Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 42


1 tháng

trướctiếp

“Này, con đứa trẻ này, đi lên lầu làm gì hả?!” Mẹ Lục đang đuổi theo sau hắn hỏi.

Nhưng Lục Ngôn Lễ không hề quan tâm, hắn chẳng ngó ngàng gì tới mà chạy lên gác, cố gắng lần nữa để trở về.

Ở đây… Quá đáng sợ rồi.

Hắn thà đối mặt với một con ma bên ngoài chung cư của mình hơn là một khung cảnh giả vờ yên bình trước khi mọi chuyện xảy ra, điều này sẽ khiến hắn muốn bất chấp tất cả mà ở lại.

Sau khi hắn chạy lên lầu, cả người sững sờ.

Đó là một căn gác nhỏ bình thường, cái hành lang dài, còn cái thang máy khi anh ta đến đây đã biến mất rồi.

Anh ta đột ngột xoay người, mẹ Lục cầm chiếc mui cũng theo lên lầu, thấy sự vô cảm trên mặt hắn, thì bị dọa hết hồn: “Bảo con trở về phòng thay quần áo, con chạy lên trên gác làm gì hả?”

Nói xong, nhìn thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, duỗi tay kéo người: “Nhanh xuống lầu, trên gác có cái gì tốt đâu mà chơi? Dơ bẩn quá…”

Lục Ngôn Lễ không nói chuyện, nghe theo mà đi xuống.

Hắn muốn biết, điều kỳ lạ của thế giới này này là gì.

Còn nữa, lối ra ở đâu?

Lục Ngôn Lễ không tin vào ma quỷ, vì vậy hắn đã kiểm tra cẩn thận cả gia đình một lượt, vẫn y như cũ không tìm thấy gì. Nhưng hắn cũng không có nghe theo yêu cầu của mẹ Lục là thay một bộ quần áo khác.

Dây dưa với thế giới này càng lâu, càng khó thoát ra được.

Lục Ngôn Lễ đứng ở trong phòng khách, nỗ lực tìm ra sự khác biệt trong trí nhớ.

“Còn làm gì vậy hả?” Mẹ Lục khẽ cười từ trong phòng bếp đi ra lại còn bưng một đĩa rau, không nhịn được mà bối rối.

Lục Ngôn Lễ không nói chuyện với bà ta.

“Tại sao hôm nay con lại kỳ lạ như thế hả? Ngay cả nói chuyện cũng không nói? Có phải là đã gặp chuyện gì rồi phải không?”

Hoàn toàn chính xác, Lục Ngôn Lễ trước đây hoàn toàn khác với cái tên phong cách hội họa mà ba mẹ anh ta đã dày công lựa chọn, anh ta luôn sống rất kiêu ngạo và tùy tiện, không sợ trời cũng không sợ đất, cứ một mực cho là tư chất thông minh tự nhiên, dựa vào vài phần thông minh của mình lại càng coi trời bằng vung. Mà bây giờ, nếu không cần thiết, có thể cả một ngày hắn cũng không nói câu nào, ngay cả với mái tóc đỏ lòe loẹt trên đầu, khí chất trên người cũng trầm xuống, giống như là đống tro tàn dày đặc còn sót lại sau khi ngọn lửa đã bùng cháy xong.

Hắn nhìn thẳng vào hình ảnh của mẹ mình trong ký ức, giống như là đang ghi lại ánh mắt cuối cùng này, rồi sau đó dứt khoát bước ra khỏi cửa, bất chấp tiếng hét hoảng hốt ở sau lưng, mà bước sang bên kia đường.

Nam chủ nhân của căn nhà đã trở về rồi.

Chiếc xe dừng lại ở trước người hắn, chính là ba của hắn.

Lục Ngôn Lễ nhìn cũng không thèm nhìn, sau khi nhớ lộ trình đã tăng tốc nhịp chân đi bộ ra ngoài.

“Con thằng nhóc này đi làm cái gì?!” Tiếng la hét sau lưng là của ba hắn.

Nhưng hắn đã đi xa mà cũng không quay đầu lại.

Con đường vẫn như trong ký ức của hắn, chỉ có điều là lượng người càng ngày càng ít đi, đến cuối cùng cũng không còn người nào nữa, Lục Ngôn Lễ nhớ lộ trình, đi thẳng hết quãng đường, đi được khoảng một cây số, hắn dừng lại, và đi bộ về.

Rõ ràng khi hắn đến không hề có một lối rẽ nào, nhưng con đường trước mắt hắn càng lúc càng kỳ lạ, bầu trời sáng rực dần dần tối đi, giữa đường có một gò đất, uốn thành một vòng cung cao cao, ngay cả những tòa nhà phía trên cũng trập trùng theo, trên mặt đất xuất hiện một số đường vân.

Hắn có thể cảm giác được, những người đã biến mất đang nhìn hắn ua cửa sổ, cứ giống như nhìn thấy món đồ kỳ lạ gì đó.

Thay vào đó, Lục Ngôn Lễ cảm thấy một cảm giác yên tâm lạ kỳ— với thế giới này, quả nhiên là không bình thường, không phải ảo giác của hắn.

Tiếp theo đây, chính là tìm đường trở về.

Ở chỗ này quá nguy hiểm rồi, mặc dù bây giờ cũng xem như là bình yên, nhưng năng lượng chết chóc ẩn nấp trong im lặng vẫn khiến anh ta có chút bất an.

Lục Ngôn Lễ tăng tốc nhịp chân, chạy về phía trước, cố gắng tìm kiếm lối vào khi hắn đến, nhưng hắn vẫn chưa đi được hai bước, với tốc độ bầu trời tối đi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không sao cũng không trăng, trong tầm mắt chỉ là một mảng mờ tối, không phân biệt rõ được người đang ở đâu.

Những chiếc đèn Khổng Minh từ trên mặt đất bay lên, còn có không ít đèn lồng bằng giấy, tờ giấy mỏng manh, nhẹ đong đưa trong gió lạnh, có mặt cười được vẽ nguệch ngoạc của trẻ con trên nền trắng, khuôn mặt đó vẫn còn sống động hơn sau khi nhìn nó lâu hơn một chút. Những ngọn đèn nhỏ thắp lên, vừa đủ để chiếu sáng bầu trời đêm đen tối.

(*) Đèn Khổng Minh hay Khổng Minh đăng còn gọi là đèn trời hay thiên đăng. Là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn hóa Đông Á.

Những người vừa trốn trong nhà lần lượt thò đầu ra xem, trong mắt đầy mê mẩn và hạnh phúc, họ nhìn chằm chằm một cách ngốc nghếch vào những chiếc đèn lồng Khổng Minh trắng khác trên bầu trời, bọn họ vươn tay ta nắm lấy nhưng phí công vô ích, nhưng thế nào cũng không đủ, chỉ thấy từng đôi tay nhợt nhạt đưa ra ngoài cửa sổ, liên tục vẫy vẫy.

Sau khi mặt đường trải qua chỗ một con dốc nhỏ nhô lên thì liền bị nứt thành một khe hở rất lớn. Cảnh tượng lúc đến đã hoàn toàn xa lạ, Lục Ngôn Lễ đành phải chọn một trong số đó để tiếp tục chạy xuống, vì con đường bị thu hẹp, anh ta cũng phải tránh những cánh tay đang dang rộng hai bên, kẻo những kẻ quá khích đó cào cấu mình.

Đột nhiên, một cái gì đó vang lên từ phía trên.

Lục Ngôn Lễ khó mà diễn tả được âm thanh lọt vào tai anh ta, hình như có người đang nói chuyện. Không, đó là loại giọng nói, khó mà có thể diễn tả bằng ngôn ngữ của con người, đó chắc chắn không phải là phạm vi âm thanh mà con người có thể tạo ra, trầm khàn, lạnh lẽo, mờ mịt như sương mù dày đặc, chỉ có một hoặc hai mảnh âm thanh đi qua một khoảng cách xa truyền đến.

Đó là ngôn ngữ con người không có cách nào hiểu được.

Nghe thấy âm thanh này, nhóm người ở trong những căn nhà hai bên đường vốn đã si mê lại càng cuồng nhiệt hơn, những làn sóng cổ vũ càng nồng cháy hơn, bọn họ hận không thể đâm xuyên qua bức tường gạch trước mặt mà lao thẳng tới.

Lục Ngôn Lễ đứng ở cuối con đường, lạnh lùng nhìn chăm chú đám đông điên cuồng.

Hắn đã đi tới cuối cùng, điểm cuối chính là một tòa nhà bỏ hoang, trong bóng tối nhìn không rõ lắm, ước chừng cao hai ba tầng lầu, đối diện là cánh cổng chính đen kịt được chế tạo bằng kim loại, không có một chút hoa văn nào, vết rỉ sét loang lổ, toát ra một bầu không khí cực kỳ băng giá và tà ác.

Lục Ngôn Lễ tạm thời không có đẩy cánh cổng này ra, nhưng không thể tránh khỏi sẽ đến gần hơn, phải tránh né nhóm người đột nhiên điên cuồng lao ra từ trong những tòa nhà.

Ở đầu kia của con đường, có tiếng nhạc yếu ớt trông giống như phát ra từ một chiếc hộp nhạc, sắc nét và mềm mại, chỉ có điều trong đêm dài vô tận này và trong những con đường kỳ lạ, cho dù âm nhạc đẹp đến đâu cũng lộ ra sự kỳ quái.

Dần dần, một thứ gì đó màu trắng rất lớn thò đầu ra, con đường này quá dài, sắc trời kỳ thực cũng đã tối đen rồi, Lục Ngôn Lễ chỉ có thể nhìn rõ từ xa, đó giống như là một vật thể hình cầu khổng lồ, lớp biểu bì dường như vẫn còn đang nhúc nhích.

Khi nó đến gần, nhóm người đó lại lần nữa phát ra tiếng hò hét như núi gào biển gầm, liều mạng chạy về chỗ đó.

Đó là… cái gì?

Cái đó từ từ tiến lại gần, Lục Ngôn Lễ mở to đôi mắt từng chút từng chút một——

Đó là một quả bóng khổng lồ được làm bằng cơ thể con người, giống như khi tổ kiến ​​gặp lửa từng đàn từng đàn kiến ​​sẽ tự nhiên quấn lấy nhau tạo thành hình cầu, một vật hình cầu được tạo thành từ cơ thể người quấn lấy nhau rậm rạp chằng chịt mà lăn về phía trước. Dọc đường nhóm người không ngừng tăng thêm những người mới, sau đó, viên thịt tròn khổng lồ đó càng lăn càng lớn, cho đến khi dần dần cao qua khỏi những căn nhà ở hai bên đường.

Tiếng nhạc đơn điệu của hộp nhạc vẫn tiếp tục phát ra, những người vướng vào viên thịt khổng lồ kia vẫn còn đang cười như cũ, cười rất vui vẻ, mỗi một gương mặt đều là tràn ngập ý cười.

Chỉ nhìn từ xa thôi, cũng có thể cảm nhận được độ to lớn của viên thịt này, sau khi nó đến gần càng không cần phải nói.

Lục Ngôn Lễ nhìn chằm chằm một lát, từ bên ngoài viên thịt người có thể nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, giờ phút này bọn họ và những người khác đều giống nhau, mang một nụ cười ngờ nghệch, thân thể cùng vướng víu với những người khác ở chung một chỗ.

Phía sau hắn là tòa nhà kia, Lục Ngôn Lễ lại liếc nhìn viên thịt người ở trước mặt nó đã cách hắn trong khoảng một trăm mét.

Hắn không muốn mở cửa, cũng không thể đối mặt trực diện với quái vật lăn đến trước mắt hơn nữa bề ngang đã chiếm hết cả con đường.

Cho đến lúc này, anh ta vẫn rất bình tĩnh như cũ, Lục Ngôn Lễ liếc mắt ước lượng phạm vi của căn nhà, từ bên cạnh tìm ra một con hẻm nhỏ giữa hai ngôi nhà vì mặt đường uốn cong mà cũng lung lay sắp đổ như vậy.

Hắn trực tiếp lao vào con hẻm nhỏ đó, ngay sau khi hắn lao vào con hẻm, viên thịt khổng lồ, kỳ dị, được tạo thành từ cơ thể con người đó mang theo những tiếng cười sảng khoái như núi gào biển gầm mà lăn qua.

Khi cái thứ đó lăn qua con hẻm nhỏ, một vài gương mặt còn đang nhìn chằm chằm hắn mà cười. Mà sau khi chờ nó đi qua, Lục Ngôn Lễ lại lần nữa từ trong đầu hẻm đi ra ngoài, hắn chạy đến một con đường cái ở phía đối diện vì những căn nhà bị hư hại mà phát hiện được.

Những đường vân kỳ lạ trên mặt đường càng lúc càng rõ nét, màu sắc của con đường này dần dần hiện ra rõ hơn, là một màu đỏ thẫm, giống như máu tươi phủ kín thời cổ xưa.

Hắn chạy rất lâu rất lâu, cuối cùng chạy đến cuối đường. Lục Ngôn Lễ đã dừng bước chân lại.

Bởi vì, trước mặt đã không có đường nữa rồi.

Cuối đường là một con dốc gần sáu bảy mươi độ, phía trước là một mảng tối đen mờ mịt, không thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị thương khi lao xuống con dốc này trong điều kiện tối như vậy.

Nhưng tình thế sau lưng hắn không mấy khả quan, cái viên thịt người đó lăn đến cuối đường rồi lại lần nữa lăn trở về, hắn khẽ cắn môi, nghiêng người lăn xuống.

Cảm giác lăn lộn không mấy dễ chịu chút nào, Lục Ngôn Lễ cố gắng hết sức để bảo vệ đầu của mình, sau đó là như vậy, trên người hắn cũng có rất nhiều vết thương, mà ở sau đó anh ta không biết mình lăn lộn bao lâu và bao xa, con dốc cao chót vót và dài này cuối cùng cũng tới điểm dừng, sau đó, hăn rơi xuống một cái sân thượng cao gần nửa mét, đã ngã nhào xuống, rơi xuống mặt đất bằng phẳng. ( truyện trên app T𝕪T )

Lục Ngôn Lễ đã phát hiện ra điều gì đó.

Đôi mắt của Lục Ngôn Lễ đã trợn trừng, ngay sau đó hắn lập tức đứng dậy, chạy ra bên ngoài giống như điên loạn, trước mắt xuất hiện một chiếc xe, anh ta không màn đến gì cả cầm lấy cục đá ném vào cửa sổ, sau đó đã kéo chủ nhân của chiếc xe với gương mặt kinh hãi ra ngoài, tự mình lái về phía trước, bàn đạp ga bị đạp hết công suất.

Không… Sẽ không, việc này thật sự quá đáng sợ rồi.

Chiếc xe được lái với tốc độ cao rất lâu rất lâu, đã chạy đi rất xa, gần như đã băng qua một thành phố, cuối cùng dừng lại. Lục Ngôn Lễ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh như cũ, kể từ sau khi thế giới có sự thay đổi lớn, hắn rất hiếm khi rơi vào tình trạng mất khống chế như thế này. Giống như bây giờ tinh thần không yên đúng là hiếm thấy.

Nhưng… Nếu như đây là sự thật, nếu như những gì hắn nhìn thấy là thật.

Lục Ngôn Lễ mở cửa xe đi xuống, hắn chậm rãi quay đầu lại.

Từ lúc bắt đầu chạy, hắn đã có những suy đoán mơ hồ, cho đến bây giờ, cái suy đoán đó vào giây phút này đã được chứng thực.

Ở một thành phố khác, bức tượng khổng lồ của một vị thần đứng sừng sững vượt qua những đám mây, nó thực sự lớn quá mức, có thể so với những căn nhà xung quanh, quả thực giống như một mô hình đồ chơi cho trẻ em chơi ở nhà. May là Lục Ngôn Lễ đã lái xe đi rất rất xa, lúc này cũng không có cách nào nhìn rõ hoàn toàn diện mạo của nó, chỉ có thể cố gắng nhìn thấy phần bụng của nó, xa hơn một chút, tất cả đều bị tầng tầng lớp lớp mây che phủ mà không thể nhìn rõ.

Nó tạo ra một cái bóng đủ lớn để bao phủ toàn bộ thành phố, vì vậy, ở thành phố này mới căn bản không nhìn thấy mặt trời.

Hóa ra, chỗ hắn vừa mới trực tiếp chạy đến… Chính là chân của bức tượng lớn này!

Đáy lòng Lục Ngôn Lễ không chịu được mà phát run.

Đây chính là thế giới khác sao? Rốt cuộc hắn phải làm như thế nào mới có thể trở về?

Con người ở trước những thứ quá lớn, rất dễ ý thức được mình hơi bé nhỏ, thậm chí còn sẽ sinh ra một nỗi sợ tột độ, thậm chí là ngất xỉu. Lục Ngôn Lễ không có cái gọi là ám ảnh khổng lồ, nhưng mà vào lúc này sâu thẳm trong lòng hắn cũng không chịu được mà có chút tuyệt vọng.

Bức tượng khổng lồ như thế này, làm thế nào mà hắn tìm ra manh mối?

Con đường lúc đến, rốt cuộc đang ở đâu?

Chính vào lúc mà hắn không biết phải đi đâu, một đội quân dài từ xa đi đến.

Người phụ nữ đi đầu mặc áo choàng màu đỏ, với nụ cười thánh thiện và dịu dàng, những người đi theo đều mặc áo choàng đỏ hoặc trắng, trong miệng của bọn họ đang tụng niệm gì đó, không vui không chậm mà đi tới. Chưa đầy một lát sau, thì đã đi đến bên cạnh Lục Ngôn Lễ.

“Vị tiên sinh này, anh đang muộn phiền sao?” Người phụ nữ đứng đầu hỏi.

Lục Ngôn Lễ không có nói chuyện, để người phụ nữ kia ở trong mắt chính là ngầm chấp nhận rồi, cô ta không quan tâm động tác lùi lại phía sau một bước của Lục Ngôn Lễ, mà giơ tay lên, người phía sau lập tức bưng một bức tượng màu đỏ lên. Người phụ nữ với ánh mắt thương hại và từ bi nhìn chằm chằm vào hắn: “Hãy tin tưởng vào chủ nhân của tôi, không bao giờ rơi vào bể khổ, không bao giờ quấy nhiễu chuyện phàm tục, bất cứ việc gì mong muốn đều trở thành sự thật.”

Thần toàn năng?

Một vị thần có tên kéo dài hai thế giới? Bọn chúng có thực sự là một không?

Ánh mắt của Lục Ngôn Lễ đóng băng trên bức tượng đỏ đó.

Bức tượng này… và bức tượng mà Ôn Chính Tín làm mất, đều là một.

Bỗng nhiên trong lòng Lục Ngôn Lễ nảy ra một suy đoán, mà suy đoán này, khiến cho đại não của hắn chìm trong sương mù dày đặc nhiều ngày qua bị xé toạc ra, hắn cuối cùng cũng nói chuyện: “Muốn gì được nấy?”

Thấy hắn có hứng thú, nụ cười của người phụ nữ đó càng ấm áp hơn: “Đúng vậy, tin tưởng chủ nhân của tôi, bất cứ việc gì mong muốn đều trở thành sự thật.”

“Nếu như… Tôi muốn để người chết sống lại thì sao?”

Nụ cười của người phụ nữ to hơn một chút, không nghĩ về việc vừa rồi lại thần thánh như vậy, thay vào đó mang theo một chút kỳ lạ, cô ta nói: “Thần linh không gì là không làm được.”

“Khiến một người sống lại, cái giá phải trả là gì?”

“Mặc dù chủ nhân của tôi khoan dung, nhưng chúng ta không thể tham lam được, làm tiêu hao sự nuông chiều của thần, nhất định phải dâng lên lễ vật yêu thích của thần.” Nụ cười trên môi của người phụ nữ càng rạng rỡ hơn.

Lục Ngôn Lễ nhìn xong rồi nhận lấy, không hỏi lại lần nữa, sau khi nói cảm ơn thì xoay người rời đi.

Người phụ nữ trong vô vọng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn rời đi, sau khi đã nhìn rất lâu, mới xoay người mang đội quân của mình tiếp tục đi về phía trước, truyền phát tin mừng.

Một bên khác, Sở Hưu vẫn còn đang đứng trong bóng tối.

Anh ta cảm nhận được thân thể đó cách mình càng lúc càng gần, không biết tại vì sao, cảnh này luôn cảm thấy quen thuộc.

Đây là… đang ở đâu?

Trong tay anh ta nắm chặt con dao.

Rất ít khi cần phải nổ súng, ngay cả khi đã lắp đặt bộ phận giảm thanh nhưng tốt nhất cũng không nên. Đặc biệt là trong bóng tối, quả thực giống như một biển chỉ dẫn chỉ đường cho một cái gì đó.

Người đó… Cách anh ta càng gần hơn rồi.

Sở Hưu nhìn rõ gương mặt của người đó.

Người đó cũng nhìn thấy rõ Sở Hưu, hai người sững sờ ngay tại chỗ.

Thời khắc này, lí trí gần như bị cắt đứt, ngay lập tức trong đại não có không biết bao nhiêu thông tin lóe lên, Sở Hưu ở nguyên tại chỗ không quá một giây, ngay lập tức anh ta đã ý thức được điều gì đó, con dao trong tay anh ta đã kè lên cổ người đó, cánh tay còn lại nhẹ nhàng quật ngã người đó xuống đất.

Ước chừng là vì quá kinh ngạc, người đó vẫn chưa kịp phản ứng lại, trợn trừng mắt mà chịu chết, nhưng mà trước khi người đó chết, lẩm nhẩm gì đó trong bóng tối giống như là một nguyện vọng.

Sau đó, Sở Hưu kéo người kia sang bên cạnh một chút, tiếp theo sau, anh ta tiếp tục đi về hướng của người kia vừa rồi đã đi.

Anh ta nhớ ra rồi! Giữa tia chớp, cuối cùng anh ta cũng nhận ra cảm giác quen thuộc của mình đến từ đâu.

Anh ta quay lại nhà máy ở ngã tư lộ U Minh kia, anh ta quay lại lúc chơi trò chơi bốn góc!

Nếu không gian nơi anh ta đang sáng lên, thì sẽ có người phát hiện, thi thể của người đàn ông nằm trên mặt đất vậy mà lại trông giống hệt như người đàn ông đang đi!

Đúng vậy, đó cũng là Sở Hưu.

Sau khi Sở Hưu chơi lại hai lần nữa, dựa theo quy tắc của trò chơi, lập tức lên tiếng nói: “Trò chơi kết thúc!”, sau đó anh ta chạy như bay ra ngoài, gặp lại Lục Ngôn Lễ lái xe đến trước kiểm tra.

Trước khi hai người họ rời đi, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Sở Hưu, đó chẳng phải là kỳ lạ, mà thay vào đó sau khi ra khỏi thang máy, anh ta lại lần nữa chạy ra khỏi nhà máy, nhưng không hề gặp Lục Ngôn Lễ và Sở Hưu, chỉ có thể tự mình nghĩ cách rời khỏi.

Mà buổi tối cùng ba người kia rời đi, cũng là Sở Hưu! Chỉ có điều nhận ra được sự khác thường của Sở Hưu rồi rời đi sớm.

Giờ phút này, người ở góc còn lại vẫn ở trong phòng chơi trò chơi bốn góc, vẫn như cũ là Sở Hưu! Là bị mê hoặc tâm trí, từng vòng từng vòng các Sở Hưu tiếp tục đi, rất nhanh, bọn họ sẽ bị Sở Hưu mới giết chết.

Sở Hưu lần đầu tiên nhìn thấy chính mình, liền không chút do dự tấn công quá khứ của mình. Anh ta tin rằng, nếu bản thân trong tương lai gặp phải tình huống tương tự như vậy, cũng sẽ xuống tay với quá khứ của mình. Chỉ có như vậy, chỉ khi trò chơi bốn góc thực sự có thể tiếp tục, anh ta mới có thể thoát ra, và tìm ra con đường thực sự để phá vỡ vòng luân hồi.

Sở Hưu không nhìn thấy cũng không có nhận ra được là, ở trong phòng, thi thể của Sở Hưu chất đống càng lúc càng nhiều.

Tuy nhiên, bất luận Sở Hưu chết như thế nào, đều sẽ có một dòng bất tận Sở Hưu mới lấp vào. Trừ khi… Anh ta có thể ra khỏi cái thang máy kia, nếu không, cho dù là anh ta lựa chọn ở cùng Lục Ngôn Lễ, hay là cùng ba người đối tác của mình, anh ta cũng sẽ chuyển đến chỗ này.

Sau đó, anh ta sẽ giết chết chính mình của quá khứ, sau đó sử dụng thân phận của anh ta để trốn thoát, rồi thử một kế hoạch mới.

Anh ta không biết được là, mỗi lần mình bị giết chết, trước khi chết đều sẽ bất chợt nghĩ đến vị thần toàn năng và toàn tri kia, mà sau đó, tất cả bọn họ đều ước một điều, hy vọng rằng mình có thể làm lại từ đầu, và thực sự thoát ra.

Thỏa thuận của thần chưa bao giờ là công bằng và chính đáng, với cái gọi là làm lại từ đầu, cũng có thể có nhiều kiểu. Có lẽ, thời gian và không gian bị đảo lộn, ngắm nhìn mấy chú kiến ​​bò trong vòng mobius bị xoắn mấy lần, có thể làm cho hắn ta hạnh phúc một chút.

Chỉ đáng tiếc, Sở Hưu vẫn chưa hiểu triệt để đạo lý này, trong lòng anh ta suy nghĩ tìm tòi cách làm sao để làm lại lần nữa, có thể làm cho bản thân bình an mà vượt qua trò chơi thang máy.

Khi trời tối, anh ta kèm sát Lục Ngôn Lễ đi vào trong thang máy, dựa theo quy tắc lên xuống liên tục, một người phụ nữ kỳ lạ đi vào trong thang máy.

Hai người bọn họ đều kìm nén, không nói chuyện cũng không cử động, sau đó, bọn họ cũng không lựa chọn rời khỏi thang máy, mà là luôn ở trong thang máy chờ đợi.

Nhưng việc này cũng là một con đường chết.

Ở bên ngoài cái bóng dáng kia không ngừng đến gần, khi bọn họ đi đến tầng mười hai, cuối cùng một cánh tay, thò tay vào khe cửa thang máy sắp đóng lại.

Thang máy hạ xuống, cánh tay đó bị cắt đứt, và rơi xuống mặt đất, lộ ra một mặt cắt đẫm máu.

Sau đó, bàn tay kia nhanh chóng tách ra trước mặt hai người, lộ ra những vết nứt đỏ sẫm gần như chuyển sang nâu, tiếp theo sau, vết nứt mở rộng, từng cái xúc tu đỏ như máu nhô ra từ vết nứt, những cái xúc tu đó méo mó liên tục vẫy vẫy, giết chết hai người trong thang máy dễ như trở bàn tay.

Sở Hưu trước khi chết lại lần nữa cầu nguyện, hy vọng có thể làm lại. Anh ta lại lần nữa trở về căn phòng nhỏ tối đen, lại lần nữa giết chết chính mình, kìm kẹp Lục Ngôn Lễ lại lần nữa chơi trò chơi thang máy. Lần này, anh ta đã rời khỏi thang máy…

“Làm sao đây? Bây giờ chúng ta phải rời khỏi sao?” Hơi lạnh trong thang máy càng lúc càng nặng, Diệp Thành Khoa không ngừng run rẩy, cậu ta cảm thấy cổ mình càng lúc càng nặng, gần như sắp không chống đỡ nổi.

“Hay là cố gắng đừng, ngoài thang máy là một thế giới khác, nếu chúng ta bước ra, thì rất khó trở lại.” Thời Yến an ủi khuyên can cậu ta, “Nếu như khó khăn, chúng ta hãy chịu đựng thêm một lúc nữa, qua vài phút thì có thể đi ra ngoài rồi.”

Sở Hưu một bên cũng như thế gật gật đầu: “Không thể ra ngoài.”

Trong lòng Nhiếp Duẫn Chân đồng thời cũng lo lắng.

“Nói gì thì nói, thật sự không biết thế giới khác là hình dạng gì. Mấy người nói xem ông già chết tiệt đó, ông ta sẽ đi tới chỗ nào?” Nhiếp Duẫn Chân nói.

Thời Yến trừng mắt liếc anh ta một cái: “Anh đừng lại đi tìm chết.”

Nhiếp Duẫn Chân dáng vẻ không quan tâm nhún vai: “Mọi người không cảm thấy anh ta rất kỳ lạ sao? Cái mùi đó ở trong căn phòng của anh, rõ ràng chính là mùi của người chết rồi, hơn nữa thấy dáng vẻ lo lắng của ông ta như thế, nói không chừng chính là ông ta giết, chỉ là không biết người ông ta giết là ai thôi.”

Mọi người ai mà không phải tiếp xúc với máu tươi và thi thể trong thời gian dài, tất nhiên ngửi ra được mùi mục rữa của thi thể. Chỉ có điều mới vừa rồi không có bằng chứng, cho nên không nói mà thôi.

Nhiếp Duẫn Chân nhắc tới như thế, Thời Yến cũng sẽ nhớ đến, cô ta lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ đến điểm đáng ngờ này nữa.

“Chờ chúng ta ra ngoài rồi hãy nói sau vậy, bây giờ nói chuyện này không có tác dụng gì?”

Lời nói vừa dứt, cửa thang máy lại lần nữa mở ra. Ngoài cửa, vẫn là một mảng tối đen như cũ, trong bóng tối, một hành lang rất dài, một hơi thở tỏa ra vô cùng sâu thẳm và gian tà.

Mỗi lần cửa thang máy dừng lại, bọn họ đều giữ nguyên sự im lặng, không nhìn nhiều không nói nhiều. Sau khi cửa đóng lại, mới tiếp tục nói chuyện.

Thời Yến đang đứng trước mặt Diệp Thành Khoa, thình lình cô ta cảm thấy trên cổ mình có chút ngứa ngáy, cô ta nghi hoặc quay đầu lại nhìn, hai tay của Diệp Thành Khoa để rất nghiêm túc, không hề cử động lung tung.

Thời Yến lập tức nghĩ tới chỗ nào đó không đúng, cô ta nuốt nước miếng, hỏi với giọng run run: “Cậu vừa mới chạm vào cổ tôi sao?”

Cổ của Diệp Thành Khoa thấp tới mức như thế nào mà ở góc độ người bình thường nhìn thấy giống như người bị gù lưng, giống như mang một thứ gì đó nặng nề và choáng ngợp vậy, cậu ta muốn lắc lắc đầu nhưng không lắc nổi, chỉ đành nói: “Tôi không có chạm vào chị.”

“Vậy ban nãy… là cái gì chạm vào cổ tôi?”

Bên trong thang máy giọng nói nhẹ nhàng mà run rẩy của Thời Yến vang lên. Ngay lập tức, không gian vốn đã lạnh lẽo gần như trở nên lạnh lẽo hơn nữa. Nhiếp Duẫn Chân cũng có chút hoảng hốt, lắp ba lắp bắp mà nói: “Cô đừng bởi vì lời nói vừa nãy của tôi mà đùa giỡn nha, cô đừng cố ý hù tôi.”

“Ai hù anh? Tôi là thật sự cảm thấy trên cổ mình có thứ gì đó.”

Sở Hưu hỏi: “Là cảm giác gì?”

Thời Yến nhớ lại một chút: “Chính là giống như… tóc của người nào đó.”

Lời nói vừa dứt, Nhiếp Duẫn Chân ngay lập tức nghĩ đến cảnh tượng một con ma nữ bị treo ngược, cảnh tượng mái tóc dài chạm vào cổ của cô ta, anh ta bị tưởng tượng của mình dọa đến mức, xoa xoa cánh tay: “Có thể là ảo giác của cô thì sao?”

Anh ta vừa nói xong câu nói này, tức khắc Thời Yến đã trợn trừng đôi mắt, trực tiếp nhìn về phía sau của anh ta, hai người khác đồng thời cũng giống như thế, ngay lập tức đứng chụm lại với nhau, để lại một mình Nhiếp Duẫn Chân đứng ở giữa thang máy.

Anh ta từ từ quay đầu lại, thứ lọt vào tầm mắt... là một khuôn mặt nhợt nhạt.

Đúng như anh ta đã tưởng tượng, mái tóc dài xõa ngược xuống chạm vào cổ anh ta, ngứa ngáy.

“Ting” một tiếng cửa thang máy mở ra.

Cũng không cần nói, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp