Vân Hiểu Hiểu đứng trên thang, chĩa đèn pin vào ống thông gió : "Đội trưởng, anh chắc chắn em có thể trèo vào bên trong chứ?"
"Thử xem." Hà Nguy giữ thang : "Năng lực bọn anh có hạn, thực sự không chui vào được nên mới phải phiền đến em."
Vân Hiểu Hiểu cao 1m65 nhưng nặng chưa tới 45 cân. Khung xương và tay chân đều nhỏ, là người duy nhất trong đội có khả năng chui vào đường ống thông gió này. Cô búi tóc đuôi gà gọn gàng, tay cầm đèn pin, cẩn thận giẫm lên thành cửa sổ. Đang định cho chân vào trước, cô lại cảm thấy không ổn, bèn hỏi : "Đội trưởng, em nên vào thế nào? Đầu trước hay chân trước?"
Hà Nguy xoa cằm, hình dung cảnh kẻ tình nghi biến mất trong đầu. Nếu bám hai tay lên thành cửa chớp, đu người trượt vào đường ống như trong phim, tư thế chân ở trong đầu bên ngoài, nghĩa là người này phải rất dẻo dai, có nền tảng võ thuật. Nhưng nếu đưa đầu vào trong, độ khó còn lớn hơn nhiều, cũng không thể chui vào đường ống thông gió chỉ vài giây ngắn ngủi.
"Chắc phải cho chân vào trước. Nhưng chúng ta cần thu thập bằng chứng, tư thế ấy không tiện, em cứ chui thẳng vào đi."
"Ok anh." Vân Hiểu Hiểu nhanh chóng bò vào. Trông cô mỏng manh yếu đuối vậy nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, dứt khoát. Điều tra hiện trường vất vả, khổ cực mấy cũng chịu được. Đây là lý do cô luôn trụ vững ở tuyến đầu. Bằng không người đẹp tựa đóa hoa mỏng manh như cô đã bị điều về bộ phận văn thư từ lâu rồi.
Hai đồng nghiệp tổ kỹ thuật vô cùng căng thẳng, chỉ sợ đóa hướng dương của đội ngã xuống. Hà Nguy cười bảo : "Hai cậu cứ làm việc của mình đi, anh trông chừng Hiểu Hiểu cho. Nhớ kiểm tra kỹ xung quanh khung cửa sổ và cửa chớp thông gió đấy."
Vân Hiểu Hiểu chống khuỷu tay lên thành miệng ống thông gió, gồng hết sức trèo vào trong. Hà Nguy đỡ chân cô, Vân Hiểu Hiểu mượn lực cố gắng bò được nửa người vào trong, lưng đẫm mồ hôi.
"Đội trưởng, trong này rất hẹp, em thấy người có thể chui vào đây phải nhỏ gầy hơn cả em." Hai vai Vân Hiểu Hiểu ép sát vách đường ống, đến bật đèn pin cũng khó khăn. Cô cố gắng hết sức để lục soát. Hà Nguy vòng tay ôm chân cô, đề phòng cô bị ngã.
"Bụi bên trong có dấu vết được lau chùi, trước mặt em... chừng nửa mét, nghi phạm đã chui được cả người vào. Có rất nhiều xác côn trùng, cả gián nữa! Cái này... ghê quá!"
Giọng Vân Hiểu Hiểu bất ngờ thay đổi, cô cử động chân, bò sâu vào bên trong một chút. Sột soạt, cô chậm rãi bò ra ngoài, gương mặt trắng trẻo đã lấm lem, tay đung đưa một gói nhỏ : "Đã tìm thấy vật chứng!"
Hà Nguy bật cười, đỡ cô xuống đất an toàn : "Vất vả rồi, đi rửa mặt đi."
෴
Thu thập chứng cứ và lấy lời khai xong xuôi, gần sáng đội Hà Nguy mới rút quân. Vân Hiểu Hiểu ngáp dài : "Đội trưởng, chúng ta về thẳng cục luôn à?"
Hà Nguy nhìn đồng hồ : "Bốn giờ sáng rồi, mọi người có thể về nhà nghỉ ngơi mấy tiếng."
"Cảm ơn đội trưởng." Vân Hiểu Hiểu xoa xoa mặt : "Một tháng nay ngày nào cũng phải thức khuya, chưa lấy chồng đã thành thiếu phụ rồi."
"Chỉ có mấy đứa còn gái như em mới quan tâm chuyện này thôi. Nhìn chị Lam pháp y kìa, giờ vẫn đang miệt mài bên bàn giải phẫu."
Hồ Tùng Khải cười lạnh : "Mục tiêu của em Hiểu và chị Lam đâu có giống nhau. Chị Lam không cần đàn ông, ông từ bỏ hi vọng đi."
Câu nói chọc đúng chỗ đau của Sùng Trăn, anh ta theo đuổi Đỗ Nguyễn Lam đã mấy năm nhưng vẫn bị mỹ nhân mặt lạnh từ chối thẳng thừng. Không phải Đỗ Nguyễn Lam chê anh ta nhỏ hơn hai tuổi, cũng chẳng phải chướng mắt anh ta vừa cục mịch vừa lôi thôi, mà bởi cô đã xác định rõ không cần đàn ông, không cần tình yêu. Sau này cô sẽ chọn một con tinh trùng chất lượng cao trong kho tình trùng, bồi dưỡng một người nối nghiệp pháp y của mình.
Người ta đã nói đến mức ấy, Sùng Trăn không làm gì được nữa, đành âm thầm giấu kín tình yêu. Sau đó chẳng ai dám nhắc đến chuyện này nữa. Cả hai vẫn làm việc chung, không khác gì trước đây.
Vân Hiểu Hiểu vươn vai : "Mấy ngày tới em phải dưỡng da mới được. Cuối tuần còn đi xem tour lưu diễn ngắm trai đẹp nữa!"
"Lưu diễn á? Của ai?"
"Trình Trạch Sinh, nghệ sĩ dương cầm gần đây hay lên hotsearch ấy."
Thanh niên wibu¹ Hạ Lương mù tịt mấy chuyện thế này, tò mò hỏi vé vào cửa bao nhiêu. Vân Hiểu Hiểu nói ra một con số, cậu ta kinh ngạc : "Đắt vậy á? Muốn ngắm trai đẹp trong đội ta cũng có mà? Đội trưởng Hà là trai đẹp số một Cục cảnh sát thành phố chúng ta đấy. Em nhìn chưa đủ à mà còn tiêu tiền hoang phí thế?"
Sùng Trăn chen vào : "Thằng nhóc này, sao lại bỏ sót anh mày hả, anh đây chính là Lưu Đức Hoa của Cục Thăng Châu đấy!"
Hồ Tùng Khải giơ tay : "Còn cả anh mày nữa! Trương Học Hữu của Cục Thăng Châu!"
Hà Nguy nhắm mắt nghỉ ngơi, lười xen vào cuộc nói chuyện, chỉ để tiếng ồn ào xoa dịu tinh thần căng thẳng của mình.
Hôm nay anh đi từ nhà đến hiện trường, rút quân xong về thẳng ký túc xá của cục. Hạ Lương và Sùng Trăn thuận đường đi cùng anh, nhất là Sùng Trăn, hai người chung một tầng, chẳng khác nào hàng xóm.
Trước đây, Sùng Trăn và Hà Nguy cùng được điều tới Cục Cảnh sát thành phố, đã làm đồng nghiệp của nhau năm năm, tuổi tác không chênh lệch là bao, cùng đi qua những năm tháng tuổi đôi mươi cho đến giờ là ba mươi tuổi, nên rất thấu hiểu đối phương. Hiếm khi thấy Sùng Trăn yên lặng thế này, Hà Nguy thầm nghĩ chắc anh ta đang nghĩ đến Đỗ Nguyễn Lam, bèn huých khuỷu tay : "Không có duyên đừng cưỡng cầu, hôm nào để em trai tôi giới thiệu cho ông mấy cô, công ty nó nhiều gái xinh lắm."
Sùng Trăn kinh hãi : "Thôi im đi. Em trai ông giới thiệu cho tôi á, em trai ông là gay mà! Mắt nhìn đâu giống trai thẳng chúng ta."
"Mắt nhìn của nó chắc chắn tốt hơn trai thẳng như ông, tôi khẳng định."
Sùng Trăn móc bao thuốc nhăn nhúm ra khỏi túi, rút một điếu đưa Hà Nguy. Hà Nguy nhìn sợi thuốc lá lòi ra ngoài : "Nhặt trên đường à, trông nát thế?"
"Nói không biết ngại, chính ông bắt tôi vs Nhị Hồ làm người nhện mà. Tôi đút bao thuốc trong túi quần, lúc tháo đai an toàn nó đã bẹp rúm rồi."
"Có tìm thấy gì không?" Hà Nguy vuốt phẳng điếu thuốc, châm lửa.
Sùng Trăn phất tay : "Đang nghỉ ngơi mà, đợi trời sáng đến cục rồi bàn. Ngoài phá án, ông không còn sở thích nào à? Chẳng trách già thế này vẫn chưa có người yêu."
Hà Nguy cười khẽ, mới hút được mấy hơi thuốc đã tới cửa phòng ký túc xá. Sùng Trăn ngậm điếu thuốc, đút tay trong túi quần : "Chú Trịnh đã bảo sau khi đề bạt thăng chức sẽ đổi cho ông phòng mới mà? Sao giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Hay ông giục đi?"
"Chú Trịnh" ở đây là Cục trưởng Cục Thăng Châu Trịnh Phúc Duệ, đội trưởng cũ của Đội Hình sự Thăng Châu vừa nghỉ hưu năm nay, Cục trưởng Trịnh đã thăng chức cho Hà Nguy và chủ động đề nghị đổi phòng ký túc xá cho anh. Hai năm trước cục đã lên kế hoạch xây dựng ký túc xá mới. Hà Nguy cũng được bố trí một phòng.
Nói thì nói vậy, nhưng mãi chẳng thấy tin tức gì. Loáng cái đã ba tháng, Hà Nguy vãn chưa được dọn vào căn hộ mới. Nhưng Hà Nguy không bận tâm, đối với anh đó chỉ là nơi để ngủ. Ký túc xá mới cách cục một đoạn đường, đi đi về về lại mất thời gian phá án.
"Giục làm gì, có phải ông chuyển nhà đâu, sao tích cực thế?" Hà Nguy mở cửa phòng : "Sáng mai gặp, đừng đến muộn đấy."
Căn phòng rộng mười lăm mét vuông, đồ đạc xếp ngay ngắn. Đồ gia dụng cỡ lớn chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn đọc sách. Giường đơn phẳng phiu không một nếp nhăn, chăn gấp ngay ngắn như cục gạch, màu sắc đen trắng đơn điệu. Cả căn phòng, từ cửa sổ đến sàn nhà đều không chút bụi, sạch sẽ tới mức thiếu sức sống.
Sùng Trăn ló đầu vào nhìn, lắc đầu : "Vẫn thế, chẳng có hơi thở của người đàn ông độc thân gì cả. Sạch sẽ quá mức là bệnh, phải chữa."
Hà Nguy dở khóc dở cười, bảo anh ta mau cút về ổ chó của mình, loại người quăng tất trong phòng mấy ngày không giặt như anh ta mới có bệnh, còn dám mạnh miệng chê anh.
Đóng cửa phòng lại, Hà Nguy đi tắm, mười lăm phút sau bước ra, trời đã tờ mờ sáng.
Được rồi, ngủ cũng chẳng được bao lâu. Hà Nguy cầm bản ghi chép của Vân Hiểu Hiểu, đọc kỹ.
෴
Tám giờ sáng, Cục Cảnh sát thành phố bắt đầu ồn ào. Hà Nguy mang bánh bao, sữa đậu mua ở nhà ăn đến chỗ làm, đồng nghiệp gặp trên đường chào hỏi : "Chào buổi sáng, Đội trưởng Hà", "Chào Đội trưởng Hà nhé". Anh chạm mặt Hoành Lộ Chu, chỉ huy Đội Phòng chống tội phạm ma túy dẫn theo người vội vàng ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Sớm vậy đã đi rồi à?" Hà Nguy hỏi.
Hoành Lộ Chu vừa mặc áo khoác vừa lao ra ngoài : "Phải thế thôi, nhận được tin tình báo đáng tin cậy, báo rời núi rồi! Lùng bắt gã mấy năm nay, lần này nhất định phải tận tay bắt về!"
Hà Nguy chúc anh em thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Anh chỉ kịp cắm ống hút vào bịch sữa đậu nành, Hoành Lộ Chu lao vút qua như một cơn gió, bánh bao và sữa đậu nành trong tay Hà Nguy lập tức biến mất.
"Chưa ăn sáng lấy đâu sức bắt tội phạm ma túy?" Hoành Lộ Chu cắn một miếng bánh bao, vẫy tay với Hà Nguy : "Cảm ơn A Nguy nhé, hôm nào đãi ông sau!"
"..." Hà Nguy ngơ ngác nhìn hai tay rồi lại nhìn ra ngoài cửa, kẻ cướp đã chạy mất dạng. Anh lẩm bẩm : "Cướp mấy lần rồi, nói mời là phải mời thật đấy."
Anh vào văn phòng với hai tay trống không, mọi người đều đang làm việc. Hạ Lương vừa ăn bánh cuộn vừa kiểm tra video trích xuất từ camera khách sạn. Ngẩng lên phát hiện đội trưởng đang nhìn mình chằm chằm, cậu ta vội nhét bánh cuộn vào ngăn kéo : "Em đang làm việc rất nghiêm túc, anh cứ yên tâm."
Hà Nguy không định cấm cậu ta ăn sáng, anh chỉ đang suy nghĩ có nên mua thêm một phần ăn nữa không. Đúng lúc đó một hộp sữa chua được đưa tới trước mặt, Hà Nguy ngẩng lên, chủ nhân của bàn tay trắng nõn cười với anh : "Nãy em đã tận mắt chứng kiến màn cướp giật của anh Hoành ngoài cổng, cái này cho anh."
"Cảm ơn." Hà Nguy nhìn xuống, thấy là sữa chua xoài nên không nhận : "Anh dị ứng xoài."
"Xoài cũng dị ứng à?" Trịnh Ấu Thanh ngạc nhiên : "Đội trưởng Hà, anh thể tạng dị ứng à? Lần trước mang vải với dứa cho anh, anh cũng không ăn được."
Hà Nguy gật đầu, từ khi sinh ra, anh đã dị ứng rất nhiều loại thức ăn, nhẹ thì mẩn ngứa ngoài da, nặng thì sưng thanh quản, khó thở. Nghiêm trọng nhất là dị ứng hải sản, anh không dám động vào dù chỉ một chút. Có lẽ đây cũng là một phần nguyên nhân hình thành tính cách lạnh lùng của anh. Dân đen có ăn là trên hết, vậy mà ông trời lại trói buộc cái miệng của anh. Anh không thể ăn rất nhiều thứ, nhu cầu cơ bản nhất là ăn uống không được thỏa mãn, nên nhu cầu với những thứ khác cũng vơi đi nhiều.
Trịnh Ấu Thanh quay về chỗ ngồi, sờ lần trong ngăn kéo được một hộp dâu tây : "Cái này anh ăn được không?"
Hộp nhựa đựng dâu tây phủ kem bơ tươi ngon, Hà Nguy cho một quả vào miệng : "Đã có báo cáo kết quả khám nghiệm hiện trường chưa?"
"Mới một phần thôi. Đêm qua lúc sắp tan làm, chị Lam lại bảo La Ưng mang thêm mấy chứng cứ tới, nên vẫn có báo cáo giám định chưa xong."
Hà Nguy đóng nắp hộp dâu tây trả lại Trịnh Ấu Thanh, bảo Vân Hiểu Hiểu gọi điện thoại nội bộ cho bên pháp y, họp ngay.
---
¹ : Thuật ngữ mang ý tiêu cực, chỉ những người bị ám ảnh, phát cuồng quá mức với văn hóa Nhật Bản đến độ gây phiền cho người khác.