Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 32


1 tháng

trướctiếp

Trong phòng, Lục Ngôn Lễ dùng máy tính tra tư liệu.

Không, không thể sai được...

Hình xăm mà hắn nhìn thấy giống hệt với hình xăm trên một số người trong nhóm mà hắn đã nhìn thoáng qua trong công viên trước vụ nổ.

Chỉ là, đám người kia rất nhanh đã dùng pháo tự nổ tung tập thể, mà hắn cũng không biết nhiều về điều đó, chỉ mơ hồ biết rằng đây là tôn giáo, và họ đang tế lễ cho vị thần trong lòng mình.

Không biết ngày mai những người này có còn ở công viên không.

Rất nhiều thông tin về tôn giáo đó nhanh chóng được tìm thấy trên Internet, Lục Ngôn Lễ nhanh chóng lau sạch tờ giấy vẽ hình xăm đi, để tránh thu hút “người chưa biết” tới, đồng thời cho mình một ám thị tâm lý, để cố gắng không nhớ tới hình xăm đó.

Đúng vậy, từ miệng An Tinh Vũ, hắn biết được rằng thế giới cậu ta đang sống cũng có một tôn giáo như vậy - tôn giáo của sự toàn tri.. Họ tin vào Đức Chúa Trời toàn năng và toàn tri, đồng thời tin rằng dưới sự hướng dẫn của Đức Chúa Trời, họ có thể gột rửa tội lỗi và thành công đến được thiên đàng nơi Đức Chúa Trời ngự trị.

Và tôn giáo mà hắn tìm kiếm... cũng là tôn giáo của sự toàn tri.

Những người đến từ một thế giới khác, ấn tượng của họ đối với thế giới này cũng giống như thế giới trước khi biến dị, mọi người tin vào khoa học, không tin vào quỷ thần.

Lục Ngôn Lễ đã từng thôi miên qua ít nhất mấy chục người làm nhiệm vụ, xác định bọn họ đều đến từ cùng một nơi, đối với thế giới kia cơ bản nhận thức cũng giống nhau, chỉ có nơi đó cùng thế giới của mình, phải chăng bởi vì nguyên nhân dị biến, những người nổi tiếng và địa điểm trong hai thế giới không có điểm chung nào cả, rất nhiều sự kiện lớn cũng không xảy ra.

Mà khi hắn hỏi đến tin tức liên quan đến nhiệm vụ, bọn họ như bị một lực lượng nào đó khống chế, tự sát. Mặc cho hắn khống chế như thế nào cũng không có tác dụng, cho dù hoàn toàn trói người, đối phương cũng sẽ bởi vì các loại nguyên nhân khủng bố mà chết đi, thậm chí lần thứ hai dưới tình huống hôn mê hoàn toàn không giải thích được nghẹt thở mà chết. Kể từ đó, hắn không bao giờ thực hiện nỗ lực tương tự một lần nào nữa.

Trong nhiều năm, hắn đã cố gắng tìm kiếm những điểm tương đồng giữa hai thế giới, cố gắng hiểu tại sao thế giới mà hắn đang sống lại trải qua những thay đổi, nhưng thế giới kia lại không, ngược lại còn khiến cho người bình thường không ngừng cuồn cuộn vào đây thực hiện nhiệm vụ không giải thích được. Mỗi khi những người đó tiến vào, thế giới này lại khôi phục “bình thường”. Những người làm nhiệm vụ nếu như chết đi, bọn họ sẽ lấy một hình thức khác xuất hiện tại thế giới này một lần nữa.

Như thể có thứ gì đó đang chơi trò trao đổi người với người từ hai thế giới.

Dừng lại một thế giới. Những người làm nhiệm vụ kia, còn có thể tiến vào thế giới khác.

Đến tột cùng là ảo giác của hắn, hay là toàn bộ thế giới xảy ra sai lầm?

Là hắn điên, hay thế giới này điên?

Có thật là nhiều thế giới không? Hay chỉ là trí nhớ của cá nhân hắn sai lầm?

Lục Ngôn Lễ nhiều lần truy tìm đáp án, hắn cũng từng thờ phụng thần linh, cũng từng thôi miên chính mình, nhưng đều không có tác dụng, hắn phải đối mặt cái thế giới kỳ quái, tan vỡ này.

Nhưng hắn không bỏ cuộc.

Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ tiếp xúc cùng đám người làm nhiệm vụ kia, từ trên người bọn họ thu được thêm nhiều tin tức. Việc phát hiện ra Tôn giáo toàn tri chắc chắn là một bước đột phá lớn trong nhiều năm nghiên cứu của hắn!

Cả hai thế giới, đều chung một chỗ!

Bên ngoài cửa sổ phát ra tiếng người gào thét the thé chói tai, Lục Ngôn Lễ từ hình ảnh phản chiếu trên màn hình máy tính, nhìn thấy một cái bóng màu đỏ trên cửa sổ thủy tinh, cái bóng kia sắc mặt trắng bệch, hai mắt bị khoét, hốc mắt tối om nhìn chăm chú vào hắn.

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thủy tinh.

Hắn không có phản ứng, mà tự nhiên chuyển máy tính sang trang khác để chơi trò chơi.

Trong nháy mắt, một bàn tay lạnh như băng thấu xương bắt lấy mắt cá chân của hắn!

Lục Ngôn Lễ đứng lên, đi vào phòng khách rót cho mình chén trà. Khi hắn đứng dậy, bàn tay kia đột nhiên biến mất, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bóng người mặc áo đỏ ngoài cửa sổ gắt gao nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi biến mất.

Lục Ngôn Lễ hơi cúi đầu, nhìn về phía mắt cá chân mình.

Có một dấu tay đen thui ở đó.

Trong một căn phòng ở thế giới khác, cậu bé da trắng nhắm mắt cầu nguyện, sau đó mở mắt ra và báo cáo tiến độ nhiệm vụ của mình..

Giống như trang web trước, cậu ta cũng lược bỏ nội dung liên quan đến Lục Ngôn Lễ, chỉ mô tả những người khác. Cho đến khi thầy tế đối diện gửi tới tin xác nhận đã nhận, cậu ta mới thoát mạng với nụ cười thành kính.

Cảm tạ thần linh, cảm tạ thần linh phù hộ, nếu như không có thần linh phù hộ, có lẽ cậu ta sẽ không còn sống.

An Tinh Vũ tự giác cảm thấy may mắn, lúc cậu ta đang làm nhiệm vụ đầu tiên, nhóm người truyền giáo đầu tiên mà cậu ta gặp đã sẵn lòng nói cho cậu ta biết về sự tồn tại về trang web của người truyền giáo, và một trong những người truyền giáo là tín đồ của Giáo phái Toàn tri, dẫn dắt cậu ta nhập giáo.

Tuy rằng đối phương đã chết trong nhiệm vụ, nhưng An Tinh Vũ tin chắc rằng anh ta đã trở về với vòng tay của Thần, sẽ vĩnh viễn sống trong Thần Quốc tràn ngập hạnh phúc an lạc, không có sinh lão bệnh tử.

“Chúa ơi, xin người phù hộ cho con.”

Cuối cùng, An Tinh Vũ đọc hết lời cầu nguyện, sau đó mới mở sách ra, tiến hành ôn tập.

Sau khi trở về từ nhiệm vụ đầu tiên, bởi vì áp lực tâm lý quá lớn mà cậu ta sinh bệnh rất lâu, từ đó về sau cậu ta liền xin ở nhà học tập, thầy giáo sợ cậu ta gặp chuyện không may nên cũng phê chuẩn. Từ đó về sau, ngoại trừ mỗi tuần đến trường nghe giảng môn học thiết yếu và thi ra, thời gian còn lại cậu ta đều tự học ở nhà.

Nhưng không có thầy cô hay bạn học bao gồm cả cha mẹ cậu ta biết rằng cậu ta đang bí mật làm chuyện đáng sợ cỡ nào.

Buổi tối, bố của An Tinh Vũ trở về.

Bố của An Tinh Vũ là một cảnh sát, thường xuyên nhận đủ các loại án, lúc đi công tác, cơ hội về nhà ăn cơm đúng giờ như vậy rất ít.

Lúc ăn, ba người không nói chuyện.

Cha của An Tinh Vũ tên là An Nho, trước đây vô cùng nghiêm khắc với con, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện kia, ông không còn áp chế con học tập nữa, ngược lại là An Tinh Vũ, mỗi ngày chủ động học rất muộn, thành tích cũng thẳng tắp tăng lên.

“Hôm nay em và con có xem tin tức không? Vụ án lớn xảy ra ở nhà ga, 12 người, cùng thời gian, tất cả đều chết...” An Nho vừa gắp thức ăn vừa nói, còn chưa nói xong, chân đã bị vợ đá, vợ của ông vội vàng nói: “Ăn cơm đi, anh ở trước mặt con còn nói gì vậy?”

“Không sao, mẹ, ban ngày chúng ta không phải cũng xem tin tức này sao?”An Tinh Vũ không có biểu hiện mâu thuẫn, “Ba, hôm nay ba xử vụ án này sao?”

“Đúng.”An Nho thở dài, lắc đầu, “Gần đây có chuyện gì không biết, loại vụ án thế này càng ngày càng nhiều.”

Bởi vì áp lực lớn, tóc bạc trên đỉnh đầu ông càng ngày càng nhiều, ông cau mày.

Gần đây, càng ngày càng có nhiều tin tức liên quan đến một nơi nào đó phát sinh sự kiện tử vong trọng đại, điều khiến người ta đau đầu nhất chính là, bất kể là ở đâu, bọn họ đều không thể tìm ra hung thủ, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là do người khác sát hại, nhưng kiểu chết thảm thiết này, nói là tự sát ngay cả chính bọn họ cũng không tin. Cục cảnh sát đã trấn áp không ít hồ sơ, tất cả đều là loại án không đầu này, chỉ có quan chức địa phương mới có thể trấn áp được.

Lòng người hoảng sợ, tổ chức tà giáo nhỏ tùy ý phát triển lớn mạnh. Trong đó làm cho bọn họ đau đầu nhất chính là tà giáo tên Thần Giáo toàn tri, lúc nào cái tổ chức tà giáo này thành lập, mỗi lần tụ tập, đều sẽ có lượng lớn người tử vong. Đáng sợ hơn chính là, tà giáo này đã xâm nhập vào trường học, đây cũng là nguyên nhân An Nho đồng ý cho An Tinh Vũ ở nhà tự học.

“Ba, vất vả cho ba.”An Tinh Vũ nghiêm túc nói.

An Nho chăm chú nhìn con trai một lát, bàn tay to rốt cục nhịn không được vỗ lên vai đối phương, nhà ba người nhìn nhau, nhịn không được mà cười rộ lên.

Sau khi cơm nước xong xuôi, An Tinh Vũ không trực tiếp vào phòng, mà hỏi thăm ba về chi tiết vụ án.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ông nhanh chóng trở về nhà từ nhà ga, đương nhiên sẽ không chú ý nhiều đến những người khác. Trên người An Nho còn sót lại mùi máu tanh, chắc hẳn ông đã đến hiện trường vụ án, chắc chắn có thể thu dọn hồ sơ của cục cảnh sát.

An Tinh Vũ thường xuyên sẽ hỏi ông chi tiết loại vụ án này, An Nho đã thành thói quen, đôi khi sẽ chọn vài điều nói cho cậu ta biết. Lần này, ông thở dài, không nói gì, bảo con trai về học.

Vụ án này xảy ra ở nhà ga, nơi có lưu lượng người lớn nhất. Lúc đó đã là đêm khuya, những toa xe kiểu cũ màu xanh lá cây chưa bị loại bỏ ở nhà ga đã bớt đông đúc hơn, toa cuối cùng trống rỗng. Nhưng khi tiếp viên lần lượt kiểm tra, phát hiện cuối cùng cửa toa xe đã đóng lại, cửa sổ thủy tinh mơ hồ không nhìn rõ.

Ông tìm chìa khóa, mở cửa từ bên ngoài, đập vào mắt, cảnh tượng đủ để cho nhân loại chấn động, mười hai người chết ở trong xe!

Khiến cho các cảnh sát không rét mà run chính là, cách chết của bọn họ không giống nhau, nhưng lại không ngoại lệ tàn nhẫn khiến người ta giận sôi máu.

Trong đó có bốn người, nội tạng trong bụng bị vét sạch, chất đầy rơm rạ, kỳ lạ là không có bất kỳ vết máu nào. Một thi thể nam, bụng bị mổ, máu tươi văng ra. Một xác chết nữ, hai tay đứt lìa. Lại một cái xác nam, cả người bị phỏng chín...

Những cách chết này đủ để khiến người ta sởn gai ốc, nhân viên phục vụ phát hiện hiện trường đầu tiên vừa mới nhận chức không bao lâu, mở cửa đã bị tình hình bên trong dọa đến điên, đồng nghiệp đi cùng bọn họ tới hiện trường cũng không ít người nôn mửa tại chỗ.

Ánh mắt An Nho rất phức tạp.

Ông tín phụng chủ nghĩa duy vật vô thần mấy chục năm, nhưng gần đây xử lý những vụ án, một vụ so với một vụ lại ly kỳ hơn, nhất là xem một màn hôm nay, đã rất khó để ông tiếp tục kiên trì tín ngưỡng của mình.

Đây thật sự là do con người làm sao?

An Nho nói, An Tinh Vũ không hỏi, cậu ta trở về phòng học thuộc từ vựng, tâm trạng bình tĩnh.

An Nho chăm chú nhìn bóng lưng cậu ta, lòng đau nhói.

Con trai ông, bởi vì sự kiện đó, trong thời gian ngắn ngủi không đến một năm, từ dáng vẻ vốn vui tuói biến thành bộ dáng âm u đầy tử khí.

Đám tà giáo đáng chết kia!

Ngày hôm sau, Lục Ngôn Lễ rời giường, kéo rèm cửa sổ ra.

Ngoài cửa sổ bay lên những quả bóng bay kỳ lạ, những quả bóng bay đó... tất cả đều là đầu người! Chúng cười đùa, từng cái bay lên bầu trời cao. Sau khi bay đến độ cao xác định, bóng bay bởi vì áp suất không khí mà nổ tung, tựa như quả dưa hấu đột nhiên bị đập nát, bắn ra chất lỏng đặc sệt đỏ trắng, sợi dây quấn quanh cũng nhanh chóng rơi xuống.

Sợi dây kia mang theo chất lỏng đặc sệt rơi xuống trên người bình thường, rất nhanh, nó tựa như sinh mệnh quấn lấy cổ người nọ, dần dần siết chặt.

“Ôi... đau quá... mẹ ơi...”

Dây thừng bong bóng quấn quanh người một bé gái, cổ của con bé lập tức bị siết chặt, bé gái khóc gọi mẹ, mẹ của bé chỉ đứng bên cạnh cười nhìn, vỗ vỗ tay.

Chẳng mấy chốc, cổ của cô gái bị cắt đứt bởi một sợi dây nhỏ, biến thành một quả bóng bay đầu người mới.

Lục Ngôn Lễ trên đường tránh né những bong bóng không giải thích được kia, lần nữa đến công viên.

Tòa nhà trong công viên đã được khôi phục, giống như vụ nổ hôm đó là ảo giác của hắn. Đám đông mặc áo choàng đỏ trắng tụ tập tại công viên.

Lục Ngôn Lễ dựa vào nhãn lực, tinh mắt mà phát hiện, bên tai người cầm đầu có một hình xăm màu đỏ.

Còn một người khác, hình xăm ở mu bàn tay của cô ta.

Hình xăm trên khuỷu tay và cánh tay của một người đàn ông, trong lúc nhấc tay vô tình lộ ra.

Thật sự kỳ quái... đồ ám bọn họ bày ra hẳn là thuộc về âm dương sư của Đạo gia, sao hình xăm trên người lại là dấu thập ngược thuộc về thần bí học phương Tây?

Lục Ngôn Lễ lại liếc nhìn thêm vài lần, thấy nhóm người này dường như đã nhận ra điều gì đó, một người trong số họ đang đi về phía mình, vì vậy hắn lập tức quay người rời đi. 

Người đó dừng lại, lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Lục Ngôn  Lễ, ánh mắt vô cùng từ bi, cúi đầu thở dài: “Cầu Chúa phù hộ cho cậu…” 

Gió thổi tung áo choàng của cô ả, lộ ra bắp chân, mắt cá chân của cô ta được bao phủ bởi một hình xăm màu đỏ tươi. 

Đó là... hình chữ thập ngược và hình ngôi sao bảy cánh đảo ngược. 

Lục Ngôn Lễ trở lại công ty báo cáo ngắn gọn với cấp trên, bên kia quá bận rộn với người tình của ông ta, vì vậy ông ta sẵn sàng đồng ý với yêu cầu nghỉ phép của hắn.

Khoảnh khắc Lục Ngôn Lễ bước ra khỏi cổng công ty, một số quả bóng bay có đầu người lơ lửng trên bầu trời đột nhiên bùm một tiếng, nổ tung. 

Chỉ là, đợt nổ tung này cũng không có máu tươi hay những sự kiện siêu nhiên khác, chúng giống như những quả bóng bay bình thường bị nổ, sợi dây cũng không biết bay đi đâu. 

Lục Ngôn Lễ quay lại nhìn lần nữa, tòa nhà phía sau hắn trở nên sạch sẽ, trên đường phố, tất cả những người đang tự sát, khóc, la hét và cười... đều biến mất, họ đi lại như những người bình thường trên đường. 

“Mẹ ơi, mua cho con một quả bóng bay.” Một cô gái nắm tay mẹ chỉ vào gánh hàng rong. Người mẹ trẻ đã rất kiên nhẫn và mỉm cười mua cho con gái mình một quả. 

Quả nhiên... Người thực hiện nhiệm vụ lại đến.

Không biết lần này lại là cái gì...

“Nhiệm vụ lần này quá quỷ dị, thế mà muốn chúng ta chơi trò chơi khủng bố.”

“Mỗi một nhiệm vụ không phài đều kỳ lạ sao?”

“Mặc dù nói như vậy, không phải tại tôi không muốn ăn tro nhang hả? Nghĩ đến tro nhang trộn với cơm là tôi phát ốm.”

“Còn nói sao, lần trước để sống sót, thịt mèo sống cậu cũng ăn như thường.”

“Nhưng nói ra thì nhiệm vụ này quả thực có chút kỳ quái, chính là chơi một trò chơi kinh dị trong bảy ngày, còn bảo chúng ta mỗi ngày tuyển người qua đường vào lúc nửa đêm, đủ sáu người chơi cùng nhau, nói mới nhớ, lần này chúng ta chỉ có bốn người, số lượng người hơi ít nên phải tuyển người qua đường.”

“Đúng rồi, anh Sở, anh có ý kiến ​​gì khác không?”

Trong một chiếc xe bốn bánh màu đen, bốn người đang thảo luận sôi nổi, chính xác là ba người đang nói chuyện rôm rả.

Người đàn ông tên anh Sở ngồi ngay ngắn trên ghế lái phụ, đôi mắt đen láy nhìn về phía trước, sau khi nghe thấy tên mình, anh ta thông qua kính chiếu hậu chăm chú nhìn một nam một nữ ở hàng ghế sau, cong môi cười nói: “Các cậu không biết sao? Nhiệm vụ cũng là muốn cân bằng về độ khó, người thi hành càng hoàn thành nhiều nhiệm vụ thì nhiệm vụ được giao sẽ càng khó khăn hơn.”

Cho nên ngụ ý, bởi vì nhiệm vụ lần này quá mức gian nan, không có nhiều người có thể hoàn thành nó, người chấp hành bình thường sẽ không cần bổ sung nhân số.

Người đàn ông ở ghế sau kêu lên một tiếng thật dài, chán chường dựa vào ghế. Người phụ nữ ngồi bên cạnh cậu ta vội vàng nói: “Vậy lần này, anh Sở, anh có nhìn ra manh mối gì không?”

Người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ tên Sở Hưu, rất khó để nói rõ anh anh ta đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, thậm chí có lúc anh ta còn tham gia vào những nhiệm vụ không phải của mình, mọi người đều không biết anh ta muốn làm gì, nhưng trong những nhiệm vụ có anh ta, số người chết luôn thấp hơn nhiều.

Vì vậy, ba người này nghe nói mình cùng làm nhiệm vụ với với [Phong Hưu Tử] - Sở Hưu tiếng tăm lẩy lừng trên trang web, tâm trạng chán nản lúc đầu lập tức phấn chấn lên.

Sở Hưu nhìn chăm chú con đường phía trước càng ngày càng âm u, sắc trời dần dần tối lại, thản nhiên nói: “Có lẽ, lần này nhiệm vụ yêu cầu chúng ta phải cẩn thận người qua đường.”

Ai có thể giải thích rằng đó thực sự là một “Người qua đường”?

“Hơn nữa, nhiệm vụ cũng không nói rõ nhất định phải có hai người qua đường, văn bản yêu cầu gom đủ sáu người, cho nên, nếu như trong chúng ta có một người chết, nhất định phải thêm vào.”

Như vậy, xác suất tìm phải quỷ ma càng lớn hơn!

Ba người khác trong xe run lên vì tưởng tượng của chính mình, lập tức bắt đầu thảo luận, khi quyết định chọn người qua đường nhất định phải chọn người thật, nếu ma giả dạng người mà vào tham gia thì sẽ là một ngõ chết thực sự.

Huống hồ... Trong đầu anh ta nhớ lại tư liệu [Tường Cao Tất Đổ] gửi cho mình.

[Tường Cao Tất Đổ] đã thiết lập một thiết bị gửi tự động, một khi không bị tiêu hủy trong vòng 24 giờ, nó sẽ tự động được gửi đến hộp thư của anh ta.

Đối phương nói, một NPC đã ý thực được người bên ngoài, điều đó có nghĩa là gì?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp