Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 35


1 tháng

trướctiếp

Tiếng mèo kêu?

Trong lòng Ôn Thanh ngạc nhiên nghi ngờ không chắc, nhưng cô gái nghiêng tai nghe, lại nghe không rõ.

Giống hệt như... tiếng mèo kêu yếu ớt vừa rồi là ảo giác của cô gái.

Nhưng Ôn Thanh tin tưởng đây cũng không phải ảo giác, thậm chí cô gái cảm thấy tiếng mèo kêu này vô cùng quen tai.

Bởi vì tiếng mèo kêu kia cực kỳ giống tiếng kêu phát ra từ Tiểu Mễ.

Trong mắt người bình thường, nếu như chó mèo không phân biệt chủng loại, cảm giác dáng dấp chúng đều gần như nhau, nhưng chủ nhân của bọn nó đều có thể phân biệt được thú cưng nhà mình.

Là Tiểu Mễ của cô sao?!

Cô thật sự gọi Tiểu Mễ về sao?

Ôn Thanh bất chấp sợ hãi, hoặc là nói, dùng lòng tràn đầy vui sướng để hình dung tâm trạng của cô gái giờ phút này càng thích hợp hơn.

Nhưng trong lòng cô gái vẫn nhớ kỹ lời những người vừa rồi nói như cũ, ngàn vạn lần không thể phát ra âm thanh, nếu không, sẽ xảy ra hậu quả khó lường. Ôn Thanh nhịn xuống kích động trong lòng, lại đi về phía trước vài bước, muốn nghe xem nó sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Điều khiến cô gái có chút thất vọng chính là, Tiểu Mễ không đề cập tới bất kỳ điều gì cả, sau lưng gió mát lặng lẽ, không còn tiếng mèo kêu quen thuộc của cô gái nữa, giống như mọi thứ khi nãy chỉ là ảo giác của cô.

Chỉ là... Thật sự là ảo giác sao?

Ôn Thanh không tin.

Cô gái nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, đột nhiên khẽ cắn môi, ngồi xổm xuống đặt bùa hộ mệnh lên mặt đất, tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước đi, cô gái đều nhẹ giọng đọc thầm một lần tên của mình, nhưng trong lòng cô gái lại nghĩ một cái tên khác, mỗi bước đi đều nghĩ nó nhiều một chút.

“Ôn Thanh.” Tiểu Mễ ...

“Ôn Thanh.” Tiểu Mễ, mau ra đây đi.

……

“Cô ta có điên không? Cô ta đang làm gì vậy?” Xa xa, mấy người trong xe nhìn Ôn Thanh đã đi hết mười ba bước, ai ngờ cô gái ngồi xổm xuống không biết đã làm cái gì, lại tiếp tục đi về phía trước? Nhiếp Duẫn Chân thật không thể tin nổi

“Cô gái này có gì đó kỳ lạ.” Diệp Thịnh Khoa nhíu mày, anh ta quay đầu hỏi: “Đàn chị, chị có nhìn ra cái gì không?”

Cho dù Vân Thiến đã hôn mê, bọn họ vẫn cẩn thận như trước, hạ thấp giọng nói, dường như đều là dựa vào phân biệt ngôn ngữ của môi để đối thoại lẫn nhau.

Thời Yến lắc đầu.

Bọn họ đều ném ánh mắt vào Sở Hưu, nhưng một chút ý muốn giải thích Sở Hưu cũng không có, chỉ yên tĩnh nhìn chăm chú vào bóng đêm phía trước, cả người dường như dung nhập vào trong đêm đen dày đặc, ai cũng không nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì.

Bọn họ đều không chú ý tới chính là, Vân Thiến nằm ở ghế cuối cùng lặng lẽ ngồi thẳng người, một đôi mắt không hề có sức sống gắt gao nhìn chăm chú bốn người phía trước, khóe miệng của cô ả còn treo một nụ cười quỷ dị, nụ cười kia càng lúc càng lớn, dường như kéo lên tới mang tai.

Chỉ là, bốn người phía trước dĩ nhiên hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì bên trong kính chiếu hậu, bọn họ căn bản không nhìn thấy đứa con gái nào ngồi dậy! Phản chiếu trong gương, Vân Thiến vẫn ngủ say như cũ.

“Cô ta lại đi thêm mười ba bước.” Nhiếp Duẫn Chân thật khó tin nói.

Một đôi tay mềm mại tái nhợt, dần dần vươn tới trước, mắt thấy sắp quấn lấy cổ Diệp Thịnh Khoa phía trên. Đúng lúc này, Thời Yến đột nhiên quay đầu lại, đôi tay kia nhanh chóng thu hồi - Vân Thiến im lặng hôn mê, khóe mắt còn mang theo nước mắt bị dọa chảy ra.

“Khi nào thì con nhóc này tỉnh? Nếu không thì bảo nó gọi Ôn Thanh về?”

“Tốt nhất là đừng.” Bất ngờ, Sở Hưu ngăn cản ý định của cô ta.

Quan sát từ trải nghiệm trò chơi của Vân Thiến vừa rồi, hiển nhiên cô ả đã bắt gặp một số sự kiện siêu nhiên, có lẽ, Vân Thiến đã bị những thứ kia quấn lấy, có thể chấp nhận Vân Thiến lên xe vẫn là do cần dùng cô ả để áp chế Ôn Thanh tiếp tục trò chơi, nếu không, điều đầu tiên nhất bọn họ nên làm chính là trực tiếp thả hai đứa con gái này xuống, tự mình chạy trước.

Cũng may Ôn Thanh bên kia không dị thường quá lâu, bốn người quan sát rất cẩn thận, cô gái lại vượt qua phạm vi giới hạn đi về phía trước mấy chục bước sau đó mới xoay người trở về, nhưng đến một nơi nào đó, cô gái lại ngồi xổm xuống một lần nữa, giống như đang buộc dây giày.

Nhưng Sở Hưu thấy rất rõ, cô gái rõ ràng đang dùng dây giày để che dấu, Ôn Thanh nhặt thứ gì đó từ trên mặt đất lên, sau đó nhét vào trong giày.

Cô ta đã nhặt được gì?

Ôn Thanh đi tới trước mặt, mở cửa xe, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn trấn định như cũ, phần tố chất tâm lý này thậm chí vượt xa một vài người thi hành nhiệm vụ, Diệp Thịnh Khoa thậm chí có chút bội phục cô.

Thời Yến hỏi: “Vừa rồi gặp chuyện gì bất thường sao?”

Ôn Thanh lắc đầu: “Không có.” Cô gái nhìn bạn thân hôn mê, trong lòng sầu lo.

Hai NPC đều đã thực hiện “trò chơi”, nhìn từ trải nghiệm vừa rồi của bọn họ, có lẽ Vân Thiến gặp phải sự kiện siêu nhiên trước, cho nên Ôn Thanh mới có thể lông tóc không tổn hao gì, phỏng đoán này không thể nghi ngờ đã tiêm cho bọn họ một liều thuốc trợ tim.

“Như vậy, tiếp theo để Diệp Tử đi nhé?” Thời Yến chủ động nói, nghe vậy, Diệp Thịnh Khoa dùng ánh mắt cảm kích nhìn cô ta: “Chị...”

Cô ta có thể nhìn ra, Sở Hưu dự định thực hiện trò chơi cuối cùng, vốn bản thân cũng không tính tranh cùng Tiểu Diệp, chỉ cần đánh đòn phủ đầu trước Nhiếp Duẫn Chân, anh ta sẽ không thể nói gì.

Quả nhiên, Sở Hưu cũng không có ý kiến, sắc mặt Nhiếp Duẫn Chân âm trầm trong chớp mắt, vẫn đồng ý.

Diệp Thịnh Khoa lặng lẽ nắm tay Thời Yến, trong lòng cảm kích không cần phải nói, cậu ta cũng không nói nhảm nhiều, mở cửa xe đi về phía trước.

Đèn xe chiếu sáng đường lớn, phía trước chính là cái bóng thật dài của cậu ta.

Một lát nữa, cậu ta sẽ giẫm lên cái bóng của mình, mỗi bước đọc tên của bản thân một lần.

Vừa nghĩ tới đây, dũng khí vừa rồi Diệp Thịnh Khoa tập hợp lại đột nhiên tiêu tán, cậu ta nhìn cái bóng dưới chân, không thể không ngừng nhớ tới những gì mình đã trải qua…

“Tiểu Diệp Tử, đã nói rồi, cậu nhất định phải chờ tôi.” Người anh em tốt nhất của cậu ta nói như thế.

Ngày đó, bọn họ đi tới trước một con hẻm nhỏ gần trường học, gần thành phố của trường đại học có rất nhiều con hẻm nhỏ như vậy, có hẻm bị người bán hàng rong chiếm lấy, biến nó thành con phố ẩm thực, còn có hẻm bị người ta vô tình hữu ý xem nhẹ, không có bất luận kẻ nào đến thăm.

Hiển nhiên con hẻm bọn họ đi đến là cái sau, tìm khắp nơi rất lâu mới tìm được, nghe nói đã từng có một nữ sinh bị kẻ bắt cóc tàn nhẫn giết chết ở chỗ này, bị phong tỏa qua một thời gian rất dài, sau khi gỡ bỏ phong toả, cho dù đi lúc ban ngày cũng mang theo cảm giác âm trầm, bởi vậy cũng dần dần không có ai đến thăm.

Đương nhiên người anh em của cậu ta đã nghe đến cái tin đồn ma quái này, anh ấy sợ muốn chết, lặp đi lặp lại xác nhận nhiều lần, bảo cậu ta nhất phải định chờ mình.

Khi đó cậu ta đã nói thế nào?

“Yên tâm đi, hai chúng ta là gì của nhau chứ? Tôi khẳng định sẽ chờ cậu ở đầu ngõ.” Diệp Thịnh Khoa vỗ ngực cam đoan, “Hơn nữa, trên thế giới này căn bản không có quỷ, cậu không cần tự mình dọa mình.”

“Được, được rồi, cậu nhớ quay rõ ràng một chút, đến lúc đó tôi muốn đưa đàn chị xem.”

“Yên tâm, tôi hứa sẽ chụp người anh em oai hùng đẹp trai vô cùng, thứ này vừa tung ra, cam đoan sẽ không ai nói cậu nhát gan nữa.”

“Ừ! Tôi đi đây!”

Ngay sau đó, anh ta liền xuống xe.

Giống như mình bây giờ, đi về phía trước.

Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của đối phương, cậu ta biết đối phương nhất định đang run rẩy, tựa như mình đang run rẩy, nhưng cậu ta vẫn đi từng bước một về phía trước.

“Diệp Thịnh Khoa.” Giọng nói của cậu ta vang lên.

“Diệp Thịnh Khoa.”

Khi đó, cậu ta ngồi xổm ở đầu ngõ nhỏ, máy quay phim mở chế độ ban đêm nhắm ngay người anh em tốt bên trong, cậu ta không tin những thứ này, ngồi xổm lâu chân tê dại, không khỏi thay đổi tư thế, máy quay phim cũng lắc lư rất nhỏ. Cậu ta lại cúi đầu đập chết một con muỗi, lúc này mới nhìn lại camera.

Nhưng cảnh tượng khiến cậu ta vĩnh viễn cũng không quên đã xảy ra, trong camera, người anh em tốt của cậu ta từng bước từng bước đi về phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm, đi một bước dừng lại một chút. Nhưng hình ảnh trong máy quay, một cái bóng tóc dài váy trắng ngồi trên vai anh ta!

Diệp Thịnh Khoa sợ ngây người, cả người cứng đờ tại chỗ, máu cả người tựa hồ đều chảy ngược lên, mà đúng lúc này, người anh em rốt cuộc đi xong mười ba bước, kích động quay đầu chạy về phía cậu ta.

“Tiểu Diệp! Tôi đã xong rồi! Cậu có ghi lại không?”

Theo sự hưng phấn của anh ta, đứa bé gái ngồi trên cổ anh ta xoay người lại, khuôn mặt từ trong mái tóc đen xõa tung lộ ra một phần làn da trắng bệch, dáng tay của đứa bé có chút không bình thường, chúng rũ từ trên bả vai xuống, hệt như không có xương cốt, quấn lấy cổ người đàn ông -- còn quấn vài vòng.

Dường như nhận ra có người đang chụp ảnh, đứa bé ngẩng đầu lên, Diệp Thịnh Khoa có thể nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng đối phương nhếch lên nụ cười âm hiểm.

“Tiểu Diệp?”

Nhịp thở của Diệp Thịnh Khoa nhất thời dồn dập, toàn thân cậu ta vô cùng rét lạnh, nhìn về phía người anh em còn đang buồn bực vừa chạy vừa gọi mình, cậu ta vứt lại máy ảnh xoay người bỏ chạy.

“Tiểu Diệp? Tiểu Diệp cậu chạy cái gì vậy? Cậu chờ tôi một chút! Tiểu Diệp...”

Rất nhanh, cậu ta lập tức lao ra khỏi cái nơi quỷ quái này, đi tới khu phố thị sầm uất. Tay cậu ta còn đang run rẩy, cả người vẫn đắm chìm trong cảm xúc sợ hãi.

Là quỷ... Thật sự có quỷ!

Khi đó cậu ta giống như chim sợ cành cong, nhìn ai cũng không bình thường, hơn nửa đêm không dám trở về ký túc xá, sợ quỷ tìm tới cửa, không dám ở cùng một chỗ với những người khác, sợ đối phương là quỷ ngụy trang. Cậu ta ngây ngốc không biết mình đi nơi nào, đến bình minh hôm sau mới coi như yên tâm, lập tức trở lại trường học.

Nhưng sau khi cậu ta trở lại trường học mới phát hiện, người anh em tốt của mình đêm qua căn bản không trở về, bất luận ai điện thoại cho anh ta cũng không có kết nối. Ngày hôm sau phải làm một thí nghiệm rất nặng, nếu anh ta còn không đến thì khóa học này nhất định sẽ rớt.

Lớp trưởng rất có trách nhiệm, sau khi nhờ cậu ta hỗ trợ thông báo liền vội vã vào phòng thí nghiệm, chỉ để lại Diệp Thịnh Khoa cả người lạnh lẽo.

Cậu ta muốn nói ra trò chơi này, muốn nói cho tất cả mọi người, cậu ta còn suy đoán đối phương đã gặp bất trắc. Nhưng cậu ta không dám mở miệng, chỉ có thể giống như đà điểu an ủi chính mình, không có việc gì, anh ta khẳng định không có việc gì.

Nhưng cả mấy ngày đối phương cũng không xuất hiện, học sinh giỏi chuyên cần hạng nhất đạt tỷ lệ một trăm phần trăm này -- mất tích.

Sau đó, cảnh sát tìm thấy thi thể của anh ta trong nhà anh ta, thi thể huyết nhục mơ hồ của một nhà ba người chỉnh tề đặt ở trong phòng, ai cũng không biết nguyên nhân cái chết của bọn họ. Càng làm người ta kinh ngạc chính là, buổi tối hôm đó còn có người nhìn thấy anh ta ở gần làng đại học, nhưng kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nguyên nhân cái chết ngay rạng sáng ngày hôm sau, kiểm tra ghi chép chi phí của anh ta, hoàn toàn không mua bất kỳ vé đi lại nào.

Ai cũng không biết, trong vài giờ anh ta làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện trong nhà ở xa ngàn dặm, lại vì sao mà một nhà ba người đột nhiên chết bất đắc dĩ.

Chỉ có Diệp Thịnh Khoa biết chuyện gì xảy ra, đây chính là tâm ma vĩnh viễn của cậu ta.

“... Diệp Thịnh Khoa.”

Bước 13, đến rồi.

Diệp Thịnh Khoa dừng bước, cúi đầu nhìn xuống.

Phía trên cái bóng của mình, lại có thêm một cái bóng của người phụ nữ, có thể nhìn ra, tóc của cô ta rất dài rất dài, giống như đang mặc váy, có thứ gì đó phấp phới.

Giờ phút này, cô ta cũng đang ngồi trên vai mình đúng không?

Báo ứng... Đều là báo ứng.

Chuyện đến trước mắt, Diệp Thịnh Khoa ngược lại bình tĩnh lại, anh ta xoay người, đi lên xe.

“Ừm... Cậu không sao chứ?” Thời Yến hạ cửa xe thủy tinh xuống, cách cửa xe hỏi, cô ta phát hiện sắc mặt Diệp Thịnh Khoa vẫn có chút trắng bệch, nhưng ít nhiều cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

“Vẫn tốt, hữu kinh vô hiểm.” Diệp Thịnh Khoa mở cửa xe ngồi vào, biểu hiện không hề khác thường.

Trong lòng cậu ta tràn ngập áy náy với Thời Yến, nhưng cậu ta không thể nói ra chân tướng.

Lần này, mọi người tiến thêm một bước xác định, vật quỷ dị kia có lẽ đã bị Vân Thiến hấp dẫn, cứ như vậy, người tiến hành trò chơi sau đó sẽ được an toàn đôi chút.

Tiếp theo, đến phiên Nhiếp Duẫn Chân.

Tốc độ của anh ta rất nhanh, sau khi nhanh chóng đi xong lập tức trở lại trên xe, trên mặt mang theo nụ cười sống sót sau tai nạn.

Kế tiếp là Thời Yến, cô ta cũng thuận lợi trở lại xe.

Người cuối cùng, là Sở Hưu.

Sở Hưu xuống xe, từng bước một đi đến ngã tư đường.

Bên trong xe, Ôn Thanh nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh ta, nhíu nhíu mày.

Chỉ cần anh ta trở về, bốn người này sẽ đưa cô và Tiểu Thiến trở về.

Nghĩ đến đây, Ôn Thanh đưa tay nắm lấy tay Vân Thiến, tức giận.

Cô gái không nhìn thấy chính là, một đôi cánh tay mềm mại không xương trắng bệch đang muốn quấn lên mắt cá chân của mình, đột nhiên giống như đụng phải gì đó, lại rụt trở về.

Đêm khuya, Lục Ngôn Lễ ngồi trước cửa sổ phòng đơn của một khách sạn, nhìn qua cửa sổ.

Đêm nay không trăng không sao, bầu trời đêm đen kịt, nhưng đèn neon ngoài cửa sổ nhấp nháy, thành phố này sẽ không ngủ yên.

Cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể thưởng thức được một chút cảnh đêm bình thường.

Nếu không phải đám người thực hiện nhiệm vụ kia thỉnh thoảng đến thăm, chỉ sợ hắn cũng bị lạc lối lâu dài bên trong sự quỷ dị, cùng chúng nó biến thành một loại vật chất.

Nhưng loại yên tĩnh này cũng không lâu dài, những thứ kia... Cho dù chính mình không đi tìm nó, chúng nó cũng sẽ tìm tới cửa, chủ động xuất kích, ngược lại có thể đạt được một con đường sống.

Lục Ngôn Lễ nhìn một hồi, ngồi trở lại trước bàn máy tính, trí nhớ của hắn rất tốt, vẫn có thể nhớ rõ bản thân bắt đầu từ mấy năm trước, mỗi một nhiệm vụ trải qua, mỗi một người chấp hành.

Hắn đang tìm thông tin.

Trước đây có rất nhiều nhiệm vụ đều hoàn thành không minh bạch, cho dù vượt qua kiểm tra, sau lưng cũng cất giấu rất nhiều bí ẩn như cũ. Mà thế giới khi nhiệm vụ hoàn thành và sau đó hoàn toàn trái ngược nhau, nói cách khác, dù hắn lên mạng tra cứu, ở thời điểm khác biệt tin tức tìm được cũng hoàn toàn không giống.

Trên màn hình máy tính, đặt video tuyên truyền của làng Hồng Hà.

Ngày đó, khu vực làng Hồng Hà kia rõ ràng biến thành đất hoang, mồ mả khắp núi đồi, sông máu bao phủ mọi ngôi mộ. Nhưng hiện tại xem ra, làng Hồng Hà vẫn giống như lúc ban đầu hắn nhìn thấy, xung quanh sạch sẽ, gọn gàng, ngay cả máy quay phim để tuyên truyền làng Hồng Hà cũng hiện ra màu đỏ trong suốt, thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Mọi thứ đều rất bình thường.

Nhưng trước lúc thế giới trở nên “Bình thường”, hắn mở trang web, rõ ràng chứng kiến một ngôi làng quỷ!

Lục Ngôn Lễ nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc của trưởng làng, còn có đám người Hạ Lâu, Thẩm Na, Triệu Xuyên, bọn họ đã hoàn toàn dung nhập vào làng này, đi theo bên cạnh hỗ trợ trưởng làng, nhìn qua đều rất vui vẻ.

Trong mắt Lục Ngôn Lễ hiện lên một tia trào phúng.

Hư ảo tốt đẹp, cùng tàn khốc chân thật, nên lựa chọn cái nào?

Hắn tình nguyện một mình một ngựa ôm lấy chân tướng tàn nhẫn, giãy dụa ở bên bờ sinh tử, cũng không hy vọng mình đần độn không biết gì cả mà sống cả đời.

Lại một phen thu thập tin tức về Thần giáo Toàn tri, Lục Ngôn Lễ liền trở lại giường nghỉ ngơi.

Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, dù hắn không chủ động tới cửa, những người đó cũng sẽ bởi vì các loại trời xui đất khiến, cùng hắn tụ một chỗ.

Bãi đỗ xe của khách sạn, một chiếc xe việt dã chậm rãi chạy vào.

Bốn người từ trên xe bước xuống, chính là Sở Hưu, Nhiếp Duẫn Chân, Thời Yến và Diệp Thịnh Khoa.

Tuy rằng trước đó bọn họ đã đồng ý đưa hai người Ôn Thanh và Vân Thiến trở về, nếu bọn họ không có chuyện gì thì thôi, nhưng hiện tại Vân Thiến rõ ràng có hiềm nghi bị quỷ theo, bọn họ làm sao có thể mạo hiểm tính mạng làm chuyện tốt?

Bởi vậy, Ôn Thanh và Vân Thiến vẫn đang hôn mê bị bọn họ bỏ lại ở giao lộ kia.

Bốn người đi vào đại sảnh khách sạn, đặt bốn phòng đơn, đều ở tầng mười ba. Thật bất ngờ, thay vì đi thang máy, họ chọn cầu thang trong ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên phục vụ.

Mọi người sau khi làm nhiệm vụ lâu năm trở về đều sẽ vì bảo vệ tính mạng mà liều mạng rèn luyện, mười ba tầng lầu đối với bọn họ mà nói căn bản không tính là gì, đi thang máy mới là nguy hiểm. Địa điểm xảy ra sự kiện linh dị như thế này, đột nhiên xuất hiện một hồn ma, dưới không gian kín của thang máy bọn họ tuyệt đối không có khả năng chạy trốn. Bởi vậy khi ở bên ngoài, bọn họ đã tập thành thói quen đi thang bộ.

Nhiếp Duẫn Chân nói: “Hôm nay trò chơi xem như kinh ngạc nhưng không nguy hiểm, vậy ngày mai thì sao?”

Thời Yến nói: “Ừ, nhớ rồi, vừa vặn ở khách sạn có thể thực hiện, đúng rồi, ngày mai mọi người nhớ mua mấy quả táo, còn có dao gọt hoa quả.”

“Lần này chúng ta nên tìm ai tới chơi?” Diệp Thịnh Khoa ngẩng đầu, giọng bình tĩnh nói, “Lúc này chỉ cần thêm một người.”

Nhiếp Duẫn Chân cười nói: “Còn nhớ rõ số phòng của chúng ta không?”

Anh ta vừa nói như vậy, trong lòng mọi người liền biết rõ ràng.

Bốn người bọn họ cùng nhau vào ở, vốn nên là phòng liền số, hết lần này tới lần khác kẹp ở giữa gian phòng đơn nào đó đã có khách vào ở.

Cứ như vậy, người chơi trò chơi mới được chọn, đương nhiên không cần bọn họ suy nghĩ nhiều.

Bọn họ cười, đi về phòng mình.

Sở Hưu là người đi cuối cùng, ánh mắt chăm chú nhìn ba người phía trước vô cùng tĩnh mịch.

Anh ta cũng không tin ba người này chuyện gì cũng không có, quỷ thật sự có lòng tốt như vậy sao?

Ba người khác phỏng chừng cũng nghĩ như vậy, bởi vậy nói chuyện với nhau thì nói chuyện, giữa bọn họ cũng không gần chút nào, duy trì một khoảng cách lẫn nhau tùy thời có thể chạy trốn.

Lúc nói chuyện, bọn họ đến tầng 13.

Khách sạn vì riêng tư, cũng vì an toàn của khách hàng, biển số phòng đều bị xáo trộn, bọn họ dọc theo biển số tìm một đường, phát hiện thẻ phòng lễ tân đưa cho bọn họ quả nhiên là phòng liền nhau.

Nếu không có căn phòng ở giữa.

Sở Hưu đi qua trước cửa phòng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Ngoại ô, lộ U Minh.

Nơi này vốn ít người, taxi cũng không muốn tới đây. Ôn Thanh và Vân Thiến vẫn đi xe buýt đến trạm gần đó vào ban ngày, sau khi xuống lại đi một hai cây số mới đến nơi.

Hiện tại, bốn người không giải thích được trực tiếp ném các cô xuống xe, tự mình rời đi, không có đèn đường, trăng sao đều trốn sau tầng mây đen, xung quanh tối như mực, cho dù Ôn Thanh to gan cũng nhịn không được có chút sợ hãi.

Nếu Vân Thiến còn tỉnh, Ôn Thanh có thể mang theo cô ả cùng đi ra ngoài, nhưng hiện tại Vân Thiến vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, Ôn Thanh cũng không làm gì được, lưng lại cõng không nổi, kéo trên mặt đất sợ làm cô ả bị thương, đành phải nửa ôm nửa bế mang người tới ven đường.

Điều duy nhất bốn người có chút lương tâm đó là để lại hai cái túi ngủ.

Ôn Thanh bận rộn nửa ngày, nhét Vân Thiến vào túi ngủ, tự cô gái cũng chui vào túi, nằm trên mặt đất cứng rắn không thoải mái, cô gái dứt khoát dựa vào cây, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong một gia đình ở giữa thành phố, hai vợ chồng đã ngủ, trên tủ đầu giường đặt ảnh chụp chung của một nhà ba người.

Cô gái trong đó, rõ ràng là dáng vẻ Vân Thiến khi còn bé.

Nữ chủ nhân đứng lên đi WC, đưa tay xoa xoa nhập nhèm mắt buồn ngủ, sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, liền mở cửa đi ra ngoài, nhưng làm cho bà ta cảm thấy kỳ quái chính là, cửa nhà vệ sinh vậy mà vặn không ra?

Người phụ nữ nắm chặt tay nắm cửa xoay trái xoay phải, nhưng cửa bình thường gió thổi hai cái đều có thể phát ra âm thanh lạch cạch lúc này lại không chút nhúc nhích, bà ta không khỏi một bên vặn tay nắm cửa một bên đập cửa: “Mình ơi?!”

Bang bang bang!

Cửa bị bà ta gõ ngày càng vang.

“Cha của Thiến Thiến?!”

Bà ta không biết chính là, giọng của mình căn bản không truyền ra khỏi căn phòng tắm này, đương nhiên cũng không có khả năng chồng mình có thể nghe thấy.

“Ông xã! Nhanh lên! Đừng ngủ nữa!” Tiếng đập cửa của người phụ nữ càng vang dội hơn. Bà ta vừa tức vừa vội, trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy mình trong gương, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán.

Bà ta , bà ta rõ ràng đang gõ cửa, nhưng chính mình trong gương… Lại là mặt đối mặt!

Hình ảnh trong gương cười với người phụ nữ bên ngoài, ánh đèn trắng bệch, chiếu vào mặt của bà ta cũng trắng bệch như người chết. Bà ta cúi người xuống, mở vòi nước, lấy một nắm nước rửa mặt.

Chẳng qua, thứ tuôn ra bên trong cái vòi nước kia căn bản cũng không phải là nước, mà là một lượng máu tươi rất nhiều! Trong nháy mắt, mùi máu tươi nồng nặc liền tràn ngập cả gian phòng.

Mà nơi bị máu rửa qua, từng khối thịt rơi xuống từng chút một, người phụ nữ bên ngoài dường như bị dọa đến tê liệt, còn người phụ nữ trong gương lại lộ ra một nụ cười, chậm rãi vươn hai tay ra.

Hai cánh tay trắng bệch mềm mại như không xương kia, quấn lấy cổ người phụ nữ.

“Cứu... mạng...”

Tiếng kêu cứu này rốt cuộc không thể truyền đi.

Trong nhà vệ sinh có ba gian phòng, mặt trước nhất là bồn rửa tay, ở giữa đặt bồn cầu, một tấm rèm che kín bồn tắm.

Ở nơi bà ta không biết, thi thể người đàn ông máu thịt mơ hồ ngâm trong bồn tắm một lượng lớn máu loãng, theo động tác người phụ nữ mở vòi nước rửa mặt, máu trong bồn tắm theo đường ống chảy ra, mực nước từng chút từng chút giảm xuống.

“Meo meo ---”

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Thanh nghe được một tiếng mèo kêu.

Không giống với tiếng kêu bình thường của Tiểu Mễ, tiếng mèo kêu này đặc biệt thê lương, bén nhọn, như là đang xua đuổi thứ gì đó.

Là Tiểu Mễ!

Ôn Thanh vốn còn có chút mệt mỏi lập tức mở mắt.

Cả người cô bọc trong túi ngủ, kinh ngạc nhìn về phía trước.

Trong bóng đêm dày đặc như mực nước không tan, một cái bóng nhỏ ngày càng đen kịt tự mình đi tới, hai mắt của nó ở trong bóng tối tản ra ánh sáng vàng xanh, chợt nhìn qua, lại có chút giống với hai đám ma trơi trôi nổi!

“Tiểu, Tiểu Mễ?”

Ôn Thanh ngây ngẩn cả người, cô gái hai ba cái từ trong túi ngủ chui ra, cả người run rẩy vì gió lạnh, nhưng cô ta bất chấp như vậy, cất bước chạy tới: “Là Tiểu Mễ sao?”

“Em đến thăm chị, em còn nhớ chị đúng không?”

Cô gái chạy đến gần, ngồi xổm xuống, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó, sau khi lấy bùa hộ mệnh giấu trong giày ra, mới cẩn thận ôm lấy sợi lông màu đen nho nhỏ kia.

Giống như trước kia, Tiểu Mễ rất ngoan, cọ cọ vào lòng bàn tay cô gái, lông tơ mềm mại.

“Chị, chị rất nhớ em. Em có thể trở về thăm tao là tốt rồi, chị sẽ không quên em.” Ôn Thanh thấp giọng nói.

Cô gái dù nhớ Tiểu Mễ thế nào, cũng biết nó đã chết.

Cho dù vợ thường xuyên lẩm bẩm cái gì mèo có chín mạng, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, làm sao có thể chứ?

Cho dù chết, đó cũng là Tiểu Mễ của cô gái.

Ôn Thanh không nhìn thấy, Vân Thiến phía sau chậm rãi mở mắt. Cô nàng nằm bất động trên mặt đất, trên vai lại vươn ra hai bàn tay trắng bệch mềm mại, cô ả đánh úp lại.

Ôn Thanh cầm một cục nho nhỏ muốn trở về, nhịn xuống nước mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

Tiểu Mễ ghét nhất là tắm, cũng rất không thích lông trên người bị ướt.

Cho dù... Cho dù là hồn ma cũng tốt, để cho cô nhìn Tiểu Mễ một lần nữa, lại bồi nó.

Ai ngờ, cô gái vừa xoay qua, mèo con trong tay liền thay đổi một bộ dáng, vòng một cái nhảy xuống, đứng ở trên mặt đất, đuôi cao cao dựng thẳng lên.

Bóng đêm dày đặc, nhưng Ôn Thanh vẫn có thể nhìn ra lông toàn thân nó đều xù lên, dường như cũng phát ra tiếng gào thét gần như dã thú.

Ôn Thanh biết rõ tập tính của nó, biết đây là dấu hiệu trước khi nó tấn công.

Và đối tượng mà nó gầm lên... Là Vân Thiến !

“Tiểu Mễ, không thể! Cô ấy là bạn, em còn nhớ không?” Ôn Thanh vội vàng ngồi xổm xuống, muốn ôm lấy con mèo. Nhưng lúc này Tiểu Mễ không muốn phối hợp chút nào, thả người né tránh, sau đó, bóng người nhẹ nhàng của nó nhào tới Vân Thiến vẫn đang nằm tại chỗ.

“Không được...”

Ôn Thanh hô to một tiếng, nhào tới ôm chặt lấy Tiểu Mễ, không để ý nó giãy dụa ôm Tiểu Mễ ra xa.

Giờ phút này, Tiểu Mễ  làm sao còn một chút dáng vẻ đáng yêu của mèo con? Răng nanh bén nhọn từ trong miệng lộ ra, móng tay trong nháy mắt biến dài, sắc bén vô cùng, phía trên còn nhỏ ra chất lỏng tanh ngọt lại thối rữa. Lông tơ mềm mại trên người cũng trở nên thô ráp không chịu nổi, thân thể cứng ngắc lạnh lẽo.

“Tiểu Mễ?!”

Ôn Thanh sợ tới mức lập tức ném con mèo trong tay ra ngoài.

Đó không phải là Tiểu Mễ của cô.

Nó... Nó thật sự biến thành quỷ rồi?

Tệ thật! Vân Thiến đang gặp nguy hiểm!

Vừa vặn lúc này, Vân Thiến chậm rãi tỉnh lại, Ôn Thanh lập tức lại vọt tới, hai tay chống ra chắn ở trước mặt Vân Thiến, gắt gao nhìn chăm chú vào Tiểu Mễ đã hóa thành quái vật, trong mắt tràn đầy kiên quyết.

“Thiến Thiến, ra đây nhanh lên, chúng ta chạy nhanh lên!” Chân cô gái run rẩy, nhưng trong lòng vẫn ôm ấp khả năng Tiểu Mễ còn nhận ra mình, còn sót lại một chút ký ức, lợi dụng khả năng này, cô gái đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vân Thiến còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhìn cảnh tượng trước mắt liền sợ ngây người, luống cuống tay chân từ trong túi ngủ bước ra, sau đó kéo Ôn Thanh chạy về phía sau.

Chạy! Chạy nhanh đi!

Nó đã biến thành quái vật!

Ôn Thanh gắt gao bắt lấy tay đối phương, dường như phát huy tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình, rất nhanh, Tiểu Mễ đã bị các cô bỏ lại phía sau, không thấy.

Bước chân của các cô lúc này mới chậm lại, Ôn Thanh thở hổn hển nói: “ Được rồi, hiện tại an toàn...”

Lời còn chưa dứt, cô gái liền cảm giác hô hấp cứng lại.

Một bàn tay không chút huyết sắc, gắt gao bắt lấy cổ cô gái, nhấc cô lên.

Bàn tay đó... là của Vân Thiến.

Cô ả đứng dậy, thân thể quỷ dị vặn vẹo, theo tiếng đứt gãy cổ quái quỷ dị truyền ra, thân thể của cô ả cũng càng ngày càng cao, đến cuối cùng dường như không khác gì cây cối cao ngất bên cạnh, mái tóc đen dài hỗn loạn che đậy khuôn mặt trắng bệch xanh xao.

Cô ả nhìn chăm chú Ôn Thanh không ngừng giãy dụa, trên khuôn mặt trắng bệch không ngừng tuôn ra máu tươi, trên người tản ra mùi hôi thối nồng đậm.

Vân Thiến cuối cùng cũng nhớ ra... Thì ra, cô ả đã sớm chết rồi.

Lúc giẫm lên cái bóng, thứ cô ta gọi về, là linh hồn của mình.

Khi đó, Vân Thiến nói: “Tìm ra... thi thể của tôi.”

Vân Thiến nhớ lại tất cả mọi thứ, đã triệt để hóa thành lệ quỷ, giết chết tất cả mọi người xung quanh mình! Người cô ả muốn giết chết trước tiên chính là Ôn Thanh cách mình gần nhất! Nhưng trên người cô ta có bùa hộ mệnh, cô ả không thể giết Ôn Thanh, đành phải giết chết cha mẹ trong nhà mình.

Nhưng Ôn Thanh vậy mà tự mình chủ động ném bùa hộ mệnh đi, cô ả mất đi gông cùm xiềng xích, hiện tại, cô ả muốn giết chết người bạn thân thiết nhất của bản thân khi còn sống!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp