Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 31


1 tháng

trướctiếp

Hạ Lâu khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ở trước mặt anh ta, bước chân của Triệu Xuyên đột nhiên ngừng lại, cả người như đột ngột bị ấn nút tạm dừng. Sau đó, cậu ta đau đớn đến mức há to cả miệng, sắc mặt đỏ bừng, một hơi nóng nhè nhẹ tản ra từ cơ thể, cậu ta rất nóng, từng giọt mồ hôi tuôn ra, làm ướt đẫm quần áo chính mình.

Tựa như bị nướng trên ngọn lửa.

Không, không đúng...

Hạ Lâu nhớ tới lời cậu ta đã nói, khi đó, trưởng làng đã từng hỏi, bọn họ muốn chết như thế nào.

Lúc đó Triệu Xuyên nói là...

Hoàn toàn phù hợp!

Triệu Xuyên kêu gào không thôi, nhưng rất nhanh, cậu ta đã không thể phát ra âm thanh nào nữa, da thịt trên người thối rữa từng miếng một, hai tay cào nhẹ một cái liền rơi xuống vài mảnh vụn, qua một tiếng đồng hồ, ngay trước mắt Hạ Lâu, cậu ta rõ ràng bị nước sôi không tồn tại thiêu chín hoàn toàn.

Thậm chí còn bay tới mùi thịt chín.

Hạ Lâu cảm thấy trong một thời gian ngắn anh ta tuyệt đối sẽ không ăn thịt nữa.

Ngoại trừ trong lòng sợ hãi ra, Hạ Lâu không khỏi tức giận, lời Lục Ngôn Lễ nói đều là giả!

Rốt cuộc là đang cố ý lừa gạt chính mình, hay hắn cũng không có biện pháp xác định?

Nhưng con đường sống này là do anh ta thỉnh cầu Lục Ngôn Lễ nói ra, khi đó hắn cũng báo anh ta biết bản thân không chắc chắn, là tự anh ta tin tưởng suy đoán của hắn, cho nên muốn đổ lỗi lên đầu đối phương cũng không hợp lý.

Mà hiện tại... Anh ta đã tự tay đưa bản thân vào đường cùng.

Ở phía sau anh ta, vô số người giấy trắng bệch bay tới, càng ngày càng gần!

Anh ta trốn vào nhà ga, cố gắng tìm một lối thoát khác.

Lúc này, Lục Ngôn Lễ và An Tinh Vũ đang trên đường thu thập nguyên liệu.

Đèn lồng trong nhà bác Ngô có hạn, hai người giấy đã dùng hơn phân nửa nguyên liệu, những thứ sưu tầm trước đó vẫn không đủ. Vì cứu Hạ Lâu và Triệu Xuyên, bọn họ phải ra ngoài để tìm thêm chút nguyên liệu.

An Tinh Vũ ôm trong tay một bó que tre nhỏ, còn trên tay Lục Ngôn Lễ là giấy gấp và da người, cho dù là lúc đi đường, tay hắn cũng đang bận rộn.

“Không biết anh Lâu và anh Triệu đang ở đâu, hy vọng bọn họ không sao.” An Tinh Vũ tinh mắt phát hiện một chiếc đèn lồng bị gió thổi rơi trong bụi cỏ, lập tức chạy lên nhặt lên. Nhưng trước sự thất vọng của cậu ta, chiếc đèn lồng đó đã bị ướt, cậu ta đành phải đặt nó trở lại vị trí cũ.

Giấy bình thường cũng không có tác dụng, vừa rồi bọn họ đã thí nghiệm, không biết bác Ngô dùng vật liệu gì làm đèn lồng, nhưng hẳn là cùng một thứ với nguyên liệu làm nên người giấy. “Chỉ mong như thế.” Lục Ngôn Lễ vừa đi vừa nói, “Tuy nhiên, lúc cậu đang lo lắng cho bọn họ, hay là suy nghĩ một chút chúng ta làm thế nào để đạt được sự thừa nhận của trưởng làng đi.”

Nghe vậy, trên mặt An Tinh Vũ hiện lên suy nghĩ, nhưng nghĩ một lát vẫn không có kế sách gì hay.

“Chỉ có thể xem trưởng làng hiện tại có thể khai thông hay không, có lẽ ta có thể hứa hẹn dùng minh hôn để đổi.”

Trưởng làng mặc dù biết bọn họ là người từ bên ngoài đến, nhưng lại không biết bọn họ chỉ ở lại đây một tháng, có lẽ có thể lợi dụng lỗ hổng tin tức này.

Chẳng qua, trước đây mỗi lần nhiệm vụ hết thời gian, bọn họ có thể tự động trở về, lần này sau khi được trưởng làng thừa nhận, có thể về được hay chăng?

Nếu không, tốt nhất họ nên chọn địa điểm ở rìa làng để rời đi bất cứ lúc nào.

Sau khi băng qua khu rừng rậm rạp mà không gặp bất kỳ rủi ro nào, họ chạy dọc theo con đường nhỏ, hai người cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà.

Có nhà, có nghĩa là có đèn lồng!

An Tinh Vũ vội vàng chạy tới ngôi nhà, vào phòng tìm kiếm, sau khi tìm trong chăn, cuối cùng cậu ta tìm được ba cái đèn lồng còn nguyên vẹn.

Nhưng như vậy còn lâu mới đủ, bọn họ muốn cứu hai người, hiện nay giấy và da người trong tay chỉ đủ cho một người.

“Như vậy đi, cậu tiếp tục đi tìm, tôi ở chỗ này làm cho xong.” Người giấy thế thân của bọn họ vẫn còn, tạm thời sẽ không chết, An Tinh Vũ đồng ý, chính mình cẩn thận tiếp tục dọc theo đường lớn đi về phía trước.

Khi cậu ta tìm đủ nguyên liệu, hoặc khi Lục Ngôn Lễ hoàn thành người giấy, bọn họ có thể dọc theo đường lớn hội hợp.

Lục Ngôn Lễ ngồi ở trong phòng, nhưng vừa rồi trông hắn không có chút lo lắng nào, hắn lẳng lặng ngồi trong chốc lát, sau đó đếm mấy người giấy trôi nổi trên trời, lúc này mới chậm rãi khởi công.

Ngược lại với hắn, vì cứu người, An Tinh Vũ chạy rất nhanh. Nhà cửa trong làng Hồng Hà phần lớn đều phân bố khá dày đặc, ngoại trừ bác Ngô sống trong rừng cây, nhà của những người khác đều cách đường lớn không xa. Vì thế, khi An Tinh Vũ trở về, Lục Ngôn Lễ chỉ mới làm được cái đầu tiên, hắn cầm cọ và vẽ các đặc điểm trên khuôn mặt của người giấy.

Nét vẽ rất đơn giản, nhưng có vài phần tương tự với Triệu Xuyên.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, người giấy run rẩy, rất nhanh tựa như bị nhúng vào nước sôi, run rẩy ỉu xìu xuống, toàn thân toát ra hơi nóng.

“Vô dụng, Triệu Xuyên chết rồi.” Lục Ngôn Lễ thở dài.

An Tinh Vũ nhíu nhíu mày: “Tôi tìm được nguyên liệu, hẳn là đầy đủ, hiện tại làm Hạ Lâu có tiện không?”

Cậu ta mơ hồ nhận ra Lục Ngôn Lễ và Hạ Lâu có lẽ có quan hệ sâu xa gì đó, nếu không ngày trưởng làng tổ chức tiệc cưới cho con trai mình, Hạ Lâu sẽ không nhìn hắn chằm chằm, cũng sẽ không tiến lên hỏi hắn.

Có điều, hiện tại xem ra, quan hệ của hai người xem như không tốt, nếu không, luận từ phương diện nào, Lục Ngôn Lễ phải lựa chọn cứu Hạ Lâu trước mới đúng.

Lục Ngôn Lễ ném bút xuống: “Mỏi tay, cậu tự làm đi.” Hắn chuyển động cổ tay, dáng vẻ mệt mỏi.

An Tinh Vũ không còn gì để nói.

Mạng của mình đều do đối phương cứu, cậu ta cũng thật sự không có nghĩa vụ phải cứu Hạ Lâu. Bởi vậy, cậu ta đành phải ngồi xuống đối diện Lục Ngôn Lễ, nghiêm túc bắt đầu làm thủ công.

Lục Ngôn Lễ làm người giấy rất thô ráp, chẳng qua là tháo rời phần đế của hai chiếc đèn lồng rồi nối chúng lại với nhau, phần đáy cũng được tháo gỡ, dán giấy trắng lên sau đó thì vẽ mặt. An Tinh Vũ nhớ lại các bước của mình và nhanh chóng hoàn thành khung.

Cậu ta hướng ánh mắt cầu cứu đến Lục Ngôn Lễ: “Có thể nhờ anh vẽ nó một chút không?”

Ngại vì trên người An Tinh Vũ có bí mật hắn cần thăm dò, Lục Ngôn Lễ nhắm mắt lại, tiếp nhận bút lông, phát hoạ lên tờ giấy trắng.

Khi người bình thường lúc đốt người giấy cho người chết, họ kiêng kị nhất là chạm vào mắt. Người đời cho rằng mắt có linh hồn, nếu đốt vào mắt, sẽ khiến một số ác linh nổi tiếng nhập vào người, mang lại điều xui xẻo.

Lục Ngôn Lễ trước tiên vẽ miệng, sau đó là mũi, vẽ đến bước cuối cùng, đang muốn vì người giấy vẽ rồng điểm mắt. Đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, cái nhìn này khiến hắn trực tiếp đặt bút xuống.

“Vô dụng, anh ta chết rồi.”

“Cái gì? Như thế nào?”

An Tinh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, có vô số người giấy đang tươi cười đầy mặt, trong đó có một khuôn mặt vô cùng giống với dáng vẻ của Hạ Lâu.

“Không thể nào...”

An Tinh Vũ đoạt lấy bút, chấm vào mắt người giấy.

Đôi mắt đen nhánh đảo quanh, cậu ta còn chưa kịp vui mừng, chợt nghe thấy bụng người giấy truyền đến một tiếng xé rách nhẹ nhàng.

Trong chớp mắt tiếp theo, tờ giấy bị xé toạc, huyết tương đỏ tươi tuôn ra, nhanh chóng làm ướt cả chiếc bàn.

Trên mặt Lục Ngôn Lễ thở dài nặng nề, trong lòng lại vui sướng nở nụ cười.

Rất tốt, cứ như vậy, tai họa ngầm của hắn đã được tiêu trừ.

Trong lòng An Tinh Vũ có chút phiền muộn, nhưng không có nghi ngờ, cậu ta đã cố hết sức.

“Đi mau đi, chúng ta bây giờ đi tìm trưởng làng.” Lục Ngôn Lễ làm bộ khổ sở nửa giây, sau đó lập tức đứng lên, đi ra khỏi nhà.

Hiện tại, toàn bộ thôn trang chỉ có hai người sống là sao bọn họ, rất khó nói hai người giấy có thể thay thế bao lâu, nếu như trưởng làng sửa chữa quy tắc lần nữa, bọn họ sẽ lại một lần nữa lâm vào hiểm cảnh.

Vừa đi ra khỏi cửa phòng, họ liền đụng phải một thôn dân, thôn dân kia kinh ngạc không thôi: “Sao lại quay về? Các người sao lại ở trong phòng tôi? Có phải là muốn ăn trộm đồ không?”

Hai người ai cũng không thừa nhận, bỏ lại một câu không phải lập tức xoay người chạy.

Thôn dân kia buồn bực đi vào phòng, lại chỉ nhìn thấy trên bàn mình đặt một người giấy bị máu tươi thấm ướt, khuôn mặt trắng bệch thảm thiết nhìn cửa phòng hắn ta, còn cười với hắn ta một cái. Hắn ta nhất thời bị dọa đến mất trí, vội vàng chạy ra ngoài kêu to: “Quỷ... Cứu mạng, có quỷ!

“Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên đi đâu?”

Ngôi làng đã khôi phục lại dáng vẻ lúc bọn họ vừa tới, an tĩnh tường hòa, dọc đường có thể nhìn thấy dân làng với bộ dáng người bình thường ở khắp nơi, An Tinh Vũ vừa chạy vừa hỏi.

“Đến nhà ga và sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.”

Bởi vì tiếng hét vừa rồi của thôn dân kia, rất nhiều người đi theo thôn dân kia vào trong nhà, Lục Ngôn Lễ cũng quay đầu lại: “Chúng ta dẫn trưởng làng và những người khác qua.”

Chỉ cần yêu cầu trưởng làng thừa nhận rằng họ đã sống trong làng hơn một tháng, họ có thể thành công.

Thôn dân kéo đến càng ngày càng nhiều, ai nấy đều nghe tin có quỷ, dân làng thứ nhất phàn nàn với mấy ông lớn: “Tôi vừa về nhà lấy đồ liền thấy hai người bọn họ lén lút từ trong nhà tôi đi ra, nhất định là bọn họ giở trò quỷ...”

Nghe vậy, Hạ Lâu trong đám người cũng sốt ruột, bọn họ là người từ bên ngoài đến, vốn cần phải theo khuôn phép cũ mới được thôn dân tiếp nhận, hiện tại có người vi phạm quy tắc, nghi ngờ này sẽ làm cho cả thôn loại trừ bọn họ.

Hạ Lâu vội vàng giải thích: “Không, nhất định không liên quan đến bọn họ.”

Triệu Xuyên, Liễu Hạ Nhân cũng giải thích theo.

“Như vậy đi, chúng ta tìm bọn họ trực tiếp hỏi một câu.”

“Đúng rồi, bọn họ đi đâu rồi?”

“Tôi thấy chúng như thể đang bỏ chạy.”

……

Trong chốc lát, rất nhiều dân làng tụ tập phía sau hai người chạy trốn, người dẫn đầu... chính là Hạ Lâu.

Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!

Người phía sau càng ngày càng nhiều, tất cả những người đã chết đều sống lại đuổi phía sau, An Tinh Vũ không dám thả chậm tốc độ chút nào, hai người dọc theo đường lớn một đường chạy như bay.

Trên đường họ đi ngang qua rất nhiều ngôi nhà, trong những ngôi nhà đó cũng có dân cư lao ra định ngăn cản bọn họ, nhưng cả hai người đã không để ý gì cả, phớt lờ đám người tiếp tục chạy về phía trước.

Cũng nhờ trên người bọn họ không có hôn ước, nếu không, hành vi này tất nhiên sẽ bị cho là đào hôn.

“Dừng lại!”

“Đứng lại, đừng chạy!”

Bất kể dân làng phía sau hét lên như thế nào, bọn họ đều không quay đầu lại, chỉ không ngừng xông về phía trước.

Nhanh hơn nữa!

Hình dáng nhà ga đã ở ngay trước mắt, đường ray xuất hiện, bọn họ dọc theo đường ray tiếp tục chạy về phía trước.

Trưởng làng còn chưa lên tiếng, ông ta còn chưa xuất hiện.

Ông ta sẽ ở đâu?

Không có sự thừa nhận của trưởng làng, bọn họ tới gần biên giới cũng chỉ có thể dừng lại, thở hổn hển đợi. Một lát sau, đám thôn dân kia liền chạy tới, Hạ Lâu cầm đầu nghiêm khắc hỏi: “Hai người các cậu về như thế nào? Vì sao phải chạy?”

Hai người đều không nói gì, chỉ không ngừng hít thở bình thường.

“Các cậu phạm vào quy tắc, các cậu vào nhà người khác trộm đồ...”

Vừa nghe đến vi phạm quy tắc, mặt những người khác trong nháy mắt tái nhọt, khóe môi nhếch lên cao, trong mắt cũng là lạnh lẽo ác ý.

“Các ngươi phạm vào quy định......”

Một tiếng lại một tiếng, các thôn dân dần dần bao vây hai người bọn họ, chỉ là không có ai đến phía sau bọn họ, phảng phất phía sau bọn họ chính là một khu vực cấm nào đó không thể vượt qua.

Càng ngày càng nhiều người vây quanh, từng khuôn mặt trắng bệch dữ tợn lộ ra oán độc, gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.

Còn trưởng làng?

Trưởng làng đi đâu rồi?

Cho dù biết thôn dân động thủ, nhưng vòng vây của bọn họ càng ngày càng nhỏ, đã có thể ngửi được mùi thối rữa nồng nặc truyền đến từ người bọn họ.

“Còn trưởng làng đâu? Trưởng làng cũng không nói chúng tôi phạm vào quy tắc, các người dựa vào cái gì nói như vậy?” An Tinh Vũ ngực còn đang phập phồng, vừa rồi chạy đường dài quá mức hao phí thể lực, cậu ta khẽ cắn môi, lớn tiếng nói ra miệng.

Cho tới bây giờ, chỉ có thể đánh cược một lần.

Bây giờ họ đã trở lại bình thường, có nghĩa là họ có thể giao tiếp.

Vừa nghe đến những lời này, các thôn dân giống như là bị ấn xuống nút tạm dừng, biểu cả, trên khuôn mặt trắng bệch đồng loạt dừng lại, dừng lại ở một vẻ vặn vẹo khủng bố.

Sau một lúc lâu, một cụ già bước ra từ trong đám người, nếp nhăn trên mặt ông ta quả thực như ngàn khe vạn khe, trong nếp nhăn ẩn giấu một đôi mắt sắc bén mà người già sẽ không bao giờ có được.

Đó là trưởng làng.

“Trưởng làng, chúng tôi ở trong làng ba năm, đối với quy tắc trong làng rất hiểu rõ, chúng tôi không có trộm đồ.” An Tinh Vũ thăm dò nói ra những lời này, trái tim quả thực muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng cậu ta vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Cứ để nó thừa nhận đi.

Nó sẽ không biết...

Thời gian qua thật lâu thật lâu, lâu đến An Tinh Vũ cảm giác mình quả thực cũng muốn cùng những thôn dân khác tựa như đứng yên tại chỗ, cuối cùng cậu ta mới nhìn thấy, trưởng làng chậm rãi gật gật đầu.

“Các ngươi ở ba năm, hẳn là biết......”

Vừa nghe đến câu này, An Tinh Vũ quả thực như nghe thấy âm thanh của thiên nhiên, làm sao cậu ta có thể quan tâm đến những thứ khác? Cậu ta kéo Lục Ngôn Lễ, xoay người lập tức nhảy ra khỏi biên giới làng Hồng Hà!

Trong nháy mắt tiếp theo, tầm mắt của cậu ta mờ đi, trước mắt tối sầm.

Nhiệm vụ... đã hoàn thành.

Tất cả mọi người đều chết, chỉ có cậu ta sống sót.

Không biết người tên Lục Ngôn Lễ kia sẽ thế nào, hy vọng hắn không sao.

Đây là suy nghĩ của An Tinh Vũ trước khi hôn mê.

Khoảnh khắc Lục Ngôn Lễ bước ra ranh giới kia, toàn bộ thế giới đỗ vỡ ở trước mắt hắn.

Khi quay đầu nhìn lại, làm gì còn làng mạc, nhà ga nào nữa.

Hắn đứng trên một sườn núi hoang vu, cúi đầu nhìn lại, trước mắt là một mảnh cô tịch đứng dưới chân núi, khắp núi đồi rậm rạp, vô cùng đáng sợ, trước mỗi ngôi mộ đều treo hai chiếc đèn lồng, theo gió núi âm u lạnh lẽo nhẹ nhàng đung đưa.

Nghe nói, đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng lại tăm tối, nếu như không có một ngọn đèn, cô hồn dã quỷ sẽ không tìm được đường đầu thai.

Mà hiện tại, những phần mộ nhô lên kia tất cả đều tuôn ra lượng lớn máu loãng, trong nháy mắt bao phủ cả một thung lũng nho nhỏ.

Gió trong núi lạnh lẽo vô cùng, loáng thoáng vang lên tiếng kèn.

Đó là tiếng hân hoan, có người muốn tổ chức đám cưới.

Lục Ngôn Lễ từ trong túi lấy ra một cái túi trắng, từ trên cao ném xuống, mặc cho gió thổi xa. Sau đó, hắn rời khỏi nơi này.

“Tiểu Vũ, gần đây khí sắc của con luôn không tốt lắm, ăn nhiều một chút, học tập quan trọng, đừng để bản thân mệt mỏi.” Trên bàn cơm, người mẹ không còn trẻ gắp cho An Tinh Vũ một đũa thức ăn. Bà nhìn con trai, vẻ mặt lo lắng.

An Tinh Vũ gật đầu: “Con biết.”

Mẹ của An Tinh Vũ nhìn chăm chú vào khuôn mặt lãnh đạm của con trai, lòng chua xót.

Nếu như... nếu như chuyện đó không xảy ra, Tiểu Vũ sẽ không giống như bây giờ, rõ ràng trước kia thằng bé oạt bát sáng sủa như vậy.

Có tin tức trên TV.

“Phóng viên đài XX đang phát sóng cho các bạn, một vụ án mạng lớn xảy ra ở nhà ga XX, có tới mười hai người đã chết...”

Mẹ nhìn TV, hít sâu một hơi khí lạnh: “Thật đáng sợ, Tiểu Vũ, bình thường không phải con thường đi qua trạm xe đó sao?”

An Tinh Vũ tiếp tục gật đầu.

Ăn xong, cậu ta trở về phòng, khóa cửa lại, sau đó bật máy tính và đăng nhập vào một trang web bí ẩn mà ít ai biết đến.

Trên trang web hiển thị hơn 600 người online.

Tổng số người đăng ký cũng ngày càng nhiều.

Trong mắt An Tinh Vũ hiện lên một tia sầu lo, cậu ta đăng một bài viết, viết lại chi tiết quá trình của nhiệm vụ lần này, nhưng không biết vì sao khi viết lại cố ý hoặc vô ý bỏ qua sự tồn tại của Lục Ngôn Lễ.

Bài đăng này tự nhiên lại nhấc lên sóng to gió lớn trên trang web.

Một lần nữa... Lại một nhiệm vụ chỉ có một người sống sót, không khỏi quá mức đáng sợ.

An Tinh Vũ mím môi, tiếp tục đánh chữ, thông báo tin tức Tường Cao Ắt Đổ  cũng chết ở trong nhiệm vụ lần này.

Không để ý một đống bình luận phía dưới, cậu ta mở một diễn đàn khác.

Diễn đàn này rất kỳ lạ, nhấn vào trang đầu, ngay lập tức có thể nhìn thấy một dấu hiệu thật lớn, một hình chữ thập đảo ngược màu đỏ tươi, giống như một thanh kiếm cắm thẳng vào ngôi sao bảy cánh ngược.

Giống y như đúc hình xăm lộ ra sau khi chân An Tinh Vũ chạm nước.

Trên mặt An Tinh Vũ hiện ra sắc thái thành kính, cậu ta thao tác ở trong diễn đàn một hồi lâu, tìm được “Phòng xưng tội”, sau đó, cậu ta đối diện với phòng xưng tội ảo kia, nhắm hai mắt lại, hai tay làm một cái thủ thế kỳ quái, thành kính nhắm mắt cầu nguyện.

Lục Ngôn Lễ đón xe trở lại chỗ ở của mình.

Không đề cập đến quỷ lái xe và người qua đường gặp phải trên đường đi, điều đầu tiên Lục Ngôn Lễ làm khi về đến nhà là vẽ vẽ lại hình xăm trên chân của An Tinh Vũ.

Không, không có gì sai.

Giống nhau như đúc......

Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt lãnh đạm che giấu thần sắc kích động.

Hy vọng đây không phải là trùng hợp.

Hắn đã thất vọng quá nhiều lần.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp