Vụ nổ súng giết người diễn ra tại một căn biệt thự xa hoa bị bỏ hoang nằm trên núi Phục Long phía Nam thành phố.
Căn biệt thự này do người nước ngoài xây dựng từ thời Dân quốc, thấp thoáng giữa rừng núi bạt ngàn xanh biếc, có vườn hoa nhỏ và đài phun nước, cửa sổ và cửa ra vào được thiết kế theo phong cách Baroque, chạm trổ vô cùng tinh xảo. Nhưng lâu ngày không ai quét dọn, gió sương bào mòn, những vết hoen gỉ loang lổ khiến căn biệt thự càng thiếu hơi thở của sự sống hơn. Chủ nhân trước đây của căn biệt thự là một thương nhân giàu có nức tiếng trong thành phố, sau này chẳng biết vì lý do gì mà cả nhà di dân, tòa nhà cứ thế bị bỏ hoang giữa vùng núi rừng hẻo lánh, dần dần trở thành "nhà ma" trong lời đồn đại của người dân xung quanh.
Đã mười mấy năm rồi căn biệt thự này chưa từng náo nhiệt như thế, bên ngoài chăng dây rào cảnh báo, có cả cảnh sát đứng trông coi. Một đám học sinh túm tụm nhau sưởi ấm cạnh hàng rào bảo vệ, nét mặt đầy kinh hãi. Chính đám học sinh này đã phát hiện ra thi thể và bảo cảnh sát. Đêm hôm khuya khoắt nhưng không ít bóng người thậm thụt bên ngoài căn biệt thự, Hà Nguy liếc mắt cũng biết là phóng viên tới đưa tin.
"Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, nhưng nhân dân cũng nên cho chúng tôi nghỉ ngơi chứ." Sùng Trăn ngáp một cái, nhấc dây rào lên, vẻ mặt mỏi mệt.
Hà Nguy đeo găng tay y tế, tiện đưa anh ta một đôi : "Ông nghỉ ngơi hơi quá rồi đấy. Tôi gõ cửa mười phút ông mới ra mở."
"Mẹ kiếp, tôi uống nhiều hơn ông, ngủ say hơn cũng hết sức bình thường!"
"Ai chuốc say ông à? Ai bắt ông đau lòng rơi nước mắt rồi tự rót tự uống hăng thế?"
"Con người ông vô vị thế nhỉ, hiểu thế nào là khủng hoảng tuổi trung niên không? Đồ ham mê phá án, lạnh lùng vô tình, uổng phí cái mặt đẹp."
Hai người vừa cà khịa nhau vừa đi qua cánh cổng biệt thự đang mở rộng. Mới bước vào, một luồng gió lạnh táp tới, Sùng Trăn xoa xoa cánh tay : "Đừng nói lại là một vụ ma quái nữa nhé? Gần đây tôi xui lắm, bà nội bảo tôi dễ bị mấy thứ bẩn thỉu bám theo."
Hà Nguy quan sát, biệt thự hai tầng, phòng khách tương đối rộng, hai bên đều có cầu thang xoắn ốc lên tầng hai. Thiết kế thường thấy của những căn biệt thự nhà giàu trên phim truyền hình. Từ lan can dát vàng tới những vật trang trí chạm trổ tinh xảo đều là minh chứng căn biệt thự này từng rất xa hoa, tráng lệ. Đáng tiếc giờ cảnh còn người mất, vinh quang đã xa, chỉ sót lại hoang tàn đổ nát.
Sùng Trăn cáo dác nhìn xung quanh, ngạc nhiên cảm thán : "Uầy, sảnh này còn lớn hơn cả nhà ông ấy nhỉ? Đủ mở hội nghị luôn ý!"
"Hội nghị cái gì, tổ chức lễ truy điệu còn được." Hà Nguy xem xét qua tầng một, đồng nghiệp khám nghiệm hiện trường vẫn chưa tới đủ. Mới thấy mỗi Đỗ Nguyễn Lam và học trò La Ưng có mặt sớm nhất, như mọi khi. Hai người đang đứng giữa phòng khách bắt đầu khám nghiệm sơ bộ.
Tiểu Trần ngồi lấy dấu giày trên nền nhà, Sùng Trăn cúi xuống nhìn : "Ôi mẹ ơi, sao dấu giày loạn lên thế, còn phân biệt được của ai với ai không?"
"Hiện trường được đám học sinh đi thám hiểm phát hiện ra, mấy dấu giày từ ngoài cổng vào vẫn còn rõ ràng, đến đây chắc nhìn thấy thi thể nên mấy đứa hoảng hồn quá, chạy loạn lên để thử thách năng lực nghiệp vụ của bọn em." Tiểu Trần thở dài : "Các dấu giày chồng chéo nhau, lấy hết về rồi từ từ phân tích vậy. Thạch Đầu, mang màng nhựa lại đây! Nhanh lên."
Hóa ra là đi thám hiểm, chẳng trách đám học sinh lại rảnh rỗi chạy đến khu vực hẻo lánh thế này. Chỉ tiếc là còn chưa thành công đã gặp ngay một thi thể, sợ rằng cả đời này cũng không dám chơi trò thám hiểm nhà ma hay trốn thoát khỏi phòng kín nữa.
Sùng Trăn bật đèn pin, tìm kiếm khắp các phòng ở tầng một. Hà Nguy tới chỗ đặt thi thể, cúi xuống nhìn, một gương mặt anh tuấn xuất hiện trước mắt anh.
Người đàn ông trẻ tuổi nằm thẳng tắp trong vũng máu trên sàn nhà. Máu văng tung tóe quanh thi thể. Hai mắt nhắm nghiền, đường nét khuôn mặt sắc nét, từ sống mũi tới cằm không góc chết, đúng là kiệt tác của tạo hóa. Gương mặt đẹp thế này, nếu mở mắt ra, chắc chắn rất thu hút ánh nhìn. Giờ nạn nhân chỉ nằm đó, gương mặt xám xịt không còn sức sống mà đã mang đến cảm giác đẹp thê lương vậy rồi.
Từng nhìn thấy rất nhiều thi thể, vậy mà lần này Hà Nguy lại bất ngờ có suy nghĩ khác lạ chưa từng có : Còn trẻ vậy đã chết, tiếc thật.
"Chị Lam, thế nào?"
"Thi thể co cứng, đồng tử giãn, chỗ hoen tử thi cố định hoàn toàn, suy đoán sơ bộ nạn nhân tử vong trong vòng 24 tiếng trở lại đây." Đỗ Nguyễn Lam vạch áo sơ mi dính máu của nạn nhân lên, để lộ vết thương thủng đẫm máu : "Ngực trái có một vết thương tròn đường kính khoảng bảy milimet, quanh miệng vết thương sưng tấy và ửng đỏ, mép trong vết thương có một vòng quét dầu màu đen. Trên người nạn nhân chỉ có một vết đạn, có vẻ là phát súng chí mạng. Không những thế nạn nhân còn được chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn. Hình dạng các vết máu bắn ra cũng hơi lạ. Đợi lát nữa cho người kiểm tra phản ứng luminol ở hiện trường xem đây có phải hiện trường gây án đầu tiên không."
"Kỹ thuật bắn tốt vậy à? Người trong ngành chăng?" Hà Nguy quan sát miệng vết thương : "Súng loại 64, 77, 54 đều để lại vết thương thế này. Tìm thấy đầu đạn và vỏ đạn chưa?"
"Đầu đạn ghim trong cơ thể, vỏ đạn thì Hồ Tùng Khải đang tìm." Đỗ Nguyễn Lam lần sờ con dao phẫu thuật trong hộp đồ : "Có cần gắp ra không?"
Hà Nguy thì sao cũng được, phải đợi ý kiến của Đỗ Nguyễn Lam. Điều kiện ở hiện trường kém hơn phòng giải phẫu. Lấy viên đạn ra trước là không tuân thủ đúng quy trình giải phẫu, chẳng biết có ảnh hưởng gì tới công việc sau đó không. Đỗ Nguyễn Lam suy nghĩ một lát, rụt tay về : "Thôi, đợi đưa về cục đi, lát Hiểu Hiểu tới mà thấy nạn nhân chắc khóc hết nước mắt mất. Chúng ta không nên kích động con bé."
"Sao thế?" Hà Nguy tò mò : "Hiểu Hiểu quen nạn nhân à?"
"Có mấy người con bé không quen đâu?" Đỗ Nguyễn Lam nhìn anh vẻ ghét bỏ : "Không thấy ngoài kia có bao nhiêu phóng viên trực sẵn à? Đều vì cậu ta đấy. Cậu ta là nghệ sĩ dựng cầm nổi tiếng Trình Trạch Sinh đấy."
෴
Vân Hiểu Hiểu rời hiện trường, viền mắt sưng đỏ. Từ lúc bước vào hiện trường, cô suy sụp thấy rõ, còn lén lút lau nước mắt mấy lần. Hà Nguy không nhìn nổi nữa mới bảo : "Hiểu Hiểu, hay hôm nay em về nghỉ ngơi trước đi, mai hẵng đi làm."
Vân Hiểu Hiểu lắc đầu, kiên cường nói : "Không, em muốn đi tìm manh mối tận tay bắt được nghi phạm."
Sùng Trăn nhỏ giọng ngồi lê đôi mách với Hà Nguy : "Hiểu Hiểu nghiêm túc rồi, đau lòng thế này tôi còn tưởng đâu người nằm kia là bạn trai con bé chứ."
Hạ Lương lặng lẽ đến gần : "Diêm Vương làm việc cứng rắn thật, tối nay người ta mở tour lưu diễn, ông ta lại đi trước một bước, đưa người ta xuống mở tour dưới đó luôn."
Dù Hà Nguy không "đu idol", nhưng trong cục có không ít các cô gái trẻ tuổi, chịu bỏ tiền mua vé đi xem như Hiểu Hiểu không thiếu. Đối với anh, tình cảm của họ đều rất chân thành, tinh thần "yêu ai phải dâng tiền cho người đó" được các cô gái theo đuổi thần tượng phát huy triệt để.
Gần đây Vân Hiểu Hiểu mới bắt đầu theo dõi Trình Trạch Sinh mà đã đau lòng như thế, nghĩ thôi cũng biết cộng đồng người hâm mộ sẽ chấn động cỡ nào khi các phóng viên đưa tin. Nghe nói Trình Trạch Sinh không phải nghệ sĩ dương cầm bình thường, còn từng thi đấu và giành giải thưởng lớn ở đấu trường quốc tế. Giờ bị bắn chết thế này, có khi Sở Công an tỉnh sẽ cử người tới giám sát cũng nên.
Quy trình khám nghiệm sơ bộ kết thúc, thi thể Trình Trạch Sinh được đưa về cục, chỉ còn lại đường trắng phác họa vị trí phát hiện thi thể. Đỗ Nguyễn Lam cố ý tránh mặt Vân Hiểu Hiểu, nói với Hà Nguy : "Vụ này tương đối đặc biệt, chị về cục xử lý trước, cậu về thì qua chỗ chị, chờ cậu về rồi giải phẫu tử thi sau."
Hà Nguy gật đầu, căn biệt thự này rất rộng, phải cử hai tổ đi khám nghiệm hiện trường, hiện tại vẫn chưa xong. Hồ Tùng Khải và Hạ Lương ở tầng một tìm kiếm vết đạn, vỏ đạn và hung khí khác. Sùng Trăn, Hà Nguy tìm kiếm manh mối ở tầng hai. Vân Hiểu Hiểu vẫn kiên cường làm việc, cô cầm cuốn sổ nhỏ đi lấy lời khai của đám học sinh đứng bên ngoài.
Trong căn biệt thự chỉ còn lại vài món đồ gia dụng bị hỏng, mấy căn phòng trên tầng gần như đã được dọn sạch, tủ quần áo, đồ trang sức bị bỏ lại đều không có giá trị. Sùng Trăn tiện tay quẹt một đường trên mặt tủ, bụi phủ dày đến mấy milimet. Bụi trải dài từ cầu thang đến sàn nhà, chứng tỏ không có ai lên đây.
"Xem ra hung thủ và nạn nhân chỉ hoạt động ở tầng dưới." Hà Nguy mở cửa sổ sắt đã hoen gỉ, nhìn xuống vườn hoa sau nhà : "Cỏ dại bên dưới cao hơn nửa mét rồi, không có dấu vết giẫm đạp, cổng sau cũng không có dấu vết bị cạy phá. Sau khi giết người, hung thủ đã nghênh ngang rời đi bằng cửa chính."
Sùng Trăn đứng bên cạnh ngước mắt nhìn ra xa : "Phong cảnh không tệ, không khí cũng ổn. Xung quanh toàn là núi, mấy ngày nay trời không mưa. Nếu có ai rời đi, chắc chắn sẽ để lại dấu vết."
Phải chờ trời sáng hẳn mới có thể triển khai lục soát trên núi, hai người không thu hoạch được gì đành tay không đi xuống dưới. Sùng Trăn liếc thấy Hồ Tùng Khải đang bò cạnh sô pha, cái mông vểnh lên liền nhấc chân đá một cái : "Nhị Hồ, ông làm gì đấy?"
"Muốn chết à, mông Lão Hồ mà cũng dám đá!" Hồ Tùng Khải vẫy tay : "Qua đây xem đi, có cái gì sáng lấp lánh bên dưới ấy?"
"Tìm được cả kho báu cơ à?" Sùng Trăn nằm rạp xuống soi đèn pin vào gầm tủ : "Tròn tròn, phát quang, giống pha lê hoặc thủy tinh, phải khều ra mới biết được."
Hạ Lương tìm được một cây gậy mang tới : "Hai anh dùng cái này đi."
Sùng Trăn khều vật tròn tròn kia ra - một viên bi thủy tinh bình thường, loại năm đồng một gói, nhan nhản ngoài thị trường.
Ba người nhìn chằm chằm viên bi in đậm ký ức tuổi thơ. Sùng Trăn bật đèn pin, quan sát thật kỹ, sạch sẽ thế này, rất có thể viên bi rơi ra từ người hung thủ hoặc nạn nhân rồi lăn vào gầm tủ.
"Tụ tập ở đây làm gì thế?" Hà Nguy bước tới, nhìn viên bi vân trong đỏ trắng đang nằm trên tay Sùng Trăn, cười nói : "Tôi cũng có đấy."
"Ai chẳng có. Hồi còn nhỏ mỗi lần mua là tôi mua cả túi." Sùng Trăn đưa Hạ Lương : "Xin Tiểu Trần cái túi zip, đưa tổ kỹ thuật."
Hồ Tùng Khải đấm đấm hông, già rồi mới làm tí việc đã thấy mỏi nhừ sống lưng.
Hà Nguy hỏi : "Tìm được vỏ đạn chưa?"
"Chưa, tôi phải nằm bò xuống lục soát các ngóc ngách đấy, không khác gì máy hút bụi." Hồ Tùng Khải rầu rĩ : "Trên sàn nhà và trên tường đều không có vết đạn, có vẻ hung thủ đã bắn một phát súng trí mạng, khá sạch sẽ gọn gàng."
"Vậy mới nói là người trong nghề. Không tìm được thì thôi, chờ chị Lam lấy đầu đạn, xác định mẫu súng, phán đoán cự ly bắn, chắc sẽ dựng lại được hiện trường."
Hà Nguy ngẩng lên nhìn, Trịnh Ấu Thanh vẫn chưa tới, anh yêu cầu Tiểu Trần pha thuốc thử luminol kiểm tra phản ứng tại hiện trường.
Sau khi phun thuốc thử, phản ứng phát quang tập trung quang chỗ thi thể, vết máu bắn ra phân bố rất kỳ lạ. Phía bên phải thi thể xuất hiện một vùng hình dạng bất quy tắc, không có vết máu. Chụp ảnh hiện trường xong, Hà Nguy ngồi xổm xuống, nhắm mắt mường tượng, dần dần xác định...
Ngoài hung thủ và nạn nhân vẫn còn người thứ ba xuất hiện tại hiện trường.
Nhưng rõ ràng dấu vết của người thứ ba đã bị xóa. Xung quanh thi thể không có bất cứ dấu chân hay dấu vân tay nào, kỳ lạ hơn, nếu đã muốn che giấu, sao không làm đến cùng. Gây nhiễu phản ứng luminol đánh lạc hướng cảnh sát không tốt hơn à? Giờ tội phạm có rất nhiều cách tiếp cận thông tin, tra Baidu một lát cũng tìm được không ít cách phản trinh sát.
Nếu đã xác định có từ hai nghi phạm trở lên, càng phải tập trung lục soát quanh đường lên núi hơn. Hà Nguy vừa rời biệt thự đã có một nhà báo xinh đẹp nhuộm tóc nâu tiếp cận, cô ta chớp chớp đôi mắt to, phóng điện với anh : "Đội trưởng Hà, anh còn nhớ tôi không? Tôi là Cố Manh, từng tới cục các anh lấy thông tin đấy."
"Không nhớ." Hà Nguy liếc qua máy ảnh của cô ta, lên tiếng nhắc nhở : "Không được phỏng vấn ở hiện trường, không thể công bố nội dung điều tra, cô về đi."
Cố Manh bĩu môi, định nói thêm mấy câu làm thân, Hà Nguy đã chỉ mấy người theo mình lên núi lục soát.
Hồ Tùng Khải tận mắt chứng kiến mọi việc, vuốt cằm tấm tắc : "Chậc, chậc, chậc. Nhân chi sơ, tính lãnh đạm."
"Có bệnh sạch sẽ, yêu phá án." Sùng Trăn khó hiểu : "Sao mấy cô xinh xinh cứ thích đâm đầu vào thế không biết?"
Hạ Lương không hiểu được nỗi oán hận của đám đàn ông trung niên, nghiêng đầu nói : "Vì Đội trưởng Hà đẹp trai chăng?"
"..."
Hồ Tùng Khải và Sùng Trăn mỗi người thưởng cho cậu ta một cái cốc đầu yêu thương. Thằng nhóc này thật thà quá, chẳng đáng yêu gì cả.