Vân Hiểu Hiểu mỏi mệt trở về cục, Hạ Lương đi theo sau : "Hiểu Hiểu! Đợi anh với! Đi nhanh thế."
"Báo cáo công việc mà anh cứ lề mề thế, tốc độ này có khi anh phải nhờ người đến hội chợ anime mua hộ đấy." Vân Hiểu Hiểu gõ cửa phòng làm việc của Hà Nguy : "Đội trưởng! Đã điều tra được rồi!"
Hà Nguy đang xem báo cáo giám định, đã so sánh DNA tách chiết được từ mẫu máu trên chiếc BYD với DNA của con trai Vương Phú Sinh, xác định có quan hệ huyết thống. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tài xế gây ra vụ tai nạn chính là Trần Lôi. Đúng lúc mấy người Vân Hiểu Hiểu trở về, Hà Nguy vẫy tay gọi cô.
Hạ Lương theo vào trong rồi đóng cửa lại. Vân Hiểu Hiểu lấy sổ ghi chép ra đọc : "Khoảng thời gian gần đây, Phan Bình Hải thường xuyên ra ngoài công tác, không hôm nào có mặt ở nhà mà đều đi hẹn hò Vương Thúy. Hai người họ dây dưa với nhau mấy năm rồi, Trần Lôi cũng đã phát hiện từ lâu, nhưng không những không ly hôn mà còn vin vào cớ này để trở thành quản lý của Khách sạn Thịnh Thế. Nghe nói con gái cũng không phải con anh ta."
Hạ Lương nói tiếp : "Đến năm ngoái anh ta được nước lấn tới, cướp quyền quản lý tài chính, bắt đầu ăn chặn tiền đút túi riêng. Biết chuyện, Phan Bình Hải cãi nhau với anh ta mấy lần. Nhưng vì Vương Thúy nên không làm lớn chuyện. Ba người họ tiếp tục duy trì mối quan hệ bất thường này. Tối hôm Trần Lôi chết, Phan Bình Hải vừa từ Huyện Mộc Dương trở về chỗ Vương Thúy như thường lệ. Hai người bên nhau cả tối, chưa từng rời khỏi nhà."
Hà Nguy xoay chiếc bút trong tay hai vòng : "Hai người họ có mối quan hệ thân mật, không thể làm chứng cho nhau được."
"Có hàng xóm làm chứng, không thấy họ ra ngoài. Hơn nữa tối hôm đó còn xảy ra một chuyện khác Vương Thúy không đề cập tới, Trần Xuân Hoa đã đến tận nhà họ bắt gian. Bà ta không chịu nổi việc chồng mình có bồ nhí bên ngoài, lại còn là họ hàng nên đã tìm trưởng thôn họ Vương đến làm chứng, nhưng trưởng thôn không giúp được gì, bà ta tức lắm, rảnh rỗi sinh nông nổi."
Hà Nguy hiểu ra, đêm hôm ấy là bộ phim của ba người, chẳng trách Vương Thúy và Phan Bình Hải đều cố ý che dấu sự thật. Chuyện này nếu lan truyền trong thôn sẽ rất mất mặt. Họ giữ miệng kín như bưng, không nhắc tới chuyện đã gặp gỡ nhau. Đáng tiếc hàng xóm xung quanh đều biết rõ mười mươi. Dưới sự ép hỏi của Vân Hiểu Hiểu và Hạ Lương, cuối cùng Vương Thúy đành kể mọi chuyện.
"Vương Thúy và Phan Bình Hải có lý do để giấu diếm, nhưng tại sao Trần Xuân Hoa lại nói dối? Cái chết của Trần Lôi đâu liên quan gì đến bà ta?"
Nghe Hà Nguy hỏi, Vân Hiểu Hiểu nháy mắt : "Đội trưởng, đây mới chính là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi này của bọn em."
Hạ Lương nhào người lên bàn : "Câu chuyện ma ám trong khách sạn có lời giải đáp rồi!"
Hóa ra chuyện có ma trong khách sạn là ý tưởng của Trần Xuân Hoa, vì Phan Bình Hải không chịu về nhà còn đưa hết tiền cho bồ nhí, bà ta rất tức giận nên mới nghĩ ra trò này để khách sạn không làm ăn được gì. Bà ta tìm Lý Thành Quý thật thà vì anh ta là bảo vệ khách sạn, tiện cho việc giả ma. Nhưng Lý Thành Quý nhát gan, lại mê tín nên Trần Xuân Hoa phải bàn bạc lại mấy lần, trả giá cao hơn vài bận, anh ta mới chịu đồng ý.
Tình cờ nửa năm trước có một ông lão ở thôn họ Vương bị tai nạn xe qua đời, Trần Xuân Hoa bảo Lý Thành Quý giả làm ông ta. Nhưng Lý Thành Quý giả ma được mấy ngày thì không làm nữa, trả lại tiền với lý do đã bất cẩn gọi hồn ma ông lão tới thật. Trần Xuân Hoa không tin, đến lúc tận mắt chứng kiến mới sợ mất mật. Giờ hay tin Trần Lôi bị ma hại chết, bà ta là người chột dạ nhất, sợ liên lụy đến mình.
Bà ta đã thề độc chuyện giết người không liên quan đến mình. Lý Thành Quý cũng khó có thể là kẻ giết người, anh ta vừa nhát gan vừa mê tín, người chưa chết anh ta đã dọa mình chết trước rồi.
Hà Nguy khẽ gật đầu, cẩn thận sắp xếp lại thông tin trong đầu. Anh vẫn luôn cảm thấy đã bỏ sót một mắt xích quan trọng nào đó. Vụ án này dù chỉ có một người chết, nhưng các manh mối liên quan lại rối như tơ vò, giống như quăng vô số móc câu xuống sông, dây câu quấn vào nhau, không rõ cá đã cắn móc câu nào.
Có tiếng gõ cửa, Hà Nguy nói : "Vào đi."
Sùng Trăn mở cửa bước vào : "Bạn tôi vừa gọi điện, địa chỉ Vương Phú Sinh gửi tiền là nơi ở của hai mẹ con, con trai tên Trần Quý. Sau khi người mẹ tái hôn, con trai đổi tên là Lý Thành Quý."
"Hiểu Hiểu, tìm Cục trưởng Trịnh xin lệnh lục soát, bảo Nhị Hồ dẫn một đội tới nhà Lý Thành Quý." Hà Nguy đứng phắt dậy, cầm chìa khóa xe : "Sùng Trăn, tới Khách sạn Thịnh Thế với tôi một chuyến!"
෴
Lý Thành Quý mua một bó hoa, tới nhà tang lễ thị trấn, nhân viên nhà tang lễ hỏi anh ta là người thân của ai, anh ta muốn nói tên "Vương Phú Sinh", nhưng đành nuốt xuống, nói tên ông nội mình.
Ông nội anh ta là người thôn họ Trần, bạn bè nhiều năm với Vương Phú Sinh. Lúc ông nội qua đời, anh ta còn nhỏ, Vương Phú Sinh đối xử với anh ta như cháu trai ruột, dành dụm tiền nhờ nhặt ve chai mua đồ chơi cho anh ta. Từ khi anh ta lớn hơn, hai mẹ con chuyển đến Bình Xuyên, năm nào cũng nhận được một khoản tiền, thời gian gửi không cố định. Vương Phú Sinh nhịn ăn nhịn mặc, đối tốt với "cháu nuôi" không huyết thống bằng cả tấm lòng.
Đến ngày anh ta có đủ năng lực để đón ông lên Bình Xuyên dưỡng già thì bất ngờ nhận được tin dữ, Vương Phú Sinh đột ngột qua đời do tai nạn giao thông. Con cháu muốn phụng dưỡng nhưng ông đã chẳng còn, năng lực của cảnh sát thôn lại có hạn nên mãi chưa tìm được tài xế gây tai nạn. Lý Thành Quý bỏ việc về Thăng Châu, làm bảo vệ ở Khách sạn Thịnh Thế, định tự tìm tài xế đã gây tai nạn.
Anh ta tới đây đã hơn hai tháng nhưng chẳng thu thập được manh mối gì. Tình cờ thế nào, bà chủ lại bảo anh ta giả làm ma trong khách sạn, nhờ vậy vô tình có được tin tức vụ tai nạn.
"Cậu cứ giả làm ông già ở thôn họ Vương, ông ta mất nửa năm trước, không tìm được tài xế gây ra tai nạn. Tôi cảm thấy có liên quan đến nhà con hồ ly tinh kia, nếu không Trần Lôi bán xe làm gì? Đang yên đang lành tự dưng lại bán, chắc chắn có vấn đề!"
Lý Thành Quý lúc này mới dao động, đồng ý giả ma, nhân viên khách sạn ai cũng sợ hãi, nhưng Trần Lôi đặc biệt nhất, anh ta vừa hoảng sợ vừa gào thét "Tôi không cố ý đâu!" , mọi chuyện xem như đã sáng tỏ. Sau này, trong một lần hai người uống rượu, Trần Lôi mới tâm sự : "Một ông già hại tôi mất chiếc xe." Giọng điệu ảo não chán ghét, chẳng hề có ý hối hận. Lý Thành Quý cắn chặt răng, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ trả thù.
Anh ta tiếp tục giả làm oan hồn, nhân lúc mất điện chỉnh lại vị trí camera, rồi tranh thủ thời gian trực ca đêm tập làm quen với góc chết. Hồi nhỏ anh ta từng tập võ, cơ thể dẻo dai linh hoạt, chuyện này không làm khó được anh ta. Kế hoạch dần hoàn thiện, cuối cùng anh ta quyết định ra tay vào một đêm mưa để đòi lại công bằng cho ông Vương.
Lý Thành Quý đặt bó hoa ở khu vực tro cốt không người nhận, thành kính cúi rạp người trước tro cốt của Vương Phú Sinh. Người mất cũng đã mất rồi, người sống vẫn phải đối diện với ngày mới. Mong ông Vương sẽ tha thứ cho anh ta vì đã không thể mang tro cốt đi, đợi vụ án lắng xuống, anh ta nhất định tìm một phần đất đẹp để ông yên nghỉ.
Rời nhà tang lễ, Lý Thành Quý đi xe điện về khách sạn. Vừa tới cửa khách sạn đã thấy chiếc Karoq quen thuộc. Hà Nguy và Sùng Trăn đang dựa cửa xe hút thuốc.
"Hai đồng chí cảnh sát lại đến điều tra à?"
Hà Nguy gật đầu, Sùng Trăn ngậm điếu thuốc, khoác một tay lên cửa xe hỏi : "Đi đâu vậy? Chúng tôi sắp bị mặt trời thiêu thành bộ da khô rồi."
"Đến nhà tang lễ, hôm nay là ngày giỗ ông nội tôi, tôi đến thăm mộ." Lý Thành Quý lôi chìa khóa ra, mở cửa phòng bảo vệ. Hà Nguy và Sùng Trăn dập tắt thuốc, cùng bước vào. Lý Thành Quý đi lấy bình giữ nhiệt rót nước, Hà Nguy đứng phía sau kéo ghế ngồi.
"Anh đi thăm ông nào? Vương Phú Sinh hay Trần Hoa?" Sùng Trăn đóng cửa lại.
Lý Thành Quý sững người, cười ngô nghê : "Ông nội tôi tên Trần Hoa, Vương Phú Sinh là ai?"
Sùng Trăn lấy điện thoại, mở mấy bức ảnh ra đặt trước mặt anh ta : "Đến nước này rồi còn giả vờ làm gì? Chúng tôi đã tìm thấy những thứ này ở nhà anh. Tóc giả, bộ đồ Tôn Trung Sơn, găng tay y tế, bọc giày, anh giải thích thế nào đây?"
Ánh mắt Lý Thành Quý nhìn Sùng Trăn và Hà Nguy đã hoàn toàn thay đổi, anh ta không còn là anh bảo vệ thật thà hiền lành nữa mà biến thành một con người khác, chững chạc, bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta trả lời : "Bà chủ bảo tôi giả ma dọa khách nên mới cần dùng mấy thứ đó. Sau này tôi không làm nữa nhưng chưa vứt đồ đi, vậy cũng không được à?"
Sùng Trăn bật cười, giọng điệu biếng nhác có chút thờ ơ : "Được, trong trường hợp không gây ra thương vong và tổn thất về tài chính thì hành vi này chỉ bị phê bình cảnh cáo thôi. Nhưng anh đã giết người, tội này không thể cảnh cáo phê bình là xong đâu nhỉ?"
"Tôi còn chưa lên đến sân thượng thì giết người kiểu gì?" Lý Thành Quý nhìn thẳng vào mắt Sùng Trăn : "Có dấu vân tay của tôi không? Có bằng chứng tôi đã lên tầng thượng không?"
Sùng Trăn nghiêm túc hơn : "Mạnh miệng à? Khuy áo phát hiện ở hiện trường đã được chứng mình là của bộ Tôn Trung Sơn ở nhà anh! Anh tưởng anh cứ ngụy biện mà được à? Bằng chứng quan trọng hơn lời khai, chỉ cần đủ bằng chứng, chúng tôi vẫn có thể kết tội anh!"
"Trước đây tôi cứ thắc mắc hung khí tấn công Trần Lôi." Hà Nguy im lặng nãy giờ bất ngờ đứng dậy tới gần Lý Thành Quý, tháo cây gậy cao su bảo vệ anh ta đeo bên hông xuống.
Lý Thành Quý giật mình giữ cây gậy lại, Hà Nguy cười nói : "Nặng thế, anh đặt làm đúng không? Trên thị trường làm gì có mẫu này. Đúng rồi, nếu đã tìm hiểu kiến thức về phản trinh sát, chắc anh cũng biết công nghệ giám định DNA giờ tân tiến thế nào? Hai vật thể tiếp xúc nhau sẽ sản sinh ra sự trao đổi phân tử. Chỉ cần dính một mảnh da thôi cũng có thể giám định được DNA, bất kể anh đã xử lý tang vật hay chưa."
Mặt Lý Thành Quý đã cứng đờ, từng giây từng phút trôi qua, Hà Nguy cũng không vội, chỉ bình thản đưa anh ta điếu thuốc : "Anh là đứa cháu hiếu thảo, nhưng lại báo hiếu sai cách."
Lý Thành Quý im lặng một lát, nhận điếu thuốc đã châm lửa, hút xong cảm giác như trút được gánh nặng : "Tôi đặt làm cây gậy này trên mạng, tốn không ít nước bọt. Nhưng rất hiệu quả. Vừa đánh một nhát đã nghe thấy tên Trần Lôi kia hét toáng lên, rất sảng khoái."
Anh ta đứng dậy, đưa hai tay ra, trà vừa pha còn chưa kịp uống : "Đi thôi, hôm nay tôi tới thăm ông Vương rồi, chẳng còn gì nuối tiếc nữa."
Bảo vệ Lý Thành Quý, nghi phạm của vụ án oan hồn giết người tại Khách sạn Thịnh Thế bị còng tay giải về Cục Cảnh sát. Trước khi vào phòng thẩm vấn, Lý Thành Quý quay lại nhìn Hà Nguy, khẽ cười : "Cảnh sát Hà, anh từng giúp tôi, chẳng ngờ người bắt tôi lại là anh."
Hà Nguy sững người, đang định hỏi lại thì anh ta đã bị giải vào phòng thẩm vấn. Sùng Trăn nghiên cứu cây gậy bảo vệ : "Này, thiết bị của tổ kỹ thuật tân tiến vậy à? Có thể kiểm tra cả vụn da và vân tay đã được lau sạch á?"
"Sao tôi biết được."
"... Thế mà ông nói cứ như thật!"
"Dọa vậy thôi, đây cũng là cách phá án đấy, học tập đi."
෴
Cuối cùng vụ án cũng kết thúc. Hiếm lắm mới được một ngày không phải tăng ca, Hà Nguy mời đồng nghiệp trong phòng đi ăn tối. Vân Hiểu Hiểu không tham gia, cô đã đặt lịch đi spa. Cô phải cứu vớt làn da khô sạm màu của mình để ngày mai còn tới buổi hòa nhạc của nam thần.
Hạ Lương lắc đầu thở dài, rót bia cho Hà Nguy : "Không hiểu nổi, muốn ngắm nam thần nào nữa, nam thần đang ngồi trước mặt chúng ta rồi mà!"
Hồ Tùng Khải bám cổ Hạ Lương : "Chú mày để ý chuyện Hiểu Hiểu theo đuổi thần tượng quá nhỉ? Ghen à?"
Hạ Lương lập tức đỏ mặt, vội vàng phân bua. Sùng Trăn vỗ vai cậu ta đầy ẩn ý : "Anh hiểu, anh hiểu. Ai chẳng có lúc rung động, đúng không?"
Buổi liên hoan kéo dài tới tận nửa đêm, Hà Nguy uống hơi nhiều, về nhà vừa nằm xuống là ngủ ngay, nhưng đến ba giờ sáng lại bị chuông điện thoại đánh thức.
"Đội trưởng Hà, anh mau qua đi, biệt thự phía Nam thành phố xảy ra án mạng, nạn nhân bị bắn chết!"
Hà Nguy đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, anh bò dậy, vội vàng thay quần áo, cầm theo áo khoác chạy ra ngoài. Đi được hai bước anh quay lại, chạy nhanh về phía căn phòng tận cuối hành lang, đập cửa "thuỳnh thuỳnh".
"Sùng Trăn! Dậy đi! Có án mạng!"