Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 44


1 tháng

trướctiếp

“Anh định cầu nguyện gì với nó?” Lục Ngôn Lễ hỏi.

Nó phát âm giống từ ông ấy trong tiếng Trung, do đó Sở Hưu không có nhận ra được hình dung của Lục Ngôn Lễ có chỗ nào không ổn, ngược lại, giọng điệu của hắn còn rất thành kính.

Sở Hưu nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ cảnh tượng bên ngoài so với bình thường cũng không có gì khác biệt, ánh nắng chiếu xuống, con đường sạch sẽ gọn gàng, xe cộ ra vào tấp nập, cả một sự phồn vinh.

“Bây giờ tôi, vẫn còn một chút suy nghĩ chưa rõ ràng.” Sở Hưu lẩm bẩm một mình, “Tôi luôn cảm thấy như mình đang thiếu thông tin gì đó rất quan trọng.”

Anh ta chuyển sang chủ đề khác: “Còn anh thì sao? Nếu là anh, anh sẽ cầu nguyện chứ?”

Lục Ngôn Lễ cười khổ: “Lẽ nào bây giờ tôi còn có lựa chọn khác sao?”

Hoàn toàn chính xác, ma quỷ cũng được, thần linh cũng được, đối với bọn họ mà nói hai dạng này cũng không có khác biệt gì, bất luận bọn họ muốn làm gì, đối với một người bình thường không có cách nào phản kháng lại.

“Nhưng tôi luôn cảm thấy…” Sở Hưu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Anh ta luôn cảm thấy tất cả sẽ không có gì đơn giản như vậy, so với ma quỷ giết người đẫm máu và tàn bạo, cái gọi là “điều ước” của thần càng cho anh ta một loại cảm giác nguy hiểm vô cùng đáng sợ.

Từ Ôn Thanh đến bọn họ, tất cả dường như… đều ở trong sự khống chế của vị “thần” kia, dù bọn họ lựa chọn thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng luân hồi này.

Rốt cuộc còn có ai thực hiện điều cầu nguyện với thần nữa? Bọn họ đã trả cái giá gì? Sở Hưu không thể biết được.

Lục Ngôn Lễ chăm chú nhìn anh ta, không lạnh không nóng nói: “Anh đã cầu nguyện gì với nó rồi?”

Câu nói này của hắn mặc dù đang dùng giọng điệu nghi vấn, nhưng càng chắc chắn hơn là, Sở Hưu giật mình, buột miệng nói ra: “Làm sao anh biết được?”

Lục Ngôn Lễ: “Tôi tùy tiện hỏi một cái, nhưng anh đã xác nhận rồi.” Trên thực tế, Sở Hưu đã không trực tiếp phủ nhận điều này thì đủ đáng ngờ rồi, bởi vì nguyên nhân có sự rằng buộc của vị “thần” kia, anh ta không thể trực tiếp phủ nhận được.

“Anh đã cầu nguyện điều gì?” Lục Ngôn Lễ hỏi, ánh mắt của anh ta dán chặt vào mặt của Sở Hưu, giống như con dao thẳng, “Tôi nghĩ anh cũng đã nhìn ra rồi, với sức lực của những người chúng ta rất khó rời khỏi được, chỉ có hợp tác mới có cơ hội sống sót, cho nên, tốt nhất anh đừng che giấu nữa. Đồng thời, tôi sẽ nói với anh những thông tin mà tôi biết được.”

Sở Hưu im lặng một lúc, rồi nói: “Anh còn biết cái gì nữa?”

“Thế thì xem anh muốn biết cái gì, một đổi một.”

Sở Hưu: “Tại sao anh biết tôi sẽ cầu nguyện?”

Lục Ngôn Lễ: “Bởi vì tôi cũng đã cầu nguyện rồi, điều anh đã cầu nguyện là gì?”

Sở Hưu: “Tôi hy vọng mình có thể sống lại trước một ngày, bây giờ xem ra nguyện vọng này không hề tốt.” Nguyện vọng chỉ trở về trước một ngày, có lẽ bởi vì trong tiềm thức muốn tránh ngày đầu tiên của trò chơi chăng? Anh ta hỏi: “Nguyện vọng của anh là gì?”

Lục Ngôn Lễ: “Chờ có thời gian thích hợp tôi sẽ nói với anh, nhưng tôi có thể dùng thông tin khác để đổi.”

Sau khi xác nhận rằng đối phương không hề cố ý gian lận, Sở Hưu đã đồng ý giao dịch: “Một đổi ba.”

Lục Ngôn Lễ: “Được thôi.” Hắn suy nghĩ một phen, “Một, Diệp Thành Khoa đã bị một con ma nữ quấn lấy, có thể thông qua thiết bị camera giám sát mà phát hiện được; hai, Ôn Thanh và Ôn Chính Tín đều có một tượng thần, không xác định được có phải là một hay không, trường hợp bọn họ đã chết mà lại sinh ra một vòng luân hồi mới, có cơ sở để nghi ngờ rằng bọn họ đã hồi sinh bằng cách thực hiện một nguyện vọng với ác thần, cái giá phải trả hiện tại vẫn chưa được biết. Ba, Ôn Chính Tín đã sát hại người bạn thân nhất của con gái mình là Vân Thiến, mà chưa rõ nguyên nhân, phỏng đoán là có liên quan đến Ôn Thanh.”

Sở Hưu giơ tay ngắt lời Lục Ngôn Lễ: “Chờ một chút, anh nói Vân Thiến là do Ôn Chính Tín giết? Vào lúc nào?”

“Đúng, ông ta luôn để thi thể của Vân Thiến trong tủ quần áo trong phòng ông ta.”

“Làm sao anh biết được?”

“Tôi đã nhìn thấy.” Sau khi hắn nhận ra Ôn Chính Tín, hắn đã lẻn vào phòng của ông ta, phát hiện thi thể của Vân Thiến ở trong tủ quần áo. Đã tìm cách lấy bức tượng đi.

Đoạn video mà Nhiếp Duẫn Chân nhìn thấy phía sau, chính là hắn. Hắn cố ý đặt bức tượng trở lại tủ đầu giường của Ôn Chính Tín, hắn đã cắt nó ra để đối phương nhìn thấy được, muốn xem thử nhóm người này sẽ làm nhiệm vụ với tượng thần như thế nào.

Nhưng không ngờ tới là, tượng thần đột nhiên lại biến mất.

Chỉ có điều việc này chính là không muốn để Sở Hưu biết được.

“Nhưng nếu nói như vậy…” Sở Hưu phát hiện có gì đó không đúng, “Mối quan hệ nhân quả hoàn toàn không tương ứng chút nào, chẳng phải là một vòng lặp lại vô tận hay sao?”

“Nếu không thì sao? Nó thật lòng tốt như vậy à? Thực hiện một lần cầu nguyện thì sẽ được hồi sinh từ cõi chết”

Sở Hưu cúi đầu không biết là đang suy nghĩ gì đó, Lục Ngôn Lễ giơ tay lên vỗ vỗ lên vai anh ta, nhìn thẳng qua, đôi mắt gần như càng thâm sâu hơn một chút, anh ta dùng cái miệng mang theo một chút mùi vị đầu độc: “Nói với tôi đi, anh là Sở Hưu của vòng thứ mấy? Làm thế nào mà đến chỗ này?”

Sở Hưu có loại cảm giác kỳ lạ phát sinh một cách không tự nguyện, anh ta cảm thấy như bí mật mà mình vốn phải giữ dường như không phải là một vấn đề gì lớn?

Người ở trước mắt là đáng tin, nói với anh ta cũng không có vấn đề gì chứ? Nếu tiếp tục giấu nữa, không biết lại phải chết đi sống lại bao nhiêu lần.

“Là lần thứ năm rồi.” Sở Hưu nói.

“Vòng thứ nhất… Là khi đang chơi trò chơi bốn góc, chúng tôi đang ở trong nhà máy ở ngã tư cuối lộ U Minh, tôi đã chết trong đó một cách khó hiểu. Vì vậy, tôi đã cầu nguyện sống lại trước một ngày.”

“Vòng thứ hai, trò chơi lần này thuận lợi kết thúc, trò chơi gọt vỏ táo không hề có hao tổn gì. Tiếp theo là lần trở về khách sạn, chơi trò chơi thang máy… Trong lần đầu tiên của trò chơi thang máy, tôi đã lựa chọn chơi cùng với ba người bạn của mình, không ra khỏi thang máy, kết quả tử vong.”

“Lần thứ ba, là tôi tìm anh cùng chơi trò chơi thang máy, lần này, chúng ta đã lựa chọn ra khỏi thang máy, nhưng không hiểu tại sao lại đến một thế giới khác, trước khi chết, tôi lại phải cầu nguyện sống lại một lần nữa.”

“Vòng thứ tư, tôi lại trở về nhà máy kia chơi trò chơi bốn góc, ở chỗ đó, tôi đã giết mình của quá khứ, cũng chính vào lúc đó tôi mới biết được, là ai đã tấn công tôi vào đêm chơi trò chơi bốn góc lần đầu tiên. Sau khi ra ngoài, tôi tiếp tục lựa chọn tìm anh, lựa chọn không ra khỏi thang máy, nhưng cũng đã chết rồi.”

“Vòng thứ năm, tôi đã dựa theo tất cả các đáp án chính xác trước đó chọn ra việc tiếp tục đi xuống, và đã đến chỗ này.” Sở Hưu bị nhìn chầm chầm, đã vô tình nói ra những việc đã trải qua.

Đây cũng là bởi vì anh ta nhìn thấy Lục Ngôn Lễ không hề có cảm giác kỳ lạ nào, anh ta nghĩ rằng những gì mình gặp là Lục Ngôn Lễ, người đã đến "thế giới khác" bằng cách chơi trò chơi thang máy với anh ta ở vòng cuối cùng.

Lục Ngôn Lễ buông cánh tay đang đặt trên vai anh ta ra, ánh mắt chầm chậm thu lại, hắn nói: “Thì ra là như vậy.”

Cũng không biết hắn đã hiểu được gì rồi.

Sở Hưu mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, anh ta bất chợt định thần lại, rồi nhíu mày: “Anh thôi miên?” Trong đáy mắt anh ta ẩn chứa một chút tức giận nho nhỏ được che giấu rất kỹ, nhưng đối với Lục Ngôn Lễ mà nói, sự che giấu cảm xúc này quả thật không khác gì không che giấu.

Không có ai bằng lòng bị người khác ép buộc gây trở ngại tâm lý, Lục Ngôn Lễ hoàn toàn không quan tâm đến chút cảm xúc tiêu cực của đối phương, trong sự bình tĩnh còn mang theo chút mỉa mai: “Ban đầu các người không phải cũng không hỏi qua sự đồng ý của tôi sao? Bây giờ đổi thành bản thân mấy người, thì nổi giận à?”

Sở Hưu ổn định lại cảm xúc của mình, dứt khoát xin lỗi: “Thành thật xin lỗi.”

Sau khi anh ta xin lỗi rồi lập tức hỏi: “Anh đã trải qua mấy vòng rồi.”

Lục Ngôn Lễ trầm tư một lúc, vẫn là lắc lắc đầu: “Không thể nói với anh được.”

Hắn không biết sự hồi sinh từ cõi chết mà Sở Hưu đã trải qua, mình đã làm thế nào, nhưng nghĩ đến kết quả không phải là rất tốt.

“Anh…”

“Nhưng anh có thể thử một cách khác, thử quay lại điểm xuất phát ban đầu, sau đó, đi một con đường không giống như vậy, cố gắng giải quyết vấn đề từ tận gốc rễ.”

“Đây là anh khẳng định chúng tôi sẽ chết ở đây sao?”

“Đúng, đây đã là định trước rồi.” Lục Ngôn Lễ nói, “Mặc dù tôi không biết tại sao tất cả các người phải tự mình tìm chết, nhưng cũng đừng mang theo tôi.”

Sở Hưu giật mình: “Anh có cách gì giải quyết được không?”

“Tôi?” Khóe môi Lục Ngôn Lễ không lên không xuống, như thể đang nở một nụ cười có chút lạnh nhạt, “Việc này thì anh không cần quan tâm đâu.”

Còn chưa kịp đợi Sở Hưu suy nghĩ kỹ, thì hắn đã bổ sung thêm: “Chờ một chút, chúng ta đồng thời cầu nguyện, anh thử cố gắng trở lại từ đầu, sau đó, tránh xa Ôn Thanh và Vân Thiến, người bạn tốt của cô ta! Cũng tránh xa cái khách sạn kia.”

“Anh nói là, con đường sống chính là…” Sở Hưu đột nhiên bừng tỉnh lại.

“Đúng, nếu không vị thần cầu nguyện của chúng ta từ đâu mà ra? Nếu chúng ta không cầu nguyện sống lại với nó, tự nhiên cũng sẽ không vì nó mà chết.”

Lục Ngôn Lễ chỉ thử nghiệm một lần, nhưng anh ta đã có thể phân tích rõ ràng mọi thứ mà anh ta nhìn thấy và nghe thấy.

Một lời đánh thức người dễ tỉnh giấc, rốt cuộc thì Sở Hưu cũng đã hiểu ra rồi, tự nói lầm bầm: “Thì ra là như thế này…”

Nhiệm vụ của ngày đầu tiên yêu cầu bọn họ nhất định đưa theo hai người qua đường cùng chơi, bọn họ ở lộ U Minh đụng phải Ôn Thanh và Vân Thiến, tự cho là đúng cho rằng hai người họ là con đường sống mà nhiệm vụ sắp xếp.

Nhưng mà, lựa chọn hai người họ mới là lựa chọn bế tắc, Ôn Thanh và Vân Thiến đang rơi vào trong vòng luẩn quẩn cầu nguyện để sống lại rồi chết, bọn họ lại cưỡng ép mà tham gia vào.

Đây là cái bẫy của nhiệm vụ... Bọn họ đã rơi vào nó ngay từ ban đầu, lại bởi vì bọn họ đã hiểu lầm rằng mặc dù trò chơi vào ngày đầu tiên có nguy hiểm, nhưng ma quỷ bị Vân Thiến thu hút. Tình hình của ngày đầu tiên đã bình an vượt qua, bọn họ không hề quay lại suy nghĩ về ngày đầu tiên.

Quả thực giống như… một dải băng vô cực mobius, một khi rơi vào trong đó, cho dù lựa chọn như thế nào, cuối cùng đều sẽ kết thúc ở cùng một điểm.

Anh ta nói câu này ra khỏi miệng, Lục Ngôn Lễ bổ sung thêm: “Anh cho rằng chỉ là một dải băng vô cực mobius sao? Vị kia…” Chung quy hắn vẫn là không nói tên của nó ra khỏi miệng, thay vào đó mà sử dụng một từ thay thế mơ hồ, “Nó cũng có thể tùy ý kết hợp kết quả của tất cả sự lựa chọn của chúng ta theo ý muốn, đặt chúng ta lại với nhau từ mọi thời gian và không gian.”

Cho nên, số lần bọn họ cầu nguyện ngày càng nhiều, có được cơ hội sống lại ngày càng nhiều, “thế giới khác” tạo ra cũng sẽ ngày càng nhiều. Có vẻ như anh ta đã có rất nhiều cơ hội, tuy nhiên một khi anh ta bước vào một thế giới khác thông qua trò chơi thang máy, bọn họ sẽ lạc đường, không tìm thấy được đường ra, phải chết mà không nghi ngờ gì nữa.

Cách duy nhất để phá vỡ nó chính là: Ngay từ khi bắt đầu đừng cầu nguyện! Đừng hồi sinh lại!

“Được, tôi đã nhớ rồi.” Sở Hưu gật đầu, hy vọng sẽ phá vỡ tình hình một cách cơ bản, anh ta ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Còn anh thì sao?”

Lục Ngôn Lễ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đã nói rồi, không cần anh quan tâm.”

“Nếu như đã xác định, thì chúng ta chia nhau ra hành động.” Sở Hưu không phải là người nói nhiều, lập tức làm việc đã quyết định.

Lại lần nữa mở mắt ra, Sở Hưu phát hiện mình đang ngồi ở trong xe, bên ngoài cửa xe là con đường nhanh chóng lùi lại phía sau, cùng với đó cảnh tượng ngày càng hoang vắng.

Anh ta trở lại một lần nữa… Sở Hưu bình tĩnh lại, trong lòng có chút vui mừng.

May mắn thay, anh đã có được manh mối quan trọng. Nếu như bọn họ không có nghĩ đến sự việc trên người Ôn Thanh, có thể vĩnh viễn cũng không đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó.

Trên thực tế, chỉ cần luôn luôn để Ôn Thanh và Vân Thiến sống, hoặc là không gặp mặt hai người họ, nhiệm vụ này cũng sẽ không đạt đến mức độ địa ngục như bây giờ.

“Chờ một lát, chúng ta cứ ở đây tìm hai người đi.” Anh ta đột nhiên lên tiếng, khiến ba người còn lại trong xe giật mình.

“Anh Sở, anh xác định muốn ở đây sao?”

“Tìm đi.” Anh ta không giải thích. Ba người còn lại không thể không mở to đôi mắt, cố gắng thử tìm kiếm một vài người đáng tin cậy.

Chưa đầy một lúc sau, chiếc xe tiếp tục khởi động, đã có hai người bất tỉnh nằm ở ghế sau. Khi chiếc xe đi vào lộ U Minh, phía trước xuất hiện hai cô gái trẻ rất quen mắt.

Lần này, bọn họ đi ngang qua Ôn Thanh và Vân Thiến, trò chơi thuật chiêu hồn vào ban đêm, người bị ảnh hưởng là Diệp Thành Khoa.

Mà sau đó, dưới sự kiên quyết của Sở Hưu, bọn họ đã đổi sang một khách sạn khác. Cách xa với yếu tố “thần”, những trò chơi tiếp theo sau cũng không có gì khó khăn.

Chính là bởi vì Ôn Thanh cho rằng bọn họ đã giết Vân Thiến, cho nên Ôn Thanh mới luôn đi theo bọn họ, trong thang máy cũng không ngoại lệ. Không có sự cản trở của Ôn Thanh và Vân Thiến, bọn họ có thể luôn ở trong thang máy chờ đợi, bình an mà vượt qua trò chơi thang máy.

Sau khi Sở Hưu rời đi, Lục Ngôn Lễ nghe thấy tiếng cầu nguyện của mình.

“Thần Toàn tri Toàn năng, xin hãy để tôi… Để tôi sống lại.”

Hắn chỉ cầu nguyện một ước nguyện mà thôi.

Trung tâm thành phố, một khách sạn khác.

Sở Hưu đang chờ ở ngoài cửa.

Anh ta đã ngồi xổm một lúc lâu, và cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu của mình, đôi mắt sáng lên, sau khi đi theo được một đoạn đường ngắn, anh ta chào hỏi.

“Người anh trai này, có hứng thú chơi một trò chơi không?”

Thân thể Lục Ngôn Lễ đông cứng lại.

Bất kì ai bị chĩa súng vào đều sẽ có phản ứng này, anh ta nhớ lại việc bố trí giám sát ở bãi đậu xe, sau khi xác định góc chết này có lẽ không dễ dàng bị nhìn thấy, hắn hỏi: “Trò chơi gì?”

“Yên tâm đi, sẽ không chết người đâu, chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, thì sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.”

“Phải, phải không?”

Vừa nói dứt lời, Sở Hưu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, anh ta vẫn không có phản ứng lại, khẩu súng trên thắt lưng đã bị cổ tay đối phương kẹp lấy rồi ném ra ngoài, tiếp theo sau, đầu anh ta bị đập mạnh vào, cả người ngã nhào xuống đất.

Lục Ngôn Lễ giữ lấy cổ của anh ta, những ngón tay chậm rãi siết chặt lại: “Không phải tôi từng nói sao? Bản thân các người tìm chết, đừng làm phiền đến tôi nữa.”

Bởi vì đã thực hiện một nguyện vọng với cái gọi là vị thần toàn tri kia, hắn đã trả một cái giá rất đắt.

Sở Hưu ngạc nhiên: “Anh vẫn còn nhớ?”

“Nhớ thì như thế nào? Mà không nhớ thì như thế nào?” Lục Ngôn Lễ huých cho anh ta một cái cùi chỏ, rồi mới đứng dậy, gương mặt thờ ơ lạnh nhạt, “Muốn đi tìm chết thì đừng kéo tôi vào.”

“Chờ đã! Có điều muốn nói.” Sở Hưu cố gắng chịu đau mà đứng dậy, “Mấy ngày hôm nay tôi cũng đang điều tra anh, anh có phải đã tham gia vào phái thần toàn tri gì đó hay không?”

Lục Ngôn Lễ không trả lời, là đã ngầm xác nhận.

“Tôi hiểu rất rõ đối với cái phái này, chỉ cần anh cùng tôi tham gia, tôi sẽ cung cấp thông tin cho anh, như thế nào?” Anh ta không tin người đàn ông này tham gia vào phái thần toàn năng là vì tín ngưỡng, nhất định là có mục tiêu gì khác.

Lục Ngôn Lễ khẽ cười: “Anh không thể lừa mọi người vì những kẻ ngốc? Từ lúc ban đầu, anh thậm chí không biết thần toàn tri là gì, nhưng bây giờ lại nói rằng anh biết rõ về nó?”

“Tôi có các kênh có thể hiểu được, qua khoảng… hai, hai tháng hoặc là ba tháng, tôi sẽ cho anh tài liệu.”

Trong lòng Lục Ngôn Lễ có số, hai đến ba tháng mà anh ta nói, đoán chừng đó là tần suất thực hiện các nhiệm vụ của chính anh ta.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ suy tư, đã trầm ngâm rất lâu, mới gật đầu đồng ý.

Trên đường, Sở Hưu nói rõ tình hình mấy ngày hôm nay với hắn.

Ngày hôm đó khi Diệp Thành Khoa chơi trò chơi vẫn không có việc gì lớn, nhưng đến ngày thứ hai mọi người đi gọi cậu ta, mới phát hiện cậu ta đã chết ở trên giường rồi, cả người đều bê bết máu, trên cổ cậu ta còn để lại một vết thắt màu tím sẫm.

“Cho nên bây giờ chỉ còn lại ba người, tôi đành phải tìm thêm một người nữa.” Sở Hưu giải thích.

“Ừm, các người lại dự định chơi cái gì?” Lục Ngôn Lễ hỏi.

Nghe thấy vấn đề này, Sở Hưu hiếm khi cảm thấy có hơi xấu hổ khi mở lời.

“Mười hai giờ đêm, ngã tư lộ U Minh, đặt một bát cơm lên trên, thắp ba nén nhang cắm lên bát cơm đó, sau khi đốt xong trộn tro nhang với cơm mà ăn.”

Lục Ngôn Lễ: “…”

Sở Hưu: “Tôi đã trả lời rồi.” Trò chơi này đích thực không dễ tìm người, nếu đó là một người qua đường bình thường ăn rồi sẽ nôn mửa, nói không chừng lại sẽ có việc kỳ lạ xảy ra, nghĩ đi nghĩ lại người quen thì tốt hơn.

Lục Ngôn Lễ: “Không sao.” Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm, “Tro nhang thì đã tính là gì… Tro cốt tôi còn nếm qua rồi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp