Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 46


1 tháng

trướctiếp

Mùi vị tro nhang vô cùng khó ăn, trộn chung với cơm nguội lạnh tanh, mùi vị buồn nôn không thể tả nổi, ý nghĩa sâu xa của trò chơi cũng làm cho bọn họ không nhịn được mà suy nghĩ viển vông.

Thật sự… sẽ nhìn thấy ma sao?

Thời Yến gắt gao che giấu sự khác thường của bản thân, dáng vẻ giả vờ không có gì xảy ra, không nhìn trực diện vào những thứ kỳ lạ kia.

Trong rất nhiều câu chuyện kinh dị, sau khi nhân vật chính có khả năng nhìn thấy ma quỷ, người đó cũng sẽ bị ma quỷ phát hiện, vì vậy những thứ tâm linh sinh ra sự thu hút. Bây giờ, Thời Yến chính là kiểu tình huống này, nhưng cô ta không hy vọng bản thân mình bị chú ý đến.

Ngoại trừ Lục Ngôn Lễ ra, hai người còn lại không ít thì nhiều cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Cảm thấy trên người càng lúc càng lạnh, rõ ràng đã mặc quần áo dày nhưng cũng không có tác dụng gì, hơi lạnh giống như chui ra từ những kẽ xương, lạnh đến mức khiến bọn họ rùng mình.

Ma quỷ… đến rồi.

Một vài bóng dáng xuất hiện từ khắp mọi hướng ở cuối ngã tư đường, mờ mờ ảo ảo, nhìn không được rõ ràng lắm, trong mắt của ba người cơ thể của bọn họ gần như trong suốt, nhìn từ xa có thể nhận ra thân thể của bọn họ có chút không nguyên vẹn.

Ngã tư đường vốn là nơi rất dễ xảy ra tai nạn xe cộ, được biết đến là một trong những nơi có âm khí nặng nề nhất, còn có một vài cách thức chiêu hồn chính là vào nửa đêm ở ngã tư đường liên tục gõ vào bát, nghe nói thế này cũng có thể thu hút được những linh hồn vất vưởng. Càng không cần nói ở ngã tư của lộ U Minh ăn cơm của người chết, bây giờ xem ra, sức mạnh của việc triệu hồi ma quỷ lớn hơn những gì bọn họ đã tưởng tượng.

Cơm của người chết để vào trong miệng người sống khó mà nuốt xuống được, món ngon hiếm có nhưng mà ma quỷ đang đói đã ngửi thấy được. Bọn họ ăn rất nhanh vì để hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút, khi bọn quỷ đói men theo mùi thơm tìm đến, trong bát đã trống rỗng rồi.

Ngay lập tức, ánh mắt đói khát của bọn quỷ chuyển từ bữa ăn của người chết sang một vài người sống.

Một trong những bóng dáng mờ nhạt đẫm máu trong số đó đã quấn lấy Thời Yến, trông có vẻ, trước mặt cô ta là một người phụ nữ, gương mặt trắng toát, chân tay và các khớp xương đều bị nghiền thành thịt nát, nhưng ả lại bò rất nhanh, nhìn thấy thức ăn đã bị ăn hết sạch rồi, một đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm về phía Thời Yến, cánh tay đã biến thành một vũng thịt chậm rãi duỗi về phía cô ta.

“Nhanh vậy! Còn chưa ổn sao?” Thời Yến liều mạng lùi về phía sau, cố gắng tránh né bàn tay có vẻ như đang nhẹ nhàng vươn ra của đối phương, vừa hét lên.

Khi những bóng ma vừa xuất hiện ở ngã tư, Nhiếp Duẫn Chân đã múc hai thìa cơm từ trong thùng giữ nhiệt cho vào trong bát, đốt ba nén nhang cắm lên phía trên, bây giờ ba nén nhang kia vẫn còn đang cháy từ từ, một ít tro nhang đã rơi xuống bát, trắng xám một mảng.

“Còn chưa ổn sao, chịu đựng thêm chút nữa.” Còn một nửa nén nhang nhỏ vẫn chưa cháy hết. Nhiếp Duẫn Chân trực tiếp dùng bật lửa đốt, rồi đưa vào đầu đốt, hy vọng đốm lửa đỏ trên đỉnh cháy nhanh hơn chút nữa.

Nhưng ba nén nhang dường như bị không khí ẩm ướt và lạnh lẽo xung quanh ngưng tụ lại, hóa thành tro với tốc độ cực kỳ chậm.

“Đói quá đi…”

Một tiếng than thở lạnh lẽo trầm khàn, vang lên ở bên tai Thời Yến.

Giống như một công tắc đã được bật mở, một tiếng rồi lại thêm một tiếng. Trong lúc vô tình, những bóng ma mơ hồ đã bao vây tất cả bọn họ ở giữa ngã tư, và một làn sương nhẹ bồng bềnh bao quanh bốn người họ, để khiến người ta làm thế nào cũng không nhìn rõ được bóng dáng ở trước mặt.

Bị bao vây bởi những bóng ma, thật khó để người ta không cảm thấy sợ hãi.

“Ma đói, không nhất định sẽ kiên nhẫn chờ đợi được nữa.” Lục Ngôn Lễ yếu ớt lên tiếng.

“Chết tiệt, rốt cuộc nhiều như thế đã đến từ lúc nào chứ?” Nhiếp Duẫn Chân tránh trái né phải, cố gắng tránh những bóng ma đang di chuyển chậm.

Thời Yến, Sở Hưu cùng anh ta rất chật vật, nhưng bọn họ không dám dừng việc trốn tránh, sợ rằng họ sẽ làm tổn hại chính mình. Một khi nhìn thấy máu, đến lúc đó, thức ăn của bọn chúng, không chỉ là bát cơm của người chết này.

“Đói quá…”

“Tôi… Đói quá…”

Một rồi hai tiếng thở dài càng ngày càng lớn hơn, tầng tầng lớp lớp tạo thành một vòng tròn, tiếng khóc lóc không ngừng đã tạo thành một mảng. “Đói…”

“A——” Một giây sau, Nhiếp Duẫn Chân hét lên một tiếng, sau đó gắt gao nhịn xuống, đau tới mức trên mặt đổ đầy mồ hôi.

Tay của anh ta bị cắn mạnh bởi một trong những con ma có dáng vẻ giống như trẻ con, trực tiếp cắn lấy một miếng thịt. Cơn đau dữ dội làm cho tay anh ta không cầm bát được nữa, mà rơi xuống, thì được Lục Ngôn Lễ nhận lấy.

Một người rơi vào trong bát, máu vẫn còn trong miệng vết thương bắn ra ngoài.

Ba nén nhang cháy gần hết, còn chút phấn xám cuối cùng rơi xuống.

“Nhanh chạy đi!” Sở Hưu gầm nhẹ một tiếng, đoạt lấy bát cơm trong tay đối phương ném xuống đất, mặc kệ những con quỷ xấu xa đang lao tới trong nháy mắt, bốn người họ cùng nhau lao ra ngoài.

Mãi cho đến khi chạy ra khỏi tầng lớp bao vây kia, bọn họ mới có thời gian quay đầu lại nhìn, một nhóm rồi lại một nhóm ma quỷ đang cấu xé lẫn nhau, đang chiến đấu, thân thể mờ nhạt gần như tan chảy vào cùng một chỗ, liên tục phát ra những âm thanh ầm ầm ầm ầm.

Không quan tâm nhiều nữa, bốn người họ nhanh chóng lên xe, cánh tay của Nhiếp Duẫn Chân đã trực tiếp bị cắn một miếng thịt, không có cách nào lái xe, đổi thành Sở Hưu ngồi ở ghế lái phụ qua, chân ga gần như bị đạp xuống hết mức, trong đêm tối, giống như điên cuồng lao ra ngoài.

Không ai biết được bát cơm đó sẽ tồn tại được bao lâu, nhưng đã có nhiều ma quỷ kéo đến như thế, nếu để bọn chúng ăn xong rồi trở lại tìm mình, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhiếp Duẫn Chân ngồi ở ghế sau, Thời Yến dùng băng gạc quấn quanh vết thương mấy vòng, anh ta chịu đựng đau đớn không kêu lên một tiếng, trên trán rịn đầy mồ hôi, trong đau khổ tìm thấy niềm vui nói: “Vẫn ổn, cũng may là vừa rồi chúng ta mang theo nhiều vật liệu, nếu không bây giờ chúng ta thật sự đã không thoát ra kịp rồi.”

Anh ta không dự liệu được, Lục Ngôn Lễ người ngồi ở ghế lái phụ vẫn luôn im lặng trái lại đã đáp lời anh ta: “Đã là việc tốt, cũng là việc xấu. Cơm của người chết làm ra càng nhiều, càng thu hút nhiều ma quỷ đến.” Ánh mắt của hắn xuyên qua cửa kính, không biết đã nhìn thấy gì, ánh mắt đó khiến cho Nhiếp Duẫn Chân không được thoải mái lắm, luôn cảm thấy đối phương thà nhìn cảnh đêm buồn tẻ ở ngoài cửa sổ còn hơn nhìn anh ta.

Sở Hưu cũng thở dài một hơi: “Đừng quên, nhiệm vụ ngày mai của chúng ta.”

Địa điểm của nhiệm vụ ngày mai, vẫn là lộ U Minh như cũ.

Thời gian một ngày, ai mà biết được bọn ma quỷ đó có rời đi hay không?

Sở Hưu nói xong, ở ghế phía sau liền không có động tĩnh gì, nghĩ thôi Nhiếp Duẫn Chân cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, từ kính chiếu hậu nhìn đi, gương mặt của anh ta tái nhợt một mảng, Thời Yến thay anh ta bôi thuốc lên chỗ băng bó đồng thời cũng bị dọa sợ.

Dường như đã nhận ra ánh mắt của Sở Hưu đang quan sát thông qua kính xe, Thời Yến dứt khoát nhìn chằm chằm vào kính xe. Bỗng dưng, cô ta nở một nụ cười quỷ dị sâu xa.

Sở Hưu gắng sức đạp phanh xe một cái, chợt quay đầu lại nhìn, ngay lập tức da đầu tê dại đi.

Ngồi ở ghế sau chỗ nào còn có bóng dáng của một nam một nữ? Nhưng mà trong vài giây ngắn ngủi, cả hai người đều biến mất mà không một dấu vết.

Là ma!

Chờ Sở Hưu quay đầu lại lần nữa, Lục Ngôn Lễ người đang ngồi ở ghế lái phụ cũng biến mất rồi. Trong xe chỉ còn lại một mình anh ta.

Nhưng từ trong kính nhìn qua, ba người bọn họ vẫn còn ở đó, anh ta vẫn không nghe thấy chất vấn của Lục Ngôn Lễ: “Sao thế? Tại sao lại đột nhiên dừng xe?”

Sở Hưu cắn chặt răng, tiếp tục lái về phía trước, anh ta đã làm xong chuẩn bị đầy đủ, một khi đến rìa thành phố anh ta sẽ xuống xe và chạy ngay. Ở đây quả thực quá đáng sợ rồi, nếu như anh ta tùy tiện xuống xe không chắc chắn có thể sống sót trở về.

Chiếc xe gần như chạy với tốc độ cao nhất, xông ra ngoài nhanh như tia chớp, nhưng ngay sau đó mọi thứ đã có một bước ngoặt kỳ lạ. Con đường mà chiếc xe đang đi về phía trước đột nhiên trở nên quái lạ, trên con đường dài thẳng tắp như vẽ nổi lên gợn sóng.

“Anh muốn làm gì vậy?!” Lục Ngôn Lễ xém chút nữa bị quăng ra ngoài, vội vàng ngồi trở lại chỗ của mình, nhưng rất nhanh hắn đã cảm nhận được chuyện bất thường. Sở Hưu vẫn ngồi ở ghế lái như cũ, tay nắm lấy vô lăng, nhưng đôi mắt của anh ta là một mảng vô hồn, giống như là đang ngủ với đôi mắt vẫn còn mở.

Khốn kiếp! Sở Hưu xảy ra chuyện rồi!

Ngay lập tức Lục Ngôn Lễ nghiêng người đoạt lấy vô lăng, chiếc xe với tốc độ cao suýt đâm vào gốc cây ở góc đường vì hành động của hắn, sau đó mạnh mẽ đánh lái một cái, gần như sắp tông vào gốc cây mà lao qua khúc cua gấp.

“Sao thế? Anh Sở anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thời Yến không có chú ý đến việc gì đã xảy ra trước đó, nhìn thấy anh ta bị Lục Ngôn Lễ đoạt lấy vô lăng, vội vàng hỏi. Ngay sau đó, cô ta hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Đầu của Sở Hưu quẹo qua một bên, nếu anh ta không thắt dây an toàn, cả người đã bị ngã nhào rồi. Cho dù như vậy, người ở trong xe cũng không khá hơn là bao, chân anh ta đạp lên chân phanh, trong chốc lát không có cách nào di chuyển sang một bên, tốc độ của chiếc xe trái lại càng lúc càng nhanh hơn, gần như là chạy với tốc độ xe đua.

“Anh Sở đã xảy ra chuyện, làm phiền anh rồi!” Nhiếp Duẫn Chân xém chút nữa đã bị hất văng ra ngoài, vội vàng nắm chặt lấy tay vịn.

Phản ứng lại với bọn họ, là tốc độ dần dần tăng nhanh, và sự thay đổi đột ngột của khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Một mảng tối ở trước mắt ba người, khung cảnh trước mắt đột ngột thay đổi, chỉ có điều khoảnh khắc mở mắt ra lần nữa, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là, bọn họ đã thật sự quay trở lại cách ngã tư vài trăm mét, đang tăng tốc chạy về phía ngã tư.

Mà điều khiến bọn họ sợ hãi hơn nữa là, ở ba ngã tư còn lại có ba chiếc xe giống hệt chiếc của bọn họ cũng đang đi lao thẳng tới! Chỉ nhìn bề ngoài, khó có thể phân biệt được thật giả của bốn chiếc xe, như thể có bốn chiếc xe giống hệt nhau đang tồn tại chân thật.

“Đã xảy ra chuyện gì?!” Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân làm thế nào cũng không dám tin vào mắt của mình, chiếc xe lao tới với tốc độ quá nhanh, chiếc xe bên kia cũng bật đèn pha, ánh sáng chiếu vào vô cùng chói mắt. Cảnh tượng mà họ nhìn thấy chỉ bằng một vài cái nhìn cũng đủ khiến họ bị kinh hoàng.

“Nhanh thắng xe lại đi! Cầu xin anh!”

Bọn họ cũng không biết được trong lòng Lục Ngôn Lễ cũng đang kinh hoàng, hắn đạp chân của Sở Hưu đang để trên chân ga với một lực gần như có thể làm gãy chân của đối phương, bản thân thì mạnh mẽ đạp phanh, nhưng phanh xe giống như cũng đã bị hỏng, tốc độ không giảm mà ngược lại còn tăng.

“Phanh xe hỏng rồi.”

Câu trả lời của Lục Ngôn Lễ khiến cho Nhiếp Duẫn Chân lòng như lửa đốt, anh ta cố rướn thân mình về phía trước để trợ giúp, nhưng Sở Hưu người đang bất tỉnh với đôi mắt mở kiên quyết chặn đường anh ta. Một cú va chạm nghiêng ngả đã đẩy anh ta trở về.

Nhưng mà trong vài giây ngắn ngủi, khoảng cách giữa bốn chiếc xe nhanh chóng đã rút ngắn lại rất nhiều, nhìn thấy như sắp đâm vào nhau!

Đâm xe với tốc độ như vậy, không chết cũng sẽ bị tàn phế.

Điều mà bọn họ không nhìn thấy là, bên dưới chiếc xe, một thân hình nhợt nhạt khăng khăng bám chặt vào khung xe. Đây chính là thủ phạm gây hỏng chân phanh của xe.

Vào thời khắc sinh tử, trái lại Lục Ngôn Lễ càng trở nên bình tĩnh hơn, sau khi cẩn thận quan sát qua ánh đèn, hắn đã dứt khoát đưa ra quyết định, chỉ một giây trước khi đến ngã tư, xoay mạnh vô lăng sang phải.

Toàn bộ chiếc xe đang chuyển hướng một cách cưỡng ép khi đang lái ở tốc độ cao, nếu một người khác có kỹ năng kém hơn thì có thể chiếc xe đã lật nhào rồi. Những người ngồi trên xe bị văng ra ngoài theo quán tính, còn chưa kịp oán trách, một giây sau liền nhìn thấy, bản thân suýt nữa đã vượt qua chính chiếc xe địa hình vừa ra khỏi ngã tư bên phải, những cái kính xe va vào nhau vỡ tan tành, thậm chí thân xe còn có nhiều vết hằn.

Thời khắc lướt qua nhau, bọn họ đã nhìn rõ hành khách trên một chiếc xe khác.

Trên ghế… Thình lình là bốn bộ xương được xếp ngay ngắn chỉnh tề!

May mắn là, sau khi bọn họ rẽ vào khúc cua ngoại trừ thân xe bị hư hại nghiêm trọng ra, thì những chỗ khác không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Sau lưng bọn họ, ba chiếc xe khác đâm đầu vào nhau tạo ra một tiếng động lớn, hung hãn đâm vào nhau. Vào lúc chiếc xe lao vào từ bên trái phát nổ, bỗng nhiên biến mất.

Cho đến hiện tại, Lục Ngôn Lễ mới thở phào một hơi.

Xem ra, phán đoán của hắn là đúng.

Nhiếp Duẫn Chân cũng thở hổn hển từng hơi lớn, vừa rồi va chạm bao nhiêu lần cũng khiến đầu anh ta bị đập bấy nhiêu lần, vốn cho rằng lần này không chết cũng sẽ lột da, kết quả vào lúc chiếc xe đó rõ ràng là đâm vào thì lại biến mất rồi?

“Anh, sao anh làm được vậy?” Anh ta còn chưa hết kinh hồn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp