Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 45


1 tháng

trướctiếp

Câu nói này đã khiến cho nhiệt độ bên trong xe giảm xuống bảy tám độ, qua một lúc sau, Sở Hưu mới mở miệng hỏi: “Anh vừa mới nói… là thật sao?”

Lục Ngôn Lễ đã khôi phục lại dáng vẻ không cảm xúc của mình, mí mắt rũ xuống không biết là đang nghĩ gì, một lúc sau, hắn thản nhiên mà nói: “Tùy anh nghĩ thế nào.”

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến một khách sạn khác.

Vừa dừng xe lại, Nhiếp Duẫn Chân và Thời Yến vây quanh hắn, rõ ràng là có chút tò mò về Lục Ngôn Lễ.

Sở Hưu nói mình đưa theo một người trở về, tại sao hai người bọn họ nhìn lên nhìn xuống giống như có giao tình vậy?

Bọn họ quen biết nhau vào lúc nào? Còn nói là, thời gian ngắn ngủi, Sở Hưu đã lừa đối phương như một người bạn tốt?

Người này… cảm giác không giống nha, trông có vẻ rất tỉnh táo.

Lục Ngôn Lễ bất chấp sự đánh giá của mọi người, hơi gật đầu, cũng không có ý chào hỏi.

Dù sao mục tiêu của hắn đã đạt được rồi.

Khoảnh khắc mà hắn đồng ý với Sở Hưu, Lục Ngôn Lễ khắc sâu ám thị tâm lý cho anh ta, dặn dò anh ta phải luôn nhớ tự mình điều tra tin tức về phái thần toàn tri.

Cần phải biết được, tình trạng phát triển của vị “thần” này ở thế giới khác.

Mục tiêu cuối cùng của hắn là An Tinh Vũ, nhưng làng Hồng Hà không nên quá vội vàng, còn chưa kịp củng cố ám thị tâm lý thì cậu ta đã rời đi rồi.

Nhưng bây giờ xem ra, Sở Hưu sẽ là một sự lựa chọn tốt hơn, có lẽ anh ta sẽ sống lâu hơn An Tinh Vũ một chút. An Vũ Tinh vẫn còn là một học sinh, ít nhiều có chút hạn chế.

Lục Ngôn Lễ đã tìm kiếm nhiều năm như thế, mặc dù hân không ngừng cổ vũ bản thân, mỗi ngày đều làm những ám thị tâm lý tích cực cho mình, sâu thẳm trong nội tâm cũng mơ hồ có chút tuyệt vọng. Mọi người đều say còn mình cảm nhận sự cô độc đâu có dễ chịu như thế? Hăn thường sẽ không phân biệt rõ tất cả mọi thứ đến tột cùng có phải là tưởng tượng của hắn hay không.

Đúng lúc, xuất hiện những người thi hành nhiệm vụ này, có thể khiến hắn thỉnh thoảng nhìn thấy, thế giới trước khi biến đổi hẳn là có hình dạng gì?

Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Lục Ngôn Lễ cùng ba người kia đi loanh quanh, mua một số vật tư, sau khi dùng bữa tối, yêu cầu ông chủ đóng gói thêm bốn phần cơm trắng.

Tro nhang trộn lẫn với cơm, còn gọi là cơm người chết, ngã tư đường là nơi dễ xảy ra tai nạn, ngoài tình trạng mặt đường dễ xảy ra tai nạn ô tô ra, thì còn có một số truyền thuyết đô thị truyền lại, những người chết đi do những chiếc xe gặp tại nạn luôn quanh quẩn ở ngã tư đường, không tìm được nhà, vì vậy mọi người phải giúp những con ma này được ăn no.

Mà người sống ăn tro nhang trộn với cơm… rất dễ nhìn thấy người chết, thậm chí, bản thân cũng có thể biến thành người chết!

Càng không cần phải nói, lộ U Minh vốn là bị người dân thành phố đồn đại là nơi âm dương giao nhau, chơi ở cái chỗ này, càng là không cần mạng sống rồi.

Một nhóm bốn người đi bên đường, ánh chiều tà ở chân trời vừa mới khuất núi. Chính vào thời gian này, một con mèo đen được từ trên cây đã nhảy xuống, nhảy vào trong lòng Lục Ngôn Lễ.

Thông báo tìm mèo được dán ở trên thân cây, ảnh trên thông báo và con mèo trong lòng anh ta giống hệt nhau. Lúc này, con mèo đen nhỏ giẫm lên khuỷu tay của anh ta, trong miệng còn ngậm một cái thẻ học sinh đặt vào trong lòng bàn tay anh ta, sau đó khe khẽ kêu lên hai tiếng.

Người liên hệ là Ôn Thanh.

Xem ra… Ôn Thanh và bọn họ vẫn ở trong vòng luẩn quẩn như cũ, con mèo này và mấy ngày trước giống nhau, đã chủ động tìm tới cửa.

“Anh muốn đưa nó trở về sao?” Trái tim của Thời Yến đột nhiên mềm nhũn thành một vũng nước.

Lấy Sở Hưu làm trung tâm lần nữa bắt đầu nhiệm vụ, bọn họ tránh Ôn Thanh và Vân Thiến, tự nhiên không biết được lực sát thương của hai cái tên này. Thời Yến rất thích mèo, ngay cả trên đường đi làm nhiệm vụ, cũng không khỏi mềm lòng trước mèo.

Lục Ngôn Lễ lắc lắc đầu: “Không thể để lỡ thời gian.” Nói xong, đặt con mèo trong lòng anh ta lên trên, thẻ học sinh nhét lại vào miệng con mèo, sau đó nhẹ nhàng vỗ vào bụng con mèo, “Tự mình đi về đi.”

Không tìm thấy con mèo cũng tốt, điều kiện để Ôn Thanh hồi sinh ít hơn một chút, không có cách nào hồi sinh, cũng không có cách nào giết hết tất cả mọi người trong khách sạn, bao gồm cả Ôn Chính Tín, điều này có lẽ có khả năng phá vỡ vòng luẩn quẩn.

Đôi mắt màu xanh của con mèo đen rũ xuống, căng thẳng né tránh bàn tay muốn chạm vào của Thời Yến, rồi nó nhảy trở lại trên thân cây, bộ lông đen thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, không nhìn thấy rõ.

Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ màn đêm buông xuống.

Bầu trời đêm nay càng u ám hơn, trăng và sao đã chui vào trong bóng đêm không nhìn thấy rõ, sau khi chiếc xe lái về phía lộ U Minh, môi trường xung quanh càng mờ mịt hơn, quả thực giống như một hũ mực đặc quánh không thể tan chảy.

Nhiếp Duẫn Chân đã đặc biệt chọn một số bản nhạc ô tô yên tĩnh, anh ta không biết người mà Sở Hưu mời đến là người thế nào, nhưng đến cả thái độ của Sở Hưu đối với anh ta cũng đều rất thân thiện, anh ta đương nhiên sẽ không có não mà đi khiêu khích.

Cây cối bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nhiều, nhưng một chút lá xanh cũng không có, lại lái về phía trước một đoạn nữa, đèn xe chiếu sáng cả biển tên của lộ U Minh.

“Đến rồi.” Nhiếp Duẫn Chân nói.

“Trước tiên chúng ta ở đây chờ đã, sau 0 giờ rồi đi qua.” Sở Hưu nói.

Lục Ngôn Lễ ngồi ở ghế sau, Thời Yến ngồi bên cạnh hắn, trong lòng còn ôm một thùng giữ nhiệt, bên trong để cơm trắng, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thình lình lại nhớ đến Diệp Thành Khoa, thở dài yếu ớt.

Tiểu Diệp Tử chết rồi… Cô ta còn có thể sống được bao lâu nữa?

Cô ta thật sự đã chịu đủ bóng tối của tương lai dài dòng mà không nhìn thấy hy vọng, rất nhiều lần đã từng nghĩ đến có cần liều mạng mà chết như những người đó không, nhưng sự khao khát sống sâu thẳm trong tim đã khiến cô ta không biết bao nhiêu lần để bàn tay đang cầm dao xuống.

Có thể sống sót, tại sao phải lựa chọn cái chết?

Đây cũng chính là lời Diệp Thành Khoa đã an ủi khuyên can cô ta.

Nhiếp Duẫn Chân từ trong gương nhìn thấy cảm xúc rầu rĩ không vui của Thời Yến, chuyển nhạc trong xe cho vui hơn một chút, anh ta nói: “Được rồi, người chết không thể sống lại, hay là tập trung vào việc trước mắt đi.”

Thời Yến hít sâu một hơi: “Tôi không sao.” Cô ta mạnh mẽ sốc lại tinh thần, cố gắng thay đổi lực chú ý, thế nhưng sự khủng hoảng về cái chết và nỗi đau xót khi bạn bè rời đi, đã khiến cô ta khó hồi phục trong một thời gian. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nhưng mà lời của Nhiếp Duẫn Chân ít nhiều lưu lại những gợn sóng ở trong lòng cô ta.

Người chết… Không thể sống lại được sao?

Đã đợi rất lâu, cái lạnh dần xâm chiếm, sương đã giăng dày đặc, không giờ đêm, cuối cùng cũng đến rồi.

Không cần nói, Nhiếp Duẫn Chân đã khởi động xe, lái về phía trước, ở trong bóng tối lái về phía trước một lúc, đã có thể nhìn thấy ngã tư đường ở phía trước.

“Là bây giờ bắt đầu à?” Nhiếp Duẫn Chân không chắc chắn hỏi lại một câu. Sở Hưu nói: “Bắt đầu đi, sớm một chút kết thúc sớm một chút rồi trở về.”

Bốn người xuống xe trong gió lạnh, đi tới giữa ngã tư, nhiệm vụ này không hề yêu cầu phải hoàn thành một mình, vì vậy bọn họ đã quyết định bốn người cùng nhau thực hiện. Nhiếp Duẫn Chân đã lấy mười mấy cây nhang trong túi mà anh ta mang theo, sau đó anh ta lấy trong túi ra một chiếc bật lửa. Anh ta dùng một tay châm lửa, tay còn lại đốt nhang. Nhưng có việc kỳ lạ đã xảy ra, chiếc bật lửa của anh ta không sáng lên.

Không, không đúng, một tia lửa có thể, tia lửa cũng có thể được thắp sáng, nhưng tia lửa và ngôi sao bị tắt ngấm cùng một lúc, điều này còn không đủ để nói rõ sao?

Ba người còn lại đồng thời đã nghĩ đến một khả năng đáng sợ…

Sở Hưu khẽ trách một câu: “Đừng tự mình dọa mình.” Nói xong, anh ta giơ tay, giúp che chắn gió, để Nhiếp Duẫn Chân tiếp tục châm lửa.

Lần này, cả mười mấy nén nhang đã dễ dàng được đốt cháy.

Nhiếp Duẫn Chân thở phào một hơi, một người ba nén nhang mà phân chia ra.

Thời Yến và Lục Ngôn Lễ vừa rồi bận rộn chuẩn bị cơm, để không xảy ra bất kỳ sự cố nào, bát cơm bọn họ chọn đều là những bát cơm nhỏ nhất, bốn bát cơm trắng được xếp thành một hàng, trên mặt của mỗi bát đều cắm ba nén nhang ngay ngắn, làn khói trắng nghi ngút cuộn cuộn lên.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba nén nhang từng chút từng chút cháy hết. Tro nhang bốc lên một lúc, rồi lại theo gió nhẹ rơi xuống, rơi trên bát cơm trắng đã bị gió lạnh thổi từ lâu.

Ba nén nhang cắm trên mỗi bát cơm, đều đã cháy hầu như không còn.

Tiếp theo đó, bọn họ liền ăn vào.

Thời Yến bưng bát cơm lên, đôi đũa khuấy trong bát cơm một lúc, cơm trắng mềm dẻo được bao thành hạt có màu xám, nhìn thôi đã cảm thấy ngán rồi. Cô ta cắn răng, ngậm vào trong miệng một miếng.

Buồn nôn, muốn ói, khó ăn quá đi…

Vì mạng sống, Thời Yến kìm nén cơn buồn nôn của mình, lại nhìn những người khác, biểu cảm của bọn họ cũng rất khổ sở.

Chỉ có người mới đến tên Lục Ngôn Lễ, biểu cảm bình tĩnh rất nhiều, thần sắc của hắn cũng không giống như là ăn thức ăn bình thường, quả thật giống như một người máy đã tự đổ dầu vào miệng mình, cho vào trong miệng mà không có cảm xúc gì, nhìn thấy để người ta không muốn ăn, nhưng không được xem là buồn nôn.

Thấy người mới cũng lợi hại như thế, Thời Yến mới hiểu được tại sao Sở Hưu muốn tìm hắn, vẫn phải tự mình nhận lấy. Trong lòng cô ta sau khi tự khích lệ mình, đồng thời cắn răng một cái, tiếp tục cố gắng ăn.

Một bát cơm nhỏ rất nhanh đã ăn xong.

Lục Ngôn Lễ chịu đựng sự khó chịu từ dạ dày trong vài giây, hắn ngồi thẳng ngồi dậy, ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh khu vực nhỏ.

Có người nói, ăn cơm của người chết thì nhìn thấy ma quỷ.

Nhưng hắn cũng không nhìn thấy gì hết.

Vẫn là một bầu trời đêm đen như mực, con đường trắng xóa, một mảng trống rỗng, cái gì cũng không có.

Ngược lại Thời Yến chậm rãi mở to đôi mắt.

Cô ta nhìn thấy rồi… Cô ta nhìn thấy rồi!

Tương truyền rằng, nếu vô tình nhìn thấy ma thì không được nói bất cứ điều gì, làm ra vẻ không nhìn thấy cũng không được tính, nếu khiến ma quỷ chú ý đến mình, hoặc là nhìn trực tiếp vào ma quỷ, thì không chết cũng bị thương.

Thời Yến lập tức cúi đầu, không dám nói nhiều, nhưng đôi mắt từ từ nhìn về phía Sở Hưu và Nhiếp Duẫn Chân.

Bọn họ có thể nhìn thấy không?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp