Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 36


1 tháng

trướctiếp

Cả người Ôn Thanh cứng đờ, khi cái chết đang cận kề, cô nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, không dám xem gương mặt khủng khiếp đó.

Nhưng một giây sau, cô đã ngã xuống đất.

Mặc dù toàn thân đau nhức nhưng vẫn chưa chết, cũng vào thời điểm này, cô gái nghe thấy tiếng gầm gừ của tiểu Mễ ban nãy bị hai người họ bỏ lại ở phía sau, sắc bén, chói tai, khiến cho người ta sởn cả gai ốc.

Ôn Thanh mở to đôi mắt, nhìn thấy con mèo đen đang gầm gừ đã biến thành một con quái vật khổng lồ, điên cuồng cấu xé và vật lộn với ma nữ, trên người chỉ còn xương và xương, thỉnh thoảng có những miếng thịt thối rữa rớt xuống.

Đáng lẽ là một cảnh tượng kinh dị, nhưng vào thời khắc này, cô gái lại cảm thấy vô cùng an tâm.

“Tiểu Mễ, cảm ơn em…”

Ôn Thanh lảo đảo đứng lên, lùi về phía sau một chút. Bỗng nhiên cô gái nhớ ra mình còn có một tấm bùa hộ mệnh mà bà ngoại đã đưa cho cô, liền vội vàng chạy đến chỗ vừa rồi đánh rơi tấm bùa hộ mệnh.

Tiểu Mễ, đừng sợ, chị sẽ trở lại giúp em…

Ban nãy cô gái bị ma nữ mang đi rất xa, lúc này đây căn bản không biết mình đã tới chỗ nào rồi, trong rừng rậm tối đen như mực hoàn toàn không thể tìm thấy được hướng của đường lớn.

Làm sao đây?

Làm sao đây?!

Cho dù bình thường Ôn Thanh có bình tĩnh như thế nào, thì chẳng qua cũng chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, cái chết của người bạn thân nhất đã tác động mạnh mẽ đến cô. Vừa nãy vì là thời khắc sinh tử nên Ôn Thanh còn có thể bị kích thích đến mức bình tĩnh mà suy xét, nhưng hiện tại bị suy nghĩ trong lòng thôi thúc giải cứu con mèo đen của mình, đầu óc cô gái trở thành một mớ hỗn độn. Dù cho cô gái chạy xung quanh thế nào đều là một mảng rừng rậm tối đen như mực, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón, cô gái chạy đi rất xa, nhưng vẫn không tìm thấy được con đường lớn kia.

Làm sao đây…

Ôn Thanh chạy rất lâu rất lâu, cuối cùng không chịu được vịn vào một cái cây mà bật khóc.

Trong khoang mũi cô gái, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngọt béo gì đó, cái loại mùi đó… Là mùi phát ra từ xác của mèo sau khi chết!

Ôn Thanh ngạc nhiên cúi đầu xuống, nhìn thấy xác con mèo đen bé nhỏ đã rơi xuống đất, bốn chân của nó vẫn còn bị trói bằng dây thừng, tất nhiên trước đó là do chính tay cô ta đã trói nó vào.

Đã có chuyện gì vậy?

Tiểu Mễ ở chỗ này, vậy con mèo lúc nãy là…?

Nhưng mà, cô ta lại cực kỳ khẳng định, con mèo vừa nãy biến thành một con quái vật khổng lồ, đó cũng là tiểu Mễ.

Trời dần dần sáng lên.

Khác xa với thời tiết âm u lạnh lẽo của đêm qua, mặt trời vừa ló dạng đã nhanh chóng chiếu sáng gần hết bầu trời.

Ôn Thanh nhìn ngó xung quanh, nhưng lại phát hiện ra vậy mà mình lại luôn đứng ở ngay đường lớn, tấm bùa hộ mệnh thì rơi trên mặt đất cách xác của mèo đen không xa lắm.

Cả một đêm không được ngủ, liên tục chạy tới chạy lui, cả người Ôn Thanh nhếch nhác không thể nhìn nổi, cô gái chậm rãi đi tới, nhặt tấm bùa hộ mệnh lên, nhìn chăm chú về phía ngã tư đường, chốc lát đau thương càng tăng thêm.

Vân Thiến cô ấy … Cô ấy đã chết rồi, cô ấy đã trở thành ác quỷ.

Nếu như không phải những người đó ép buộc cô ấy chơi trò chơi kia, nếu như không phải bọn họ bỏ lại cô và Vân Thiến… thì Vân Thiến cũng sẽ không chết.

Nếu như cô không lôi kéo Thiến Thiến đến chỗ này, cô ấy cũng sẽ không chết.

Sự căm phẫn trong lòng đã dâng lên mãnh liệt, cô gái nhìn về hướng chiếc xe rời đi tối qua, trong đôi mắt hiện lên đầy sự thù hận mà trước giờ chưa từng thấy.

Cô gái không có cách nào tha thứ cho bản thân mình, nhưng bốn người đó, càng đáng chết hơn!

Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha thứ!

Sau khi trời sáng, tiếng gầm rú cũng biến mất rồi, Ôn Thanh bước đi khập khiễng lại lần nữa treo con mèo lên cây, khập khiễng theo con đường lớn đi về.

Bà ngoại vẫn còn ở nhà chờ cô đấy. Nghĩ đến việc này, Ôn Thanh khập khiễng lên xe buýt.

Trong căn phòng nhỏ, bức tượng như được nhuộm máu tươi.

Thi thể của một bà lão với máu thịt lẫn lộn nằm trên mặt đất, toàn thân khô đét, gầy trơ xương không khác gì so với bộ xương khô. Đột nhiên, giống như bị thổi phồng, cả thi thể phình lên, rất nhanh, nó đã khôi phục lại hình dáng của người bình thường.

Nó mở to đôi mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, ngay sau đó, nó điều chỉnh ngũ quan trên mặt lại một chút, từ từ nở một nụ cười nhân từ giống hệt như cơ thể ban đầu.

Mà bức tượng được thờ trên bàn thờ đã bị vỡ thành rất nhiều mảnh, hoàn toàn biến mất trong ánh sáng chói mắt.

“Trò chơi này có chút độc ác thật, sau 0 giờ đêm, một mình bị nhốt vào trong một căn phòng, sau đó gọt một quả táo trước gương, trong thời gian gọt táo không thể làm đứt vỏ, nếu không coi như nhiệm vụ không hoàn thành.”

Nhiếp Duẫn Chân nói xong nội dung của nhiệm vụ, tay anh ta không ngừng lên xuống, cũng đang gọt một quả táo.

Trò chơi này rất nổi tiếng, nói chính xác là, những nhiệm vụ bọn họ phải thực hiện đều là những trò chơi kỳ quái cấm kỵ nghe đồn có thể thu hút được linh hồn thực sự đang tồn tại.

Ngày trước không phải anh ta chưa từng xem qua, cũng tìm thấy một vài đoạn phim ngắn về trò chơi được người ta tải lên, nhưng anh ta xem nhiều, thì lại phát hiện có một suy nghĩ cẩn thận cực kỳ kinh khủng——những chủ nhân tải lên đó, không có một ngoại lệ nào, trong quá trình thực hiện trò chơi này đã bỏ qua một số bước.

Nhưng khi đổi thành bọn họ thực hiện nhiệm vụ, tất nhiên là một bước cũng không dám bỏ qua. Nếu không, nhất định sẽ xảy ra xui xẻo gì đó mà bọn họ không gánh nổi.

Nhiếp Duẫn Chân và Diệp Thành Khoa đều không giỏi gọt táo lắm, càng không cần nói đến gọt táo không được đứt vỏ, sáng sớm bọn họ đã đi ra ngoài mua một thùng táo về, từ từ luyện tập.

“Cái người ở bên cạnh kia không ra khỏi cửa.” Thời Yến chăm chú nhìn màn hình máy tính, phía trên không phát hiện ra bóng dáng của người đàn ông.

Lúc bọn họ đi mua táo, Thời Yến ăn mặc như một nhân viên khách sạn và đi đến căn phòng đó, tặng một món quà nhỏ nhân danh chiến thắng, nhân tiện đã cài đặt một số tiện ích nhỏ.

Tuy nhiên, vì sự cảnh giác trong lòng đối phương rất mạnh, cô ta chỉ có thể dán chiếc camera thu nhỏ vào lối đi, ở một góc hạn chế, không có cách nào quay được toàn cảnh trong phòng, nhưng đủ để đánh giá xem đối phương đã ra ngoài hay chưa.

Bên trong căn phòng, Lục Ngôn Lễ lại liếc nhìn vào lối đi, ánh mắt lạnh nhạt.

Người phụ nữ đó, đang quan sát anh ta.

Nghĩ đến, cô ta chính là một trong những người làm nhiệm vụ.

Không biết nhiệm vụ lần này của bọn họ là gì, đã tới bao nhiêu người rồi.

Mà hắn, lại có thể tiếp tục sống được hay không.

Lục Ngôn Lễ đang thao tác, chưa đầy một lát, một cảnh tượng mới hiện ra trên màn hình máy tính, điều đáng ngạc nhiên là tất cả các camera giám sát trong khách sạn.

Anh ta nhấn vào màn hình ở trong thang máy, thì đồng tử co rút lại.

Khiến cho anh ta kinh ngạc, không phải chỉ có bốn người ở trên màn hình, mà là… Trên vai một người đàn ông trong bốn người, thình lình có một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi lên!

Không… Nên nói là, một ma nữ mặc đồ trắng, đang ngồi lên vai một người đàn ông trong số đó! Bởi vì độ cao của thang máy có giới hạn, ma nữ đó không thể không cúi người xuống, cả cơ thể quấn quanh người anh ta ở một góc xoắn kỳ lạ, hai cánh tay dài trắng bệch, thậm chí còn khăng khăng quấn chặt lấy cổ của đối phương.

Xem xét thời gian, còn chưa tới một ngày, bọn họ đã bị ma nữ quấn lấy rồi sao?

Thấy bọn họ dường như không biết gì, Lục Ngôn Lễ cũng sẽ không có lòng tốt để đi nhắc nhở bọn họ, thông qua camera giám sát, anh ta nhận ra diện mạo của người đàn ông đó, nhất định chờ một lát cách xa anh ta một chút.

Ngoại trừ yếu tố ma nữ, từ màn hình giám sát có thể nhìn ra, ba người còn lại đều như mơ hồ mặc áo khoác da, người đàn ông dẫn đầu có dáng người cao lớn nhất, mặc dù anh ta giống như không nói chuyện nhiều.

Ngay khi Lục Ngôn Lễ thâm nhập vào hệ thống giám sát của khách sạn, thì quản lý sảnh khách sạn đang cúi đầu xin lỗi một người đàn ông.

“Thành thật rất xin lỗi ngài Ôn, chúng tôi lập tức xem camera giám sát, nhất định sẽ tìm được đồ lại cho ngài, xin hãy tin tưởng vào chúng tôi…”

“Tôi tin tưởng vào các người? Tin các người có tác dụng sao? Tôi đặc biệt mang đồ từ nước ngoài về, anh có biết được món đồ đó có giá rất đắt không?! Anh có biết có bao nhiêu người đang muốn giành lấy món đồ đó không? Giao cho các người bảo quản chưa đến một ngày đã mất rồi, haha, tôi nói cho các người biết, không tìm được thì mọi người nhất định cứ chờ chết đi!” Ôn tiên sinh nói một cách đầy phẫn nộ.

“Thành thật rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi, chúng tôi nhất định…”

“Anh không cần bảo đảm với tôi, bây giờ cứ đi kiểm tra camera giám sát đi, lời tôi nói dừng ở đây, nếu như hôm nay không tìm thấy, mọi người nhất định cứ chờ chết vậy!”

Người được gọi là ngài Ôn không thể bình tĩnh được, sự kích động của ông ta, không hề giống với người bị mất đi bảo vật gì đó có giá trị liên thành, trái lại tương đương với sự kiêng dè thậm chí là hoảng sợ, chỉ cần nhìn vào biểu cảm của ông ta, sẽ không ai nghi ngờ rằng tuyên bố mọi người cùng chết của ông ta là một lời nói dối.

“Phải phải phải, phòng giám sát ở bên này, có cần phải…”

“Nhanh đưa tôi đi, nhanh lên!”

Rất nhanh, bọn họ đã đến được phòng giám sát.

Trước sự thất vọng không ngừng của người quản lý đại sảnh, thế mà trong phòng giám sát không có người ở đây, chắc hẳn không biết đã chạy đi đâu rồi.

Anh ta hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Ôn tiên sinh cũng không dám nói gì hết, khúm na khúm núm kiểm tra lại những khách hàng lưu trú từ tối hôm qua đến hôm nay.

“Tối hôm qua tổng cộng có bảy người khách đến ở, ba người này là người một nhà, đang ở phòng đôi trên lầu ba, bốn người này là cùng nhau vào ở, nhưng bọn họ mỗi người đều đặt một phòng đơn.”

Bên này quản lý vừa nói vừa giới thiệu, nhưng anh ta nhìn thấy đôi mắt trợn trừng không thể tưởng tượng nổi của ông Ôn, những ngón tay đang run rẩy chỉ vào màn hình: “Anh, đây là cái gì?”

“Cái…” Người quản lý quay đầu qua, ngay lập tức bị dọa tới hồn vía lên mây.

Thế mà lại có một người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi trên vai người đàn ông kia?

“Ma… là ma đó…”

Trong ô vuông, đột nhiên màn hình phóng to hơn, một cảnh tượng đặc biệt trong tháng máy che lấp hoàn toàn màn hình, giống như có ai đó đang thao tác. Mà trong ảnh, ma nữ uốn éo thân thể ngồi trên vai người đàn ông, cũng từ từ ngẩng đầu lên, hai người đàn ông nhìn giống như tê liệt khỏi màn hình.

Tiếp theo đó, hai tay của cô ta vốn dĩ quấn trên cổ người đàn ông dần dần buông ra, một vòng lại một vòng, hai cánh tay trắng nhợt đó vừa dài vừa mềm mại, rủ xuống trong một tư thế bất thường. Hai cánh tay của cô ta quả thực dài quá mức, sau khi rũ xuống thậm chí cả khung ảnh cũng khó mà đặt xuống được.

Gần như đúng lúc đó, hai cánh tay kia có thể trực tiếp xuyên qua màn hình, bóp lấy cổ của hai người, sau đó dùng sức mà kéo một cái, tiếng xương gãy vang lên.

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị kéo vào màn hình, hai người gục đầu xuống ngồi ở một góc trong thang máy, không cử động, nơi cổ bị gãy chảy ra một lượng lớn máu tươi, rất nhanh đã chảy lan ra khắp thang máy.

Tiếp theo đó, hình ảnh trên màn hình giám sát đã trở lại dạng lưới dày đặc như trước đó, ô hiển thị thang máy thậm chí đã biến mất, bất kể là ai nhìn vào, đều sẽ cảm thấy tất cả đang bình thường.

“Khù, vẫn còn tốt vẫn còn tốt, chưa có người đến kiểm tra, nếu như để cho người quản lý kia nhìn thấy, tiền thưởng của tháng này xem như xong rồi.” Tiểu Lý người bảo vệ đi vệ sinh quay lại, phát hiện trong phòng không có người, lúc này mới an tâm hơn nhiều, “Vừa nãy lại có thể có khách chủ động cho tôi một quả táo, khà khà khà…”

Anh ta ngồi ở trước camera giám sát, nhìn vào đó, cơn buồn ngủ trong lòng dâng lên, không biết tại sao, vậy mà lại nằm bò trong phòng giám sát mà ngủ thiếp đi.

Trên trần nhà, một mái tóc đen dài từ từ rũ xuống, nhìn như sắp chạm vào cổ người đàn ông, thì đúng vào lúc này, một bóng dáng từ cửa đi vào, là người khách ban nãy bỗng nhiên tặng táo cho anh ta.

Người khách đó mở cửa ra, chính là nhìn thấy người bảo vệ đang nằm bò ở trên bàn.

“Quả nhiên, lượng thuốc ngủ tôi tiêm vào quả táo vừa đủ.” Người đó cảm thán một tiếng, liền mang người bảo vệ kéo ra khỏi ghế, ngồi vào trước máy tính chuẩn bị thay đổi giám sát.

“Này… Đây là cái gì?”

Ánh mắt của người đàn ông bị thu hút bởi một bóng màu trắng trong góc giám sát, sau đó ấn vào màn hình giám sát kia.

“Đây… Đây là…” Trên mặt đối phương đầy kinh hãi, xoay đầu liền muốn bỏ chạy, nhưng mái tóc dài xõa ra từ màn hình đã trói chặt lấy người đàn ông, mà sau đó, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của người đó, anh ta bị kéo vào trong màn hình.

Màn hình trong thang máy rõ ràng, lại có thêm một người nữa.

Đại sảnh lầu một của khách sạn.

Một nhóm khách đang chờ ở trước cửa thang máy, không dễ dàng gì thang máy xuống, bọn họ ồn ào náo nhiệt đi vào trong. Nhưng thật kỳ lạ là, còn lâu mới bị quá tải, thang máy cứ vang lên tiếng ting ting cảnh báo.

“Lạ thật, trong chúng ta không có ai béo phì mà.” Nhóm người này nghi ngờ, nhưng không có cách nào, chỉ có thể bước ra ngoài vài lần và chuẩn bị ngồi xuống một chút.

Ngay sau đó, cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Điều khiến những người đứng ở bên ngoài thang máy chờ đợi choáng váng là, những con số trên màn hình thang máy đột nhiên giảm xuống một cách điên cuồng.

“Hả, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Sao mà bọn họ đi xuống lầu rồi? Kêu bọn họ đi lên chứ!”

“Không đúng, khách sạn này có nhiều tầng ở bên dưới như thế sao?”

“Không thể nào! Trước đây tôi phụ trách xây dựng khách sạn này, nhiều nhất chỉ có một tầng dành cho bãi đỗ xe, đây…”

Mười mấy giây ngắn ngủi, thang máy đã nhảy đến tầng âm mười tám, con số đỏ tươi, thêm nữa con số mười tám này, rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến mười tám tầng địa ngục.

Màn hình hiển thị vẫn ở số âm mười tám này trong một lúc, sau đó từ từ đi lên, mỗi lần lên một tầng, đều dừng lại một lát, giống như có người trong thang máy vậy.

“Aaa——”

Những người chờ đợi ở cửa thang máy đều bỏ chạy sạch sẽ, có một số người báo cảnh sát, còn có một số khác thì tìm quản lý khách sạn, đúng hơn là lao ra khỏi khách sạn để chuẩn bị đi nơi khác.

Thang máy ổn định dừng lại ở tầng một.

Người tầng dưới đã bỏ chạy hết, tầng trên vẫn còn có người không biết sự tình, tiếp tục chờ đợi ở trước thang máy, giống như bị kéo vào trong thang máy, đi xuống địa ngục.

Cuối cùng, khi cảnh sát đến, dưới sự hộ tống của cảnh sát, nhân viên khách sạn mở thang máy.

Điều khiến người ta dựng tóc gáy là, bên trong vậy mà lại chứa đầy thi thể không nguyên vẹn, trắng bợt, cứng đờ, máu me bê bết, đầy mùi hôi thối của máu và mùi mục nát.

Khoảnh khắc khi cửa mở ra, những thi thể chất đống kia đã đổ ập ra ngoài, ngay lập tức chôn vùi nhân viên đứng ở gần đó nhất.

Tuy nhiên, khi chờ cảnh sát khó khăn lắm mới kéo được những thi thể không nguyên vẹn ra ngoài, nhân viên vừa rồi vô tình bị chôn vùi đã biến mất không dấu vết, không biết có phải anh ta cũng trở thành một phần của đống thi thể này không.

Từ trước đến giờ không ai trong những người ở đây từng chứng kiến một thảm kịch lớn như vậy, từng người một bị dọa tới hồn vía lên mây, những người cảnh sát kiên trì đến cùng muốn chuyển những thi thể đó lên xe, nhưng bọn họ còn chưa kịp động tay, thì lần nữa những mảnh thi thể tràn ra từ trong thang máy, bọn họ cùng nhau bị chôn vùi vào.

“Vẫn còn rất nhiều… bị ma ám rồi! Cứu mạng với!”

“Nhanh! Nhanh ra ngoài đi!”

“Ai đó đã khóa cửa lại rồi? Đừng mà! Thả chúng tôi ra đi!”

Nhiều người khách ầm ĩ đã chạy đến cạnh cửa, tuyệt vọng đập lên cửa kính cầu cứu người qua đường ngoài cửa, điều khiến cho bọn họ thất vọng là, cho dù có người đi qua, cũng chỉ là vội vã nhìn lướt qua một cái, căn bản không chú ý đến nhiều.

“Cứu mạng! Có ma!”

Trong lúc bọn họ còn đập vào cửa kính trong vô vọng, những mảnh thi thể ở sau lưng tràn đến, che lấp bọn họ, cuộc vùng vẫy đó đã nhanh chóng không còn tiếng động.

Những mảnh thi thể không nguyên vẹn vẫn còn tràn ra ào ạt từ cửa thang máy, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nghĩ cách để bỏ chạy, nhưng cho dù chạy đến đâu, những mảnh thi thể kia đều sẽ tràn đến, cho đến cuối cùng, đến cả trần nhà cũng đang bắt đầu nhỏ giọt mưa máu nhễ nhại.

Cuối cùng sau khi một góc của đại sảnh cũng bị lấp đầy, cửa thang máy chớp chớp một chút, trong thời gian ngắn, những mảnh thi thể đó, huyết tương giống như còn sống, tự động di chuyển đến lối vào thang máy, các mảnh thi thể chất đống trong đại sảnh giảm đi nhanh chóng, đến sau cùng, một cái cũng không còn.

Đại sảnh đã được khôi phục lại sự sạch sẽ như trước đó.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, con số điên cuồng thay đổi, chưa đầy một lát sau, lại lần nữa mở ra, những con người với vẻ mặt cứng đờ và nhợt nhạt lần lượt từ bên trong đi ra. Thang máy giống như một cái động không đáy, không có chút gì đọng lại, rất nhanh, những người đó đã đứng đầy đại sảnh.

Bọn họ không có gì thay đổi so với những người trước đó đã biến mất, đứng ở trong đại sảnh, trên khuôn mặt tái xanh xuất hiện một nụ cười kỳ lạ. Sau đó, bọn họ điều chỉnh cảm xúc trên mặt của mình, từ từ khôi phục lại dáng vẻ của người sống, mà sau đó, những người này đã tách nhau ra.

Nhiếp Duẫn Chân đang đi xuống lầu, bởi vì có một người đã đi xuống hơn nửa ngày trời vẫn chưa trở lại, anh ta định đi tìm thử xem. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng mà, sau khi anh ta đi đến đại sảnh, đúng lúc đụng phải người cùng nhóm đang chuẩn bị vào thang máy.

“Tại sao lâu như thế anh vẫn chưa trở về? Chúng tôi đợi cậu hơn nửa ngày trời rồi.” Nhiếp Duẫn Chân bước lên trước tra hỏi.

“Đừng nhắc nữa, ban nãy khi tôi định đi thay đổi camera giám sát, đột nhiên người quản lý kia lại đến. Anh ta nói có người khách nào đó làm mất đồ quan trọng phải kiểm tra camera giám sát, nhìn thấy người bảo vệ ngủ cũng không tức giận, còn đưa theo vị khách hàng kia cùng nhau tìm. Vì vậy tôi đành phải trốn ở bên cạnh, chờ đợi gần một tiếng đồng hồ.” Người đó trả lời.

“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi về.”

Người đàn ông chỉ biết lắng nghe rồi gật đầu, đi theo bên cạnh anh ta, hai người cùng nhau đi lên lầu, đi về phía căn phòng của bọn họ.

Sắc trời dần dần tối đi, rất nhanh, 0 giờ của ngày thứ hai sắp đến gần.

Bọn họ cũng sắp phải thực hiện trò chơi thứ hai.

Nói không lo lắng là giả, bị nhốt một mình trong một không gian kín, còn gọt táo trước gương, nghe qua thôi thì đã thấy sợ rồi, ai biết được sau khi gọt táo xong trong gương sẽ xuất hiện những thứ gì?

“Thực sự không biết từ đâu ra nhiều trò chơi siêu nhiên kỳ quái như vậy, bây giờ thì hay rồi, bọn chúng lại có thể trở thành thật rồi.” Diệp Thành Khoa oán trách nói, “Trò chơi này rõ ràng chính là đang bảo chúng ta gọi hồn đấy?”

Thời Yến nói: “Bỏ đi, trò chơi nào không bảo chúng ta gọi hồn? Đây mới là ngày thứ hai mà thôi.” Cô ta quay đầu nhìn Sở Hưu một cái, gương mặt của đối phương lạnh băng, đôi mắt khiến người ta nhìn mà không hiểu được, cô ta đành phải hỏi: “Anh Sở, đối với trò chơi này anh có suy nghĩ gì không?”

Sở Hưu: “Hiện giờ chỉ là một chút suy đoán, vẫn không thể xác định được.”

“Vậy từng người cũng nói ra một ít suy nghĩ của mình, sau đó tiếp thu ý kiến mọi người, thế nào?”

“Được thôi, tôi không có ý kiến.”

“Nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ nói trước. Từ tất cả các thông tin chính chúng ta đã thu thập được, những trò chơi trong bảy ngày này đều có thể gọi là thuật chiêu hồn. Mà ma quỷ, ai trong chúng ta cũng không biết được là cái gì, nhưng một khi nói đến ma quỷ, mọi người sẽ ít nhiều liên tưởng đến một thứ gì đó không hình dạng. Kết hợp với trải nghiệm của chúng ta ngày hôm qua, tôi rất nghi ngờ rằng hồn ma mà chúng ta kêu lên được sẽ nhập vào một người nào đó, thậm chí đến cả bản thân cũng không biết được.”

Lời của Sở Hưu, khiến cho trong lòng tất cả mọi người bị một bóng đen dày đặc bao phủ lấy.

Nếu như lời của anh ta nói là thật, như vậy, bây giờ là ai đã bị nhập vào người rồi?

Nhưng Sở Hưu, người đã quăng ra sấm sét thì bình tĩnh như cũ, anh ta nhìn xuống chiếc áo khoác jean màu xanh đậm của mình và thấy rằng nó đã bị ố một chút, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ, vẻ mặt hờ hững.

“Thay vào đó, đây chính là một trong số những con đường sống. Như Vân Thiến của ngày hôm qua, sau khi cô ta bị nhập vào người không hề chết đi, không phải sao?”

Cũng chính là nói, bọn họ chơi những trò chơi quái dị này, e là thật sự đã xảy ra chuyện, tạm thời cũng sẽ không mất mạng, chỉ cần sống sót đến ngày thứ bảy, thì bọn họ cũng xem như thành công rồi?

Nhưng trong thời gian bị nhập vào người có phải sẽ xảy ra chuyện gì không, điều này không nhất thiết.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối sầm lại, Sở Hưu mở cửa ra.

Mọi người đều biết anh ta đang làm gì, Nhiếp Duẫn Chân và Diệp Thành Khoa vẫn giữ im lặng, đồng thời ở sau lưng anh ta.

“Không cần, mọi người về đi.”

Đánh giá cảnh tượng trong máy giám sát vào ban ngày, người đàn ông trẻ đó rất bình thường, một mình anh ta mang theo súng lục thì đủ rồi, nhiều người trái lại sẽ khơi dậy sự cảnh giác trong lòng đối phương, sẽ không đồng ý mở cửa.

Sau khi anh ta ra khỏi cửa thì đi về bên trái, gõ vào giữa cánh cửa kia.

“Ai?” Bên trong truyền đến giọng nói của người đàn ông trẻ.

Tiếp theo đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Thậm chí sau đó Sở Hưu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của đối phương sau khi đến gần liền thận trọng đứng ở trước cửa.

Anh ta lại giơ tay lên gõ gõ lên cửa, lùi về sau một chút: “Cảnh sát, trong khách sạn có khách làm mất đồ có giá trị, bây giờ đến hỏi thăm một chút.” Nói xong, để một thẻ cảnh sát giả bên cạnh khuôn mặt của mình, để người ở phía bên kia mắt mèo có thể nhìn rõ được.

Người trong cửa lầu bầu điều gì đó, chắc là phàn nàn, nhưng vẫn mở cửa ra.

Khoảnh khắc vừa mở cửa ra đó, người đàn ông trẻ kia đã đông cứng ngay tại chỗ.

Một khẩu súng lục dí vào trán của anh ta.

Lục Ngôn Lễ chắp hai tay ở trước ngực, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, cùng người đàn ông đứng ngoài cửa tiến sát từng bước, hắn không thể không lùi về phía sau từng bước một. Sau khi Sở Hưu đi vào, cánh tay rảnh rỗi còn lại kéo một cái, cửa phòng đóng lại.

“Anh, anh muốn làm gì?”

“Thả lỏng đi, chúng tôi chỉ hy vọng anh cùng chúng tôi chơi một trò chơi.”

“Trò chơi? Trò, trò chơi gì?”

Khi có một gương mặt lạnh lùng Sở Hưu rất giỏi lừa người khác, lẽ ra anh ta nên hài lòng với kết quả mình có được, nhưng anh ta nhìn biểu cảm kinh hoàng trên gương mặt đối phương, luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Vì vậy, khẩu súng trong tay anh ta không hề hạ xuống.

Không, không đúng…

Theo quan sát của bản thân, đối phương vô cùng dè dặt, rất nhiều chi tiết có thể nhìn ra hắn là một người tương đối bình tĩnh.

Hắn không nên hoảng sợ nhanh như vậy.

Trên mặt Sở Hưu lộ ra vẻ nghi hoặc nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Lục Ngôn Lễ.

Ngay tại thời điểm suy nghĩ này vừa xuất hiện, người thanh niên trẻ ở đối diện bỗng nhiên nghiêng đầu qua rất nhanh để tránh nòng súng, sau đó giơ tay dùng sức nắm lấy cổ tay của anh ta, cùng lúc đó, khuỷu tay còn lại của hắn đánh mạnh vào phần bụng Sở Hưu.

Không kịp trở tay, bụng của Sở Hưu đau đớn, nhưng anh ta dường như không cảm nhận được, cánh tay kia không cầm súng chém mạnh vào cổ đối phương. Nhưng phản ứng của đối phương rất nhanh, xoay người một cái, bàn tay của Sở Hưu chém vào xương bả vai, vừa định nhấc chân lên thì đã bị đối phương dùng sức quăng xuống đất, trán bị đập mạnh xuống đất.

Khẩu súng trong tay Sở Hưu văng ra ngoài, "rắc" một tiếng,  rơi ở trước cửa.

“Rốt cuộc anh là ai? Muốn làm gì?” Sau đó Lục Ngôn Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt hai tay đối phương không để anh ta giẫy giụa. Lúc này hắn mới phát hiện, hình như bởi vì cú đấm vừa rồi, đối phương đã bất tỉnh.

Lục Ngôn Lễ bị hụt hơi, lồng ngực của hắn vẫn còn phập phồng dữ dội, hắn xoay người đối phương lại. Trong khoảng thời gian này, hắn cẩn thận từng li từng tí không nới lỏng tay đang nắm cổ tay đối phương. Tuy nhiên, đối phương trước sau vẫn chưa tỉnh lại.

Đối mặt với kiểu tình huống này, hắn lưỡng lự một lát, hay là kê cổ đối phương ở đây một chút, lúc này mới buông những thứ ràng buộc ra, đứng dậy muốn đi nhặt khẩu súng.

Ngay khi Lục Ngôn Lễ đứng dậy và đi về phía cửa, anh ta cảm thấy sau đầu đau nhói.

Trong tay Sở Hưu đang cầm một khẩu súng khác, dùng bán súng đánh vào sau đầu đối phương, sau đó bắt lấy người đàn ông đã bất tỉnh kia.

Quả nhiên… Hoài nghi trong lòng hắn không sai, sự cảnh giác trong lòng người đàn ông này rất mạnh mẽ.

Tiếp theo, Sở Hưu ngồi xổm xuống nhặt khẩu súng lên, đưa người đàn ông bị choáng váng trở về phòng của mình.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp