Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Không bao lâu sau, âm thanh râm ran khiến da đầu người ta tê dại biến mất, một người trong số đó mới nhẹ nhàng lên tiếng.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Nơi bọn họ đang ở hiện tại cũng là một trạm xe buýt nhỏ, chẳng qua so với ga tàu điện ngầm vừa rồi thì rất cũ kỹ, nhìn trông như một tòa nhà của những năm 90. Mặt tường hơi ố vàng và tróc sơn, độ chừng đang trong mùa nồm, tất cả bức tường đều có vết ẩm ướt và mùi ẩm mốc, cùng với đó là một mùi tanh nhàn nhạt.

Chỉ có điều... cảm giác như tất cả nhân viên làm việc trong nhà chờ này đều đang theo đuổi một minh tinh, lẽ ra trên tường phải được dán số tàu, nhưng khắp nơi đều dán đầy những áp phích ố vàng, trên đó không ngoại lệ đều là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc xoăn thật dài, làn da trắng nõn, vẻ mặt dịu dàng nhìn đám người.

Tấm áp phích của nữ diễn viên xuất hiện hết lần này đến lần khác, nói không có dị thường cơ bản là không thể. Mọi người nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trên ga tàu điện ngầm trước đó, không dám nhìn vào tấm áp phích nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, nơi này thật sự dán quá nhiều áp phích, trừ khi bọn họ nhắm mắt lại, nếu không cho dù đi tới đâu cũng sẽ bị đôi mắt trông như dịu dàng nhưng âm lãnh kia nhìn chăm chú.

Lê Phương Uyển hỏi: "Anh Lục, anh có biết ngôi sao này không? ”

Bọn họ không thuộc thế giới này, cho nên không biết những người ở đây, đương nhiên cũng không rõ người nổi tiếng gì đó.

Lục Ngôn Lễ lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

Hắn nói thêm: "Tôi thích nghe các bài nhạc cũ, xem phim này kia, vậy nên nếu có một ngôi sao điện ảnh hay ca sĩ nổi tiếng hơn, ngay cả khi có thâm niên lâu tôi cũng không nhận ra." Hắn dừng lại và hỏi: "Còn mọi người thì sao? Anh có biết không?”

Hạ Lâu nghe ra ý tứ của Lục Ngôn Lễ, người phụ nữ này hoặc là không nổi tiếng, hoặc là hư cấu, hắn đầu tiên nói: "Ta cũng không biết. ”

"Tôi cũng không biết."

"Chưa từng thấy."

Lê Phương Chỉ lạnh lùng nói: "Chúng ta chờ ở đây hay là ra ngoài trước? Tôi cảm thấy rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm.”

Áp phích của người phụ nữ ở khắp mọi nơi, nhìn lên, thậm chí ngay cả trên trần nhà cũng có, bị nhiều khuôn mặt giống hệt nhau nhìn chăm chú, cũng khó trách người nhạy cảm với phương diện này như Lê Phương Chỉ sẽ không thoải mái.

Lê Phương Uyển lại ngăn cản: "Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta đang ở trong nhà ga, điều này có nghĩa nhà ga tạm thời an toàn. ”

Những người khác cũng làm theo, thanh niên tóc vàng tên Hoàng Vĩ không thể chịu đựng được hỏi: "Chúng ta phải ở lại đến khi nào? Tôi cũng cảm thấy hơi sợ hãi.” Không biết có phải là bóng ma tâm lý hay không, cậu ta luôn cảm thấy những bức tranh kia sẽ đột nhiên thè lưỡi kéo cậu ta vào.

Khi nói đến việc tìm kiếm manh mối, tất cả mọi người đều có chút hoảng sợ.

Nói nghe thì dễ, chuyện này xem như hoàn toàn dựa vào may mắn, ai biết thứ ngươi tìm được manh mối hay là bùa đòi mạng đây?

Vẻ mặt Hoàng Vĩ đau khổ: "Ôi, vận may của tôi rất kém, còn nhớ lần trước vất vả lắm mới lấy được một cái túi, kết quả vừa định nhặt lên thì một bàn tay từ trong túi vươn ra làm tôi suýt chút nữa đã..."

Còn chưa kịp nói ra từ chết, Lê Phương Chỉ đột nhiên lên tiếng: "Câm miệng, đừng nói lung tung anh không hiểu sao? ”

Mỗi một nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh, mỗi thế giới đều tồn tại sự quỷ dị khủng bố đến khó lường. Mỗi lời nói và hành động của bọn họ đều phải cẩn thận, có lẽ có thể chạy trốn trong chỗ chết đến cuối cùng, cũng có thể vì một câu nói trong lúc vô tình mà xúc động đến cơ quan nào đó khiến bọn họ chết oan uổng. Giống như hai người lúc trước, chỉ vì chạy mệt nên ngồi ở ghế chờ thôi nhưng rốt cuộc lại không thể đứng lên nữa.

Đáng buồn nhất chính là, bọn họ không có cách nào phản kháng, không có biện pháp nào có thể giúp bọn họ chống lại khủng bố, bọn họ chỉ có thể không ngừng chạy trốn, một mực chạy đi...

Cho dù phải hy sinh đồng đội cũng tuyệt phải sống sót!

Hạ Lâu không quản hai người suýt chút nữa đã cãi nhau, bọn họ nhiều lắm chỉ là một nhóm nhỏ chứ không phải một tập thể, đám người này trong miệng cung kính nhưng lúc cần kéo anh ta làm đệm lưng tuyệt đối sẽ không nương tay. Hiện tại chẳng qua là vì vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng mà thôi.

Giữa bọn họ duy trì một loại cân bằng vi diệu, Hạ lâu và hai chị em Lê Phương Chỉ, Lê Phương Uyển nghĩ biện pháp phá giải thế cục, còn những người này tạm thời cam tâm tình nguyện làm con tốt cho bọn họ.

Anh ta đột nhiên quay đầu hỏi Lục Ngôn Lễ: "Cậu thấy gì? ”

"C-cái gì?"

Hạ Lâu giải thích: "Vừa rồi cậu nhìn thấy thứ chúng tôi đều không thấy, hiện tại cậu có thể nhìn thấy điều gì dị thường không? ”

Lục Ngôn Lễ trầm mặc trong chốc lát: "Trong mắt tôi chính là một... Trạm xe buýt cũ rất bình thường, rất nhiều áp phích của phụ nữ..."

Hạ Lâu truy vấn: "Áp phích giống nhau à? Hay là không giống nhau? ”

"Đều là cùng một người, giống nhau như đúc, chẳng qua kích thước lớn nhỏ bất đồng." Để trả lời, Lục Ngôn Lễ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng phát hiện tấm áp phích dán ở cửa sổ bán vé, nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ nâng cao hơn, đôi mắt nhìn thẳng về phía hắn.

Hắn lập tức rũ mi mắt xuống, không dám nhìn nhiều.

Cái đó... Nó sẽ là gì?

Trong không khí lại chậm rãi nổi lên sương máu nhàn nhạt, từng chút từng chút phiêu đãng trên không trung.

"Đi trước đi." Mắt thấy sương máu dần dần nồng đậm, bọn họ không thể không rời đi, dọc theo phương hướng ngược lại của sương máu đi thẳng về phía trước.

Lục Ngôn Lễ đi theo bọn họ, chậm rãi rơi ở phía sau cùng.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn lướt qua mũi chân mọi người, trong lòng rét run.

Thấy bọn họ không có ai phát hiện, chỉ bước dọc theo con đường đi về phía trước, Lục Ngôn Lễ không nói thêm gì, chỉ tuột lại ở phía sau bước theo.

Ai ngờ, bọn họ đi tới một tòa nhà trống trải tiếp theo được dựng lên bên cạnh con đường vắng vẻ, nơi đó vẫn là một nhà ga giống hệt cái trước, trong và ngoài nhà ga vẫn dán áp phích của người phụ nữ kia.

"Mọi người có phát hiện khuôn mặt tươi cười của cô ta thay đổi không?" Trong đám người, có một người run rẩy nói ra những lời tất cả mọi người không dám nói.

Bọn họ đã phát hiện ra từ lâu. Trên áp phích, nụ cười của người phụ nữ nâng cao lên một chút, máu tươi chậm rãi chảy ra nơi khóe mắt, nhìn bọn họ một cách ác ý.

Bốn phía dường như lại truyền đến tiếng hát, loáng thoáng, nhu hòa, mềm mại, giống như một bàn tay mềm nhũn muốn kéo người ta vào địa ngục.

Tiếng hát càng lúc càng vang dội, sương mù nồng đậm, nụ cười của người phụ nữ càng lúc càng nở rộ, trong mắt tràn ngập ác ý lạnh như băng, không còn hình tượng dịu dàng lúc mới gặp nữa.

"Mọi người đi mau!!"

Tiếng hát có thể mê hoặc tâm trí người ta, sương máu sẽ nuốt chửng máu thịt con người, mà những tấm áp phích này không biết có thể trực tiếp ăn thịt người giống như bọn họ nhìn thấy ở ga tàu điện ngầm trước đây hay không.

Có điều chỉ cần nhìn hàm răng trắng nhớt sắc nhọn kia của người phụ nữ, bọn họ cũng không chút hoài nghi lực sát thương của khuôn mặt này.

Mọi người không thể không chạy trốn lần nữa, họ vừa chạy vừa cố gắng suy nghĩ.

"Chạy tiếp cũng không phải cách, chúng ta rốt cuộc phải chạy trốn đến khi nào?"

"Đúng vậy, không thể phá giải sao?"

Bọn họ có hơi sốt ruột, Lê Phương Uyển vừa chạy vừa thấp giọng nói: "Anh Lâu, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ chúng ta không thể kiên trì cho đến nhiệm vụ tiếp theo. ”

Sắc mặt của Hạ Lâu cũng không dễ coi: "Chúng ta rõ ràng chỉ nhận được một nhiệm vụ, tại sao lại còn xuất hiện thêm một nhiệm vụ ẩn nữa? ”

Nhiệm vụ ban đầu bọn họ nhận được là cùng Lục Ngôn Lễ đến chung cư hắn ở một tuần, 0 giờ một tuần sau có thể trở về thế giới của bọn họ. Đây mới là nguyên nhân bọn họ liều mạng bảo vệ Lục Ngôn Lễ, "Cùng Lục Ngôn Lễ" đi tới, nếu Lục Ngôn Lễ chết, ai cùng bọn họ đi vào? Cho dù tìm được địa điểm, chẳng lẽ muốn bọn họ cõng thi thể đi vào sao?

Đương nhiên, chỉ cần bọn họ tiến vào chung cư, tính mạng của Lục Ngôn Lễ sẽ không còn quan trọng nữa. Hắn chỉ cần "ở lại" trong chung cư, người chết hay người sống có quan trọng gì đâu?

Người chết còn ngoan ngoãn hơn một chút.

Hạ Lâu đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đi vào chung cư, nếu Lục Ngôn Lễ cố ý muốn ra ngoài, anh ta sẽ để cho hắn "yên tĩnh" chuẩn bị ngay lập tức.

Anh ta đã trải qua quá nhiều tình huống vào sinh ra tử, để có thể sống sót, trong tay đã dính không ít mạng người. Dù sao mỗi một nhiệm vụ đều là cửu tử nhất sinh, những kẻ xui xẻo trên đường sẽ chết một cách ly kỳ.

Vì vậy, khi gặp sương máu trên tàu điện ngầm, bọn họ nghĩ rằng đó chỉ là một cửa ải nhỏ trên đường đi. Ai biết được lại khiến cho bọn họ hiện tại vẫn chưa thể tiến vào chung cư của Lục Ngôn Lễ?

Đây rõ ràng là một nhiệm vụ ẩn! Bọn họ nào có thể lường được thế mà lại tiến hành đồng thời hai nhiệm vụ?

Nếu không tiến vào căn hộ của Lục Ngôn Lễ theo thời gian quy định... Hậu quả không thể tưởng tượng được!

Đường sống... Đường sống là gì?

Sương máu, toa xe, áp phích của người phụ nữ, bài hát ...

"Người phụ nữ" này là ai? Sương máu đến cùng có quan hệ gì với cô ta hay không? Bài hát có phải do cô ta hát không?

"Anh Lâu, anh mau nghĩ biện pháp đi!

"Đúng vậy! Mạng sống của tất cả chúng tôi đều dựa vào anh, anh không thể chạy một mình! ”

"Anh rốt cuộc có nghĩ tới hay không?"

Hạ Lâu có chút tức giận: "Các người nói đủ chưa? ”

Vừa nói xong, anh ta giật mình phát hiện có gì đó không đúng.

Anh ta vốn không nên tức giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đến lý trí của con người, tại sao anh ta lại vì vài lời thúc giục đã giận dữ như vậy?

Và những người này... cũng đã trải qua nhiều nhiệm vụ, không ít thì nhiều cũng có thể tự mình đảm đương một mặt, cho dù muốn giết chết anh ta cũng có thể lấy anh ta làm lá chắn trước khủng bộ, tại sao chỉ vì chút chuyện nhỏ này đã phẫn nộ?

Tức giận...

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, sau lưng đột nhiên đau đớn.

"Mày! Mỗi ngày mày luôn bày ra khuôn mặt giả làm lão đại, hôm nay tao sẽ giết chết mày!” Là một tên cao gầy mặc áo vệ sinh trong đoàn. Sau khi ném tảng đá, ánh mắt hắn ta đã hoàn toàn đỏ lên, hắn ta rút ra một con dao từ bên hông, nhắm vào lưng Hạ Lâu muốn nhào tới.

Những người khác mắt lạnh nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ác ý và lửa giận nồng đậm.

"Giết hắn đi! Giết hắn đi!”

"Giết hắn đi! Chúng ta có thể ra ngoài! ”

Nhìn thấy mắt Lê Phương Chỉ cũng đỏ, Lê Phương Uyển tát em gái một cái: "Em bình tĩnh một chút!”

Đám người chậm rãi vây quanh Hạ Lâu, Hạ Lâu hít sâu vài hơi, đồng thời rút con dao gấp từ trong tay áo ra.

Lục Ngôn Lễ vội vàng nhào tới, ngăn cản người cao gầy: "Anh bình tĩnh một chút! ”

"Buông ra! Cậu buông ra! Tao phải giết nó!" Người bị hắn nhào vào tức giận giãy giụa, sức lực của hắn ta rất lớn, mấy lần đều sắp đâm mũi dao lên người Lục Ngôn Lễ, trong lòng người phía sau cũng dâng lên một sự phiền não, hắn né tránh mũi dao, mạnh mẽ đánh một quyền lên mặt tên cao gầy khiến hắn ta ngã xuống đất.

Hắn ngăn được một người, nhưng không ngăn được người thứ hai, những người khác tích tụ oán hận đã lâu nên đã sớm có bất mãn.

Hạ Lâu rút con dao gấp ra nhưng không động thủ, chỉ thở hổn hển chắn dao ở trước người.

Bài hát... Tức giận...

Sau khi bài hát đầu tiên vang lên, họ mỉm cười ...

Anh ta hét lên: "Mọi người bình tĩnh! Bài hát này là không ổn!”

"Tiếng hát sẽ khiến tâm trạng chúng ta thay đổi, tiếng hát đầu tiên là vui vẻ, bây giờ là tức giận. Bình tĩnh!”

Vui vẻ, giận dữ, tiếp theo sẽ là yêu và hận sao?

Không dám đánh cược.

Một tiếng hét lớn ít nhiều cũng làm cho mọi người bừng tỉnh một lát. Những người khác thở hổn hển, cố gắng ngăn chặn xúc động, chỉ có người gầy cao bị Lục Ngôn Lễ đánh ngã chậm rãi đứng dậy từ trên nền đất.

Hai tay hai chân hắn ta đã hơi cứng ngắc, ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt dần dần nổi lên vệt xanh trắng, hai gò má lõm xuống thật sâu, khóe miệng không tự chủ được chảy nước bọt, thở hổn hển.

Không còn là một người sống nữa.

Ngược lại có hơi... giống một con zombie.

Hắn ta bò trên mặt đất, chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen như động sâu không đáy gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ngôn Lễ.

"Lão Vũ! Ngăn hắn ta lại!", Lê Phương Uyển bất chấp hình ảnh hét lên.

Lão Vũ chính là nam nhân cao lớn nhất trong đội ngũ, anh ta cách tên cao gầy gần nhất, khi nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, sải bước đi về phía hai người. Lục Ngôn Lễ lại chẳng có tí cảm giác được cứu nào, hắn không chút do dự tránh ra phía sau cột điện bên cạnh!

Lão Vũ chính là người hắn nhìn thấy có cách đi không đúng trong đội ngũ, nhón chân đi bộ!!

Quả nhiên, gần như là cùng lúc, Lão Vũ rẽ một cái, tăng tốc nhào thẳng tới hắn. Lục Ngôn Lễ tránh gấp, hai tay duỗi thẳng của đối phương nhào tới cột điện.

Trên cột điện dán một tấm áp phích của người phụ nữ.

Lục Ngôn Lễ thở hổn hển, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lão Vũ, một tay hắn đúng lúc chạm vào mặt người phụ nữ.

Người phụ nữ trên tấm áp phích trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

Hoặc là nói, người trên áp phích khắp bốn phương tám hướng đều bắt đầu biến sắc, khuôn mặt ngập tràn xanh xao, cặp mắt tập trung lên bàn tay kia.

Không phải một nhóm sao?

Lục Ngôn Lễ vừa tránh né tên cao gầy vừa suy đoán.

Ngay sau đó, đôi môi đỏ tươi trên mặt ả ta nhếch lên đến tận mang tai, bàn tay kia từng chút từng chút duỗi vào trong áp phích, Lão Vũ liều mạng giãy giụa, ư ư vài tiếng trong miệng nhưng không thể kêu cứu thành tiếng, tứ chi của anh ta từ từ trở nên mềm nhũn tựa như một ống nước cao su, bị người phụ nữ chóng hút vào.

Sau đó, tiếng nhai vang lên một lần nữa.

Vẻ mặt của người phụ nữ dịu xuống, thành thật bất động trên áp phích.

Sương máu xung quanh cũng tản đi không ít.

Điều này cũng không làm cho gã to con cảm thấy an tâm, không do nguyên nhân gì khác, tên đồng bọn trước đây còn có thể thuận lợi trao đổi hợp tác, trong nháy mắt đã biến thành quái vật không biết là loài gì. Hắn ta, hoặc dùng "nó" để chỉ càng thích hợp hơn, tứ chi của nó đã cứng đờ, hai tay giơ thẳng lên, hai đầu gối cứng ngắc, bật nhảy đuổi theo mọi người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lão Vũ chết rồi, tên cao gầy cũng trở thành quái vật. Chỉ trong nháy mắt lại mất đi hai thành viên.

Tính cả Lục Ngôn Lễ, mười lăm người ban đầu chỉ còn lại có mười một người!

Nếu cứ tiếp tục không nghĩ ra biện pháp, mười một người rất có thể đều sẽ chết ở chỗ này.

"Mọi người hãy cẩn thận! Đừng để bị nó cào trúng!” Thanh niên tóc vàng hét lên.

Trong các bộ phim Hồng Kông cũ, nếu bị cương thi cào hoặc cắn, người bị thương cũng sẽ bị nhiễm bệnh biến thành cương thi. Mặc dù điều này chưa chắc đã giống như cương thi trong phim Hồng Kông, nhưng chỉ cần nhìn móng tay dài màu xanh lá cây của đối phương chảy đầy chất lỏng không xác định, không ai muốn thử sức mạnh của nó.

Ước chừng thời gian chuyển hóa không dài, động tác của nó còn hơi cứng, tốc độ tương đối chậm, hắn còn có thể xoay người tránh né, làm cho nó nhào tới không được. Nhưng càng về sau, động tác của nó càng thêm linh hoạt cường tráng, mọi người đã không còn né tránh nhanh nhẹn được như trước, thỉnh thoảng bị móng tay sắc nhọn xẹt qua.

Đáng sợ hơn, dường như nó có được trí tuệ nhất định, mọi người đều muốn dùng lại mánh khoé cũ Lục Ngôn Lễ đã làm trước đây, nhưng nó lại không bị lừa.

Đám người Hạ Lâu vừa tránh né vừa suy nghĩ mọi chuyện.

Thoạt nhìn, người phụ nữ trên áp phích không phân biệt con mồi là người hay là thứ gì khác, chỉ cần đụng trúng cô ta sẽ ăn sạch hết. Mỗi khi nó nhai nuốt, sương máu sẽ dần tan đi, tiếng hát cũng sẽ biến mất. Mặc dù xét theo quy luật sức mạnh và thời gian, một vòng mới chắc chắn sẽ... khủng khiếp và đẫm máu hơn rất nhiều.

Giống như nó có thể thu được một loại dinh dưỡng nào đó từ máu thịt kia.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp