Hà Nguy và Trình Trạch Sinh không theo đường chính lên núi mà men con đường nhỏ chưa được khai phá sau núi, ven đường chằng chịt cây bụi thấp. Hà Nguy soi đèn pin đi trước, gạt lùm cỏ cao ngang người ra :"Chỗ này vẫn chưa có đường, đợi nhiều người đi qua sẽ thành đường thôi."
"Nhiều người đi qua?" Chân phải Trình Trạch Sinh bị vấp, hắn cúi xuống nhặt cành cây lên :"Chỗ này mà người ta cũng tranh nhau đi á?"
"Tất nhiên, người hâm mộ của nghệ sĩ dương cầm muốn tới viếng thăm thần tượng toàn phải đi qua đây đấy, đi nhiều thành đường luôn."
Trình Trạch Sinh chỉ biết câm nín, chắp tay lại :"Đỉnh thật, bái phục."
Chui ra khỏi lùm cây rậm rạp, người cả hai dính đầy ké đầu ngựa và gai hoa xuyến chi. Họ đặt đèn pin sang một bên, chỉnh trang lại cho nhau. Hà Nguy xem đồng hồ, chưa tới mười hai giờ, trong biệt thự vắng vẻ không một bóng người, nghệ sĩ dương cầm vẫn chưa tới.
Họ nấp dưới gốc cây ngoài biệt thự, giẫm lên một tảng đá, Trình Trạch Sinh hỏi :"Lúc tìm kiếm trên núi không thấy dấu chân hả?"
"Không phải không tìm thấy, mà không tìm được dấu chân nào hữu dụng." Hà Nguy chỉ phía sau biệt thự :"Bọn tôi tìm kiếm manh mối từ biệt thự ra sau núi, nhưng dấu chân trên con đường chúng ta vừa đi qua quá nhiều, quá phức tạp. Chẳng biết ai thông báo cho cánh phóng viên mà sau khi cảnh sát phong tỏa hiện trường, đã có một nhóm lên núi theo đường tắt này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.