Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 43


1 tháng

trướctiếp

Trong trò chơi thang máy, có thể lựa chọn ở lại trong thang, cũng có thể chọn đi ra ngoài quan sát. Nhưng nhiệm vụ của bọn họ rõ ràng sẽ không dễ tính như vậy, sẽ không để cho bọn họ có thể bình an qua ải.

Bốn người lao ra ngoài không được bao lâu đã dừng chân lại, cũng bởi vì bọn họ cũng không biết phải đi hướng nào, hành lang xuất hiện trước mặt vừa dài vừa tối, u ám, âm lãnh, xung quanh mờ mịt không rõ, giống đi đi giữa một màn sương bụi.

"Mọi người cẩn thận, đừng đi tách ra." Sở Hưu nói, "Tốt nhất là bám chặt lấy góc áo người bên cạnh đi."

Hành lang quá chật hẹp, thậm chí không thể đủ cho hai người đi song song với nhau, vậy nên bọn họ xếp thành một hàng dọc và nắm lấy áo người phía trước. Sở Hưu dẫn đầu đi trước, đi sau anh ta là Thời Yến, rồi mới đến Nhiếp Duẫn Chân và Diệp Thành Khoa. Bốn người tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước.

"Nhớ kỹ, trong thế giới khác rất dễ bị lạc mất phương hướng, cho nên tất cả chúng ta nhất định không thể tách ra, nhất định phải nhớ rõ con đường để trở về." Sở Hưu nhấn mạnh lại vấn đề lần thứ hai, chân cũng bước nhanh hơn.

Không còn cách khác, nữ quỷ trong thang máy không biết khi nào sẽ đuổi theo bọn họ, nếu vẫn dừng trong thang máy không chịu đi thì cũng không được. Nếu đã vậy, anh ta dự định dẫn dụ nữ quỷ rời khỏi thang máy trước, khiến cô ta bị lạc trong thế giới này, tiếp sau đó là bọn họ có thể quay trở lại thang máy rồi.

Chỉ là... Sao đường hành lang này lại càng ngày càng quỷ dị vậy?

Trên mặt tường chỉ loáng thoáng nhìn thấy lớp vữa màu trắng, bên trên ngoại trừ lớp bụi cực dày ra, còn có thể nhìn thấy một ít dấu vết vẽ bậy linh tinh, phần lớn hình vẽ đều là hình que quỷ dị giống như do trẻ con vẽ ra, Sở Hưu liếc qua nhìn một chút rồi không thèm để ý tiếp tục đi thẳng.

Càng đi về phía trước, hình vẽ quỷ dị trên tường ngày càng nhiều hơn, phần lớn đều là chân tay không rõ ràng, gương mặt với biểu tình vặn vẹo, có lẽ do màu sắc được sử dụng đều là tông màu tối cho nên đã tạo ra cảm giác rất khó chịu đối với người nhìn.

Sở Hưu quay đầu nhìn lại, bóng dáng ba người đều đi phía sau mình, anh ta cảm thấy yên tâm rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mặt đường lúc giẫm lên có loại cảm giác mềm nát, dường như trên mặt đất phủ đầy xác chết của động vật thối rữa và trái cây để quá hạn, nhưng dù đế giày có đạp lún xuống thậm chí cứ như giẫm ép ra nước, bọn họ vẫn như cũ ổn định bước đi, giày cũng không bị ẩm ướt tý nào.

"Đường hành lang này dài thế nhỉ." Không biết đã đi được bao lâu, Thời Yến đi phía sau nhẹ nhàng cất giọng nói.

"Đúng vậy, không biết nó có đuổi theo đến không nữa." Nhiếp Duẫn Chân đi đằng sau Thời Yến, trầm giọng tiếp lời.

Để phòng tránh việc các thành viên bị lạc đường, bọn họ đã quy ước cứ cách mỗi một phút sẽ dựa theo thứ tự để nói chuyện, nói cái gì cũng được hết, chỉ cần phát ra âm thanh là được.

Nhiếp Duẫn Chân nói xong, người tiếp theo chính là Diệp Thành Khoa.

Nhưng đợi mãi mà phía sau anh ta vẫn không phát ra âm thanh nào cả.

Cả người Nhiếp Duẫn Chân cứng đờ.

Anh ta đột nhiên cảm thấy bàn tay đang nắm chặt góc áo của mình nó lại băng lãnh đến vậy, tiếng bước chân phía sau cũng rất kỳ lạ, nhẹ tựa lông hồng, không hề có chút cảm giác của người sống gì cả.

Nhiếp Duẫn Chân không phát ra tiếng sợ đánh rắn động cỏ, mà là tiếp tục bước về phía trước. Không bao lâu sau, anh ta phát hiện bàn tay kia đã thay đổi vị trí, bắt đầu dần dần sờ lên đến lưng của anh ta, bốn đầu ngón tay bấu thẳng vào da thịt, sức lực cũng càng ngày càng mạnh hơn.

"Tiểu Diệp à, cậu đừng có tiếp tục chọc tôi nữa, đau lắm á." Qua thêm một lúc nữa, Nhiếp Duẫn Chân giả vờ nói một cách thản nhiên.

Đằng sau cũng không có tiếng đáp lời, bàn tay kia chậm rãi sờ lên đến cổ.

Điều này khiến cả người Nhiếp Duẫn Chân toát mồ hôi, anh ta cố gắng bình tĩnh lại, chọc chọc lưng Thời Yến đi phía trước, nói bằng giọng điệu khá bình tĩnh tự nhiên: "Mấy người đợi chút, tôi buộc lại dây giày đã."

Trên thực tế thì hai câu nói này của anh ta thực đúng là tràn đầy sơ hở, không ai trong số bọn họ đi giày buộc dây khi đến đây. Nếu trên đường chạy trốn mà bị tuột dây giày, vậy đó chính là một lỗi chết người.

Giọng nói vừa dứt, anh ta lập tức ngồi xổm xuống giả vở buộc lại dây giày, đồng thời tranh thủ ngay lúc này mà hơi nghiêng đầu lại, nhìn thấy một bóng hình trắng bợt phía sau, bóng dáng đó giống như được làm từ giấy trắng, cả người nhẹ như lông hồng, cứ vậy mà đứng sau anh ta! Bàn tay trắng bợt của nó vẫn duy trì tư thế vươn về phía trước.

Quả nhiên... không thấy Diệp Thành Khoa đâu nữa.

Trong lòng Nhiếp Duẫn Chân căng thẳng tột độ, có thể bắt Diệp Thành Khoa đi mà không hề khiến ba người bọn họ hồn nhiên không biết gì, vậy năng lực của con quỷ hồn này thực sự quá mức khủng bố.

Anh ta thu lại tầm mặt, giả vờ giả vịt buộc dây xong thì đứng lên, trong đầu lại cấp tốc suy nghĩ.

Làm sao bây giờ? Đường hành lang này quá chật hẹp, cố tình chính mình còn đứng ở vị trí thứ ba, phía trước còn có hai người cản đường, hoàn toàn không có biện pháp nào để đột phá xông qua được. Nhưng nếu để hai người đó chạy trước, vậy không phải chính mình vẫn tụt lại đằng sau cùng sao?

Còn nữa, đến tột cùng thì Diệp Thành Khoa đã đi đâu rồi?

Để không khiến cho con quỷ hồn phía sau chú ý đến, cho dù Nhiếp Duẫn Chân đã run rẩy đến mức nào cũng không thể không duy trì hình tượng bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, đưa tay túm lấy góc áo của Thời Yến một lần nữa.

Cùng lúc đó, con quỷ phía sau cũng đồng thời giơ tay ra tóm lấy áo anh ta.

"Đi thôi." Nhiếp Duẫn Chân cố gắng bình tĩnh.

Đợi đã! Vì sao quần áo của Thời Yến cũng nhẹ tênh giống như tờ giấy vậy?

Trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Nhiếp Duẫn Chân, Thời Yến cùng với Sở Hưu đi đầu hàng đang từ từ quay đầu lại...

Mà gương mặt của hai người họ... đã hoàn toàn biến thành hình dạng của người giấy. Gương mặt trắng bệch, miệng đỏ tươi, đầu của bọn họ quay thành góc 180° về phía sau mà nhìn Nhiếp Duẫn Chân, phát ra từng tiếng cười hì hì hì hì.

"Có chuyện gì với cậu thế?"

Người giấy phía sau đồng thời tiến lên trước, đưa tay khoác lên vai anh ta, cái miệng mỏng dài như bị rạch ra lúc đóng lúc mở, thốt ra những lời nói có giọng điệu giống y hệt của Diệp Thành Khoa.

"Có chuyện gì với cậu thế?"

Đây là câu nói cuối cùng mà Nhiếp Duẫn Chân nghe thấy được, ngay sau đó ý thức của anh ta đã rơi vào một màn đêm đen kịt.

Nếu Lục Ngôn Lễ có mặt ở đây thì nhất định có thể nhận là một điều, những con người giấy ở hiện trường cực kỳ giống với người giấy mà hắn gặp được ở làng Hồng Hà. Đáng tiếc là Lục Ngôn Lễ cũng không ở đây, đi ngang rẽ dọc một hồi, hắn đã tiến vào khu vực sâu hơn của không gian lạ.

"Đường hành lang này dài quá đi." Đi được một quãng rất lâu rồi, Thời Yến cuối cùng không nhịn được mà nói.

Không biết là có phải do ảo giác của cô ta không, càng đi về trước thì những nét vẽ hình que kia lại càng ngày càng giống như thật, thậm chí đến cuối cùng còn có thể nhìn ra được cảm xúc mãnh liệt mà người vẽ dành cho bức tranh, đôi mắt đó không hề chứa dáng vẻ độc ác oán hận gì, nó chỉ cứng đờ nhìn chằm chằm phía trước.

Hình vẽ kiểu này cũng quá quỷ dị mà... Thời Yến thầm nghĩ.

Cô ta vừa quay đầu đã đối diện với một bức tranh, trong lòng chợt thấy kinh hãi sởn da gà, lập tức xoa xoa hai cánh tay muốn nhìn đi hướng khác, ai ngờ được cô ta vừa quay đầu lại đã phát hiện là ba người kia tất cả đều không thấy đâu nữa!

Chỉ có một mình cô ta đứng trong hành lang, mặt đối mặt với bóng tối, lập tức sợ đến mức suýt chút nữa là hồn lìa khỏi xác.

Sao, sao lại thành như vậy được?

Cô ta thực sự không nhận ra việc ba người kia có thể đột ngột biến mất không một tiếng động, từ đầu đến giờ trong các nhiệm vụ đều không có hiện tượng quỷ hồn giết nhiều người cùng một lúc, vậy nên, rất có thể người gặp nạn chỉ có riêng mình cô ta mà thôi. 

Bình tĩnh... bình tĩnh lại nào.

Thời Yến liều chết kìm lại tiếng hét, cố gắng suy đoán.

Vừa nãy khi cô ta đối mắt với hình vẽ lập tức đã bị tách ra với ba người còn lại. Cho nên, có phải hình vẽ là một điểm mấu chốt nào đó sao?

Lần này, Thời Yến nhịn không nhìn hình vẽ nữa mà chỉ cúi đầu yên tĩnh nhìn chằm chằm mũi giày của mình, cô ta chậm rãi đi về phía trước, vừa cẩn thận nghe ngóng xem có nghe được tiếng bước chân của những người khác không.

Nhưng điều khiến cô ta vừa thất vọng đồng thời lại có chút may mắn là, bất kể căng tai ra đến đâu thì thứ duy nhất cô nghe được mãi mãi chỉ có tiếng bước cân của chính mình mà thôi. Ba người còn lại không thấy tung tích đâu cả.

Đây là... ở đâu đây?

Thời Yến đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt không rõ vang lên từ bốn phương tám hướng, cô ta nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, nhưng vì không gian quá tối cho nên mãi vẫn không nhìn ra được điều gì, thậm chí có lần còn suýt bị những hình vẽ dày đặc trên tường làm hoa mắt chóng mặt ngất đi.

Đúng rồi, những hình vẽ này càng ngày càng nhiều chi chút, rõ ràng là nét vẽ thô sơ, nhưng gương mặt kia... gương mặt lại vô cùng rõ ràng!

Không biết vì sao lại như vậy, nhưng khi nhìn đến gương mặt kia thì Thời Yến cảm thấy khó chịu rất rõ, trong lòng bị thứ cảm xúc phiền não và áp lực bủa vây, cô ta không khỏi né tránh hình vẽ kia, cuối cùng đơn giản là tăng nhanh bước chân chạy vọt qua nó.

Nên chạy đến nơi nào giờ?

Đường hành lang này căn bản là không điểm cuối cùng!

Thời Yến nghiến răng nghiến lợi, hung ác quyết định quay đầu chạy ngược trở về!

Trong các câu chuyện ma, có một lời khuyên thường xuyên được dùng đến là: nhất định không được quay đầu lại! Bởi vì trong các câu chuyện đó, nhân vật chính vì vô tình quay đầu lại mà gặp chuyện, cũng rất dễ nhìn thấy đủ loại ma quỷ. Giống như trường hợp của Thời Yến là đang chạy bỗng nhiên quay đầu lại, thực sự là một hành vi cực kỳ mạo hiểm.

Nhưng cô ta đã không thể quan tâm nhiều đến vậy nữa.

Hiện giờ, con nữ quỷ ở trong thang mắt có lẽ đã bị dẫn dắt rời khỏi rồi đi? Vậy dù cho cô ta quay lại cũng sẽ không vấn đề gì.

Nhưng điều khiến cô ta tuyệt vọng chính là, con đường trước mắt cư nhiên lại càng ngày càng chật hẹp hơn!!

Không ổn! Con đường này đang biến hóa!

Khi Thời Yến nhận thấy được vấn đề này, những gương mặt trên hai vách tường bắt đầu càng ngày càng rõ ràng hơn, dần dần lộ ra dáng vẻ của những chiếc đầu lâu. Những gương mặt nhe răng tràn ngập hung ác nhìn chằm chằm cô từ bốn phương tám hướng, trên mặt tường dần xuất hiện từng cái bọc chỗ lồi chỗ lõm.

Hai bên vách tường cũng càng ngày càng sát lại gần nhau hơn, khiến Thời Yến không còn chỗ nào để chạy trốn, cô ta không ngừng chạy vọt về phía trước, ý muốn đến gần thang máy, nhưng điều tàn khốc chính là, cách thang máy chỉ còn chưa đến mười mét nhưng cô ta đã bị kẹt giữa hai bức tường, không thể đi tiếp.

"Không!!" Thời Yến nhất thời phát ra tiếng hét tuyệt vọng, cô ta cố gắng vươn tay ra, không ngừng cố gắng chen ra khỏi khe tường tiến về phía trước, chính vì thế, để cho những con quái vật chỉ có đầu kia gặm cắn thân thể mình cũng không sao hết, chỉ cần cô ta có thể đi ra ngoài, cô ta có thể sống sót quay về là được rồi.

Nhưng rốt cuộc thì Thời Yến cũng không có cách nào trốn vào được thang máy.

"Mẹ..."

Trước khi chết, Thời Yến phát ra một từ cuối cùng.

"Cọt kẹt cọt kẹt..."

Từ trong bức tường truyền đến âm thanh nhai nuốt, đó là một bữa tiệc thịnh soạn dành cho những gương mặt trên bức tường bị bỏ đói đã nhiều năm trời.

Một lượng lớn máu tươi phun ra, lập tức bị mặt tường hấp thụ hết, rất nhanh đã khôi phục về lại trạng thái ban đầu, chậm rãi tách ra hai bên.

Trên hành lang trống trải sạch sẽ, một dấu vết cũng không có.

"Nhớ kỹ, chúng ta đi bên ngoài đợi năm phút, sau đó lập tức quay về thang máy một lần nữa, trở về thế giới hiện thực." Sở Hưu nói.

Sau khi anh ta dẫn ba thành viên đi về phía trước được một phút là lập tức dừng chân lại, chuẩn bị tạm thời án binh bất động.

Nhiệm vụ bọn họ phải làm có mấy cái, không cần thiết phải mất thời gian đi thăm dò thế giới khác này. Còn chưa kể nếu không thể hoàn thành trò chơi tiếp trước 0 giờ ngày hôm sau, vậy chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều!

Nhưng khi anh ta nói xong câu nói này rồi lại không nhận được phản hồi gì từ phía sau, Sở Hưu mạnh quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện phía sau chính mình vậy mà không có ai hết!

Nếu vậy... vừa nãy vẫn túm lấy góc áo anh ta chính là ai được?

Sở Hưu không nghĩ nhiều, anh ta lập tức xoay người quay trở lại, nhưng mới chạy được một lúc, anh ta lại lập tức quay lại hướng cũ.

Thì ra ở trên mặt đất có một nữ sinh còn mặc đồng phục với thân hình vặn vẹo, xương cốt toàn thân giống như đều đã gãy nát rồi được ráp lại đang không ngừng bò về phía anh ta, phía sau còn kéo theo một vệt máu dài. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Rõ ràng là tốc độ của cô ả không quá nhanh, nhưng khoảng cách giữa bọn họ lại càng lúc càng gần, gần đến mức Sở Hưu có vài lần đều có thể ngửi thấy mùi hôi thối toát ra từ trên người đối phương.

Sở Hưu thấy rõ gương mặt của cô ả.

Cô gái này... rõ ràng chính là Ôn Thanh!

Ôn Thanh sau khi bị bà giết chết đã cầu nguyện cho bản thân có thể quay lại một lần để chuộc lại lỗi lầm, giải cứu mọi người. Thần không gì không thể làm được đã đáp ứng lời thỉnh cầu của cô gái, nhưng yêu cầu cô gái phải trả một cái giá cực đắt, đó chính là dùng toàn bộ người trong khách sạn làm cống phẩm.

Vì điều này, Ôn Thanh đã trốn trong thang máy để giết người.

Nhưng cô ả tuyệt đối không nghĩ đến một chuyện, cha của cô ả đã có mặt ở trong khách sạn, khi cô ả tìm được đầu của cha mình giữa đống xác chết trải đầy đất thì đã không còn kịp nữa - người chết không thể sống lại.

Cô ả không hề biết răng, trước đó nguyện vọng của cha cô có lẽ đã đưa ra một nguyện vọng, đó chính là để con gái ông ta sống lại. Vì điều này, cái giá ông ta phải trả là: giết chết tất cả sinh vật mà con gái yêu nhất khi còn sống.

Vì để con gái mình sống lại, Ôn Chính Tín đã giết con mèo đen của Ôn Thanh và bà ngoại cô, giết chết Vân Thiến, nhưng ông ta lại bỏ sót một người - đó là chính ông ta.

Ông ta cũng là người mà con gái yêu nhất.

Khi chính bản thân Ôn Chính Tín cũng bị Ôn Thanh gộp vào đám người trong khách sạn để giết chết trong thang máy thì - điều kiện hoàn thành, Ôn Thanh được hồi sinh.

Sau khi sống lại, bởi vì Ôn Thanh không khôi phục ký ức nên bị tiềm thức ảnh hưởng, lần thứ hai cùng bạn cô đi tới lộ U Minh để chôn cất tiểu Mễ bị bà ngoại giết chết, vì thế đã dẫm lên cái chết lặp đi lặp lại như vòng tuần hoàn.

Điều đám người Sở Hưu không biết chính là, nếu ngay từ ban đầu bọn họ không tuyển chọn Ôn Thanh làm người tham dự trò chơi, mà thay vào đó là chọn ngẫu nhiên hai người từ trên đường phố thì sẽ không dính vào sự kiện Tà thần sau đó, nhiệm vụ của bọn họ cũng sẽ không trở nên phức tạp đến vậy.

Khi đó Ôn Thanh và Vân Thiến xuất hiện ở lộ U Minh vốn là một âm mưu. Đây mới là phương pháp để phá vỡ vòng tuần hoàn luân hồi từ khởi nguồn, đường sống chính là - đừng bắt họ chơi trò triệu hồi ma quỷ.

Chỉ đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.

Trò chơi bốn góc và trò chơi thang máy đều là do có sự tham dự của Tà thần mà phát sinh hỗn loạn, khiến bọn họ rơi vào vòng xoáy thời không. Mặc dù có người từ trong đó may mắn còn tồn tại, thuận lợi sống sót đến trò chơi tiếp theo, nhưng người đó cũng sẽ phải đối mặt với khảo nghiệm lớn hơn nữa, bởi vì, độ khó của nhiệm vụ hoàn toàn là do chính những người tham dự đề cao nó lên!

Tốc độ chạy trốn của Sở Hưu rất nhanh, nhưng hành lang lại quá hẹp, thi thoảng còn có lối rẽ bất chợt làm ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ chạy của anh ta. Chạy, chạy mãi, đột nhiên Sở Hưu cảm thấy có gì đó không thích hợp.

 m thanh của cái thứ bò theo sau hắn ta sao lại biến mất rồi?

Không, không đúng, không phải nó biến mất. Mà là nó...

Sở Hưu đột ngột ngồi xổm trên mặt đất, kịp né tránh một móng vuốt của con quỷ đang bay đến.

Cái thứ quỷ đó... Nó chạy lên trần nhà luôn rồi!

Ban nãy khi Sở Hưu còn đang liều mạng chạy trốn thì nó đã men theo trần nhà đuổi đến suốt cả quãng đường!

Giờ phút này, ánh mắt oán độc âm ngoan của Ôn Thanh nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, hai con mắt cô ta không có đồng tử, cả gương mặt nổi lên từng mảng xanh trắng, dường như xương cốt toàn thân đã bị đập vỡ vụn, đứng cũng không đứng nổi, chỉ có thể bò trên mặt đất để di chuyển, mà tốc độ bò trên trần nhà cũng rất nhanh.

Làm sao đây?

Đường sống của bọn họ... Rốt cuộc là ở đâu?

Lúc này Sở Hưu đã chạy tới điểm cuối của hành lang, trong góc có lối thang bộ, anh ta không chút nghĩ ngợi lập tức chạy xuống cầu thang bộ, thậm chí còn ngồi lên lan can để trượt xuống. Rất nhan, tốc độ của hai người lập tức tăng lên.

Đang trượt thì đột nhiên cả người rơi xuống mặt đất, Sở Hưu vừa đứng dậy thì cả người bỗng giật mình kinh ngạc,

Anh ta đã đi tới nơi nào rồi?

Chẳng lẽ anh ta quay trở về rồi?

Không, không có khả năng, bước ra khỏi cửa thang máy sẽ đi đến một thế giới khác, nghe nói thế giới này có thể giống hệt thế giới nguyên bản của chính mình, nhưng nó tuyệt đối không phải thế giới nguyên bản.

Sở Hưu đứng ở góc đường nhốn nháo nhộn nhịp, không khỏi có chút hoảng hốt. Anh ta toàn thân nhếch nhác, nhưng khí chất lạnh lùng, rất nhanh đã có người chú ý đến anh ta, có cô gái đi qua còn lặng lẽ chụp lại vài tấm ảnh.

Kỳ quái... Trò chơi này thế nhưng thực sự có sức mạnh lớn đến vậy sao? Còn có thể tạo ra một thế giới sinh động như này?

Sở Hưu vẫn đứng bất động, anh ta đứng yên tại chỗ, quay đầu lại thì thấy cầu thang phía sau, khách sạn đều toàn bộ biến mấy không thấy tung tích.

Cuối ngã tư đường, một người mặc áo khoác dài màu đỏ trắng đi về phía anh ta.

Gặp lại đám người này, Sở Hưu lập tức nhướng mày.

Anh ta biết đám tà giáo này, tự xưng là Toàn năng Toàn tri , thờ phụng một vị thần biết mọi điều, nhưng những thông tin khác thì anh ta cũng không rõ.

Sở Hưu né người sang một bên, nhường đường đi cho bọn họ để tránh họ nhìn chằm chằm chính mình. Không ngờ rằng, ngay lúc đám người đi ngang qua, người phụ nữ dẫn đầu đột nhiên dừng lại trước mặt anh ta. Nhìn chằm chằm gương mặt của Sở Hưu đánh giá.

"Vị tiên sinh này, ngài có tin tưởng trên thế giới có Thần Toàn năng Toàn tri không?"

Sở Hưu vốn không định đáp lời, nhưng cô gái không buông tha cho anh ta, nở một nụ cười dịu dàng thánh thiện và vẫy tay, để người đằng sau mang tượng thần đến đây.

Bức tượng thần kia - chết tiệt nhìn quen quá!

"Thờ phụng chủ nhân của tôi sẽ được bất tử, chủ của tôi không gì không biết, không gì không thể."

"Là sao?" Sở Hưu phát hiện ra điểm khác thường, anh ta hỏi, "Vậy có thể tặng nó lại cho tôi không?"

Người phụ nữ nghe thấy vấn đề mà anh ta đưa ra, nụ cười càng dịu dàng hơn: "Chủ nhân của tôi không gì là không thể, nhưng phải đổi một cái giá tương xứng."

"Trao đổi đồng giá ư?"

Không đợi Sở Hưu hỏi tiếp, phía xa có người lớn tiếng gọi tên anh ta, Sở Hưu không đáp lại mà quay đầu nhìn sang.

Diệp Thành Khoa đứng ở bên kia đường vẫy tay với anh ta, nhìn trông vô cùng tự nhiên.

Nếu như cái bóng dưới chân anh ta không dài ra hẳn một đoạn như vậy.

Vốn Sở Hưu định bước chân đi qua lập tức kiên quyết dừng lại, trong lòng anh ta tràn đầy nghi ngờ.

Đúng lúc này, anh ta nghe thấy một tiếng gọi khác.

"Sở Hưu, mau đến đây."

Sở Hưu quay đầu nhìn lên, trên ban công tầng hai xuất hiện một người đang ngó nửa thân mình ra ngoài, người kia chính là Lục Ngôn Lễ mà anh ta tìm kiếm đã lâu.

Anh ta vội vàng nói tạm biệt rồi không chút do dự chạy đi lên tầng.

Đợi đến khi Sở Hưu cũng lên tầng rồi, nhóm người dưới tầng đã sớm rời đi không còn thấy bóng dáng đâu.

"Anh nhìn cái gì vậy?" Lục Ngôn Lễ không chút khách khí hỏi anh ta.

Sở Hưu: " Thần giáo Toàn tri, anh nghe qua chưa?"

Lục Ngôn Lễ đương nhiên từng nghe qua, gật gật đầu: "Có nghe qua."

"Tôi định thử ước nguyện với ông ta, nếu không, tôi rất khó thoát khỏi khốn cảnh hiện giờ." Sở Hưu tự mình lẩm bẩm.

Lục Ngôn Lễ không thấy kỳ quái chút nào.

Bởi vì, ngay tại trước đó không lâu, hắn cũng đã đưa ra một nguyện vọng đối với vị thần biết tuốt này.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp