Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 38


1 tháng

trướctiếp

"Thanh Thanh, có chuyện gì vậy?" Vân Thiến phát hiện bạn thân của mình hôm nay không được ổn cho lắm.

Cậu ấy dường như đang sợ hãi một thứ gì đó, sắc mặt tái nhợt, lúc vừa hết giờ học, vô tình bị chạm vào lưng thôi cũng có thể khiến Ôn Thanh giật mình hét ầm lên.

Điều này không giống cô ả lúc thường ngày.

Ôn Thanh vẫn còn trong trạng thái sợ hãi, dường như muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại cắn chặt môi, lắc đầu tỏ ý không có chuyện gì.

Vân Thiến thấy cô ả như vậy cũng cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay nắm lấy tay của đối phương mới thấy bàn tay cô ả lạnh vô cùng: "Tan học rồi mình đi cùng với cậu nhé?"

"Không, không cần đâu." Ôn Thanh lần thứ hai lắc đầu, "Mình có chút việc riêng cần đi làm."

"Việc gì vậy? Có cần mình đi cùng cậu không?" Vân Thiến nói, "Cậu biết mà, ba mẹ vẫn luôn mặc kệ mình. Hôm nay làm bài tập xong, mình về nhà cũng chả có ý nghĩa gì."

Thấy Ôn Thanh vẫn còn do dự, cô ta vung vẩy cánh tay của đối phương: "Được không nè... Ơ đợi chút..."

Đúng lúc này, Vân Thiến đột nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ, mà loại mùi này... tỏa ra từ cặp sách của Ôn Thanh. Cô tò mò hỏi: "Thanh Thanh này, cậu để cái gì trong cặp sách thế? Mùi khá..."

"Không có gì đâu!" Một câu hỏi vu vơ của Vân Thiến cũng khiến Ôn Thanh thay đổi sắc mặt, vội vàng che cặp sách lại.

"Cái gì cũng không có!"

Thấy vậy trong lòng Vân Thiến càng nghi ngờ nhiều hơn, nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Ôn Thanh, cô ta vẫn quyết định nhường một bước: "Được rồi được rồi, không được có lần sau đâu đấy."

Sau khi tan học, Vân Thiến lặng lẽ đi theo sau Ôn Thanh, cùng lên một chuyến xe buýt, xuống xe, đổi xe... Cứ lặp lại như vậy, nơi cô ả muốn tới càng ngày càng xa.

Đến cuối cùng, Ôn Thanh đi lên một chuyến xe buýt chỉ có ít ỏi vài vị hành khách, Vân Thiến cố chấp bám theo rồi bị phát hiện.

"Mình, mình chỉ là lo lắng..."

Vân Thiến biết chắc chắn không một ai sẽ cảm thấy vui khi bị theo dõi, cô ngượng ngùng túm chặt góc áo mình.

"Hầy, thôi không sao, đợi mình làm xong việc thì chúng ta cùng nhau quay về nhé."

"Ừ, được. Đúng rồi, Thanh Thanh à, rốt cuộc cậu muốn làm chuyện gì thế?"

Ôn Thanh cúi thấp đầu, có một giọt nước mắt chảy xuống: "Tiểu Mễ chết rồi, mình muốn đem nó đi chôn."

"Ơ, hở?"

Trong lúc nhất thời Vân Thiến không biết  nên cảm thấy tiếc thương cho cái chết của tiểu Mễ trước, hay nên hỏi trước lý do gì muốn đến một nơi xa xôi như này để chôn cất  con mèo của cô ả mới tốt. Bình thường Ôn Thanh quan tâm con mèo kia đến mức nào cô đều đã chứng kiến, cô nàng suy nghĩ một hồi lâu, khô khốc nói ra một câu: "Chia buồn với cậu, đừng đau lòng quá..."

"Đúng rồi, vì sao tiểu Mễ lại...  Có phải do ba cậu không?"

Khác với con gái mình, ba của Ôn Thanh vẫn luôn rất ghét mèo, đặc biệt là mèo đen. Ông ta làm kinh doanh nên luôn cảm thấy mèo đen là xui xẻo, sẽ khiến ông ta bị thất thoát tài sản vậy. Có mấy lần Vân Thiến đi sang nhà cô ả chơi còn từng nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau vì con mèo này, ba cô ả rất tức giận và nói muốn mua thuốc chuột đánh bả chết con mèo này.

Thậm chí bởi vì Ôn Thanh cứ nhất quyết muốn nuôi mèo, gửi nuôi bên nhà bà ngoại cũng không đồng ý, vậy nên ba của Ôn Thanh đã để cô ấy mang mèo cùng qua sống bên nhà bà ngoại.

"Không phải ông ấy, ba mình mấy ngày trước vừa đi công tác còn chưa về." Nhưng là do ai làm thì cô ả vẫn lắc đầu không chịu nói ra.

Lúc này Vân Thiến mới bất chợt phản ứng lại, mùi hương kỳ quái từ cặp sách của cô ta, có thể chính là...

Nghĩ đến đây cô nàng chợt rùng mình, vô thức né xa cặp sách của cô ả hơn chút, rồi lại nhận thấy mình làm vậy không được tốt lắm, đưa tay ra nắm lấy bàn tay lạnh như băng của đối phương, cô nàng nhỏ giọng hỏi: "Vậy tại sao cậu lại muốn đến nơi xa như này chứ? Đúng rồi, đây là đang định đi đâu vậy?"

"Lộ U Minh, Ôn Thanh cúi đầu nói ra một cái tên, giọng cô ả rất nhỏ nhẹ, gương mặt lại trắng bệch đến đáng sợ, Vân Thiến bị cô ả dọa sợ một lúc, qua một thời gian mới hỏi: "Vì sao nhất định phải đến chỗ đó?”

Lộ U Minh nằm ở rìa phía tây nam thành phố họ đang ở, vốn là một nơi xa xôi hẻo lánh, nghe nói ban đầu chỗ đó định quy hoạch xây một bến xe để thuận lợi mở rộng phát triển kinh tế, nhưng từ sau khi khai công lại luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, tỷ lệ công nhân tử vong cao một cách bất thường, ngay cả chủ thầu cũng không ngoại lệ, ai nhận người đó chết. Sau này không biết mời được một ông thầy nào đó đến xem, bến xe đổi thành một con đường nhỏ bình thường, nhưng đối với một cái tên quỷ dị này lại không có ai có ý kiến gì, tên đường U Minh này cứ vậy vẫn được sử dụng đến tận bây giờ.

Ai ai cũng nói mảnh đất đó là khu vực âm dương giao thoa, người sống ít qua lại. Cứ như vậy, đường U Minh càng nổi tiếng hơn, có rất nhiều người vì thử thách sự can đảm hoặc muốn nổi tiếng trên mạng mà chạy đến đây chơi, cuối cùng không ít người trong đó đã mất tích hoặc gặp chuyện không may.

"Cậu đừng quan tâm." Ôn Thanh nhớ lời nhắc nhở của người kia, "Chúng ta nhanh đưa tiểu Mễ qua đó rồi rời đi luôn, sẽ không có chuyện gì đâu."

"Được rồi." thấy Ôn Thanh nói như vậy rồi thì Vân Thiến cũng chỉ có thể không nghĩ nhiều đến nó nữa.

Mắt thấy xe buýt rời khỏi đại lộ càng ngày càng xa, cảnh sắc xung quanh cũng càng ngày càng hoang vắng, trong lòng cô nàng không tránh cảm thấy hoảng hốt.

"Tới lộ U Minh rồi." Xe buýt dần dần dừng lại, giọng nói khàn của tài xế vang lên.

Cả cái xe buýt ngoại trừ tài xế ra cũng chỉ còn hai nữ sinh.

Vân Thiến và Ôn Thanh lần lượt bước xuống xe, bị gió lạnh thổi đến rùng người. Vân Thiến nhìn xung quanh một lượt: "Hóa ra đây chính là ả à, quả nhiên rất hoang vu nhỉ."

Tất cả cây cối đều đã rụng hết lá, cả một không gian lặng ngắt như tờ, trống trải, tĩnh mịch, ngay cả một con chim cũng không thấy bóng dáng đâu, trên mặt đất ngoại trừ một con đường được tu sửa ra dáng thì xung quanh tất cả đều trụi lủi. Một vùng đất đai khô vàng, không khí lạnh cóng, khiến người ta cảm thấy khô nứt khó chịu.

Ôn Thanh: “Không phải, đi thêm một đoạn về phía trước nữa cơ.” Nói xong, cô ả đeo cặp sách lên đi về phía trước. Vân Thiến vội vàng đuổi theo.

Trời bắt đầu tối dần.

Dường như bầu trời ở nơi này tối nhanh và lạnh hơn những chỗ khác.

Từ xa có một chiếc xe việt dã đang chạy đến, trên xe có bốn người.

Bên trong thành phố, Lục Ngôn Lễ rời khỏi khách sạn kỳ lạ kia, một mình hắn đứng giữa đường, trong lúc nhất thời không nghĩ ra muốn làm gì.

Đúng lúc này có thứ gì đó mềm nhũn cọ lên chân hắn.

Lục Ngôn Lễ cúi đầu nhìn, thì ra là một con mèo con màu đen, nó ngẩng đầu lên, hai mắt màu xanh lục trong suốt, lấp lánh rực rỡ dưới ánh hoàng hôn. Trong miệng nó đang cắn một thứ gì đó.

Trên thân cột điện trước mặt có dán một tấm áp phích tìm mèo, hình con mèo trên đó giống y hệt với nó.

Lục Ngôn Lễ thử gọi nó một câu: "Tiểu Mễ ơi?"

Ai ngờ con mèo kia lại cực kỳ thông minh mà gật đầu, sau đó nó nhảy lên, Lục Ngôn Lễ theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy nó, con mèo kia nhảy lên tay hắn xong thả đồ đang cắn trong miệng ra rồi mới nhảy lên vai hắn.

Lục Ngôn Lễ cầm tấm thẻ trong tay nhìn một lượt, là một thẻ học sinh của một nữ sinh, tên trên tấm thẻ trùng với người liên hệ trên tờ giấy tìm mèo kia.

Nhìn là biết nữ sinh này chính là chủ nhân của mèo đen.

Lục Ngôn Lễ không tốt bụng đến như vậy, hơn nữa việc này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn quay đầu định từ chối thì chợt nhìn thấy ánh mắt của con mèo đen kia.

Hắn đành gật đầu đồng ý, tìm đến địa chỉ của gia đình Ôn Thanh.

Ôn Thanh không có ở nhà, chỉ có một bà lão, bà ta rất nhiệt tình, Lục Ngôn Lễ chào bà ta rồi rời đi, vô tình lại quay đầu nhìn con mèo đang ở trên ban công, trong ánh mắt nó toát ra ý tứ phức tạp.

Không giống một con mèo, cặp con ngươi kia càng giống... một người hơn.

Hắn đối mắt với con mèo kia không quá một giây đã lập tức quay đầu rời đi.

Trong căn phòng, bà lão ôm mèo con từ ban công xuống, tự lẩm bẩm một mình:"... Thanh Thanh sẽ đi đâu được nhỉ? Vì sao đến giờ rồi vẫn còn chưa về?"

Bà lão đã quên mất sự khác thường của chính mình, giờ phút này bà đã biến thành một bà ngoại bình thường sống chung với cháu gái mình.

Mèo con không kêu gì, ngoan ngoãn để bà ta vuốt ve, trong đôi mắt xanh lục tròn xoe đó lóe lên vài vệt sáng đỏ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng bà lão đang vội vã đi vào phòng tối.

"Không thể ngờ được là hiện giờ chúng ta phải đến lộ U Minh để chơi trò chơi."

Bốn người ngồi trên một chiếc xe việt dã, có ba nam một nữ, trong đó người đàn ông ngồi ở ghế sau lái đang nói chuyện.

Thời Yến nói theo: "Không sao, như vậy xem ra bên kia có lẽ rất an toàn." Nếu ngày hôm qua bọn họ tới đây đều bình an vô sự, vậy hôm nay... hẳn là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu nhỉ?

Diệp Thành Khoa gật đầu: "Hy vọng là vậy."

Con đường này càng đi càng âm u, cho dù là mặt trời còn chưa lặn hẳn sau núi, ánh tà dương cũng không thể nào chiếu tới, giống như những đám mây kia có thể cắn nuốt toàn bộ ánh sáng và nhiệt độ vậy.

Đến cuối cùng thì càng ngày càng âm lãnh, đằng trước cũng càng ngày càng tối đen, đưa tay ra cũng không thấy rõ năm ngón tay mình, ngay cả ánh sáng của đèn xe dường như cũng bị bóng đêm dày đặc cắn nuốt sạch.

Bọn họ đi đến nơi mà tối qua còn chưa đi sâu vào, sau khi tới ngã tư, vừa rẽ xe vào một hướng thì họ đã đâm trúng cái gì đó, nhưng họ cũng chẳng quan tâm, bốn người đều không có ai tỏ ra muốn xuống xe kiểm tra, xe tiếp tục lái đi về phía trước. 

Xe đi thêm được một đoạn đường, phía trước có một tòa nhà bỏ hoang.

Đèn pha bật lên, chiếu sáng tòa nhà hoang cao chưa tới hai tầng kia. Căn nhà có diện tích không lớn, ước chừng khoảng ba trăm mét vuông, đã rất tàn tạ, tầng hai đã sụp đổ hơn một nửa, theo tiêu chuẩn bình thường chính là loại phòng nguy hiểm cần phải dỡ bỏ.

"Chính là ở trong này."

Thời Yến cẩn thận đánh giá căn phòng trước mặt, cảm thán: "Thực sự là rất âm u."

Mục nát, đổ vỡ, đây chính là một căn nhà ma tự nhiên. Cho dù bị đèn xe chiếu rọi cũng khó có thể khiến người an tâm, mà vẫn luôn cảm thấy dường như ở bên trong có thứ gì đó cực kỳ tà ác vậy.

Lại càng đừng nói là một lát nữa thôi, bọn họ sẽ chơi trò triệu hồi ma quỷ ở trong đó.

"Nhắc mới nhớ, trò chơi mà nhiệm vụ yêu cầu chúng ta làm cũng có ở chỗ chúng ta, ở thế giới này vậy mà cũng có thể tìm ra. Nhưng nếu là trước đây thì tôi chắc chắn sẽ nghĩ nó là trò lừa đảo thôi."

"Nếu thực sự chỉ là lừa đảo thì tốt rồi, hiện giờ chúng ta cũng không cần phải ở cái nơi như này..."

"Bỏ đi, giờ nói điều này thì có tác dụng gì đâu? Trước tiên xác định lại lát nữa sẽ chơi như nào đi."

Nhiệm vụ yêu cầu là một tiếng, sau một tiếng là bọn họ có thể rời đi. Bốn người cẩn thận đánh giá căn phòng trước mắt, không còn lựa chọn nào khác, bên trong phòng quá tối, làm cách nào cũng không nhìn thấy gì hết.

"Chúng ta xuống xem tình hình trước đi, ít nhất phải xác định trước một số điều, lát nữa sẽ chơi ở trong căn phòng nào." Sở Hưu nói.

Nói xong, anh ta dẫn đầu nhảy xuống xe, trong tay cầm một cái đèn pin đứng ở bên cạnh xe.

Thấy Sở Hưu đã xuống xe, những người khác cũng lập tức tháo dây an toàn rồi bước xuống, mỗi người cầm một cái đèn pin cùng đứng bên cạnh anh ta.

Khi đứng trước mặt căn nhà này thì bọn họ mới phát hiện một bầu không khí quỷ dị âm lãnh cực độ mà khi ở trên xe hoàn toàn không cảm nhận được, mới chỉ nhìn thôi đã khiến trong lòng mỗi người không nhịn được mà bắt đầu phát run.

Nhưng mà, cho dù có sợ hại đến mức nào thì vẫn phải làm nhiệm vụ. Sở Hưu thản nhiên nói: "Đi thôi, đợi lát nữa chúng ta lại quay về."

Bốn người cùng nhau tiến lại gần, đẩy mở cánh cửa lớn của tầng một tòa nhà kia ra.

Cửa lớn được làm bằng sắt, trên cánh cửa lấm tấm dấu vết hoen rỉ, lớp sơn phủ bên trên đã sớm loang lổ, phải dùng sức mới đẩy mở ra được, phát ra tiếng “kẹt...” kéo dài làm ê hết cả răng.

Ngay sau đó, cảnh tượng trong tầng một dần hiện ra trước mắt bọn họ.

Trên mặt đất phủ một lớp bụi cực dày, bởi vì cánh cửa được mở ra mà bụi bay tứ tung, trong ngóc ngách nào cũng có mạng nhện, trong phòng có một cái bàn đã vỡ hỏng.

"Nghe nói trước ở đây định xây một bến xe, nhưng vừa bắt đầu tiến hành không bao lâu đã gặp một loạt chuyện không may nên đã bị bỏ phế, hiện giờ nhìn lại thì căn phòng này có lẽ chính là được xây dựng để đám công nhân đó ở lại."

Lúc trên đường tới bọn họ đã tra xét một ít tư liệu về lộ U Minh, bất kể ở phương diện nào thì lộ U Minh đều không phải một nơi tốt lành gì, xảy ra chuyện ma quái cũng không ít. Hiện tại được tận mắt chứng kiến thì cảm thấy những tin đồn đó đều có dấu vết có thể tìm thấy.

Đại sảnh tầng một trống trải vô cùng, bốn phương tứ hướng không có bao nhiêu đồ đạc linh tinh, dùng đèn pin chiếu rọi một lượt, những thứ lọt vào tầm mắt đều không có gì đó “không bình thường” cả. Đương nhiên, việc đến một nơi hoang vu dã ngoại này đê chơi trò chơi linh dị đã là không bình thường rồi.

"Chúng ta chơi luôn ở trong đại sảnh này à?" Thời Yến hỏi.

Trong đại sảnh có nhiều bụi bẩn lắm, câu hỏi này là cô ta vừa che kín miệng vừa hỏi.

"Đúng vậy, ở luôn đây đi." Sở Hưu nói.

Điều này khiến những người khác thấy hoang mang: "Vì sao vậy?" Nhiếp Duẫn Chân hỏi.

"Bởi vì trong những tin tức về trò chơi bốn góc, đi càng nhiều vòng sẽ càng dễ phát sinh chuyện gì đó. Trong tình huống thời gian bị cố định thì chúng ta nên tạo vòng tròn để di chuyển lớn một chút." Bằng cách này, số vòng bọn họ cần thực hiện sẽ ít hơn, xác suất nghe thấy tiếng ho sẽ ít hơn và tương ứng với nó, xác suất không nghe thấy tiếng ho cũng sẽ thấp hơn chút.

Mặc dù không thể bảo đảm hoàn toàn là sẽ không có quỷ xuất hiện, nhưng có thể giảm tỷ lệ xuống bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Ba người còn lại suy nghĩ kỹ lại, tự nhiên không có ý kiến gì. Bọn họ đi quanh căn phòng một vòng, ghi chép lại thời gian rồi đều tự kiểm tra lại đồng hồ.

Để không chết trong nhiệm vụ vì vấn đề về thời gian, về cơ bản bọn họ sẽ bỏ ra rất nhiều tiền để mua một cái đồng hồ chuẩn xác nhất, đồng hồ của mỗi người đều là loại hình dạ quang, trong màn đêm có hai kim chỉ thời gian phát ra ánh sáng màu xanh.

Bây giờ là 11 giờ 25 phút, bốn người bọn họ mất tổng cộng khoảng mười hai phút để đi hết một vòng.

Cũng có nghĩa là, cứ mỗi mười hai phút là sẽ nghe thấy một tiếng ho khan, nếu tính cả việc bọn họ cố ý đi chậm lại thì nhiều nhất cũng là mười lăm phút.

Trong một tiếng đồng hồ, bọn họ phải đi được ít nhất bốn vòng.

Rồi sau đó, bốn người quay về xe, yên lặng chờ đợi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh, kim đồng hồ đã chi về vị trí mười hai giờ.

0 giờ đêm, đã đến rồi.

Bốn người lần thứ 2 xuống xe.

Trong quy tắc của trò chơi không cho phép có bất kỳ ánh sáng nào, bởi vậy ngay cả di động bọn họ cũng không mang theo, đèn xe cũng tắt, đêm nay không có một chút ánh trăng ánh sao nào, cả khu rừng đều chìm trong màn đêm đen kịt.

Cánh cửa vẫn đang mở ra, bọn họ từ từ đi vào rồi mới đóng cửa lại.

"Bây giờ cứ dựa vào những gì chúng ta đã thống nhất trước đó, tự mình tìm đến vị trí đi." Sở Hưu nói nhỏ. Tiếng nói vừa dứt, anh ta tự mình đi hướng về phía bên trái.

Sở Hưu đi lên góc bên trái phía trên, Diệp Thành Khoa đi về góc bên phải phía trên, Nhiếp Duẫn Chân đến góc cửa bên trái, Thời Yến đi góc bên phải. Mỗi người đứng ở một góc, quay mặt vào tường.

"Đều đứng vào chỗ chưa?" Sở Hưu hỏi.

"Rồi."

"Tôi đã xong."

"Có thể."

"Được, mọi người xem qua thời gian trên đồng hồ rồi dùng tay áo che nó đi, ba giây sau chính thức bắt đầu." Sở Hưu nói.

Ba,

Hai,

Một.

Trò chơi bắt đầu.

Sở Hưu đi dọc theo bức tường, dựa theo chiều thuận kim đồng hồ mà đi.

Nghe nói, cơ thể nếu bị thiếu vitamin A sẽ mắc phải bệnh quáng gà, trong bóng đêm sẽ nhìn không rõ được gì cả.

Bốn người bọn họ vì để thuận lợi làm nhiệm vụ này, năng lực nhìn trong bóng tối đã sớm được rèn luyện đến khả năng cao nhất, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì, khi ở trong một không gian không có chút ánh sáng nào thì năng lực nhìn trong đêm có xuất sắc đến đâu cũng không có cách nào để nhìn ra thứ gì đó.

Sở Hưu chỉ có thể dựa vào bức tường, lần mò đi thẳng về trước.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh ta vang lên trong bóng đêm.

Mò mẫm ước chừng tầm năm phút, anh ta ẩn ẩn cảm giác được ở vị trí phía đằng trước có người.

Dựa theo vị trí tính ra thì là Diệp Thành Khoa.

Diệp Thành Khoa rõ ràng cũng cảm giác được, khi người đến gần rồi cậu ta cũng dần dần lùi về sau, nhường lại vị trí trong góc cho người ta, rồi mới đổi sang thành Diệp Thành Khoa tiếp tục di chuyển.

Vận may của cậu ta cũng không kém, bởi vì vị trí của đại sảnh tầng một trong căn nhà này không hẳn là hình vuông mà là hình chữ nhật có chiều dọc và chiều ngang, cũng có nghĩa là, con đường cậu ta cần đi trong vòng đi đầu tiên không quá xa.

Nhưng cậu ta vẫn cố gắng đi chậm lại.

Hai người ở hai góc còn lại đang thầm tính toán thời gian ở trong lòng, quả nhiên, sau gầm năm phút tiếng bước chân thứ nhất dừng lại, tiếp theo đó, trong đại sảnh vang lên tiếng bước chân thứ hai khác hẳn tiếng bước chân vừa nãy.

Không khó để nhận ra, đã đổi sang một người khác đi tiếp.

Diệp Thành Khoa không thể nhìn rõ có thứ gì trước mắt, mở mắt nhìn cũng chẳng khác gì đang nhắm mắt cả. Anh ta cố gắng đi theo một đường thẳng, từng bước một lần mò tiến về phía trước.

Bóng tối có thể cắn nuốt lý trí của con người, đi được một hồi, Diệp Thành Khoa không khỏi suy nghĩ miên man, lúc thì lo lắng phía trước đột nhiên xuất hiện một nữ quỷ, lúc sau lại lo lắng sau khi đi đến góc tiếp theo, người thay thế cho mình không phải đàn chị. Ngay khi cậu ta còn đang suy nghĩ lung tung tự mình dọa mình, góc phòng tiếp theo... đến rồi.

Nơi đó có một người đang đứng, loáng thoáng có thể cảm giác được nhiệt độ trên người đối phương, còn có chút hương thơm của con gái nữa.

Là đàn chị!

Thời Yến di chuyển nhường lại vị trí cho cậu ta rồi xoay người, từng bước một đi về phía trước.

Đoạn đường cô ta phải đi khá là đặc biệt, sẽ phải đi qua cánh cửa. Thời Yến đi được một đoạn đường, ước chừng chính mình đã đến chỗ có cánh cửa rồi.

Nơi đó truyền đến cảm giác lạnh lẽo riêng biệt của kim loại.

Bước chân cô ta có hơi do dự, hận không thể lập tức đẩy cửa ra bỏ chạy, nhưng Thời Yến ngẫm lại hậu quả nếu không hoàn thành nhiệm vụ, đành cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Ba người kia bỗng nghe thấy tiếng bước chân của Thời Yến có hơi ngừng lại đều tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhất thời tim đập hẫng một nhịp, may mắn tiếng bước đi rất nhanh đã điều chỉnh lại, trong lòng Diệp Thành Khoa thầm tự an ủi bản thân. Có lẽ chỉ là hơi ngừng một chút thôi.

Rất nhanh, Thời Yến đã bước đến vị trí của Nhiếp Duẫn Chân.

Nhiếp Duẫn Chân lập tức phát hiện có một người đang tiến về phía mình, anh ta có thể cảm nhận được nguồn nhiệt đang di chuyển gần về phía mình, lập tức hơi lùi ra để nhường vị trí lại, tiếp theo đó anh ta cũng bắt đầu di chuyển, thuận theo chiều kim đồng hồ đi đến góc tiếp theo. ( truyện trên app T𝕪T )

Dựa theo tình huống bình thường, vị trí tiếp theo chắc hẳn là một góc trống không người, anh ta cần ho thành tiếng rồi mới đi đến vị trí của Sở Hưu.

Thật sự sẽ là một góc trống không người sao?

Nếu như... Nếu như ở góc đấy có gì đó, vậy sẽ là thứ gì đây?

Nhiếp Duẫn Chân hít sâu một hơi, nhưng anh ta cũng không hẳn là cực kỳ sợ hãi.

Anh ta đã đặc biệt đổi sang một bộ quần áo có túi lớn, hiện giờ ở trong túi anh ta đang có bức tượng kia.

Mặc dù bức tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy tà môn, nhưng anh ta đã không quan tâm được nhiều đến vậy nữa, cho dù phần mặt của bức tượng này có là ác quỷ đi nữa, chỉ cần có thể giúp bản thân vượt qua bảy ngày này là tốt rồi.

Tin cái gì mà chẳng là tin? Anh ta đã cầu thần bái phật vô số lần như vậy rồi nhưng có thần nào phù hộ anh ta không? Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng của mình, tin quỷ cũng được tin tà thần cũng thế, không có gì to tát cả.

Đợi, đợi chút...

Bức tượng đâu?!

Nhiếp Duẫn Chân đưa tay đi sờ nhưng không cầm được cái gì cả, anh ta nhất thời hoảng sợ, cả người đều toát ra mồ hôi lạnh.

Anh ta rõ ràng... rõ ràng đã cất bức tượng ở trong túi mang theo bên người. Đến tột cùng là từ lúc nào lại không thấy chứ? Sao lại không thấy đâu chứ?

Có phải là... Ba người bọn họ đã lấy trộm mất rồi hay không?

Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện lập tức giống như cỏ dại mùa xuân, làm cách nào cũng không xóa bỏ sạch sẽ được. Nhiếp Duẫn Chân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, hơi thở đều không kiềm chế được mà dồn dập hơn.

Đúng lúc này, anh ta đi đến góc tiếp theo.

Nơi đó, không có ai.

Nhiếp Duẫn Chân thở phào một hơi, sau đó anh ta ho mạnh mấy tiếng, rồi lại tiếp tục đưa chân đi về phía trước.

Nghe thấy tiếng ho khan, ba người khác đồng dạng thở phào một hơi.

Vòng đầu tiên của trò chơi bốn góc, không có quỷ.

Nhưng ngay khi Nhiếp Duẫn Chân nhấc chân đi bước đầu tiên, anh ta bỗng nhiên nghĩ tới một việc, lập tức cả người chân tay trở nên lạnh như băng.

Vì sao, vì sao vừa lúc nãy giống như có người cùng ho một lúc với anh ta vậy?!

Anh ta chỉ ho có ba tiếng, mà tiếng thứ tư, là từ đâu phát ra được chứ?

Đã... đã có quỷ xuất hiện rồi!

Mà hiện tại nó, đang ở rất gần anh ta.

Trái tim Nhiếp Duẫn Chân thực sự đập kinh hoàng, nhưng trò chơi bốn góc không thể ngừng lại, chẳng sợ anh ta có bị dọa đến chân tay lạnh băng cả người mềm nhũn, anh ta cũng không thể không gắng gượng bản thân tiếp tục đi tiếp từng bước một.

Hiện giờ con quỷ kia đang ở đâu? Có khi nào nó đang đi cùng mình không?

Không muốn đâu... Không muốn!

Vì sao lại không đi cùng người khác chứ?!

Nghĩ đến đây, Nhiếp Duẫn Chân không kìm được mà đi nhanh chân hơn, nhưng càng làm anh ta sợ hãi chính là, cho dù chân của anh ta có đi nhiều bước hơn, di chuyển nhanh hơn thì vẫn luôn có một tiếng bước chân nhẹ nhàng khác đi theo bên cạnh mình... như hình với bóng.

Kỳ quái, vì sao tốc độ của Nhiếp Duẫn Chân lại đột nhiên tăng lên vậy? Sở Hưu rất nhanh đã nghĩ đến vấn đề này, rồi sau đó bị đáp án hiện ra trong lòng mình dọa sợ.

Có khi nào là, đã xảy ra điều gì đó sao?

Chẳng mấy chốc Nhiếp Duẫn Chân đã đi đến, Sở Hưu đồng dạng có thể phát hiện hơi thở của người sống phát ra từ trên người anh ta lập tức thả lỏng tâm trạng, rồi mới dời chân đi đến góc tiếp theo.

Nhiếp Duẫn Chân đứng ở trong góc, mặt quay vào tường, anh ta nghĩ cái “thứ” kia đã rời đi cùng với Sở Hưu, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng làm thế nào anh ta cũng không thể ngờ được rằng, qua một lúc, có người đứng sau thổi nhẹ một hơi lên sau cổ anh ta.

Cả người anh ta cứng ngắc như một khúc gỗ, cả đầu đều là hơi thở tuy nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo đến tận xương vừa nãy.

Tất cả người chơi đều không được phát ra tiếng, bởi vậy nên Sở Hưu căn bản không nhận ra vẻ mặt tuyệt vọng cùng cực hiện tại của Nhiếp Duẫn Chân, cho dù có phát hiện thì anh ta cũng không thể giúp đối phương được.

Tiếng bước chân lần thứ hai vang lên.

Một vòng rồi lại một vòng, không biết đi được bao lâu, cũng không biết đã đi được bao nhiêu vòng rồi, đợi lại đến lượt Sở Hưu di chuyển đến góc tiếp theo đó, anh ta mới đột nhiên nghĩ tới một vấn đề - đã rất lâu rồi không có tiếng ho khan phát ra!

Cho nên, hiện tại ở bốn góc phòng đều đang đứng một người.

Trái tim Sở Hưu bỗng đập một cách kinh hoàng.

Cái thứ thừa ra kia, nó đang đứng ở góc nào đây?

Sở Hưu không cách nào đoán được, chỉ có thể dựa theo quy tắc mà tiếp tục di chuyển.

Góc phòng tiếp theo, như cũ là có “người”.

Nếu quan sát từ phía trên nhìn xuống, có thể phát hiện bọn họ đã đi hết một vòng rồi lại một vòng, suýt chút nữa cũng tự khiến chính mình choáng váng. Ví dụ như Sở Hưu vừa rồi, rõ ràng có đếm và ghi lại, cố tình anh ta bị những thứ không rõ mê hoặc làm quên mất bản thân đã đi được bao nhiêu vòng, cũng quên mất tính toán mình đã đi được bao lâu rồi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì Sở Hưu sẽ vĩnh viễn bị lạc trong vòng trong tuần hoàn vô hạn.

"Cuối cùng cũng ra ngoài."

Thấy một bóng người bước ra khỏi cánh cửa, Thời Yến thở phào một hơi, vội vàng nhỏ giọng chào hỏi.

Vừa nãy có một khoảng thời gian vẫn không có tiếng ho khan phát ra, nói vậy là bọn họ đã triệu hội được thứ gì đó không tốt đẹp lắm, nên là rời đi càng nhanh càng tốt.

Sở Hưu gật đầu, ngồi lên xe.

Nhiếp Duẫn Chân nói: "Nhanh lên, cài dây an toàn vào, mau chóng quay trở lại."

Bọn họ lại không hề biết rằng, ở bên trong tòa nhà, Sở Hưu chân chính vẫn còn đang tiếp tục đi một vòng lại một vòng.

Anh ta đang cùng với ba “thứ gì đó” tiếp tục chơi trò chơi bốn góc.

"Bây giờ đi đâu đây? Không bằng chúng ta quay về khách sạn đi?" Nhiếp Duẫn Chân đề nghị, "Dù sao chúng ta cũng chưa trả phòng."

Anh ta tìm kiểu gì cũng không thấy bức tượng kia, trong lòng thấy lo lắng, không biết có phải rơi ở khách sạn không nữa.

"Cũng được." Không đợi cho Thời Yến và Diệp Thành Khoa phản đối, Sở Hưu đang ngồi ở ghế phó lái đã gật đầu đáp ứng.

Nhiếp Duẫn Chân tràn đầy cảm kích nhìn Sở Hưu, chiếc xe khởi động, tăng tốc di chuyển về hướng khách sạn.

Ở một bên khác của thành phố, Lục Ngôn Lễ đi vào một khách sạn.

Hắn không rõ vì sao bản thân lại muốn đến khách sạn, luôn cảm thấy chính mình dường như đã quên mất điều gì đó, gương mặt của nhân viên lễ tân cười rất ngọt ngào, nhưng lại khiến hắn cảm thấy có hơi lạ lẫm.

"... Vừa ngủ một giấc mà đồ quý giá của tôi đã không tìm thấy đâu rồi! Nếu các người không có lời giải thích rõ ràng thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!" Ngay lúc hắn đang làm thủ tục nhận phòng, có một người đàn ông với vẻ mặt đầy tức giận bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa quát to.

Đi theo phía sau gã ta là một nhân viên phục vụ khác đang không biết phải làm gì.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, dừng lại ở số “1”, nhưng ngay lập tức nó lại mở ra, sau đó... con số hiển thị trên màn hình điên cuồng giảm xuống.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp