Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Lục Ngôn Lễ duy trì biểu cảm, lại nhích gần đến bên cạnh nhóm nhỏ, làm ra dáng vẻ sợ hãi. Hắn không nói ra phát hiện của bản thân, mà để cho nhóm người này tự quan sát.

Tàu điện ngầm lung lay, “cót két ---” một tiếng thật dài, cửa xe chậm rãi đóng kín lại, sau đó, từng chút từng chút tiến về trước.

Trên tường quảng cáo, ánh mắt oán hận của nữ minh tinh bị bỏ lại phía sau rất xa, không còn nhìn thấy nữa.

Sáu vị hành khách đã hơi yên tâm, trong đó có mấy người to gan muốn hỏi chuyện nhóm nhỏ đối diện một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không có ngoại lệ, vẫn bị ánh mắt sắc bén trợn trừng nhìn qua.

Lục Ngôn Lễ vẫn không yên tâm, hắn nghiêng đầu nhìn ra phía sau toa tàu một cái, sương mù máu dày đặc lờ mờ.

Thứ kia không tiến vào tàu điện ngầm, sương máu giống như ngưng tụ ngay phía trước buồng xe. Một là ở sau tàu điện ngầm chính là “chỗ tị nạn”, hai là, phía sau còn có một sự tồn tại sự đáng sợ hơn cả bọn nó.

Bộ dạng hắn vẫn nhát cáy như cũ, đám người kia lôi kéo hắn đứng cách những hành khách khác xa một chút, sau đó cùng hạ thấp giọng thương lượng.

“Bây giờ chúng ta đứng đây đợi đến trạm kế sao? Tôi vẫn có chút linh cảm không ổn.” Người nói câu này là một nữ sinh tóc ngắn, khuôn mặt cô ta vô cùng tinh xảo, kiểu tóc cũng rất ngắn, gần như không dài hơn nam sinh bao nhiêu, môi đỏ lông mày đinh, rất có cá tính.

Nữ sinh này là em gái sinh đôi của Lê Phương Uyển - Lê Phương Chỉ.

Lê Phương Uyển nói theo: “Rất có thể trên người một hành khách vừa nãy đã mang theo nguyền rủa, chúng ta nên tránh xa bọn họ thì hơn.”

Trong đám người, ngoại trừ Hạ Lâu ra, mọi người đều rất tin tưởng và nghe theo Lê Phương Uyển, thấy cô ta nói như vậy, Hạ Lâu cũng gật gật đầu, trực tiếp đi vào bên trong.

Vị có tướng tá cao lớn nhất bẻ ngón tay vung nắm đấm với nhóm hành khách đang muốn đuổi theo, vẻ mặt hung hãn: “Cảnh cáo các người, đừng theo tới đây.”

Lục Ngôn Lễ đi theo người đàn ông trung niên mập mạp, cùng ông ta nói chuyện phiếm, hắn có chút lo lắng nhìn thoáng qua mấy hành khách phía sau muốn theo lại không dám theo, len lén thở dài nhưng cũng không khuyên bảo.

Không biết có thể “sống sót” được mấy người, liệu có đủ ngăn cản tử kiếp thay cho hắn không đây?

Trong mắt kẻ khác chính là hắn có thiện tâm nhưng lại không dám biểu hiện ra.

Có mấy người hơi khinh thường loại chuyện này.

Có thể sống sót qua đủ loại chuyện linh dị khủng bố đến tận bây giờ, bọn họ đã sớm bỏ qua thứ gọi là đồng cảm và lương thiện. Nếu không phải nhiệm vụ nhất định cần có Lục Ngôn Lễ cung cấp manh mối, e rằng hắn cũng chỉ có một kết cục mà thôi.

Tàu điện ngầm lặng lẽ chạy về phía trước, ngoài cửa sổ một mảng đen kịt, bóng đêm dày đặc bao lấy toàn bộ tàu điện ngầm, mà không khí bên trong thùng xe cũng càng thêm lạnh lẽo, âm u.

Thật giống như, có gì đó, sắp xuất hiện...

“A!!!”

Tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh, mấy người vừa rồi còn nhỏ giọng nói chuyện với nhau đột nhiên giật mình.

“Đã xảy ra chuyện!”

“Đi mau!”

Bọn họ cực kỳ nhanh nhẹn chạy về phía sau toa xe, vô tình hoặc cố ý kẹp Lục Ngôn Lễ ở giữa, người to con hung hãn bọc hậu, Lục Ngôn Lễ chạy theo, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.

Vốn tưởng không nhìn thấy gì, ai ngờ Lục Ngôn Lễ vẫn quan sát được phía trên vai người cao to, nhìn thấy một hành khách nhảy lên thật cao.

Sắc mặt tên kia xanh mét, cổ bị thứ gì đó cắn hơn phân nửa, lộ ra vết thương to bằng miệng chén đang chuyển đen, còn sót lại một chút da thịt bám trên khung xương, khiến người ta lo lắng cái đầu lâu biểu cảm cứng ngắc kia liệu có rơi xuống hay không.

Do người đàn ông phía sau quá cao, Lục Ngôn Lễ chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu. Hắn vội vàng nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, xoay người tiếp tục chạy theo.

Trong tiếng bước chân hỗn loạn, còn có thể nghe được thứ gì đó nhảy lên, rơi xuống “bịch, bịch, bịch.”

Người cao to phía sau vừa thấy Lục Ngôn Lễ như vậy, lập tức hiểu được sau lưng mình khẳng định đang có thứ gì đó, nhưng gã không dám quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng chạy theo.

Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa suy nghĩ.

Bên trong tàu điện ngầm không lớn, bọn họ một đường xông về phía trước cũng không nhìn thấy những hành khách khác, không biết những người này đã đi đâu.

Còn nữa, vị hành khách vừa rồi... Người cao to phía sau tuyệt đối là cao nhất trong đám người này, mà vừa nãy hắn vẫn có thể nhìn thấy cái đầu của tên kia ở sau lưng gã. Lại liên tưởng đến tiếng vang “bịch, bịch, bịch” có quy luật, Lục Ngôn Lễ suy đoán có lẽ là một loại cương thi, hoặc nếu không thì chính là đối phương chỉ còn lại cái đầu, đành phải nhảy nhảy tới.

Đáng tiếc, sáu người cùng lắm cũng chỉ kéo dài được chút thời gian, một người cũng không còn.

Nghĩ tới đây, Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa hô: “Mọi người nhanh lên một chút! Phía sau có thứ đuổi theo!”

Trước mắt mình vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên đám người này sẽ cố gắng bảo vệ mình, chờ đến khi hắn nói ra toàn bộ tin tức, sau này có chạy trốn như hôm nay, cái đệm lót chắc chắn sẽ biến thành hắn.

Nhưng hiện tại, mọi người vẫn chưa trở mặt, nhắc nhở là cần thiết, nếu đám người kia cho rằng phía trước không có việc gì mà dừng lại, hắn sẽ không có lợi.

Nghe vậy, đại đội chạy trốn lập tức tăng tốc độ.

Không biết vì sao, tàu điện ngầm này dài vô cùng, bọn họ đã chạy rất lâu rất lâu, nhưng lại có cảm giác chạy thế nào cũng không đến điểm cuối, bọn họ chạy rất lâu, tàu điện ngầm cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân hỗn loạn cùng hơi thở hổn hển nặng nề.

Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không, càng chạy về phía sau, cách bày biện trong toa xe càng xưa cũ.

Lục Ngôn Lễ né tránh mấy mảnh vụn rơi xuống từ nóc xe cũ nát, lại nhìn bối cảnh xung quanh không biết đã biến thành kiểu xe điện cũ của Thượng Hải từ lúc nào, trong lòng thấy yên tâm.

Hắn quay đầu nhìn lại lần nữa, thứ đồ không thấy được kia vẫn đang đuổi theo, toàn bộ ánh đèn phía sau toa xe tối đi, một mảnh đen kịt. Chỉ có buồng xe ở chỗ bọn họ cùng khu vực phía trước chưa chạy tới là sáng trưng.

“Có thể.. Có thể..... Không sao rồi.”

Tên to con phía sau vẫn chạy theo, hắn ta không thể không gọi mọi người dừng lại trước, sau đó bản thân cũng chậm rãi dừng bước. Hắn ta liếc nhìn mọi người chậm rãi dừng lại theo tiếng mình gọi, đứng trước mắt bọn họ chậm chạp phục hồi lại hô hấp.

Khẩu trang đã sớm tụt xuống một nửa trong lúc chạy trốn, chỉ che khuất đến cằm. Chạy lâu như vậy, nếu mặt vẫn không đổi sắc, rất dễ khiến cho bọn họ sinh nghi.

Mà sau khi bọn họ dừng lại, “tàu điện ngầm” cũng thả chậm tốc độ.

Buồng xe thật sự quá mức cũ kỹ, bởi vậy chỉ mới giảm tốc độ đã làm cho nó phát ra tiếng vang cót két không chịu nổi gánh nặng. Nhưng mọi người nghe vào, âm thanh này không hề giống như tiếng đồ gỗ lão hóa, ngược lại càng khiến người ta nghĩ đến... tiếng xương cốt giòn vang phát ra lúc bị kéo duỗi.

Thật giống như, cái tàu điện ngầm này là một vật sống...

Tàu điện ngầm càng lúc càng chạy chậm lại, cuối cùng phát ra một tiếng vang thật dài không chịu nổi gánh nặng, trong nháy mắt, mảng tối đen ngoài cửa sổ đột nhiên sáng lên, tất cả cửa xe tự động mở ra hai bên. ( truyện trên app T𝕪T )

Lục Ngôn Lễ nhìn ra ngoài cửa, đồng tử co rụt lại.

Mặc dù bọn họ chạy xa như vậy, trên bức tường quảng cáo cách cửa không xa vẫn là tấm biển quảng cáo cực lớn của nữ minh tinh kia. Tuy rằng phong cách trang điểm cổ điển hơn, còn mặc sườn xám, nhưng rõ ràng đây là cùng một người.

“Đây là đâu, chúng ta có phải ra ngoài không?”

“Chạy lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng dừng lại.”

“Tiểu Lê, có nhớ được đã chạy bao xa không?”

Lê Phương Chỉ giơ điện thoại di động lên: “Kế hoạch chạy gần bốn ngàn mét, mất 26 phút.” Cách ăn mặc của cô mang phong cách trung tính, nhìn qua tương đối nổi loạn, trả lời câu hỏi lại đâu ra đấy.

Hạ Lâu gật đầu, hỏi: “Thể lực mọi người thế nào rồi, có thể tiếp tục không?”

Trong đám người này, không cần nghi ngờ gì, người lớn tuổi nhất chính là người đàn ông trung niên hơi béo tên Dư Cao Nghĩa đầu đầy mồ hôi, ông ta nói trước: “Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

Những người khác còn tạm được, đều mệt như nhau, thở dốc từng ngụm một, đặt mông ngồi xuống, khôi phục hít thở bình thường.

Lục Ngôn Lễ thấy bọn họ không một ai đề cập tới, hắn lập tức để cho thần sắc mình tràn ngập cảm giác sợ hãi, sau đó run rẩy, theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Lê Phương Uyển vẫn luôn chú ý đến hắn lập tức dịu dàng hỏi: “Anh sao vậy?”

Lục Ngôn Lễ lắc đầu, âm thanh hạ xuống thật nhỏ: “Mọi người không phát hiện sao?” Hắn buông tay bí ẩn chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Những người khác nhìn ra ngoài cửa, không hiểu.

“Làm sao vậy?”

“Có gì bất thường sao?”

Nói thật thì đêm nay bọn họ gặp không ít thứ dị thường, nhưng bức tranh quảng cáo rõ ràng như vầy, sao không một ai trong bọn họ thấy nó “dị thường” vậy?

“Mọi người... có nhìn thấy cô gái kia không?”

“Người nào?” Hạ Lâu lập tức tỉnh táo lại, “Anh miêu tả một chút.”

“Tôi... thì là cô gái trên tấm biển quảng cáo ...” Trán Lục Ngôn Lễ chảy mồ hôi, hắn bất giác nuốt nước miếng một cái, “Chính là trước khi chúng ta xuất phát, cô gái trên biển quảng cáo, cô ta vẫn còn... cô ta đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

Cái gì?!

Những người khác lập tức cảnh giác quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả.

Lê Phương Uyển nói: “Tôi không nhìn thấy gì, chỉ có một mảng tối đen.”

Những người còn lại gật đầu.

Lúc này sắc mặt của Lục Ngôn Lễ hoàn toàn trắng bệch.

Coi như hắn đội mũ mang khẩu trang, bọn họ vẫn có thể nhìn ra thần sắc đối phương có gì đó không đúng, hắn lẩm bẩm nói: “Cô ta còn đang nhìn chằm chằm chúng ta, cô ta đang cười...”

“Như vậy thì chúng ta phải đi ra ngoài sao?" Thanh niên tóc vàng hỏi.

Hạ Lâu nói: “Chờ một chút.” Anh ta liếc mắt nhìn Lục Ngôn Lễ, “Có biến hóa gì thì phải nói ngay.”

Lục Ngôn Lễ còn chưa kịp đáp ứng, cô gái trong tầm mắt hắn lại thay đổi, sắc mặt dần xanh lên, nụ cười trên mặt lúc đầu dần biến mất, ánh mắt trở nên dữ tợn thù hận, mặt đầy vẻ lạnh lẽo.

“Cô ta...”

Lục Ngôn Lễ há miệng một cái: “Cô ta, cô ta biến mất rồi...”

Hắn vừa định mở miệng, mọi thứ ngoài cửa đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn bóng đêm như cái miệng vực sâu khổng lồ vậy.

“Lạch cạch.”

Nghe như tiếng máy hát đang bật.

Ngay sau đó, tiếng hát loáng thoáng từ bốn phương tám hướng truyền đến. Ban đầu rất nhẹ, âm thanh cực nhỏ, sau đó càng ngày càng vang, quả thực giống như có một cô gái nhẹ nhàng dịu dàng đứng hát ngay bên tai.

Lời bài hát không biết là tiếng địa phương ở đâu, tóm lại bọn họ đều không nghe ra đang hát cái gì, chỉ cảm thấy giai điệu không tệ lắm, nhất thời có chút trầm mê, muốn nghe nhiều hơn một chút.

Thật muốn nghe mãi...

Tiếng hát thật tuyệt vời, thật sự rất cảm động...

Đi đôi với tiếng hát dần dần vang dội, màn đêm đen kịt ngoài cửa giống như từ từ sáng lên. Đợi tiếng hát càng ngày càng lớn, giọng nữ vốn mềm mại cũng trở nên bén nhọn, ngoài cửa cũng hoàn toàn biến thành ban ngày. Nhưng mọi người vẫn đang đắm chìm trong tiếng hát, như mê như say.

Dần dà, lỗ tai bọn họ trào ra máu tươi.

Tay của bọn họ cũng bắt đầu run rẩy mất tự nhiên, đầu nghiêng lệch đặt lên bả vai của người ở gần mình nhất. Cứ như vậy, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười vui vẻ, đưa tay ra, bóp lấy cổ người kia - - sau đó, chậm rãi dùng sức.

Dù đang dùng sức đến mức mu bàn tay nổi lên gân xanh, sắc mặt mỗi người đều vì thiếu dưỡng khí mà bắt đầu đỏ lên, đầu lưỡi không khống chế được mà lè ra ngoài... Nhưng bọn họ vẫn mang theo nụ cười vui vẻ lại trầm mê.

Quá tuyệt diệu....

Lục Ngôn Lễ đã sớm bịt lỗ tai lại nhưng vẫn không thể phòng ngừa tiếng nhạc tiến vào đại não, những người này đều đang từng đôi sát hại lẫn nhau, duy chỉ có hắn lạc đàn. Hắn dùng sức véo cổ mình một cái, cắn thật chặt đầu lưỡi, cố ý dùng đau đớn làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía Hạ Lâu.

Không được... hắn vẫn chưa thể biểu hiện ra ngoài.

Ánh mắt lập tức thu hồi. Hắn thất tha thất thểu đi tới, “lơ đãng” ngã một cái, mượn thế dùng sức đụng vào người Hạ Lâu.

Ánh mắt Hạ Lâu tỉnh táo trong chớp mắt.

“Mọi người đi nhanh! Nhanh!!!”

Hạ Lâu quả nhiên không phụ kỳ vọng, hét lớn một tiếng, thoáng cái đánh thức mọi người, đối mắt nhìn nhau, trong mắt đều có chút kinh hoàng.

Hạ Lâu nói xong, dẫn đầu chạy ra ngoài cửa. Rất nhanh, mọi người theo sau hắn chạy ra ngoài. Mà bọn họ vừa xuống xe đã bị cảnh tượng ngoài cửa làm cho khiếp sợ.

“Đây, đây là…”

“Chờ một chút! Vẫn còn người chưa xuống!” Thanh niên tóc vàng nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ vào toa tàu.

Thiếu hai người, một là người đàn ông trung niên hơi béo kia, còn lại là một tên đeo kính, chạy một mạch xuống quá mệt mỏi, cho nên sau khi xe dừng lại, bọn họ trực tiếp ngồi trên tàu điện ngầm. Hiện giờ cả hai người đang không ngừng vỗ cửa sổ la hét với bọn họ.

“Cứu tôi!! Cứu tôi! Tôi không đứng dậy nổi!! Cứu tôi!!”

“Cứu mạng! Anh Lâu! Cứu tôi với!”

“Van xin mọi người! Giúp một chút!”

Tuy nhiên, mặc cho bọn họ la hét thế nào cũng không có ai đến giúp đỡ. Mọi người chỉ im lặng đứng tại chỗ xem tình thế phát triển.

Cửa toa xe đóng lại, ánh đèn tắt ngúm, trong nháy mắt thùng xe tối đen, tiếng cầu xin biến thành tiếng mắng chửi tức giận, rất nhanh lại biến thành tiếng kêu rên.

“A a a a...”

Tiếng kêu thảm thiết im bặt.

Bên trong truyền ra... âm thanh nhai nuốt thứ gì đó.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp