Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?

Tại sao lại xuất hiện cương thi?

Ban đầu, mọi người chạy ra ngoài cũng vì bên ngoài nhà ga có ít áp phích của người phụ nữ hơn, nhưng hiện tại mối đe doạ từ những tấm áp phích tạm thời lắng xuống, Hạ Lâu dứt khoát dẫn mọi người xông vào nhà ga lần nữa.

Chẳng lẽ cũng chỉ có thể chạy trốn như vậy sao?

Ảnh hưởng của sương máu dường như vẫn còn, suy nghĩ của Hạ Lâu có chút hỗn loạn, hai chị em Lê Phương Uyển và Lê Phương Chỉ cũng trong tình cảnh tương tự, chỉ muốn chạy trốn và tránh né sự truy đuổi của cương thi.

Trong thực tế, tất cả bọn họ đều biết rằng có một cách khác.

Tùy tiện xé một tấm áp phích của người phụ nữ dán lên người cương thi là được.

Nhưng không ai ra tay.

Đề xuất này quả thật là một đám chuột thương lượng làm thế nào để tránh mèo, kết quả câu trả lời lại là buộc một cái chuông trên cổ con mèo, điều này thật ngây thơ buồn cười.

Ai sẽ làm việc đó? Ai sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì người khác?

Mọi người đều biết, tùy tiện chạm vào loại vật quỷ dị này tất phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù bọn họ trở lại thế giới ban đầu, nguyền rủa đến từ ác linh cũng có khả năng xuyên qua rào cản của hai thế giới, sau đó trong lúc lơ đễnh... giết chết họ.

"Bây giờ mọi người... tìm manh mối một lần nữa, chú ý không chạm vào áp phích.”

"Cái gì cũng có thể là manh mối, đừng do dự, nếu lúc này vẫn còn muốn dựa vào người khác..." Hạ Lâu thở dốc, lắc mình tránh thoát cương thi đang lao tới trước mặt, vòng ra phía sau đối phương đạp mạnh một cước. Cánh tay cứng đờ của người sau cắm thẳng vào bên trong bàn gỗ trước quầy bán vé, như thể không có ngăn cách.

Bàn gỗ cứng mềm mại như một miếng đậu phụ trước móng tay của nó.

Không khó để tưởng tượng, nếu đó là cơ thể con người ...

“Hiện tại nếu còn nghĩ đến việc lười nhác ỷ lại người khác, lúc này cứ chờ chết đi!” Hạ Lâu khẽ quát.

Chị Lê Phương Uyển nghe vậy cũng chia sẻ: "Mọi người xem thử có tìm được thông tin gì không. ”

Lục Ngôn Lễ cũng đánh giá xung quanh.

Manh mối... Chính xác manh mối là gì? Nó ở đâu?

Hắn mang theo mũ và khẩu trang, hô hấp nặng nề cách một lớp vải, có lẽ là vì nguyên nhân này nên cương thi cũng không đuổi theo hắn nhiều.

Thanh niên tóc vàng đề nghị: "Không phải nói cương thi sợ lửa sao? Ngoài ra còn có gạo nếp, ánh nắng mặt trời, vân vân." Anh ta ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, tuy rằng ánh mặt trời cũng không chói mắt, nhưng hiện tại nơi này chính xác là ban ngày, anh ta đổi giọng lớn tiếng hỏi: “Có ai mang theo bật lửa không?”

"Chỉ có tí lửa trong bật lửa làm sao mà đủ? Lấy gì đó đốt đi!” Một người khác trả lời anh ta.

Thanh niên tóc vàng lo lắng: "Ở đây không có gì để đốt, cũng không có củi, khắp nơi đều là áp phích, tôi có thể đốt thứ này không?”

“Trong phim cũng nói cậu có thể nín thở, cậu nín thở thử xem?"

“Anh Lâu, anh thử xem!

Nghe vậy, Hạ Lâu thật sự nín thở đúng như lời bọn họ nói, nhưng cương thi vẫn đuổi theo anh ta không buông. Anh ta nhanh chóng hít một hơi thật sâu, thở hổn hển trả lời: "Không hiệu quả!”

Những người khác phải tiếp tục giúp tìm ra manh mối. Hiện tại  bọn họ đã thống nhất xong, cứ cách năm phút sẽ để một người khác hấp dẫn sự chú ý của cương thi, còn bọn họ sẽ tìm kiếm manh mối.

Lục Ngôn Lễ vốn định chủ động tiếp nhận gánh nặng, nhưng Hạ Lâu lại để một người khác thay hắn.

Tình huống trước mắt, dù là ai xảy ra chuyện cũng không thể là Lục Ngôn Lễ. Nếu bọn họ không thể thuận lợi đến nơi ở của Lục Ngôn Lễ... tất cả mọi người sẽ chết! Không ai trong số họ có thể trốn thoát!

Người thay thế Hạ Lâu là Lê Phương Chỉ, cô ta dắt người sau trốn trái né phải, rèn luyện trong thời gian dài khiến thể lực của cô ta không thua kém nam nhân cường tráng, so với Hạ Lâu còn linh hoạt hơn một chút.

Lê Phương Uyển ở bên cạnh giúp Lê Phương Chỉ, cô ta liếc mắt đánh giá xung quanh, chợt ánh mắt ngưng tụ lại.

Cô ta chú ý đến một tấm áp phích được dán trên cửa sổ phòng vé.

Lúc trước đã để ý, tấm áp phích kia được dán vuông vức, không có phông nền hoa mỹ giống như những tấm áp phích khác khác, thoạt nhìn còn tưởng rằng thật sự có người ngồi ở đó...

Giống như, thực sự có ai đó đang ngồi...

Lê Phương Uyển và đôi mắt kia nhìn nhau, đột nhiên, cô ta cảm thấy lạnh lẽo cả người.

Đây, đây là... là cái gì?!!

"Chị ơi! Tránh ra !!!. ”

Xa xa truyền đến tiếng thét chói tai của Lê Phương Chỉ.

Một giây sau, cô ta bị một sức mạnh cực lớn kéo sang một bên — Lục Ngôn Lễ kéo cô ta ra, không biết hắn từ đâu tìm được một thanh sắt, thuận thế móc vào móng vuốt ngay lúc cương thi nhào tới, sau đó dùng sức kéo khiến cho người sau ngã xuống đất.

Tường và mặt bàn đều có thể chọc thủng, còn mặt đất thì sao?

Hai cánh tay của nó theo quán tính cắm thẳng vào mặt đất, toàn bộ cơ thể co rút cứng ngắc áp sát xuống, nhất thời khó có thể đứng thẳng dậy.

Lê Phương Chỉ cảm kích nhìn về phía Lục Ngôn Lễ, chạy như bay tới kéo Lê Phương Uyển ra.

"Tránh ra!!"

Một thùng xăng được đổ lên người con cương thi đang không ngừng giãy giụa.

"Nhanh lên!!! Bật lửa!!”

Chiếc bật lửa nhỏ được châm lên rồi ném đi.

Một giây sau, ngọn lửa bốc lên, hừng hực thiêu đốt, cương thi lập tức phát ra tiếng gào thét dữ dội.

Thứ âm thanh này rất kỳ quái, bén nhọn, khàn khàn, tựa như hai mảnh sắt gỉ sét cọ xát vào nhau.

Một thanh niên tên Phong Sở Sở trong đám người vẻ mặt vui mừng: "May mắn là chúng tôi tìm thấy xăng. Xăng trong nhà ga mặc dù đã lâu nhưng cũng may vẫn còn sử dụng được.”

Thanh niên tóc vàng thở phào nhẹ nhõm: "Làm tốt lắm!”

Mọi người hiếm khi thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười.

Ngọn lửa bùng cháy nổ lách tách, toả ra mùi thịt thối rữa sau đó bốc cháy dữ dội khiến người ta buồn nôn, cương thi không ngừng giãy dụa, gào thét trong đám lửa, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc. Dần dần, sức giãy dụa của nó tiêu tan, quanh thân bắt đầu tản ra từng đợt sương máu vô cùng hôi thối.

Như thể bóng bay bị rò khí, từng đợt sương máu lần lượt trôi đi.

"Có phải nó sắp xong đời không?" Hoàng Vĩ đi tới bên cạnh hai chị em Lê Phương Uyển, quay đầu an ủi một câu: “Vừa rồi cô bị sao vậy? Sao đột nhiên lại đứng yên đó?”

Khuôn mặt Lê Phương Uyển tái nhợt, cô ta không nói gì, ngược lại Lê Phương Chỉ trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Liên quan gì đến cậu? Cút đi!”

"Tôi đây không phải là quan tâm mỹ nữ một chút sao." Thanh niên tóc vàng cũng không tức giận, vừa đi vừa ngâm nga một khúc nhạc nhỏ.

Giây tiếp theo, anh ta không thể ngân nga bài hát của mình nữa.

Mùi hôi thối dần dần tan đi, thi thể cứng ngắc trên mặt đất run rẩy, đột nhiên linh hoạt nhảy dựng lên, người nọ vừa chạy vừa kêu thảm thiết: "Mọi người làm gì vậy?! Tại sao anh lại giết tôi? ”

"Cứu tôi! ! Chữa cháy!! Cứu mạng!! ”

"Cứu tôi!!"

Giọng nói của hắn ta —— rõ ràng chính là người cao gầy trước khi biến thành cương thi, nhiệt độ cao khiến cả người hắn ta đau nhức, sau khi lảo đảo chạy ra khỏi khu vực nhỏ của bãi xăng, hắn ta dùng hết sức lăn lộn trên mặt đất, giọng nói đã bị lửa thiêu đến khàn khàn phát ra tiếng cầu cứu.

"Cứu tôi với..."

Khiến hắn ta tuyệt vọng chính là việc mọi người đều cách xa, không ai đến cứu, thấy hắn ta cố gắng lăn lộn sắp quay lại đây, thanh niên tóc vàng một phen giật lấy gậy sắt trong tay Lục Ngôn Lễ, đâm đối phương ra xa một chút.

Trong lòng bàn tay anh ta còn đang đổ mồ hôi, theo bản năng quay đầu nói: "Anh Lâu, người cậu ta mềm nhũn.”

Xúc cảm truyền đến từ đầu gậy sắt, khác với cảm giác kim loại lạnh lẽo cứng rắn của cương thi lúc trước.

Hắn ta thực sự... biến thành con người một lần nữa.

Anh ta có nên cứu không?

Tất cả mọi người theo bản năng né tránh vấn đề này.

"Rõ ràng đã trông thấy anh ta biến thành cương thi, tại sao bây giờ còn có thể biến thành người một lần nữa? Nhất định trên người anh ta vẫn còn nguyền rủa gì đó. 

"Đúng vậy, đúng vậy. Anh ta đã biến thành cương thi, ai mà biết có phải lừa gạt chúng ta không? ”

"Hơn nữa, cho dù bây giờ muốn cứu cũng không kịp nữa rồi, nơi này không có bình chữa cháy, cứu anh ta bằng cách nào đây?"

Bọn họ vô sư tự thông tìm lý do, một bên lưu ý hoàn cảnh xung quanh, một bên nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình cương thi bị thiêu đốt.

Còn kinh nghiệm này về sau có lẽ vẫn có thể dùng được.

Lục Ngôn Lễ mở miệng: "Nếu không..."

Một người đàn ông khác ngăn cản hắn: "Nếu không cái gì? Cậu có muốn cứu anh ta không? Ai biết được bây giờ anh ta là con người hay cương thi.”

Vì vậy Lục Ngôn Lễ đành phải thu người về, hắn nghiêng đầu che mũi, mấy người khác cho rằng hắn chưa từng thấy nên không dám nhìn, cũng không thèm để ý.

Dưới vành mũ, trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên sự trào phúng.

"Cứu... Tôi..."

Hình người giãy giụa không ngừng kêu thảm thiết, cho đến khi không còn sức để giãy giụa, nó dần dần co lại thành một khối đen kịt không xác định, dầu mỡ chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, bắn tung tóe vào trong đám lửa.

Không khí bốc lên mùi khét của thịt nướng.

Anh không cứu tôi sao?

Tại sao anh lại không cứu tôi?!

Tại sao?!!

Muốn chết thì tất cả cùng nhau chết! !

Tên cao gầy cố gắng hồi tưởng lại bố cục khung cảnh mình nhìn thấy lúc trước. Tròng mắt của hắn ta đã bị đốt chín, không còn nhìn thấy thứ gì, hắn ta dùng hết một chút sức lực cuối cùng mạnh mẽ đứng dậy xông về hướng cột điện gần bên cạnh, mang theo ngọn lửa đầy người ôm lấy cột điện kia.

Chẳng mấy chốc, hắn ta đã không còn nhúc nhích nữa, nhưng dù như thế, thi thể đang cháy rực vẫn ôm chặt cột điện.

Không ai biết biểu cảm cuối cùng của bộ xương này trước khi chết lại mỉm cười.

Cho dù hắn ta có chết hay không, những người khác cũng không quan tâm.

Mối quan tâm duy nhất của họ là - trên cột điện, dán hai tờ rơi của người phụ nữ.

"Mẹ kiếp, điên rồi! Tại sao anh ta chết lại kéo theo chúng ta?! ”

Họ đang phát điên.

Tấm áp phích được bôi lên một loại chất nhờn màu đen không xác định, các mép bị lửa thiêu đốt bắt đầu chuyển sang màu vàng, xoăn cuộn vào trong...

Không chỉ một tấm, hầu như tất cả các áp phích đều bắt đầu xuất hiện dấu vết cuộn lại trước khi bắt lửa.

Xong đời...

Đó là tiếng nói của hầu hết mọi người có mặt.

"Chạy đi!!"

Đám đông chạy tán loạn.

Chạy cũng vô dụng, biểu cảm người phụ nữ càng ngày càng vặn vẹo, dữ tợn, vẻ mặt âm u trừng mắt nhìn tất cả mọi người. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô ta nhếch miệng, đầu lưỡi đỏ tươi thon dài giữa hai hàm răng trắng sáng bén nhọn thè ra. Rõ ràng nhìn tuy mềm mại nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt xuyên thủng ngực người thanh niên lúc trước ném bật lửa, sau đó một phen kéo trở về!

Người thanh niên kia thậm chí còn không kịp kêu thảm thiết đã bị kéo vào trong cái miệng đang mở ra của người phụ nữ.

Lúc này ngay cả tiếng nhai cũng không có, một người đã biến mất không thấy đâu.

Càng tệ hơn nữa, sương máu trong nháy mắt trở nên vô cùng dày đặc.

Xuyên qua tầng sương máu dày đặc, Lục Ngôn Lễ trông thấy biểu cảm của người phụ nữ không bởi vì ăn một người mà vui vẻ, ngược lại, ánh mắt lạnh như băng âm của ả ta dạo quanh trên thân những người khác, tựa như đang cân nhắc nên ăn đứa nào kế tiếp đây.

Điều may mắn duy nhất, người phụ nữ bây giờ dường như không cần phải thông qua sương máu để nuốt sống người khác, nó sẵn sàng sử dụng lưỡi của mình để nếm thử. Vì thế, Lục Ngôn Lễ ở trong sương mù cũng chỉ cảm thấy bực bội, hắn cố gắng xua tan sương mù dày đặc dính đẫm máu, cẩn thận đi tìm thứ mình muốn.

Điều này... Xem ra cũng không đúng lắm.

Tuy nhiên, hãy thử nó trước.

Lục Ngôn Lễ cất bước đi về hướng nào đó, nhặt một thứ gì đó trên mặt đất lên.

Hắn không chạy trốn giống như những người khác, mà là đi về phía bên trong nhà ga, trong tay hắn kéo theo một đống màu đen, xuyên qua sương máu trùng trùng điệp điệp trực tiếp đi tới trước cửa sổ bán vé.

Phía sau hắn, có người giơ dao lên...

Lục Ngôn Lễ đột nhiên xoay người.

Sương máu này dường như hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến hắn, hai người cách nhau một khoảng gần, Lục Ngôn Lễ rất dễ dàng phát hiện đó là ai.

"Cậu muốn làm gì?!" Anh ta hét lên một tiếng đầy sợ hãi.

Nếu như người nọ có thể xuyên qua sương máu nhìn rõ biểu cảm của hắn, ít nhất có thấy rõ ánh mắt hắn giấu dưới mũ, ít nhất sẽ không lựa chọn đắc tội với hắn.

Giây tiếp theo, trong màn sương máu, tiếng ồn ào trở nên nhỏ dần.

“Rộp rộp...” Tiếng nhai vang lên.

......

Phía bên kia, sương máu càng lúc càng nồng đậm.

Mọi người đều chạy tán loạn, trong mắt chỉ có màu đỏ tươi nồng đậm không thể hóa giải, không thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, trong khoang mũi cũng tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, hệt như trong nháy mắt nơi này sẽ biến thành huyết ngục nhân gian.

Một bóng người đảo quanh trong sương máu, phía sau bóng người kia chậm rãi hiện ra một đầu lưỡi thật dài, trơn nhẵn.

Đầu lưỡi kia chậm rãi leo lên, đang muốn quấn lấy cổ bóng người nọ. Trong khoảnh khắc tiếp theo, nó dừng lại, như thể đưa ra một quyết định khó khăn, dần dần biến mất tại chỗ.

Sương máu đến nhanh, tan cũng nhanh, không bao lâu sau, không gian chính lại trở về cảnh tượng ban đầu, giống như một màn sương máu đỏ tươi trước mắt vừa rồi đều là ảo giác.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Chúng ta được cứu chưa? ”

Thanh niên tóc vàng sửng sốt không yên, anh ta vừa mới chạy rất xa, vừa mở mắt đã phát hiện mình trở về vị trí cũ, vẫn đứng ở cửa nhà ga, trước mặt cách đó không xa là một cột điện đính kèm thứ màu đen gì đó không rõ, tản ra một mùi cháy khét.

Tất cả tấm áp phích của người phụ nữ đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt ả ta lộ ra vẻ dịu dàng.

Lục Ngôn Lễ bước ra từ trong nhà ga, hình như trông hắn có vẻ hơi suy yếu, sau khi nhìn thấy thanh niên tóc vàng liền chào hỏi một cách khổ sở: "Bây giờ các anh không sao chứ? Còn bao nhiêu người còn sống?”

Thanh niên tóc vàng thở dài: "Không biết, cậu chờ một lát. Họ sẽ đến.”

Cũng không biết ai đã phá game, còn anh ta làm sao tìm được đường sống?

Là anh Lâu? Hay là chị em nhà họ Lê?

Anh ta hoàn toàn không tính đến người thanh niên tốt bụng nhưng nhát gan này.

"Kỳ quái, tên kia... Còn nó thì sao?" Thanh niên tóc vàng cố kỵ, không nói ra hai chữ thi thể. Anh ta hất cằm, ý bảo thi thể bị cháy dưới cột điện kia không thấy đâu.

Lục Ngôn Lễ cũng kinh ngạc, lắc đầu: "Không biết, vừa rồi tôi tới đây cũng không phát hiện, có phải là bị hay không..." Hắn ám chỉ áp phích trên cột điện một phen.

"Thật không ngờ cô ta còn ăn cả thịt nướng." Tên tóc vàng thì thầm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp