Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 39


1 tháng

trướctiếp

Lục Ngôn Lễ ở lại khách sạn đó.

Hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không biết vì sao.

Khi hắn đang xem các tin tức mới được tìm kiếm, trên màn hình máy tính bỗng xuất hiện một vài gương mặt quen thuộc.

Vì sao... hắn lại cảm thấy rất quen mắt nhỉ?

Không phải kiểu quen thuộc do từng gặp qua, mà là một màn này giống như đã từng xảy ra rồi, giống như hắn đã từng ngồi ở trong khách sạn này và tìm kiếm tin tức cũng y hệt như lúc này vậy.

Tính cảnh giác được rèn luyện trong một thời gian dài sống tại thế giới kỳ dị đã khiến ý thức của hắn nhận ra có điểm nào đó không hợp lý.

Chỗ nào không đúng nhỉ?

Hắn nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình máy tính, trong tiềm thức bắt đầu nhớ lại.

Lục Ngôn Lễ không có thói quen viết nhật ký, toàn bộ sự việc đều dựa vào não bộ nhớ lại, bởi vì ở thế giới này, quỷ hồn muốn bóp méo các tài liệu ghi âm, ghi hình hoặc tài liệu giấy quá dễ dàng, mù quáng tin tưởng vào những đồ vật ghi chép này ngược lại sẽ bị che mắt. Nhưng còn ký ức... mặc dù quỷ hồn cũng có năng lực bóp méo ký ức, nhưng nếu có một ngày ngay cả quá khứ hắn cũng không thể nhớ lại được, vậy chẳng phải đã đánh mất bản thân rồi sao.

Hôm nay hắn đã làm gì nhỉ?

Hắn rời khỏi khách sạn, đưa một con mèo bị lạc trở về nhà, đi tới khách sạn, hình ảnh phản chiếu quỷ dị của nhân viên lễ tân trên cửa kính...

Không, không đúng, điều này không giống hắn.

Nếu là ở trước khi thế giới dị biến, có thể hắn sẽ làm những chuyện này. Nhưng bây giờ hắn làm sao có thể không có lý do gì lại đưa một con mèo về nhà chứ?

Còn ngày hôm qua thì sao? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Hôm qua, hắn... hắn đưa một con mèo về nhà, trở lại khách sạn, bị bốn người chơi ép chơi một trò chơi linh dị, trong đó cô gái kia đã triệu hồi được một quỷ hồn...

Lục Ngôn Lễ hít một hơi thật sâu.

Vậy nên, vì sao mà hắn lại không nhớ ra được? Không, không đúng, không có ai xóa đi ký ức của hắn, chỉ là trong tiềm thức của hắn đã hợp lý hóa những chi tiết quỷ dị này lại với nhau. Nếu không dựa trên sự cẩn thận của hắn, một khi đã biết rõ trong tấm gương ở phòng vệ sinh có một con quỷ, tuyệt đối không có khả năng hắn tiếp tục ở lại đây.

Dù sao, đây cũng không giống thế giới mà hắn bình thường đang sống, từ khi có đám người ngoại lai kia tiến vào đây, cho dù hắn không làm bất cứ chuyện gì cũng có thể bị kéo vào trong một sự kiện cực kỳ khủng bố, cực kỳ quỷ dị.

Như vậy đến tột cùng là chỉ có một mình hắn, hay còn có người khác cũng tham gia vào trò chơi đây?

Con mèo đen kia đến tột cùng là có bí mật gì?

Lục Ngôn Lễ nhìn thoáng qua đồng hồ.

Chỉ còn mấy tiếng nữa chính là đến 0 giờ đêm.

Nếu như giống trong ký ức, vậy tối nay nhóm người kia sẽ lại đến tìm hắn sao?

"Trò chơi tối mai cũng quỷ dị quá đi, phải ở trong thang máy." Diệp Thành Khoa nói.

Bọn họ đang trên đường quay về thành phố, xe chạy nhanh như bay, Nhiếp Duẫn Chân nóng vội như ngồi đống lửa, chỉ ước có thể thật nhanh quay lại tìm được bức tượng. Anh ta không nói gì, chỉ vừa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ vừa nghe người khác nói chuyện.

"Thực ra trò chơi của mỗi ngày đều rất đáng sợ mà, chỉ là buổi tối ngày mai thì..." Thời Yến nhíu mày, không nói rõ hết ý đằng sau.

Nhờ phúc của các loại hình phim kinh dị, cộng thêm kinh nghiệm thường ngày đến tổng kết, bình thường bọn họ làm nhiệm vụ đều biết cần phải tận lực tránh xa các tấm kính, nhà vệ sinh, thang máy, những nơi dễ dàng phát sinh các sự kiện linh dị, đặc biệt là thang máy.

Là một không gian khép kín, nếu như có hiện tượng linh dị xảy ra trong thang máy, vậy người ở bên trong sẽ không có cách nào để trốn thoát được.

Thời Yến từng làm một nhiệm vụ có liên quan đến thang máy. Lúc ấy sau khi thang máy xảy ra vấn đề, bọn họ đã rất vất vả khi dùng quy tắc để hạn chế quỷ hồn tàn sát, để cửa thang máy mở ra, nhưng thang máy lại đang kẹt ở khu vực giữa hai tầng, Thời Yến leo ra ngoài trước rồi quay lại kéo đồng đội. Kết quả đồng đội mới leo ra được một nửa, cả thang máy lại đột nhiên rơi thẳng xuống dưới.

Lúc ấy, cô ta vẫn còn đang nắm lấy tay của đồng đội, máu tươi bắn đầy khắp mặt Thời Yến, trong tay cô ta chỉ còn đồng đội với nửa thân trên, nửa phần thân dưới đã đi theo thang máy, không biết đã rơi xuống đến chỗ nào rồi.

Ngay lúc thang máy rớt xuống kia cô ta đã nhìn thấy... một người phụ nữ mặc váy đỏ toàn thân vặn vẹo đang nằm bò trên nóc.

Chính là con nữ quỷ váy đỏ đó đã cắt đứt dây treo thang máy.

Từ đó về sau, Thời Yến sinh ra bóng ma tâm lý cực lớn với thang máy, có thể đi thang bộ sẽ tự mình leo thang, mặc dù đi thang bộ cũng có nguy cơ gặp phải quỷ đả tường, nhưng nếu so với ở trong thang máy không cách nào xoay sở vẫn tốt hơn nhiều.

"Đàn chị, chị sợ sao?" Diệp Thành Khoa hỏi.

Thời Yến hít một hơi thật sâu: "Sợ thì có thể làm được gì đây? Dù sao vẫn phải làm mà."

Nếu như không nhìn thấy hai bàn tay đang run rẩy mà chỉ nhìn vào vẻ mặt của Thời Yến, người khác sẽ nghĩ rằng cô ta rất bình tĩnh.

Chỉ có Thời Yến mới tự mình biết được, cô ta vừa nhìn thấy thang máy đã không nhịn được mà liên tưởng đến đồng đội đã chết chỉ còn nửa thân người máu chảy đầm đìa, cùng với nữ quỷ có thể xuất hiện trên nóc buồng thang máy.

"Không có việc gì, chúng ta đi cùng nhau." Diệp Thành Khoa an ủi cô ta.

Ít nhất thì, nguy hiểm khi mọi người tụ lại một chỗ cũng sẽ ít hơn, đúng không?

Diệp Thành Khoa cũng không dám xác định.

Sự lo lắng của Thời Yến cũng không hề giảm bớt, cô ta nhíu mày nói: "Mặc dù ngày hôm qua ở khách sạn chúng ta không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng chúng ta đã gọi ra một con quỷ, hôm nay xác định phải quay về khách sạn kia sao?"

Nghe thấy vấn đề này, Diệp Thành Khoa cũng có chút hoài nghi.

Nhiếp Duẫn Chân nói: "Nếu ngày hôm qua đã không gặp nguy hiểm gì, vậy vì sao hôm nay lại không thử chứ? Biết đâu lại có thể tìm được manh mối nào đó."

Miệng cậu ta nói nghiêm túc như vậy, đương nhiên là, trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào thì lại là một chuyện khác.

Nhiếp Duẫn Chân luôn tỏ ra to gan lớn mật, có ý tưởng như vậy cũng không có gì kỳ lạ, Thời Yến không thể không đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Sở Hưu.

Sở Hưu chỉ lạnh lùng thản nhiên nói: "Đi."

Nói xong là nhắm mắt lại luôn, không thèm quan tâm chuyện khác nữa.

Nắng sớm mờ nhạt, mặt trời dần dần ló rạng, ngay trước khi mặt trời hoàn toàn lộ hết ra thì bọn họ đã đi đến khách sạn hôm qua đến ở.

"Trò chơi tối nay có liên quan đến thang máy, hôm nay chúng ta lên tầng thì đi thử một lần xem sao." Sở Hưu nói sau khi xuống xe.

Ánh mắt anh ta đặc biệt dừng lại ở trên người Thời Yến một lúc, Thời Yến biết câu nói này là nói cho mình nghe. Cô ta gật đầu đồng ý, chỉ là biểu cảm trên gương mặt rất miễn cưỡng.

Sau khi bước vào cửa, bốn người đi tới trước cửa thang máy, rõ ràng chỉ là một cái thang máy loại bình thường hay gặp, nhưng Thời Yến lại có biểu tình như sắp đi đánh trận, giống như trước mặt là một con quái vật vực sâu nào đó vậy.

"Đi thôi." Thang máy đi tới tầng một, ổn định dừng lại trước mặt bọn họ. Sở Hưu dẫn đầu đi trước, chọn lấy vị trí cách cửa thang gần nhất rồi đứng yên đó, nút cầu cứu và nút điều khiển thang máy đều ở bên tay anh ta.

Ba người còn lại lần lượt đi vào.

“Ting” một tiếng vang lên, cửa thang máy từ từ đóng lại, không khí bên trong dường như đông đặc lại, tỏa ra cái rét lạnh vô tận.

Thời Yến căng thẳng vô cùng.

Ngoài dự kiến của cô ta, điều đáng mừng chính là thang máy di chuyển một lèo lên tầng mười ba, không hề xảy ra vấn đề gì. Điều này khiến sự cảnh giác của cô ta đều thành dư thừa.

Diệp Thành Khoa là người cuối cùng rời khỏi thang máy, sau khi ra cửa, anh ta xoay xoay cổ, làm một động tác duỗi người đơn giản.

Kỳ là, sao cổ cứ cảm thấy ê mỏi nhỉ?

Diệp Thành Khoa không hề nghĩ nhiều, đi theo đoàn người vội quay về phòng.

Trong phòng điều khiển, bảo vệ tên Tiểu Lý đang buồn ngủ, màn hình máy tính trước mặt được chia thành mười góc nhìn của những máy quay khác nhau.

Trong đó có một góc quay là bốn người đi thang máy lên tầng, khiến người ta kinh sợ là, thế mà lại có một người phụ nữ mặc đồ trắng đang ngồi trên vai của một người đàn ông trong đó!

Nhưng Tiểu Lý lại không phát hiện điều này, đầu gật gà gật gù một hồi, rốt cuộc cũng nằm bò lên bàn ngủ mất.

"Trò chơi hôm nay có thể mời thêm một vài người tham gia, mọi người xem muốn tìm ai?" Sau khi bình an quay về khách sạn, đối mặt với ánh bình minh chiếu từ cửa sổ vào, Nhiếp Duẫn Chân hỏi.

Thực ra thì anh ta rất muốn chạy ngay đến phòng điều khiển ở tầng dưới để tìm kiếm xem bức tượng kia đang ở đâu. Trước đó anh ta còn nghi ngờ có phải ba người kia ăn trộm không, sau nghĩ lại thì phát hiện điều đó không quá có khả năng.

Mặc dù mọi người đều mặc quần áo có túi đựng, nhưng nếu để có thể đựng được một bức tượng thì rất khó khăn, nếu muốn giấu ở vị trí khác lại càng không thể nào, xe vẫn luôn là anh ta cầm lái, ngay khi rời khỏi căn phòng chơi trò chơi bốn góc anh ta đã tìm kỹ một lượt cả cái xe rồi, nhưng không tìm được gì.

Nếu vậy thì bức tượng sẽ ở đâu được?

Bốn người trao đổi một lúc, bao gồm cả việc đi chỗ nào tìm đến một kẻ chết thay.

Trò chơi này cũng không giới hạn số người tham dự, cũng không quy định bọn họ chỉ có thể chơi từng người một. Nếu vậy, bọn họ không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà tính toán đến việc tìm hai tên NPC đến góp số.

"Nếu không thì gã đàn ông ngày hôm qua cũng được, nếu như cho một tên ngu ngốc chơi cùng, rất có thể sẽ kéo chân chúng ta." Một người trong đó đưa ra đề nghị.

Dựa theo biểu hiện của đối phương trong ngày hôm qua, người đàn ông ở phòng bên cạnh bọn họ đúng là một đồng đội không tồi.

"Nhưng hắn đã nhìn thấy mặt chúng ta rồi, rất khó để lừa hắn mở cửa một lần nữa."

"Không có việc gì, tìm người khác đến mở cửa là xong." Giọng điệu của Sở Hưu rất chi là bình tĩnh, những người khác vừa nghe đã lập tức hiểu ý của anh ta.

Nhiếp Duẫn Chân tự mình nói tiếp: "Vậy trước hết đi tìm người mở cửa đi?"

Đương nhiên, anh ta cũng chỉ muốn thừa dịp này để lên đến phòng điều khiển mà thôi, đến lúc đó cho dù có bị phát hiện, anh ta cũng có thể lấy cớ nói rằng mình định tìm cách phá hủy phòng giám sát.

Sở Hưu gật đầu, rồi mới rút một cây súng ra từ thắt lưng đưa cho đối phương.

Việc này đúng là ngoài dự kiến của Nhiếp Duẫn Chân, anh ta cầm lấy khẩu súng, đúng là càng can đảm hơn, nhét nó vào thắt lưng rồi giơ tay làm ký hiệu ok: "Đi đây!"

Nói xong thì háo hức lao ra khỏi cửa.

Vừa rẽ vào một đoạn ngoặt, đột nhiên có một người từ phía sau dùng khăn mặt bịt kín miệng mũi anh ta, Nhiếp Duẫn Chân không kịp phản kháng, lập tức nín thở và liều mạng giãy giụa, anh ta muốn hét lên, đồng thời không ngừng cố gắng quay đầu lại nhìn xem là người nào. Nhưng người phía sau anh ta sức lực quá lớn, Nhiếp Duẫn Chân không cách nào phản kháng lại, chẳng sợ anh ta đã cố nín thở hết sức, nhưng không tránh được vẫn hít phải một hơi khí ở khăn bông, sau đó, anh ta dần dần ngất lịm đi.

...

Qua tầm hai mươi phút sau, Nhiếp Duẫn Chân vác một người đàn ông quay trở lại căn phòng, chỉ là người này cũng không phải Lục Ngôn Lễ, mà là một người đàn ông hơi lớn tuổi khác, ăn mặc chải chuốt, phía sau đầu còn dính ít máu đang thấm ra.

"Đây là ai?" Thời Yến kinh ngạc.

"Không còn cách nào, gã Lục Ngôn Lễ kia chết sống không chịu mở cửa, tôi nhờ một cô nàng đi gõ cửa cũng không có tác dụng, không biết là hắn đang ngủ hay có nguyên nhân nào khác, vậy nên tôi tùy tiện tìm một tên khác."

"Vậy ông ta..."

Nhiếp Duẫn Chân xua tay: "Có thể làm sao được? Tôi chỉ đánh ngất thôi. Yên tâm, tôi có chừng mực, không chết được."

Người đàn ông trung niên bị đánh ngất lôi vào trong phòng, rõ ràng chính là người bị mất bức tượng, cha của Ôn Thanh!

Nhiếp Duẫn Chân chính là hy vọng thông qua cách này, ép buộc đối phương nói ra vị trí của bức tượng.

Chuyện đến nước này rồi, anh ta cũng hiểu được việc nếu muốn che giấu sự tồn tại của bức tượng, lại muốn chơi trò chơi cùng ba người kia thì sẽ rất khó khăn. Chi bằng để cho bọn họ cùng nhau tìm luôn.

Chỉ là chính mình không thể là người chủ động lộ ra tin tức, nếu không bọn họ sẽ đoán ra việc trước đó mình định ăn mảnh một mình.

Đương nhiên, trước khi làm chuyện này, hắn ta đã xuống tầng đi đến phòng giám sát xóa sạch sẽ những bản theo dõi có liên quan. Bọn họ có muốn nghi ngờ cũng không có chứng cứ.

Qua không bao lâu, người đàn ông trung niên dần dần tỉnh lại, mí mắt chớp chớp mấy lần rồi lập tức trợn to mắt nhìn, cả gương mặt trần đầy hoảng sợ.

"Suỵt... Tốt nhất ông đừng nói chuyện, nếu không tôi cũng không dám chắc tay sẽ không run lên đâu." Người đàn ông đứng đầu đang chĩa súng vào đầu ông ta.

Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm nước miếng, dưới nòng súng gật gật đầu, ý nói chính mình đã hiểu.

Nhiếp Duẫn Chân đứng một bên hỏi: "Tên ông là gì?"

"Tôi họ Ôn, tên Ôn Chính Tín. Mấy người đừng giết tôi, mấy người muốn bao nhiêu tiền đều có thể..."

"Ngài Ôn không cần phải sợ, chúng tôi không cần tiền. Chỉ cần ông đợi ở trong này, đến buổi tối cùng chúng tôi chơi một trò chơi xong, chúng tôi sẽ thả ông đi." Thời Yến cười khẽ nói với ông ta.

"Hả? Trò... Trò chơi gì?" Cổ họng của Ôn Chính Tín khô khốc, ông ta nói lắp bắp.

"Cái này..."

Nghĩ đến dù sao buổi tối cả năm người sẽ phải cùng nhau hành động, Thời Yến không cảm thấy cần thiết nói nhiều với ông ta như vậy, gương mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ông không cần biết quá nhiều chuyện đến vậy, buổi tối cùng chúng tôi vào thang máy, sau đó cứ duy trì im lặng là được rồi."

Trò chơi vào buổi tối ngày thứ tư, có tên là “Một thế giới khác”.

Từ tầng một dùng thang máy đi lên tầng cao nhất, thang máy đến tầng thượng rồi, người bên trong đứng yên không được đi ra lại, lại ấn đi xuống tầng hai. Đến tầng hai rồi, đứng yên trong thang máy, tiếp theo ấn vào tầng cao thứ hai từ trên xuống. Thang máy đi lên tầng cao thứ hai rồi cũng không cần đi ra ngoài, lại ấn xuống tầng ba...

Cứ theo thứ tự như vậy, đến khi bạn đi tới tầng chính giữa của tòa nhà, cửa thang máy mở ra lần thứ hai chính là đã đến một thế giới khác, có thể lựa chọn đi ra ngoài, cũng có thể lựa chọn không bước ra. Nếu như muốn quay lại thế giới của chính mình thì chỉ cần thực hiện lại các bước trước đó theo thứ tự ngược lại.

Trên đường đi có thể gặp một cô gái đi vào thang máy. Lưu ý! Không được nhìn cô ta, không được nói chuyện với cô ta, cho dù cô ta có nói điều gì cũng phải tỏ vẻ là không nghe thấy. Nếu như dám làm một ít động tác nhỏ không đáng có, vậy thì cô ta có khả năng sẽ giữ bạn ở lại thế giới đó luôn đấy.

Thời Yến âm thầm nhẩm lại quy tắc trò chơi một lần nữa, nhịn không được bị tưởng tượng của bản thân dọa đến run cả người.

Thực sự... Sẽ có một thế giới khác sao?

Tưởng tượng đến vấn đề này, Thời Yến nhịn không được mà cười khổ, thế giới này đối với bọn họ không phải cũng là một cái thế giới khác hay sao?

Nói như vậy, trò chơi này cũng rất kỳ quái, vậy mà lại không giới hạn số lượng người chơi, lại còn đồng ý cho bọn họ cùng nhau hành động.

Người chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp của thang máy sẽ có hậu quả thế nào đây?

Ôn Chính Tín thấy sắc mặt Thời Yến không tốt lắm, thật ra ông ta là một người rất thức thời, lập tức ngậm miệng gật đầu: "Phải nói cho rõ trước đấy, chơi trò chơi xong phải lập tức thả tôi ra."

Nhiếp Duẫn Chân quan sát vẻ mặt của ông ta.

Trên mặt đối phương có sợ hãi, nhưng cũng không quá mức kinh sợ, hoặc có thể là do ông ta không nhận thức được tính nguy hiểm của trò chơi này. Lý do Thời Yến không muốn giải thích về trò chơi cũng rất đơn giản, nhưng Nhiếp Duẫn Chân lại không thấy hài lòng, anh ta trông cậy vào việc người đàn ông này thấy sợ hãi rồi mới khai ra việc về bức tượng cơ.

"Không có việc gì, để tôi giải thích cho ông." Giờ phút này Nhiếp Duẫn Chân bỗng nở một nụ cười hiền lành, lấy một cái ghế đến ngồi trước mặt Ôn Chính Tín,"Là thế này, ông đã từng nghe nói về một trò chơi, tên là “Một thế giới khác” chưa?..."

Qua những lời giải thích của anh ta, Ôn Chính Tín dần dần mở to hai mắt nhìn.

Ở căn phòng cách vách bọn họ, Lục Ngôn Lễ đang đeo tai nghe, trong tai nghe truyền ra lời bọn họ nói chuyện.

Đó là thiết bị nghe lén mà trước đó hắn đã cài lên trên người Ôn Chính Tín.

Sau khi bản thân đưa mèo con trở về nhà nó, trong lúc vô tình đã nhìn thấy tấm ảnh gia đình trên mặt bàn ở nhà họ Ôn. Mà cái khách sạn hắn đang ở lại lúc này đúng lúc gặp phải cha của Ôn Thanh, bốn người làm nhiệm vụ cũng đến đây thuê phòng, hắn không hề nghĩ điều này chỉ là trùng hợp, nên đã sớm động tay động chân trên người Ôn Chính Tín.

Rồi sau đó, ngay khi Nhiếp Duẫn Chân vừa ra khỏi cửa, hắn thành công làm ngất cùng với thôi miên đối phương, hỏi ra những trò chơi bọn họ cần làm trong nhiệm vụ lần này, cùng với những tính toán bọn họ định thực hiện.

Nếu là trò chơi khác thì Lục Ngôn Lễ còn có chút tự tin có thể chơi thử một chút, nhưng trò chơi này... Hắn không nắm chắc.

Bởi vậy hắn để cho Nhiếp Duẫn Chân đến tìm Ôn Chính Tín, cũng để cho Ôn Chính Tín tham gia trò chơi.

Hắn muốn biết người đàn ông là cha của Ôn Thanh này, có khi nào cũng có một vài bí mật không thể khiến người khác biết được hay không?

"Không! Không thể như vậy, mấy người đừng có tùy tiện tìm đường chết." Ôn Chính Tín nghe xong quy tắc của trò chơi lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch, "Cho dù các người muốn tìm chết, vậy có thể đừng lôi tôi vào được không?"

"Ông đang nói cái gì vậy? Đã năm nào rồi làm gì có ma quỷ chứ?" Nhiếp Duẫn Chân mặt mày bất biến tiếp tục nói dối khiêu khích, "Chỉ cần ông ông ngoan ngoãn phối hợp cùng, chúng tôi sẽ đảm bảo cho ông bình an trở về."

Ôn Chính Tín vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Gan các người thực sự quá lớn rồi, cái gì cũng dám chơi. Có một vài thứ... Có một vài thứ không phải là con người có thể động vào."

Ông ta vừa nói xong câu này, ba người còn lại đều quay qua nhìn với ánh mắt tò mò.

Sở Hưu một lần nữa đi tới trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống và dùng súng dí vào đầu ông ta mà hỏi: "Ông vừa nói câu nói đó là có ý gì? Ông có hiểu biết về những thứ đó sao?"

"..." Ôn Chính Tín sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vốn còn đang ngồi lại bất cẩn ngã nhào xuống đất, "Không có gì, cái gì cũng không biết. Đúng vậy, tôi không biết cái gì hết..."

Chỉ cần ông ta không nói ra là được rồi. ( truyện trên app T𝕪T )

Chỉ cần ông ta có thể bình an quay trở lại, ông ta có thể...

"Cho ông năm giây để sắp xếp lại từ ngữ." Sở Hưu mở chốt an toàn, lần thứ hai nhắm thẳng vào đầu ông ta, ánh mắt anh ta lạnh lùng vô cùng, giống như đang nhìn một người đã chết.

"Năm."

"Không... Cậu không thể làm như vậy."

"Bốn."

"Giết người là phạm pháp, nếu như cậu giết tôi, cảnh sát nhất định sẽ tìm đến bắt cậu..."

"Ba."

"Tôi nói! Tôi nói!" Ôn Chính Tín hét ầm lên, ngực phập phồng kịch liệt, bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi.

Sở Hưu cất súng đi.

"Sự tình phải nói đến từ mấy năm trước, lúc đó, con gái tôi mới nuôi một con mèo đen, con bé rất thích con mèo kia..."

Thời Yến đột nhiên chen ngang: "Đợt chút, con gái của ông tên là gì?"

Cùng là họ Ôn, cô ta bất chợt nghĩ tới một khả năng.

Ôn Chính Tín ngẩn người: "Là Ôn... Ôn Thanh."

Cái tên này vừa nói ra, bốn người đều liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy có điều gì đó lạ thường.

Có thể nào là trùng hợp không?

Bọn họ che giấu giả bộ quá tốt, Ôn Chính Tín không hề phát hiện có điều gì khác thường, tiếp tục nói chuyện.

"... Về sau, việc làm ăn của tôi vẫn không khởi sắc, tôi thờ cúng một bức tượng thần ở ngay trong nhà. Thực ra ban đầu tôi cũng không tin những thứ này, chỉ là... Chuyện phát sinh trên người con gái tôi quá mức khó hiểu, tôi không thể không tin được. Tôi cùng với bà ngoại của con bé đi cầu thần khấn phật ở bất cứ đâu cũng không có tác dụng, lại không dám vứt bỏ con mèo đó đi, cuối cùng đành mời đến một bức tượng thần, để “bà ấy” ở lại trong nhà, ngày đêm cung phụng, lúc này mới..."

Bên ngoài cửa sổ, giờ phút này ánh mặt trời chiếu sáng chói lòa.

Lục Ngôn Lễ nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, nhớ lại những điều chính mình vừa mới nghe lén được, suy nghĩ về nó.

Trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều tin tức vụn vặt linh tinh, hắn mơ hồ chính mình dường như đã bỏ sót một điều gì đó.

Mèo đen... Bức tượng... lộ U Minh...

Có lẽ hắn nên đến lộ U Minh nhìn một lần.

Căn phòng cách vách đã không còn âm thanh nào phát ra, những điều cần hỏi đều đã hỏi xong. Lục Ngôn Lễ tháo tai nghe xuống rồi đi ra bên ngoài.

lộ U Minh, cuối ngã tư đường, trong căn nhà bỏ hoang.

Có một người vẫn đang kiên trì đi lòng vòng.

Anh ta đi tới đi lui, không biết đã là lần thứ mấy đi tới vị trí cánh cửa ngập mùi kim loại kia, đột nhiên nói ra một câu: "Trò chơi kết thúc." Ngay sau đó, anh ta đẩy mạnh cánh cửa vọt mạnh ra ngoài!

Người này chính là Sở Hưu.

Anh ta không hề quay đầu lại, cả người đều cố gắng chạy thật nhanh trên con đường lớn giữa khu rừng.

Không ngoài dự đoán, trời đã sáng rõ, anh ta đi lòng vòng suốt cả buổi tối.

Ngoài cửa không có xe, chứng minh ba người kia đã rời đi rồi, ba người đó sẽ không tùy tiện bỏ mặc anh ta ở lại, chỉ có thể đoán được rằng - có người đã giả mạo thành hình dáng của bản thân rồi rời đi cùng bọn họ.

Đương nhiên, còn một kết luận tệ hơn nữa chính là nhóm ba người đó đều đã chết hết, xe ô tô cũng bị dời đi, nhưng Sở Hưu cảm thấy phương án này vẫn là khó có thể xảy ra.

Vậy nên, bây giờ có thể khẳng định một điều, bên cạnh ba người đó có một con quỷ.

Nhưng hiện tại ở bên cạnh một mình hắn lại có ít nhất ba con.

Đi lòng vòng trong phòng một thời gian, anh ta đột ngột phản ứng lại, chính mình đã đi được thời gian rất lâu rất lâu rồi. Mà mỗi lần tiếp cận đến góc tiếp theo đều có thể cảm nhận được khí tức trên cái “người” đứng chỗ đó càng ngày càng âm u.

Sở Hưu không chút do dự chạy đi, tốc độ của anh ta rất nhanh, nhưng khác hẳn với ngày hôm qua, anh ta chọn một phương hướng khác để chạy tới.

Đồng thời, trong đầu anh ta hiện lên tấm bản đồ mà bản thân tìm được cùng với lộ trình đã đi ngày hôm qua.

Con đường đó rất dài rất dài, anh ta chỉ dựa vào sức lực của đôi chân mình để chạy đi, cũng cần phải chạy hết cả một buổi sáng. Chi bằng liều mạng một phen, lựa chọn một phương hướng khác để đột phá.

Trên đường chạy trốn, cảnh tượng bốn phía xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng ngay lúc này, con ngươi của anh ta chợt co rụt lại.

Phía trước bên ven đường có một gốc cây, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là đó là cái cây duy nhất có lá xanh giữa một rừng cây trụi lủi khô khốc, mà trên cành vươn ra khỏi thân cây, có một con mèo đen đã chết từ lâu bị buộc treo trên đó.

Không đúng, không phải chỉ có một con... Mà là rất nhiều rất nhiều!

Cả cái cây gần như đều treo đầy thi thể máu thịt nát bươm, khẽ đung đưa theo cơn gió. Có con vừa chết cứng, có con đã phân hủy, lộ ra xương trắng âm u.

Cho dù Sở Hưu đã có kinh nghiệm làm nhiệm vụ phong phú cũng rất ít gặp phải cảnh tượng quỷ dị như vậy.

Trong tiềm thức anh ta muốn quay đầu chạy đi, khẽ cắn môi, vẫn là cố chạy vọt qua nó.

Điều khiến anh ta yên tâm chính là không có việc gì xảy ra cả. Anh ta cứ như vậy lướt qua cái cây phát ra mùi hương nồng đậm của những con mèo sau khi chết đi.

Chạy mãi một hồi, xa xa phía trước mơ hồ truyền tới âm thanh của ô tô. Sở Hưu không quan tâm nhiều nữa, chân tay vốn đã mỏi nhừ khi nghe thấy tiếng động cơ là lập tức có sức lực hẳn, anh ta một lần nữa dùng sức lao tới, hướng về chiếc xe kia vẫy vẫy tay.

Chiếc xe kia thực sự dừng lại, đỗ lại ở vị trí trước mặt anh ta khoảng một trăm mét, Sở Hưu thở hồng hộc chạy vội qua đó, càng chạy càng gần, rồi sau đó, sắc mặt anh ta hơi cứng lại.

Vậy mà lại là Lục Ngôn Lễ? Vì sao hắn lại xuất hiện ở trong này?

Có điều anh ta không biết chính là trong lòng Lục Ngôn Lễ cũng cực kỳ kinh ngạc.

Ở nơi này có một Sở Hưu, nếu vậy, âm thanh mà vừa nãy anh ta nghe lén được khi ở khách sạn là của ai chứ?

Sở Hưu đơn giản nhìn thoáng qua, hắn có bóng dưới ánh mặt trời, nhìn qua không giống quả lắm, lập tức vội vàng chạy đến gần, kéo ra cửa sau xe rồi chui vào.

"Anh có thể vui lòng đưa tôi rời khỏi đây không? Quay xe, trở về đi." Sở Hưu nói chuyện rất lịch sự.

Nếu như bỏ qua khẩu súng anh ta đang dí vào đầu của Lục Ngôn Lễ.

Lục Ngôn Lễ im lặng một lúc, khởi động ô tô, nhưng mà hắn cũng không quay đầu xe giống như lời Sở Hưu nói, mà là đạp chân ga phóng thẳng về phía trước.

"Anh..."

Lục Ngôn Lễ cười khẩy: "Mày có giỏi thì nổ súng đi."

Bây giờ hắn đang đạp mạnh chân ga, tốc độ của xe lập tức tăng vọt, nếu vào lúc này lái xe xảy ra vấn đề thì nhất định sẽ phát sinh tai nạn.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp