Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 47


1 tháng

trướctiếp

Cửa sổ xe vẫn tối om, hiện trường vụ nổ phía sau càng lúc càng xa. Mấy cái bát bọn họ để lại trước đó không biết đã vứt đi đâu, có lẽ cũng đã bị phá huỷ trong vụ nổ mất rồi.

Sở Hưu vẫn hôn mê chưa tỉnh. Giờ khắc này mọi người hoàn toàn chú tâm vào việc dừng xe đổi tài xế, vì vậy Lục Ngôn Lễ chỉ có thể dùng một tay điều khiển vô lăng, tay kia tháo dây an toàn rồi kéo Nhiếp Duẫn Chân xuống hàng ghế sau.

Trong suốt quãng thời gian xe di chuyển trên đường cao tốc, việc thay đổi người lái xe đã hoàn thành.

Đến tận khi ánh đèn thành thị lấp lánh trước mắt một lần nữa, Lục Ngôn Lễ mới trả lời câu hỏi của Nhiếp Duẫn Chân.

"Nhắc đến câu hỏi trước đó của anh, tôi nghĩ đó là hình ảnh phản chiếu."

"Hình ảnh phản chiếu?"

"Chính xác. Anh có nghĩ rằng bốn chiếc xe gặp nhau ở ngã tư khi ấy là cùng một chiếc xe không?"

"Nếu là quỷ thì đúng là không có gì không thể." Nhiếp Duẫn Chân suy nghĩ một hồi, đáp.

Ma quỷ luôn là thứ không thể lường trước được. Khả năng nghịch chuyển thời không, dịch chuyển tức thời trong nháy mắt của chúng hoàn toàn không phải là chuyện nói điêu. Lời nguyền của ma quỷ cũng như vậy, dù chạy tới chân trời góc bể đi chăng nữa vẫn không thể trốn thoát. Mà trước mắt, ngoại trừ quy tắc nhiệm vụ, bọn họ không còn cách nào để tiêu diệt đám ma quỷ ấy cả.

"Cứ xem như ta đang cược một ván đi." Lục Ngôn Lễ đã yên vị ở ghế lái. Không hiểu sao hắn không thắt dây an toàn, khuôn mặt hắn bị bao phủ bởi màn trời đêm càng trở nên lạnh lùng sắc bén hơn gấp bội. Hắn nhìn Nhiếp Duẫn Chân qua gương chiếu hậu, kiên nhẫn giải thích.

"Vừa rồi đèn pha của xe rất chói mắt, nhưng tôi vẫn có thể thu thập được một số thông tin. Xe đi từ ngã tư bên trái có ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ đối diện, mà xe bên phải thì ngược lại, không có. Chiếc xe chạy phía trước bị phản chiếu, tôi vừa giúp Sở Hưu vừa ngoái đầu nhìn lại, kính chắn gió của hàng ghế sau cũng phản chiếu hình ảnh của chiếc xe đối diện."

Trong những câu chuyện kinh dị, ma quỷ luôn ẩn hiện trước những vật phản chiếu như gương. Xe bên trái không thể phản chiếu ở phía đối diện, điều này có nghĩa nó chỉ là ảo ảnh?

Cảnh tượng mà hắn quan sát được trong tích tắc đã được hắn lấy làm cơ sở để quyết định cược một ván. Và vận may đã mỉm cười, hắn thắng cược.

Nhiếp Duẫn Chân suy nghĩ lại thật cẩn thận, trong lòng vẫn thấy có gì đó không ổn.

"Nếu thế tại sao cậu không rẽ trái?" Phía bên trái là ảo ảnh, vậy nếu di chuyển theo hướng bên trái thì có khi sẽ không có thiệt hại hay điều đáng tiếc gì xảy ra."

Lục Ngôn Lễ giải thích: "Tôi không biết sẽ xử lý như thế nào khi đối mặt với ảo ảnh."

Trên thực tế, hắn đã chuẩn bị tốt cho lần thứ hai này từ sớm rồi.

Hắn ngồi ở ghế phó lái bên phải, do đó lúc xe rẽ phải thì tầm nhìn của hắn tất nhiên sẽ hướng ra ngoài đường, gần chiếc xe quỷ kia... bên trái là Sở Hưu đã hôn mê.

Ngay trước khi rẽ, hắn đã vào tư thế sẵn sàng nhảy xuống xe bất cứ lúc nào, hoặc, một khi có điều bất thường xảy ra, hắn sẽ đẩy Sở Hưu ra ngoài.

Nhưng cuối cùng không có gì bất thường xảy ra cả, hắn có thể tạm thời giữ lại Sở Hưu với tư cách là một quân cờ.

Nhiếp Duẫn Chân ngẫm nghĩ không bao lâu đã hiểu ra: "Cũng đúng, rơi vào ảo ảnh có thể mang lại một số hậu quả nhất định. Tốt hơn hết vẫn là vật thể hữu hình, nhìn thấy chạm được." Những hiện tượng siêu nhiên luôn đáng sợ hơn những hiện tượng hữu hình.

Thời Yến nghe bọn họ nói chuyện, đợi khi trong xe yên tĩnh rồi mới lên tiếng hỏi: "Vậy Sở Hưu thì sao? Bây giờ vẫn không biết tại sao anh ấy lại hôn mê."

Nói đến đây, Nhiếp Duẫn Chân có chút phiền muộn: "Chúng ta trở về trước đi, có điều..." Anh ta ghé vào tai Thời Yến thì thầm gì đó. Người sau do dự vài giây, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Lúc này sắc mặt của Sở Hưu ngồi hàng ghế phía sau đã tái nhợt, hô hấp dồn dập, đôi lông mày nhíu chặt. Dường như anh ta đang rơi vào trong cơn ác mộng nào đó.

Chiếc xe băng băng tiến về phía trước. Mãi đến khi thấy con đường quen thuộc và những ngôi sao trong thành phố xuất hiện trước mắt, Sở Hưu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhiệt độ trong xe hết lần này đến lần khác giảm xuống, bật máy sưởi đến mức tối đa cũng vô dụng. Khuôn mặt tươi cười của ba người còn lại loé lên trong gương chiếu hậu, đèn xe mỗi lúc một u ám. Quay đầu lại, ghế ngồi phía sau hoàn toàn trống, không có một ai.

Sở Hưu vẫn giả vờ không để ý, thoải mái vui vẻ nói chuyện giao lưu với bọn họ. Mặc dù cuộc đối thoại giữa bọn họ cực kỳ dị hợm, kỳ quặc, nhưng Sở Hưu vẫn phải ngó lơ, giả vờ không biết, sau đó cố gắng tìm cho mình một cơ hội rời đi.

Cửa xe giống như đã bị khoá trái khiến anh ta hoảng loạn, dù anh ta cố mở thế nào cũng không ra.

"Lục Ngôn Lễ" ngồi ở ghế phó lái đã mất dần kiên nhẫn. Hắn vẫn ngồi đúng quy định như thường lệ, hướng mặt về phía trước, nhưng đôi mắt lại từ từ mở to. Sau đó, một đôi nhãn cầu đen chầm chậm di chuyển sang trái, nhìn chằm chằm vào Sở Hưu.

Trong gương, tròng mắt của hắn càng ngày càng lồi ra, suýt chút nữa rơi ra ngoài... Không, chúng thật sự đã rơi ra ngoài, một bên nhanh như chớp lăn xuống đất, một bên lăn xuống đúng lúc Sở Hưu đặt chân xuống đất.

Anh ta không chút chần chờ dẫm vào chúng, cả người trong phút chốc cứng đờ.

“Anh.... Anh nhìn thấy... thấy mắt tôi sao?...." Người đàn ông ngồi ghế phó lái há miệng ra, để lộ hàm răng trắng bóc: "Tôi... đói quá...."

Những âm thanh tương tự bắt đầu cất lên từ phía sau.

"Tôi... đói quá...."

Sở Hưu đang tìm chuyện để nói thì giây tiếp theo, hai con mắt của anh ta bỗng nhiên lồi ra, sau đó nặng nề rơi xuống đất.

Anh ta thấy xác của mình trên ghế lái, một lượng lớn máu chảy ra từ vết nứt. Đồ vật quanh anh ta dường như đang lớn lên... Không, là đầu anh ta đang thu nhỏ lại, chớp mắt đã ngã sõng soài trên mặt đất. Giây tiếp theo, một chiếc giày quen thuộc giẫm lên.

Thì ra thứ anh ta vừa giẫm vào không phải là mắt, mà là cái đầu bị biến nhỏ đi của chính mình.

"Tỉnh, tỉnh dậy đi, anh Sở." Sở Hưu mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang cố đánh thức anh ta.

Sở Hưu mở mắt, khuôn mặt lo lắng của Thời Yến lọt vào trong mắt của anh ta. Thấy anh ta tỉnh lại, vẻ lo lắng trên khuôn mặt Thời Yến lập tức biến thành vẻ vui mừng: "Cuối cùng anh cũng tỉnh."

Sở Hưu ngồi dậy, nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trên xe, mà tài xế đã được đổi thành Lục Ngôn Lễ. Nhiếp Duẫn Chân, Thời Yến thì ngồi với anh ta ở hàng ghế sau với vẻ mặt lo lắng.

Kí ức của anh ta vẫn còn dừng ở cơn ác mộng kia, sau khi hoàn hồn lại, anh ta nói cảm ơn với Lục Ngôn Lễ trước, sau đó gấp gáp hỏi han tình hình từ Nhiếp Duẫn Chân: "Vừa rồi tôi gặp chuyện gì vậy?"

Nhiếp Duẫn Chân nói: "Vừa rồi anh đột nhiên bất động rồi trợn tròn mắt ngã xuống một bên. May mà Lục Ngôn Lễ ngồi cạnh anh nên mới không có tai nạn xe.”

Sở Hưu cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian. Họ đã rời khỏi ngã tư khoảng một giờ.

Chẳng lẽ sau khi chết, anh ta lập tức thoát khỏi ảo ảnh sao?

Có đơn giản quá không?

“Vừa rồi có chuyện xảy ra phải không?”

“Đúng vậy, nhưng giải quyết xong hết rồi.” Nhiếp Duẫn Chân kể lại cho anh ta nghe về chuyện xảy ra ở ngã tư ban nãy. Sở Hưu nghe xong bèn ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy có gì đó không bình thường.

Vì biết rõ bên trái là hư ảnh nên rẽ phải. Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như lời hắn nói, sợ đụng phải hư ảnh thì sau này sẽ gặp càng nhiều chuyện quỷ dị hơn sao?

Anh ta ước lượng vị trí của mình với Lục Ngôn Lễ, ngay lập tức bừng tỉnh, hiểu ra sự thật. Nhưng vì cảm thấy việc tranh cãi rất vô ích nên anh ta vẫn không nói gì, chỉ nói lời cảm ơn.

Nếu anh ta không chết, liệu anh ta có tin chuyện này không?

Lục Ngôn Lễ không quay lại, một mực lái xe, phớt lờ lời cảm ơn của Sở Hưu. Đường phố giờ này vắng tanh, ngay cả ánh đèn đường cũng hiu hắt, mờ ảo.

“Nói đi cũng phải nói lại, lần này chúng ta thật sự rất may mắn. Tuy gặp phải chuyện như vậy nhưng vẫn có thể chạy thoát.” Nhiếp Duẫn Chân thở dài: “Tôi hy vọng mấy ngày tới nhiệm vụ cũng giống như ngày hôm nay.”

Thời Yến nói: “Chỉ tiếc là Tiểu Diệp…”

“Con người đã chết rồi thì không thể sống lại được, chúng ta nghĩ thoáng hơn đi.” Nhiếp Duẫn Chân an ủi cô ta: “Không ai có thể đảm bảo được mình sẽ sống mãi mãi.”

“Nói cũng phải.”

Sở Hưu nhìn đường phố xa lạ qua cửa sổ, có chút khó hiểu: “Ta đổi khách sạn khác à?”

Nhiếp Duẫn Chân: “Đúng rồi, trước khi anh hôn mê, tôi đã nhận được tin nhắn nói rằng có một vụ án giết người trong khách sạn mà chúng ta ở trước đây. Vì vậy chúng ta phải đổi sang một khách sạn khác.”

“Đổi thành chỗ nào?”

“Nhiếp Duẫn Chân bật điện thoại lên cho anh ta xem: “Nó có thể cách đây hơi xa.”

Quả thực rất xa, ở tít tận trung tâm thành phố, cách lộ U Minh tọa lạc tại ngoại ô một đoạn dài.

“Lại nói, anh Sở, ngày mai chúng ta sẽ làm cái gì?” Nhiếp Duẫn Chân có chút chán nản gãi đầu gãi tai.

Vừa lúc ấy, Lục Ngôn Lễ ngồi ở ghế lái phía trước hỏi: “Mọi người muốn làm gì?”

Sở Hưu: “Vậy tối mai lại chơi trốn tìm tiếp không? Địa điểm là lộ U Minh.”

Lục Ngôn Lễ cười lạnh một tiếng: “Sợ mình sống lâu quá hả?”

Nhiếp Duẫn Chân không nhịn được nói: “Cũng không phải là chúng ta phải…” Anh ta chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt của Thời Yến ra hiệu nhắc anh ta đừng nói nữa.

Nếu không phải vì đó là yêu cầu của nhiệm vụ, bọn họ chắc chắn sẽ không tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết. Họ sẽ chết nếu họ không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng họ sẽ có cơ hội sống sót khi hoàn thành. Lục Ngôn Lễ không phải là người thực nhiệm vụ giống họ, do đó không cần phải nói với hắn.

Bấy giờ Nhiếp Duẫn Chân mới hoàn hồn, có chút khó chịu vì mình đã vô tình tiết lộ một bí mật.

Sau một đường vừa đi vừa nói chuyện, tất cả mọi người đã đến khách sạn.

Lục Ngôn Lễ dừng xe: “Tôi đã giúp mọi người hết sức, sau này đừng làm phiền tôi nữa.”

Sở Hưu gật đầu: “Đã rõ.”

Không biết có phải do ảnh hưởng về tâm lý hay không mà khách sạn trước mặt tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng trông vẫn có vẻ hơi ảm đạm. Sau khi mấy người xuống xe, họ nhìn theo bóng Lục Ngôn Lễ rời khỏi bãi đỗ xe rồi quay người đi vào cửa chính của khách sạn.

Ngay giây sau, rắc rối đột nhiên ập đến. Khi ba người đi ngang qua một dãy xe, một chiếc xe bỗng dưng lùi lại, đụng phải Thời Yến đang đi cuối cùng. Cô ta thậm chí chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị nó đâm, hất tung ra ngoài, rơi xuống dãy ô tô đối diện. Mặt đất ầm một tiếng thật lớn, cô ta đáp thẳng xuống đất, lăn vài vòng đến khi bị chặn bởi chân của Sở Hưu mới dừng lại.

Hai mắt cô ta vẫn mở to. Máu chảy lênh láng thành một vũng ở dưới thân, thấm đẫm cả cơ thể.

Một loạt còi lần lượt vang lên trong bãi đỗ xe. Nhiếp Duẫn Chân chưa kịp buồn, nghe thấy tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập từ xa, tiếng hỏi của nhân viên bảo vệ thì lập tức kéo Sở Hưu rời đi.

“Đi mau! Nếu họ gọi cảnh sát thì sẽ có rắc rối lớn đấy.”

Mặc dù chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến bọn họ, thậm chí vừa nhìn đã biết là do ma quỷ đầu têu. Nếu không thì tại sao một chiếc xe đang đỗ yên ổn đột nhiên lùi lại, thậm chí hất văng người ta? Thế nhưng, liệu họ có thể giải thích việc này với cảnh sát không?

Nếu họ thật sự bị dẫn đi thẩm vấn, nửa đêm không thể đến lộ U Minh đúng như kế hoạch thì đó mới chính là đường đi tìm cái chết của họ!

Sở Hưu cũng hiểu rõ được điều này. Do đó hai người nhanh chóng tìm đường vòng rời đi.

Dù sao thì nhân viên bảo vệ của khách sạn này đã đến, họ sẽ thay bọn họ đưa người đến bệnh viện.

Ngộ nhỡ Thời Yến không thể sống sót…

Sở Hưu lắc đầu, tiếp tục chạy một mạch về phía trước.

Bãi đỗ xe lúc này rất hỗn loạn. Khắp nơi vang lên tiếng còi báo động, trông giống như có người nào đó buồn chán nên đi phá xe cho vui. Tệ hơn nữa là khi họ chuẩn bị rời khỏi cổng của bãi đỗ xe, một số phương tiện không có người lái đã từ từ khởi động, tăng tốc rồi đâm sầm vào hai người họ.

“Không xong rồi! Này, cẩn thận!”

Sở Hưu và Nhiếp Duẫn Chân lập tức bỏ chạy, chia ra một trái một phải. Hai chiếc xe trước sau đâm mạnh vào nhau, các bộ phận của xe văng tứ tung trên mặt đất.

Sao vậy chứ? Họ đụng nhầm phải công tắc tử vong nào rồi?

“Ai đang ở bãi đỗ xe đó? Không được chạy!” Nhân viên bảo vệ từ xa hét ngày một to, nhất định là hỏng chuyện rồi. Ngoài ra còn có rất nhiều người khác tới, tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập.

Sở Hưu và Nhiếp Duẫn Chân thật sự muốn chạy. Nhưng trong một khoảng không gian nhỏ bé, họ phải không ngừng né trái né phải để tránh những chiếc xe chạy quá tốc độ. Việc né tránh khiến họ ngày càng tiến sâu hơn vào bãi đỗ xe, không thể chạy ra ngoài. Không lâu sau, cả hai lại phải tách nhau ra vì một chiếc ô tô đang lao tới. Cả hai nhanh chóng mất dấu nhau.

Trước mắt Sở Hưu là một chiếc ô tô nhỏ khác đang tăng tốc lao đến, anh ta cắn răng, thừa dịp nó va phải một chiếc ô tô nhỏ khác, dùng sức nhảy lên nóc chiếc ô tô đó. Chiếc xe nhỏ đâm thẳng đầu xe vào đuôi chiếc xe kia rồi chết máy.

Sau khi Sở Hưu kiểm tra không có dấu hiệu cháy nổ một lần nữa, anh ta mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, đứng trên chiếc xe nhìn xung quanh.

Trong bãi đỗ xe, các phương tiện khác vẫn va vào nhau một cách bừa bãi. Lúc này, những chiếc xe đang nhắm vào một đội gồm những người đàn ông mặc đồng phục an ninh. Về phần Sở Hưu, anh ta đã đi tìm Nhiếp Duẫn Chân một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm thấy anh ta đâu.

Quái lạ, Nhiếp Duẫn Chân ở chỗ nào rồi?

Vừa nghĩ thầm trong bụng, bỗng một tiếng “đùng” xé gió truyền tới sau lưng anh ta.

Một vật thể lạ cực lớn đập mạnh từ phía sau, Sở Hưu không kịp né, bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất lăn mấy vòng. Sau một hồi choáng váng, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy rõ thứ vừa đánh mình là thứ quái quỷ gì,

Một thi thể đẫm máu với đôi mắt mở to, rõ ràng là không can tâm mà chết, hơn hết là khuôn mặt đó ...

Đó chính là Nhiếp Duẫn Chân.

Lúc này, Sở Hưu trái lại rất bình tĩnh. Anh ta cắn răng chịu đựng cơn đau nhức đang âm ỉ, cố gắng đứng dậy.

Sao có thể như vậy chứ? Họ đã sống sót qua rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm trước đây, vậy mà bây giờ họ chỉ tránh được một vài chiếc ô tô.

Anh ta thậm chí không thèm nhìn xác chết la liệt dưới mặt đất, đưa tay lau máu chảy ra từ vết thương trên trán đang kéo những vệt dài xuống khoé mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, không để lọt chiếc xe nào ra khỏi tầm kiểm soát của mình.

Phía sau Sở Hưu, một bàn tay trắng bệch từ dưới gầm xe vươn ra, kéo thi thể của Nhiếp Duẫn Chân lại.

So với hiện trường hỗn loạn vừa rồi, giờ khắc này bãi đỗ xe yên bình hơn rất nhiều. Những chiếc xe đâm vào nhau rồi bốc cháy ngùn ngụt, dường như sắp nổ tung. Sở Hưu cắn răng chịu đau, tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa né. Đột nhiên, một thi thể không đầu khác rơi từ trên cao xuống trước mặt anh ta.

Cuối cùng là vì cái gì?

Chẳng lẽ là do bát thức ăn chết người ở ngã tư kia? Nó khiến cho tất cả ma quỷ ở đó đuổi theo họ sao?

Sở Hưu nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, quần áo mà xác chết mặc nhìn rất quen. Anh ta không nhìn lầm, đó chính xác là Thời Yến.

Thân còn đây, vậy… đầu đâu rồi?

Trước mặt anh ta chỉ có một con đường duy nhất, vì vậy anh ta đành phải dùng hết sức để tránh xác chết, đi vòng qua bên cạnh. Vừa định rời đi, xác chết không đầu đột nhiên vươn tay ra nắm lấy mắt cá chân của anh ta. Sở Hưu lập tức rút chân ra, chạy một mạch về phía trước không quay đầu lại. Lần này anh ta rời đi khá thuận lợi, cuối cùng cũng tới được ngã tư. Một chiếc ô tô dừng trước mặt anh ta, kính xe hạ xuống, là Lục Ngôn Lễ.

“Lên xe đi!”

Không cần Lục Ngôn Lễ phải giục, Sở Hưu đã ngay lập tức mở cửa ngồi vào xe, chân thành nói: “Cảm ơn.”. Lúc này, anh ta bỗng dưng cảm thấy hơi buồn nôn, trong bụng dường như có thứ gì đó đang cuộn lên.

Không, không phải chứ?

Là do bát cơm kia sao?

Lục Ngôn Lễ ngồi trên ghế lái cũng cau mày thật chặt, giống như đang đè nén sự khó chịu của mình. Hắn nhận ra sắc mặt của Sở Hưu không được tốt bèn hỏi: “Anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn sao?”

Sở Hưu gật đầu, rốt cuộc không nhịn được, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc sinh ra tới nay kéo cửa sổ xe xuống, thò đầu ra ngoài mà nôn thốc nôn tháo.

Điều làm anh ta kinh ngạc là thứ thải ra từ miệng anh ta không phải là dịch nôn như bình thường mà là một dòng bọ đen chảy đều đều. Chúng rất đông, rơi lả tả xuống mặt đất và bò về phía trước.

Sở Hưu biết loại bọ này. Vỏ sau của chúng có màu đen, vẽ hoa văn màu đỏ tươi, dài bằng nửa đốt ngón tay, gọi là bọ hung. Vì chúng thích ăn xác người và xác động vật nên còn được gọi bằng một cái tên quen thuộc khác là thi trùng.

Nghĩ đến mấy thứ này thật sự ở trong cơ thể mình, Sở Hưu bỗng cảm thấy buồn nôn, càng nôn nhiều hơn. Rốt cuộc cũng không còn gì để nôn, xác định không có người, anh ta lập tức đóng cửa sổ, ngăn không cho đám thi trùng kia chui vào trong xe.

Lúc bấy giờ, anh ta mới có thời gian quay đầu lại nhìn Lục Ngôn Lễ.

“Cậu, cậu thế nào rồi?” Vật vã một lúc lâu, khuôn mặt của Sở Hưu đã trắng bệch không còn giọt máu. Có lẽ chuyện vừa rồi khiến anh ta luôn cảm thấy khó chịu trong bụng.

Khuôn mặt của Lục Ngôn Lễ cũng tái nhợt, hắn che miệng nôn khan mấy lần, tay cầm vô lăng có chút không vững. Sau khi để Sở Hưu tiếp quản việc lái xe, Lục Ngôn Lễ nặng nề dựa lưng vào ghế thở dốc.

Thấy tấm lưng thẳng của hắn cúi xuống, Sở Hưu vội vàng nói: “Đừng! Có thể là thi trùng, cậu mở cửa sổ mà nhổ ra.”

Lục Ngôn Lễ xua tay: “Không, không phải thi trùng.”

Hắn nhếch miệng cười, phun từ trong miệng ra một thứ gì đó màu trắng. Thò tay vào móc, chỉ thấy đó là một khúc xương trắng vừa dài vừa dẹt.

“Không chỉ có một, mà còn nhiều hơn nữa.” Vừa nói, hắn vừa nhổ từng cái xương ra, chất thành đống dưới ghế ngồi. Rất nhanh, xương trắng đã chất cao bằng ghế ngồi.

Sở Hưu nắm chặt vô lăng mà đôi tay lạnh cóng.

Lục Ngôn Lễ này… cũng là giả.

Anh ta muốn đạp phanh xe, nhưng dưới sàn xe phủ toàn xương là xương. “Lục Ngôn Lễ” trên ghế lái vẫn đang nhổ xương ra. Anh ta thử đưa tay ra mở cửa lần nữa, nhưng cửa đã bị chặn lại, khoá chặt không mở được.

Đống xương trên sàn xe bắt đầu di chuyển…

“Làm thế nào bây giờ? Sắp chiều rồi, anh Sở vẫn chưa tỉnh.”

Trong khách sạn, Thời Yến và Nhiếp Duẫn Chân thực sự lo lắng.

Sở Hưu không tỉnh lại, mạng sống của hai người đều không thể đảm bảo được.

Lục Ngôn Lễ thật sự đủ thông minh. Hắn đã rời đi ngay lập tức sau khi đưa ba người họ đến khách sạn, không biết đi làm cái gì. Tay của Nhiếp Duẫn Chân bị thương, không có gì đảm bảo được rằng anh ta sẽ giữ được hắn lại.

Huống chi, tình trạng của Sở Hưu bây giờ cũng rất bất ổn. Anh ta không ngừng đổ mồ hôi, trên trán không biết tại sao xuất hiện một vết thương lớn. Rõ ràng anh ta đang phải trải qua một tình huống nào đó rất nguy hiểm.

“Không còn cách nào nữa rồi.” Nhiếp Duẫn Chân hít vào mấy hơi, ủ rũ gãi tóc: “Buổi tối tám giờ, nếu tám giờ tối anh ấy còn chưa tỉnh, tôi sẽ đón vài người ngẫu nhiên trong khách sạn.”

Để đi đến lộ U Minh cần ít nhất hai giờ. Nếu còn trì hoãn ở đây chờ anh ta, cả ba người họ sẽ chết!

“Vậy anh ấy phải làm sao đây?” Thời Yến hỏi.

Đôi lông mày của Nhiếp Duẫn Chân cau lại chặt hơn.

“Nếu không chúng ta đưa anh ấy tới rồi giấu anh ấy, sau đó bắt đầu chơi trốn tìm vậy?” Thời Yến đề nghị.

“Cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ. Chơi trốn tìm, ai biết bị bắt được sẽ như thế nào? Chẳng nhẽ quỷ lại không bắt được người sao? Nhỡ đâu giấu anh ta, sau đó bị những người khác phát hiện thì sẽ ra sao? Hơn nữa, ai đi giấu? Tôi, hay cô?”

Không cần phải nói nhiều, mặc dù Thời Yến sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh của mình để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô ta vẫn không thể đi quá xa khi vác cả một người đàn ông trên vai. Do đó, việc này chỉ có Nhiếp Duẫn Chân làm được.

“Thêm nữa, khi tôi đi giấu người, cô có trách nhiệm trấn áp những người chúng ta bắt được đúng không? Nếu cô không trông chừng cẩn thận để họ phát hiện ra, Sở Hưu chắc chắn sẽ là đối tượng đầu tiên bị họ nhắm đến.”

Thời Yến đáp: “Tôi sẽ xử lý, cứ để tôi xử lý. Anh chỉ cần đưa cho tôi một khẩu súng, tôi chống mắt lên xem ai dám nhìn trộm.”

Nhiếp Duẫn Chân nhắm mắt lại.

"Thực ra.... tôi cũng không để ý đến cái đó." Anh ta nhìn Sở Hưu chằm chằm, nhìn khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo của anh ta, chậm rãi nói: “Thế để tôi nói thẳng. Lúc đó ta sẽ rút thăm, xem ai làm quỷ. Nếu hai chúng ta cùng trúng, cô có chắc là không muốn bắt anh ta không?”

Để tay lên ngực tự hỏi bản thân, nếu anh ta là người trúng lá phiếu quỷ đó, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này nếu không tìm được ai khác.

Vào thời khắc sống chết, Sở Hưu có giúp đỡ bọn họ thế nào cũng không đáng để bọn họ liều mạng.

Thời Yến bĩu môi: “Như vậy đi, nếu tối nay anh ta không tỉnh thì đó là cái số của anh ta, không trách được chúng ta.”

Nhiếp Duẫn Chân biết rằng Thời Yến luôn bảo vệ các thành viên trong đội, cho dù đó là Diệp Thịnh Khoa lúc trước hay Sở Hưu bây giờ, miễn là họ làm việc với nhau, cô ta sẽ cố gắng bảo vệ họ nhiều nhất có thể. Đó cũng là lí do khiến Sở Hưu không đồng ý. Nếu Thời Yến đã nói như vậy, để anh ta giấu Sở Hưu, tương đương với việc biết nơi ẩn náu cố định của người chơi. Điều này có lợi cho anh ta, do đó Nhiếp Duẫn Chân không do dự gì mà đồng ý.

Hai người rời khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, người nằm trên giường lập tức thay đổi.

Những con bọ có hoa văn đen đỏ trên lưng chui ra khỏi miệng Sở Hưu. Chúng rất đông, kêu sột soạt khắp giường. Chẳng mấy chốc, chúng đã phủ đầy sàn và bò tứ phía.

Kích thước cơ thể của chúng không lớn, chỉ dài khoảng hai đến ba cm và hơi dẹt. Do đó chúng có thể dễ dàng chui ra khỏi khe cửa, một số thi trùng khác chui vào phòng tắm rồi chui qua đường cống.

Khách sạn, trong một căn phòng khác.

“Mẹ, con muốn uống nước.” Cậu bé vừa nghịch điện thoại di động vừa nói.

"Được, chờ chút bây giờ mẹ đi đun." Nói xong, người phụ nữ cầm ấm đun nước bên cạnh TV, đang định vào phòng tắm lấy nước đun sôi, nhưng vừa vặn vòi nước, cô hét toáng lên sợ hãi và ném cái ấm sang một bên.

Thay vì nước, thứ chảy ra từ vòi là một dòng bọ cánh cứng nhỏ màu đen đều đặn.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Đứa nhỏ nghi hoặc hỏi, giây tiếp theo, cũng sợ hãi kêu lên: “Á, mẹ, đó là cái gì vậy?”

“Là một thứ gì dơ bẩn nào đó! Nhanh, chúng ta mau đi trước!”

“Quần áo và túi cũng bỏ ạ?”

Người phụ nữ cũng muốn thu dọn đồ đạc của mình, nhưng quay đầu lại chỉ thấy toàn bộ nhà vệ sinh đã bị bọ đen bao phủ. Tốc độ của bọn chúng quá nhanh, nhanh đến mức giờ đây giường cũng đã có hình bóng của bọn chúng. Chúng khiến cho người khác da đầu phát run.

“Không, bỏ đi, vứt nó đi. Con yêu, ta mau đi thôi!” Người phụ nữ vội vàng bế cậu bé lên mở cửa.

Điều khiến cô sững sờ là cánh cửa phòng đối diện cũng được mở toang, từng đàn bọ đen như lũ cuốn xối xả tuôn ra, cả hành lang được bao phủ bởi những tấm thảm dày đang di chuyển màu đen.

Một giây sau, hai người bọn họ đã bị thi trùng nuốt chửng, không còn đường đi. Thi trùng lập tức chiếm lấy phòng của anh ta.

“Không ổn rồi! Khách sạn này cũng có vấn đề!” Thời Yến vội vàng tìm Nhiếp Diệp Chân: “Chúng ta phải rời đi ngay bây giờ! Tôi sẽ thu dọn đồ đạc, còn anh đưa Sở Hưu đi, nhanh lên!”

Họ đã quen với việc nhanh chóng thay đổi vị trí khi làm nhiệm vụ. Nhiếp Duẫn Chân không chần chờ, ngay lập tức đi đến chỗ Sở Hưu.

Điều kỳ lạ là anh ta không gặp phải đàn bọ, đi đến cửa phòng của Sở Hưu rất thuận lợi. Khi anh ta mở cửa ra, Sở Hưu đã nằm yên ổn ở trên giường. Anh ta cõng người đàn ông trên lưng và lao thẳng về phía trước.

“Nhanh lên, nhanh lên! Thang máy không đi được nữa, chúng ta chạy thang bộ thôi.” Thời Yến đã thu dọn xong đồ đạc, đứng ngoài cửa đợi anh ta. Ba người lục tục chạy xuống cầu thang, lúc này Nhiếp Duẫn Thực mới hiểu được Thời Yến nói khách sạn này có vấn đề là ý gì.

Rất nhiều thi trùng… chúng đến từ đâu?

Những thi trùng này dường như đã bao phủ cả hành lang. Cái lưng của chúng đen bóng, cả hành lang cũng bị bóng đen nuốt chửng. Bọn họ không thể tránh né, chỉ có thể giẫm lên lưng thi trùng mà đi. Mỗi bước họ giẫm lên là một mảnh bọ cánh cứng vỡ vụn, tiếp rắc kèm theo rất nhiều chất nhầy đặc quánh ghê tởm bắn ra. Đồng thời, họ cũng phải tránh thi trùng bò lên người, cứ đi được vài bước lại phải lắc chân để xua thi trùng ra khỏi người.

Nhiếp Duẫn chân dùng cả hai tay để khiêng người, Thời Yến dùng một tay xách hành lý, tay kia lấy áo khác từ trong túi ra, không ngừng phủi thi trùng bò lên trên người mình và Nhiếp Duẫn Chân đi. Cuối cùng cũng chạy đến sảnh ở tầng một, họ mở cửa lao ra ngoài.

Bấy giờ, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thật khủng khiếp. Tôi không biết những con bọ này chui từ đâu ra.

Thời Yến Cũng không khá hơn là bao, cô ta nhìn đế giày với vẻ ghét bỏ, cau mày: “Đúng vậy, ghê tởm hết sức.” Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tự nhiên cô ta cảm thấy hơi buồn nôn.

“Chờ đã, chờ đã… Nhìn kìa.” Nhiếp Duẫn Chân đứng đối diện cô ta, há hốc mồm kinh ngạc.

“Sao thế?” Thời Yến nghi hoặc quay đầu lại, sắc mặt bỗng chốc đông cứng lại.

Không biết bắt đầu từ cửa sổ nào, chỉ biết có một đàn bọ đen đang đều đặn dần dần bò xuống tầng một của tòa nhà.

Từng chút từng chút một, giờ đây toàn bộ toà nhà đã bị bao phủ bởi thi trùng màu đen.

“Chạy mau.” Nhiếp Duẫn Chân chạm nhẹ vào vai Thời Yến, để người sau phản ứng lại: “Hả? À được, đi thôi.”

Chiếc xe họ lái vẫn nằm trong bãi đỗ xe. Bên trái có một vết xước lớn, gương chiếu hậu bị vỡ nát. Nhưng bây giờ không phải là lúc kén chọn, cũng không có thời gian cho họ sửa xe. Họ đặt Sở Hưu ở ghế sau, Thời Yến lái xe vào thành phố.

“Nói thử đi, chúng ta tìm một vài học sinh thì thế nào? Cấp ba hay đại học cũng được.”

“Học sinh?”

“Đúng, không phải nhiều học sinh thích những trò chơi thú vị cảm giác mạnh như thế này sao?”

“Đúng nhưng…”

Theo phản hồi từ những người làm nhiệm vụ trên trang web, họ thường không tìm học sinh sinh viên để làm nhiệm vụ mà bắt đầu với những người trông thông minh hơn trên thế giới, hầu hết là thanh niên và trung niên. Có lẽ đây là chút lương tâm duy nhất còn sót lại của họ.

Người đã sống lại một lần như Thời Yến không biết, lúc bắt đầu họ đã tuyển hai học sinh là Ôn Thanh và Vân Thiến ở vòng đầu tiên. Đương nhiên, hậu quả là họ phải trả một cái giá đắt. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho trong lòng Thời Yến có chút phản đối, mâu thuẫn mơ hồ, chỉ có điều cô ta cũng không hiểu quá rõ.

“Nào, hai chúng ta còn có thể tìm ai bây giờ?” Nhiếp Duẫn Chân lắc bàn tay bị thương của mình. Khi anh ta tháo băng để thay băng, miệng vết thương vẫn còn màu đen: “Lại nói, nhiệm vụ không quy định số lượng người cụ thể. Do vậy chúng ta cứ tìm càng nhiều người càng tốt.”

Dù sao cũng phải tìm được người, mà lừa người dễ hơn nhiều so với dùng súng uy hiếp.

Điều bất lợi là những người gian lận dưới danh nghĩa trò chơi sẽ chết nhanh hơn vì thiếu cảnh giác. Đó là lý do tại sao Sở Hưu thà dùng súng để buộc những người tham gia đó cảnh giác và cố gắng tự cứu lấy mình.

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ đăng bài để kêu gọi.”

Rốt cuộc, Thời Yến không tốt bụng đến vậy. Cô ta cúi đầu và nhanh chóng tìm thấy một trường trung học ở địa phương cách lộ U Minh không xa.

Dù sao cũng phải tìm được người, lừa người còn dễ hơn dùng súng uy hiếp.

"Này, nghe gì chưa? Điền Nhạc lớp bên nói tối nay xin nghỉ."

"Xin nghỉ thì xin nghỉ thôi, có chuyện gì sao?”

"Không phải, đoán thử xem cậu ta sẽ làm gì trong thời gian xin nghỉ?"

"Cậu ta đi hẹn hò à?"

"No, lầm to rồi." Cô gái bắt chuyện hạ thấp giọng: "Cậu ta có hẹn với một người. Tối nay cậu ta sẽ đến lộ U Minh để thám hiểm, chơi trốn tìm. Thế nào? Có thú vị không? "

"Chậc... Can đảm quá, dù sao tôi cũng không dám đi."

"Không đúng, sao bảo đêm qua ở lộ U Minh có ba chiếc xe đâm nhau mà? Nghe nói có người đã chết, vậy hẳn bây giờ cảnh sát phải quản lý chỗ đó rồi chứ?"

"Quản lý ban ngày, chắc ban đêm không có ai đâu nhỉ?"

"Kinh dị lắm, tôi không dám đi đâu."

"Cậu ta lấy thông tin ở đâu vậy? Đi thám hiểm cùng ai?"

“Nghe nói cô ta là người đến từ nơi khác, vì quá tò mò về truyền thuyết quỷ ám ở lộ U Minh nên muốn đi xem thử.” Cô gái bắt đầu cuộc trò chuyện hạ thấp giọng nói: "Điền Nhạc đi đến đó cũng có nguyên nhân. Nghe người ta nói, cô ta nhát gan không dám đi một mình. Nếu đi cùng cô ta, một người một ngàn, đi hai giờ là về."

Gia đình Điền Nhạc không giàu có, hai giờ một ngàn, cậu ta cũng không phải làm chuyện phi pháp nên khó mà không động lòng.

Một truyền mười, mười đồn trăm, nội dung của bài post này rất nhanh đã lan truyền đến cả năm lớp. Theo như người đăng, không giới hạn số lượng người, người đi càng nhiều càng tốt. Công việc chỉ có đưa bọn họ đi chơi, lúc về mỗi người đều có một ngàn.

Thành phố này không được tính là quá phát triển, giống như Điền Nhạc, không ít học sinh trung học tự nhận là dũng cảm đều có chút động tâm.

"Này, Thanh Thanh, cậu nghe nói gì chưa?"

Ôn Thanh và Vân Thiến đi vệ sinh về, nghe thấy mọi người đang thảo luận về chuyện gì đó. Mấy học sinh nữ lôi kéo cô gái cùng tham gia thảo luận với bọn họ.

"Nghe nói gì cơ?" Ôn Thanh tò mò.

"Thì là, có người muốn đến lộ U Minh thám hiểm."

"Gì cơ?" Khuôn mặt của Ôn Thanh bỗng chốc trở nên tái nhợt: "Chỗ đó không thể đi được!"

Cô gái còn muốn nói gì đó thì chuông báo vào tiết đã vang lên, giáo viên bước từ ngoài cửa lớp vào. Ôn Thanh không thể không trở về chỗ ngồi của mình, lấy sách ra đọc.

Nhưng tâm trí của cô gái thì hoàn toàn không đặt vào quyển sách.

Lộ U Minh... tại sao bọn họ lại đến đó để khám phá làm gì?

Không thể đến đó!

Cả tiết đó Ôn Thanh lúc nào cũng lơ đễnh, trong lòng không yên, giáo viên yêu cầu cô gái trả lời câu hỏi cũng không đáp lại. Sắc mặt cô gái thực sự rất kém, giáo viên cho rằng cô gái không được khỏe nên cũng không làm khó cô, bảo cô nghỉ ngơi cho khoẻ.

Sau giờ học, giáo viên bê đồ đạc trở về văn phòng, Ôn Thanh lập tức chạy tới chỗ bạn nữ vừa nói chuyện phiếm với mình: “Các cậu vừa nói đi đến lộ U Minh là sao?”

"Hả? Cậu không biết gì sao?" Người đưa tin kích động kéo cô gái ngồi xuống, kể cho cô nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.

Ôn Thanh nghe bạn nữ kia nói xong, khóe môi tái nhợt: "Tối hôm qua vừa xảy ra tai nạn xe cộ, chắc chắn bọn họ cũng biết, sao có thể liều mạng như vậy được?"

"Không phải đã nói nguyên nhân xảy ra tai nạn xe cộ là do đèn pha quá xa và không phanh được sao? Có điều đúng là rất kỳ lạ, ngã tư đường, ba chiếc xe đâm nhau. Thôi, tóm lại cậu không cần hiểu quá rõ về mấy cái này đâu, chỉ cần biết là do Điền Nhạc muốn kiếm thêm chút thu nhập là được rồi."

Ôn Thanh lắc đầu: "Không phải, các cậu không biết đâu. Số tiền này không kiếm được, mà chỗ kia cũng không thể đi!"

Trong mắt cô gái hiện lên một tia kiên quyết: “Trừ Điền Nhạc ra, còn có ai nói sẽ đi nữa?”

"Hừm... Điền Nhạc, Phương Nam, Lăng Vi Vi..." Bạn nữ xòe tay ra đếm, một hơi gọi tên bảy tám người. Ôn Thanh càng nghe càng khiếp sợ. chờ bạn nữ kia nói xong, cô gái hơi gật đầu rồi vụt chạy ra khỏi lớp.

Vân Thiến không đi cùng cô, cô nàng nhìn xung quanh rồi lặng lẽ đến gần bạn nữ: "Này... Cậu vừa nói nhận được một ngàn, chuyện đó có thật không?"

Ôn Thanh chạy sang lớp bên cạnh hỏi tên Điền Nhạc, việc này ngay lập tức khiến cho một nhóm nhỏ bắt đầu ồn ào. Ít nhiều gì thì Ôn Thanh cũng là một cô gái xinh đẹp. Bình thường cuộc sống của học sinh cấp ba ngoài cuộc sống học tập vất vả ra thì vẫn không quên buôn chuyện. Ôn Thanh chính là cô gái xinh đẹp mà bọn họ thường treo bên cửa miệng.

Điền Nhạc bước ra khỏi cửa, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, cậu ta thích Ôn Thanh rất nhiều, chưa nói đến có phải thâm tình hay không, một chút sự ngưỡng mộ của tuổi trẻ cũng đủ khiến cậu ta phải kiềm chế trước mặt cô gái mà mình rung động.

“Tối nay cậu đến lộ U Minh đúng không?” Ôn Thanh cất tiếng hỏi thẳng: “Cậu phải tin tôi, nơi đó là nơi không thể đến, rất nguy hiểm."

Điền Nhạc cũng không muốn đi, nhưng vì cậu ta muốn có tiền, sự nghèo túng và quẫn bách trước người con gái mình động lòng khiến cậu ta rất xấu hổ, vì vậy cậu ta quay mặt đi: "Tôi đến đấy xem một chút rồi về, không phải chuyện của cậu, cậu không cần quan tâm."

"Cậu!" Ôn Thanh tức đến giậm chân: "Cậu có biết chỗ đó mới có người chết không? Vậy mà còn chạy đi chơi đùa lung tung, thật sự không muốn sống nữa."

"Không sao, tôi tin vào khoa học. Sau khi nói chuyện xong, chúng tôi chơi một lúc rồi sẽ quay về, cũng không có gì không ổn." Điền Nhạc nói ra lời vừa rồi không kìm nổi hối hận, cậu ta cố gắng tìm cách bào chữa lại một cách vụng về.

"Nếu thực sự gặp phải chuyện không may thì các cậu hối hận cũng đã muộn rồi!" Ôn Thanh thật sự lo lắng, đoán chừng nói vài ba câu cũng không có ý nghĩa, bèn xoay người rời đi, định đi báo cho chủ nhiệm lớp biết.

Cục cảnh sát thành phố.

Sắc mặt của mấy viên cảnh sát vô cùng nghiêm trọng. Trong tay mỗi người bọn họ là một xấp ảnh chụp cùng tư liệu. Nếu nội dung trên bị tiết lộ ra ngoài, nhất định đó sẽ là một tin tức trấn động cả nước.

"Chuyện này... người bình thường thật sự có thể làm được sao?" Viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở đầu chậm rãi thở ra một hơi, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Không ai trả lời câu hỏi của anh ta. Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về câu hỏi này, sau đó cùng trốn tránh việc tìm kiếm câu trả lời.

"Đây là chuyện lớn, mọi người phải nhớ kĩ, tất cả tin tức về vụ án ở ngã tư lộ U Minh sẽ được bảo mật. Kể từ ngày hôm nay, lộ U Minh sẽ bị phong toả, không cho phép bất kỳ người nào khác tiến vào." Thấy bọn họ đã đọc xong, người phụ nữ đứng phía trên nghiêm túc nói.

Cô ta không còn trẻ nữa, nhưng các đường nét trên khuôn mặt vẫn xinh đẹp. Giữa lông mày và đôi mắt lộ ra vẻ uy nghiêm mạnh mẽ, điều đó khiến người lần đầu tiên trông thấy cô ta sẽ cảm thấy xa cách hơn là đánh giá cao vẻ đẹp.

"Đã rõ." Những người khác trong phòng họp cũng nghiêm túc trả lời.

“Đã rõ.” Trong phòng hội nghị những người khác đồng dạng nghiêm túc trả lời.

Bọn họ đều biết rõ mình đã đặt chân vào một khu vực huyền bí nào đó.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng thảo luận về ý tưởng của mỗi người. Mọi người xem có cách nào không, nếu có vấn đề gì thắc mắc thì bây giờ có thể nêu ra."

Ngay khi giọng nói vừa dứt, một trong số họ đã giơ tay.

Anh ta là một người thờ phụng và tin tưởng tuyệt đối vào khoa học, cất tiếng hỏi: "Tôi đang nghĩ, phải chăng kẻ sát nhân đã tháo rời bộ xương của thi thể ra rồi lắp ráp lại? Nếu không, rất khó để giải thích tại sao có tới hàng chục bộ xương được xét nghiệm nhưng đều cho ra kết quả là của cùng một người."

"Vấn đề của cậu không phải là các bác sĩ pháp y chưa từng nghĩ đến. Nhưng bọn họ đã kiểm tra tất cả các đầu lâu và xác nhận rằng kết quả kiểm tra bên trong đầu lâu hoàn toàn giống nhau."

Giờ khắc này, bọn họ thậm chí còn có vẻ kinh ngạc hơn.

Sao có thể được….

Trên thế giới này có thể có một người với hai cái đầu không?

"Vậy cái bát được phát hiện tại chỗ là gì? Bên trong còn có một bát cơm thối trộn với tro của nhang. Điều đó có ý nghĩa gì không?"

Đúng lúc này, cửa phòng họp vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp. Sau khi xin phép, một viên cảnh sát trẻ tuổi vội vã đi vào, nhỏ giọng nói với nữ cảnh sát đứng trên đầu.

“Sao cơ?” Nữ cảnh sát bỗng dưng mở to hai mắt.

“Cuộc họp ngày hôm nay kết thúc tại đây. Cấm chỉ mọi người mang tài liệu ra khỏi phòng họp. Tiểu Lưu, cậu nhớ dọn dẹp cẩn thận.” Nói xong, nữ cảnh sát lập tức đi theo viên cảnh sát trẻ khi nãy ra khỏi cửa, để lại những người còn lại trong phòng họp thất thần nhìn nhau.

Gần đây, ngày càng có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra hơn. Mỗi sự kiện đều giống như đang thách thức chủ nghĩa duy vật trong họ.

“Nói thế nào nhỉ, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự tồn tại ma quỷ sao?”

"Nhớ phải tin tưởng tuyệt đối vào khoa học, đừng nói những chuyện vớ vẩn vô lý ở đây.”

“Tôi biết chứ, nhưng có một câu tôi vẫn phải tin. Gốc rễ của khoa học chính là huyền học.”

“Tôi tán thành, tôi cũng từng tin vào khoa học. Trên đời này này có một số chuyện kỳ lạ như vậy. Nếu không thì phải giải thích như thế nào về máu trong bình nhiên liệu của những chiếc xe địa hình kia?”

“Đúng vậy, cả những hộp sọ giống hệt nhau nữa. Một người có thể có nhiều đầu đến vậy sao?”

“Vừa rồi tôi muốn nói rằng cơm trộn với tro hương ăn ở ngã tư đường là những trò bịp bợm của ma quỷ. Không biết có phải do gan của bọn họ quá lớn hay không mà thực sự đã hấp dẫn được những thứ quỷ quái kia….”

“Được rồi, được rồi, chết người là chuyện lớn, không nên nói lung tung.”

“Mà này, không biết vừa rồi chị Triệu nghe được tin tức gì? Tôi sốt ruột quá.”

Mọi người trong phòng bốn mắt nhìn nhau, dường như không một ai biết.

Người được gọi là chị Triệu đang vội vã đi theo sau viên cảnh sát trẻ tuổi, xuống tầng dưới rồi mới đè thấp giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tất cả thi thể đều không tìm thấy?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp