Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 30


1 tháng

trướctiếp

Trong lúc hai người thương lượng, dị biến của thôn trang lại tiến thêm một bước thăng cấp, gió lạnh ẩm thổi qua, trước mắt bọn họ lúc thì xuất hiện rừng cây, rừng cây lại nhanh chóng biến thành đồng bằng hoang vu, đất đai dưới chân thỉnh thoảng cũng đột nhiên xuất hiện hồ nước nhỏ. Lục Ngôn Lễ và An Tinh Vũ cho dù vội vã thế nào cũng phải tìm trưởng làng, tình hình đường xá thế này cũng hoàn toàn không thể nào chạy nhanh, chỉ có thể luôn luôn chú ý dưới chân.

Trưởng làng rốt cuộc ở đâu? Cả làng đã hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, bọn họ thật sự có thể tìm được trưởng làng sao?

Hơn nữa, cho dù tìm được trưởng làng, ông ta sẽ thừa nhận dễ dàng sao?

Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, rõ ràng vừa nãy vẫn là ban ngày, hiện tại quả thực lại không khác gì với đêm tối, tầm nhìn của bọn họ lại một lần nữa bị thu hẹp phạm vi, trên người không có thiết bị chiếu sáng gì, chỉ có thể cố gắng mở to hai mắt không để mình té ngã.

Trước mắt lại là một vùng nước trũng, An Tinh Vũ không cẩn thận một cái, giẫm một chân vào, khiến cậu ta kinh hãi chính là, một giẫm này tựa như đạp vào động không đáy, cả người trực tiếp lún vào trong vũng nước!

Nguy rồi!

An Tinh Vũ sợ hãi, lập tức muốn rút chân ra, nhưng một nửa chân đã rơi vào trong nước, chỉ có thể liều mạng chống đỡ bùn đất ẩm ướt một bên, cố gắng bò lên trên.

Rõ ràng cậu ta cảm giác được, dưới nước có một đôi tay, đang nắm lấy mắt cá chân của cậu ta kéo xuống!

“Anh Lục, xin anh giúp một tay.” Cậu ta gọi Lục Ngôn Lễ dừng lại theo ở một bên, “Làm ơn!”

Lục Ngôn Lễ không có quá nhiều do dự, dùng sức bắt lấy cái tay vươn ra kia của An Tinh Vũ, sức lực hắn rất lớn, hoàn toàn không giống với vẻ nho nhã yếu đuối ngoài mặt, thoáng cái liền kéo An Tinh Vũ đang giãy giụa từ trong vũng nước ra.

Khiến hắn bất an chính là, rõ ràng nước trong vũng thoạt nhìn rất bình thường, nhưng sau khi An Tinh Vũ bò ra, nửa người dưới của An Tinh Vũ tựa như ngâm trong huyết tương, hoàn toàn bị chất lỏng màu đỏ sền sệt thấm ướt.

Chất lỏng như vậy...

“Cảm ơn.” An Tinh Vũ không nói nhiều lời thừa thãi, sau khi hít một hơi thật nông bèn muốn bò dậy đứng lên, chỉ là, khi hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu ta lập tức trợn tròn, như là nhìn thấy vật gì đó không thể lý giải, “Đây, đây là...”

Lục Ngôn Lễ nhìn chăm chú một giây, sau khi xác định cậu ta không xảy ra biến đổi quái dị nào mới ngẩng đầu lên giống vậy, động tác này làm đồng tử của hắn trong nháy mắt co rụt lại.

Bầu trời đã hoàn toàn trở nên đen kịt, một bóng người giấy trắng bệch đang trôi nổi cao thấp, trên mặt nó hoạ một khuôn mặt tươi cười méo mó khúc khuỷu hệt như nét bút đơn giản của trẻ con, nó mặc quần áo diễm lệ, gương mặt tô hai hình tròn màu đỏ, lộ ra nụ cười thật to.

Không, không chỉ một con.

Người giấy càng ngày càng nhiều từ bốn phương tám hướng bay ra, bay lắc lư ở trên không trung, hơn nữa khuôn mặt tươi cười vẽ trên mặt rõ ràng vô cùng đơn sơ, lại khiến người ta giống như đang nhìn thấy đầu người thối rữa, từng cái đầu người trắng hếu vô cùng chân thật, thậm chí có thể ngửi được cả mùi hôi thối nồng nặc đã thối rữa từ rất lâu kia.

Quả thực giống như là ai đang thả diều vậy!

Như nhận thấy được ánh mắt của bọn họ, mắt của những con người giấy kia nhìn xuống...

“Đừng ngẩng đầu! Đi về phía trước!”

Lục Ngôn Lễ chỉ liếc mắt một cái bèn nhanh chóng cúi đầu, ký ức nhiều năm qua hắn bị buộc luyện ra khiến hắn hoàn chỉnh nhớ lại tình cảnh vừa rồi, những chiếc đèn lồng kia... Nhìn kỹ lại, khuôn mặt cực kỳ giống với những dân làng hắn nhìn thấy ban ngày!

Có lẽ, bọn chúng chính là dân làng.

Khi An Tinh Vũ ngẩng đầu lên, đám người giấy rơi thẳng xuống, mắt thấy sắp rơi xuống người bọn họ!

An Tinh Vũ cũng không phải thằng ngu, cậu ta vội vàng cúi đầu, hai người chuyên tâm chạy về phía trước, một câu cũng không nói nhiều. Mặt đất càng ngày càng có nhiều vũng nước đọng, bọn họ một bên phân biệt vị trí trũng nước, một bên lợi dụng hình ảnh phản chiếu trong nước để thấy rõ phương hướng của đám người giấy kia.

“Hì hì…”

“Hì hì hì...”

Bọn người giấy phát ra tiếng cười thanh thúy, cao thấp đan vào nhau.

Đừng nhìn!

Đừng nghe!

Bóng đêm càng sâu, đã tối đen đến mức gần như đưa tay chẳng thấy năm ngón tay, bước tiến của nhóm người cũng càng ngày càng chậm chạp.

Mà tiếng cười đùa trên đỉnh đầu của đám người giấy kia cũng càng ngày càng gần, dần dần, chuyển biến thành tiếng cười đùa khàn khàn lại âm u lạnh lẽo, loại âm thanh này, căn bản không giống như tiếng người sống có thể phát ra.

Nhưng mà, cho dù lộ trình của bọn họ có gian nan hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể bất động dừng lại, một khi bọn họ đứng lại, đám người giấy đang trôi nổi trên bầu trời sẽ không ngừng tiếp cận, bùn đất dưới chân cũng nhanh chóng trở nên ướt át, muốn nuốt chửng bọn họ vào, cho nên, cho dù khó đi đến mức nào, bọn họ cũng cố gắng di chuyển về phía trước.

“Anh Lục, bây giờ đi đâu?”An Tinh Vũ ép giọng đến mức thấp nhất, cậu ta có thể cảm giác được đối phương ngay bên cạnh mình, đang chậm rãi đi tới.

Chỉ là, hơi thở từ cơ thể đối phương truyền đến lại lạnh như băng.

“Tiếp tục đi về phía trước.” Một giọng nói trả lời.

“Được.” An Tinh Vũ đáp một tiếng.

Nhưng bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh, bên trong lại dấy lên sóng to gió lớn.

Đây là Lục Ngôn Lễ!

Đi theo bên cạnh cậu ta, là ai?

Trên trán An Tinh Vũ toát ra mồ hôi lạnh, nhưng mạnh mẽ chống đỡ không phát ra âm thanh, mà vẫn duy trì bộ dạng mặt không đổi sắc.

Chỉ là một học sinh trung học bình thường, sau khi vô duyên vô cớ bị cuốn vào sự kiện linh dị, phản ứng đầu tiên là không tin, nhưng xuất phát từ nội tâm sợ hãi, cậu ta vẫn là tuân theo chỉ thị của nhiệm vụ đi tới một trường học bỏ hoang, chờ đợi nhiệm vụ mở ra.

Mà ngay trong nhiệm vụ lần thứ nhất, An Tinh Vũ tận mắt chứng kiến hiện tượng linh dị cực kỳ khủng bố, một màn kia chấn động thật sâu, cho tới bây giờ, cậu ta vẫn còn nhớ lại vẻ mặt hoảng sợ của người đó, dạng vẻ chết không nhắm mắt.

Nếu như nhiệm vụ thất bại, cậu ta cũng sẽ biến thành một cái xác thối rữa lạnh như băng, thậm chí rất có thể ngay cả cái xác cũng không còn để lại!

Sau khi đăng nhập vào trang web, tiếp xúc với rất nhiều người giống như mình không thể không làm nhiệm vụ, trên trang web còn lưu một lượng lớn hồi ức mà những người sống sót ghi lại. An Tinh Vũ đã bỏ ra mấy đêm lật lại tất cả các ghi chép, như thể cậu ta đang ôn tập trước kỳ thi để tìm kiếm các quy luật có thể tồn tại.

Mặc kệ là nhiệm vụ gì, có thể sống sót đều chỉ có người tâm tư kín đáo, có thể bình tĩnh suy nghĩ, loại người ngay từ đầu đã vì hoảng loạn mà loạn trận tuyến, rất dễ dàng bị đào thải.

Bình tĩnh, không thể loạn.

Tất cả những người cộng tác với cậu ta trong các nhiệm vụ đều cho rằng cậu ta thiếu cảm xúc bẩm sinh, chỉ có cậu ta mới biết mình không phải như vậy. Cậu ta biết sợ, sẽ sợ hãi, nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt cùng một chút lòng tự trọng của thiếu niên khiến cậu ta không cho phép mình lộ ra bộ dáng yếu ớt.

Cho dù ở trước mặt quỷ, cũng tuyệt đối không được!

“Như vậy, chúng ta tách ra đi, anh đi bên trái, tôi đi bên phải.” An Tinh Vũ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình, siết chặt nắm tay, hai mắt vẫn duy trì bình tĩnh gần như tuyệt đối như trước.

Bình tĩnh, bình tĩnh lại......

Nói xong, cậu ta hoàn toàn không để ý đối phương còn chưa đồng ý, lập tức xoay người đi sang bên phải, nhưng điều khiến cậu ta sợ hãi chính là, người kia... Không, không đúng, thứ kia cũng đi theo.

Cho dù hiện tại tối đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng có thể cảm giác được, thứ kia, ở cách đó không xa, đang gắt gao nhìn mình!

Tốc độ của An Tinh Vũ càng lúc càng nhanh, cố gắng thoát khỏi bóng người kia, nhưng khiến cậu ta thất vọng chính là, cậu ta cảm giác vật thể đến từ bên cạnh... càng ngày càng gần!

Hiện tại mặt đường đã gần như không cách nào đi lại, bên trên tràn đầy bụi gai cùng những tảng đá quái dị lởm chởm, An Tinh Vũ mỗi một bước đều bị cành cây sắc bén làm bị thương, giờ phút này vết đỏ trên đùi cậu ta đã sớm khô cạn, vết thương nhỏ lại liên tục nhiều lên không ngừng, nhưng cậu ta không thể dừng lại, chỉ có thể tận dụng mức độ lớn nhất mà tăng nhanh tốc độ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một khi dừng lại, vật kia, sẽ đuổi theo ngay lập tức! Mà người giấy trôi nổi trên trời, cũng lập tức đi tới trước mắt!

Lúc này, con đường phía trước mặt đột ngột lún xuống, An Tinh Vũ hoàn toàn không chú ý, một chân đạp hụt, cả người đều lăn xuống dưới sườn núi.

Ngay khi vừa lăn xuống, cậu ta cùng người giấy trên trời đối mặt, một khắc kia, cậu ta trông thấy khuôn mặt tươi cười phóng đại của bọn chúng.

Tại sao khi vừa nhìn thấy bọn chúng, người giấy liền tăng tốc bay về phía mình?

Thứ kia đi theo mình cũng vậy, nếu như dùng giác quan của cơ thể cảm nhận, nó sẽ nhanh chóng tiếp cận chính mình.

Như vậy… Trong lòng An Tinh Vũ hiện ra một phỏng đoán.

Ngay lúc vô số gương mặt trắng bệch thẳng tắp bổ nhào xuống, vươn hai tay thối rữa ra, từng móng vuốt bén nhọn sắc bén mắt thấy sắp đến trước mắt, An Tinh Vũ nhắm hai mắt lại.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây......

Không có động tĩnh gì cả.

An Tinh Vũ duy trì trạng thái nhắm mắt lại, từ trên mặt đất bò dậy.

Đoán đúng rồi.

Một khi cảm nhận, thì sẽ bị nhận ra.

Từ xúc cảm trong lòng bàn tay và dưới thân, giờ phút này cậu ta đang ngã ở nơi nào đó bằng phẳng, bụi gai đất đá nước trũng gì đó, tất cả đều biến mất, làn da lộ ra bên ngoài cũng cảm nhận được ấm áp thuộc về ánh mặt trời.

Từng chút vươn tay thăm dò, cậu ta lại đột nhiên sờ được một chút xúc cảm ấm áp.

Theo bản năng muốn vung tay ra, lại lập tức phản ứng kịp, có nhiệt độ, nghĩa là người sống.

Trong làng bây giờ chỉ có vài người còn sống.

“Anh là ai?” Cậu ta thận trọng hỏi.

“Bình tĩnh, chờ một chút.” Là giọng nói của Lục Ngôn Lễ.

Lục Ngôn Lễ cũng nhắm mắt lại, trong tay đang bận việc gì đó, thỉnh thoảng hắn nhanh chóng mở mắt một lần, sau đó lập tức nhắm mắt lại.

Ở trong tay của hắn, là một người giấy nhỏ cao nửa người, mà khiến cho người ta sợ hãi nhất chính là, ngũ quan trên mặt người giấy tuy rằng cũng do bút pháp đơn giản họa nên, lại có vài phần tương tự với hắn.

Lục Ngôn Lễ cứ như vậy nhắm mắt lại, dựa vào thị giác thỉnh thoảng mở mắt trong chốc lát hoàn thành một con người giấy mang dáng vẻ của mình.

Hắn chỉ có vài cơ hội mở mắt, hiện tại đã dùng gần hết. Trong đó có một người giấy chỉ cách hắn một bước xa, mở mắt ra lần nữa, nó có thể giết chính mình.

An Tinh Vũ biết đối phương đang làm gì, nhưng đã có người sống ở đây, cậu ta không nhiều cũng ít đã an tâm hơn một chút, nhắm mắt lại an tĩnh chờ đợi.

Cậu ta không trông thấy chính là, người giấy trong tay Lục Ngôn Lễ sau khi hoàn thành xong, buông lỏng tay ra, ngay sau đó, người giấy kia liền nhẹ nhàng nổi lên, nhanh chóng hội hợp cùng những người giấy khác.

Lục Ngôn Lễ vươn tay chạm vào, sờ tới sờ lui lặp lại nhiều lần, xác nhận người giấy ở phía sau, mới chậm rãi mở mắt.

Toàn thân hắn đều căng thẳng gắt gao, một khi có tình trạng khác thường, hắn sẽ lập tức nhắm mắt lại rời đi, để lại An Tinh Vũ thay mình chắn một kiếp.

Nhưng may mắn là – hắn thành công.

Người giấy lấy hình tượng bề ngoài của hắn bồng bềnh bay giữa không trung, không có bất kỳ khác thường nào.

Lúc này Lục Ngôn Lễ mới rảnh rỗi quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút.

Đập vào mắt, là một tòa tiểu viện nằm trong rừng rậm, một bên là phòng ốc bằng gỗ, chỉ có điều, tất cả người giấy bày dưới mái hiên đều không thấy, đèn lồng vốn treo trên cao cũng rải rác trên mặt đất.

Chính là sân của bác Ngô.

Trong tay hắn còn nguyên liệu chưa dùng hết, một ít giấy cùng thanh trúc nhỏ, còn có mấy tấm da mỏng manh hiện ra màu da nhàn nhạt.

Đó là... da người.

Tất cả đều là thứ hắn tháo từ trên đèn lồng xuống, trước mắt nguyên liệu còn thừa một ít.

An Tinh Vũ im lặng ngồi ở một bên, nhắm mắt lại, nếu như cậu ta mở mắt ra, sẽ bị tất cả người giấy lập tức lao xuống giết chết! Nghĩ đến đây, cả người cậu ta có chút cứng ngắc, nửa người dưới đều là máu đỏ ẩm ướt, những vết ướt kia đã khô cạn, hơn phân nửa ống quần đều bị cành cây cắt rách, lộ ra từng vết sẹo.

Lục Ngôn Lễ nhanh chóng nhìn lướt qua sau đó liền dời tầm mắt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt hắn một lần nữa lập tức chuyển qua đùi An Tinh Vũ.

Chính xác mà nói, là ấn ký trên bắp chân.

Đó là một cái ấn ký đỏ tươi, hỗn tạp bên trong vết ướt màu đỏ cùng vết sẹo, người bình thường không dễ dàng phát hiện được.

Mà hình dạng ấn ký kia... cả người Lục Ngôn Lễ đều run rẩy.

Hắn kiềm chế kích động có thể sẽ tiết lộ bí mật trong lời nói, giọng bình thản: “Cậu chờ một chút, qua lát nữa, cậu có thể mở mắt.”

An Tinh Vũ không biết bí mật của mình bị phát hiện, cũng không biết vừa rồi thật ra Lục Ngôn Lễ đã ôm tâm tư để cậu tư làm bia đỡ đạn, nhận ra hiện tại đối phương hẳn là đang cố gắng, nghe vậy cảm kích cười cười: “Cảm ơn, làm phiền anh.”

Lục Ngôn Lễ lại nhìn thoáng qua cái ấn ký kia, cho đến khi máu chảy phía trên hoàn toàn khô cạn, không có chất lỏng thấm ướt mà rút đi về sau, mới bắt đầu động tay, chế tác người giấy An Tinh Vũ.

Bởi vì vừa rồi đã làm một cái, hơn nữa lúc này mở to mắt, hiệu suất cao hơn không ít, rất nhanh, hắn đã tạo ra một cái người giấy mang hình dạng của An Tinh Vũ, sau khi so sánh xác nhận đạt tiêu chuẩn, Lục Ngôn Lễ thả nó bay lên trời cao, lúc này mới nói: “Đươc rồi, bây giờ cậu mở mắt thử xem.”

An Tinh Vũ chậm rãi mở mắt.

Lúc này đây, trong tầm mắt không xuất hiện người giấy cùng bóng đen vội vàng lao xuống, mọi thứ xung quanh đều trở nên bình thường.

Nguy cơ tạm thời giải trừ.

Làm sao cậu ta không biết đây là công lao của Lục Ngôn Lễ? Ngay lập tức lại bày tỏ lòng biết ơn đối phương.

“Cảm ơn thì không cần.” Lục Ngôn Lễ tươi cười ôn hòa.

Một giây sau, đưa tay đặt lên vai đối phương, cùng An Tinh Vũ đối mặt, cặp mắt đen kịt kia đột nhiên trở nên thâm trầm, lời nói mang theo ý vị mê hoặc không thể giải thích được.

“Bình tĩnh, bây giờ cậu rất an toàn...”

“Sau khi nghe thấy tiếng búng tay, cậu ngủ thiếp đi... cậu sẽ nghe được vài câu hỏi...”

Hai mắt gần như vô hồn của An Tinh Vũ càng thêm mờ mịt, mơ mơ màng màng gật đầu: “Được.”

Một tiếng tách vang lên, đầu cậu ta cúi thấp xuống.

Bên kia làng, Triệu Xuyên đã chạy tới biên giới.

Phía trước xa xa, là Hạ Lâu cũng đang thở hồng hộc,  trong mấy giờ vừa qua, bọn họ tránh thoát vô số dân làng hóa thành người giấy đuổi giết, cuối cùng mò tới biên giới.

“Nhanh lên, chúng ta có thể ra ngoài rồi!” Hạ Lâu lớn tiếng nói, “Thời gian trong làng thật hỗn loạn!”

Nghe vậy, Triệu Xuyên bước nhanh hơn.

Bọn họ đang dọc theo một đường ray liều mạng chạy về phía trước, nhiệm vụ ban đầu chính là ngồi xe lửa đi tới làng Hồng Hà, mà hiện tại, trạm xe kia gần ngay trước mắt.

Hạ Lâu nhìn qua bản đồ, chỉ cần chạy qua trạm xe kia, bọn họ liền rời khỏi phạm vi làng Hồng Hà.

Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!

Bước chân của hai người không dám chậm lại chút nào, ở phía sau bọn họ mấy trăm mét, một đám lại một đám người giấy lắc lư trôi nổi đi ra.

Lúc khẩn cấp Hạ Lâu cũng nghĩ ra biện pháp. Mỗi một lần nhiệm vụ, tất nhiên sẽ tiến hành hạn chế đối với quỷ hồn, bằng không bọn họ cơ bản không có khả năng sống sót. Mà lần này, tại sao trong làng lại có nhiều người giấy như vậy?

Bởi vì những quỷ hồn này không có khả năng cảm nhận! Cho nên, chỉ có thể dựa vào gia tăng số lượng để tìm được bọn họ.

Hạ Lâu lợi dụng lỗ hổng này, thành công cứu Triệu Xuyên, hai người cùng nhau chạy trốn.

Giờ phút này, trạm xe đã gần ngay trước mắt.

Mắt thấy điểm cuối sắp tới, Triệu Xuyên hét lớn một tiếng, đúng là dưới sự mệt mỏi lại tăng nhanh tốc độ, vọt thẳng tới một đầu khác của trạm xe.

Hạ Lâu đi theo phía sau hắn cũng muốn xông tới, mà ngay trong nháy mắt tiếp theo, anh ta trừng to hai mắt, cứng rắn dừng bước.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp