Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 40


1 tháng

trướctiếp

Hai người nhìn nhau qua kính chiếu hậu, không ai đồng ý, gần như trôi qua rất lâu, cuối cùng, Sở Hưu chặc lưỡi một cái, thu khẩu súng lại, phần cổ tay cử động một cái, không biết đã giấu khẩu súng vào chỗ nào.

Biểu cảm trên mặt Lục Ngôn Lễ mới dần dần thả lỏng một chút, chỉ là tốc độ của chiếc xe vẫn như cũ không hề giảm xuống, gần như là nhanh như chớp ầm ầm băng qua con đường vắng, băng qua cây xanh treo đầy xác mèo đen kia, cho đến trước ngã tư đường mới từ từ đạp phanh lại, mà sau đó. Anh ta đạp vào vô-lăng, cú di chuyển dữ tợn ở một góc độ vô cùng nguy hiểm, thậm chí Sở Hưu có thể nghe thấy tiếng ma sát giữa lốp xe và mặt đường tạo ra tia lửa.

Sau khi chiếc xe vòng qua ngã tư, và lái về phía lộ U Minh, lúc này Sở Hưu mới ngồi thẳng dậy.

“Kỹ thuật lái xe không tệ.” Anh ta khoác lác nói.

Không phải tất cả mọi người đều có thể lái xe vòng qua ngã tư một cách thành công dưới tình huống này.

Nhưng mà biểu cảm trên gương mặt của Lục Ngôn Lễ càng lạnh lẽo hơn, không ngoảnh đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Ngồi cho vững.”

Nói xong, một giây sau, anh ta đạp xuống chân ga, ngay lập tức tiếng xe vang vọng cả khu rừng.

“Đợi một chút, anh…” Lời còn chưa nói xong, thì Sở Hưu xém chút nữa bị té khỏi ghế, sau đó anh ta cố gắng ngồi vững lại, mới phát giác ra hình như có chỗ nào đó không đúng.

Lục Ngôn Lễ trông có vẻ không giống loại người sẽ mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để đe dọa người khác, cho nên, vấn đề khiến anh ta liều cả tính mạng chạy như đua xe, sẽ là cái gì?

Góc của gương chiếu hậu dường như đã được điều chỉnh có mục đích, ngoại trừ tài xế những người khác đều không thể nhìn thấy cảnh tượng ở phía sau, Sở Hưu đành phải tìm đúng góc độ trong những cú va chạm, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ khiến Lục Ngôn Lễ vội vàng lái xe đi.

Đó, đó là…

Sở Hưu trợn trừng đôi mắt.

Ngã tư cách bọn họ càng lúc càng xa, một bóng dáng vô cùng quen thuộc bước ra, màu nâu của áo jacket, thân thể cao gầy, người đó… chính là bản thân anh ta!

“Người” đó đồng thời cũng phát hiện ra bọn họ, đứng ở ngã tư, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng về hướng bọn họ đã đi xa.

Một cảm giác mát lạnh trực tiếp từ dưới chân nhanh chóng xong thẳng lên đỉnh đầu, Sở Hưu bây giờ hận không thể tự mình cầm vô lăng lái đi, nhưng nhìn dáng vẻ Lục Ngôn Lễ giống như đối diện với kẻ thù, ngược lại nhẹ nhõm ngồi dậy.

“Anh đã nhìn thấy rồi?” Ngồi xuống ghế lái phụ, Lục Ngôn Lễ thình lình hỏi.

Sở Hưu ừm một tiếng.

“Nơi ma quái này thật sự là có thật…” Lục Ngôn Lễ nặng nề thở ra một hơi, “Cuối cùng là mấy người muốn làm gì? Nhất định phải tự tìm cái chết hay sao?”

“Bây giờ anh cũng đang ở chỗ này.”

Nhận ra được sự cứng rắn này có thể sẽ khiến mọi người thoát khỏi tâm lý ngược, Sở Hưu lùi lại một bước, giọng điệu lại ôn hòa xuống, “Anh đến chỗ này làm gì?”

“Anh không cần biết nhiều như vậy.” Nhưng Lục Ngôn Lễ không cảm kích, ngược lại còn lạnh lùng nói.

Những cái cây xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, tiếng gió rít điên cuồng cách một lớp kính cũng có thể cảm nhận được, lái xe với tốc độ cao như vậy, rất nhanh bọn đã nhìn thấy được lối ra.

Cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Lục Ngôn Lễ có chút không cam tâm, nhưng dù rằng hắn nhìn thấy Sở Hưu, nhưng trước đó không tra ra đối phương là thật hay giả, hắn không thể bỏ mất manh mối này.

“Đó là ba người bạn của anh sao?” Lục Ngôn Lễ hỏi.

Sở Hưu nói: “Tôi đã bỏ chạy đầu tiên sau khi chơi trò chơi, đúng rồi, anh vẫn còn ở khách sạn kia không?” Anh ta muốn biết phải chăng thật sự có người giả mạo mình.

Nghe được tin tức này, Lục Ngôn Lễ nở một nụ cười rất không thân thiện, mà sau đó trong ánh mắt có chút kỳ vọng của Sở Hưu anh ta cười lạnh nói: “Không có gì để nói cả.”

“Còn nữa, tôi sẽ đưa anh đến ngã tư phía trước thì anh hãy xuống xe đi.”

“Không, không vội.” Sở Hưu nói, “Anh có hứng thú, cùng tôi chơi trò chơi một lần nữa không?”

“Không hứng thú. Và hãy cất kỹ súng của anh đi.” Chiếc xe dừng lại đột ngột, Lục Ngôn Lễ thờ ơ lạnh nhạt nói, “Bây giờ, lập tức, xuống xe đi!”

“Được rồi.” Sở Hưu cũng mặc kệ mà xuống.

Lộ U Minh gần đây cũng có rất ít người, vào những ngày thường người đi đến đây lại càng ít hơn, xung quanh vẫn còn một số tòa nhà, Sở Hưu nhìn ngó xung quanh, khẩu súng trong tay anh ta đã lên đạn rồi, sau đó nhắm vào lốp của chiếc xe bốn bánh cách đó không xa.

Anh ta đã bóp cò.

Trong khách sạn, bốn người đang ngồi cùng nhau, vẫn còn đang tiêu hóa những lời mà Ôn Chính Tín nói.

Giọng bọn họ nói chuyện không nhỏ, Ôn Chính Tín không nghe rõ, chỉ có thể cố gắng dựa vào khẩu hình và thần thái của bọn họ để phán đoán, hy vọng mong ước từ trên gương mặt bọn họ tìm thấy được đường chạy để thoát thân.

“Cái gì… Thứ đó có trên thế giới, không phải anh nói không tin thì không có, tôi đã nói với mọi người trải nghiệm của tôi, mọi người cũng nên biết, có một vài thứ, là con người không thể chạm đến.” Ôn Chính Tín lắc lắc đầu, cười một cách cay đắng, “Cho dù các người tin cũng được, không tin cũng được, nhưng tôi xin thề, lời tôi nói đều là sự thật.”

“Tin, chúng tôi tất nhiên tin rồi.” Thời Yến với dáng người nhỏ nhắn đi đến trước mặt ông ta, nhẹ nhàng hỏi: “Bức tượng mà ông mang đến đó, đang ở đâu?”

Ôn Chính Tín không muốn mở miệng, nhưng mà bốn người này xem ra đều không phải là đèn cạn dầu, miệng của ông ta ấp úng hơn nửa ngày trời, vẫn không muốn nói: “Mất, đã mất rồi…”

“Đã mất rồi?!” Bốn người đồng loạt lên tiếng, trong số đó Nhiếp Duẫn Chân là người kích động nhất, anh ta hỏi đầu tiên: “Đã mất từ lúc nào?”

Giọng nói của Ôn Chính Tín càng trầm hơn: “Chính là sáng hôm nay, vốn dĩ tôi đã gói nó kỹ lưỡng rồi để trong túi, buổi sáng thức dậy nhìn một cái, thì đã biến mất rồi.”

Để trong túi?

Vậy tại sao, bức tượng anh ta nhìn thấy sau khi bước vào phòng lại được để trên tủ đầu giường?

Là ai để?

Nhiếp Duẫn Chân bị tác động đến cảm xúc làm cho choáng váng đầu óc đột nhiên nhớ ra điều gì đó không ổn, đại não giống như bị dội một gáo nước lạnh vào, tỉnh táo trở lại, anh ta lại hỏi thêm một lần nữa: “Ông chắc chắn ông để ở trong túi?”

“Tôi chắc chắn, tôi thật sự để ở trong túi, tôi dùng tấm da dê đại sư đưa cho bọc nó rất kỹ. Tôi vẫn còn nhét trong tủ quần áo, sáng nay mở ra một lần, túi vẫn còn, đồ thì mất rồi.” Ôn Chính Tín vội vàng bổ sung thêm, “Nếu các người không tin, có thể đi lục soát, chỉ cần có thể tìm thấy, tôi có thể cho các người mượn mấy ngày, bây giờ tôi cũng đang vội vàng tìm nó đây, nếu như nó… Nó bị một số người lộn xộn trộm đi mất, nhất định sẽ gây ra đại họa!”

Trên miệng Ôn Chính Tín nói như thế, trong lòng có chút không hiểu nổi, nhưng ông ta vẫn thật sự sợ rằng những người này bất chợt nổi cơn lại chạy đến phòng của ông ta để kiểm tra, như vậy, bí mật của ông ta có thể sẽ bại lộ mất.

Sắc mặt của Nhiếp Duẫn Chân cũng có chút chần chừ.

Anh ta nhớ lại tình cảnh khi mình đi trộm bức tượng đó.

Không có tấm da dê, chỉ đặt trên tủ đầu giường, nhân viên ở quầy tiếp tân dễ dàng ngất đi, quả thật như thể cố tình tạo cơ hội cho anh ta vậy.

Còn có, trong camera giám sát nhìn thấy người nào đó đi vào trong phòng, là ai?

Bọn họ đều không có chú ý đến, bên ngoài khách sạn, có một cô gái mặc đồng phục học sinh dính đầy máu leo lên bức tường bên ngoài, tứ chi của cô ta đều xiêu vẹo, vẻ mặt xanh tím nổi lên không bình thường, khi leo lên trên mặt đất để lại một vệt máu rất dài, sau đó từ từ biến mất.

Nhưng kỳ lạ là, không có ai phát hiện ra cảnh tượng này. Cô gái bò lên một đường trên mặt đất về phía trước, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào một ô cửa sổ nào đó, trong mắt cô ta tràn đầy oán hận cùng tà ác, cô ta nhìn chằm chằm một lúc, rồi chậm rãi bò vào thang máy ở tầng một.

“Bây giờ, chúng tôi đi tìm một chút vậy, nếu như có thể tìm thấy, cũng có một phần lợi thế hơn.” Nhiếp Duẫn Chân đề nghị.

Thời Yến luôn cảm thấy anh ta đang quá mức nhiệt tình đối với việc này, rõ ràng cái gọi là tượng thần kia vẫn chưa được xác định liệu nó có thực sự có hiệu quả hay không, nếu như vô tình dính phải một lời nguyền kỳ lạ nào đó, vậy chắc chắn chính là đã tự đào mồ chôn mình.

Nhưng ngay cả Sở Hưu cũng đồng tình với cách nói này.

Có thể bình an đến giờ phút này, vẫn chưa có người nào chết, ít nhiều bởi vì vẫn còn sự hiện diện của Sở Hưu. Vì vậy, Diệp Thành Khoa và Thời Yến hai người cũng đã đồng ý, bốn người cùng với Ôn Chính Tín xuống lầu đi tìm người phụ trách của khách sạn.

Hôm nay rõ ràng việc kinh doanh của khách sạn không như thế, khách hàng rất ít, Ôn Chính Tín tình cờ quen biết với chủ khách sạn, sau khi gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh, giám đốc mang theo toàn bộ nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ cùng nhau đi tìm.

“Thật sự phiền phức, cũng không biết là ai trộm mất, hại chúng ta tìm hơn nửa ngày trời.” Hai nhân viên phục vụ lấy cớ đi vệ sinh để trốn trong nhà vệ sinh buôn chuyện, có rất nhiều từ ngữ phàn nàn.

“Còn hỏi gần đây có người nào kỳ lạ vào khách sạn không? Tôi thấy ông ta cũng có chút kỳ lạ đấy, căn phòng của mình còn không để người khác đi vào tìm, ở nhiều ngày rồi cũng không để người ta vào dọn vệ sinh, không biết bên trong có cái gì.”

“Này, chị nói xem, có phải có thể do chính ông ta làm hay không?”

Hai người đang cách một lớp cửa buôn chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa đi vào nhà vệ sinh, thì ngay lập tức im bặt.

Nói xấu khách, nếu như bị người có lòng đi khiếu nại một chút, hai người họ có thể sẽ không có kết quả tốt.

Sau khi hai người nhân viên phục vụ yên lặng, tiếng nước chảy róc rách từ vòi nước trong nhà vệ sinh vang lên.

Thì ra chỉ là rửa tay thôi… Hai người đó chỉ ước rằng người kia nhanh chóng rời đi, để hai người họ tiếp tục buôn chuyện.

Chỉ có điều, chờ rất lâu cũng không có nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài, vòi nước vẫn còn đang mở, tiếng nước róc rách không dừng.

Trời ơi… Phiền chết đi được, nhất định lại là rửa tay mà quên khóa vòi nước rồi, tới lúc bị phát hiện sẽ lại bị trừ tiền. Một người trong đó nghĩ tới mà cũng đành chịu.

Cô ta cúi đầu xuống, sau đó đứng dậy, kéo quần lót lên, nhanh chóng mặc xong, sau đó, cô ta đứng thẳng người dậy chỉnh sửa quần áo, đồng thời xoay người và nhấn nút xả nước, mà sau đó, cô ta xoay người lại, ngẩng đầu lên——

Một khuôn mặt tái nhợt, thối rữa xuất hiện phía trên tấm cửa, thấy cô ta ngẩng đầu nhìn lên, một nụ cười kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt đó.

Ma… Là ma đó!!

Cô ta còn chưa kịp hét lên, một cánh tay mềm mại trắng bệch lại rất dài đã khăng khăng bóp chặt miệng cô ta, ngay sau đó, cánh tay kia ấn đầu cô ta vào trong bồn cầu.

Tiếng xả nước vang lên, cô ta liều mạng giẫy giụa, nhưng không có tác dụng, theo tiếng nước sủi bọt ùng ục, cả người cô ta như thể bị rút hết xương ra, theo dòng nước êm ả chen vào trong cái lỗ nhỏ bé kia, chỉ còn lại một chút tóc vẫn còn đang nổi trên mặt nước.

Nút bơm được nhấn xuống lần nữa, ngay lập tức một lượng máu lớn dâng lên, sau khi rửa một lúc, vết máu dần dần biến mất.

Trong nhà vệ sinh đã yên tĩnh lại, giống như là chưa từng có người đi vào.

“Haizzz, không phải là bọn họ không đủ sức lực, mà thực sự đã huy động tất cả mọi người đi tìm rồi, kỳ thực vẫn không tìm thấy.” Tầng một, giám đốc vẫn còn đang xin lỗi, “Hai ngày nay ngoại trừ có một người đàn ông họ Lục đã trả phòng ra, còn lại những người khác vẫn đang ở đây. Ông xem, ngài Ôn, có thể hay không… Hay là ông đã vô tình để ở chỗ nào đó trong phòng của mình mà không tìm thấy?”

“Có cách thức liên hệ với anh ta không?” Ôn Chính Tín cắt ngang sự thăm dò của anh ta.

“Đừng sốt ruột chứ.” Nhiếp Duẫn Chân nói, đôi mắt của anh ta chứa đầy nghi hoặc nhìn về phía Ôn Chính Tín, “Ông nói xem, tất cả mọi căn phòng đều tìm hết rồi, vậy căn phòng của ông thì sao?”

“Của tôi? Nếu tôi có thể tìm thấy, vậy tại sao tôi lại gióng trống khua chiêng như vậy?” Đối mặt với những nghi ngờ này, Ôn Chính Tín tức giận nói, nhưng mà ông ta giống như là đang che giấu điều gì đó.

“Cho dù là không có, xem một chút cũng không sao mà.” Sau khi Sở Hưu hạ quyết định, trực tiếp kêu giám đốc đưa mọi người đi đến căn phòng của Ôn Chính Tín.

“Này, thật sự không có mà, các người đi cũng không tìm thấy gì đâu, tôi đã tìm kỹ mấy lần rồi…” Ôn Chính Tín đã cố gắng ngăn cản bọn họ nhiều lần, nhưng không ngăn được, ngược lại càng củng cố quyết tâm của bọn họ hơn.

Rất nhanh, cửa phòng của ông ta được mở ra.

Có một mùi thối rữa vô cùng kỳ lạ phát ra từ trong căn phòng.

Thời Yến hoài nghi liếc mắt nhìn Ôn Chính Tín, người sau sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy, sau đó ông ta lẩm bẩm mấy câu không biết là gì, rồi dứt khoát im lặng.

Cái mùi này…là từ trong tủ quần áo phát ra.

Giám đốc liền nháy mắt một cái, một trong những nhân viên bảo vệ đi theo buộc phải bước lên trước, anh ta đã chuẩn bị tâm lý, cửa tủ được mở ra——

Cũng không có gì hết, trong tủ quần áo ngoại trừ vài bộ chăn ga dự phòng của khách sạn ra, còn lại thì trống không.

Mùi thối rữa kia đã biến mất hoàn toàn ngay khi cánh cửa được mở ra.

“Xem ra thật sự là không có gì hết.”

Sau khi nhiều người tìm kiếm cẩn thận trong phòng của ông ta nhiều lần, không thể không đưa ra kết luận.

Ôn Chính Tín không hề ngờ vực khi được nghi ngờ được xua tan, ngược lại, sắc mặt của ông ta càng tệ hơn, Ông ta một mình bước đến cạnh cửa, ánh mắt đầy kinh hoàng.

Sao lại có thể…

Trong tủ quần áo thế nào lại trống không? Cô ta… Cô ta đã đi đến chỗ nào rồi?

“Ông sao thế? Xem dáng vẻ của ông rất lo lắng.” Diệp Thành Khoa cũng đi đến bên cạnh cửa, đưa cho ông ta một điếu thuốc, rồi cười cười.

Trong ánh mắt lo lắng của Ôn Chính Tín, nụ cười này so với sự đe dọa trực tiếp còn đáng sợ hơn.

“Không, không có gì, chỉ là nghĩ đến buổi tối…” Giọng nói của Ôn Chính Tín khô khốc, ông ta nhận lấy điếu thuốc nhưng không hút, mà là để vào bên trong túi áo, tay cũng đang run rẩy, nhưng gương mặt đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Không, không được… Ông ta không thể chơi cái trò chơi này, ông ta phải nghĩ cách để trốn đi.

Con gái của ông ta, vẫn còn đang chờ ông ta mà.

Nếu như bản thân cũng xảy ra chuyện, vậy Thanh Thanh phải làm thế nào đây? Bà ngoại của con bé cũng đã… Không có ai có thể khiến bà ta sống lại được.

Con bé trẻ như thế, còn là một đứa trẻ, lại không phải là người có tính cách làm mất lòng người khác, kết quả là ai đã tàn nhẫn như vậy? Thế mà lại xông vào nhà giết người?!

Nghĩ đến vài ngày trước bản thân không dễ dàng gì mới đi công tác về, đi đường vòng đến nhà bà ngoại con bé để thăm nó thì đã nhìn thấy cảnh tượng con gái đang nằm trong vũng máu tươi, ông ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa vào, ông ta ước gì người ngã trên mặt đất chính là ông ta.

May mắn thay... May mắn thay bà của Thanh Thanh, tuy rằng hay cằn nhằn, nhưng mà bức tượng kia của bà, có thể khiến cho người chết sống lại!

Chỉ cần ông ta có thể trong vòng bảy ngày, giết chết tất cả những sinh vật mà khi còn sống Thanh Thanh yêu thích nhất, thì Thanh Thanh có thể sống lại rồi!

Vì lý do này, ông ta liền giết chết con mèo đen mang điềm gở kia, sau đó tiễn bà ngoại của Thanh Thanh lên đường trong nước mắt.

Màu sắc của bức tượng càng lúc càng đỏ, đã đỏ đến mức đủ để nhỏ ra một giọt máu, Thanh Thanh đã có thể trở lại rồi.

Ông ta biết, ở trong trường học người bạn thân thiết nhất của Ôn Thanh là Vân Thiến, cho nên, sau giờ học ông ta cố tình lái xe đi theo sau đối phương, bắt cóc cô nàng về.

Ở căn nhà cũ có tai vách mạch rừng, những người hàng xóm cũ biết rõ về nhau, đã có vài người hàng xóm phát hiện ra hai ngày nay Thanh Thanh không có xuất hiện rồi. Ông ta không thể không mang bức tượng đến khách sạn trước được, sau đó ở trước bức tượng giết chết Vân Thiến.

Vốn ông ta dự định hôm nay làm điều tương tự đưa Vân Thiến ra khỏi vali, nhưng mà… Tại sao, cô ta lại biến mất rồi?!

Thanh Thanh còn chưa thể sống lại, mà cô ta đã xảy ra biến hóa trước rồi sao?

Còn bức tượng kia, rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Trong đại não của Ôn Chính Tín đột nhiên nảy ra một phán đoán, mà sau đó, cả người ông ta cũng bởi vì phán đoán của mình mà run lẩy bẩy, toàn thân ớn lạnh.

Có phải là… Vân Thiến đã mang đi rồi không?

Cô nàng đã tắt thở ngay trước mắt của ông ta, nếu như thật sự là Vân Thiến… Vậy bây giờ, cô nàng sẽ là tình trạng gì?

Nhưng ông ta không thể nói. Ông ta đã phạm phải một tội ác có chém chết còn chưa đủ đền tội, cũng không có đường lui nữa rồi, nếu bây giờ sự việc bị bại lộ, ông ta cũng không có cơ hội lấy bức tượng được nữa, cũng không có cơ hội hồi sinh con gái ông ta sống lại được nữa rồi.

“Ông đang buồn chuyện gì?” Diệp Thành Khoa hỏi ông ta.

Ôn Chính Tín lắc lắc đầu, không được phép để lại dấu vết nước mắt nơi khóe mắt: “Không có gì.”

Sau khi đi qua đi lại một phen, giữa đường đã thuận tiện ăn một bữa, hiện tại sắc trời đã dần dần tối đi.

Tối hôm nay, bọn họ còn phải ở trong thang máy của khách sạn này chơi trò chơi.

Thật sự mà nói, Diệp Thành Khoa cũng ổn và Thời Yến cũng ổn, đều rất muốn đổi chỗ, sợ là Nhiếp Duẫn Chân, sau khi bức tượng bị mất đi cũng mất đi phần sức lực kia, duy chỉ có Sở Hưu, vẫn như cũ chẳng ngó ngàng gì tới mà muốn ở khách sạn này thử nghiệm.

Những người khác cũng không cách nào cự tuyệt anh ta, cũng không hiểu đối phương vì sao lại cố chấp như vậy, cũng đành phải đồng ý.

Ở phía bên kia của thành phố, trong một khách sạn sang trọng.

Hai người đàn ông đang ngồi ở trong đại sảnh của tầng một, đang trao đổi gì đó, chỉ có điều hai người họ nhìn có vẻ như không hề có mối quan hệ tốt, hai người dường như đang kìm nén kích động muốn ẩu đả, kiếm đã kề cận, nhân viên phục vụ thậm chí không dám tiến lên rót trà cho bọn họ.

“Yên tâm đi, hôm nay chơi trò chơi này xong thì đi về.” Sở Hưu nói.

“Phải không? Đừng cho rằng tôi không biết anh đang đánh chủ ý gì đó, muốn tìm kẻ chết thay mà thôi.” Lục Ngôn Lễ châm biếm lại.

Sở Hưu đút hai tay vào trong túi, trong túi anh ta đang nắm gì đó, Lục Ngôn Lễ rõ hơn ai hết.

“Không cần nói như vậy, lại không chắc chắn là sẽ chết thật.” Ngón tay của Lục Ngôn Lễ luôn để trên cò súng, giọng điệu thoải mái trên miệng không thể nói là vẫn như cũ.

Trên mặt anh ta thả lỏng, nhưng Lục Ngôn Lễ biết, nếu như mình có ý đồ rời đi, anh ta chắc chắn sẽ bóp cò mà không hề do dự?

“Tại sao anh không tìm người khác?” Lục Ngôn Lễ rất không sẵn lòng tham gia trò chơi này, anh ta chỉ có ý định ghi lại, không hề muốn mạo hiểm.

Nhưng mà, sâu bên trong nội tâm có một giọng nói nói với anh ta, nếu như anh ta có thể sống sót từ trong trò chơi này, sẽ có được thu hoạch mà trước giờ không thể tưởng tượng được.

Sở Hưu ngẩng đầu rồi đánh giá những người trong sảnh khách sạn, hai hoặc ba nhân viên bảo vệ lười biếng, hai nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân, còn có một vài người khách từ trong thang máy đi ra không ngừng cằn nhằn nói phải khiếu nại.

Anh ta nói: “Tôi không muốn hợp tác với những kẻ ngu ngốc.”

Lục Ngôn Lễ khẽ cau mày một cái, cho rằng anh ta đã phát hiện ra điều gì đó, nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không giống, liền không nóng không lạnh ậm ừ một tiếng.

Hai người lại ngồi thêm một lát, tùy tiện đặt một phòng, mà sau đó, cũng không biết là ai đề nghị trước, nói tóm lại, thật kỳ lạ hai người bọn họ ngồi trong phòng chơi bài.

Chơi xì dách là đơn giản nhất, khi cả hai người đều tình trạng có ý thức thả nước, số trận thắng thua đều ngang nhau.

Rất nhanh, không giờ đêm đã tới rồi.

“Đi thôi.”

Hai tay của Sở Hưu lại đút vào trong túi, lúc nãy khi chơi bài trong suốt quá trình chơi chỉ dùng một tay, khẩu súng trong túi luôn ngắm về phía Lục Ngôn Lễ, đến bây giờ cũng không buông ra.

“Đúng rồi, bây giờ tôi cần phải nói một chút quy tắc với anh, chỉ nói một lần, hy vọng anh nhớ rõ.” Sở Hưu mới nghĩ đến, anh ta vẫn chưa cho Lục Ngôn Lễ biết quy tắc trò chơi trong thang máy, lập tức bổ sung.

“…Tóm lại, giữa chừng nếu có một người phụ nữ bước vào, nhất định không thể nói chuyện với cô ta, cũng không thể nhìn cô ta, không thể thu hút sự chú ý của cô ta, nếu không anh sẽ bị mang đến nơi nào cũng không biết.”

“Nghe có vẻ khá đáng sợ.” Lục Ngôn Lễ đánh giá một cách hời hợt.

Cũng vào lúc này, trước thang máy tầng một của hai khách sạn, hai nhóm người khác nhau đang đứng.

Đứng trước thang máy, Nhiếp Duẫn Chân cẩn thận nhắc lại quy tắc trò chơi với Ôn Chính Tín một lần nữa, mong rằng ông ta đừng cản trở, người sau đồng ý với khuôn mặt tái nhợt.

Không biết là nguyên do gì, hai khách sạn cùng lúc đều không có người. Vốn dĩ thành phố nhộn nhịp cũng trở nên tĩnh lặng, không khí lạnh dần dần xâm chiếm đại sảnh tầng một, nhân viên quầy lễ tân còn lơ mơ ngủ.

“Bắt đầu đi.” Sở Hưu bước vào cửa thang máy, Lục Ngôn Lễ cũng đi vào theo.

Lục Ngôn Lễ và Sở Hưu ở khách sạn có tổng cộng mười tám tầng, trước tiên bọn họ nhấn vào tầng cao nhất là tầng mười tám, thang máy từ từ đi lên.

“Anh nói xem, ở đoạn giữa sẽ có người đi lên không?” Sở Hưu cố gắng tìm kiếm chủ đề gì đó để nói chuyện.

“Có thể là có.”

Điều khiến bọn họ thất vọng là, thang máy chầm chậm đi lên đến tầng thứ mười tám, không có xảy ra bất kỳ trục trặc gì. Sau khi cửa thang máy tự động mở ra, đập vào mắt là hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng ấm áp.

“Tiếp theo đây, là tầng thứ hai.”

Lục Ngôn Lễ nhấn vào số hai, thang máy chậm chạp đi xuống, từ từ đi đến tầng hai.

“Sau đó nữa, là tầng mười bảy.”

Thang máy lại đi lên.

Vô tình, cả hai đã hình thành một thói quen, cánh cửa mở ra sau khi thang máy đến, bọn họ đều không có bước ra ngoài, mà thay vào đó, nhấn vào số tầng của mục tiêu tiếp theo. Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào những nút bấm trên thang máy, không cho phép mình nhấn nhầm.

Dần dần, không khí lạnh từ từ tràn vào bên trong thang máy, hơi lạnh từng chút từng chút một đến gần, thấm toàn bộ thang máy, khiến nó giống như một hang động bằng băng.

“Anh có cảm thấy… có chút lạnh không?” Sở Hưu nghiêng đầu hỏi.

Lục Ngôn Lễ gật gật đầu.

Không dùng lời nói cũng có thể cảm nhận được, cái lạnh kia không chỉ do thời tiết mang đến, nhiều hơn nữa là từ tận đáy lòng, khiến người ta lạnh lẽo tới dựng cả lông măng.

Không biết ấn bao nhiêu lần, thang máy đã dừng bao nhiêu lần, cuối cùng, bọn họ dần dần nhấn về hướng số tầng ở trung tâm.

Hai người đều đã khép miệng lại, hơi lạnh kia càng lúc càng rõ ràng, giống như bám lên người bọn họ vậy, khiến bọn họ đóng băng thành người tuyết.

Cửa thang máy một lần nữa mở ra, lần này tầng dừng lại là tầng thứ tám.

Mà điều khiến bọn họ e sợ là, sau khi cửa thang máy mở ra, không còn là hành lang với ánh đèn vàng ấm áp quen thuộc của khách sạn nữa, đập vào mắt bọn họ chỉ có một mảng tối đen như mực, trong bóng tối một mùi bụi đất mục nát thối rữa phát ra, có vẻ như hành lang ngoài cửa này đã rất lâu không được sửa chữa.

Ánh đèn trong thang máy nhấp nháy một chút.

Điều càng khiến bọn họ kinh hoàng hơn là, ngoài cửa——đang đứng——là một người phụ nữ.

Khoảnh khắc khi phát hiện ngoài cửa có người, hai người bọn họ đã ngay lập tức cúi đầu xuống, không ai nhìn cô ta một cái, để người phụ nữ đó đi vào giữa hai người.

Không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói chuyện với cô ta.

Trong chốc lát, trong thang máy chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của hai người.

Sau khi người phụ nữ đó đi vào, thì tùy tiện nhấn một số trên thang máy, mà sau đó, cô ta yên tĩnh đứng giữa không cử động.

Thang máy chậm rãi đi xuống, không biết là muốn đi đâu.

“Xin chào!”

Người phụ nữ đó mở miệng nói chuyện rồi.

Giọng nói của cô ta rất kỳ lạ, khàn khàn, lạnh băng, lại còn chậm rì, giống như là ngâm trong tủ đông rất lâu vậy, mở miệng nói chuyện không linh hoạt.

Hai người đều làm như không nghe thấy, cúi đầu mà ngoảnh mặt làm ngơ.

Cửa thang máy có gương, nói không chừng nhìn thấy gương cũng là vi phạm, vì vậy, hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.

“Tại sao hai người không để ý đến tôi? Hai người muốn đi đâu vậy?”

“Đúng rồi, vẫn còn chưa nói, tôi muốn đi xuống tầng mười tám, hai người muốn đi tầng nào?”

“Nói chuyện đi… Tại sao không để ý đến tôi? Hai người muốn đi tầng nào?”

“Mau… nói đi!”

Không được trả lời cô ta!

Nếu không, sẽ bị cô ta đưa tới một thế giới khác.

Mà thế giới khác là gì, không ai muốn lĩnh hội hết.

Trong khách sạn còn lại, năm người cũng đồng thời đi vào thang máy.

Thật trùng hợp là, thang máy chỗ bọn họ cũng có mười tám tầng.

Sau khi năm người liên tục nhấn nút, cũng đồng thời, khi ở tầng chín, có một người phụ nữ bước vào thang máy.

Trò chơi kết thúc thế mà thật sự là…

Năm người họ đồng loạt cúi đầu hoặc ngẩng đầu lên, nhưng nói tóm lại là bọn họ không hướng ánh mắt về phía cô ta, ngay cả gương của thang máy cũng không chú ý, để mặc cho đối phương bấm một số trong thang máy.

“Xin chào… Mọi người muốn đi… đâu vậy?”

Giọng nói của người phụ nữ trầm khàn lạnh lẽo vang lên.

Ôn Chính Tín đứng gần với cô ta nhất, người khác không tránh khỏi lo lắng cho ông ta, lo lắng ông ta đột nhiên nói chuyện với bọn họ.

May mắn thay mặc dù Ôn Chính Tín vẫn không ngừng run rẩy, nhưng ông ta vẫn kiên trì, không có vi phạm quy tắc, mặc cho người phụ nữ đó có hỏi như thế nào, cũng không có lên tiếng.

Cứ như vậy, trò chơi gần như cũng không hề dễ dàng với bọn họ.

Thang máy chầm chậm hạ xuống, tiếp tục đi xuống, có vẻ như sẽ không bao giờ kết thúc, không ai biết nó muốn đi xuống cái chỗ nào.

Mà ở chỗ bọn họ không nhìn thấy, có một cô gái mặc đồng phục học sinh, với từng giọt máu nhỏ xuống, đang bò trên nóc, trên gương mặt tái xanh đầy sự hung tợn và thù hằn, cách một lớp mà nhìn chằm chằm vào những người bên trong.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp