lên một chút vị sáp.

Giờ phút này không khí hoà thuận vui vẻ, có vẻ hắn và Cửu Anh mới là người dư thừa.

Hắn cho rằng nàng sẽ bị mấy vị tẩu tẩu cùng chúng di nương bắt nạt đến mức như hoa lê đái vũ.

Ha ha, là do hắn lo quá nhiều.

“Tứ biểu ca!”

Chu Tuyết Nhạn là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Kiến Hi, mặt mày rạng rỡ chạy tới. Vạt áo phấp phới đẹp hơn cả tiên tử hạ phàm.

Chỉ là Thẩm Kiến Hi lại lập tức thu lai nụ cười trên môi, muốn lướt qua nàng ấy đến thính đường, đáng tiếc lại bị cản lại.

“Tứ biểu tẩu ngươi đang làm gì?” Hắn chủ động mở miệng trước.

Nụ cười trên mặt Chu Tuyết Nhạn cứng ngắc trong giây lát, sau đó lại hào phóng cười nói: “Y thuật của tứ biểu tẩu lợi hại, đang giúp các di nương điều trị thân thể.” Phát hiện Thẩm Kiến Hi đột nhiên không vui, nàng ấy lại cười nói: “Cửu Anh đang cầm gì vậy?”

“Là điểm tâm ở Tụ Hương Các mà thôi.” Thẩm Kiến Hi suy nghĩ một chút liền nảy ra ý hay, lướt qua Chu Tuyết Nhạn đi vào thính đường, trong mắt ngập tràn nghiền ngẫm, giảo hoạt.

“Nhị tẩu, tam tẩu, các vị di nương, Kiến Hi tới kính trà muộn, đặc biệt mua điểm tâm ở Tụ Hương tới bồi tội.” Hắn tự mình cầm hộp thức ăn ba tầng đi tới đặt trên bàn Bát tiên, ngẩng đầu cười vui vẻ nhìn chằm chằm Bao Xuân Oánh.

Đêm qua nàng kiều diễm như quả đào chín, hôm nay lại như phù dung mùa thu.

“Tụ hương các?”

Các nữ nhân vừa nghe thấy lập tức thèm nhỏ dãi, hai mắt tỏa ánh sáng.

Điểm tâm ở Tụ hương các đều được các phụ nhân ở Lâm An vô cùng yêu thích, mới sáng sớm đã có một đội ngũ tới mua điểm tâm, trước buổi trưa đã bán hết sạch, có biết bao phụ nhân vì không mua được điểm tâm mà bóp tay thở dài.

Nhưng các nàng rất nhanh đã lấy lại lý trí, quay đầu hỏi Bao Xuân Oánh: “Ta bị tỳ hư có thể ăn bánh hoa quế hay không?”

“Ăn bánh đậu đỏ có béo phì không?”

“Hạch đào thì sao? Thật sự có thể bổ phổi bộ sao?”

Mồm năm miệng mười liên tục khiến Thẩm Kiến Hi đau đầu.

Bao Xuân Oánh lại rất kiên nhẫn giảng giải cho các nàng, không lâu sau, hộp đồ ăn ba tầng chỉ còn dư lại một phần ba.

Thẩm Kiến Hi nhướng mày, liếc Bao Xuân Oánh đang nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn. Hắn cười, lập tức mỉm cười đắc ý: “Ngươi muốn ăn?”

Bao Xuân Oánh lặng lẽ liếm môi, nuốt nước miếng sau đó gật đầu.

“Được rời, ngươi cầm đi ăn.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, nhưng ngươi phải cảm ơn ta.”

“Cảm ơn!”

Nhìn thấy nàng nâng niu điểm tâm như bảo bối, cơn tức giận tối hôm qua của hắn rất nhanh đã biến mất , tươi cười đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp