Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Điều hòa không khí phả ra hơi lạnh, từng đợt gió thổi đến cuốn theo mùi thịt thối rữa nào đó hòa cùng máu tươi, trộn lẫn với mùi nước khử trùng tạo thành một hương thơm tanh ngọt mục rữa quen thuộc.

Lục Ngôn Lễ đã sớm quen với cái mùi này, sau khi hắn tạm biệt đồng đội, nhìn thấy đồng đội đi xa còn quay đầu tươi cười với mình liền phất phất tay với người kia, sau đó hắn bước lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Hắn đội mũ trùm đầu, mang khẩu trang bước vào cửa tàu, dưới chân giẫm trúng một bàn tay tái nhợt đang muốn chen vào bên trong, cảm giác có chút nhũn nhão. Hắn không ngừng bước chân, dùng sức đá vật kia ra ngoài một cái, đúng lúc đá nó lên tấm biển quảng cáo loang lổ vết rỉ sét ở đối diện.

Nữ minh tinh trên biển quảng cáo dịu dàng mỉm cười, khóe môi chậm rãi nhếch đến tận mang tai, trong đôi mắt đang mỉm cười, hai con ngươi bắt đầu di chuyển xuống nhìn chăm chú vào bàn tay rơi trên chóp mũi mình.

Miệng há to, một cái đầu lưỡi đỏ tươi vừa mảnh vừa dài vươn ra, bàn tay nhúc nhích muốn thoát khỏi đó nhưng vẫn bị đầu lưỡi khổng lồ vươn khỏi môi cuốn lấy kéo vào, răng nanh trắng khép lại, hai má phồng lên.

Tiếng nhai vang lên.

Rõ ràng bàn tay kia mềm nhũn không xương, Lục Ngôn Lễ lại nghe thấy tiếng lộp cộp của xương cốt vỡ vụn.

Một lát sau, người phụ nữ trên biển quảng cáo lộ ra nụ cười thỏa mãn, môi đỏ tươi.

Lục Ngôn Lễ không nhìn thẳng vào cặp mắt kia, hắn biết, cô gái trên biển quảng cáo nhất định đang nhìn chằm chằm hắn không buông, cho nên hắn cúi đầu tự chơi điện thoại di động.

Cửa đóng lại, toa tàu điện ngầm lắc lư, bắt đầu tiến về phía trước.

Cái cảm giác bị quan sát này vẫn không biến mất.

Không biết từ lúc nào, mỗi một cánh cửa sổ trên toa tàu đều xuất hiện nữ minh tinh xinh đẹp mỉm cười nhìn chằm chằm Lục Ngôn Lễ.

Lục Ngôn Lễ chăm chú chơi điện thoại, không để ý đến chuyện ngoài cửa sổ.

Bóng đèn tàu điện ngầm lập lòe, hòa lẫn với ánh đỏ lờ mờ, màn hình điện thoại di động phản chiếu khóe miệng càng lúc càng giương cao  của nữ minh tinh trên cửa sổ, còn có cái lưỡi dài chậm rãi vươn ra.

Dường như có thể nghe thấy tiếng “xì xì” như rắn bò, dù nữ minh tinh đang cười nhưng ánh mắt ả lại lạnh như băng.

Trong chớp mắt, toa tàu tối sầm đi, một giây sau ánh đèn bỗng sáng tỏ.

Đầu mũi hắn giật giật.

Mùi vị tràn ngập nãy giờ đã biến mất, toa xe trở nên tươi mát sạch sẽ.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn, tất cả vết rỉ sét, vết máu trong buồng xe biến mất không vết tích, sáng sủa sạch sẽ, hành khách tuy ít nhưng cũng an phận, hoặc ngồi hoặc đứng, giọng nữ điện tử thông báo đã đến trạm dừng. Hơi lạnh từ điều hòa xua tan cái nóng cuối cùng của đêm hè, thậm chí có chút thấm lạnh.

Tĩnh lặng, yên bình, đúng như một thế giới bình thường vẫn luôn in sâu trong trí nhớ của Lục Ngôn Lễ, hắn không cần phải cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng Lục Ngôn Lễ biết, ngược lại hắn phải bắt đầu cảnh giác.

Khi thế giới quỷ dị bắt đầu ngụy trang thành bình thường, nhất định nó đã giấu đi răng nanh, sau đó bắt đầu gieo rắc ác ý đến… khắp mọi nơi.

Trạm kế tiếp, một đám người bước lên.

Những người này biết nhau rất rõ, nhìn qua không hề có điểm tương đồng, già trẻ gái trai đều có, thân phận tuổi tác mỗi người không giống nhau, sau khi lên xe liền hạ âm thanh xuống, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lục Ngôn Lễ nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại tiếp tục chơi điện thoại, những hành khách khác dường như cũng tò mò liếc mắt một cái. Bởi vậy hành vi này của hắn hoàn toàn không thể nói là bất thường.

Mà đám người kia hiển nhiên cũng không phải không hề hứng thú với hắn.

Lục Ngôn Lễ đang cúi đầu, trên màn hình điện thoại đột nhiên có thêm một bóng mờ.

Là một người phụ nữ trong nhóm người đó, khoảng chừng hai mươi, nụ cười ôn hòa, tràn đầy thiện ý, hình như có chút ngượng ngùng hỏi hắn: “Anh có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nói với anh.”

Những hành khách khác ném ánh mắt cực kỳ hâm mộ tới.

Đây là tình huống gì? Đội mũ mang khẩu trang mà cũng được mỹ nữ bắt chuyện sao?

Trên mặt cô gái trẻ tuổi còn mang chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu, ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng, lời nói cũng không phải là mờ ám như những người qua đường kia nghĩ, cô ta thấp giọng nói: “Tôi đoán, gần đây nhất định anh đã gặp phải vài chuyện quỷ dị?”

Lúc này ánh mắt người đàn ông mới di chuyển từ màn hình điện thoại sang người cô gái, gần như theo bản năng, hắn lui về phía sau một bước, trong lời nói tràn ngập cảnh giác: “Ý của cô là gì?”

“Ngài không cần sợ, bởi vì chúng ta cũng là cùng một loại người.” Cô gái trẻ tuổi mỉm cười, “Chúng tôi cũng gặp phải những thứ kia...” Cô gái xích lại gần một chút, giọng nói càng thêm mềm mỏng, không biết nói cái gì, người đàn ông phản ứng rất lớn, hô hấp dồn dập trong nháy mắt, cô ta gần như nghe thấy tiếng tim đập gấp gáp của đối phương.

“Làm sao tôi biết mọi người nói thật hay nói dối?” Giọng nói của Lục Ngôn Lễ có chút căng thẳng, hiển nhiên hắn cũng ý thức được vấn đề này, hắng giọng, “Tôi nói, dựa vào đâu tôi có thể tin tưởng mọi người?”

“Tóm lại hiện giờ anh không có lựa chọn nào tốt hơn, chi bằng thử một lần?” Cô gái cười với hắn, "Chẳng lẽ anh bằng lòng ngồi chờ chết?"

Lục Ngôn Lễ lắc đầu theo bản năng, cô gái cười một tiếng: “Đừng sợ, chúng tôi đều sẽ giúp đỡ anh.”

“Giúp tôi? Mấy người?” Lục Ngôn Lễ do dự nói.

Thấy đồng đội giỏi giao tiếp nhất của bọn họ thành công bắt chuyện hai ba lần với NPC, một người đàn ông hơi mập trong đám người giơ ngón cái với cô gái, nhe răng cười.

Mọi người chậm rãi tiến lại gần, tụ tập bên cạnh Lục Ngôn Lễ.

“Mọi người chính là... đồng đội của cô ấy?” Lục Ngôn Lễ nói, dứt lời có chút ảo não nhíu mày, hắn mới phát hiện mình còn không biết tên của cô gái.

Cô gái đúng lúc lên tiếng: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lê Phương Uyển.”

Những người khác cũng giới thiệu tên của mình.

Bọn họ tự xưng là giống với Lục Ngôn Lễ, bị "Quỷ dị" làm hại, mỗi giờ mỗi phút đều sống trong sợ hãi. Do đó, bọn họ hợp thành một đội nhỏ, cố tìm cách cứu vớt chính mình, cũng để tìm ra chân tướng của thế giới này.

Lục Ngôn Lễ quan sát thấy dù vô tình hay cố ý, cả một đội này đều nghe theo lời một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy ở giữa, nghe anh ta vừa tự giới thiệu tên mình là Hạ Lâu, là một dân đi làm phổ thông.

Nhưng nhìn khí chất lạnh lùng của anh ta, cùng với thái độ người khác tin tưởng nghe theo, hiển nhiên anh ta không chỉ là một người đi làm.

Lục Ngôn Lễ cũng không biết có nên tin bọn họ hay không, tóm lại bước đầu quen biết, hắn mang theo vài phần tò mò hỏi: “Mọi người hợp thành nhóm nhỏ, đối với... những thứ này liệu có cách giải quyết nào không?”

Lúc nói đến hai chữ “thứ này”, sắc mặt của hắn rõ ràng vô cùng sợ hãi, giọng nói cũng không tự chủ đè thấp lại. Có thể thấy được, hắn hiển nhiên đã chịu đựng đủ sự tra tấn của một số chuyện.

Mọi người trao đổi ánh mắt, đều lắc đầu, hạ thấp giọng mồm năm miệng mười nói tiếp.

“Quỷ hồn, quỷ dị, nguyền rủa... đều không phải thứ mà sức người có thể tiêu trừ, đến bây giờ khi chúng tôi gặp phải những việc kỳ quái cũng chỉ có thể tìm đường chạy trốn, không có bất kỳ phương pháp lấy đá chọi đá nào.”

“Muốn tự thân giải quyết là bất khả thi, chỉ có cách liên tục chạy trốn, đương nhiên có vài việc cũng không phải là không có dấu vết để tìm kiếm, chỉ cần tìm được đường chạy trốn, muốn sống sót vẫn rất đơn giản.”

“Cầu thần bái Phật cũng vô dụng, giáo đường cũng vậy, mà chùa chiền cũng thế, không có bất kỳ nơi nào có thể “một lần vất vả suốt đời nhàn nhã”. Chỉ có thể dựa vào chính mình tìm ra quy luật.”

“Mặc dù nguy hiểm rất lớn, nhưng chỉ cần cậu tìm được quy luật là có thể sống sót.”

Nghe bọn họ nói xong, ưu sầu giữa mày Lục Ngôn Lễ càng khắc sâu hơn. ( truyện trên app T𝕪T )

Dáng dấp của hắn rất tuấn tú, cho dù đội mũ mang khẩu trang, đôi mắt nhuộm vẻ u sầu có chút lãnh đạm lộ ra cũng rất dễ khiến thiếu nữ động lòng.

“Tôi đây chẳng phải là...” Lời vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền nuốt trở lại, tựa như ý thức được không ổn.

“Anh Lục có tiện thì nói thử đi, liệu gần đây anh có gặp phải việc gì khó khăn không? Có lẽ chúng tôi có thể giúp anh.” Hạ Lâu hỏi.

Hạ Lâu không nói nhiều, cho người ta một cảm giác mặt lạnh tim nóng.

Lục Ngôn Lễ nhíu mày càng chặt hơn, thở dài, muốn nói gì đó, há miệng một cái, lại nhịn trở về, hắn có chút hoài nghi liếc mắt nhìn mọi người lần nữa, cuối cùng vẫn bắt đầu chậm rãi nói.

“Gần đây... nói như thế nào nhỉ, trên lầu nhà tôi có một hàng xóm dọn đến rất kỳ quái, từ sau khi hắn dọn đến, sự việc quái lạ xung quanh tôi càng lúc càng nhiều...”

Lục Ngôn Lễ đang nói, Hạ Lâu đột nhiên giơ tay ngắt lời hắn: “Chờ một chút.”

Sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm đèn hướng dẫn trong toa xe: “Mọi người có phát hiện ánh đèn hơi tối xuống hay không?”

Hắn không có dùng một loại từ “cảm giác”, mà là chắc chắn ánh đèn đã tối đi, sự thay đổi này tất nhiên là từ nguyên nhân có chút không bình thường.

Đám người lập tức đề cao cảnh giác.

Lời nói của Hạ Lâu rất nhanh đã được nghiệm chứng, mắt thường có thể thấy được ánh đèn dần tối đi, không phải bóng tối thuần túy, nếu phải nói cho rõ thì loại màu sắc này... mang theo chút ám đỏ.

Tựa như bị một tầng vải mỏng màu máu trùm lên.

Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy một loạt tiếng động không biết từ đâu đến, âm thanh chua xót khiến người ta khó có thể hình dung, tỉ mỉ dày đặc, ùn ùn kéo đến, nhưng âm thanh này lại quá mức nhỏ bé, nếu không nghe cẩn thận còn tưởng chỉ là ù tai.

Rốt cuộc… là thứ gì?

“Mọi người, chuẩn bị chạy trốn.” Hạ Lâu nhìn Lục Ngôn Lễ, bổ sung thêm: “Đừng ra khỏi tàu điện ngầm, đi về phía sau.”

Tàu điện ngầm đúng lúc đến trạm, sau vài tiếng chuông nhắc nhở vang lên, có mấy hành khách đứng lên chờ đợi, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tại sao?” Lục Ngôn Lễ hỏi.

Lê Phương Uyển  nhỏ nhẹ nói: “Anh nhìn ngoài cửa sổ đi.”

Lục Ngôn Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt đại biến.

Dù mặt của hắn đã bị khẩu trang che lại nhưng mọi người vẫn phát hiện ra vẻ khiếp sợ trong mắt hắn.

Cũng khó trách hắn thấy kinh ngạc, không biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ có một tầng sương máu bay lên, hơn nữa, tầng sương máu này càng bay càng gần, càng ngày càng đậm, thoáng cái đã tụ đến xung quanh tàu điện ngầm.

Xem ra chính là nhắm tới bọn họ.

Vừa rồi ánh đèn tối xuống dường như là vì sương máu dần dần tụ lại xung quanh bóng đèn, sau đó, màu đỏ sậm nhàn nhạt trong không khí càng lúc càng nồng đậm, đến mức người trần mắt thịt nhìn thấy cũng không dễ lờ đi.

“A! Chuyện gì đang xảy ra?”

“Đây là thứ quỷ quái gì?!”

Những hành khách khác cuối cùng cũng phát hiện ra điều khác thường, sợ hãi kêu lên rối rít , liên tục có kẻ cởi áo khoác xuống liều mạng huơ huơ xua đuổi chúng, muốn dọn ra một khoảng trống không có sương máu, trong nháy mắt cửa sắt được kéo ra, bọn họ thét chói tai chạy ra ngoài, trong lúc hoảng loạn còn xô đẩy lẫn nhau, thiếu chút nữa đã xảy ra giẫm đạp.

Đoàn đội nhỏ cũng không ngoại lệ, “Chạy mau!” Mắt thấy đám sương màu máu sắp lan tới, một giọng nói truyền ra khỏi đội. Bọn họ cố gắng đi ngược dòng xuyên qua đám người, chạy về phía sau toa xe.

Người đàn ông hơi mập lúc nãy giơ ngón cái với Lê Phương Uyển đột nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt: “Mẹ kiếp! Tên… Tên Lục Ngôn Lễ này đang làm gì vậy?”

Mọi người vốn nên đi cùng nhau, ai ngờ Lục Ngôn Lễ lại chạy ngược về ngăn cản những hành khách muốn chạy ra ngoài: “Đừng chạy ra ngoài, bình tĩnh một chút! Bên ngoài còn nguy hiểm hơn!”

Hắn còn chưa nói xong, tên hành khách mới bước ra cửa nửa bước bị hắn túm lấy đột nhiên trừng to hai mắt, thống khổ khàn giọng kêu lên, giãy giụa không thôi.

“Cứu...”

Lời cầu cứu không thể nói hết, phần thân thể lộ ra bên ngoài của tên đó tựa như băng tuyết bị phơi dưới nắng, dần tan ra bay mất sạch. Đầu tiên là lớp da, sau khi lớp da rút đi, lại lộ ra lớp thịt đỏ trắng bệch bên trong, bộ xương trắng hếu, cơ quan nội tạng vẫn còn đang đập...

Người sống cùng lắm chỉ có hai lớp da, mà sương máu lại lột đi không biết bao nhiêu lớp, cắn nuốt từng tầng một, gần như không chừa lại thứ gì.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, trong nháy mắt, người mà Lục Ngôn Lễ túm lấy chỉ còn lại một cánh tay nguyên vẹn đang bị hắn nắm trong tay. Hắn và những hành khách khác chưa bước ra khỏi cửa đứng tại chỗ kinh ngạc không thôi, đến bây giờ cũng chưa phản ứng lại.

Cánh tay gãy “lộp độp” rơi xuống mặt đất, Lục Ngôn Lễ hoảng sợ lui về phía sau một bước, mắt lộ vẻ sợ hãi.

“A…”

Cánh tay gãy rơi kế bên chân một vị hành khách trẻ tuổi, ước chừng sương máu trong buồng xe ít hơn, tốc độ bị cắn nuốt của cánh tay chậm đi không ít, hiện giờ cùng lắm là mất một lớp da, có thể nhìn thấy đường vân rõ ràng của cơ bắp cùng khung xương dần dần lộ rõ. Hiển nhiên một hành khách không chịu nổi sự kích thích này, theo bản năng đá cánh tay đứt gãy ra ngoài, trùng hợp nó rơi trên một bức quảng cáo trên tường.

Trên bảng quảng cáo là một nữ minh tinh rất xinh đẹp, không biết có phải ảo giác hay không, ả mỉm cười vừa quỷ dị lại vừa kiều diễm, nhìn chăm chú vào tất cả mọi người. Bàn tay kia trùng hợp rơi vào bên môi ả, đôi môi giật giật, lưỡi dài vươn ra, móc chặt lấy cổ tay kéo vào trong miệng, răng nanh trắng muốt chậm rãi nhai nuốt.

Một đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, bắt đầu chậm rãi tập trung, chuyển hướng về phía vị hành khách kia, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra ác ý điên cuồng không chút che giấu trong mắt ả.

Đám người hoảng sợ đồng loạt lui về phía sau.

Tên hành khách kia dù có ngốc cũng biết mình chết chắc rồi, nhìn quanh quẩn một vòng, chỉ có Lục Ngôn Lễ mới trợ giúp người khác thoạt nhìn tương đối đáng tin, hắn ta run rẩy tới gần Lục Ngôn Lễ, sau đó một tay nắm lấy tay hắn: “Giúp tôi... Giúp tôi với, xin anh giúp tôi...”

“Tôi...” Lục Ngôn Lễ hiển nhiên đang do dự.

Sắc mặt Hạ Lâu trầm xuống: “Đi! Đưa cậu ta tới đây.”

Mục tiêu của đám người này quá lớn, một thanh niên tóc vàng cao gầy khác chậm chạp chạy trở về, chui vào đám đông, cậu ta thấy hai người còn đang lôi lôi kéo kéo, ánh mắt hơi híp lại, một chân đạp tên kia xuống đất, một tay túm lấy Lục Ngôn Lễ, kéo hắn ra khỏi đám người, liều mạng chạy như điên về phía sau.

Lúc này những hành khách khác cũng phản ứng lại, cùng nhau chạy trốn theo bọn họ.

Thanh niên tóc vàng rất muốn mắng một hai câu, tên này cứ như thánh mẫu chuyển thế, cuối cùng vẫn nhịn xuống, cúi đầu xông về phía trước. Sức lực của cậu ta rất lớn, Lục Ngôn Lễ không thể tránh thoát, đành phải chạy theo, trở lại cái đội có chút quái dị này.

Đương nhiên còn có vài hành khách khác đi theo giống vậy, có khá nhiều dân đi làm, vận động kịch liệt đột ngột làm bọn họ thở không nổi, đang muốn lên tiếng lại bị một người đàn ông thân hình cực kỳ cao lớn, sắc mặt hung hãn trong nhóm nhìn chằm chằm lại.

Lục Ngôn Lễ nhận ra ánh mắt kia cũng mang theo sự ghét bỏ đảo qua người mình, nhìn những người khác ít nhiều cũng mang theo sự bất thiện. Ngược lại hắn thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quét mắt nhìn mấy người đi theo.

Có sáu người.

Sáu người dự bị, nghĩ đến lát nữa lỡ có phát sinh chuyện gì, chắc bọn họ sẽ không lựa chọn đẩy một người không có bản lĩnh, còn cố gắng giúp đỡ như hắn ra chắn đúng không?

Lục Ngôn Lễ tâm trạng vui vẻ.

Ánh mắt của hắn lướt qua trên người những hành khách, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, sau đó lập tức dời tầm mắt đi, giả bộ không nhìn thấy.

Người kia... người kia tại sao cứ luôn kiễng mũi chân?

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp