Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 41


1 tháng

trướctiếp

Trong thang máy, có ba bóng người đang đứng, hai nam, và một nữ.

Trên bản hiển thị bên ngoài thang máy, những con số đang điên cuồng hạ xuống.

Sở Hưu cúi đầu, đôi mắt nhắm chặt gần như chỉ có một khe hở. Lục Ngôn Lễ cũng không ngoại lệ, cúi người dứt khoát nhắm mắt lại, dựa vào tường thang máy.

Người phụ nữ đứng ở giữa thấy không ai trả lời mình, biểu cảm trên gương mặt dần dần lộ ra sự căm tức. Cô ta nghiêng đầu qua nhìn hai người, cái cổ càng vươn càng dài, giống như kéo một miếng cao su, cuối cùng cái đầu trực tiếp được kéo đến bên cạnh Sở Hưu, khi người phía sau vừa nhận ra có điều gì đó không ổn thì lập tức nhắm mắt lại, lập tức dựa thẳng vào tường.

Mặt tường bằng kim loại lạnh lẽo, mùi rỉ sét và mùi máu tỏa ra khiến người ta thấy khó chịu, hai người dựa sát lại gần nhau, đồng thời có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể của đối phương, ít nhiều cũng có chút an tâm. Thang máy không biết hạ xuống bao lâu, cuối cùng, nó lắc lư một chút, rốt cuộc cũng dừng lại.

Hai người đều có thể nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, ngay sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng của người phụ nữ đó càng lúc càng xa.

Cô ta đã thật sự đi rồi sao?

Lục Ngôn Lễ không thể mở mắt, dùng cùi chỏ đẩy nhẹ Sở Hưu đang đứng cách mình không xa, thật không ngờ, Sở Hưu không mở miệng, chỉ là tránh sang bên cạnh một chút.

Hai người đều có bóng ma trong lòng mình, không phát ra tiếng động cũng không mở mắt ra. Lục Ngôn Lễ đứng gần cửa hơn một chút, do dự một lúc, rồi chậm rãi đi về phía cửa.

Ngón tay của hăn, chạm đến, là bức tường bên trong bằng kim loại vẫn còn lạnh toát. Cái lạnh này Lục Ngôn Lễ ít nhiều đã có chút yên tâm rồi, mà sau đó, ngón tay chậm rãi di chuyển, di chuyển lên nút bấm ở phía trên. Cẩn thận mò mẫm một chút, anh ta nhấn vào nút liên quan, lập tức thang máy từ từ đi lên.

Chỉ là, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo đó vẫn như cũ vẫn chưa tan biến.

Ngoài cửa thang máy… Thật sự là một thế giới khác sao?

Sau khi cảm nhận được thang máy đang đi lên, Sở Hưu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, anh ta chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, nói: “Được rồi, cô ta đã đi rồi.”

Lục Ngôn Lễ đồng thời mở mắt.

Môi trường xung quanh đã lạnh như hầm băng, sáu bức tường gần như đang run bần bật vì hơi lạnh, đặc biệt cửa thang máy càng nghiêm trọng hơn, hình như có thể nhìn thấy một lớp sương mỏng trên cửa.

Sở Hưu nhìn nút bấm trên thang máy một cái: “Ban nãy anh đã nhấn tầng mười?”

“Không phải anh nói muốn đảo ngược trở lại sao?” Lục Ngôn Lễ đứng về phía sau.

Mặc kệ anh ta, bởi vì tầng mười đã đến rồi.

Ở khách sạn này có mười tám tầng, dựa theo quy tắc, bọn họ cần phải đi từ tầng một lên tầng mười tám, rồi lại hạ xuống tầng hai, lại lên tầng mười bảy, tương tự như vậy, tầng giữa cuối cùng đạt được là tầng thứ mười. Đảo ngược các quy tắc và nhấn nút để trở về mới có thể trở về thế giới ban đầu, do vậy, bọn họ cần phải trở về tầng mười trước, sau đó lại xuống tầng chín.

Thang máy chậm rãi dừng lại, ở giữa không gian yên tĩnh dừng lại một lúc, “ding” một tiếng, cửa lớn chầm chậm mở ra.

Đập vào mắt… Vẫn như cũ là một mảng mờ tối.

Hành lang dài bị bỏ hoang, đã phủ đầy mạng nhện, Sở Hưu hơi thò đầu ra ngoài nhìn, có thể thấy xung quanh mình đủ loại đồ cũ đã bỏ đi.

“Nhìn cảnh này, thật sự là một thế giới khác.” Hai hàng lông mày của Sở Hưu hơi nhăn lại, “Ra ngoài xem thử không?”

Anh ta đưa ra một lời đề nghị khiến người ta kinh hoàng.

“Anh sẽ không định thật sự đi ra ngoài đó chứ?” Lục Ngôn Lễ có chút động tâm, nhưng mà hắn không có biểu hiện ra.

Một thế giới khác… Nghe có vẻ nguy hiểm quá, với một người không muốn tham gia vào cuộc chơi, không thể ngay lập tức đồng ý được.

Hơn nữa, hiện tại hắn không hề có chút tự tin nào rằng mình có thể trở lại từ thế giới này.

Chỉ có điều, hắn muốn hiểu rõ hơn nữa, về cái gọi là “một thế giới khác” mà hắn đã đến được sau trò chơi thang máy, sự khác biệt giữa thế giới hắn sống, và thế giới mà những người ngoài cuộc này đang sống, rốt cuộc có cái gì khác biệt?

Thế giới song song, thật sự tồn tại sao?

Cho dù kỳ lạ, cho dù kinh khủng, liệu môi trường mà bản thân đang ở bây giờ có đáng sợ không?

Sở Hưu: “Tôi có một chút động lòng, nhưng điều này quá nguy hiểm, nên hỏi thử anh xem.” Nói xong, anh ta nhấn vào con số chín này.

Khoảnh khắc cánh cửa thang máy khép lại rộng chưa đầy nửa lòng bàn tay, bọn họ đều nhìn thấy rõ, trong khe hở đó… có bóng dáng một người đi qua!

Phát hiện này ngay lập tức khiến cho hai người họ dựng cả tóc gáy.

“Anh chắc chắn, dựa theo quy tắc ban đầu của trò chơi mà đảo ngược lại, chúng ta sẽ có thể trở về hiện thực?”

“Quy tắc nói rõ ràng là vậy, hơn nữa, nếu như chúng ta muốn đi ra ngoài xem thử thì cũng có thể, chỉ cần có thể tìm thấy thang máy ban đầu là được. Nhưng nghe nói ở thế giới kia càng lâu, càng dễ bị mất phương hướng.”

Lại là một khoảng trầm lặng.

Tầng chín, đến rồi.

Thuần thục mà tiếp tục nhấn nút tiếp theo, tầng mười một, hai người tiếp tục trò chuyện.

“Quy tắc có nói qua thế giới khác có dáng vẻ thế nào không?”

“Không rõ, có người nói là thế giới gương, còn có người nói, đó là thế giới của người chết.”

Một giây trước khi cửa thang máy khép lại, lại là một bóng dáng đi qua nhanh như gió, không nhìn rõ làm nam hay nữ, trên thực tế, Lục Ngôn Lễ và Sở Hưu cũng không dám nhìn, khoảnh khắc bóng dáng kia đi qua, hai người họ lập tức cúi đầu xuống, làm như không nhìn thấy.

Sau khi cửa thang máy khép lại, trái lại bọn họ cảm thấy an tâm không ít.

“Anh có nhìn thấy rõ bóng dáng kia không?”

Sở Hưu gật gật đầu.

Trong lòng Lục Ngôn Lễ có một phán đoán, nhưng tạm thời vẫn không thể kiểm chứng, sau khi thang máy đến tầng tiếp theo, cửa thang máy chậm rãi mở ra, bọn họ tiếp tục chờ ở trong thang máy, không ra ngoài, mà là ngay lập tức ấn vào nút tầng tám.

Vào khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, bóng dáng đó lại xuất hiện nữa.

Hai người nhìn nhau một cái, đều có thể nhìn ra sự sợ hãi sâu bên trong đôi mắt của đối phương.

Không còn ai khác, bởi vì khoảng cách giữa bóng dáng đó cách cánh cửa... càng lúc càng gần hơn.

Cái thứ đó…muốn đi vào!

Mà nếu như thật sự để cái thứ đó đi vào, sẽ xảy ra hậu quả gì, khiến người ta khó mà lường trước được.

Tầng mười một đến tầng tám chỉ có vài giây ngắn ngủi, hai người ngầm im lặng không nói lời nào. Sau khi đến tầng tám, hai người không hề lập tức ấn vào nút ngay, mà là chờ đợi một lát.

Bọn họ đều đếm từng giây trong tim, bất ngờ là, thời gian trôi qua cái thứ đó vẫn không p xuất hiện, nó không hề xuất hiện.

Sở Hưu ấn vào tầng mười hai, thì vào giây phút cửa thang máy khép lại, từ khe hở ngoài cửa bóng dáng đó lại lần nữa đi qua.

Mà lần này, khoảng cách của bóng dáng đó càng gần hơn, hành lang vốn đã hẹp, nếu lại tới vài lần nữa, có thể trực tiếp kẹt vào trong khe cửa.

“Xem ra, việc này đang buộc chúng ta phải ra ngoài, anh có muốn cùng nhau ra ngoài xem thử không?”

Lục Ngôn Lễ ậm ừ một tiếng sao cũng được.

Việc đã đến nước này, đột nhiên cũng cảm thấy không có gì phải sợ. Dù sao hắn vẫn luôn sống ở vùng không người thì quỷ, xem như bên ngoài thật sự là thế giới của người chết, vậy thì như thế nào? Ít nhất hắn cũng chân thật mà cảm nhận được sự tồn tại của cái chết.

Mà không phải giống như bây giờ…

Ánh mắt của Lục Ngôn Lễ nhẹ nhàng lướt qua người của Sở Hưu, nhưng trong lòng đang tự hỏi: Nếu như người này chết rồi? Sẽ biến thành hình dạng gì đây?

Anh ta có thể giống như trước giống như nhóm người kia hay không, lạc quan vui vẻ mà ở đây sống tiếp?

Chậc, trên gương mặt này nếu như lộ ra kiểu nụ cười ngu xuẩn đến ngây thơ đó…

Trong nháy mắt Sở Hưu cảm nhận được mối nguy hiểm, toàn thân đều sởn cả gai ốc, tuy nhiên chỉ có điều trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cảm giác về mối nguy hiểm mạnh mẽ đó lại đột nhiên biến mất không còn chút tăm hơi.

Anh ta nhìn ra ngoài cửa.

Anh ta không cho rằng đó là ảo giác.

Cho nên… Rốt cuộc ngoài cửa có thứ gì?

Tầng mười hai, đến rồi.

Sở Hưu bước chân đi ra ngoài.

“Chờ một lát nữa nếu nhìn thấy có người đến, nhất định không được nói chuyện, cũng không được nhìn cô ta, nghe thấy chưa? Nếu như ông để cô ta chú ý đến, vậy thì ông phải đối mặt với việc rất có thể so với cái chết còn đáng sợ hơn!”

Trong lòng Ôn Chính Tín liên tục đọc thầm lời dặn dò mà Thời Yến đã nói với ông ta, càng nghĩ đến càng thấy sợ hãi, cả người không kiềm được mà phát run, chưa kể lúc này thang máy lại điên cuồng đi xuống, quả thực thang máy giống như sợi dây thừng bị đứt vậy.

“Ting” một tiếng.

Tầng âm mười tám, đã tới rồi.

Tiếng bước chân của người phụ nữ kia nhẹ nhàng vang lên, cô ta chậm rãi đi ra khỏi cửa. Khi mà thang máy khép lại lần nữa, bốn người còn sót lại trong thang máy đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc vô tình, mồ hôi lạnh chảy ra, chảy đầy cả khuôn mặt.

Sau khi người phụ nữ đó ra khỏi cửa, Ôn Chính Tín hơi ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem bên ngoài cửa là thứ gì, khi bản thân nhìn thấy cảnh tượng qua khe cửa đã khiến ông ta không thể tưởng tượng nổi mà mở to đôi mắt.

Ngoài cửa… Ở phía trên dòng máu chảy ngược xuống, trên mặt đất là ngọn lửa đang rực cháy bừng bừng, cứ như vậy trong nháy mắt, ông ta gần như nhìn thấy cảnh tượng ở mười tám tầng địa ngục được con người miêu tả.

Ông ta đông cứng ngay tại chỗ, Diệp Thành Khoa bất cẩn chạm vào đối phương, làm cả người ông ta ngã nhào trên mặt đất.

Làm cho Diệp Thành Khoa càng hoảng sợ hơn: “Này, ông làm gì vậy?”

Ôn Chính Tín đã không có cách nào trả lời anh ta nữa rồi, cả người ông ta mệt lả mà ngã xuống đất, mặt như giấy vàng, đôi mắt trợn trắng, trong miệng đang nói lẩm bẩm, cũng không biết đang nói gì.

Thời Yến quay đầu lại: “Ông ta bị sao thế?”

Nhiếp Duẫn Chân: “Có thể là nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy.”

Diệp Thành Khoa: “Bây giờ chúng ta vẫn phải giữ ông ta lại sao?”

Người phụ nữ đó đã rời đi, chúng ta dựa theo quy tắc, ngược lại ấn nút thang máy, cố gắng trở về với thế giới ban đầu. Bọn họ không hề có dự định đi xem thử thế giới khác.

“Không cần.” Một giọng nói vang lên.

“Được.” Nhiếp Duẫn Chân trả lời. Anh ta và Diệp Thành Khoa gắng gượng kéo ông ta dậy, sau khi cửa thang máy ở lần tiếp theo mở ra, nhìn cũng không nhìn ngoài cửa tối đen một mảng, lập tức hung hăng đẩy ông ta ra ngoài.

Cửa thang máy đóng lại lần nữa.

Nhiếp Duẫn Chân và Diệp Thành Khoa còn chưa phát hiện được gì, thở phào một hơi, nhưng đột nhiên Thời Yến kinh hãi cả người toát mồ hôi lạnh.

“Sở, anh Sở.” Giọng nói của cô ta đang run lẩy bẩy, “Vừa rồi là anh kêu bọn họ ném ông ta ra sao?”

Sở Hưu ngập ngừng, lắc lắc đầu.

Sắc mặt hai người Diệp Thành Khoa và Nhiếp Duẫn Chân ngay tức khắc cũng tái nhợt vì sợ hãi.

Nếu đã không phải là lời của Sở Hưu nói, như thế lúc nãy tiếng trả lời bọn họ… là ai?

Sở Hưu vẫn như trước không có lộ rõ quá nhiều biểu cảm, anh ta chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm khe hở ở cửa thang máy.

Vừa rồi thang máy đã đi qua… Hình như là thế giới bình thường?

Ôn Chính Tín lảo đảo bị đẩy tới một hành lang xa lạ, nhưng ông ta không cảm thấy bất kỳ điều gì, chỉ là cười ngu ngốc, cười được một lúc, thì lại ôm đầu khóc rống lên.

Cưỡng bức chạm vào những vùng mà con người không thể chạm vào, cho dù chỉ là nhìn trong chốc lát bằng mắt thường, thì cái giá phải trả cũng tuyệt đối không phải con người có thể gánh chịu được.

Giống như ông ta vậy, chỉ là thần chí không rõ đã là may mắn.

“Ngài Ôn, ông làm sao thế?” Trong khách sạn không biết làm sao mà đèn tắt rồi, hai nhân viên phục vụ đang cầm đèn pin đi kiểm tra, ánh đèn đột nhiên chiếu xuống người, nhìn thấy bộ dạng điên điên khùng khùng của ông ta, hai người lập tức tiến lên ân cần thăm hỏi.

Bốn người trong thang máy thế nào cũng không nghĩ đến là, bọn họ chỉ tùy tiện đẩy đối phương một cái, trái lại để ông ta trở về với thế giới ban đầu. Mà bọn họ bây giờ, vẫn còn đang dựa theo quy tắc cố gắng trở về lần nữa.

Chỉ có điều, bây giờ khách sạn cũng không tốt hơn là bao.

Một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo đáng sợ và méo mó, từ sâu trong lòng đất xông thẳng lên.

“Hôm nay thật sự là ma quỷ mở cửa rồi, làm sao mà vừa tắt đèn vừa đột nhiên có luồng không khí lạnh lẽo?” Giám đốc lẩm ba lẩm bẩm mà oán trách, “Nhanh lên, nguồn điện dự phòng có còn không?”

“Không lâu nữa đâu, thợ điện nói đường dây điện có chút vấn đề.”

“Được, không có người trong thang máy chứ?”

“Không có, vừa rồi tôi ở dưới lầu, thang máy không có động tĩnh.”

Bốn người vẫn còn ở trong thang máy căn bản không biết gì về việc mất điện đột ngột trong khách sạn, bốn người vẫn còn ở trong thang máy, ánh đèn vẫn sáng như cũ, vẫn đang hoạt động bình thường như cũ.

Có lẽ… Bọn họ mãi mãi sẽ không có cơ hội biết được, bởi vì, chiếc thang máy đó đã đưa bốn người họ đến một thế giới khác.

Cũng chính vào lúc này, hai nhân viên phục vụ đang đỡ Ôn Chính Tín điên điên khùng khùng đi ra ngoài, trên mặt người sau nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn còn đang cười ngây dại, trên mặt hai người đầy sự ngượng ngùng: “Giám đốc, ông xem…”

Giám đốc sợ hết cả hồn: “Đã xảy ra chuyện gì? Ông ta làm sao thế?” Nói xong rồi ngồi xổm xuống, đưa tay khua khua: “Ông Ôn? Ông Ôn?”

“Không biết, lúc chúng tôi đi lên lầu kiểm tra thì đã phát hiện ông Ôn, lúc chúng tôi tìm thấy ông ta đã như thế này rồi.” Một trong số họ có vẻ lo lắng, “Giám đốc, thế này thì làm sao đây?”

“Chết… hahahaha, mọi người đều sẽ chết ở đây.” Ôn Chính Tín bỗng nhiên phá lên cười điên loạn, “Đều chết hết, không tìm thấy nó… chúng ta đều sẽ chết hết!”

Trong đại sảnh vẫn chưa có điện, mọi người đều dựa vào nến và đèn pin, Ôn Chính Tín đột nhiên phát điên, một khuôn mặt cười khoái chí đầy méo mó dưới ánh nến, khiến cho người giám đốc hoàn toàn bị dọa sợ hết cả hồn.

Ông ta… Ông ta thật sự đã điên rồi?

Đã xảy ra chuyện gì?

“Giám đốc, ông xem này…” Không ít người đã bị lời nói vừa nãy của ông ta dọa sợ.

“Không sao đâu, mọi người hãy yên lặng một chút. Được rồi, đưa ông Ôn trở về phòng của ông ta đi, đến lúc đó tôi gọi điện thoại bảo người nhà của ông ta đến đón ông ta.” Người giám đốc buộc phải bình tĩnh lại ,vỗ tay và sắp xếp công việc. Vì vậy, hai nhân viên phục vụ đã phát hiện ông ta lại lần nữa đỡ ông ta trở về căn phòng kia.

“Nói ra… Thật sự có chút đáng sợ đó. Ban đầu tôi đã cảm thấy ông Ôn có chút kỳ lạ rồi, còn có ông ta…cái bức tượng gì đó biến mất rồi? Cô nói xem có thể hay không…?”

Người còn lại lập tức nói cô ta: “Đây đã là thời đại nào rồi, cô vẫn còn tin cái này sao?”

“Cô không cảm thấy rất đáng sợ à? Lỡ như trên thế giới này thật sự có ma quỷ thì sao?”

Vừa nói chuyện, đã đến căn phòng của Ôn Chính Tín, bọn họ quẹt thẻ mở cửa phòng, đỡ người đàn ông lên giường. Ôn Chính Tín đã đỡ hơn rất nhiều, không còn vừa khóc lóc vừa ầm ĩ nữa, nằm co ro ở đầu giường rồi lẩm bẩm, nói muốn con gái.

Đồng thời, nguồn điện trong khách sạn vẫn chưa khôi phục lại, Ôn Chính Tín ngồi ở đầu giường, chỉ có một bóng dáng đen nhẻm. Hai người nhân viên phục vụ tự cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, lùi ra khỏi cửa rồi rời đi.

“Không được rồi, tôi vẫn còn cảm thấy rất sợ, cô không biết đấy thôi trực giác của tôi đã rất chính xác từ khi tôi còn là một đứa bé. Hôm nay tôi luôn cảm thấy trong lòng đầy sợ hãi.” Một người trong số họ nắm lấy cánh tay của người còn lại, không kìm được mà run cầm cập.

“…Là bởi vì tôi sao?”

Một người khác cúi đầu xuống nhìn cô ta.

Chính vào khoảnh khắc này, nguồn điện trong khách sạn được khôi phục lại, đèn hành lang sáng lên, hai người đối diện nhau.

Người đó nhìn rõ chủ nhân của cánh tay mình đang ôm, biểu cảm trên mặt cô ta như đông cứng lại, ngay lập tức, từng chút từng chút biến thành vẻ sợ hãi mà không thể tin được.

Trên mặt cô ta là một mảng nhẵn nhụi, cái gì cũng không có.

Cô ta vậy mà lại đi hết cả con đường cùng người không có ngũ quan này!

“Cô đang sợ tôi sao?” Người kia tiếp tục hỏi.

Da mặt của cô ta giống như sáp nóng đang chảy xuống vậy, rất nhanh, gương mặt vốn nhẵn nhụi bỗng chốc như ngọn nến thắp giữa đêm, chỉ có thể cố gắng nhận ra một gương mặt từ trong sự gồ ghề, phần miệng vẫn còn cử động, nó có vẻ, giống như đang nở một nụ cười.

Cô ta như hóa đá, đứng ngay tại chỗ mà một chút cũng không cử động, gần như quên mất phải bỏ chạy.

Một tiếng hét dường như không thể vang lên, hành lang trở lại yên tĩnh.

Ở sâu trong hầm thang máy, một nữ sinh trong bộ đồng phục học sinh đang liều lĩnh leo lên.

So với cô gái ở trên thang máy kia, cô ta càng tàn nhẫn hơn, ánh mắt càng độc ác hơn, toàn bộ gương mặt xinh đẹp đã bị biến dạng đến mức không có cách nào có thể nhận ra diện mạo, chỉ khiến người khác rùng mình.

Bốn người vẫn còn dừng lại ở trong thang máy.

“Nhớ kỹ, chúng ta không thể ra ngoài sớm, nhất định phải đi theo tất cả lộ trình mới được, nếu không chúng ta có khả năng ở trong một thế giới hư ảo.” Thời Yến ngược lại dặn dò mọi người.

“Ở trong thế giới hư ảo đó, cái gì cũng có thể xảy ra. Anh có thể cho rằng mình đã trở về nhà rồi, nhưng càng có khả năng trong nhà là một thế giới khác.”

Đang nói, thì cửa thang máy ở ra, hành lang tối đen không giống lắm với những lần trước đó, lần mở cửa này, trước mắt là hành lang của khách sạn quen thuộc, bên ngoài cửa còn có một người đàn ông đang chờ đợi.

Bọn họ đột nhiên sững sờ một chút.

Người đàn ông đó cũng sửng sốt, lẩm bẩm mà chọn cách đóng cửa thang máy lần nữa, chờ chuyến tiếp theo. Trước khi cửa thang máy đóng lại, mọi người đều có thể nghe thấy lời mà người đó lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, đã nửa đêm rồi, tại sao lại có nhiều người đi thang máy như vậy?”

Sau khi nghe rõ câu nói này, trong chốc lát, những người trong thang máy không khỏi run rẩy.

Trong thang máy rõ ràng không có bao nhiêu người mà… Anh ta nhìn thấy là? ( truyện trên app T𝕪T )

Ở bên kia thành phố, Sở Hưu cũng giới thiệu như thế này với Lục Ngôn Lễ.

Bọn họ đã thử bước ra khỏi cửa thang máy, điều đáng ngạc nhiên là, không nhìn thấy bất kì bóng dáng của người nào, như thể bóng dáng vụt qua khe cửa lúc trước không hề tồn tại.

“Cho nên nhất định không thể tùy tiện chạy lung tung, tốt nhất hai người chúng ta cùng nhau hành động.” Để tránh cho bọn họ không bị lạc đường, Sở Hưu đề xuất.

Lục Ngôn Lễ ừm một tiếng, tất nhiên anh ta không muốn chạy lung tung.

Nhưng một giây sau, Sở Hưu đã bị tát vào mặt.

Nơi họ đang ở là một hành lang quanh co tối tăm, trên tường treo không ít bức tranh sơn dầu bám đầy bụi bặm, các mảnh vỡ chất đống trên mặt đất, vách tường thì hoen ố, một vài mảng tường rơi xuống dưới, để lộ ra những vết lốm đốm và vết nứt khiến người ta nhìn thấy rất khó chịu, cũng có không ít những đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc lên tường.

Ban đầu hai người đi cạnh bên nhau, cho đến khi trở lại, các loại đồ vật chồng chất lên nhau kỳ thực quá khó khăn cho việc đi song song, bước lên trên lại sợ rằng sẽ phạm phải điều cấm kỵ gì đó, chỉ đành một trước một sau.

Sở Hưu đi ở phía trước một chút, vừa nghiêng người một cái, liền nhìn thấy một cảnh tượng xa lạ, trước mắt tối đen, như thể tất cả các tia sáng đều bị nuốt chửng.

Đây là đâu?

Sở Hưu kinh ngạc mở to đôi mắt, xem thử xung quanh, nhưng cho dù anh ta nhìn như thế nào, chỉ với một chút ánh sáng yếu ớt cũng không có cách nào có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Nhưng có thể cảm giác được rằng, bây giờ anh ta đang đứng trong một góc nào đó.

Cũng vào lúc này, anh ta nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, đang đi về hướng của anh ta.

Là cái gì? Anh ta đến chỗ nào rồi?

Sở Hưu ngay lập tức căng thẳng.

Người đó càng đi càng gần, thậm chí Sở Hưu có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương, trước khi người đó đi đến gần, anh ta đang căng thẳng, cả người đều có chút hoảng hốt.

Chẳng lẽ... đây thật sự là người sống sao?

Sở Hưu không dám xác định.

Bóng dáng đó càng lúc càng gần, cuối cùng, dừng lại ở trước mặt anh ta.

Người đàn ông trước mặt vừa mới rẽ vào một góc thì biến mất không thấy tăm hơi, việc này khiến cho cả người Lục Ngôn Lễ căng chặt lại.

Việc đến bây giờ, kỳ lạ nhất là, hắn vẫn không rõ quy luật tấn công của con ma đó, thậm chí không biết trong đó có bao nhiêu con ma.

Sở Hưu đã đi đầu rồi?

Hắn còn muốn tiếp tục thăm dò nữa không?

Lục Ngôn Lễ quay đầu nhìn một cái, cửa thang máy vẫn mở như cũ, giống như là đợi hắn trở lại, một ánh sáng xanh yếu ớt được chiếu trên màn hình cửa, chỉ là con số đã bị mờ thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lá cây, không biết là tầng bao nhiêu.

Nếu tất cả đều đã đến đây rồi, dứt khoát tiếp tục đi xuống.

Lục Ngôn Lễ định thần lại, bước chân đặt xuống càng nhẹ hơn, tuy nhiên, sự biến mất của Sở Hưu khiến hắn rốt cuộc đã có chút lo lắng, hắn dừng lại một chút, xoay người qua, đi về hướng ngược lại.

Nếu như Sở Hưu có thể sống sót trở lại, chính mình hỏi anh ta cũng không muộn.

Không, không đúng, không có cách nào xác nhận được người trở về đó có phải là Sở Hưu thật sự hay không.

Càng đi càng tối, cả một dãy hành lang dường như chỉ là hành lang, không có căn phòng nào, cũng không có cửa sổ, Lục Ngôn Lễ thậm chí còn không biết ánh sáng giúp hắn nhìn thấy những thứ xung quanh đến từ đâu, hắn vừa đi vừa ước lượng.

Càng đi về phía trước, máu loang lổ trên mặt đất càng nhiều, thay vào đó là mạng nhện dần dần ít đi, điều này càng khiến anh ta bất an hơn.

Ngay cả nhện cũng đã ít đi, cho thấy rằng con đường phía trước có thể sinh vật tồn tại ít hơn rồi.

Khi đi đến cuối hành lang, anh ta nhìn thấy một cầu thang.

Lục Ngôn Lễ do dự một lúc, quay đầu nhìn lại lần nữa theo hướng thang máy, vẫn quyết định đi xuống.

Mặc kệ, cho dù đi đến đâu, anh ta luôn phải sống sót trở về.

Chỉ cần sống sót trở về thì đủ rồi, sống ở thế giới nào thì có quan trọng gì sao?

Ôm cái tâm lý này, Lục Ngôn Lễ đã từ từ đi xuống lầu.

Mà chính vào lúc anh đi xuống lầu, đôi mắt của Lục Ngôn Lễ đột nhiên mở to.

Đây… Tại sao lại sẽ xuất hiện cảnh tượng này?

Tại sao anh ta lại đến căn nhà mà trước đây anh ta đã từng ở?

“Tiểu Lục, con cuối cùng cũng xuống lầu rồi, mỗi ngày đều trốn ở trên gác, cả người đều sắp sinh ra bụi rồi chứ?” Mẹ của Lục Ngôn Lễ từ trong bếp đi ra ngoài, nhìn thấy con trai đứng trên lầu, trên mặt nở nụ cười. Trên tay vẫn còn cầm một đĩa rau, hương thơm ngào ngạt, hơi nóng bốc lên bừng bừng.

“Mẹ?” Lục Ngôn Lễ nói ra một từ mà không xác định.

“Này, hôm nay con làm sao thế?”

“Hôm nay có việc gì ạ?” Ánh mắt Lục Ngôn Lễ nhìn trong nhà một vòng, bỗng nhiên anh ta có chút luống cuống, lúng túng mà nói.

Tất cả đều rất bình thường, ánh nắng, hoa tươi, căn phòng được quét dọn sạch sẽ, con gấu nhỏ yêu thích nhất của mẹ được bày trên ghế sô pha, con chó được nhà bọn họ nuôi dưỡng, đang chạy tới chạy lui đầy vui vẻ.

Mà Lục Ngôn Lễ vẫn còn nhớ rõ, trong nửa năm khi thế giới kỳ lạ bùng nổ, con chó nhỏ đó chính là ở trước mặt bọn họ, rơi vào trong bồn tắm, tan ra thành mười mấy mảnh.

Lẽ nào tất cả những việc này đều là ảo giác của hắn sao? Có thể hay không… Tất cả những tưởng tượng kỳ lạ chỉ là một giấc mơ mà hắn có được là khi ngủ trên gác mái?

Rốt cuộc đâu là thật, đâu là giả?

Nhiều năm nay của hắn, đều là giả sao?

“Tiểu Lục à, nhanh lên đi thu dọn một chút đi, chờ một lát nữa ba của con sắp trở về rồi, nhìn thấy dáng vẻ này của con, ông ấy sẽ lại đánh con đấy.”

“Ba đã sắp trở về rồi?” Lục Ngôn Lễ hỏi lại một lần nữa.

Hắn lướt nhìn tờ lịch.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, lúc này ba hắn có lẽ đã ra ngoài làm nhiệm vụ, ba của hắn làm việc nghiêm túc nhất, dáng vẻ “chủ nghĩa côn đồ” của ông ta nhìn vô cùng không quen thuộc.

Mà vào lúc đó hắn… có dáng vẻ gì?

Hắn cúi đầu nhìn lướt trên người mình.

Mặc một chiếc quần jean rách và áo khoác bò, vươn tay kéo một nắm tóc ra trước mắt, quả nhiên, là nhuộm màu đỏ.

Hoàn toàn khác với phong cách sau này của hắn.

Trước đó, mỗi lần khi ba trở về nhà hắn đều rất sợ, bởi vì khi ba hắn nhìn thấy sẽ đánh hắn, không thực sự là một cú đánh mạnh, mà là kiểu đánh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thêm vào là như vậy, mối quan hệ giữa hắn và ba mình cũng không được xem là tốt lắm.

“Đúng rồi, tiểu Lục, ba con còn nói lần này sẽ giới thiệu cho con một cô gái con của người bạn cũ, nghe nói rất xinh đẹp. Bọn họ có lẽ sắp về đến nhà rồi, con khẩn trương thu dọn một chút đi, nhanh lên!” Mẹ Lục lại đi vào phòng bếp, nghiêng nửa người ra, cầm cái thìa trong tay vẫy vẫy hai lần.

Tất cả đều chân thật như thế.

Nhưng…

“Tất cả đều là thật sao?” Lục Ngôn Lễ thình lình hỏi.

“Hả, cái gì mà thật hay giả? Con đứa trẻ này hôm nay làm sao thế? Sao lại kỳ lạ như thế hả?” Người phụ nữ nghi hoặc.

“Không có gì.”

“Đối mặt với mẹ có cái gì không thể nói, nói mau.”

Lục Ngôn Lễ nhìn gương mặt của người phụ nữ một cái.

Anh ta đã từng vô số lần mơ thấy, từng hoài niệm, tuy nhiên, ký ức nói với anh ta, tất cả đều là giả hết.

Anh ta đã tận mắt thấy đối phương tưới xăng lên người, tự mình thiêu đốt.

Cái nhà này… cũng bốc cháy rồi, mà ở trước mặt hắn, nổ tung thành một đống đổ nát.

Mặc dù chưa được mấy ngày, căn nhà này, kể cả người phụ nữ trước mặt hắn đã hoàn toàn trở về với anh ta, nhưng hắn biết rằng, người đã chết một lần sẽ không trở về nữa, cũng tuyệt đối sẽ không là cái ban đầu đó.

“Đều là giả.”

Anh ta dứt khoát xoay người, quay lại, và bước lên lầu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp