Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang của Lục Ngôn Lễ cong cong: "Cũng may sương máu đã biến mất, anh có biết chuyện gì xảy ra không?”

Hoàng Vĩ tuy rằng không thích tính cách của hắn, nhưng đây là người quan trọng khi làm nhiệm vụ, anh ta cũng mỉm cười thân thiện với người phía sau: "Tôi cũng muốn biết, nhưng tôi đoán có lẽ anh Lâu đã làm gì đó.”

"Các anh thật lợi hại." Lục Ngôn Lễ chân thành than thở, "Bình thường gặp phải một số sự kiện dị thường trong cuộc sống cũng đã rất đau đầu, chuyện như vậy hai người thường xuyên gặp phải sao?" Có vẻ mệt mỏi vì chạy trốn, hắn ho khan hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.

"Đúng, không còn cách nào, đây chính là số phận của chúng tôi."

Khi nói những lời này, vẻ mặt thanh niên tóc vàng tê dại.

Anh ta nhìn trái nhìn phải không có ai, lặng lẽ nói: "Khi nãy ở trên tàu điện ngầm cậu còn chưa nói xong, hàng xóm của cậu đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết trước đi.”

"Nói cho anh biết trước?"

"Đúng vậy." Thanh niên tóc vàng gật đầu, "Tôi xem như là người có kinh nghiệm phong phú, nói không chừng có thể giúp cậu phân tích ra gì đó. Đợi khi bọn họ đến thì cùng nhau suy nghĩ.”

Lục Ngôn Lễ không nghi ngờ gì anh ta: "Được, để tôi nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.”

Hắn chậm rãi mở miệng: "Chuyện bắt đầu từ ngày hàng xóm của tôi chuyển đến..."

"Trên lầu nhà tôi từ trước đến nay vẫn để trống, vốn là một đôi vợ chồng già ở, sau đó con trai bọn họ ra nước ngoài, cho nên họ cũng chuyển ra nước ngoài theo, bỏ trống rất lâu. Mãi cho đến tháng trước, một người hàng xóm mới đã chuyển đến. ”

"Nói đến cũng kỳ quái, tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của người kia, chỉ biết có một người chuyển vào, hoặc có thể là một gia đình? Không chắc nữa. Dù sao cư dân trong tòa nhà đều nói cảm giác tên chuyển tới cũng có khí tức của người sống, bình thường còn có thêm tiếng động sửa sang nhà cửa, rất ồn ào..." Nói tới đây Lục Ngôn Lễ gãi đầu: “Đây cũng không phải là vấn đề, bọn họ toàn lựa ngày làm việc để sửa nhà, cơ bản là vì dạo này tôi xin nghỉ nên mới nghe được, cảm thấy có hơi phiền.”

"Anh biết đấy, hiện tại quan hệ hàng xóm của người trong thành phố cũng không tốt lắm, nhưng tôi nghĩ dù sao cũng là hàng xóm mới tới, có lẽ người ta mới đến thành phố này, tôi muốn đến hỏi một chút xem có cần giúp đỡ gì hay chăng. Sợ làm phiền bọn họ, tôi còn cố tình chọn một buổi chiều trong tuần để qua đó, khoảng thời gian này hẳn là đa số mọi người đều ở nhà..."

"Tôi làm một ít thịt nướng mang đến cho họ. Tuy nhiên, hôm đó tôi gõ cửa rất lâu cũng không ai ra mở. Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy âm thanh bài trí bên trong. Không biết có phải do tiếng thi công của bọn họ quá lớn nên không nghe thấy tiếng gõ cửa hay không, tóm lại, ngày đó tôi không gặp được người nào cả, thịt nướng cũng đành mang đi tặng cho một đôi vợ chồng trẻ dưới lầu ăn…”

Điều này ngược lại rất phù hợp với tính cách Lục Ngôn Lễ bày ra, vừa mềm yếu vừa nhẫn nại. Thanh niên tóc vàng không nghi ngờ, ngay từ đầu anh ta còn kiên trì nghe, về sau dần dần mất kiên nhẫn, Lục Ngôn Lễ kéo đông kéo tây một đống lớn không nói được trọng điểm, nhưng anh ta lại không thể kêu hắn nói nhanh một chút, tránh bỏ sót chi tiết. Ngay lúc anh ta không nhịn được muốn lên tiếng thúc giục, Lê Phương Chỉ cõng Lê Phương Uyển đến.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Không..." Thanh niên tóc vàng vừa định mở miệng đã thấy Lục Ngôn Lễ vui vẻ đứng dậy đi qua: "Cuối cùng các cô cũng tới, may mắn là mọi người còn sống. ”

Lê Phương Chỉ lạnh lùng ừm một tiếng, lại hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lục Ngôn Lễ trông không có chút phòng bị nào, nói: "Đang nói về người hàng xóm của tôi. ”

Ánh mắt Lê Phương Chỉ lạnh lùng liếc qua thanh niên tóc vàng, trong lòng cô ta hiểu rõ, sau đó lần đầu tiên lộ ra biểu cảm thoáng mềm mại với Lục Ngôn Lễ: "Mọi người đều muốn giúp cậu, lát nữa mọi người đến đây cậu lại phải lần lượt giải thích nữa à? Chi bằng đợi tất cả mọi người đến đông đủ rồi nói sau đi.”

Cô ta luôn làm mặt lạnh với tất cả mọi người, nói chuyện thường ngày cũng không tự chủ được mang theo ý ra lệnh. Lê Phương Chỉ không phải kẻ ngu, biết mình bình thường có thể duy trì hiện trạng bởi vì có chị gái chu toàn, cô ta chỉ cần phụ trách bảo vệ chị thật tốt, chị gái hiển nhiên sẽ nói tất cả tin tức cho cô ta biết.

Hiện tại, Lê Phương Uyển không biết tại sao lại hôn mê, đến lượt cô ta thu thập tin tức, đương nhiên cô ta không ngu đến mức dùng giọng điệu khiến Lục Ngôn Lễ phản cảm để hỏi thăm.

Lục Ngôn Lễ vốn bày ra tính cách mềm mại, Lê Phương Chỉ đã nói như vậy, hắn gật đầu: "Cũng được.”

Trong bóng tối, Lê Phương Chỉ lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thanh niên tóc vàng.

Sau đó là khó chịu. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hai chị em Lê Phương Uyển và Lê Phương Chỉ từ trước đến nay luôn tình nguyện hợp tác với Hạ Lâu, ba người thông minh tụ tập cùng một chỗ, cho dù bọn họ thường xuyên ăn ý coi các đội viên khác như bia đỡ đạn, đá lót đường, nhưng ít nhất đi theo bọn họ vẫn có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ. Bọn họ vô cùng ăn ý, trừ khi chỉ còn lại ba người bọn họ, nếu không ở thời khắc quan trọng, có thể lấy việc bảo toàn lẫn nhau làm điều kiện tiên quyết, tuyệt đối không nội đấu.

Nhìn dáng vẻ này của Lê Phương Chỉ, hơn phân nửa cô ta sẽ nói cho Hạ Lâu biết.

Thanh niên tóc vàng vừa tức vừa sợ, nhưng anh ta biết thủ đoạn của Lê Phương Chỉ lợi hại cỡ nào, anh ta... Anh ta không thể đánh bại cô. Cho dù đối phương hiện tại đang cõng một người trên lưng, anh ta cũng đánh không lại.

Dường như anh ta có thể tưởng tượng được, mình thần không biết quỷ không hay bị Hạ Lâu và hai chị em nhà họ Lê lấy ra làm bàn đạp, bị yêu ma quỷ quái giết chết.

Lê Phương Chỉ anh ta hận không nổi, cũng không dám hận, như vậy chỉ có Lục Ngôn Lễ dễ bắt nạt, không thuộc cùng một thế giới với anh ta, nên ngoan ngoãn đi chết đi!

Hắn có phải là một thằng ngu không?! Sao hắn lại nói với cô ta chứ?

Lục Ngôn Lễ vẫn đeo khẩu trang, biểu cảm của hắn không có gì thay đổi, một vẻ thuần khiết vô tội, dường như không biết mình vừa mới đắc tội với tên tóc vàng.

Tóc vàng phẫn uất nhưng cũng không dám làm gì Lục Ngôn Lễ.

Không lâu sau, một người từ xa chậm rãi đi tới, người kia rõ ràng chính là Hạ Lâu.

Lê Phương Chỉ nói: "Lục Ngôn Lễ, phiền cậu dẫn anh ấy tới đây được không? ”

Lục Ngôn Lễ không nói gì cả, tiến về phía trước, Lê Phương Chỉ đang ngồi trên mặt đất, đặt chị gái lên đùi mình nghỉ ngơi. Thấy hắn rời đi, Lê Phương Chỉ đứng dậy, đỡ Lê Phương Uyển lên, hạ giọng nói với thanh niên tóc vàng: "Chỉ một lần này, không có lần sau ”

Ánh mắt của cô ta rất đẹp, rất sắc bén: "Nếu anh còn dám làm loại chuyện như vậy, không cần đợi đến Hạ Lâu, tôi sẽ xử lý anh trước. ”

Cảm giác gần như từ địa ngục trong nháy mắt bay lên thiên đường, hai chân thanh niên tóc vàng mềm nhũn: "Cô, cô không nói cho họ biết sao?”

Lê Phương Chỉ cười lạnh một tiếng: "Tôi tha cho anh trước." Dứt lời, cẩn thận ôm Lê Phương Uyển sải bước rời đi.

Cô ta dường như tuyệt đối không lo lắng thanh niên tóc vàng công kích từ phía sau, ánh mắt Hoàng Vĩ ở phía sau lóe lên, cắn răng đuổi theo: "Cảm ơn.”

Anh ta ngoài mặt cung kính Hạ Lâu, nếu để Hạ Lâu biết anh ta có tâm tư riêng, chỉ sợ lần sau Hạ Lâu có tin gì cũng sẽ không nói cho anh ta biết.

Hạ Lâu mang về một tin tốt.

Anh ta tìm thấy bốn vé xe.

"Vé xe?"

Hạ Lâu đưa cho Lục Ngôn Lễ một vé: "Cậu xem một chút."

Lục Ngôn Lễ nhận lấy vé xe, kinh ngạc: "Đây chính là vé xe đến nhà tôi.”

"Cậu chắc chứ?"

Ánh mắt lộ bên ngoài khẩu trang của Lục Ngôn Lễ cong cong: "Tôi chắc chắn địa chỉ không sai. ”

"Anh Lâu, anh tìm ở đâu vậy?"

Hạ Lâu nói: "Nếu là trạm xe buýt, có phòng bán vé, vậy cậu nói xem vé xe ở đâu? Tôi thử đi đến một quầy bán vé, phát hiện ra có thể mua được.”

Về phần anh ta đã trả gì để "mua" vé xe...

Vừa rồi bị sương máu mê hoặc tâm trí, có người muốn giết anh ta. Vì tự bảo vệ mình, anh ta đương nhiên phải lựa chọn phản kích.

Hạ Lâu đã sử dụng người đàn ông đó để "mua" bốn vé tại quầy bán vé.

Anh ta vẫn chưa nói hết, mấy người khác đã hiểu được ý tứ của anh ta.

Hạ Lâu nói: "Xác của  Vương Văn Đào đâu? Nếu không thì mang nó đi chí ít cũng có thể đổi một tấm vé khác.”

Vương Văn Đào chính là tên gầy gò trước đây không may biến thành cương thi sau đó bị thiêu chết. Nghe vậy thanh niên tóc vàng nói: "Tôi cũng không biết, lúc mới tới đã không thấy. ”

Lục Ngôn Lễ gật đầu theo: "Tôi cũng vậy.”

"Không biết còn người khác hay không, chúng ta chờ một lát đi." Hoàng Vĩ nhìn bốn tấm vé trên tay Hạ Lâu, ánh mắt lóe lên.

Không cần phải nói, đây phải là bốn vé của họ.

Lục Ngôn Lễ... tên ngu ngốc này, dựa vào cái gì?!

Nhưng hiện tại ba người bọn họ đều ở đây, Lê Phương Chỉ cõng Lê Phương Uyển đã lặng lẽ đứng bên cạnh Lục Ngôn Lễ, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Có Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ bảo vệ, anh ta muốn cướp vé của Lục Ngôn Lễ là việc không có khả năng. Huống chi, cho dù cướp vé, không có Lục Ngôn Lễ, bọn họ cũng đừng hòng hoàn thành nhiệm vụ.

Chết tiệt... Còn ai nữa không? Còn gì nữa không?!

Trước mắt chỉ còn lại năm người, Lục Ngôn Lễ, Hạ Lâu, hai chị em họ Lê, và bản thân Hoàng Vĩ.

Anh ta đi đâu để tìm vé?!!

Dường như nghe thấy tiếng gọi trong lòng anh ta, xa xa lại có ba thành viên chạy tới, vừa nhìn thấy bọn họ, ba người kia lập tức yên lòng, từ xa chào hỏi: "Cuối cùng cũng tìm được các anh.”

Hoàng Vĩ vui vẻ nghênh đón: "Các cậu cuối cùng cũng tới rồi, anh Lâu đã tìm được cách rời đi, mau đến đây! ”

Ngoại trừ Lê Phương Uyển hôn mê, ba người còn lại đều duy trì sự im lặng kỳ lạ, Lục Ngôn Lễ giống như không đành lòng, có chút khổ sở cúi đầu xoay người lại.

Chốc lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, trong nháy mắt, thanh niên tóc vàng kéo chân một người đi về phía bọn họ.

Hai người còn lại vẫn đang ở ngoài cuộc chưa kịp phản ứng, thấy Hạ Lâu cũng không ngăn cản, có chút hoảng sợ đi theo phía sau, cách anh ta hơn nửa mét, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn. Tên tóc vàng lau máu bắn tung tóe trên mặt, vui vẻ hỏi: "Anh Lâu, vừa rồi anh mua vé như thế nào?”

Anh ta cắn chết hai chữ "mua vé", hai người còn lại cũng nghe ra manh mối, im lặng đi theo phía sau tóc vàng, tỏ vẻ phục tùng.

Hạ Lâu thản nhiên nói: "Trực tiếp mua, trước tiên nói cho nó biết cậu muốn mua vé, sau đó đưa đồ qua.”

Nghe vậy, Hoàng Vĩ vui vẻ túm lấy chân người nọ đi vào trong phòng vé, những người còn sống sót đã thức thời đuổi theo từ sớm, một người giữ một chân, còn một người thấy "vé xe" của bọn họ sắp tỉnh lại, ngồi xổm xuống túm lấy đầu người nọ đập thật mạnh lên mặt đất.

Hai tay kéo lê trên mặt đất, trên đầu vẫn còn vết máu chảy... Ngực cậu ta hơi phập phồng.

Người đàn ông này vẫn còn sống.

Chỉ chốc lát sau, tiếng người phụ nữ nhai nuốt lạo xạo truyền ra, trong tay Hoàng Vĩ nắm chặt bốn tấm vé, hưng phấn cùng bọn họ hội hợp.

Xa xa vang lên tiếng còi xe, ngay sau đó, một chiếc xe buýt rách nát, không biết liệu giây tiếp theo có vỡ nát ra hay không, chậm rãi chạy từ xa tới.

"Lên xe đi." Hạ Lâu cười hiền lành với Lục Ngôn Lễ, đưa cho hắn một tấm vé xe.

Lê Phương Chỉ cầm hai vé.

Còn lại hai người, một người trong đó tên là Phong Sở Sở, người kia tên là Mạc Vân, bọn họ tốt xấu gì cũng nói mãi, cuối cùng cũng lấy được một vé từ tay Hoàng Vĩ.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh bọn họ, trên ghế lái là một bóng dáng không thấy rõ mặt. Hạ Lâu đối chiếu biển số xe, gật đầu với bọn họ.

Phong Sở Sở bị bọn họ đẩy ra, là người đầu tiên lên xe. Cậu ta cắn chặt răng bước lên, tài xế quay đầu, hai mắt ẩn giấu trong bóng tối vô cùng lạnh lẽo, giọng khàn khàn hỏi: "Vé đâu?”

Phong Sở Sở run rẩy đưa vé qua.

Người lái xe dường như hơi thất vọng vẫy tay để anh ta lên.

Thấy Phong Sở Sở không có việc gì, mọi người nối đuôi nhau mà vào. Không biết vô tình hay cố ý, Lục Ngôn Lễ lên xe trước Lê Phương Chỉ, hắn đứng bên cạnh tài xế cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hai chị em họ Lê.

Tài xế cũng nhìn Lê Phương Chỉ nhiều hơn... Chính xác là Lê Phương Uyển trên lưng cô ta. Bằng cách nào đó, Lê Phương Chỉ luôn cảm thấy cái bóng đó lộ ra một nụ cười ác ý.

"Ngồi xuống đi."

Đây là lời cuối cùng người lái xe nói.

Nghe vậy, Lục Ngôn Lễ ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, hai tay đút túi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ việc gì.

Trong túi, hắn nắm trong tay tổng cộng bốn tấm vé.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp