Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 37


1 tháng

trướctiếp

Khi Lục Ngôn Lễ mở mắt ra lần nữa, thì đang đối diện với bốn người, ba nam và một nữ.

Bốn người kia nhìn thấy anh ta tỉnh lại, tất cả đều đang mỉm cười, chỉ là trong ánh mắt đầy sự cảnh giác của Lục Ngôn Lễ, nụ cười này không có gì khác biệt so với những kẻ trộm cướp.

“Các người muốn làm gì?” Lục Ngôn Lễ giẫy giụa một chút, phát hiện ra mình đang bị trói trên ghế, không cử động được, dứt khoát từ bỏ sự vùng vẫy, giọng điệu hòa nhã hỏi, “Nếu như là vì tiền, tôi có thể cho các người…”

“Không không không, chúng tôi không cần tiền.” Nhiếp Duẫn Chân cắt ngang lời nói của anh ta, “Chỉ cần anh chơi cùng với chúng tôi một trò chơi thì được rồi.”

“Vẫn còn chưa giới thiệu với nhau, anh là Lục Ngôn Lễ, đúng không? Chúng tôi nhìn thấy ở quầy tiếp tân của khách sạn.”

Đôi mắt của Lục Ngôn Lễ rũ xuống, lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sở Hưu: “Các người muốn chơi trò chơi gì?”

Trong mắt bốn người kia, hắn đã sớm nhận ra Sở Hưu mới là thủ lĩnh của bọn họ.

NPC tạm thời bị kéo đến này, ngược lại bình tĩnh đến không thể ngờ được.

Sở Hưu đặt con dao trong tay mình xuống, nhìn thẳng vào hắn: “Rất đơn giản, Thời Yến cô giải thích quy tắc đi.”

Nói xong, anh ta tiếp tục cúi đầu gọt táo.

Thời Yến liền giải thích quy tắc của trò chơi một cách đơn giản, mà sau khi cô ta nói xong, không ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đàn ông có chút không thể tưởng tượng được.

Nếu như chỉ là trò chơi giữa những người bạn, hắn còn có thể cảm thấy không quan trọng, bắt cóc một người như thế này và ép hắn chơi, chẳng phải rõ ràng là có vấn đề với hắn sao?

“Anh không đồng ý à, cũng không sao, trái lại trong khách sạn này nhiều người như thế, chúng tôi chỉ thuận tiện thực hiện ý đồ.” Thời Yến thong dong nói một câu uy hiếp, lại bổ sung thêm, “Nói gì thì nói, trò chơi này thật ra không có gì nguy hiểm, anh chơi xong, chúng tôi cũng phải thử mà, không tin anh hãy nhìn xem?”

Quả thật là, bốn người bọn họ đều đang dùng dao gọt táo, trong thùng rác chứa đầy những sợi vỏ dài, và một đống vỏ táo đã bị oxy hóa do được gọt trong thời gian dài.

Thời Yến nhìn thấy một chút đấu tranh trên gương mặt của Lục Ngôn Lễ, hắn hỏi: “Sau khi tôi chơi xong trò này, các người sẽ để tôi đi, đúng không?”

“Tất nhiên.” Nụ cười trên mặt Thời Yến vô cùng chân thành.

Vì vậy, đã trở thành năm người cùng nhau ngồi luyện tập gọt vỏ táo.

Năm người đều không biết được là, ngoài cửa, những bóng dáng nhợt nhạt cùng nhau tụ hợp lại trước cửa. Không có ngoại lệ, toàn bộ đều là những người đã bỏ mạng bởi vì sự cố trong thang máy, nhưng không có ai biết được bọn họ đều đã chết. 

Bởi vì, một khi bị phát hiện, thì có nghĩa là người phát hiện cũng phải chết.

Bóng dáng nhợt nhạt càng lúc càng nhiều, tất cả bọn họ đều đến từ nhiều phòng trên nhiều tầng, đôi mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, rõ ràng mang theo lòng tham và sự hung ác của dã thú khi nhìn thấy con mồi.

Tuy nhiên, năm người này không hề biết, cũng không có ai dự định đi ra ngoài. Bọn họ giữ nguyên dáng đứng này rất lâu rất lâu, thời gian dần trôi qua, biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt và xanh xao trở nên hung tợn và phẫn uất hơn, đã hoàn toàn không xem là một người nữa rồi.

Không giờ đêm tới gần, cơn gió giá lạnh thổi vào trong phòng.

“Kỳ lạ, rõ ràng đã đóng cửa sổ rồi mà.” Diệp Thành Khoa đi đến cạnh cửa sổ, không nhịn được nghi ngờ, anh ta quay lại rồi ngồi xuống.

Nếu như anh ta có thể kéo mở cửa sổ, thò đầu xuống bên dưới, thì anh ta có thể nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh với những vết máu loang lổ đang bò ở trên tường khách sạn để leo lên, đang từ từ leo lên theo hướng cửa sổ, thế nhưng anh ta không có làm như thế, bỏ mất cơ hội này.

Gió lạnh xuất hiện đầy khó hiểu?

Bất kỳ chi tiết không tự nhiên nào cũng có thể là manh mối, Sở Hưu quyết đoán kịp thời, đứng bật dậy: “Anh Lục, bây giờ chúng tôi phải chuyển địa điểm một chút. Đi đến phòng của anh vậy.”

Khóe miệng Lục Ngôn Lễ giật giật, miễn cưỡng đồng ý.

Vì hắn là người dẫn đầu, năm người lần lượt di chuyển đến căn phòng của đối phương, khi hắn mở cánh cửa kia ra, bên ngoài hành lang là một khoảng vắng lặng, chỉ có đèn trần phát ra thứ ánh sáng lờ mờ ấm áp. Lục Ngôn Lễ ngoan ngoãn mà mở cửa phòng mình ra.

Không thể không thuận theo anh ta, Sở Hưu đi theo phía sau Lục Ngôn Lễ, khẩu súng chĩa vào thắt lưng hắn, sau khi đi vào trong phòng, mới thu hồi khẩu súng kia lại. Thời Yến và Diệp Thành Khoa đi vào nhà vệ sinh không biết làm gì, nhưng rất nhanh đã đi ra.

“Được rồi, bây giờ một mình anh hoàn thành đi, chúng tôi sẽ ở phòng bên cạnh chờ anh, trước gương có máy giám sát, anh đừng có giở trò.”

Nói xong, Nhiếp Duẫn Chân đưa cho Lục Ngôn Lễ một quả táo và một con dao gọt hoa quả, anh ta cười cười mà hàm ý không rõ ràng: “Đợi lát nữa gặp lại.”

Câu này nghe thế nào cũng giống như đang nói hy vọng lát nữa vẫn còn có thể có cơ hội gặp lại hắn, giống như không có gì đâu, khiến người ta rất không thoải mái. Lục Ngôn Lễ không nói gì cả, bình tĩnh mà nhận lấy dụng cụ, đi vào trong nhà vệ sinh.

Bốn người đó mở cửa đi ra ngoài.

Nói ra, nếu không phải là vì phòng ngừa tình trạng không biết ai bị ma quỷ tráo đi, bọn họ cũng sẽ không cần bốn người cùng nhau ra ra vào vào.

Mà canh giữ ở một bên chờ Lục Ngôn Lễ?

Đùa cái gì thế?

Trong căn phòng của khách sạn, hình ảnh giám sát trong bóng tối hiện lên trên màn hình của một máy tính.

Người đàn ông đang ngồi trước gương, chỉ có một tí xíu ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn trần ngoài hành lang hắt vào thông qua khe cửa, không biết có phải là ảo giác không, gương mặt của hắn trong gương cực kỳ nhợt nhạt.

Hắn dựa theo quy tắc của trò chơi, đốt ngọn nến màu trắng kia lên rồi đặt nó ở trước gương.

Một ngọn lửa nhỏ bùng lên, ánh nến yếu ớt, hình ảnh ở trong gương dần dần mơ hồ, không thể nhìn rõ.

Lục Ngôn Lễ chỉ liếc nhìn cái gương một cái, cầm lấy quả táo và con dao, cúi đầu xuống, từng chút từng chút gọt đi vỏ của quả táo, từng vòng vỏ táo dài dài cuộn cuộn rơi xuống, chất thành ngọn núi nhỏ.

Hắn trông có vẻ rất hoảng sợ, một chút cũng không dám nhìn mình ở trong gương, chỉ cúi đầu xuống và tiếp tục xoay xoay con dao.

Vỏ của quả táo càng lúc càng dài, hình ảnh trong gương cũng… càng lúc càng rõ nét.

Cái gì cũng không có, chỉ có một người đàn ông đang ở đối diện gương gọt táo mà thôi.

Cuối cùng, hắn cũng đã hoàn thành.

Vỏ của quả táo từ đầu đến cuối cũng không bị đứt, một mảng mờ tối, không hề có gì khác thường, ngay cả hình ảnh trong gương cũng rất bình thường, không hề có cảnh tượng thứ gì đó máu me bê bết nhảy ra giống như những gì bọn họ đã tưởng tượng.

Người đàn ông tên Lục Ngôn Lễ đó rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, đi tới hành lang gõ cửa.

Bốn người bên trong căn phòng không nói được là vui mừng hay là thất vọng. Chỉ có điều, không thu hút được ác quỷ chung quy vẫn tốt hơn nhiều,  nếu gọi đến thật, bọn họ cũng không biết nên làm thế nào.

“Xem ra, trò chơi hôm nay có lẽ sẽ không quá nguy hiểm.” Nói xong câu nói này, bản thân Thời Yến cũng đã bật cười.

Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Thành Khoa đứng dậy đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, Lục Ngôn Lễ hời hợt nói: “Tôi dựa theo yêu cầu của các người đã hoàn thành rồi, bây giờ có thể đưa thẻ phòng lại cho tôi được chứ?”

“Đừng vội.” Sở Hưu lật lật thẻ phòng trong tay mình, “Ở đây chúng tôi vẫn còn bốn người.”

Lục Ngôn Lễ không nói thêm lời nào, mím mím môi, dứt khoát cũng đi vào trong phòng ngồi xuống, rồi đưa mắt tiễn Thời Yến rời đi.

Ngẫu nhiên quyết định thứ tự, người thứ hai là Thời Yến.

Trong màn hình giám sát tối đen như mực, bóng dáng của cô ta xuất hiện, cô ta mở cửa vào, ngồi ở trước gương, cũng giống như vậy thắp ngọn nến kia lên.

Khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, cô ta nhớ ra điều gì đó, cơ thể nhất thời cứng đờ lại, máu huyết trên người giống như bị đông đặc.

Vừa rồi sau khi Lục Ngôn Lễ kết thúc trò chơi, không hề thổi tắt ngọn nến.

Như thế, ngọn nến này, là ai đã thổi tắt?

Vừa nghĩ tới có thể có thứ gì đó tồn tại trong căn phòng này, có lẽ nó đang ở trong một góc khăng khăng nhìn chăm chú mình, cơ thể Thời Yến không nhịn được đã phát run.

Nhưng… nhiệm vụ không thể không hoàn thành.

Cô ta đưa tay ra, cầm lấy quả táo mới kia.

Cho đến lúc này, cô ta mới phát hiện ra, tay mình đột nhiên có chút run rẩy, ngay cả con dao cũng cầm không vững.

Không sao hết… Ban nãy không phải Lục Ngôn Lễ cũng bình an đi ra ngoài sao?

Thời Yến cố gắng định thần lại, và động viên tinh thần mình, cố gắng khống chế để cảm giác sợ hãi kia không xuất hiện trong lòng mình nữa. Sau khi cô ta xác nhận lại một chút ngọn nến kia sẽ không tắt, lúc này mới đè lưỡi dao gọt hoa quả xuống vỏ quả táo, nghiêng xuống bên dưới nhẹ nhàng đè một cái, rồi bắt đầu gọt.

Vỏ táo từng chút từng chút một dài ra, buông xuống dưới, lần lượt tạo thành từng vòng, bóng người trong gương đồng thời càng lúc càng rõ nét hơn.

Theo vỏ táo lần lượt được gọt ra, đột nhiên cô ta rùng mình một cái.

Không phải bởi vì sợ hãi, mà là cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể không ngừng giảm xuống.

Tại sao… Tại sao lại lạnh như vậy?

Cô ta không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có thể cứng đờ ngồi ngay tại chỗ, không nhịn được tăng tốc nhanh hơn.

Nhanh lên… Đừng làm đứt…

Nhanh hơn nữa đi…

Nếu như tiếp tục ở căn phòng này chờ tiếp nữa, nhất định sẽ xảy ra hậu quả kinh khủng gì đó mà cô ta không có cách nào gánh chịu được!

Thời Yến từ trước đến giờ không tin tưởng trực giác của mình nhiều như lúc này.

Cuối cùng, Thời Yến cũng hoàn thành việc gọt quả táo kia mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cô ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng mở cửa ra, sau khi xác định không có việc gì xoay người đi về phòng.

Trong tích tắc khi cô ta ra khỏi cửa, ngọn nến trắng đặt trước gương ngay lập tức vụt tắt!

Sau khi trở về phòng, điều Thời Yến ngạc nhiên là, bốn người đàn ông còn lại cũng có chút trầm mặc.

“Sao vậy, ban nãy trong camera giám sát có thứ gì đó sao?”

Gương mặt Diệp Thành Khoa trắng bợt, chỉ chỉ vào màn hình máy tính: “Đàn chị… Lúc chị đang gọt táo, có một người phụ nữ mặc váy trắng, cô ta, cô ta cứ luôn thổi thổi vào cổ của chị.”

Nói xong, cậu ta di chuyển con chuột, sau đó lùi hình ảnh giám sát lại một chút.

Trong hình ảnh tối đen trên màn hình, sau lưng cô ta bỗng nhiên có một bóng dáng tóc dài màu trắng, đứng ở trước gương, mái tóc dài đã che mặt, từ trong mái tóc rối bù một đôi mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong gương.

Ngay lập tức, vẻ mặt của cô ta đồng thời cũng tái nhợt đi!

Cô ta thật sự… đã gọi được cái thứ đó ra rồi!!

Nữ quỷ đó vừa rồi còn ở cạnh người cô ta thổi thổi, thảo nào cô ta luôn cảm thấy ớn lạnh như vậy.

“Vậy… Tiếp theo đây phải làm sao?” Thời Yến hoảng sợ nhìn về phía sau, “Cô ta không có theo tôi chứ?”

Diệp Thành Khoa lắc lắc đầu: “Không có, cô ta chui vào trong gương rồi.”

Nhưng ma quỷ đã tìm tới cửa rồi, không cần nghĩ cũng biết được, nhiệm vụ tiếp theo tất nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm!

Người tiếp theo… Ai đi?

Nhưng mà trong gương có một ma nữ hàng thật giá thật đấy!

Sở Hưu đưa ra giải quyết dứt khoát: “Chúng ta đổi một căn phòng khác, tiếp tục.”

Bọn họ tổng cộng đặt bốn phòng, cùng lắm là sau khi chơi xong trò chơi thì rời khỏi khách sạn, chỉ cần cái thứ triệu hồi đến đừng đi theo mình, những NPC này có gì quan trọng?

Những người khác đều không để ý thấy, Lục Ngôn Lễ đóng vai trò như người tàng hình, xét thấy cảnh tượng vừa rồi cũng tác động rất lớn đến hắn, lúc này hắn không vội muốn lấy lại thẻ phòng, dứt khoát nói: “Bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Sắc mặt của hắn cũng có chút tái nhợt, cảnh tượng ban nãy quả thực có sức công kích đủ lớn, rõ ràng là đã giáng một đòn mạnh mẽ vào ngành khoa học mà hắn đã theo đuổi trong nhiều năm.

Sở Hưu: “Tôi nói rồi, đợi bốn người chúng tôi kết thúc, anh mới có thể đi.”

Nói xong, anh ta xoay người rời khỏi căn phòng.

Thiết bị camera cỡ nhỏ mang theo không nhiều, bọn họ không thể trở lại căn phòng kia để lấy đi, chỉ đành giao hẹn với nhau, xảy ra chuyện gì bất thường, nhất định phải nói rõ với mọi người.

Sở Hưu đến trước cái gương, dựa theo trình tự bắt tay vào làm.

Điều làm anh ta ngạc nhiên là, cũng không có gì xảy ra.

Sau khi anh ta ra ngoài, thật sự nói rõ, nhưng những người còn lại rõ ràng không tin tưởng lắm, lại liên tưởng đến tối ngày hôm qua ngoại trừ Vân Thiến ra thì tất cả mọi người đều không có việc gì, chút hoài nghi đó biến thành nửa tin nửa ngờ.

Người tiếp theo, đến lượt Nhiếp Duẫn Chân.

Thấy ba người trước mặt đều không sao, Nhiếp Duẫn Chân cũng tìm thấy được một chút lòng tin. Anh ta đi đến căn phòng Sở Hưu mới vừa rời đi cách đó không lâu, lại lần nữa ngồi xuống trước gương.

Lần này, ngọn nến không tắt, trong không khí được bao phủ bởi một mùi hương trái cây, Nhiếp Duẫn Chân nhìn những dụng cụ cần thiết của mình, rồi thuần thục làm việc.

Nhưng mà, khi anh ta gọt vỏ táo từng chút từng chút đến một nửa, hình ảnh ở trong gương bỗng nhiên phát triển theo một hướng kỳ lạ.

Những hình ảnh vô cùng kinh hoàng đó ngay lập tức khiến tay anh ta dừng lại một chút, một cảm giác rùng rợn mãnh liệt ở trong lòng.

Vỏ táo không thể đứt!

Anh ta ổn định tâm lý của mình lại, ép buộc bản thân tiếp tục gọt táo, chỉ là tốc độ trên tay càng lúc càng chậm, ánh mắt của anh ta không tự chủ được nhìn vào trong gương.

Anh ta nhìn thấy đầu mình bị một con ma bẻ xuống, sau đó ném vào trong rổ của bóng rổ và kẹt lại. Thời gian kẹt ở lưới bóng rổ, đôi mắt anh ta vẫn mở to, và khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng.

Đây là… Đây là nói với anh ta, anh ta nhất định sẽ chết sao?

Giây tiếp theo, một hình ảnh khác lóe lên, cảnh tượng hiện ra là đại sảnh của khách sạn, chỉ có điều, sảnh lớn của khách sạn trong gương không hề tĩnh lặng như ban ngày. Từ bên trong thang máy, một dòng thi thể không nguyên vẹn trắng bệch cứng đờ tràn ra, ngay lập tức đã tràn ra đầy cả đại sảnh, và nhấn chìm tất cả những ai còn ở đó.

Mà sau đó, những mảnh thi thể không nguyện kia, lại lần nữa di chuyển vào trong thang máy, quả thực giống như rút phích cắm của một bồn tắm đầy nước, rất nhanh biến mất không thấy nữa.

Vỏ táo trong tay của anh ta, từng chút từng chút gọt đến chỗ cuối cùng.

Nhiếp Duẫn Chân hít một hơi, rồi từ từ đặt con dao xuống.

Ảnh phản chiếu biến mất, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta.

Tại sao… Cái trò chơi này có thể để anh ta nhìn thấy được tương lai?

Hình ảnh trong gương, sẽ là ngày nào? Khi nào xảy ra?

Không, mặc kệ, nhất định phải lập tức rời khỏi đây.

Bây giờ không thể ở khách sạn này được nữa.

Nhiếp Duẫn Chân rời khỏi không gian chật hẹp, tụ họp với mọi người, khi ở trước mặt Lục Ngôn Lễ, anh ta lắc lắc đầu, biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra.

Người cuối cùng, là Diệp Thành Khoa.

Lục Ngôn Lễ dường như không nhìn cậu ta nhiều, nhưng trong lòng hắn âm thầm cảnh giác.

Ma nữ áo trắng vẫn còn đang ngồi trên cổ cậu ta sao?

Ma nữ áo trắng, có phải chính là thứ vừa nãy ở sau lưng Thời Yến thổi gió không?

Lục Ngôn Lễ không có lộ ra vẻ bất thường, người khác cũng không để ý. Chỉ có Diệp Thành Khoa gần đây trầm lặng không ít đã lên tiếng chào mọi người, xoay người ra khỏi cửa đi vào căn phòng còn lại.

Khoảnh khắc bước vào cửa, Diệp Thành Khoa lần nữa nghĩ tới người bạn tốt của mình, nhớ đến tiếng khóc khi anh ta hấp hối.

Cậu ta mãi mãi không có cách nào tha thứ cho bản thân, cậu ta chính là một kẻ hèn nhát! Một kẻ nhu nhược từ đầu đến cuối!

Nếu như lần này có thể sống sót trở về, cậu ta muốn đến mộ của người bạn tốt để chuộc lỗi.

Diệp Thành Khoa cầm con dao lên.

Vỏ quả táo càng dài, hình ảnh trong gương càng rõ nét. Mà thứ cậu ta nhìn thấy là…

Dao gọt hoa quả, leng keng một tiếng, rơi xuống đất.

Vài phút đồng hồ sau, Diệp Thành Khoa quay trở về phòng, anh ta cũng đồng thời lắc lắc đầu: “Không có gì bất thường.”

Nhiệm vụ kéo dài bảy ngày, hiện tại đã là ngày thứ hai, thế mà vẫn chưa có thương vong nào?

Mọi người cũng không biết có nên tin hay không, Sở Hưu nói: “Không có gì bất thường thì chính là việc tốt, bây giờ đã trễ rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục.”

Nhiệm vụ của ngày thứ ba, càng quái đản và không thể tưởng tượng nổi, bọn họ nhất định phải nghỉ ngơi và ổn định tinh thần thật tốt mới được.

Nghe tin tức này, mọi người đều lần lượt đi về, nhưng lúc nãy căn phòng của Diệp Thành Khoa bị dùng để gọi hồn, nên cậu ta quyết định ở chung phòng với Sở Hưu, ngủ trên ghế sô pha cũng được.

“Thẻ phòng.” Lục Ngôn Lễ đưa tay về phía Sở Hưu, lời ít mà ý nhiều.

Sở Hưu cũng không nói lời thừa thãi, trả thẻ phòng lại cho hắn: “Anh xác định bây giờ vẫn muốn trở về phòng ở sao?”

“Tôi đổi khách sạn luôn có thể chứ?” Lục Ngôn Lễ chế giễu lại.

Wow, đổi khách sạn luôn à…

Nhưng mà bọn họ ở tầng mười ba, cho dù là thang bộ hay thang máy, sau khi qua 0 giờ đêm, không thể tránh khỏi một chút bất ngờ.

Sở Hưu không ngăn cản hắn, đưa mắt tiễn Lục Ngôn Lễ rời đi.

“Diệp Thành Khoa, cậu nói xem nhiệm vụ ngày mai của chúng ta, cũng sẽ thuận lợi giống như hôm nay không?” Anh ta nhìn bóng lưng Lục Ngôn Lễ rời đi, ánh mắt mang theo sự hoài nghi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ.

Diệp Thành Khoa lắc lắc đầu, hiếm khi lộ ra một chút lo âu: “Khó mà nói được, nhưng mà nhiệm vụ chủ yếu nhất của ngày mai chỉ cần bốn người chúng ta, không cần tìm người khác nữa.”

Điều này cũng có nghĩa là, bọn họ không có cách nào dùng NPC làm lá chắn nữa.

Trò chơi của ngày thứ ba, càng lạ lùng hơn, nó có tên gọi là: Trò chơi tứ giác.

Sau 0 giờ đêm, bốn người đứng ở trong một căn phòng tối, mỗi người đứng ở một góc, một người trong số họ đi theo chiều kim đồng hồ tới góc tiếp theo, sau khi người đó đi đến góc tiếp theo, người đứng ở góc ban đầu cũng dựa theo đó đi theo cùng chiều như vậy. Nếu góc mà người chơi cuối cùng đi đến không có người, thì ho lên một tiếng, rồi tiếp tục đi theo chiều kim đồng hồ.

Người ta nói rằng, sau khi chơi trò chơi này trong một khoảng thời gian nhất định, sẽ có một khoảng thời gian dài tiếng ho không vang lên, cũng chính là nói, luôn luôn có một người đang đi, trong bốn góc cũng đều đang có người đứng.

Như vậy, người dư ra… là cái gì?

Sở Hưu nói: “Nhiệm vụ sắp xếp như thế, thì đi một bước nhìn một bước vậy.”

Sắc trời càng tối hơn, toàn bộ khách sạn đều đang yên lặng, ngay cả cô gái ở quầy tiếp tân cũng liên tục ngáp.

Điều đáng ngạc nhiên là, đêm nay là một đêm bình yên, bình yên tới mức có chút không bình thường. Không lâu sau, bầu trời cũng dần dần sáng lên, mặt trời ló dạng.

Vừa mới tờ mờ sáng, một bóng người liền từ tầng mười ba đi xuống.

Bước chân của người đó rất nhanh, chân bước không ngừng, giống như khách sạn này rất quen thuộc, nhanh chóng tìm thấy phòng giám sát. Người đó đánh ngất bảo vệ trực ở phòng giám sát, rồi tự mình đi vào, kiểm tra cái gì đó.

Người đó thình lình là Nhiếp Duẫn Chân!

Tối hôm qua, khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng ở trong gương, anh ta đã ý thức được, có lẽ mình đã nhìn thấy được cảnh tượng trong tương lai.

Anh ta của tương lai, sẽ bị bẻ cổ, bị con ma ném vào rổ bóng như một quả bóng rổ, sau đó đều ở chỗ kia mà thối rữa, mãi cho đến khi trở thành xương.

Anh ta không muốn chết! Cũng không thể chết được!

Nhiếp Duẫn Chân mở to đôi mắt, ở trong camera giám sát từng chút từng chút một tìm kiếm thông tin cần thiết mà mình cần.

Ngày hôm qua anh ta đã nghe thấy, có một người đàn ông họ Ôn sau khi vào khách sạn ở, đã làm mất thứ gì đó rất quan trọng, người này vô cùng sợ hãi, luôn hỏi thăm nhân viên phụ trách trong khách sạn. Đây cũng là lý do Sở Hưu dùng để giả mạo cảnh sát đến hỏi thăm để lừa Lục Ngôn Lễ, bởi vì quả thực trong khách sạn có người làm mất đồ, còn làm ầm ĩ rất lớn.

Thế nhưng về sau anh từ miệng của bảo vệ biết được, món đồ mà người đàn ông đó mang về cũng rất gian tà, nghe nói là một bức tượng được mang về từ nước ngoài, được đóng gói rất cẩn thận, nhưng mà không biết tại sao lại biến mất rồi.

Mà ông Ôn đó sáng sớm anh ta đã đi gõ cửa phòng hỏi, tin tức được đối phương vô tình tiết lộ khiến anh ta chắc chắn hơn, con gái của ông ta——chính là Ôn Thanh!

Bọn họ đã chính mắt nhìn thấy điểm đặc biệt trên người Ôn Thanh, có phải là có quan hệ với cha mẹ ruột với cô ta hay không?

Còn có miệng Ôn Thanh không rời ba câu “bà ngoại”, nghĩ đến, trong nhà bọn họ nhất định có chuyện bí mật gì đó.

Nếu anh ta có thể tìm thấy bức tượng thần này…

Nhiếp Duẫn Chân hít sâu một hơi, tiếp tục tìm kiếm cẩn thận trong camera giám sát.

Bỗng dưng, anh ta nhìn chằm chằm, một người có diện mạo mơ hồ đi vào trong một căn phòng ở tầng hai, túi của người đó căng phồng, một góc của tượng gỗ màu đỏ loáng thoáng lộ ra.

Là cái này sao?

Nhiếp Duẫn Chân cẩn thận chụp ảnh màn hình khu vực giám sát lại, phóng to quan sát, càng nhìn càng cảm thấy bức tượng có một chút viền màu đỏ đó khiến anh ta khó mà buông tay được, anh ta quyết định đi đến cửa để tìm hiểu cho rõ.

Trước khi ra ngoài, anh ta đặt nhân viên bảo vệ lại trong tư thế nằm trên bàn. Như thế này, sau khi anh ta tỉnh lại cũng chỉ cho rằng là mình ngủ quên.

Tiếp theo đó, anh ta nhấc chân đi về phía quầy tiếp tân, sau khi nói những lời khách sáo, anh ta đánh ngất cô gái ở quầy tiếp tân, để lấy thẻ phòng.

Tất cả đều thuận lợi như vậy, trơn tru đến mức khó tin, anh ta đi đến căn phòng kia ở lầu hai rất thuận lợi, nhẹ nhàng dùng thẻ phòng mở cửa, đối phương vẫn còn đang che đầu ngủ say, mà trên tủ đầu giường——bức tượng thần màu đỏ vừa mới đặt lên.

Từ cái nhìn đầu tiên, Nhiếp Duẫn Chân đã bị bức tượng thu hút.

Nó giống như là một tỳ nữ, yên tĩnh đứng thẳng, nhưng màu đỏ tươi trên người và loại gỗ kỳ lạ làm cho người ta không nhịn được mà liên tưởng như bị méo mó, kỳ dị mà không tả được.

Anh ta không chút hoài nghi câu nói kia mà người bảo vệ nói, bức tượng thần này… có lẽ thật sự có năng lực đặc biệt gì đó.

Cũng vào lúc này, Lục Ngôn Lễ đi xuống lầu, chuẩn bị rời khỏi khách sạn.

“Xin chào? Xin chào?!” Anh ta gõ đi gõ lại quầy tiếp tân, nhân viên phục vụ nằm bò ở trên bàn lúc này mới nghiêng người tỉnh dậy, dụi dụi mắt: “À, thật ngại quá, chào anh, xin hỏi anh có việc gì sao?”

“Tôi muốn trả phòng.”

“Được ạ, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ nở nụ cười ngọt ngào, thái độ ôn hòa, tốc độ trên tay rất nhanh.

Sau khi Lục Ngôn Lễ làm xong thủ tục trả phòng, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, bóng dáng của hắn được phản chiếu trên cửa kính xoay của khách sạn. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trái tim hắn bất chợt nhói lên một cái.

Bởi vì… Trên cửa kính, đứng ở chỗ quầy tiếp tân, hiển nhiên là một bộ xương trắng toát.

Hắn giả vờ không nhìn thấy, tăng tốc chạy khỏi khách sạn.

Nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân vẫn duy trì nụ cười xinh đẹp, đứng sau quầy không cử động chút nào.

Ngay lập tức, mắt ả ta trợn ngược lên, xuyên qua trần nhà, nhìn chằm chằm vào một con chuột nhỏ trên lầu.

Một khu phố cổ trong thành phố, tòa nhà cũ kỹ, những căn nhà san sát.

Một trong những căn nhà đó, máu chảy đầm đìa, ba thi thể nằm la liệt trên mặt đất.

Một người già, một cô gái trẻ, còn có một con mèo đen, cả ba thi thể đều bê bết máu tươi, chìm trong một lượng máu lớn, không hề có sức sống. Những dòng máu kia hệt như có sự sống, dần dần hình thành một hoa văn kỳ dị.

Đột nhiên, mí mắt của cô gái trong số đó động đậy một chút.

Chỉ cần nhìn vào làn da nhợt nhạt và xanh xao của cô gái, lồng ngực không hề di động, thậm chí trên người không có miếng thịt hồng hào nào, rất khó để tin được rằng cô gái là một người sống. Nhưng da mắt của cô ta đã động đậy một chút, hình như đang cố gắng từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy.

Trong căn nhà nhỏ, tứ phân ngũ liệt của bức tượng kia rơi xuống đất.

Mà trên bàn thờ, bỗng nhiên xuất hiện một bức tượng mới, đỏ tươi như máu, khuôn mặt méo mó, khi nhìn khiến trong người ớn lạnh.

Theo đó mí mắt của cô gái ngọ ngoạy liên tục, màu đỏ trên tượng thần càng ngày càng đỏ rực, đến cuối cùng, quả thực giống như nó đang chảy máu.

“Giết… Giết bọn họ…”

“Báo thù cho Vân Thiến…”

“Bọn họ… đều đáng chết!!”

Cô gái nhỏ giọng lẩm bẩm, đột nhiên, đôi mắt đột ngột mở to.

Cô ả ngồi dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên mặt đất, tất cả mọi thứ trong nhà đều rất bình thường, chỉ ngoại trừ... Tiểu Mễ của mình đang nằm trên mặt đất trong một mớ hỗn độn bê bết máu.

“Tiểu Mễ? Tiểu Mễ?!”

“Em làm sao vậy tiểu Mễ?! Là ai làm!!”

Ôn Thanh tỉnh lại, quên mất việc bản thân mình đã chết rồi, quên mất mình bị bà ngoại do ác quỷ nhập vào giết chết, quên mất tiểu Mễ cũng cùng mình chết đi. Cô ả không biết tại sao mình nằm trên mặt đất, xác của con mèo thì nằm ở bên cạnh, cô ả ôm lấy cái xác nhỏ bé của tiểu Mễ khóc rất lâu rất lâu, cho đến khi làm ồn bà ngoại tỉnh dậy.

“Thanh Thanh à, làm sao vậy? Mới sáng sớm thế này, sao lại đau lòng như vậy?” Bà ngoại từ trong phòng đi ra.

“Bà ngoại——”

Nhìn thấy bà ngoại một cái, nước mắt của Ôn Thanh đã không kìm được mà chảy xuống, cô ả cũng không biết mình đang uất ức cái gì, nhưng chính là rất khó chịu, cô ả nhào vào trong lòng bà ngoại mình, nghẹn ngào nói: “Tiểu Mễ, tiểu Mễ nó chết rồi.”

“Cái này à…” Trên mặt bà ngoại có chút xấu hổ, “Là bà không cẩn thận đã làm nó chết, tối hôm qua nó ồn ào quá, sau đó thì bà đã ném nó từ trên lầu xuống.”

“Cái, cái gì?” Ôn Thanh nhìn vào mặt của bà ngoại mình mà không thể tưởng tượng nổi.

Bà ngoại vẫn tốt bụng như ngày nào, nhưng mà bây giờ, nhưng gương mặt này… Khiến cho cô ả có chút không rét mà run.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp