Ngoài cửa sổ, mưa rả rích không ngừng. Vương Mai soi đèn pin, mở cửa gian phòng riêng, kiểm tra như thường lệ. Cô làm việc tại một khách sạn trên đoạn đường quốc lộ hẻo lánh có cái tên rất hoành tráng - Khách sạn Thịnh Thế. Khách sạn năm tầng. Tầng một và tầng hai được sử dụng làm nhà hàng, từ tầng ba làm phòng cho khách, đèn led bảng hiệu sáng xuyên đêm, tạm coi như khách sạn "cao cấp" nhất vùng này.

   Sau khi kiểm tra phòng 201, Vương Mai ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa ngẩng lên, cô rùng mình, lông tơ dựng đứng.

   Một ông lão mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn xuất hiện cuối hành lang dài tĩnh lặng. Ông ta đứng dưới đèn cảm ứng công suất thấp, dáng dấp gầy gò thấp bé, cô không thể nhìn rõ mặt.

   Nhưng Vương Mai chắc chắn nét mặt ông ta rất hung tợn. Lông mày dựng đứng, mặt mũi nghiêm nghị, cặp mắt đục ngầu bất ngờ lóe lên như đang tìm kiếm thứ gì. Giống y như miêu tả của các đồng nghiệp trực ca đêm trước đó.

   Tin đồn khách sạn Thịnh Thế có ma đã lan truyền hơn nửa tháng nay. Mười hai giờ đêm, lúc âm khí mạnh nhất, một ông lão mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn lẳng lặng xuất hiện trên hành lang rồi lập tức biến mất. Rất nhiều đồng nghiệp đã tận mắt chứng kiến chuyện này và vô cùng sợ hãi, thậm chí có hai nữ nhân viên phục vụ còn chủ động nghỉ việc.

   Vương Mai không dám động đậy, tay chân lạnh ngắt, lòng bàn tay ứa mồ hôi, làm rơi đèn pin xuống đất. Đèn cảm ứng lần lượt tắt nhím, bóng tối nhanh chóng bao trùm hành lang. Tiếng kêu thảm thiết của Vương Mai khiến tất cả đèn cảm ứng sáng lên lần nữa, nhưng cuối hành lang đã chẳng còn ai.

   Nghe tiếng hét, bảo vệ vội chạy lên, Vương Mai run lẩy bẩy nắm chặt cánh tay bảo vệ, sợ tới mức không đứng vững nổi.

  "Có ma, có ma! Chính là ông lão đó!"

                            ෴

   Hà Nguy đang lái xe thì thấy cách đó vài mét đèn xe cảnh sát và xe cứu thương nhấp nháy liên hồi. Trời mưa, tầm nhìn rất hạn chế, cần gạt nước không thể thắng nổi những vệt nước gợn sóng lăn dài trên kính chắn, ánh đèn phía xa chồng lên nhau mờ ảo.

   Anh dừng xe trước cổng Khách sạn Thịnh Thế, giương ô bước xuống. Hiện trường đã được phong tỏa, nhiều người dân đi ngang qua vẫn nghển cổ lên nhìn. Thậm chí có người còn mặc nguyên đồ ngủ ra hóng chuyện. Đáng lẽ giờ mọi người đều đã say giấc nồng, vậy mà mấy hộ gia đình quanh đây vẫn sáng đèn, chứng tỏ đang lo lắng không yên vì vụ án mạng. 

    Hà Nguy một tay che ô, một tay lôi thẻ cảnh sát trong túi ra. Anh lướt qua đám đông đang tụ tập gần hiện trường, nhấc dây rào cảnh báo lách vào trong sân, giơ thẻ cảnh sát lên trước khi cảnh sát khu vực kịp lên tiếng...

   Hà Nguy, Đội trưởng Đội Hình sự thuộc Cục Cảnh sát Thành phố Thăng Châu.

   Viên cảnh sát định lên tiếng hỏi vội cúi chào, đôi mắt nhìn theo người đàn ông trẻ vừa bước vào hiện trường.

   Trong sân đã dựng lán che, đội khám nghiệm hiện trường đang thu thập tang vật. Trịnh Ấu Thanh đeo khẩu trang, tay cầm máy ảnh chụp lại dấu chân trên đất bùn, thấy Hà Nguy đến thì nhướng máy hỏi : "Đội trưởng Hà, anh đến rồi à?"

   Hà Nguy gật đầu, nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi : "Thi thể đâu?"

   Trịnh Ấu Thanh chỉ khách sạn năm tầng phía sau : "Ở phía sau, đi vòng ra đó. Đội trưởng Hà, anh thích ăn đồ Tứ Xuyên không?"

   "Cũng tạm." Hà Nguy cụp ô xuống, mặc áo mưa trong đồng nghiệp đưa, đeo găng tay y tế. Trịnh Ấu Thanh lè lưỡi : "Vậy thì may, chỗ chị Lam hôm nay nấu đậu phụ sốt cay, anh Sùng trước khi đến đây lỡ ăn khuya, suýt nôn ra hết."

   Hà Nguy nhếch môi, vừa đeo khẩu trang vừa qua chỗ thi thể được tìm thấy. Ngang lối rẽ, anh đụng phải Hạ Lương một tay chống vào tường, tay kia lau miệng. Cậu ta ngẩng lên, nhìn thấy Hà Nguy bèn nhăn mặt bức xúc : "Chết tiệt, chị Lam bảo em hiện trường không ghê lắm đâu, thế mà không ghê á? Có bộ phận còn phải dùng xẻng xúc mang về ấy."

   Hà Nguy ước chừng chiều cao tòa nhà, rồi liếc nhìn bồn hoa phía sau, cách chỗ anh đứng không xa, rất có thể ở đó máu đã nhiễm đỏ nền đất trắng. Có vô số khả năng xảy ra khi một người rơi từ trên cao xuống, tùy thuộc vào bộ phận tiếp đất hoặc vị trí họ tiếp đất. Có người rơi từ tầng mười mấy xuống chỉ gãy tay gãy chân, nhưng cũng có người rơi từ độ cao mấy mét lại không qua khỏi. Theo phản ứng của Hạ Lương và Trịnh Ấu Thanh, chắc chắn nạn nhân đã ngã từ trên cao xuống, tử vong tại chỗ, xe cứu thương tới cũng bằng thừa.

   "Thông thường nếu nạn nhân tử vong do rơi từ trên cao xuống, tổn thương bên ngoài không nghiêm trọng bằng chấn thương bên trong, cũng chẳng đến mức khó nhìn lắm. Cậu đã tham gia điều tra hiện trường ba tháng rồi, sao vẫn chưa thích nghi được vậy? Không chịu nổi thì chuyển hướng chú ý sang chuyện khác đi", Hà Nguy vỗ vai cậu ta, "sữa chua dâu tây chẳng hạn".

   Hạ Lương mặt biến sắc, dạ dày lại bắt đầu quặn thắt. Hà Nguy để cậu ta nghỉ ngơi uống ngụm nước, anh đi ra chỗ bồn hoa.

   Hiện trường không quá ghê rợn. Anh chỉ nhìn thấy vũng máu và thi thể đã được phủ vải trắng. "Đậu phụ sốt cay" và "sữa chua dâu tây" chảy dọc theo bậc thang đá xuống nền đất lát gạch màu. Nhờ cơn mưa xối rửa, mùi máu tanh đã nhạt bớt.

   "Cậu bỏ qua màn đặc sắc nhất rồi, thấy hối hận vì hôm nay về nhà, không ở lại cục chưa?" Đỗ Nguyễn Lam đứng bên cạnh, tháo găng tay dính máu đưa trợ lý La Ưng : "Không sao, bao giờ đưa về cục giải phẫu chị sẽ gọi cậu lên xem."

   "Em không có sở thích ngắm thi thể như chị. Trên đường đi công tác còn gặp án mạng, đúng là không rảnh được phút nào." Hà Nguy ngồi xổm xuống, bỏ tấm vải trắng : "Điều tra được gì rồi ạ?"

   "Nạn nhân giới tính nam, cao 1m75, nặng khoảng 60kg, trước khi rơi vẫn còn sống, thời gian tử vong 12 giờ 20 phút. Hộp sọ biến dạng; thùy chẩm có hai chỗ nứt vỡ; màng não tràn dịch; miệng, mũi và ống tai ngoài xuất huyết nhẹ, phần khuỷu tay phải có biểu hiện gãy xương hở, phù hợp với đặc trưng rơi từ trên cao xuống. Cụ thể thế nào vẫn phải đưa về cục khám nghiệm mới chắc chắn được."

   "Tòa nhà này năm tầng, cao tầm mười ba, mười lăm mét, nếu tự nhảy xuống, chênh lệch giữa tòa nhà và điểm tiếp đất khoảng một mét. Nhưng nạn nhân lại rơi xuống bồn hoa. Chứng tỏ có ngoại lực tác động." Hà Nguy đeo găng tay, vén áo sơ mi của nạn nhân : "Vết rách trên quần áo cũng không giống rơi từ trên cao xuống."

   "Đúng thế, rách tới mức này, ít nhất phải rơi từ tầng hai mươi xuống." Đỗ Nguyễn Lam chỉ tầng thượng : "Sùng Trăn và Hồ Tùng Khải đang ở trên đấy, chắc sẽ tìm thấy manh mối nào đó."

   "Có nhân chứng tại hiện trường không?" Hà Nguy phủ lại tấm vải trắng.

   Đỗ Nguyễn Lam tháo khẩu trang, để lộ gương mặt xinh đẹp, cười nhạt : "Có, đây mới là nguyên nhân chính chị gọi cậu đến. Cậu biết nhân chứng nói gì không?"

   "Nói gì?"

   "Nhân chứng nói..." Đỗ Nguyễn Lam cười tươi hơn : "Nơi này bị ma ám."

   Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên kỳ quái, gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh gai người. Hà Nguy cau mày, cảm thấy vụ án này không hề đơn giản.

                              ෴

   "Thật đấy! Thực sự có ma đấy!"

   Vương Mai cầm cốc nước ngồi trên chiếc ghế gỗ ở sảnh tầng một khách sạn, cả người run lên bần bật. Vân Hiểu Hiểu vừa an ủi cô vừa lấy lời khai : "Mời chị lặp lại lần nữa tình hình cụ thể lúc vụ án xảy ra."

   Hà Nguy bước vào sảnh khách sạn, thấy nhân chứng run lẩy bẩy đang kể lại mọi chuyện.

   "Đêm nay tôi có ca trực, nhưng lúc kiểm tra phòng thì gặp ma. Tôi sợ lắm, cố chịu đựng đến mười hai giờ rồi xin quản lý cho nghỉ về sớm. Nào ngờ vừa ra đến cửa sân sau, nghe 'rầm' một tiếng rất lớn. Quay đầu lại thì thấy có người rơi xuống chỗ bồn hoa. Tôi qua xem thử thì thấy chính, chính là... quản lý. Đầu anh ấy chảy rất nhiều máu, có thứ gì đó trắng trắng chảy từ thành bồn hoa xuống, mắt anh ấy còn đảo mấy vòng..."

   Vương Mai nhắm chặt mắt, hẳn đang rất sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng ghê rợn lúc đó. Vân Hiểu Hiểu vỗ vỗ lưng động viên, Vương Mai cầm cốc nước lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp : "Sau đó tôi ngẩng lên, thấy một ông lão đứng trên mái nhà! Chính là hồn mà tôi gặp đêm qua, chắc chắn ông ta đã giết hại quản lý. Khách sạn này không sạch sẽ, bị ma ám rồi! Tôi không làm ở đây nữa đâu, tôi muốn về nhà."

   Vương Mai trở nên kích động, đứng dậy định xông ra ngoài. Vân Hiểu Hiểu và một nữ cảnh sát khác vội kéo cô lại, nhẹ giọng an ủi rồi dẫn sang phòng nghỉ ngơi. Hà Nguy gọi Vân Hiểu Hiểu : "Lấy hết lời khai chưa?"

   "Rồi ạ, tất cả đều khai bị ma ám." Vân Hiểu Hiểu chỉ hai nhân viên khách sạn khác đang ngồi ở sảnh : "Theo lời khai, đa phần nhân viên trong khách sạn đều đã tận mắt nhìn thấy ông lão đó. Bảo vệ ban nãy còn nói do trời mưa, Quỷ Môn Quan không đóng chặt, nên ông lão ma mới tiện thể đưa quản lý theo cùng luôn."

   "Tiện thể?" Hạ Lương mở to mắt, cảm thấy cạn lời : "Một mạng người mà tiện thể cái gì? Làm như đi mua rau không bằng."

   "Đâu ra nhiều hiện tượng tâm linh thế, không xem chương trình Tiếp cận Khoa học à?" Hà Nguy dặn dò : "Hiểu Hiểu, ghi lại đặc trưng diện mạo của 'con ma', hỏi kỹ chút."

   Vân Hiểu Hiểu "vâng" một tiếng. Hà Nguy và Hạ Lương đi tìm cầu thang bộ. Tòa nhà không có thang máy, kết cấu tầng rất đơn giản, chỉ có một cầu thang bộ để di chuyển. Hà Nguy ngẩng lên, phát hiện có camera bèn giao phó : "Tiểu Hạ, qua phòng bảo vệ trích xuất camera xem trong thời gian xảy ra vụ án có những ai lên tầng thượng."

   Nói rồi, một mình anh lên tầng năm, mở cửa sân thượng, ở đây cũng đã dựng lán che. Hai đồng nghiệp điều tra hiện trường đang cẩn thận thu thập các dấu vết khả nghi. Sùng Trăn ấn Hồ Tùng Khải xuống lan can, mô phỏng hiện trường nạn nhân rơi từ tầng thượng xuống.

   "Hai chúng ta đang giằng co, tôi đè ông lên lan can." Sùng Trăn túm cổ áo Hồ Tùng Khải, ghì anh ta xuống, lưng tì mạnh vào lan can : "Ông thử cử động xem, giãy giụa hai bên ấy."

   "Đang phá án mà ông dùng từ hổ báo thế. Nếu vết rách do nguyên nhân này, thế dấu vân tay trên lan can đâu?" Hai tay Hồ Tùng Khải túm chặt lan can gỉ sét loang lổ phía sau : "Dấu vân tay ngón trỏ và ngón giữa nằm ở mặt dưới lan can, vân tay hướng vào trong, nghĩa là nạn nhân nắm tay theo chiều thuận."

   Hồ Tùng Khải đẩy Sùng Trăn ra, hai người đổi tư thế để Sùng Trăn đối mặt với lan can, còn Hồ Tùng Khải đặt tay lên lưng anh ta, ra dấu đẩy xuống : "Vậy chắc là đối diện lan can thế này, nạn nhân chúc đầu xuống dưới, để lại dấu vân tay nắm theo chiều thuận. Sau đó bị nghi phạm đẩy mạnh từ phía sau. Ông nghĩ xem có đúng không?"

   "Nghĩ cái gì mà nghĩ, còn nửa dấu giày trên bậc thang đây này. Theo suy luận của ông thì nạn nhân đã nhoài hẳn người ra ngoài lan can mất rồi." Sùng Trăn quay lại, thấy Hà Nguy bèn vẫy tay gọi anh lại : "Lão Hà, tới phân xử hộ đi! Nhị Hồ nghi ngờ nạn nhân ngã từ lan can xuống!"

   "Tôi nói thế bao giờ? Tôi chỉ phán đoán sơ bộ dựa vào dấu vết điểm bắt đầu rơi thôi!"

   "Đừng tìm tôi, tôi không muốn dính vào cuộc tranh luận giữa hai người." Hà Nguy bật đèn pin : "Khám xét toàn bộ hiện trường chưa?"

   Sùng Trăn nói : "Ông nhìn sân thượng này xem, chẳng có gì che chắn cả. Ngoại trừ cầu thang và ống thông gió phía trên, nhìn qua là thấy hết, bọn tôi kiểm tra xong lâu rồi, không bỏ qua ngóc ngách nào đâu."

   Hà Nguy cầm đèn pin tới quan sát điểm rơi đã được dán dấu vàng. Bên trên lan can gỉ sét loang lổ, chỉ thấy một vết xước dài khoảng 10 centimet, trên bậc thang có nửa dấu chân mờ nhạt. Quan sát kỹ hơn còn thấy dấu vân tay tổ kỹ thuật đánh dấu lại. Sân thượng nền xi măng, trời đang đổ mưa nên chỉ còn lại dấu gót giày giẫm lên bùn đất dưới gờ tường.

   "Khóa cửa không bị phá, điểm bắt đầu rơi có dấu vết giằng co, nhưng không có người bị thương, luminol¹ không ra phản ứng." Hồ Tùng Khải vẫy tay."

   Hà Nguy cầm túi zip lên : "Khuy áo sơ mi của nạn nhân màu trắng, khuy quần màu đen. Chiếc khuy này màu tím than, bên trên vẫn còn sợi chỉ, chắc giật xuống lúc giằng co với nghi phạm." Anh ngẩng lên nhìn lướt qua sân thượng, chỉ sợi dây thừng vắt ngang sân thượng buộc hai cây sào mảnh : "Cũng có thể nạn nhân đã bất cẩn ngã xuống lúc phơi quần áo, mang về cục đối chiếu dấu vân tay trước đã."

   Anh đứng cạnh lan can, nhìn xuống dưới, bờ tường bên này không có vật cản, nếu ngã, cơ thể sẽ đáp thẳng xuống mặt đất. Lán che mưa vẫn chưa dỡ nên chỉ nhìn thấy một phần bồn hoa. Hà Nguy cảm thán, chỉ cần ngã lệch về phía trước một chút, rơi hẳn vào bồn hoa, chưa biết chừng có thể giữ được cái mạng.

   Đúng lúc đó, bộ đàm vang lên giọng Hạ Lương : "Đội trưởng Hà, anh xuống đây xem đi, hình như có ma thật đấy!"

---
¹ : Chất chỉ điểm vết máu dù hiện trường đã được lau dọn sạch sẽ. Khi được xịt vào bề mặt dính máu, luminol sẽ phát ra ánh sáng xanh trong khoảng 30s, chất này có thể tiết lộ thông tin quan trọng giúp đưa vụ án ra khỏi bế tắc.

---
Tôi tự gõ lại trên điện thoại, thêm cả phải đi làm không có nhiều thời gian nên lâu thật sự lâu. Đến bây giờ sách về tay được nửa tháng rồi mà tôi còn chưa đọc thêm được chữ nào (tôi đọc mất hơn nửa quyển onl rồi). Mà chương này có hơn 13k chữ thôi đó 😑 
   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play