Vô Hạn Lưu: Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 29


1 tháng

trướctiếp

Cả làng Hồng Hà đã trở thành một mớ hỗn độn, toàn bộ dân làng đều đang đuổi bắt Triệu Xuyên. Bầu trời trở nên xám xịt, áp suất càng lúc càng thấp, mà khí âm hàn ẩm ướt kia cũng càng ngày càng đậm.

Ở một hướng khác nơi dân làng đang truy đuổi, bốn người Hạ Lâu, Thẩm Na, An Tinh Vũ và Vương Tinh đang không ngừng lao đi.

Trí nhớ của An Tinh Vũ vẫn chưa khôi phục, cậu ta không ngừng la hét muốn quay về, ngoài miệng còn đang chất vấn vì sao Hạ Lâu muốn bỏ trốn. Nếu không phải vài năm ký ức ảo cái làng này đã cho khiến cậu ta vô cùng tín phục đối với Hạ Lâu, Hạ Lâu cũng không cách nào kéo cậu ta đi lúc này.

Dù là như thế, Hạ Lâu cũng có chút không kiên nhẫn, thấy An Tinh Vũ còn cãi nhau muốn quay lại, anh ta dứt khoát buông tay ra, tự mình chạy về phía trước cùng Thẩm Na và những người khác.

Khi bọn họ vừa tới, làng Hồng Hà nghiễm nhiên mang một dáng vẻ phồn vinh, đường xá rộng rãi, nhà cửa, hoa màu chỉnh tề. Hiện tại, cả làng Hồng Hà làm gì có nơi nào còn một chút cảnh tượng phồn vinh lúc ban ngày? Xung quanh đổ nát không chịu nổi, bằng mắt trần cũng thấy được đường xá dần trở nên chật hẹp, trên đường đầy những tảng đá lởm chởm úa vàng, cỏ dại và dây leo nhỏ chiếm cứ trên loạn thạch.

Càng chạy về phía trước càng hoang vu, không khí càng thêm lạnh lẽo âm u, ngay cả hơi thở cũng ẩm ướt, cả khoang mũi tràn ngập mùi nước tanh. Cảnh tượng lạnh lẽo thê lương, cộng thêm bầu trời nhanh chóng trở nên tối tăm khiến lòng người hoảng sợ.

“Anh, anh Lâu, thật sự chúng ta đang chạy ra ngoài thôn sao?” Thẩm Na đi theo phía sau, luôn cẩn thận để không bị vấp ngã. Trí nhớ của cô ta vừa mới khôi phục, đầu óc còn có chút hỗn loạn, tuy rằng không rõ vì sao hiện tại đã chạy ra ngoài thôn, nếu bản thân Hạ Lâu cũng đang lẩn trốn, cô ta cũng không có gì phải hoài nghi.

Cho dù Hạ Lâu muốn lấy mình làm quỷ chết thay, cô ta cũng có lòng tin có thể giải quyết đối phương.

“Nhưng mà, hạn một tháng còn chưa tới.” Vương Tinh nói theo.

Vương Tinh mới trải qua hai nhiệm vụ mà thôi, tất thảy đều mơ hồ, ở cái thế giới quỷ dị này cô ta càng thêm hồ đồ, hoàn toàn là dựa vào vận may mà sống đến tận giờ.

Hạ Lâu biết không cùng Thẩm Na giải thích rõ ràng, đối phương vẫn có thể nghi ngờ, anh ta vừa chạy vừa thuật lại ngắn gọn tin tức Lục Ngôn Lễ đã nói một lần.

Thẩm Na vừa nghe liền hiểu được, đầu óc Vương Tinh còn có chút lộn xộn, cô ta mơ hồ hiểu được một điểm, đó chính là hiện tại mình có thể chạy ra khỏi làng!

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tinh ngược lại có chút nghi hoặc: “Không, không đúng, thời gian nhiệm vụ của chúng ta, chẳng lẽ không phải tính theo thời gian bên ngoài sao?”

Cơ thể của cô ta tương đối kém so với Thẩm Na và Hạ Lâu, rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau, cho dù trong lòng biết lát nữa sẽ có thôn dân tới đuổi bắt bản thân, dù sao hiện tại cũng không có người, cô ta cũng không để ý nhiều như vậy, sau khi thả chậm tốc độ thì nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay một cái, toàn bộ kim đồng hồ đều đang chuyển động hỗn loạn, căn bản không biết rõ thời gian, lại lấy điện thoại ra xem, thời gian bên trên cũng lộn xộn, trong chốc lát đổi một số, hoàn toàn không biết hôm nay là ngày tháng nào.

Thời gian ở ngôi làng này... thật hỗn loạn.

Vương Tinh nghĩ thầm, cho nên, thật sự có thể rời đi?

Chờ một chút, nếu thời gian đều hỗn loạn, bọn họ làm sao có thể bảo đảm con đường này chính xác?

Nghĩ đến đây, Vương Tinh lập tức bị dọa rợn cả tóc gáy, cô ta lại thả chậm tốc độ, nhìn đông nhìn tây, cố gắng tìm được một chút manh mối.

Trải qua đợt chạy nhanh vừa rồi, bọn họ đã rời xa đường lớn, tiến vào trong một khu rừng rậm, thời tiết vốn tối tăm ở trong rừng rậm càng thêm mờ mịt, mặt đường có chút không thấy rõ lắm, bùn đất giẫm dưới chân có chút ẩm ướt, tựa như vừa mới đổ mưa vậy. 

Chỉ trong chốc lát, ngay tại lúc cô ta chậm lại, đã hoàn toàn không theo kịp hai người chạy trốn phía trước, ban đầu còn có thể nghe thấy một chút âm thanh, hiện tại, cả khu rừng hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiếng gió thổi lá cây cũng không nghe thấy.

Không, đừng... chỉ mình tôi thôi sao? Vương Tinh sợ hãi run rẩy. Cô ta mất hồn mất vía tiếp tục chạy về phía trước, bỗng nhiên phát hiện một bóng dáng màu trắng xẹt qua khóe mắt!

Là quỷ!

“A a a a ---”

Cô ta chẳng ngó ngàng gì tới chạy như điên về phía trước, cả người bị dọa mệt lả, cành cây chồng chất trong rừng rậm làm cho cô ta thương tích đầy mình, Vương Tinh dưới sự sợ hãi ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được, chỉ ra sức chạy về phía trước.

Chạy đi! Nhất định phải chạy!

Cô ta không muốn chết!

Không biết chạy bao lâu, Vương Tinh mới từ từ chậm lại bước chân, không ngừng thở hổn hển.

Cô ta thật sự có chút chạy không nổi, còn không bằng tiết kiệm thể lực.

Đúng lúc này, cuối con đường nhỏ mờ tối, đột nhiên xuất hiện một chấm ánh sáng nhạt. Điểm sáng này đối với Vương Tinh chạy trốn trong bóng tối thời gian dài mà nói đặc biệt hấp dẫn, cô ta lại có khí lực, chẳng ngó ngàng gì tới mà chạy về phía ánh sáng kia.

Trong mắt cô ta chỉ có một chút ánh sáng phiêu diêu, hiển nhiên cũng không phát hiện, bùn đất dưới chân càng ngày càng ẩm ướt.

Rốt cuộc, cô ta chạy tới trước ánh sáng nhạt kia, đó là một chiếc đèn lồng, cô ta chậm rãi đi tới, ngẩng đầu lên, vừa vặn, gió nhẹ nhàng thổi qua, chiếc đèn lồng kia lắc lư, cúi đầu nhìn cô ta.

Đập vào mắt Vương Tinh chính là...

“A!!”

“Kỳ quái, con đường này cảm giác không đúng lắm.” Thẩm Na vừa chạy vừa nói, “Anh Lâu, anh xác định phương hướng chúng ta chạy là đúng sao?”

Người đàn ông phía trước không đáp, chỉ liên tục vùi đầu chạy, bước chân của anh ta rất kỳ quái, có chút nhẹ nhàng, Thẩm Na bỗng nhiên cảnh giác, lại cúi đầu nhìn, gót chân đối phương không chạm đất, mũi chân chỉa xuống đất chạy như bay về phía trước.

Trong lòng Thẩm Na chợt trầm xuống.

Đây không phải là Hạ Lâu!

Lại nhìn một cái, con đường phía trước càng chạy càng gập ghềnh, sau khi cô ta chuẩn bị đầy đủ, lập tức phanh xe lại, xoay người không chút do dự chạy về!

Vương Tinh thấy tình thế không ổn, cũng đi theo.

Thẩm Na vừa chạy vừa nghĩ, ngôi làng này thật hỗn loạn, cho nên nhất định phải tuân theo các quy tắc. Dựa theo tình hình hiện tại, một khi có người phá vỡ quy tắc, ngôi làng sẽ triệt để rơi vào hỗn loạn.

Giống như hiện tại - - Bầu trời lúc sáng lúc tối, con đường cũng rất kỳ quái, một đoạn quốc lộ bằng phẳng nối liền với đường nhỏ, rừng cây xanh um liên miên rồi khô héo, thời tiết lúc lạnh lúc nóng. ( truyện trên app T𝕪T )

Quả thực giống như là thời gian cùng không gian đều hoàn toàn hỗn loạn!

Đây là đường sống phải không?

Ở cái ngôi làng hỗn loạn này, nếu quả thật dựa theo ý nghĩa mặt chữ mà sống “một tháng”, một tháng này, ai biết sẽ bị bóp méo đến khi nào? Bao lâu mới tính là một tháng?

Cô ta lao xuống một con dốc ngắn, kết quả không ngờ phía sau nó chính là một hồ nước nhỏ, thiếu chút nữa không phanh lại được, Thẩm Na khó khăn lắm mới dừng lại trước hồ nước, cảm thấy rất quen thuộc.

Mười phút trước, cô ta còn đi qua hồ nước này.

Làm sao qua được đây?

Không đúng, ngay cả đường xá cũng hỗn loạn, nếu liên tục chạy thẳng về một hướng, thật sự có ích sao? Ai biết được liệu con đường có thể bị xoắn lại giống như vòng Mobius, chạy nửa ngày, kết quả vẫn quay trở lại vị trí cũ hay không?

Khi cô ta quay đầu lại, Vương Tinh cũng thở hồng hộc chạy tới, vừa chạy vừa nói: “Thẩm Na, hiện tại chúng ta, nên, nên làm cái gì bây giờ?”

Thẩm Na buông tay: “Cậu cũng nhìn thấy, con đường này đi không được, trước hết chúng ta theo đường cũ trở về đi, nhất định phải tránh dân làng.”

“Được.” Vương Tinh thở hổn hển nói.

Cậu ta đi tới bên cạnh Thẩm Na, tay chậm rãi đặt lên vai đối phương.

“Cậu tránh xa tôi một chút!” Thẩm Na rất cảnh giác, lắc mình một cái liền muốn hất đối phương ra, ai ngờ, dư quang của cô ta thoáng quét qua, trong hồ nước rõ ràng phản chiếu hình ảnh của cô ta.

Đúng vậy, chỉ có hình ảnh phản chiếu của một mình cô ta.

Ớn lạnh nhanh chóng leo lên toàn thân, tim Thẩm Na hung hăng run lên, cô ta đã sớm luyện được một cơ thể can đảm, nhấc chân đạp “Vương Tinh” xuống sông, sau đó đầu cũng không thèm quay lại mà chạy như bay.

“Vương Tinh” sau khi rơi xuống, nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước, dập dìu theo sóng nhỏ nằm sấp xuống, rất nhanh, toàn bộ thân thể đều ướt đẫm.

Không biết chạy bao lâu, Thẩm Na mới dần dần an tâm.

Cô ta đi trên một con đường không rõ, gồ ghề và dốc hơn bất kỳ đoạn nào cô đã đi trước đó. Điều khiến cô ta kỳ lạ là cho đến bây giờ, cũng không có dân làng nào đến tìm họ. Cô ta không nhìn thấy bóng dáng một người dân nào.

Lúc chạy ra ngoài, chỉ cần chú ý địa thế làng, tìm được đường là được sao?

Thật sự đơn giản như vậy sao?

Phải không? Nhiệm vụ trước kia không phải đều là vậy sao? Chỉ cần tìm được đường sống là có thể chạy trốn.

Ngay khi tâm trạng cô ta hơi thả lỏng, lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Sao lại cảm thấy hơi... hơi khó thở?

Chuyện gì vậy ?

Cô ta không tự chủ được há to miệng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, cả người cũng đứng không vững, thiếu dưỡng khí khiến tầm nhìn trước mắt cô ta mơ hồ, cô ta rốt cục nhận ra trên cổ có thứ gì đó lạnh lẽo.

Thẩm Na gắng sức cúi đầu nhìn, là... là hai bàn tay trắng bệch!

Ngay lúc cô ta hất Vương Tinh ra, hai cánh tay trên cơ thể kia bị cắt đứt vẫn một mực treo trên cổ của cô ta, cho tới bây giờ cô ta mới phát hiện!

Nhưng rốt cuộc cô ta không còn cách nào để hất ra.

Nước trong hồ nhỏ nháy mắt nhuộm màu đỏ, rất nhanh, điểm đỏ kia liền lan tràn cả hồ nước. Hai thi thể nữ nhợt nhạt hai mắt trợn tròn, tung bay ở phía trên, kỳ quái chính là, hai tay của các cô đều biến mất.

Một người thanh niên trẻ từ xa đi ngang qua, anh ta tháo kính viễn vọng đeo quanh cổ ra với vẻ mặt lạnh lùng.

“Anh Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Toàn bộ ngôi làng đều rối loạn, các thôn dân đều đuổi theo Triệu Xuyên. Mà Thẩm Na, Hạ Lâu còn có Vương Tinh không biết tại sao cũng muốn chạy ra ngoài thôn, An Tinh Vũ đi theo bọn họ chạy một đoạn lại bị bỏ lại, vừa lúc gặp phải Lục Ngôn Lễ.

Hiện tại, Lục Ngôn Lễ mang theo cậu ta không biết đi đâu.

Lục Ngôn Lễ nói: “Chúng ta cũng đi hỗ trợ tìm Triệu Xuyên.”

Hạ Lâu không biết có chạy ra ngoài hay không, hy vọng không. Thẩm Na đã chết, hiện tại cũng chỉ còn lại có cái trí nhớ không hồi phục này của An Tinh Vũ.

Hắn vừa đi vừa nói: “An Tinh Vũ, cậu nguyện ý cho tôi mượn quyển nhật ký xem không?”

Sau khi khôi phục trí nhớ, hắn nhận ra được điểm không đúng, từng nhà đều không có lịch, cũng cơ bản không chơi điện thoại di động, không sử dụng quá nhiều thiết bị điện tử hiện đại, duy chỉ có đồng hồ nơi nơi đều có. Bọn họ có thể tùy lúc biết bây giờ là mấy giờ, nhưng không biết là ngày tháng năm nào. Vì thế, hắn trộm nhật ký của An Tinh Vũ, mà An Tinh Vũ đúng lúc ghi lại thời gian nhận thức trong trí nhớ của mình ở trên nhật ký!

Hắn lấy ra không bao lâu, còn chưa kịp xem, chỉ vội vàng lật vài trang liền đến sân nhỏ giao cho Hạ Lâu.

An Tinh Vũ gật gật đầu, cậu ta theo bản năng mở nhật ký ra, đột nhiên dừng lại.

“Tôi...”

Vẻ mặt cậu ta có chút thống khổ, trong đầu một phần ký ức dần dần mơ hồ, một phần khác thì dần dần rõ ràng.

Nhiệm vụ… làng Hồng Hà… Minh hôn…

An Tinh Vũ đột nhiên hoàn hồn.

Cậu ta cũng hoàn toàn hiểu được, dồn dập hít thở mấy hơi.

“Trí nhớ của cậu khôi phục rồi?” Lục Ngôn Lễ có chút kinh ngạc.

An Tinh Vũ gật gật đầu, rất nhanh khôi phục lý trí: “Không phải vừa rồi anh nói đi tìm Triệu Xuyên sao?”

Tuy rằng không biết Lục Ngôn Lễ là ai, căn cứ trí nhớ của khoảng thời gian này đến nay, cậu ta tạm thời có thể tin tưởng. Cho dù hắn cũng là quỷ giả dạng, trong lúc đối phương giả trang, nếu tùy tiện vạch trần cũng sẽ dẫn đến hậu quả không thể lường.

Bởi vây, thái độ của cậu ta lại khá thân thiện.

Hai người chậm rãi chạy nhanh trên đường nhỏ gập ghềnh vặn vẹo, Lục Ngôn Lễ vừa chạy vừa lật xem nhật ký, sau khi xem qua, rốt cục hắn hoàn toàn xác định được.

“Vì sao bây giờ phải tìm Triệu Xuyên?” - An Tinh Vũ vừa chạy vừa hỏi.

Nếu An Tinh Vũ biểu hiện thiện ý, Lục Ngôn Lễ cũng không phải loại bệnh thần kinh nhìn thấy người liền giết chết, trước mắt hai người đã thành lập quan hệ hợp tác ăn ý, Lục Ngôn Lễ cũng không có gì xấu giấu diếm cậu ta.

Hắn cần cấp thiết tìm ra Triệu Xuyên, chính xác mà nói, là muốn tìm được trưởng làng truy đuổi Triệu Xuyên, trưởng làng mới là ngọn nguồn của tất thảy.

Trước đây thật lâu, hắn đã có một nghi vấn, hôm nay đúng lúc có thể mượn chuyện này tháo gở. Mặc dù phải mạo hiểm rất lớn, nhưng hắn đã không quan tâm nhiều như vậy.

“Ý của anh là, vấn đề đều ở trên người trưởng làng?”

“Phải, cậu còn nhớ không? Mỗi lần có người vi phạm quy tắc trong làng, đều là trưởng làng thay đổi sắc mặt trước tiên, sau đó lại là những người khác, tất cả bọn họ đều dựa theo lời nói của trưởng làng làm việc, vì vậy, thay vì nói bọn họ tuân thủ quy tắc trong làng, không bằng nói là tuân thủ quy tắc trong làng do trưởng làng lập ra.”

Hắn đã lắp đặt camera theo dõi ở trong phòng mọi người từ sớm, đương nhiên thấy được một ít cảnh tượng quỷ dị.

“Vậy thì, sông đỏ ở trong làng giải thích thế nào?” An Tinh Vũ tiếp tục hỏi, tốc độ của cậu ta cũng không chậm lại, “Sau khi hiểu rõ quy tắc của bọn họ ngay từ đầu, tôi liền có một suy đoán, tất cả mọi người đều phải phụ thuộc vào sông đỏ, hoặc là nói dựa vào một thứ gì đó tồn tại bên trong song đỏ mà sống, cho nên hôn tang cưới hỏi cùng với trừng phạt của bọn họ, đều phải dựa vào con sông kia để tiến hành.”

Trong nhật ký, cậu ta dùng ký hiệu mịt mờ ghi lại, sau khi bốn người biến mất, mặc dù bọn họ đoán bốn người này biến thành bù nhìn, nhưng sau đó cậu ta lại đến sông đỏ một chuyến, đúng lúc nhìn thấy mấy bộ hài cốt.

“Hồng Hà và trưởng làng có quan hệ gì? Vi phạm quy tắc sẽ chết, là ai động thủ? Ngoài trưởng làng ra, anh đã từng thấy thôn dân nào tự mình động thủ chưa? Tô thậm chí hoài nghi bác Ngô kia cũng là trưởng làng, vì bọn họ không xuất hiện đồng thời.

An Tinh Vũ chỉnh hợp lại lời nói của Lục Ngôn Lễ, lập tức trừng to hai mắt.

Lục Ngôn Lễ: “Cậu đã hiểu chưa?”

An Tinh Vũ gật gật đầu, nhưng không nói ra, vì cái phỏng đoán kia quá mức đáng sợ.

Có lẽ... Trưởng làng chính là con sông này, hoặc là nói trưởng làng chính là sự tồn tại nào đó trong sông.

Không phải Hồng Hà sinh ra tất cả dân làng, bao gồm  trưởng làng, mà là trưởng làng có trước, sau đó lại có Hồng Hà cùng những thôn dân khác! Nếu không, toàn bộ cái làng này đều là một phần tồn tại của quỷ dị, bọn họ nói chuyện đã sớm bị phát hiện.

Trưởng làng có thể chế tạo ra nhiều hóa thân như vậy, những thôn dân kia chỉ có thể dựa vào trưởng làng mà hành động, không cách nào tự chủ đối với hành vi tiến hành trừng phạt vi phạm.

Bọn họ đều là con mắt của trưởng làng, trợ giúp trưởng làng phán định vi phạm, cũng chỉ là con mắt mà thôi.

“Trách không được...” Ngày đầu tiên, bốn người bạn dậy sớm chỉ đối mặt với cảnh cáo của bà chủ khách sạn, không chết ngay tại chỗ.

Bởi vì bà ta không có cách nào để tự mình làm điều đó.

Ngày đó, trưởng làng há to miệng, trong miệng tràn đầy chất lỏng màu đỏ gần giống với nước sông, mắt thấy sắp nuốt chửng Hạ Lâu. Căn cứ vào tình hình này bọn họ nên hiểu rõ - - có thể trừng trị người vi phạm quy định, chỉ có trưởng làng.

Hoặc là chính họ, giống như Thẩm Na đối với Đinh Tòng Lộ.

Trong đầu An Tinh Vũ nhanh chóng thay vào phương trình: Trưởng làng = quy định = Hồng Hà, thôn dân = đôi mắt của trưởng làng.

“Vậy đường sống của chúng ta là gì?”

Hết thảy ngọn nguồn đều là trưởng làng, hiện tại, bọn họ phải đi tìm trưởng làng sao? An Tinh Vũ tin tưởng đối phương không đến mức đi tìm chết, cũng nhịn không được nghi hoặc.

“Tất cả quy tắc trong làng bắt nguồn từ trưởng làng, vậy, các người ở làng sinh hoạt bao lâu, cũng là do trưởng làng phán định.”

Nếu Hạ Lâu không suy nghĩ thấu đáo điểm này liền tùy tiện chạy ra ngoài......

Lục Ngôn Lễ rất chờ mong.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp